POV: Oda Akira
Mọi chuyện đã thay đổi vào ngày hôm đó, không chỉ với tôi, mà với toàn bộ học sinh lớp 11-2.
Ban đầu, nó chỉ giống như một buổi sáng bình thường.
Chuông báo vào học vừa sắp vang lên thì một vòng tròn ma pháp khổng lồ hiện ra ngay giữa sàn lớp học, phủ đầy những ký tự kỳ bí.
Lúc ấy, tất cả chúng tôi chỉ biết ngây người nhìn chằm chằm, chẳng ai kịp phản ứng.
Chỉ đến khi vòng tròn phát sáng với ánh lam nhàn nhạt, sự hoảng loạn mới thực sự bắt đầu.
“Ra ngoài ngay! Mau lên!”
Nhưng đã quá muộn.
Ma pháp triệu hồi được kích hoạt, cả căn phòng chìm ngập trong ánh sáng chói lòa.
Tôi nhắm chặt mắt, chỉ nghe thấy tiếng hét thất thanh của mấy bạn nữ, trong khi cơ thể như bị nhấc bổng, nhẹ bẫng trôi nổi.
Và rồi bàn chân tôi chạm lại mặt đất vững chắc.
Khi mở mắt ra, tôi biết ngay rằng cuộc sống bình thường của mình đã chấm dứt.
Chúng tôi đã bị đưa đến một thế giới khác.
Tên tôi là Oda Akira.
Tôi vốn chẳng tin vào mấy thứ mê tín nhảm nhí, ma quỷ, UFO hay bất kỳ hiện tượng siêu nhiên nào.
Tất nhiên, tôi đã đọc không ít tiểu thuyết giả tưởng, nhiều trong số đó kể về nhân vật chính bị đưa sang dị giới.
Tôi hoàn toàn có thể nhập tâm và tận hưởng mấy giấc mơ sức mạnh ấy.
Nhưng đọc truyện là một chuyện, còn phải sống thật trong nó lại là chuyện khác.
“Chúng ta cầu xin các ngài. Xin hãy tiêu diệt Ma Vương và cứu lấy thế giới này.”
Vậy mà giờ đây, tôi đang đứng trước một vị quốc vương của vùng đất xa lạ, nhìn ông ta cúi đầu khẩn cầu.
Điều này rõ ràng không phải mơ, nhưng tôi vẫn khó lòng tin nổi.
Nói công bằng thì, hẳn bất cứ ai cũng sẽ choáng váng trước tình huống như vậy.
Tôi vốn nổi tiếng trong lớp là kẻ mặt lạnh, đến mức vài đứa còn đồn tôi dính dáng đến mấy chuyện mờ ám.
Nhưng khoảnh khắc ấy, có cho tôi một đoàn tàu chạy ngang qua cái miệng há hốc, chắc cũng lọt.
Ánh sáng từ vòng tròn ma pháp vừa tan đi, chúng tôi nhận ra mình đang đứng trong một đại điện nguy nga.
Dù đầu óc còn choáng váng, tôi cố gắng quan sát xung quanh.
Mười ba kỵ sĩ đứng bao quanh, che chở cho một công chúa trạc tuổi chúng tôi.
Cô thở dốc, nửa trốn sau lưng kỵ sĩ, nửa lén dõi mắt nhìn bọn tôi.
Nhìn kỹ, tôi nhận ra đám kỵ sĩ đó không cầm kiếm mà là pháp trượng, có lẽ là pháp sư khoác giáp.
Tấm thảm đỏ sặc sỡ trải dài trên nền đá, ăn nhập hoàn hảo với sự xa hoa lộng lẫy của gian điện có trần khắc hoa văn cầu kỳ đến mức tôi phải nheo mắt mới thấy rõ.
Khi ánh nhìn quay trở lại, tôi phát hiện có thêm một người mới xuất hiện.
“Chào mừng các vị anh hùng được lựa chọn. Xin mời đi lối này, bệ hạ sẽ giải thích tất cả.”
Đó là một lão quản gia hoặc thái giám, giọng nghiêm nghị, chỉ tay về phía cánh cửa lớn chạm trổ tinh xảo.
Vài bạn học của tôi định mở miệng chất vấn, nhưng ánh mắt lạnh lùng của ông ta đã khiến họ lập tức im lặng.
Rõ ràng chúng tôi chẳng còn cách nào khác ngoài nghe theo.
Bước qua cánh cửa, chúng tôi bắt đầu một buổi “thuyết giảng” dài dằng dặc từ chính quốc vương.
Quả thật, y như mấy cuốn tiểu thuyết tôi từng đọc.
Trước tiên, ông ta giới thiệu về thế giới này.
Nó mang tên Morrigan, giống Trái Đất, cũng có hình cầu.
Bề mặt chia thành bốn châu lục, mỗi nơi là lãnh thổ của một chủng tộc khác nhau:
Nhân tộc, Ma tộc, Tinh linh, và Thú nhân.
Chúng tôi được triệu hồi tới châu lục lớn nhất, thuộc vương quốc Nhân loại mang tên Retice.
Và, như đã đoán, nguyên nhân của việc triệu hồi:
Ma tộc đã mở cuộc xâm lược toàn diện, nhiệm vụ của chúng tôi là tiêu diệt Ma Vương.
Một giấc mơ thành sự thật!
Tất cả những “tropes” tôi yêu thích đều có mặt ở đây.
Tim tôi như muốn gào lên vì phấn khích, nhưng may mà còn giữ được chút lý trí.
Dù vậy, đây đúng là loại phiêu lưu mà bất cứ thiếu niên nào cũng từng mơ mộng.
Tôi nhận ra nhiều bạn cùng lớp cũng đang run rẩy vì háo hức.
Dĩ nhiên, cũng có vài gương mặt thấp thỏm, bất an, như thể chờ chuyện xấu ập xuống.
Nhưng đa phần bọn con trai thì khỏi phải nói, cười đến tận mang tai.
Chỉ tiếc là… lúc đó chúng tôi chưa biết những thử thách khủng khiếp nào đang chờ phía trước.
Sau một hồi, quốc vương lùi lại, nhường cho lão quản gia tiếp tục giải thích về “chỉ số và các thứ khác.”
Chẳng bao lâu sau, ông ta quay lại với một quả cầu thủy tinh kỳ lạ trong tay, bắt đầu thêm một tràng giảng giải.
Khoan đã… lão lấy cái đó từ đâu ra vậy?
Tôi thậm chí chẳng kịp để ý ông ta rời phòng từ khi nào.
Đúng là cáo già.
“Các vị, hãy nhìn vào nội tâm mình và lặp lại theo ta: Hiển Thị Trạng Thái!”
Chúng tôi đồng loạt làm theo.
Lão quản gia quan sát phản ứng của từng người bằng nụ cười khẽ.
Rồi từng tấm bảng chỉ số hiện ra trước mắt chúng tôi bằng ánh sáng lấp lánh như bước ra từ một game RPG.
Tất cả đều há hốc mồm.
---
Oda Akira
Chủng tộc: Nhân loại
Chức nghiệp: Thích Khách (Lv.1)
HP: 1800/1800
MP: 700/700
Công: 1200
Thủ: 800
Kỹ năng:
Toán học (Lv. 5)
Đàm phán (Lv. 4)
Dụng cụ ám sát (Lv. 1)
Ám sát (Lv. 1)
Kiếm cong (Lv. 1)
Đoản kiếm (Lv. 1)
Ẩn thân (Lv. MAX)
Cảm nhận hiện diện (Lv. 1)
Cảm nhận nguy hiểm (Lv. 1)
Kỹ năng đặc biệt:
Thấu hiểu ngôn ngữ
Thần nhãn (Lv. 1)
Hắc ma pháp (Lv. 1)
---
Ồ… xem ra phần lớn kỹ năng của tôi đều thiên về ám sát, cũng hợp lý thôi khi nghề của tôi là Thích khách.
Nhưng mà cái kỹ năng Ẩn thân này thì sao?
Tại sao nó lại đạt cấp tối đa ngay từ đầu?
“Ê, Akira! Mày xem chỉ số của mình chưa?”
Một thằng bạn cùng lớp hào hứng hỏi tôi.
Tôi gật đầu.
Nó trông… cực kỳ phấn khích, mà cũng phải thôi.
Đây đâu phải chuyện một học sinh trung học bình thường được trải qua mỗi ngày.
Thú thật, tôi cũng đang cố kiềm chế sự phấn khởi trong lòng, thậm chí còn thầm cảm ơn số phận vì đã cho tôi cơ hội này.
Tuy nhiên, trong đầu tôi vẫn thoáng một nỗi lo:
Liệu chúng tôi có đang quá vội vàng ăn mừng không?
Suy cho cùng, cả bọn mới đặt chân tới thế giới xa lạ này, và đến giờ vẫn chỉ được nghe vài lời giải thích mơ hồ.
Rất có thể, chúng tôi đang ở trong tình thế cực kỳ nguy hiểm.
Tốt hơn hết nên bình tĩnh, chờ thêm thông tin rồi mới tính tiếp.
“Vậy mày được nghề gì?”
Tôi hỏi.
“Pháp sư gió. Còn mày?”
“Thích khách.”
“Ha! Tao biết ngay mà! Trông mày y như ninja ấy. Giờ nghĩ lại thì mày lúc nào cũng kiểu biến mất, rồi lại xuất hiện bất ngờ vào giờ ăn trưa.”
“Cút đi. Đâu phải lúc nào tao cũng cố tình tàng hình đâu… phần lớn thời gian là vậy.”
Nó nói cũng chẳng sai.
Hễ tôi chịu khó ẩn mình, gần như chẳng ai có thể tìm thấy.
Hồi nhỏ tôi từng nổi tiếng là bất bại trong trò trốn tìm, đến mức chẳng ai còn muốn chơi với tôi nữa.
Nghe hơi buồn, nhưng đúng là thế.
Thậm chí khi chơi đá lon, ngay cả đám bị “bỏ tù” đang trông chờ ai đó chạy giải cứu cũng chẳng nhận ra tôi đã lao ra đá đổ cái lon từ bao giờ.
Tóm lại, kỹ năng Ẩn thân của tôi vốn đã ở cấp độ cao từ bé, chỉ là giờ mới có “trang trạng thái” chứng minh.
Hoặc cũng có khả năng… từ trước đến nay người ta chỉ thấy tôi nhạt nhòa đến mức không ai nhớ tới.
Ừ thì… nếu thế thật thì đau lòng quá.
Thôi, không nghĩ tiếp nữa kẻo tự dìm mình vào hố.
Ngoại trừ cái kỹ năng max level từ đầu, thì chỉ số tổng thể của tôi cũng khá ổn.
Có lẽ điều này không quá bất thường ở thế giới này.
Rốt cuộc, ngay cả những kỹ năng tôi dùng trong đời sống bình thường cũng được cộng điểm kha khá.
Ví dụ như Toán học, chắc nhờ vào việc tôi phải nhớ hàng đống công thức vớ vẩn suốt bao năm (mà ngoài lớp học chẳng mấy khi áp dụng).
Kỹ năng Đàm phán thì có lẽ đến từ những lần mặc cả với lão chủ tiệm rau củ ở gần nhà.
Lão chắc hận tôi lắm, nhưng kinh nghiệm đó giờ lại hóa thành vốn quý.
Biết đâu trong một thế giới xa lạ, chỉ một chút khả năng thương thuyết cũng cứu mạng được.
“Giờ tao chỉ tò mò ai sẽ là anh hùng thôi.”
Thằng bạn nói.
“Ừ… tao nghĩ chắc biết rồi.”
Tôi liếc mắt về góc phòng, nơi một đám nữ sinh đang quây kín một tên nam sinh.
Hắn ta nở một nụ cười nửa miệng đầy tự mãn.
Người đó chính là Satou Tsukasa, hot boy của lớp, học giỏi, đẹp trai, lại còn chơi thể thao cừ khôi.
Chưa kể, hắn còn giữ chức Hội trưởng Hội học sinh.
Nếu không phải hắn thì ai mới xứng danh “Anh hùng”?
Khuyết điểm duy nhất chắc là cái thói không giấu nổi vẻ đắc ý mỗi khi được dàn nữ sinh bu quanh.
Ai cũng thấy hắn hợp vai anh hùng và bản thân hắn chắc cũng nghĩ thế, nhìn là biết ngay.
Các cô gái dường như cũng cảm nhận được, bởi giờ họ còn bu lấy hắn đông hơn thường lệ, khiến đám con trai xung quanh chỉ biết nhìn mà ghen tị.
Vẫn là cảnh quen thuộc, chỉ khác địa điểm mà thôi.
Nhân tiện, tôi mới nhận ra:
Thằng “pháp sư gió” đứng cạnh mình là ai vậy trời?
Tôi biết nó thuộc nhóm ít ỏi dám bắt chuyện với tôi, dù tôi vốn cố gắng làm kẻ lặng lẽ nhất lớp.
Nhưng thật lòng, tôi chẳng nhớ nổi tên nó.
Mà giờ hỏi lại thì ngượng chết.
Thôi, coi như số phận, chắc tôi sẽ chẳng bao giờ biết tên nó nữa.
“Giờ thì, các ứng viên anh hùng,” lão quản gia cất tiếng, “xin hãy lần lượt bước lên, đặt tay lên quả cầu pha lê này. Đây là pháp khí có thể hiện rõ chỉ số của các ngài cho tất cả mọi người cùng thấy. Hãy để chúng ta biết ai mới là người mạnh mẽ nhất.”
Lão đặt quả cầu lên bệ, rồi lùi lại.
Tôi nhíu mày.
Ý là bọn tôi phải phơi hết chỉ số của mình cho thiên hạ nhìn à?
Tôi thà không.
Ai biết được có thể tin ai trong cái thế giới này?
Rủi đây là cái bẫy thì sao?
Trong đầu tôi thoáng hiện lại một cuốn tiểu thuyết từng đọc:
Trong đó, “anh hùng” được triệu hồi chẳng qua để làm bia đỡ đạn cho quân đội.
Tôi không dám chắc nơi này cũng thế, nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Rốt cuộc, chúng tôi chẳng biết gì nhiều về thế giới này cả.
Tôi đảo mắt quanh đại điện, cố tìm đường thoát.
Trên tường, vài bộ giáp trụ đứng im lìm.
Không rõ bên trong có binh lính thật hay chỉ là vật trưng bày, nhưng tôi chẳng dám liều.
“Đến đây nào, ngươi trước.”
Lão quản gia cất lời, gọi tên một nữ sinh.
Sano Miko.
Nếu lớp tôi có linh vật, chắc chắn người đó sẽ là Sano Miko, lúc nào cũng tươi tắn, hoạt bát.
Cô nàng rụt rè bước lên, đưa tay chạm vào quả cầu pha lê.
Lập tức, nó phát sáng rực rỡ, hiện ra bảng chỉ số của cô cho tất cả mọi người cùng thấy.
Chữ hiện lên to đến mức mấy bộ giáp đứng dọc hai bên tường cũng đọc được từng chi tiết nhỏ.
“Woooaaa!”
Cả lớp đồng loạt tròn mắt kinh ngạc, không một ai mảy may nghĩ rằng việc công khai chỉ số cá nhân thế này có thể tiềm ẩn rủi ro.
Trong khi đám bạn đang trầm trồ trước thứ “công nghệ huyền bí của thế giới khác”, tôi ngước lên nhìn bảng chỉ số của Miko… và suýt nữa thì không tin nổi vào mắt mình.
---
Miko Sano
Chủng tộc: Con người
Chức nghiệp: Pháp sư phòng ngự (Lv. 1)
HP: 180/180
MP: 130/130
Công: 150
Thủ: 130
Kỹ năng:
Toán học (Lv. 5)
May vá (Lv. 7)
Nấu ăn (Lv. 5)
Ma pháp phòng ngự (Lv. 1)
Kết giới trị liệu (Lv. 1)
Kỹ năng đặc biệt:
Thấu hiểu ngôn ngữ
---
“Cái quái gì thế? Yếu quá còn gì!”
Đúng lúc tôi tưởng mình đã bắt đầu chấp nhận chuyện “bị triệu hồi sang thế giới khác”, thì một cơn hoang mang mới lại ập đến.
Trong mấy cuốn tiểu thuyết giả tưởng tôi từng đọc, ngay cả thành viên “phụ” trong tổ đội cũng thường mạnh ngang ngửa anh hùng, hoặc ít nhất họ cũng có số kỹ năng đặc biệt tương đương, để còn sống sót trên hành trình.
Đúng là Miko có vài kỹ năng khá ổn, nhưng sự chênh lệch chỉ số giữa tôi và cô ấy lại quá lớn.
Mà tôi có phải anh hùng gì đâu!
Tôi thử tự an ủi:
Có lẽ do nghề của cô thiên về phòng ngự hơn là tấn công?
Nhưng lý thuyết đó lập tức sụp đổ khi người tiếp theo đặt tay lên quả cầu.
---
Katsumi Watabe
Chủng tộc: Con người
Chức nghiệp: Võ sĩ (Lv. 1)
HP: 180/180
MP: 300/300
Công: 200
Thủ: 200
Kỹ năng:
Toán học (Lv. 3)
Quyền thuật (Lv. 3)
Võ thuật (Lv. 2)
Kỹ năng đặc biệt:
Thấu hiểu ngôn ngữ
---
“Chuyện gì đang diễn ra thế này?”
Tôi lẩm bẩm.
“Biết chết liền! Cái quả cầu đó hoạt động kiểu gì vậy trời?”
Gã pháp sư gió bên cạnh lảm nhảm.
…Tao có hỏi mày đâu, nhưng thôi kệ.
“Được rồi,” tôi tự nhủ.
“Thử mấy kỹ năng mới xem sao.”
Sau khi thêm vài người đặt tay lên quả cầu, rõ ràng chỉ số của họ đều chẳng bằng 10% của tôi.
Thế là tôi khởi động kỹ năng Ẩn thân, biến mình thành vô hình.
Nếu đúng như hồi nhỏ chơi trốn tìm, thì giờ tôi phải hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhận biết của người thường.
Rắc rối là chẳng có cách nào kiểm chứng.
Nếu phán đoán sai, bị lộ ra thì coi như tôi tự khai bài.
Thôi thì cứ đứng yên xem anh hùng “chính thức” mạnh tới mức nào.
Nếu hắn vượt trội hơn tôi, tôi có thể dễ dàng tắt kỹ năng và giả vờ tham gia như bình thường.
Nhưng rồi—
---
Tsukasa Satou
Chủng tộc: Con người
Chức nghiệp: Anh hùng (Lv. 1)
HP: 200/200
MP: 350/350
Công: 800
Thủ: 500
Kỹ năng:
Toán học (Lv. 7)
Mị lực (Lv. 5)
Võ thuật (Lv. 2)
Kiếm thuật (Lv. 2)
Nguyên tố ma pháp (Lv. 1)
Kỹ năng đặc biệt:
Thấu hiểu ngôn ngữ
Thánh kiếm (Lv. 1)
---
Một vài kỹ năng của hắn đúng là khá cao, lại còn có cả Nguyên tố ma pháp, nhìn chung cũng ấn tượng đấy.
Nhưng so với chỉ số của tôi thì vẫn còn cách một khoảng trời.
Thế mà lũ con gái lại reo hò, hú hét cổ vũ hắn chứ nào có ai ngó ngàng gì đến tôi.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Sao chỉ số của mình lại bá đạo thế này?
Triệu hồi bị lỗi à?
“Đúng là những chỉ số và kỹ năng xứng đáng với danh hiệu anh hùng,” lão quản gia cười khùng khục.
“Một con người bình thường sinh ra ở thế giới này khó mà đạt quá 100 điểm tấn công. Ngay cả những chiến binh dũng mãnh nhất cũng hiếm ai vượt quá 500. Thế mà ngươi, mới bắt đầu đã gần gấp đôi! Có thể nói rằng, chỉ cần có ngươi, việc đánh bại Ma Vương sẽ dễ như trở bàn tay.”
Lão ta nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Lưng tôi chợt lạnh toát.
Mới gặp lần đầu, nhưng tôi chắc chắn có gì đó rất không ổn ở đây.
Nghĩ kỹ lại, cái cảm giác khó chịu ấy tôi đã thấy từ cả nhà vua, từ cô công chúa, có lẽ là con gái ông và mấy gã pháp sư mặc giáp trụ kia rồi.
Tất cả bọn họ đều mỉm cười, nhưng nụ cười giả tạo đến rợn người.
Tôi bất giác ngẩng lên.
Trên trần nhà, một quả cầu đen lấp lánh phản chiếu ánh sáng đang dõi theo chúng tôi.
Ma cụ giám sát chăng?
Không chắc, nhưng linh cảm mách bảo tôi rằng:
Chẳng lành đâu.
Kết cục của câu chuyện này sẽ chẳng đẹp đẽ gì cho chúng ta.
---
Sau đó tôi tìm được một căn phòng trống trong hành lang, vội ngả lưng xuống chiếc giường êm ái, ngước mắt nhìn trần nhà.
Phòng rộng rãi, sang trọng, kiểu này nếu ở Nhật mà thuê khách sạn thì ít nhất cũng tốn cả chục ngàn yên một đêm.
Phòng tắm cũng hoành tráng chẳng kém.
Nếu mỗi học sinh đều được bố trí riêng như vậy, thì đúng là lâu đài này xa hoa quá mức.
Dù có vẻ phòng chẳng mấy khi có người ở, nhưng chắc vẫn được lau dọn thường xuyên nên đồ đạc trắng tinh, không vương chút bụi nào.
“Chết tiệt… Tưởng đâu mình sẽ được chơi game ở chế độ dễ. Nghề sát thủ bình thường chỉ đi do thám, còn việc nặng nhọc đều do anh hùng gánh. Ấy vậy mà giờ thì sao…”
Tôi lầu bầu.
Rõ ràng, nếu linh cảm của tôi đúng, thì coi bộ cái “vai diễn” lần này mới là gánh nặng nhất trong cả đội.
Xui xẻo thật.
Nhưng thôi, việc đầu tiên cần làm là phải xem rốt cuộc nhà vua cùng đám thân cận của ông ta đang âm mưu gì.
Tôi mơ hồ cảm thấy mình có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác, có lẽ liên quan đến kỹ năng Đàm phán.
Nhưng nếu quả cầu đen kia đúng là “camera ma thuật”, thì tôi phải cực kỳ cẩn thận.
Tôi là người duy nhất chưa chạm vào quả cầu pha lê, nghĩa là nếu bọn họ so khớp gương mặt tôi với dữ liệu chỉ số từ nghi thức trước đó (mà có lẽ họ đã lưu lại), thì tôi tiêu đời.
Với lại, tôi vốn không được phép lảng vảng ở khu vực này của lâu đài.
Nên chỉ còn cách tiếp tục ẩn thân mà thôi.
Nghĩ lại, ở thế giới cũ tôi chắc cũng đủ khả năng làm một tên trộm chuyên nghiệp.
Kỹ năng “Ẩn thân” trước giờ tôi vẫn dùng để lẻn vào mấy chỗ nguy hiểm mà không bị phát hiện, chỉ cần tránh được góc quay camera là ổn.
Thậm chí… nếu liều lĩnh, chắc tôi còn có thể cướp ngân hàng.
(Dĩ nhiên, tôi chưa bao giờ định làm thế thật.)
“Chắc mình phải sống ẩn mình thôi… Phiền phức quá. Sao lại là mình cơ chứ?”
Tôi càu nhàu, khoác chiếc áo choàng đen lấy được trên đường vào phòng.
Trong khi tủ quần áo của bạn bè đều đã sẵn trang phục phù hợp vai trò, thì vì chưa từng lộ diện hay công khai chỉ số, tôi buộc phải tự lo cho mình.
May mà lần lẻn vào kho vũ khí của lâu đài, né qua mấy tên lính gác, tôi vẫn thành công trót lọt nhờ che giấu khí tức.
Xem ra, nếu có quay về thế giới cũ, tôi cũng dư sức làm siêu trộm.
---
Tôi quyết định biến căn phòng này thành căn cứ tạm thời.
Cũng thấy hơi áy náy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chẳng sao:
Lớp tôi có 40 học sinh, nhưng 12 đứa đi ra ngoài lúc nghỉ trưa nên chỉ 28 đứa bị kéo sang đây.
Với ngần ấy phòng cần dọn dẹp, chắc đám hầu gái cũng chẳng buồn đếm cho đủ.
Tôi còn thấy vài phòng khác rác vứt bừa bãi, chứng tỏ chúng hay làm việc qua loa.
“Được rồi, hành động thôi.”
Tôi mở cửa sổ, nhanh nhẹn leo lên mái.
Từ nhỏ tôi đã thích những nơi cao, nên chẳng mấy chốc đã nhảy từ tháp này sang tháp khác, rồi đứng trên đỉnh một trong năm ngọn tháp lâu đài, phóng tầm mắt khắp thành phố.
“Khỉ thật… Vậy đây chính là hoàng đô sao? Quả không hổ danh.”
Trước mắt tôi, ánh đèn lập lòe nơi khu công nghiệp như sao sa trên đường chân trời.
Vài con đường dường như còn có cả đèn đường.
Một số ánh sáng khác mờ mờ khó phân biệt, có lẽ là ma pháp chiếu sáng.
Xét về công nghệ, chắc họ ngang tầm Nhật thời cách mạng công nghiệp đầu tiên:
Ánh sáng nhân tạo ít, dân chúng còn lạ lẫm.
Đa số ánh sáng tập trung ở trung tâm thành phố.
Điều này cũng đồng nghĩa ngõ hẻm và khu tối tăm chắc là ổ tội phạm.
Nhưng nhìn lại thì đêm xuống cũng chẳng có mấy bóng người qua lại, so sánh với Nhật e cũng khập khiễng.
Tôi ghi nhớ tất cả vào đầu, rồi bắt đầu để ý đến khu vực gần mình hơn.
Tốt.
Không có ai quanh đây.
Tôi nhanh nhẹn men theo mái ngói đến tòa tháp trung tâm, chỗ có lẽ là phòng của quốc vương, cũng đồng thời được canh gác nghiêm ngặt nhất.
Lợi dụng một cửa sổ hé mở, tôi lách mình vào bên trong.
Giờ nếu tôi là quốc vương, thì sẽ ở đâu nhỉ?
Bước chân không một tiếng động, tôi đi dọc hành lang, dừng lại trước từng cánh cửa để áp tai nghe ngóng.
Giọng nhà vua, tôi chỉ mới nghe qua một lần, nhưng thứ âm điệu rợn người ấy thì khó mà quên.
Lúc đầu tưởng chẳng có gì, nhưng nghĩ lại thì da gà nổi đầy lưng.
Không mất nhiều thời gian, tôi đã tìm thấy.
Sau cánh cửa gỗ nặng nề, giọng nói quen thuộc ấy vang ra.
Có lẽ đây chính là thư phòng riêng của ông ta.
Tôi áp sát tai vào cửa, lắng nghe.
“Thế nào rồi, Maria? Buổi ‘định hướng’ cho lũ nhóc tiến triển ra sao?”
“Tất cả đều theo đúng kế hoạch, thưa phụ vương. Đám trẻ ấy vừa mới yên vị sau một ngày đầy náo nhiệt. Không ai trong số chúng nghi ngờ điều gì, làm sao mà nghi được chứ? Suy cho cùng, chúng chỉ là những đứa trẻ, lại còn bị mê hoặc bởi phép thuật và sự huy hoàng của thế giới này, nào hay biết mình đang bị lợi dụng.”
“Tốt. Vậy cứ thế mà tiến hành. Nhưng nhớ kỹ, tuyệt đối không để chúng bén mảng tới thư khố của lâu đài. Ngày mai, bảo Saran bắt đầu buổi huấn luyện cơ bản cho bọn chúng.”
“Vâng, phụ vương. Mọi chuyện sẽ diễn ra đúng như đại kế của Người.”
Tôi đã mơ hồ đoán ra điều gì đó, nhưng nghe tận tai vẫn khiến sống lưng lạnh buốt.
Thật khó tin những con người vừa mới đây còn tươi cười chào đón chúng tôi, giờ lại lộ nguyên hình là kẻ giăng bẫy độc ác.
Ở Nhật Bản, dẫu cũng có kẻ lừa lọc, gian manh, nhưng tuyệt nhiên hiếm thấy trò thủ đoạn trắng trợn thế này.
Lúc trước tôi còn hy vọng mình nghĩ quá xa, nhưng giờ thì không còn chút nghi ngờ nào nữa.
Cánh cửa mở, công chúa bước ra.
Tôi vội che giấu khí tức, lách vào bên trong, thoáng thấy trên gương mặt cô nụ cười hiểm độc.
Chẳng còn chút dáng vẻ cao quý, thanh nhã của người công chúa đã nghênh tiếp chúng tôi trước đó.
Tôi chợt nghĩ:
Phải chăng phụ nữ đều có thể đổi trắng thay đen nhanh như bật công tắc vậy?
Đàn ông thì thường vụng về hơn, khó mà giấu được lòng dạ thật sự đến thế.
Trong thư phòng rộng lớn, tôi bước thật khẽ giữa những kệ sách cao ngất.
Là kẻ mê sách, tôi cũng muốn ngắm nghía xem ở đây có những cuốn gì, nhưng lúc này không phải lúc.
Tay tôi siết chặt con dao găm bạc giấu trong áo choàng, chiến lợi phẩm từ kho vũ khí của lâu đài.
Không ngờ lại phải rút ra dùng nhanh đến thế.
Ở cuối phòng, ông ta đang ngồi, dồn hết tâm trí viết lách trên bàn.
Tôi nín thở, lặng lẽ tiến đến ngay sau lưng ông.
Một ý nghĩ đáng sợ chợt lóe lên:
Nếu tôi giết hắn ngay tại đây, không ai biết được.
Nếu hắn thực sự tàn ác như tôi nghi ngờ, thì chỉ một nhát dao là chấm dứt mọi âm mưu của hắn.
Dẫu vậy, Ma Vương vẫn còn đó, nên chuyện hồi hương cũng chưa chắc được giải quyết, nhưng ít ra mối hiểm họa trước mắt sẽ biến mất.
Nhưng tôi vẫn chưa biết rõ mục đích thật sự của hắn là gì.
Tại sao hắn triệu hồi chúng tôi đến đây?
Tôi gần như chẳng biết gì về đất nước này, thế giới này.
Và quan trọng hơn hết, tôi không đủ can đảm để tự tay giết người.
Không phải chỉ là “ám sát” theo nghĩa lãng mạn đâu, mà là thực sự tước đoạt mạng sống một con người.
Tôi… không chắc mình làm nổi, ngay cả khi tính mạng bản thân bị đe dọa.
Vậy là tôi bỏ đi, trở về căn phòng trốn an toàn của mình.
Quyết định đó, một tháng sau tôi mới bắt đầu hối hận.
---
Bị triệu hồi sang thế giới khác, nghe thì có vẻ như một trải nghiệm tuyệt vời.
Ban đầu cũng hào hứng thật, nhưng giờ, khi thực sự ở trong tình cảnh này, tôi chỉ thấy nhớ nhung cuộc sống yên bình, đơn giản ở Nhật.
Tôi có chỉ số vượt xa cả “anh hùng” chính hiệu, một kẻ ngạo mạn khó ưa nhưng lại phải giả vờ như mình không tồn tại.
Tôi cũng là kẻ duy nhất biết hoàng tộc đang toan tính mờ ám, trong khi đám bạn đồng môn thì ngây thơ tin tưởng tất cả.
Trời ạ, giá mà mình có thể về nhà…
Đêm đó tôi gần như không ngủ được, phần vì chuyến do thám, phần vì gặp một cơn ác mộng khủng khiếp, bị một con gián khổng lồ dí chạy khắp nơi.
Tỉnh dậy mà tôi thở phào nhẹ nhõm.
Sáng hôm sau, tôi uể oải ngồi trong đại sảnh ăn, cau có húp thứ cháo loãng nhạt nhẽo.
Chung quanh, lũ bạn ríu rít trò chuyện rôm rả, trông thoải mái vô lo.
Trong thoáng chốc, tôi thấy có chút ganh tỵ.
Phải chi mình cũng được vô tư không biết rằng lưỡi hái tử thần đang lởn vởn trên đầu…
Một phần trong tôi muốn bỏ trốn khỏi lâu đài, đi khắp thế giới này để quên phắt âm mưu của nhà vua.
Nhưng cái cảm giác gắn bó cùng bạn bè cùng lớp vẫn còn, và tôi không thể khoanh tay nhìn họ bị lợi dụng.
Tôi phải nghĩ ra cách phá hỏng kế hoạch của hoàng tộc.
“Xin lỗi mọi người, có thể chú ý một chút không?”
Tên anh hùng đứng lên sau bữa ăn.
Tiếng trò chuyện lập tức im bặt.
Có vẻ cả lớp đều công nhận hắn trong vai trò lãnh đạo.
Chỉ trừ tôi.
“Tớ nghĩ ai cũng vẫn còn sốc vì chuyện bị triệu hồi hôm qua. Nên tớ muốn nhân dịp này để tất cả cùng thống nhất lại tình hình và kế hoạch sắp tới.”
Ồ, cũng biết mở màn đấy.
Không rõ hắn thực sự nhập tâm với danh xưng “anh hùng”, hay chỉ đơn giản bị nó làm cho ngạo mạn thêm thôi.
Dù sao thì, tôi ngửi thấy mùi một bài diễn văn đầy sáo rỗng sắp được tuôn ra.
“Ở thế giới này, chúng ta không chỉ là học sinh nữa. Chúng ta mạnh mẽ. Có lẽ còn mạnh hơn đa số cư dân bản xứ. Thậm chí, nếu muốn, chúng ta hoàn toàn có thể… chinh phục họ.”
Cái quái gì thế?
Tôi thấy rõ những gương mặt đang cười của các hầu bàn vụt trở nên lạnh lẽo.
Không trách được.
Tôi mà ở vị trí họ, nghe kẻ được gọi là “anh hùng cứu thế” phun ra lời lẽ như thế, chắc cũng chán ghét tận xương.
Đám ngốc này không nhận ra chúng ta đang ở thế bất lợi thông tin à?
Đây mà còn bốc phét kiểu ấy thì chỉ tổ rước họa vào thân.
Tôi muốn vặn cổ hắn cho xong, nhưng cảm giác bài diễn văn này chưa kết thúc, nên đành cắn răng ngồi yên, che giấu khí tức.
“Nhưng chúng ta không thể quên niềm tự hào Nhật Bản! Tớ tin chắc mọi người cũng đồng ý rằng giúp đỡ kẻ khác, ngay cả khi chẳng được lợi gì, chính là điều làm nên sự đặc biệt của chúng ta. Vậy nên, tớ muốn dùng sức mạnh mới này để giúp người dân thế giới này, và tiêu diệt Ma Vương. Ai theo tớ nào?!”
Ngận miệng giùm cái.
Bạn bè tôi chẳng biết gì cả.
Họ thậm chí có nghĩ đến khả năng rằng “Ma Vương” này chưa chắc đã là kẻ hủy diệt, tàn sát nhân loại bừa bãi không?
Làm sao mà chắc chắn được nhà vua và công chúa là người đáng tin?
Nhìn cái cách họ sống xa hoa thế kia thì rõ ràng chẳng thể nào bi đát như lời họ nói.
Ngay cả bữa sáng này thôi dù nhạt nhẽo thật đấy nhưng vẫn còn hơn khối kẻ thời chiến chỉ có thể mơ tới mẩu bánh mì khô.
Ở đây có hẳn bốn món ăn kèm, bốn món!
Trong khi ở nhà tôi, có hai món đã là may mắn lắm rồi.
“T-Tớ theo Tsukasa!”
“Ừ, tính cả tớ nữa!”
“Có tớ nữa, có tớ nữa!”
“Đ-đừng quên tớ chứ!”
Thế là từng người một, lũ bạn tôi lần lượt sa vào cái khí thế lôi cuốn rởm đời của hắn, cuối cùng cả lớp đều kéo nhau đứng dưới trướng tên anh hùng.
Còn tôi thì chọn cách tiếp tục ẩn mình.
Có lẽ ngoài gã pháp sư gió ra, chẳng ai biết tôi cũng bị triệu hồi.
“Cảm ơn mọi người,” hắn cười rạng rỡ.
“Vậy thì hãy cùng nhau cứu lấy thế giới này nào!”
Cả đám đồng thanh reo hò vang trời, khiến tôi chỉ muốn chui xuống gầm bàn vì xấu hổ hộ.
Tôi chống khuỷu tay lên bàn, thở dài thườn thượt.
Trời đất ơi, các cậu biết mình vẫn chỉ là học sinh cấp ba thôi chứ?
Làm ơn, đừng có làm như thể bất tử và vĩ đại thế được không?
Trong tôi, ý nghĩ rời bỏ đám ngốc này để tự mình phiêu lưu, dùng bộ kỹ năng “bá đạo” rồi sống một cuộc đời an nhàn hạnh phúc lại càng thêm mãnh liệt.
Nếu mà được vu oan giá họa, bị đuổi khỏi nhóm như trong mấy cuốn tiểu thuyết thì hay biết mấy.
Khi đó tôi sẽ có cớ hoàn hảo để rời khỏi lâu đài.
Nhưng giờ thì đành ngậm đắng nuốt cay mà ở lại.
Vài tiếng sau, sau khi “đội hề” đã long trọng tuyên thệ cứu thế giới, chúng tôi được phát giáp trụ và vũ khí tùy theo nghề, rồi dẫn ra thao trường của lâu đài, nơi rộng hơn cả sân vận động ở trường, thậm chí có khi bằng cả khuôn viên trường gộp lại.
Tôi lặng lẽ hiện thân, nhập vào đội ngũ.
Trong bụng thì vẫn thắc mắc:
Không biết họ định dạy đấu kiếm, bắn cung, sử dụng trượng và phép thuật cùng lúc trên một bãi tập như thế nào?
… Ủa khoan, kia có phải là chùy gai buổi sáng không?
Quá đã.
“Chào mừng các anh hùng trẻ tuổi. Ta là Saran Mithray, Chỉ huy Kỵ sĩ của Vương quốc Retice. Có người còn gọi ta là ‘Thành Trì Cuối Cùng’ của đất nước này. Nhưng mà… tự mình nói thế thì có hơi huênh hoang nhỉ?”
Hắn cười lớn, vuốt mái tóc dài óng ả ra sau.
Thật luôn?
Đây là chỉ huy kỵ sĩ á?
Trong mắt tôi thì trông chả khác gì gã công tử bảnh bao của lâu đài.
“Ngài nên nghiêm túc hơn trước mặt binh sĩ chứ, Chỉ huy!”
Tôi lập tức có cảm tình với viên phó chỉ huy, người lên tiếng nhắc nhở bằng giọng cứng rắn.
Ít ra ông ta có vẻ tỉnh táo, khác hẳn gã tóc dài kia, dù điều đó cũng chẳng ngăn được hắn cười khúc khích.
Nhưng nụ cười của hắn dẫu sao vẫn chân thành hơn hoàng tộc, nên trực giác mách bảo tôi rằng phó chỉ huy đáng tin cậy.
Tất nhiên, tôi vẫn không dại gì mà buông lỏng cảnh giác.
“Ôi dào, đừng làm quá thế,” Saran phẩy tay.
“Giờ thì, các anh hùng nhỏ bé của ta, trong vòng 1 tháng nữa, chúng ta sẽ cùng tiến vào một mê cung gần đây để kiểm tra thực lực của các ngươi. Từ nay cho đến lúc đó, mỗi ngày vào giờ này, các ngươi sẽ tham gia huấn luyện ở thao trường này. Lệnh của quốc vương đấy!”
Lời nói nghiêm túc nhưng dáng vẻ thì lại ung dung, chẳng ăn nhập gì.
Cái gã này khó đoán thật…
Huấn luyện tập thể à?
Không phải gu của tôi.
Tôi đang tính lỉnh đi thì chợt nhận ra vẻ mặt căng thẳng của đám bạn, chúng thì thào lo lắng.
Sao thế mấy thằng hùng hổ?
Cứu thế giới cơ mà.
Tất nhiên, Saran cũng nhanh chóng để ý đến sự bất an của bọn họ, và sắc mặt hắn thoáng trở nên khó chịu.
“C-chờ đã. Chỉ có 1 tháng thôi sao?”
Một bạn rụt rè hỏi.
“Đúng thế. Có gì bất tiện à?”
“Liệu trong 1 tháng, chúng tôi có đủ mạnh để chinh phục cả một mê cung không?”
“Ồ, tất nhiên rồi. Ta còn dám chắc rằng, nếu sau 1 tháng rèn luyện kỹ lưỡng mà các ngươi vẫn không đủ sức thì lỗi không nằm ở chúng ta, mà ở chính các ngươi đấy.”
Tôi liếc thấy tên anh hùng nhăn mặt khó chịu.
Ờ nhỉ, quên mất hắn cực ghét bị người khác chê bai.
“Ta sẽ nói thẳng: Kỵ sĩ của Retice chúng ta luôn tự hào là phòng tuyến cuối cùng của nhân loại. Nếu các ngươi nghĩ bọn ta sẽ ngoan ngoãn nhường chỗ cho một lũ nhóc đến từ thế giới chẳng có lấy tí phép thuật nào, thì nhầm to rồi.”
Vị chỉ huy nở một nụ cười nhếch mép đầy thách thức.
Rõ ràng câu nói ấy đã chạm tự ái cả bọn bạn tôi.
Ngay lúc đó, hắn chợt chạm mắt với tôi.
Tôi chỉ đáp lại bằng một nụ cười khẽ, như muốn nói:
Cứ coi thường bọn họ thì được, nhưng tôi thì không dễ đâu.
(Dù xét cho cùng, tôi cũng chẳng khác gì đứa trẻ bướng bỉnh nhất ở đây).
Đôi mắt hắn thoáng mở to, rồi lại cong môi cười nhưng lần này mềm mại hơn, như thể thừa nhận ngầm.
Ừ, cứ cười đi, công tử bảnh trai.
Đám con gái trong nhóm thì khỏi nói, ánh mắt dính chặt lấy vị chỉ huy suốt một lúc lâu.
Thế nhưng hắn chẳng nói thêm gì nữa.
Các kỵ sĩ nhanh chóng chia chúng tôi thành từng nhóm theo loại vũ khí, rồi cho tản ra luyện tập.
Còn tôi?
Thôi, chúc các người vui vẻ với buổi huấn luyện.
Riêng tôi có chuyện thú vị hơn nhiều:
Ghé thăm thư khố của lâu đài.
Cấm vào á?
Càng cấm càng tò mò.
Với lại, chắc gì họ đã phát hiện ra tôi từng đặt chân đến đó.
POV: Saran Mithray
Ta quan sát thấy cậu thiếu niên vận hắc y khéo léo che giấu khí tức, lặng lẽ tách mình ra khỏi đám đông.
Lũ bạn đồng môn của hắn dường như chẳng ai phát hiện thậm chí không một ánh mắt liếc qua khi hắn rời đi.
Ngay cả ta cũng suýt bỏ lỡ, chỉ kịp bắt gặp bóng dáng hắn bằng khóe mắt.
Chúng ta chỉ thoáng chạm mắt nhau trong chớp mắt, nhưng trực giác mách bảo rằng, thiếu niên này sẽ là một kẻ vô cùng thú vị.
“Phần còn lại giao cho ngươi, Gilles. Cho bọn chúng khởi động bằng 20% khối lượng huấn luyện thường ngày là đủ.”
“C… Chỉ huy?!”
Phó chỉ huy Gilles kêu lên thống khổ khi ta thản nhiên đẩy hết trách nhiệm cho hắn, rồi ung dung bước đi theo dấu chân cậu nhóc.
Mong là Gilles sẽ không vì tức giận mà tự bứt tóc trong lúc phải loay hoay trông coi một đám trẻ con.
Dù vậy, nếu có thật, ta cũng có thể ban cho hắn một kỳ nghỉ dài ngày coi như đền bù.
Nếu trực giác của ta không nhầm, thì cấp độ kỹ năng Ẩn Thân của thằng bé hẳn đã đạt tới mức cực cao.
Và như thường thấy, khi kỹ năng che giấu đạt đỉnh, thì kỹ năng đối ứng Cảm Nhận Hiện Diện lại không mấy phát triển.
Đơn giản vì khi đã ẩn mình hoàn hảo, sẽ chẳng cần bận tâm chuyện vô tình đụng chạm vào thứ gì nữa.
“Ngươi định đi đâu vậy, nhóc?”
Ta vòng ra sau, chặn đường.
Ánh mắt hắn khẽ dao động, cảnh giác cực độ.
Thú vị đấy.
Không phải con cừu ngoan ngoãn như lũ kia.
“Thật bất ngờ… Không ngờ có kẻ nhìn thấy mình.”
Hắn mở miệng, trong giọng còn vương nét ngạc nhiên chân thực.
Điều đó khiến ta nhẹ nhõm.
Ít nhất trong cả đám, đây là kẻ chín chắn nhất.
Nếu hắn cứ phớt lờ ta mà đi tiếp, có lẽ ta đã chẳng biết phải xử trí thế nào.
“Có lẽ ta là kẻ duy nhất nhận ra. Cứ cho là… đôi mắt ta có chút đặc biệt.”
Ta mỉm cười, chỉ vào con ngươi phải, nơi năng lực trú ngụ.
Thiếu niên giơ hai tay tỏ ý đầu hàng, đồng thời thu hồi kỹ năng.
Lúc này, ta có thể nhìn rõ hắn bằng cả hai mắt.
“Ra là ở thế giới này cũng có người sở hữu Ma Nhãn, hử? Quả đúng chất truyện fantasy kinh điển rồi. Xin lỗi, ngài Saran, chỉ huy phải không? Tôi đoán ngài đến để trừng phạt việc tôi bỏ tập. Vậy cứ việc đi, luộc, nghiền, hay thả tôi vào nồi hầm cũng được.”
Câu nói ấy khiến ta thoáng khựng lại.
Với một kẻ trong đoàn anh hùng mà lại biết đến khái niệm Ma Nhãn, quả là chuyện lạ.
Nghe nói ở thế giới bọn họ, phép thuật hoàn toàn không tồn tại.
Vậy hắn làm sao nắm được một kiến thức cụ thể như thế?
Ma Nhãn của ta vốn là di chứng sau một trận tử chiến với Ma Vương năm xưa.
Khi vết thương hồi phục, ta phát hiện mắt phải mình có thể nhìn thấy những thứ vô hình với kẻ thường như sự biến đổi nhiệt lượng trên cơ thể sinh vật.
Ta lần đầu nhận ra năng lực ấy khi thấy các tân binh dưới trướng mình:
Trước giờ tập thì xanh nhợt, xong buổi lại đỏ rực.
Đây là hiện tượng hiếm hoi, thường chỉ xuất hiện ở những người từng bị Ma Vương hay thuộc hạ hắn gây thương tích.
Ta cũng từng nghe về những người bẩm sinh đã sở hữu Ma Nhãn, có kẻ nhìn thấu vạn dặm, kẻ khác có thể thấy giá trị ẩn hiện trên mỗi vật phẩm.
So với họ, năng lực của ta chẳng mấy đặc sắc.
Nhưng ít nhất, nó đủ để xuyên qua hầu hết ảo thuật và kỹ năng ẩn thân của lớp nghề ám sát.
Dù sao thì, Ma Nhãn cũng thuộc về Kỹ Năng Đặc Biệt.
Kỹ Năng Đặc Biệt vượt trội hơn hẳn kỹ năng thông thường và không thể bị thay thế.
Nếu kỹ năng ẩn giấu thường đối đầu với kỹ năng phát hiện thường, kết quả tùy thuộc cấp độ.
Nhưng một khi Kỹ Năng Đặc Biệt nhập cuộc, nó nghiễm nhiên chiếm ưu thế.
Loại kỹ năng ấy hiếm đến mức chỉ những cá nhân kiệt xuất mới sở hữu.
Thường thì ứng cử viên anh hùng đều có ít nhất một hay hai, nhưng chưa từng có chuyện Ẩn Thân lại nằm trong số đó.
“Thôi nào, đừng nhắc đến luộc hay nghiền nữa. Chúng ta nói chuyện thú vị hơn thì hơn.”
Ta mỉm cười, khát khao muốn hiểu thêm về thiếu niên này.
Không chỉ vì hắn biết đến Ma Nhãn, mà còn bởi cách hắn sử dụng kỹ năng thuần thục đến mức ngay cả kỵ sĩ dày dạn của ta cũng chẳng nhận ra lúc hắn lẻn đi.
Với một kẻ chưa từng được đào tạo, lại đến từ thế giới phi ma pháp, điều ấy thực sự khó hiểu.
“Vậy nói ta nghe xem,” ta tiếp lời, “ngươi định lẻn đi đâu? Thành thật, ta hứa sẽ không lôi ngươi về tập luyện đâu.”
Hắn trả lời ngay, không chút vòng vo, càng khiến ta tin rằng hắn vô hại.
Cậu nhóc cho biết mình định đến thư khố của lâu đài, nơi vốn cấm cửa với đoàn anh hùng.
Khi ta hỏi hắn muốn tìm gì, câu trả lời rất giản dị:
Chỉ muốn biết thêm những điều mà người dân nơi này xem như lẽ thường.
Ta bật cười.
Quả thật, chúng vừa đến thế giới này, không biết gì cũng là lẽ tự nhiên.
Ngăn chúng tiếp cận thư khố chẳng khác nào buộc kẻ mù đi trong đêm.
Thật vô lý.
Nếu có gì khác biệt, thì chính là:
Trong khi những đứa trẻ khác ngoan ngoãn tin theo lời vua, thiếu niên này lại không chấp nhận mọi thứ dễ dàng như vậy.
“Ra vậy… Thế nói ta nghe, kỹ năng Ẩn Thân của ngươi đạt cấp mấy rồi?”
“Nó báo là cực hạn. À… tức là Max Level. Nhưng tôi cũng không rõ là cực hạn tuyệt đối, hay chỉ là cực hạn tạm thời.”
Max Level, hử?
Thông thường, giới hạn cấp là 9.
Vượt hơn thì hệ thống sẽ ghi “Cực hạn”, nhưng không ai biết kỹ năng còn tiến xa được nữa hay không.
Đó là điểm kết của thước đo.
Bản thân ta, kỹ năng Kiếm Thuật cũng kẹt ở cấp 9.
Trong đời, ta chỉ từng gặp duy nhất một người đạt cực hạn ở bất kỳ kỹ năng nào.
“Còn những kỹ năng khác thì sao?”
Ta hỏi tiếp.
“Chắc cũng bình thường thôi. Hầu hết chỉ cấp 1. Đơn giản là mấy thứ ở thế giới của tôi vốn chẳng có cơ hội luyện tập, hiểu chứ?”
Ta thật sự khao khát muốn tìm hiểu về thế giới ấy, nhưng đành nén lại.
Vì còn một vài điều khác cần xác minh trước.
“Nhưng ngươi là một thích khách, đúng chứ? Chẳng lẽ lại không có thêm kỹ năng nào khác của nghề thích khách sao?”
“Có chứ. Chỉ là… tôi không biết phải luyện thế nào để nâng chúng lên khỏi cấp 1 thôi.”
“À, hóa ra chỉ vậy. Nếu muốn, ta có thể dạy cho ngươi.”
Thiếu niên kia tỏ ra rất cảnh giác trước lời đề nghị tưởng như tốt bụng của ta.
Cũng phải thôi.
Một thương nhân từng nói với ta rằng:
Bất cứ thứ gì được cho không, cuối cùng đều sẽ khiến người nhận phải trả giá đắt hơn nhiều, nhất là khi chỉ là kẻ lạc lõng nơi đất khách quê người.
“Ta có thể nói trước cho ngươi biết: trong thư khố của lâu đài sẽ chẳng tìm được điều mình muốn đâu. Tất cả những sách thật sự đáng giá về thế giới này, ma thuật, kỹ năng, và đủ loại kiến thức đều bị khóa kín trong thư phòng riêng của nhà vua.”
“Ồ, vậy à? Vậy thì dễ thôi. Tôi chỉ cần lẻn vào đó thêm lần nữa là được.”
“Nhưng cũng phải cảnh báo luôn: hầu hết những gì người dân chúng ta coi là kiến thức phổ thông sẽ chẳng bao giờ được viết ra thành sách đâu.”
Thiếu niên thoáng thất vọng khi nghe rằng sẽ chẳng tìm thấy kiểu sách nhập môn cho người mới như hắn mong.
Quả thực, “kiến thức thông thường” vốn không thể học từ sách vở, mà chỉ có thể thấm dần theo năm tháng sống trong một nền văn hóa.
Nhưng điều khiến ta chú ý hơn cả lại chính là một từ mà hắn vừa buột miệng thốt ra.
“Khoan đã,” ta nhướn mày.
“ Ngươi vừa nói… lần nữa? Ý là sao?”
“À, tôi đã lẻn vào đó đêm qua rồi. Thú thực, hệ thống an ninh của các ngài quá lỏng lẻo, đám lính gác chẳng khác gì bù nhìn cả. Nhưng nói thật, sao ngài lại nói cho tôi biết hết những điều này? Ngài được lợi gì chứ?”
“Cho rõ ràng nhé, ngươi đã vu oan cho kỵ sĩ của ta rồi đấy. Đội Hiệp sĩ Hoàng gia vốn không có quyền can thiệp ở khu vực ấy, nên không thể trách họ được. Còn về phần lợi ích của ta…”
Ta mỉm cười.
“Ta vui vì ngươi nhanh trí hỏi thẳng. Ta muốn biết thêm về thế giới ngươi xuất thân. Với ta, chỉ bấy nhiêu thôi đã là phần thưởng xứng đáng. Ta vốn say mê tìm hiểu văn hóa khác từ nhỏ. Thời còn bé, ta đã đọc ngấu nghiến hết sạch mọi cuốn sách trong nhà rồi.”
“Được thôi. Xem như giao kèo.”
Chúng ta bắt tay.
Rồi ta đột nhiên siết chặt và lắc qua lắc lại, khiến thiếu niên thoáng nhăn mặt nhưng vẫn không buông ra.
Ta cố tình trêu chọc, lắc mạnh hơn nữa, chỉ đến khi hắn bắt đầu lộ rõ vẻ bực bội thì mới chịu thả.
Đọc sắc mặt người khác vốn là sở trường của ta.
“Thế… nếu tôi nâng kỹ năng Ám Sát lên cao, sẽ được lợi gì?”
“Ngươi sẽ có thể điều chỉnh nhiệt độ cơ thể mình. Khi đó, ngay cả ta cũng khó lòng phát hiện. Về sau, còn có thể ẩn giấu không chỉ khí tức mà cả bước chân, dấu vết để lại.”
“Thật chứ? Vậy thì tôi phải nhanh chóng bắt tay vào rồi.”
Thiếu niên thì thầm, và ta khẽ mỉm cười.
Một thích khách giỏi đáng sợ hơn bất kỳ chiến binh hay pháp sư nào.
Bởi sẽ chẳng bao giờ biết hắn ra tay lúc nào.
Người ta vẫn nói:
Kẻ ám sát xuất chúng có thể giết chết con mồi trước khi hắn kịp nhận ra điều gì.
Xét theo lẽ đó, có lẽ thích khách là một trong những lớp nghề mạnh nhất.
Ngay cả anh hùng cũng chỉ có thể đối đầu trực diện, trong khi thích khách lại chọn con đường hoàn toàn ngược lại.
Nếu cậu thiếu niên này biết được bộ mặt thật của nhà vua và công chúa… thì có lẽ, chỉ có lẽ thôi, ta sẽ đủ tin tưởng để giao phó cho hắn nhiệm vụ chính nghĩa mà ta đã chờ đợi bấy lâu.
Vì tương lai của đất nước này.
POV: Oda Akira
Chúng tôi ngồi xuống mấy bậc đá trong một góc sân vắng người của lâu đài, lặng lẽ ngắm hoa.
Trên những cánh hoa, vài con bướm sặc sỡ bay lượn, trông giống hệt loài bướm phượng ở quê nhà.
Một cảm xúc khó tả bỗng dâng lên trong lòng tôi.
Hôm nay, Chỉ huy Saran nói sẽ kể cho tôi nghe về thần thoại của thế giới này.
Tôi tự hỏi liệu nó có giống thần thoại Hy Lạp không, mà thú thật, tôi chẳng mấy ưa vì toàn chuyện ghen tuông, phản bội và ngoại tình.
“Ta nghĩ, tốt nhất nên bắt đầu từ vị thần của thế giới này.”
Hóa ra, thế giới Morrigan chỉ có một vị thần trung tâm:
Eiter, Thần Sáng Thế.
Đầu tiên, ngài tạo ra bầu trời và mặt đất.
Sau đó, ngài nhào nặn nên bốn chủng tộc theo hình mẫu của chính mình:
Con người, tinh linh, ma tộc và thú nhân.
Eiter ban cho họ trí tuệ và cảm xúc, đất đai để cư ngụ, công việc để theo đuổi, và cuối cùng là sức mạnh của “chỉ số”.
Ngài dõi theo những tạo vật của mình với hy vọng, qua đó, có thể chữa lành trái tim đã già cỗi và chai sạn vì những cuộc tranh chấp giữa các vị thần.
Thì ra ngay cả thần cũng hay cãi vã, hệt như con người thôi.
Nhưng mà này, có lẽ cũng vì mấy ông thần còn lại quá lười!
Eiter một mình làm lụng quần quật, còn các người thì chẳng thèm nhấc ngón tay giúp đỡ.
Mà ngài lại còn kỳ vọng “tạo vật của mình sẽ chữa lành trái tim” ư?
Nghe viển vông quá…
Quả nhiên, chẳng bao lâu, những sinh linh ấy bắt chước chính thói xấu của thần.
Chúng cướp bóc, tàn sát, tranh giành lãnh thổ, gây chiến vì đàn bà, thậm chí phát động thập tự chinh vì đàn ông.
Cuối cùng, bốn chủng tộc chẳng thể chung sống, ai cũng muốn xưng vương một cõi.
Trong cơn thịnh nộ, Eiter xé rời đại lục thành bốn mảnh và tạo ra quái vật gieo rắc sợ hãi ở mỗi nơi.
Trong số đó, chỉ có ma tộc là điều khiển được quái vật, nên lập tức bị ba chủng tộc kia coi là hiểm họa và đẩy về vùng đất chết chóc mang tên Volcano.
Tinh linh, vốn yêu thiên nhiên, chiếm giữ thánh địa Forest, trở thành người bảo hộ của Thần Mộc.
Con người và thú nhân thì đánh nhau suốt bao năm trời để tranh giành hai lục địa còn lại.
Kết cục, con người thắng, chiếm vùng đất lớn nhất và màu mỡ nhất:
Kantinen.
Thú nhân bại trận, đành lui về lục địa Brute, nơi thú hoang thống trị.
Khoan đã… nghĩa là mỗi lục địa ở đây được đặt tên y như đặc điểm của nó sao?
“Volcano” thì thôi cũng tạm chấp nhận, nhưng “Forest”, “Brute” thì chẳng khác gì bê nguyên xi.
Ít ra “continent” còn được biến thành “Kantinen”, chứ mấy cái kia thì… thật hết chỗ nói.
À mà, cái tên Morrigan nghe quen quen, đã nghe ở đâu đó rồi thì phải?
“Và đó chính là cách thế giới Morrigan hình thành như ngày nay.”
“Nghe giống như… con người mới là kẻ xấu ở đây ấy.”
“Ừm… có thể nhìn theo hướng đó. Nhưng ngưoi sẽ không thấy nhiều người ở đây dám nói thế đâu.”
Chỉ huy Saran mỉm cười đáp.
Tôi bắt đầu nghĩ có lẽ đọc sách sẽ nhanh hơn nghe kể thế này.
Dù khó tiêu hóa hơn một chút, nhưng chắc chắn sẽ gọn gàng hơn.
Thế là tôi quyết định đi đến thư khố và đứng lên.
“Khoan đã, ngươi đi đâu vậy? Ngươi vẫn chưa kể cho ta nghe về thế giới của mình mà.”
Ông ta chụp lấy cánh tay tôi.
Cánh tay ấy mảnh dẻ nhưng đầy sức mạnh, tôi giãy thử mà chẳng thoát.
Ngước lên, tôi bắt gặp ánh mắt tinh quái lóe sáng.
Đến khi thoát khỏi móng vuốt của vị Chỉ huy quái gở kia thì trời đã xẩm tối.
Tôi đoán nếu không nhờ Phó chỉ huy Gilles cau có tìm đến, chắc Saran còn giữ tôi thêm mấy tiếng nữa.
Gilles, với vẻ mặt chán đời, lôi sềnh sệch cấp trên đi, mặc cho đầu ông ta đập “cộp cộp” vào tường đá trên đường rẽ góc.
Nhìn Saran vẫn cười toe toét như thể đang hưởng thụ, tôi chợt nghĩ… chẳng lẽ ông ta là kiểu thích bị hành hạ?
Cẩn thận kẻo chọc giận vị phó chỉ huy kia thì khốn, tôi thầm tự nhủ.
Tôi nhớ lại lời Gilles vừa nói với mình trước khi lôi Saran đi:
“Xin lỗi nhé, nhóc. Chỉ huy của ta cứ gặp chuyện thú vị là chẳng kiềm chế nổi bản thân.”
“Không sao. Tôi cũng học được nhiều điều từ ngài ấy mà. Thật ra, tôi nghĩ sẽ còn đến doanh trại hiệp sĩ để tìm ngài ấy nói chuyện thêm, nếu ngài không phiền.”
Không phải điều gì Saran nói cũng có thể tìm được trong sách.
Có lẽ chuyện Thần Sáng Thế và các truyền thuyết thì vẫn được chép lại, nhưng còn nhiều chi tiết tinh tế khác thì khó mà hiểu nổi nếu không có người giảng giải.
Và phải công nhận, khi cần nghiêm túc, Saran giảng rất rõ ràng, dễ hiểu, khác hẳn cái vẻ lập dị thường ngày.
Tôi thực sự cảm kích điều đó.
“Không thành vấn đề, miễn là ngài ấy chịu hoàn thành công văn trước đã. Thường thì vào giờ này là xong việc, nên ngươi có thể đến vào buổi tối bất kỳ khi nào.”
“Vậy thì tốt quá, cảm ơn ngài.”
“…Đệ tử ta thì hớn hở, còn thuộc hạ thì coi ta như không tồn tại. Thật là một ngày đáng buồn…”
Giọng Saran vọng lại phía sau, nhưng chẳng ai thèm để ý.
Tôi và Gilles vẫy tay chào nhau rồi rẽ đi mỗi hướng, cả hai đều mặc kệ màn kịch đáng thương kia.
Ra vậy, muốn chọc thủng cái “bong bóng” của Saran thì chỉ cần phớt lờ ông ta thôi.
Thú vị thật. Cần phải ghi nhớ điều này.
Đêm đó, tôi không ăn tối mà trở về phòng, nằm vật xuống giường.
Trong đầu, lời của Chỉ huy Saran cứ vang mãi không thôi.
“Suốt nhiều thập kỷ, chúng ta luôn coi ma tộc như kẻ thù không đội trời chung. Và khi ta nói ‘chúng ta’, không chỉ có loài người, mà cả tinh linh lẫn thú nhân cũng góp phần. Tất cả đã dồn họ vào vùng đất khắc nghiệt nhất Morrigan, chỉ vì một lý do: họ có khả năng điều khiển quái vật.”
Nghe chẳng phải cái cớ gì hay ho để biện minh cho việc đàn áp cả một chủng tộc, đúng không?
Mà nghĩ kỹ thì họ còn… may mắn ấy chứ.
Có nơi, nếu đã muốn nghiền nát một giống loài, người ta sẽ chẳng dừng lại ở việc lưu đày, mà sẽ bám riết cho đến khi chúng bị bẻ gãy cả tinh thần.
Không phải là tôi từng làm chuyện như vậy đâu, tất nhiên rồi.
Nói đùa thì nói vậy, chứ trong lòng tôi cũng thấy hơi áy náy cho ma tộc.
Ngước lên trần nhà sáng loáng, tôi chìm vào suy nghĩ về những chuyện xảy ra trong ngày.
“Rốt cuộc, trong đầu ngài đang tính toán điều gì vậy, Chỉ huy?”
Ông ta có trí nhớ đáng kinh ngạc, có lẽ từng lời người khác nói với mình đều được ghi lại rõ ràng, không sót một chữ.
Không phải vì ông từng dạy qua lớp “Lịch sử nhập môn Morrigan” nào, mà đơn giản là từng chi tiết một khi đã nghe, đều in hằn trong ký ức suốt nhiều năm trời.
Nghĩ đến mức ấy, tôi thậm chí khó mà coi ông là con người, hơn là một kiểu “bách khoa toàn thư di động” hay… một con robot biết đi.
Dù nếu có nghe được, chắc ông ta sẽ thấy phật ý.
Vả lại, tôi cũng chẳng nghĩ ông hiểu “robot” là cái quái gì đâu.
POV: Saran Mithray
“Lâu lắm rồi mới thấy ngài như thế,” Gilles buông cổ áo tôi ra, lườm tôi đang loạng choạng đứng dậy rồi phủi bụi trên áo giáp.
Nếu đã có lòng phủi bụi cho ta, thì ngay từ đầu đừng lôi ta lê lết dưới đất chứ.
Dĩ nhiên, tôi chỉ nghĩ vậy trong lòng thôi.
Tôi là người rất độ lượng mà.
“Bớt tự sướng lại đi, chịu khó trả lời nghiêm túc một lần được không?”
Đôi khi tôi thực sự nghĩ Gilles có khả năng đọc được tâm trí.
Làm ơn, đừng có dòm vào mấy ý nghĩ thầm kín trong đầu ta được không?
“Ý ngươi là… đã lâu rồi ta mới hứng thú với ai đó như vậy sao?”
Tôi hỏi.
“Ừ thì cũng đúng. Nhưng chủ yếu là… đã lâu rồi tôi mới thấy ngài thực sự vui vẻ đấy.”
“À…”
Có lẽ cậu ta nói đúng.
Hằng ngày tôi vẫn cười, nhưng toàn là nụ cười gượng gạo.
Đã từ rất lâu rồi, tôi mới lại cười đến mức quai hàm mỏi nhừ.
Xem ra tôi đã thực sự quan tâm đến cậu bé ấy… và thế giới của cậu.
“Rốt cuộc hai người đã nói gì với nhau thế?”
“Cậu ấy kể về thế giới của họ. Đổi lại, ta cũng tiết lộ cho cậu ta đôi điều về nơi này.”
Những lời Akira nói như một tia sáng xé tan bầu trời u ám trong đầu tôi.
Thú thật, tôi đã hoài nghi cậu ta và các bạn mình.
Đúng là từ xưa đến nay, vương quốc luôn dùng nghi thức cổ xưa để triệu hồi anh hùng từ dị giới, nhờ họ tiêu diệt Ma Vương đương thời.
Nhưng… có lẽ vì bản tính đa nghi, tôi không dễ dàng tin ngay rằng công chúa cùng các pháp sư hoàng gia đã thật sự thành công trong nghi thức đó.
Thậm chí tận mắt nhìn thấy bọn trẻ trong lớp học, một phần trong tôi vẫn chưa chịu chấp nhận.
Vậy mà, sau khi nghe chính cậu bé ấy dùng lời lẽ của mình để kể về thế giới kia… cuối cùng tôi mới thấy yên lòng.
“Thật sự hấp dẫn đến thế ư?”
“Đúng vậy. Hoàn toàn mới mẻ. Mà ngươi cũng biết ta luôn tự hào về bộ não bách khoa của mình mà.”
“Trời đất. Đến cả ‘Saran Học Sĩ’ mà cũng bị làm khó sao?”
Gilles hít một hơi, gọi lại biệt danh cũ của tôi.
“Cậu bé ấy rốt cuộc đã kể gì vậy?”
“Họ có cái gọi là ‘khoa học’, vận hành thế giới của họ cũng giống như cách ma lực vận hành thế giới của chúng ta.”
Tôi vừa đi vừa thuật lại những điều kỳ diệu mà Akira kể.
Khi kết thúc, chúng tôi cũng vừa về tới khu phòng riêng trong lâu đài.
“Xe ngựa tự chạy, tàu thép khổng lồ bay trên bầu trời… Rồi cả việc truyền tin tức tức thì xuyên qua nửa vòng thế giới, thậm chí trò chuyện từ xa chỉ bằng một khối kim loại nhỏ gọn trong lòng bàn tay… Nghe cứ như chuyện hoang đường.”
Gilles lặp lại, đầy kinh ngạc.
“Ta cũng chẳng tin nổi. Nhưng ngươi có tin không, bọn trẻ ấy đến từ một nơi gọi là ‘Nhật Bản’. Nghe quen chứ? Tư liệu cổ có ghi lại, đó chính là tên thế giới nơi vị anh hùng đầu tiên từng được triệu hồi.”
Tôi ngồi xuống ghế, chau mày, day trán.
Gilles liền mang tới cho tôi một ly nước.
Tôi uống cạn trong một hơi.
“Cảm ơn, Gilles… Nhưng còn điều khiến ta ngạc nhiên hơn nữa. Ta tin từng lời cậu bé nói. Đôi mắt đó… không hề biết nói dối.”
Không phải khoe khoang, nhưng tôi có tài phân biệt thật giả.
Tôi đâu có được chọn làm Chỉ huy Kỵ sĩ chỉ nhờ khuôn mặt điển trai.
“Nếu ngài tin, thì hẳn cậu ta không bịa. Vậy… ngài định xử lý thế nào?”
“Chính là chỗ đó. Cậu bé ấy đang che giấu năng lực thực sự. Ta nghĩ cậu ta thậm chí có thể mạnh hơn cả ‘anh hùng nhỏ bé’ kia. Cậu ta còn nói kỹ năng ‘Ẩn Thân’ đã đạt cấp tối đa.”
Tôi nói thẳng.
“Cấp Tối đa…?”
Gilles trợn mắt.
“Chẳng phải chỉ có một người trong lịch sử đạt được sao? Chính là vị anh hùng đầu tiên, ‘Anh hùng Huyền thoại’?”
Đúng vậy.
Với chúng tôi, những kẻ sinh ra trong thế giới này, cấp 9 là giới hạn cuối cùng.
Ngay cả thế, đa phần cũng chẳng ai với tới nổi.
Vượt qua cấp 7 đã là chuyện hiếm hoi.
Thế nhưng, những kẻ được triệu hồi từ dị giới lại khác.
Họ có khả năng vượt qua giới hạn ấy một cách dễ dàng, như thể sinh ra vốn đã mang thiên mệnh.
“Ta không có kỹ năng đặc biệt để xác minh, nhưng chẳng có lý do gì để cho rằng cậu ấy nói dối.”
“Nhưng nếu vậy…”
Gilles vuốt cằm suy tư, “tại sao nhà vua lại chưa nhận ra? …À, hiểu rồi.”
“Đúng. Trong buổi lễ, cậu ta đã dùng kỹ năng Ẩn Thân và không chạm vào quả cầu ma lực. Khả năng thích ứng với kỹ năng của cậu ta thật phi thường. Một thiên tài bẩm sinh.”
Tôi không giấu nổi sự hứng khởi.
Nếu cậu bé nghe thấy chắc sẽ phản đối ầm ĩ mất.
“Quả là nhân tài hiếm có… Ngài tính đưa cậu ta vào hàng ngũ kỵ sĩ sao?”
“Đúng thế. Ta muốn mài giũa tài năng ấy. Hoặc ít nhất, giúp cậu bé khai phá tiềm năng tiềm ẩn, tập trung vào những kỹ năng cốt lõi, loại bỏ những phần thừa thãi trong quá trình rèn luyện.”
Tôi đã hỏi qua phương pháp tập luyện của cậu ta và không thể tin nổi vào tai mình.
Đằng sau vẻ ngoài lạnh nhạt, cậu bé ấy hóa ra lại là một kẻ chăm chỉ đến kinh ngạc.
Gilles gật đầu, không hề phản đối, rồi lui về phòng nghỉ ngơi.
Còn tôi, chắc cũng nên chợp mắt thôi.
Ngày mai hẳn sẽ rất bận rộn.