Sau Khi Bảo Vệ Cô Gái Xinh Đẹp Trên Tàu Điện Và Bỏ Đi Không Để Lại Tên Tuổi. Nào ngờ, cả nước lại tôn vinh tôi như một người hùng

Truyện tương tự

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

263 5599

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

30 140

Tôi Trở Thành Sư Phụ Tạm Thời Của Trùm Cuối

(Đang ra)

Tôi Trở Thành Sư Phụ Tạm Thời Của Trùm Cuối

Han Saeng Han Sa | 한생한사

Với quãng thời gian ít ỏi còn lại,Tôi phải dẫn dắt những đứa trẻ mà mình từng bỏ rơi đi đúng con đường.

14 147

Thường dân A mong muốn cứu lấy nữ phản diện bằng mọi giá!

(Đang ra)

Thường dân A mong muốn cứu lấy nữ phản diện bằng mọi giá!

Isshiki Koutarou

Thế là hành trình đảo ngược vận mệnh của một nhân vật không hề tồn tại trong game chính thức bắt đầu.

49 2181

Thần đồng học viện muốn đánh bại thiên tài

(Đang ra)

Thần đồng học viện muốn đánh bại thiên tài

binibig

"Dù phải vứt bỏ tất cả, tôi vẫn muốn đánh bại cậu."

52 248

Light Novel Vol 2 - Chương 06: Kế hoạch tác chiến

Enjoy!

-----------------------

Chương 6: Kế hoạch tác chiến

Sau khi biết được mục đích thực sự của Kusayanagi trong nhà vệ sinh, một tiếng đồng hồ đã trôi qua và buổi họp cuối cùng cũng kết thúc.

Hiện tại, tôi đang đứng trước cổng chính của trường cao trung Seirin, chuẩn bị tan họp cùng với các thành viên ban tổ chức của trường Seirin.

“Buổi họp kéo dài thật đấy nhỉ, Kujou-san. Cậu cũng khá mệt rồi nhỉ?”

Kusayanagi nở nụ cười tươi và nhẹ nhàng khoác tay lên vai Hinami – người đang đứng bên cạnh cậu ta.

Trước hành động rút ngắn khoảng cách một cách đột ngột giữa nơi công cộng của Kusayanagi, Hinami có vẻ hơi bối rối, nhưng cô ấy vẫn trông rất vui vẻ.

“V-Vâng! Nhưng để làm cho đại hội thể thao sôi động hơn thì tớ cũng phải cố gắng hết sức!”

“Kujou-san đúng là người chăm chỉ nhỉ. Tớ thích những người có tính cách như cậu đó.”

Nghe vậy, khuôn mặt Hinami lập tức đỏ bừng, cô vẫy tay lia lịa, ánh mắt đảo loạn cố tránh đi.

“Ể, Ểế!? V-Vẫn còn rất nhiều người chăm chỉ hơn tớ mà!”

“Thế à? Nhưng trong buổi họp hôm nay, cậu cũng rất chủ động phát biểu, hồi trung học còn từng là hội trưởng hội học sinh nữa chứ? Quá tuyệt luôn còn gì.”

“À, v-vâng. C-Cảm…ơm”

Có vẻ như lời khen của Kusayanagi khiến Hinami rất vui, cô mím môi cố nhịn cười, nhưng không thể giấu nổi niềm hạnh phúc hiện rõ trên gương mặt, đến mức nói lắp vài chỗ.

Nếu người ngoài nhìn vào cảnh tượng giữa hai người lúc này, hẳn sẽ nghĩ họ là một cặp đôi.

Nhưng chỉ riêng tôi biết sự thật.

Tên Kusayanagi đó là một thằng khốn nạn. Và Hinami đang bị lừa.

Tôi muốn nói ra ngay lập tức. Muốn bảo vệ Hinami ngay bây giờ.

Thế nhưng… Tôi không có bằng chứng nào để nói rằng hắn là đồ giả mạo.

Tôi cũng không thể tự nhận là người thật, mà kể cả có làm vậy, chắc chẳng ai tin.

Trên các diễn đàn mạng, thông tin giả mạo được lan truyền rằng người đã cứu Hinami là một nam sinh cao ráo và đẹp trai.

Trong tình huống này, tôi chẳng thể làm gì cả. Hoàn toàn bất lực.

Tôi không cứu Hinami vì muốn được cô ấy thích.

Tôi chỉ không muốn lặp lại sai lầm năm xưa – khi tôi không thể cứu được người bạn thân nhất.

Tôi không thể nào làm ngơ trước Hinami đang tuyệt vọng cầu cứu, nên mới lao vào mà chẳng nghĩ gì.

Thế mà tên đó lại cướp công, rồi còn lấy cớ đó để tiếp cận Hinami... Thật hèn hạ.

“Kujou-san, trời cũng sắp tối rồi, tớ đưa cậu ra ga gần nhất nhé?”

“Ơ, k-không cần đâu! T-Tớ ổn mà, không cần lo cho tớ đâu!”

“Nhưng mà, chúng ta lại được gặp nhau như thế này, ít nhất hôm nay thì... được chứ?”

“V-Vâng… Vậy, nhờ cậu nhé… Kusayanagi-san.”

Bị lời lẽ của Kusayanagi thuyết phục, Hinami đã đồng ý, và hai người cùng nhau hướng về nhà ga gần nhất.

Khoảng cách giữa tôi và họ ngày càng xa dần.

Tôi hoàn toàn có thể đuổi theo nếu muốn, vậy mà không hiểu sao lại cảm thấy họ quá xa.

Dù có chạy cũng chẳng thể với tới được.

Cứ như thế này… có lẽ mối quan hệ giữa chúng tôi sẽ ngày càng xa cách.

Tôi cảm thấy điều đó từ sâu trong lòng.

—-------------------

Tối hôm đó.

Tôi, mệt mỏi về mọi mặt, nằm dang tay dang chân trên giường, thẫn thờ nhìn trần nhà.

Tôi chỉ toàn thấy lo lắng về đại hội thể thao sắp tới.

Kusayanagi đang lừa Hinami, và định lợi dụng cô ấy.

Hắn muốn biến cô ấy thành bạn gái của mình.

Tôi không nói rằng việc muốn hẹn hò là sai.

Nhưng việc hắn tiếp cận Hinami bằng cách giả mạo danh tính, chỉ vì ham muốn thể xác, khiến tôi không thể chấp nhận được.

Hinami là một cô gái trong sáng, tươi sáng và nhân hậu.

Nếu bị tên đó lừa dối và nắm được điểm yếu… chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến tôi nổi điên.

Nhưng tôi lại không có vũ khí nào đủ mạnh để lật ngược tình thế.

Ngược lại, Kusayanagi đang có lợi thế.

Hắn được học sinh trường Seirin yêu mến, ngoại hình lại cao ráo, đẹp trai.

Chưa kể thông tin giả trên mạng còn trùng khớp với ngoại hình của hắn.

Làm sao bây giờ…? Thật sự bất khả thi.

Tại sao một tên khốn như thế lại có thể tự nhận là người đã đánh bại kẻ tấn công Hinami chứ!?

Lợi dụng việc tôi không lộ diện, hắn giở đủ trò mánh khóe!

Aaaaarrghhhh! Căng thẳng quá! Mình như sắp phát nổ vì stress rồi!

Không biết từ khi nào, tôi đã vò đầu bằng cả hai tay, uốn éo người như một con sâu róm.

Tôi biết mình đang làm trò kì cục, nhưng không thể kiềm chế nổi!

Chỉ cần nhớ đến gương mặt của Kusayanagi thôi là máu tôi đã sôi lên rồi!

“Chỉ riêng thằng Kusayanagi là tôi không thể tha thứ được! Cái nụ cười tươi rói đó giấu cái bản chất thâm độc cỡ nào chứ! Loại người như thế thật rác rưởi!”

Khi tôi đang vừa lăn lộn vừa lẩm bẩm một mình thì…

“…………… Onii, từ nãy đến giờ anh làm trò gì mà kinh dị vậy? Ghê quá đi.”

Ngay khi nghe thấy giọng nói của em gái tôi – Michika, cơ thể tôi lập tức đứng hình.

Vì xấu hổ và cảm giác thảm hại, tôi không thể cử động được trong vài giây.

…Hả? Gì đấy? Tại sao con bé lại ở đây? Đây là phòng của tôi mà?

Khoan, nó vào đây vì có việc gì à? Mà nếu vậy thì đã gõ cửa chưa?

Mãi vài giây sau, cơ thể tôi mới bắt đầu cử động lại được.

Khi quay đầu về phía phát ra giọng nói, tôi thấy Michika đang nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh như đang nhìn một đống rác.

Ugh… Chắc chắn con bé đã thấy toàn bộ hành động kỳ dị của tôi rồi.

C-Chết tiệt…

Hoàn toàn không còn được xem là một người anh trai nữa. Hay đúng hơn là… không còn được xem là con người nữa.

Haha… Cuối cùng thì tôi cũng “chuyển nghề” từ anh trai thành rác rưởi rồi à.

Thật đáng buồn… Hồi còn nhỏ hai anh em thân thiết thế kia mà.

Giờ thì bị xem như rác.

“Onii, cái điệu uốn éo như sâu róm vừa rồi là gì đấy? Anh đang luyện tập để đóng vai sâu trong vở kịch học đường à? Nếu vậy thì, là em gái anh, em thấy xấu hổ lắm nên làm ơn bỏ vai đó đi.”

“Làm gì có! Mà kể cả nếu đúng thế thật thì vai sâu cũng là một vai diễn quan trọng đấy, đừng có mà khinh thường!”

“Không, nghiêm túc đấy. Nếu bạn bè ở trường biết anh em là sâu róm thì em khỏi dám đi học luôn. Chỉ tưởng tượng cảnh anh bò dưới đất như sâu thôi cũng đủ ám ảnh rồi. Vậy nên bỏ đi.”

“Em vẫn còn coi anh là người trong gia đình thì anh mừng, nhưng nói thế thì hơi tàn nhẫn đấy…”

“Hả? Anh đang nói gì thế? Nếu bạn em biết chuyện này thì đời em xong thật đấy.”

Tại sao em gái tôi lại lạnh lùng thế này cơ chứ…

Trong anime thì toàn thấy mấy cô em gái đáng yêu và yêu quý anh mình mà.

Bây giờ thì tôi có thể viết một light novel tên là “Em gái tôi không thể lạnh lùng như thế này được” luôn rồi.

“Được rồi được rồi. Nhưng tại sao em lại tự tiện vào phòng anh? Anh đang vật lộn vì stress mà. Em có gõ cửa không đấy?”

“Không, em không gõ.”

“Tại sao mỗi lần vào phòng anh em đều không gõ cửa!? Đây là phòng anh, là không gian riêng tư đấy!? Phòng của một nam sinh trung học đó! Đừng có mà vào tự tiện như thế!!”

Dù tôi cố gắng nói hết sức, biểu cảm của Michika vẫn hoàn toàn không thay đổi. Khuôn mặt lạnh như băng không chút cảm xúc, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta rùng mình.

Không hề lay chuyển được gì cả. Buồn ghê ha.

"Mỗi lần gõ cửa phiền phức lắm. Với lại, em chả quan tâm gì đến mấy chuyện riêng tư của anh."

"Nói thế à. Vậy thì từ giờ anh cũng khỏi cần gõ cửa, cứ thế mà xông vào phòng em luôn nhé!"

Tôi vừa dứt lời thì Michika không đáp lại. Thay vào đó, em ấy cúi đầu xuống, che giấu biểu cảm một cách kỳ lạ.

Ơ, gì vậy? Tự nhiên thấy sợ quá…

Đúng lúc tôi đang nghĩ như vậy, thì từ Michika tỏa ra một sát khí kinh khủng. Đến mức khiến toàn thân tôi như đông cứng lại.

Sau vài giây im lặng, Michika ngước lên nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo nhất từ trước đến nay và nói:

"……Anh muốn chết không?"

"D-Được rồi. Anh xin lỗi"

Đ-Đáng sợ quáaaaaaaaa!

Sát khí từ Michika khiến tôi hoảng loạn, khí thế ban nãy bay đi đâu mất, tôi co rúm người lại như con sóc nhỏ.

Cô em gái trước mặt thật sự quá đáng sợ với tôi!

"Nói trước nha. Với cái tầm của anh thì em tiễn xuống suối vàng lúc nào cũng được đấy. Liệu mà biết điều"

"Em từ bao giờ trở thành sát thủ vậy hả……"

Dù nói đùa thì với gương mặt lạnh như vậy, có khi đó cũng không phải nói đùa đâu.

Nếu thật sự tức giận, có khi em ấy mang dao ra thiệt cũng nên.

"Không cần làm sát thủ vẫn làm được mà. Giống như đập muỗi thôi"

"Anh bị xem ngang hàng với côn trùng hả……"

Cách Michika đối xử với tôi đúng là quá tệ. Tôi còn có nhân quyền không vậy?

"Mà nè Michika, quay lại vấn đề chính, em đến tìm anh có chuyện gì vậy?"

Tôi đổi chủ đề, hỏi lý do em ấy vào phòng mình.

Michika liền đưa ra thứ đang cầm bằng tay phải, dí sát vào mặt tôi.

C-Cái này là…? Ống nghe điện thoại?

"Có điện thoại cho anh. Người gọi bảo rằng 'khỏi cần nói nhiều, đưa ống nghe cho cậu ta là được' đấy"

A, chắc chắn là Koi-san rồi. Câu đó đúng kiểu cô ấy luôn.

"Mà nè Michika, xác nhận lại một chút… Em có bấm nút giữ máy chưa?"

Michika không nói gì, chỉ gật đầu.

Hú hồn.

Lần trước không bấm nút giữ máy, bị nghe lén toàn bộ cuộc hội thoại, xấu hổ muốn chết.

Lần này thì an toàn rồi.

"Hiểu rồi. Anh sẽ nghe điện thoại, nên em ra ngoài được không?"

"Rõ"

Michika đưa ống nghe rồi rời khỏi phòng.

Giờ thì…

Tôi đang xấu hổ muốn bốc hơi khỏi trái đất vì bị em gái nhìn thấy bộ dạng thảm hại, vậy mà giờ còn phải nói chuyện với con nhỏ S ấy qua điện thoại nữa.

Cái này bình thường là ghét đúng không?

Thật lòng mà nói, tôi chẳng muốn nghe máy tí nào. Với cái kiểu S của cô ấy, chắc chắn mới đầu đã chọc quê tôi rồi.

Nhưng Koi-san không phải người gọi chỉ để đùa. Tôi đoán là chuyện liên quan tới Kusayanagi.

Tôi hít sâu một hơi, rồi nhấn nút giữ máy, áp ống nghe vào tai.

"A-Alo……"

"Cuối cùng cũng chịu bắt máy à. Làm tôi chờ lâu thật đấy"

"X-Xin lỗi……"

"Cậu mất mấy phút mới bắt máy. Chắc là bị em gái thấy cái gì đáng xấu hổ hả? Như là vừa lẩm bẩm chuyện gì đó trong lúc cử động kỳ quái chẳng hạn"

"Sao cô biết!? Cô lắp camera giám sát trong phòng tôi à!? Cô đang xâm phạm đời tư đấy!?"

"Không cần mấy thứ đó đâu. Mấy chuyện mà người bình thường nghĩ tới, tôi đọc như sách vậy. Đơn giản mà"

"Đừng có nói 'người bình thường' hai lần liền! Tôi biết cô giỏi rồi, nhưng nói thế thì quá đáng!"

Lúc nào cũng chọc tôi, đúng là máu S chính hiệu.

"Phản ứng vẫn thú vị như mọi khi nhỉ. Thật sự rất vui. Cảm ơn nhé. Giải toả stress tốt lắm"

"Đừng tự tiện lấy tôi ra làm công cụ giải toả stress!"

"Ngốc à. Tôi đùa thôi mà. Đàn ông mà không hiểu đùa thì khó có người thích lắm đấy"

"G-Gì chứ…… Đùa thôi à. Vậy thì tốt"

"Ừ. Tầm… một phần mười là đùa đó"

"Vậy thì gần như là nói thật còn gì!? Đùa chỗ nào!?"

Cách cô ấy đối xử với tôi lúc nào cũng tệ thật sự!?

Tôi muốn có ngày làm con nhỏ S này phải thốt lên "chịu thua".

Nhưng đối phương không chỉ cực kỳ thông minh mà còn thuộc hàng top thế giới trong khoản đấu khẩu.

Lúc nào tôi cũng bị dắt mũi, không cãi lại được câu nào. Trước khi tốt nghiệp cấp ba, nhất định tôi phải phục thù cho bằng được.

Ngay lúc tôi đang nghĩ như vậy—

Bộp.

Tôi nghe thấy tiếng giọt nước rơi qua ống nghe.

Gì vậy?

Hơn nữa, từ nãy đến giờ giọng của Koi nghe có vẻ vang vọng như vọng lại từ đâu đó…

Đừng nói là…

"Koi-san, đừng nói là cậu đang ở trong bồn tắm?"

"Ara, cậu đoán đúng rồi đấy. Tôi đang tắm đây"

"T-Tại sao lại gọi điện khi đang trong bồn tắm…"

"Thì có sao đâu. Tôi thích tắm lâu, nên gọi điện cho đỡ chán ấy mà"

"R-Ra vậy…"

Gọi điện khi đang tắm sao…

Cô ấy muốn gọi lúc nào là quyền của cô ấy, nhưng nói chuyện với con trai khi đang trần như nhộng thì không ổn chút nào…

Một cô gái đang tuổi mới lớn, nói chuyện với tôi khi không mặc gì, chẳng phải quá nguy hiểm sao!?

Khoan đã! Đ-Đừng có nghĩ mấy thứ kỳ cục! Dẹp ngay cái tưởng tượng đồi trụy đó đi! Làm ơn để đầu óc sạch sẽ lại!!

"Đúng là tắm rửa thật dễ chịu nhỉ. Nhưng cũng hơi kỳ lạ đấy. Bởi vì, nơi duy nhất mà chúng ta có thể hoàn toàn khỏa thân và tận hưởng, chỉ có nhà tắm thôi. Dù có cởi hết... khoả thân... khoả thân... khoả thân."

"Này, Koi-san! Đừng có nói 'khoả thân' đến ba lần như thế được không!? Lại còn nhấn mạnh cực mạnh ở cuối nữa!"

Người phụ nữ này ááááá! Tôi đang cố gắng giữ cho tâm trí trống rỗng, vậy mà cô ta cứ liên tục nói từ "khoả thân"! Nhất định là cố tình rồi!? Cố ý nói thế đúng không!?

"Có sao đâu. Tôi nói gì là quyền của tôi mà... À này? Hay là, cậu đang tưởng tượng cơ thể trần truồng của tôi qua điện thoại đấy à? Nếu thế thì tệ quá. Tưởng tượng người ta khoả thân rồi tự hưng phấn thì đúng là thảm hại."

"Tôi không có hưng phấn gì cả, cũng chẳng tưởng tượng luôn!!"

"Vậy à. Nhưng mà cũng hơi buồn đấy. Một cô gái đang tuổi lớn mà lại không khiến người ta rung động dù đang khoả thân, nghĩ cũng tội."

"Vậy... tôi phải trả lời sao mới đúng đây!? Có lựa chọn nào đúng đâu!?"

"Ngốc thật. Đáp án đơn giản thôi mà. Chỉ cần nói 'Tôi đã vô thức tưởng tượng thân hình hấp dẫn của Koharu-sama' là được rồi."

"Làm sao mà tôi biết phải nói thế chứ!"

Tưởng tượng ra từ miệng mình nói mấy từ như “thân hình hấp dẫn” á? Với cả, đúng là Koi-san xinh thật, vóc dáng cũng tuyệt, nhưng mà ngực thì...

Không không không không, dừng lại đi.

Nghĩ thêm nữa thì mình tiêu thật. Tốt nhất là lơ đi.

Nếu lỡ làm Koi-san nổi giận thật thì, chắc chắn tôi chết chắc. Về mặt xã hội luôn.

"N-này, chúng ta vào chủ đề chính chưa? Dù có tắm lâu đến đâu, nói chuyện phiếm thế này mãi thì dễ bị ngất đấy."

"Ừ nhỉ. Thôi nói chuyện vớ vẩn đến đây thôi, vào chủ đề chính nào. Tôi không thích mấy câu chuyện vô bổ lắm đâu."

"Không, thật ra thì, chính Koi-san là người bắt đầu chuyện này mà..."

"Vậy à? Tôi quên mất rồi. Cũng không sao nhỉ."

HK3ArrP.jpeg

Này này, giả ngây kiểu gì thế.

Rõ ràng từ đầu là Koi-san chủ động trêu tôi trước còn gì.

"Cậu đoán được lý do tôi gọi điện hôm nay rồi nhỉ?"

"... À, là chuyện của Kusayanagi phải không?"

"Đúng vậy."

Kusayanagi đã tự nhận mình là anh hùng trước mặt Hinami và mọi người.

Chỉ có hai người trên đời biết đó là nói dối.

Một là tôi - người thật, và một người khác là Koi-san, người đã sớm nhận ra danh tính thật của tôi chỉ với chút thông tin ít ỏi.

Từ góc nhìn của Koi-san, hành động của Kusayanagi chắc chắn không thể bỏ qua.

"Chỉ để chắc ăn, tôi nói lại nhé, tất cả những gì tôi kể từ trước đến giờ đều là thật. Không có chuyện tôi nói dối, còn Kusayanagi mới là thật đâu đấy."

Dù Koi-san luôn là một người thích trêu chọc tôi, nhưng đồng thời, cô ấy cũng là người hiểu tôi nhất.

Mất đi người duy nhất tin tưởng mình trên thế giới này, chẳng khác gì là ván cờ đã tàn.

"Cậu nghĩ tôi nghi ngờ cậu sao? Không đời nào tôi tin lời tên lúc nào cũng cười tươi rói như hắn đâu. Cứ yên tâm đi. Tôi không hề nghi ngờ việc cậu là người thật, thậm chí còn tin cậu hơn bất kỳ gã đàn ông nào khác nữa."

"Ơ... cảm ơn..."

Tôi thật sự rất vui vì Koi-san tin mình.

Nhưng mà, lời vừa rồi của Koi-san... “Tôi tin cậu hơn bất kỳ gã đàn ông nào khác”.

Nghe vậy, thật bất ngờ.

Không ngờ Koi-san lại nói được mấy lời như vậy. Đúng là, dù gì cô ấy cũng có phần nào đó dịu dàng.

"Thái độ của Kusayanagi khiến tôi không thể tha thứ. Hắn ta dám đụng chạm vào người Hinami một cách thân mật như vậy, và hơn hết... tôi không thể tha thứ việc hắn lừa dối Hinami."

Tôi cũng có cảm giác y như vậy. Hắn đang lợi dụng cảm xúc trong sáng của Hinami để tiếp cận cô ấy theo ý mình.

Hắn ta là kẻ được nhiều người yêu quý, lại có vẻ ngoài điển trai và tươi cười, nhưng trong lòng lại chỉ coi phụ nữ là công cụ để giải toả dục vọng. Một tên khốn thực sự.

"Tôi cũng cảm thấy thế. Hắn ta đang lợi dụng tình cảm của Hinami để làm mưa làm gió."

"Ừ. Việc hắn giả vờ để tiếp cận Hinami là điều không thể tha thứ. Nếu thích thì hãy tấn công đường đường chính chính đi chứ."

"À... cái đó... Koi-san này. Kusayanagi... không phải là đang yêu Hinami đâu."

"…Hả? Là sao cơ?"

Bình thường, chắc ai cũng nghĩ như Koi-san, rằng Kusayanagi đang giả danh chỉ để tiếp cận Hinami vì yêu cô ấy.

Nhưng sự thật lại không như thế. Đằng sau nụ cười tươi rói đó là một bản chất hoàn toàn khác.

"Này Koi-san, cậu nhớ lúc họp hôm nay có nghỉ giữa chừng không? Khi đó tôi vào nhà vệ sinh nam chơi game, và tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của bọn Kusayanagi từ trong buồng."

"Nói chuyện? Họ nói gì vậy?"

"Kusayanagi... đang nhắm đến cơ thể của Hinami. Hắn định dùng cô ấy làm nơi giải toả dục vọng."

Koi-san im lặng một lúc, có lẽ không thể giấu được sự sốc sau lời tôi nói.

Cũng dễ hiểu thôi.

Ngay cả Koi-san cũng không thể giữ bình tĩnh khi biết Kusayanagi đang tiếp cận Hinami chỉ vì ham muốn thể xác.

Chuyện ấy khó tin đến mức khiến người ta nghẹn lời.

Sau vài giây im lặng, Koi-san hỏi lại bằng giọng nhỏ hơn trước:

"Ch-chuyện đó... có thật không?"

"Ừ. Không nhầm được. Tôi nghe thấy rõ ràng bằng chính tai mình."

Tôi tiếp tục:

"Cậu còn nhớ lúc họp hôm nay, hắn nhắc đến MVP và điệu nhảy trong lễ hội sau đó không?"

"Nhớ chứ. Nhưng chuyện đó thì... ơ, chẳng lẽ!"

"Đúng như cậu nghĩ đó. Hắn muốn trở thành MVP để được nhảy cùng Hinami trong lễ hội đêm. Tạo nên một kỷ niệm không thể nào quên. Sau đó thì… chắc cậu cũng đoán được rồi nhỉ?"

"Làm cho Hinami yêu hắn, rồi chiếm lấy cô ấy. Nghe mà phát tởm."

"Kusayanagi định lợi dụng MVP và lễ hội để 'ăn' Hinami. Với hắn, phụ nữ chỉ là công cụ cho dục vọng."

"Thì ra là thế. Nếu vậy thì việc hắn giả vờ cũng có lý do."

"Ừ. Hắn muốn Hinami tin rằng hắn chính là anh hùng đã cứu cô ấy ngày đó, để làm cô ấy hạ thấp cảnh giác."

Thực tế là kế hoạch của Kusayanagi đang rất suôn sẻ. Không chỉ Hinami, mà những người khác cũng dần bị hắn lừa và đứng về phía hắn.

Hắn đúng là một tên tồi, nhưng nhìn cách hắn tính toán thì đủ biết hắn cũng không đơn giản.

"Làm sao mới bảo vệ được Hinami đây, Koi-san? Thật lòng tôi không nghĩ ra cách nào để xoay chuyển tình thế cả."

Khi nghĩ lại một ngày đã qua, tôi nhận ra mình hoàn toàn bất lực.

Chỉ biết lặng lẽ đứng phía sau nhìn Hinami và Kusayanagi vui vẻ trò chuyện, rồi siết chặt nắm tay trong vô vọng.

Và có thể, mọi chuyện sẽ chẳng thay đổi gì trong tương lai.

Hinami vẫn sẽ tiếp tục ở cạnh Kusayanagi, và những người xung quanh sẽ chấp nhận điều đó.

Nếu những người có ngoại hình "cao cấp" làm những việc đậm chất thanh xuân cùng nhau, thì chẳng ai phàn nàn cả.

Hơn nữa, học sinh trường Seirin xem Kusayanagi như thần thánh. Bởi vì hắn ta "chia sẻ" những cô gái mà hắn đã chiếm được cho bọn họ.

Với sự tín nhiệm cao đến mức đó, nếu hành động bất cẩn thì chỉ phản tác dụng.

Để phá vỡ tình thế bị dồn vào đường cùng này… tôi chỉ còn cách nhờ cậy vào Koi-san.

Ngoài cách đó ra, tôi thực sự không còn lựa chọn nào khác.

“Tôi đã hiểu tình hình. Dù thế nào cũng phải ngăn chuyện Hinami đến với tên cặn bã đó. Tôi muốn bảo vệ Hinami với tư cách là bạn. Nên tôi sẽ hợp tác.”

“Thật sự cảm ơn cậu. Tôi được cứu rồi.”

“Không cần khách sáo. Tôi cũng có chung ý muốn bảo vệ Hinami. Với lại, tôi không muốn để mọi chuyện diễn ra đúng ý Kusayanagi. Hắn đã lừa bạn của tôi thì phải trả giá. Tôi sẽ khiến hắn hối hận vì đã được sinh ra.”

“Ể… đáng sợ ghê. Nhưng trong những lúc thế này thì tính cách S như của cậu lại có ích thật.”

“Tớ sẽ coi đó là lời khen. Tôi muốn khắc vào thân thể của hắn xem hậu quả khi chọc giận tôi là như thế nào.”

“H-Haha… Ừm… chắc chồng tương lai của cậu sẽ khổ lắm đây…”

“Cậu vừa nói gì?”

“K-Không có gì cả!”

Nguy hiểm thật! May mà tôi nói nhỏ nên cô ấy không nghe rõ, chứ nếu bị nghe thấy, chắc tôi sẽ phải nếm trải địa ngục vượt ngoài sức tưởng tượng mất.

Tôi suýt nữa đã bị xử lý trước cả Kusayanagi rồi.

Một khi Koi-san nổi giận thì đúng là không biết cổ sẽ làm gì nữa. Nếu nghiêm túc, chắc cô ấy sẽ cười “A-ha-ha-ha!” rồi vung cưa máy như chẳng có gì.

“V-Vậy, Koi-san. Quay lại vấn đề chính… cụ thể thì tôi nên làm gì đây?”

Giờ mới là phần chính. Tình thế hiện tại của chúng tôi đang cực kỳ bất lợi.

Mọi người xung quanh đều tin tưởng Kusayanagi tuyệt đối, thêm vào đó những thông tin giả trên mạng cũng đang vô tình đứng về phía hắn.

Thật sự là ai đã đăng cái dòng “cao ráo và đẹp trai” kia lên thế không biết.

Với tình hình này, những gì bọn tôi có thể làm là vô cùng hạn chế.

“Đầu tiên là không được nói cho ai biết rằng Kusayanagi là đồ giả. Cả với Hinami cũng phải giữ im lặng.”

“Hả!? Phải im lặng á!? Tôi cứ tưởng sẽ phải tìm bằng chứng hắn nói dối rồi tung hết cho mọi người biết chứ?”

Tôi ngạc nhiên hỏi lại, nhưng Koi-san lạnh lùng giải thích ý định.

“Cũng có thể làm cách đó. Nhưng khi không thể đưa ra bằng chứng, mà lại nói hắn là đồ giả thì sẽ phản tác dụng. Nếu bị hỏi ‘Nếu Kusayanagi là giả, thì người thật đâu?’ thì cậu định trả lời sao?”

“T-Thật vậy. Nếu bị hỏi như vậy thì tôi không biết đáp thế nào luôn…”

“Thấy chưa? Với lại, thông tin trên SNS cũng đã được lan truyền rất nhanh rồi.”

“Hả!? Đã lan truyền rồi á?”

“Ừ. Thử tìm trên trending xem. Đang được lan truyền với tốc độ khủng khiếp đấy. Có lẽ một người quen của hắn đã tung thông tin. Đoạn hắn tự xưng danh cũng đã bị quay video đầy đủ rồi.”

Tôi làm theo lời Koi-san, mở điện thoại và vào SNS.

Khi kiểm tra trending thì…

#Học_sinh_đã_hạ_gục_kẻ_khủng_bố

… đã lọt vào top trending.

Không đùa đấy chứ!?

Chưa đến một ngày mà đã leo lên top trending rồi á!?

Tôi lướt qua các bài viết có gắn hashtag đó:

“Nam sinh cứu mỹ nữ ngàn năm có một khỏi tên tấn công trong tàu điện ngầm lại còn đẹp trai thế này á!?”

“Quá đỉnh! Gặp trai đẹp thế này thì phải lòng luôn mất!”

“Chàng trai duy nhất có thể sánh với mỹ nữ ngàn năm đây rồi =)))”

Toàn những bài như vậy.

Đặc biệt là những bài có đính kèm ảnh Kusayanagi thì số lượng “thả tim” khủng khiếp luôn.

Từ góc nhìn của người ngoài, biết rằng “anh hùng giấu tên” lại là một gã trai đẹp thế kia thì đúng là khiến người ta phấn khích.

Cái đà này chắc lập cả fanclub cho Kusayanagi cũng được.

Nhưng mà, công lao đã hoàn toàn bị hắn cướp mất rồi.

Lợi dụng việc tôi không đứng ra nhận công, hắn ta nhận lấy hết hào quang và trở thành tâm điểm của dư luận.

Chính việc hắn tự ý đứng ra như vậy lại càng khiến người thật khó mà bước ra hơn nữa!

“Thấy sao? Giờ thì hiểu rồi chứ? Trong khi đang được dư luận tung hô thế kia mà lại đi nói hắn là đồ giả thì quá nguy hiểm. Khi chưa đưa ra người thật thì việc loan tin là không khôn ngoan.”

“Nhìn cái này xong thì đúng là chịu thật. Mình sẽ chỉ bị cho là antifan rồi bị vùi dập thôi.”

“Đúng thế. Hơn nữa, việc chỉ nói riêng với Hinami cũng không đơn giản đâu. Vì cậu sẽ phải giải thích lý do biết hắn là đồ giả.”

“Nếu nói ra rằng Kusayanagi là giả… thì chẳng khác nào thừa nhận mình biết người thật là ai. Ý cậu là vậy?”

“Ừ. Cậu hiểu nhanh đấy.”

Xét theo tình hình hiện tại, quyết định của Koi-san là hoàn toàn chính xác.

Nếu muốn nói Kusayanagi là giả, thì ngoài cách đưa người thật ra, không còn cách nào để thuyết phục người khác.

“Vậy có nghĩa là, chẳng còn gì để làm nữa sao? Không thể nói cho người ngoài, cũng không thể nói cho Hinami. Thế này thì biết phải làm gì đây…”

“Vẫn còn quá sớm để từ bỏ. Vẫn còn việc chúng ta có thể làm.”

Tôi đã gần như muốn buông xuôi, nhưng Koi-san thì khác.

Dù đang trong tình thế bất lợi như thế này, cô ấy vẫn có sách lược. Đúng là đáng nể.

“Việc chúng ta có thể làm lúc này, có thể chia thành hai hướng lớn.”

“Hai hướng?”

“Ừ. Nghe kỹ đây. Thứ nhất, trong thời gian chờ Kusayanagi tự để lộ sơ hở, chúng ta sẽ cố gắng cản trở để hắn và Hinami không đến gần nhau. Sau khi hội thao kết thúc thì họ sẽ tạm thời xa nhau, và đến lúc nào đó chắc chắn hắn sẽ lộ ra. Đến lúc đó, chúng ta chỉ còn cách ngăn chặn thôi.”

Ra là vậy. Đúng thật, nếu đang nói dối thì sẽ có lúc để lộ sơ hở.

Cho đến lúc đó, tôi và Koi-san sẽ âm thầm ngăn cản không để hai người họ trở thành một cặp.

Nói cách khác, đây là một cuộc chiến kéo dài.

Kiểu chiến thuật chờ đợi sơ hở từ đối phương, chiến đấu kiên trì đến cuối cùng.

Và đó là hướng đi đầu tiên.

"Điều thứ hai là, khiến chính Hinami nhận ra rằng Kusayanagi là đồ giả. Nếu người được cứu phát hiện ra kẻ đó không phải là người thật, tình hình sẽ thay đổi hoàn toàn."

Khiến Hinami nhận ra Kusayanagi là giả... Đó là điều lý tưởng, nhưng thực sự rất khó.

Liệu cô ấy có thể nghi ngờ người hùng đã cứu mình không? Thành thật mà nói, tôi thấy điều đó khó xảy ra.

Nếu có cơ hội thì không phải không thể, nhưng hiện tại thì quá khó.

"Hiện giờ tôi chỉ nghĩ ra được hai cách, nhưng tôi muốn nghe ý kiến của cậu — người hùng thật sự."

"Ờ, đúng rồi... Tôi nghĩ cách thứ nhất có vẻ ổn hơn. Để Hinami tự nhận ra thì hơi khó. Vậy nên đưa chuyện này thành một cuộc chiến dài hơi, chờ Kusayanagi để lộ sơ hở hoặc tự tay tìm được bằng chứng xác thực vẫn là tốt nhất."

"Tôi cũng đồng ý với cậu. Nếu kéo dài được, chắc chắn sẽ có lúc hắn ta để lộ sơ hở."

"Vậy là quyết định thế nhé?"

"Ừ. Trước mắt, cho đến khi lễ hội thể thao kết thúc, chúng ta phải cố gắng theo dõi để Hinami và Kusayanagi không thể gần nhau."

"Hiểu rồi. Chúng ta đã có định hướng rồi."

Nhưng vấn đề thực sự là từ đây trở đi. Kusayanagi chắc chắn sẽ ra tay trong lễ hội thể thao.

Đặc biệt là trong ngày đó, hắn sẽ dùng đủ mọi thủ đoạn để giành chiến thắng.

Và trở thành MVP... rồi nhảy cùng Hinami trong buổi tiệc tối và chính thức hẹn hò.

Một sự kiện đậm chất tuổi trẻ, nhưng với tôi — người biết rõ bản chất thật của hắn — thì chỉ thấy ghê tởm.

Tôi phải bảo vệ cảm xúc trong sáng của Hinami bằng mọi giá, nếu không sẽ không thể cứu vãn được nữa.

Sau vụ tôi cứu cô ấy khỏi tên tấn công, Hinami đã vô tình trở thành người nổi tiếng, dù là theo cách tốt hay xấu.

Chính vì vậy, tôi phải chịu trách nhiệm bảo vệ cô ấy đến cùng.

"Thời gian chuẩn bị cho lễ hội thể thao thì tôi có thể luôn kè kè bên Hinami, nhưng hội thao thì sao? Kusayanagi chắc chắn sẽ giở trò."

"Đúng vậy. Trong thời gian chuẩn bị thì cậu ở cạnh Hinami, còn tôi sẽ nghĩ ra các kế hoạch từ phía sau. Rồi đến ngày diễn ra đại hội, tôi sẽ quan sát hành động của đối phương và đưa ra chỉ thị."

"Hiểu rồi. Người chỉ huy là cậu, nên cứ chỉ đạo tôi thoải mái."

"Ara, cậu nói vậy tôi vui lắm đấy. Vậy thì tôi sẽ không khách sáo mà ra lệnh đâu."

"Á, khoan! Đùa đấy! Đừng ra lệnh quá mức nha!"

Chết thật, tôi hơi làm màu quá rồi. Nhưng Koi-san là kiểu S thật sự.

Nếu tôi lỡ miệng nói “gì cũng được”, thì đúng là không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu...

"Nếu cậu nói đến cuối luôn thì đã ngầu lắm rồi. Thôi không sao. Nếu có gì cần cậu làm, tôi sẽ ra chỉ thị ngay."

"OK! Rõ rồi. Nhờ cả vào cậu đấy, Koi-san!"

"Ừ, tất nhiên rồi."

"Mà chúng ta có nên đặt tên cho kế hoạch không? Kiểu như vậy trông ngầu hơn ấy."

"Cậu xem phim nhiều quá rồi. Đây không phải phim điệp viên hay quân đội đâu."

"Ờ... cũng đúng ha…"

Chắc tôi hơi làm quá rồi.

Nhưng nếu có tên kế hoạch thì cũng tăng khí thế lên tí mà.

"Nhưng nếu cậu thực sự muốn đặt thì tôi cũng vừa nghĩ ra một cái đấy. Muốn nghe không?"

"Ể? Cậu nghĩ ra rồi à?"

"Tên kế hoạch là... 'Kế hoạch xử lý tên rác rưởi lăng nhăng'. Dù nhiều chỗ bị kiểm duyệt nhưng nghe ấn tượng lắm, đúng không?"

"Ừ… thôi không cần tên kế hoạch nữa."

Và cứ thế, tôi và Koi-san bắt đầu hợp tác trong thầm lặng.

Cho đến khi lễ hội thể thao kết thúc, kế hoạch phá hoại để Hinami không hẹn hò với Kusayanagi đã chính thức khởi động.

Kẻ sẽ hạ gục tên giả mạo đó sẽ là tôi — người thật.

Chuẩn bị hối hận đi, Kusayanagi.

Tao sẽ khiến mày phải trả giá vì đã lừa dối Hinami!

…Mà này, Koi-san đặt tên dở thật đấy nhỉ?