Enjoy!
---------------------
Chương 3: Cuộc gặp định mệnh
Sau khi chia tay với Ryou-kun, tôi và Yuri cùng hướng về phía nhà thi đấu.
Vừa đi, tôi vừa nghĩ lại khung cảnh ban nãy—Yuri và Ryou-kun thân mật dính lấy nhau.
Tôi biết từ sau chuyến đi dã ngoại, Yuri đã bắt đầu thích Ryou-kun.
Sáng nay cũng vậy. Yuri cứ thẳng tiến thu hẹp khoảng cách với cậu ấy.
Còn tôi thì chỉ biết xấu hổ mãi thôi.
Cảm giác như mọi thứ chẳng tiến triển gì cả.
Dù tụi tôi vẫn đi học cùng nhau mỗi sáng, nhưng từ mai sẽ có cả Yuri và Koi-chan đi cùng, nên thời gian chỉ có hai đứa chắc chẳng còn bao nhiêu.
Tôi thật sự chẳng hiểu nổi mình. Tại sao lại không hành động gì đi chứ…
“Ơ? Sao thế, Hinami?”
Khi tôi đang mải nghĩ sâu xa, Yuri lo lắng nghiêng đầu nhìn vào mặt tôi từ bên cạnh.
“Ể, à, không… Không có gì đâu. Tớ chỉ đang suy nghĩ chút thôi.”
“Hmm~ Hinami mà lại suy nghĩ chuyện gì à, lạ ghê đó~. A, hay là… chuyện tình cảm phải hơm!?”
“Ê!? K-Không phải đâu! K-Không phải là tớ đang băn khoăn chuyện yêu đương gì đâu…”
“A! Cậu vừa quay mặt đi kìa~. Trúng phóc rồi phải không~?”
Tôi quay mặt đi chỗ khác một cách tự nhiên, nhưng Yuri vẫn không tha, còn tiến sát lại gần hơn nữa.
Chỉ cần nghe giọng thôi là tôi cũng cảm nhận được Yuri đang cười tinh quái như một tiểu ác ma vậy.
“Nói cho tớ nghe đi mà, Hinami~”
Vừa nói, Yuri vừa đặt hai tay lên vai tôi rồi lắc lắc mạnh.
“Hinami~! Tụi mình là bạn thân mà! Nếu có gì muốn nói thì đừng ngần ngại, cứ nói rõ ra đi! Nếu cậu đang gặp chuyện khó xử gì, tớ sẽ lắng nghe, và giúp đỡ hết sức có thể!”
Nghe những lời ấy, tôi nghĩ rằng im lặng thì ngược lại mới là không phải với Yuri.
Đúng thế, tụi mình là bạn thân từ hồi sơ trung mà.
Phải nói ra những gì mình đang nghĩ chứ!
“T-Tớ có một chuyện… muốn hỏi cậu, Yuri. Được chứ?”
“Ồ! Cậu muốn hỏi tớ à! Nhưng yên tâm đi, chuyện gì tớ cũng nghe hết!”
“Cảm ơn cậu, Yuri.”
Sau một nhịp hít thở sâu, tôi thẳng thắn nói ra điều mình đang thắc mắc.
“Dạo gần đây… tớ thấy Yuri và Ryou-kun thân thiết lắm luôn ấy. Tớ đoán là trong chuyến đi dã ngoại đã xảy ra chuyện gì đó. Nên… tớ muốn cậu kể cho tớ nghe, được không?”
“Ra là nhìn từ bên ngoài cũng thấy rõ thế à~. Ehehe~. Nhưng mà, hơi ngại thật đó~”
Gương mặt Yuri đột nhiên nở một nụ cười tươi. Cậu ấy gãi đầu, biểu cảm đầy ngượng ngùng.
Gò má cũng ửng đỏ—vừa thẹn thùng, vừa hạnh phúc. Tôi có thể cảm nhận được cảm xúc ấy từ Yuri.
“Cũng phải ha~. Hinami mà thắc mắc cũng đúng thôi. Mà tụi mình là bạn thân, nên tớ sẽ kể cho. Nhưng đừng kể với ai khác nhé?”
Rồi Yuri tiếp tục.
“Thật ra thì… hồi nhỏ, tớ với Ryou từng chơi chung một thời gian. Khi đó, tớ suýt bị tai nạn giao thông, và Ryou đã cứu tớ.”
“Ể!? Có chuyện như vậy ư!?”
“Ừ. Nhưng vì thế mà ngược lại, Ryou lại bị xe đâm thay tớ. Từ đó tụi tớ không còn gặp nhau nữa. Tớ luôn muốn xin lỗi, luôn muốn gặp lại cậu ấy. Nhưng không thể.”
“Một quá khứ đau lòng như vậy sao…”
“Nhưng đâu chỉ có buồn đâu. Khi tớ nghĩ rằng chắc chẳng bao giờ gặp lại cậu ấy được nữa… thì ở chuyến đi dã ngoại, tớ nhận ra Ryou chính là cậu bé đã cứu tớ năm xưa.
Thật đấy, tớ thấy như thể số phận đã sắp đặt tất cả vậy.”
Biết được quá khứ giữa Yuri và Ryou-kun rồi…
Tôi không thể thốt ra thêm lời nào nữa. Thật sự không thể.
Tôi cũng thích Ryou-kun.
Nhưng với tôi, cậu ấy là một người tốt bụng, dễ mến, và vì lý do nào đó, hình ảnh cậu ấy trùng khớp với chàng trai đã giúp tôi hôm ấy.
Còn Yuri thì khác.
Cậu ấy đã vượt qua một quá khứ đau thương, và giờ đây được gặp lại người ấy một lần nữa.
Được tái ngộ với Ryou-kun—người mà cậu ấy hằng mong gặp lại.
Hai người bọn họ giờ cùng học chung trường, và đang tạo nên rất nhiều kỷ niệm.
Tôi… liệu có được phép chen vào giữa hai người như thế không?
Trong chuyến đi dã ngoại, tôi đã nhận được lời động viên từ Ryou-kun.
Được tiếp thêm dũng khí để bắt đầu yêu.
N-Nhưng…
Giữa Yuri và Ryou-kun—một cuộc tái ngộ kỳ diệu như thế, liệu tôi có thể chen vào chỉ vì tình cảm đơn phương của mình?
“V-Vậy ra là như thế… Một cuộc tái ngộ thật sự kỳ diệu ha…”
“Cảm ơn cậu, Hinami. Tớ thật sự biết ơn ông trời đó~”
Sau lời ấy, cả hai đứa tiếp tục đi trong im lặng. Khi sắp đến nhà thi đấu…
Tôi dừng lại, rồi hỏi câu cuối cùng.
“Y-Yuri này… cậu có thích Ryou-kun không?”
“Ừm! Tớ yêu cậu ấy lắm luôn đó!”
Khi nói điều ấy, Yuri nở nụ cười rạng rỡ.
Phải rồi.
Sau một cuộc tái ngộ kỳ diệu như thế, không thích mới là lạ.
So với tôi, Yuri hợp với Ryou-kun hơn nhiều.
Tôi đã nhận được dũng khí để yêu từ Ryou-kun.
Tôi đã có thể chấp nhận việc mình được phép yêu một ai đó.
Nhưng… dù vậy, tôi vẫn cảm thấy rằng, Yuri mới là người thật sự có duyên định với Ryou-kun hơn mình nhiều…
Ngày hôm đó, trái tim tôi rung động mãnh liệt.
Câu chuyện của Yuri cứ mãi quanh quẩn trong đầu tôi không dứt.