*Lời của người trans thứ 2* Trình độ cả văn và anh đều tệ hại. Có sai sót j mong mina-san thông cảm + cmt.
Trans: Kanade.
----------------------------------------------------------------------
Khoảng 400 sinh viên mới chọn lớp học phù hợp chuyên môn của mình và tham dự vào các bài giảng. Thường thì các lớp học sẽ tách riêng trừ lúc thực hành và học sử dụng kĩ năng thì mọi người sẽ tập trung lại trong 1 tòa nhà.
Đã 3 tuần kể từ lễ khai giảng, lần đầu tiên Alusu xuất hiện. Chẳng có chủ đề nào khiến cậu thấy hứng thú nên cậu tự giam mình trong phòng nghiên cứu.
Nghĩ rằng cũng đã đến lúc cậu nên tới lớp , ít nhất để đc điểm danh có mặt .
Đó là lần đầu tiên cậu khoác lên mình bộ đồng phục, kể từ lúc cậu bỏ qua lễ khai giảng. Thực ra sẽ không có vấn đề j nếu mặc nó mỗi ngày, cho thấy chất liệu để làm nên bộ đồng phục tốt đến thế nào, cũng phải nói rằng những quản lí nhà nước cũng muốn làm nó trở nên tồi tệ. Nhưng thiết kế đâ đc… Dù sao, đó ko phải lý do khiến cậu ko mặc nó , nó chỉ đơn giản là làm từ vật liệu có chất lượng cao. Thậm chí, nó còn tốt hơn bộ đồng phục cậu từng mặc mỗi khi làm nhiệm vụ, bộ đông phục của trường đc làm bằng những sợi chống ma thuật. Kể cả vậy, nó vẫn ko gây ảnh hưởng tới việc truyền và sử dụng ma thuật của người mặc. Sẽ là một ý hay nếu mặc thứ này khi có việc phải làm.
Trong trường hợp đó, cảm giác sẽ thế nào nhỉ?
Khi còn đang mê mẩn bộ đồng phục, cậu hướng đầu về phía lớp học của năm nhất.
Hiện nay có khá nhiều những trận đấu tập và luyện tập thực hành. Những thử thách # đầu tiên là về nền móng cơ bản của ma thuật. Với Alusu, đó ko phải là điều đáng đề cậu bận tâm. Từ năm lên 6, cậu đã đc huấn luyện đặc biệt và nhanh chóng học đc cách sử dụng ma thuật bằng cách tự học. Phầm lớn qua những trận đấu ma thuật.
Khi cậu bước vào lớp, mọi người trong lớp cũng đã trơ nên thân thiết. Có 40 sinh viên mỗi lớp với 10 lớp học. Vẫn còn khá vắng trước khi lớp học bắt đầu, nhưng cả lớp đều nói bài giảng hôm qua và về việc cải thiện ma thuật.
Alusu ngồi vào dãy ghế cuối lớp, lôi ra một cuốn sách to đồ sộ và bắt đầu đọc. Từ lúc bắt đầu cậu đã chẳng có ý định giao thiệp với ai trong lớp cả.
Một cô gái tóc màu nâu hạt dẻ dễ thương tiến lại gần chỗ cậu.
「Chào buổi sáng. Mình là Alice Tireik. Cậu là Alusu-san phải ko?」(Alice)
「……Nn, Phải.」(Alusu)
Ko thèm chú ý tới người vừa gọi cậu, ánh mắt của Alusu vẫn hướng về phía những dòng chữ trong cuốn sách.
Cô nói rằng họ đã từng nói chuyện với nhau, cậu cố hồi tưởng lại cuộc nói chuyện nhưng đã nhanh chóng bỏ cuộc và hướng lại sự tập trung của mình về cuốn sách.
Thấy phản xạ lạnh lùng đó, Alice rũ bỏ sự chán nản và đổi chủ đề.
「Cậu chắc hẳn đã bị ốm năng nhỉ, thật tốt khi thấy cậu đã trở lại.」(Alice)
「Không, là tôi bỏ học thôi. Chẳng có bài giảng nào tử tế cả, mà bỏ nó qua một bên, tôi đang muốn tập trung nên cậu có thể đi chỗ khác đc ko? 」(Alusu)
「……!! Mình xin lỗi!」(Alice)
Ko thừa dù chỉ 1 từ, cậu nói thẳng tuột ra những j cậu muốn với cô. Và trong có 1 nốt nhạc, cô gái ấy bỗng thấy tuyệt vọng và đầu óc tối sầm lại. Khi cô cam chịu rút lui, ai đó từ phia bên kia lớp hét to:
「Cậu nghĩ mình là ai hả?!!」(Fia)
Cùng với đó là tiếng ghế đổ cái rầm và một nữ sinh tóc đỏ xinh đẹp với cơn giận chưa nguôi đứng lên.
Cả lớp lập tức im lặng và mọi ánh mắt đổ dồn về phía họ. Cô nàng mình đầy tức giận có mái tóc đỏ lắc lư, cả người đều toát lên vẻ nữ tính. Bạn có thể nói cô ấy có phần thanh nhã, nhưng giờ cô đang nhìn Alusu bằng ánh mắt sắc lạnh như dao với tinh thần cương quyết. Và có thể do vóc dáng nhỏ nhắn của mình mà sự đe dọa cô tạo ra ko đc tốt như cô mong đợi.
「Có j đó sai…… à?」(Alusu)
「Có j đó SAI?!! Alice lo cho cậu nên mới hỏi, vậy mà có chuyện j với cái thái độ của cậu thế hả?」(Fia)
Alusu ngừng lại, nhưng quyết định đó cỏ vẻ sẽ kéo cậu vào chuyện j đó còn tồi tệ hơn. Cậu ko hề có ý định trở nên thân thiết với họ, nhưng cậu cũng ko muốn thời gian riêng tư của cậu bị phí phạm.
Cậu đứng dậy khỏi chỗ ngồi và nhìn cô gái đang giận dữ, sau đó cậu chuyển qua nhìn chằm chằm vào Alice.
「Xin lỗi về chuyện vừa xong. Nhưng các cậu ko cần để tâm tới tôi đâu.」(Alusu)
「Vâng! Xin lỗi vì đã làm phiền cậu!」(Alice)
「Alice, ko có chuyện j mà cậu phải xin lỗi cả!」(Fia)
Alusu sau khi nghe câu trả lời liền lập tức ngồi xuống và đọc sách.
「Tôi tên là Tesfia Faver.」(Fia)
「……….」(Alusu)
Trong đầu Alusu đầy những suy nghĩ rối rắm. Vừa vài giây trước cậu mới nói 『các cậu ko cần để tâm tới tôi đâu. 』và bây giờ thì…
Ko thấy một lời đáp lại nào của cậu, nữ sinh ngang nhiên đứng chắn trước mặt Alusu và mạnh bạo giật lấy quyển sách trên tay cậu.
Đây là điều vô cùng tồi tệ. Sự tập trung của cậu như bị vỡ ra thành từng mảnh.
Loại người như này là loại Alusu ghét nhất. Cậu đứng lên 1 cách nặng nề.
「Là Tesfia Faver!」(Fia)
「Có thể trả tôi cuốn sách ko?」(Alusu)
「Một quý tộc như tôi vừa mới xưng tên. Đáng lẽ cậu nên lịch sự đáp trả bằng cách nói tên của cậu chứ.」(Fia)
「Quý tộc dùng vũ lục bắt người khác thực hiện lễ nghi với mình thì có phần tàn bạo đó.」(Alusu)
「―――― ! !」(Fia)
Cuốn sách đc ném lại về phía Alusu.
Và cậu dễ dàng bắt đc nó bằng một tay.
「Cảm ơn. Tôi là Alusu Reigin. Tôi ko có hứng thú với cậu nên tại sao cậu ko đi ra đâu đó nhỉ? 」 (Alusu)
「Ko có hứng thú?!!! Tàn bạo?!! Cậu nói theo nghĩa đen đó nhỉ? Đây là lần đầu tôi thấy nhục nhã thế này đấy. 」(Fia)
Tesfia còn tức giận hơn về Alusu khi nghe tiếng chuông vào lớp, nhìn xung quanh thì mọi người cũng đang trở về chỗ ngồi. Cô đã cố để làm dịu Alice trước khi hối hận quay lại chỗ ngồi của mình, và tại đó cô tiếp tục nhìn chằm chằm vào Alusu với ánh mắt nguy hiểm .
Ko hề quan tâm tới việc đó, Alusu lại chìm # vào trong cuốn sách của cậu, việc lằng nhằng với Tesfia vừa rồi cũng đã tiêu biến hoàn toàn trong tâm trí cậu.
Giáo viên tiết đầu bước vào và mở ra cuốn SGK đặt trên bàn.
Alusu ko mang theo SGK khi tới lớp. Cuốn sách duy nhất cậu mang theo hiển nhiên là cuốn sách đồ sộ kia. Cậu lập tức mở sách và bắt đầu việc tự học của mình.
Với Alusu thì điều này thật tẻ nhạt. Nội dung chính của bài giảng chỉ là mấy thứ kiến thức cơ bản, và điều hiển nhiên là cậu ấy “bơ” chúng, nghe bằng tai này rồi lại bỏ ra bằng tai kia.
Những bạn học xung quanh đều tỏ ra ko hài lòng về thái độ của cậu, làm cho mong muốn có 1 cuộc sống học đường bình yên của cậu là ko thể thực hiện đc.
Cậu hiểu rằng nếu làm phiền tới mọi người xung quanh thì cậu cũng sẽ gặp phiền phức, nhưng giờ đã quá muộn.
Dù cậu đã cố giam mình vào thế giới riêng biệt nhưng dường như cậu sẽ ko thể chịu đc những chuyện sẽ xảy ra quanh cậu.
"It wasn’t as if it felt good to wear", chỗ này ko biết dịch thế nào, nên ghi đại theo cách mình hiểu. Ai bít dịch vui lòng cmt.