Act 3-29: Cách mà Phong Miêu dẫm đạp kẻ thù.
Tại【Quỷ Lâm】
Trans: Midz
Edit: Snökari
Đội quân thuộc địa của bá tước Ketzer đã giành được toàn quyền kiểm soát khu rừng với số lượng áp đảo.
Đội quân này bao gồm những người lính có tính cách tồi tệ nhất hoặc những tên lính đánh thuê tầm thường được thuê với một số lượng tiền lớn. Mặc dù việc huy động nhiều người càng sớm càng tốt là điều khó khăn, nhưng họ lại tỏ ra có thiên phú cực kỳ cao trong lối đánh du kích trong rừng.
Vì vậy, không còn gì phải nghi ngờ về sự thắng lợi của bọn họ trong việc giành được toàn quyền kiểm soát một khu dân cư thậm chí còn nhỏ hơn là một ngôi làng trong một cuộc càng quét vô cùng nhanh chóng.
Vì vậy, khi hàng chục nam nữ từ đủ các lứa tuổi khác nhau mà được cho là người của Phong Miêu xuất hiện trước mặt họ dàn trận theo đội hình, binh lính cho rằng bọn họ chuẩn bị đầu hàng.
「Tất cả bọn tao đã được các ngươi cứu khỏi rắc rối khi tìm kiếm mấy người. Phụ nữ thì làm công cụ tình dục còn lại giết hết.」
Những người lính đáp lại với nụ cười rùng rợn khi nghe mệnh lệnh từ một tên trông như tướng cướp lại là đội trưởng của bọn chúng.
Có vũ khí trong tay, những người lính tiến lại gần những thành viên của Phong miêu như thể bọn chúng đang tận hưởng khoảnh khắc này. Biểu hiện của những người ở sau đang dần chuyển sang sợ hãi. Tuy nhiên, một ông già với bộ râu trắng đứng ở phía trước giơ tay phải lên mà không hề thay đổi sắc mặt.
「Giẫm đạp bọn chúng dưới chân chúng ta!」
Ông ấy hét với giọng điệu trầm đặc.
Khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể của những tên lính đang tiếp cận thành viên của Phong Miêu bay lên không trung.
「Eh?」
Giọng nói đó nhanh chóng chuyển thành tiếng hét khi tay chân của những người lính bị thổi bay, bị nghiền nát thành bột mịn.
Đây chỉ là sự khởi đầu của buổi tra tấn.
◇◆◇◆◇◆
「Ngươi đây r~~~~~~ồi!」
Giọng nói của một cô gái trẻ khiến cho lòng người ta ngây ngất đang càng ngày càng đến gần hơn.
「Đ-đừng có lại đây!!」
「Q-quái vậtttttttttttttttttttt!!」
Những người lính kỳ cựu la hét như những kẻ điên khi họ không ngừng khua kiếm về phía cô gái tóc vàng đang từ từ tiếp cận bọn họ từ khoảng trống tăm tối giữa những tán cây. Chẳng bao lâu, thi thể của những người lính bị bao bọc trong băng cùng với vũ khí của họ.
Mặt đất dưới chân cô gái ấy hoá băng trên mỗi bước mà cô đi.
「Chỉ có thế thôi à? Mới chỉ phép đóng băng đơn giản thôi đấy!? Ít nhất thì chúng mày cũng nên xé toạc đôi chân bị đông cứng kia mà tấn công đi chứ?! Mày đúng là cục cứt vô dụng!!」
Khoảnh khắc cô gái ấy đến lại gần bọn họ, tất cả những chiến binh với kinh nghiệm dày dặn đều mất đi tinh thần chiến đấu. Vì vậy, cô chỉ có thể túm lấy chiếc đổ đang đông cứng của bọn chúng để trút giận.
「T-tha cho chúng tôi.」
Cô gái tóc vàng tặc lưỡi khi nghe thấy tên lính cầu xin tha mạng. Cô ném anh ta xuống đất. Tiếng than khóc trong tuyệt vọng của người lính vang vọng khắp khu rừng khi tứ chi của anh ta vỡ nát khi va chạm với mặt đất. Bóng dáng của cô gái biến mất vào trong màn đêm của khu rừng sau khi gửi tặng cho người lính ánh mắt khinh thường cuối cùng.
◇◆◇◆◇◆
「Mẹ khiếp! Mẹ khiếp! Mẹ khiếp! Mẹ khiếp, lũ chúng mày! Làm thế quái nào chuyện này lại xảy ra được!?」
Thủ lĩnh của đám đánh thuê, tên hói đó, người đang run rẩy không ngừng, đã tự hỏi câu đó lần thứ n trong ngày hôm nay.
Đáng lẽ ra đây phải là một chiến thắng dễ dàng. Hay đúng hơn là cuộc đi săn lùng con mồi của quân đội. Chưa hết, kẻ đang bị truy lùng lúc này lại chính là quân đội của Bá tước Ketzer.
「ĐỘI TRƯỞNG, con đường rút lui đã bị niêm phong!」
「 Tao biết rồi mẹ khiếp!」
Tên thủ lĩnh dần dần mất bình tĩnh, nhưng vòng bao vây càng ngày càng hẹp lại.
Thuộc hạ của hắn ta đã bị săn lùng từng người từng người một cách đây không lâu. Đến bây giờ chỉ còn lại một vài người.
「Không thể nào… Làm sao mà chúng ta có thể chiến thắng lũ người giống như quái vật đó. Nếu là tôi đã biết trước chuyện này, tôi sẽ không bao giờ bước chân vào cái hang ổ của lũ quỷ này.」
Cuối cùng, một trong những thuộc hạ của hắn ta bỏ thanh kiếm xuống, răng của hắn va vào nhau không ngừng. Tay chân của tên thuộc hạ đó tự động di chuyển như thể có thứ gì đang điều khiển anh ta.
「K-KHÔÔÔÔÔÔÔÔ――」
Tên thuộc hạ bị kéo vào trong màn đêm của khu rừng mà thậm chí còn chưa kịp hét lên.
「…」
Giữa tiếng răng không ngừng va vào nhau, một cậu bé còn nhỏ bước ra từ màn đêm của khu rừng, hai tay đút túi quần.
「Đ-đó chỉ là một thằng nhó—」
Người lính vừa thở dài thì bỗng phát hiện ra tứ chi của mình đang lơ lửng trên không trung. Sau đó anh ta thấy cơ thể của bản thân bay lên, tiếng hét của anh ta vang vọng khắp màn đêm.
「Ngươi nên cố gắng tấn công ta nếu ngươi còn có khả năng hét lên trong đau đớn như vậy, cái thứ yếu đuối kia!」
Những người lính đồng loạt đứng dậy trong khi cậu bé chửi rủa bằng giọng điệu giận dữ của mình. Khoảnh khắc tiếp theo, chỉ còn đọng lại những tiếng hét tuyệt vọng của binh lính vang lên trong khu rừng đêm.
◇◆◇◆◇◆
Nhìn thoáng qua, anh ta trông giống như một gã trung niên to béo, với chiếc bụng lộ ra như sắp chuẩn bị nổ tung với lượng khí trong đó. Và cũng chính người đàn ông ấy đang được bao bọc bởi một lớp màng màu đỏ. Ông ta chạy với tốc độ siêu nhanh trong rừng, thổi bay binh lính của bá tước Ketzer chỉ với một đòn.
Những người lính bị thổi bay lên không trung sẽ bị co giật như những con ếch giãy dụa trước lúc chết sau khi quay trở lại mặt đất.
「Eh?」Có lẽ bởi vì vẫn chưa thể tin được chuyện gì vừa diễn ra nên anh ta đã túm đầu một tên người lính gần đó đang đứng ngoài tầm tấn công của đòn đánh đầu tiên và đập đầu xuống đất. Tác động của cú đập đó tạo ra một miệng hố nhỏ ngay mặt đất.
「UWAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA」
Toàn bộ người lính cuối cùng cũng quay trở lại thực tại sau khi nhìn thấy cảnh tượng ác mộng đó.Tuy nhiên, đúng lúc đó, người đàn ông trung niên đã lại gần và nắm lấy đầu của hai người lính. Những người lính tội nghiệp lần lượt bị ném bổng lên không trung, rồi phải chịu đựng những cơn co giật như những con ếch sắp chết khi rơi trở lại mặt đất.
「HIIIII!」
Gã đàn ông trung niên rất nhanh lại gần bọn họ, dừng lại ngay trước mặt một tên lính đang cố gắng chạy trốn và dùng lấy tay ôm lấy đầu của anh ta.
「GIHIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!」
Với tiếng hét đó giống như bản nhạc nền, đầu gối của người đàn ông trung niên dập thẳng vào mặt của tên lính đó.
Người đàn ông trung niên đó sau đó cúi xuống và chạy thẳng vào khu rừng đen mịt, tìm kiếm thêm con mồi.
◇◆◇◆◇◆
Những quả cầu ánh sáng bay với tốc độ cực cao, chiếu rọi khu rừng tối tăm. Từng quả cầu ánh sáng đó đập thẳng vào mũi, tai, chân hoặc tay của những người lính của Bá tước Ketzer tham gia chiến dịch này một cách không thương tiếc.
「KIHYAHYAHYAHYAHYAHYA! Nhìn đi! Những mục tiêu(kẻ thù) đang ở khắp mọi nơi bất kể chúng nhìn đi đâu! Thậm chí mình còn không phải tìm kiếm bọn chúng! Chắc chắn là đòn tấn công trúng mục tiêu dù cho mình có tấn công về phía nào đi chăng nữa!」
Một cơn mưa máu tô điểm lên cho bầu trời đêm. Ở giữa tình thế hỗn loạn đó có một cậu bé tóc vàng trông giống như cậu chẳng thể làm tổn hại được một con bọ, vừa bắn ra ma pháp vừa cười điên cuồng.
Đó là một đòn tấn công đa hướng. Những người lính đang cố gắng trốn thoát trong tuyệt vọng chỉ có thể cúi mình trong sợ hãi khi nhìn thấy cậu bé ấy bước đến phía họ.
Đó chắc chắn là thứ có thể được mô tả giống như Quỷ Dạ hành thường được kể trong các câu truyện cổ tích.
◇◆◇◆◇◆
「T-Tránh xa ra tao ra, ĐỒ QUÁI VẬT!」
Những người lính kỳ cựu hét lên trong sự sợ hãi khi họ bắn ra những mũi tên hoặc những hoả cầu về phía cô gái có mái tóc đen được cắt theo kiểu bob xuất hiện từ trong nơi tối tăm của khu rừng.
Tuy nhiên, những mũi tên đã bị hắc hoả thiêu dốt và biến thành tro bay theo gió; còn quả cầu lửa thì nổ tung khi chạm vào cô gái ấy.
「K-Không thể nào…」
Răng của đội trưởng tóc vàng va vào nhau không ngừng khi nhìn thấy một cảnh tượng khó tin như vậy. Khoảnh khắc tiếp theo, tứ chi của anh ta bốc cháy, cháy thành than. Tiếng than khóc của đội trưởng ấy vang vọng khắp khu rừng, quá đau đớn vì đôi chân lúc này đã cháy thành than.
「A—」
Giống như đổ thêm dầu vào các bánh răng, đầu óc anh ta trở nên tỉnh táo khi một màn sương trắng bao phủ lấy tầm nhìn của anh ta.
Và cuối cùng, người đội trưởng ấy, người lẽ ra là kẻ mạnh nhất trong đội, cuối cùng cũng nhận ra được tình trạng đáng thương của minh, quằn quại như một con sâu trên mặt đất.
「KHÔNGGGGGGGGGG!!」
「H-HE―」
Những tia lửa xuất hiện ngay trước mặt những người lính đang cố gắng trốn chạy. Những tia lửa này nhanh chóng hoá thành bức tường hắc hoả bao quanh lấy bọn họ. Nó đốt cháy cánh tay của họ trong chưa đầy một giây.
「X-Xin hãy tha cho chúng tô—」
Cô gái với mái tóc đen được cắt theo kiểu bob đến gần người đội trưởng đã bị cụt chân tay và đang cầu xin được sống với nước mắt và nước mũi nhầy nhụa trên gương mặt anh ta.
「Chúng tôi đầu hàng! Nàm ơn, hãy tha mạng cho chúng tôiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!」
Cô gái ấy tiếp cận đội trưởng đang tuyệt vọng cầu xin được sống,
「THA MẠNG CHO MẤY NGƯỜI? Lãnh chúa của mấy người đã làm gì khi cha mẹ ta cầu xin ngài ấy tha mạng cho họ?! Hồi đó ngươi đã làm gì với người cha lương thiện của ta thế?! Chẳng phải ngươi chính là tên khốn vừa cười vào mặt ông ấy vừa thiêu ông ấy trong khi còn sống sờ sờ hay sao!!」
Cô gái tóc đen túm lấy cổ áo của đội trưởng và hét vào mặt anh ta.
「HIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!」
Sau khi đẩy đội trưởng ra chỗ khác, người bắt đầu khóc giống như một đứa con gái, cô gái tóc đen nhìn anh ta, run lên vì giận dữ. Tuy nhiên, cô ấy cắn môi và chạy vào trong bóng đêm của khu rừng.
「Có vẻ như những lo lắng của anh vẫn chưa thành hiện thực, Lucas.」
「Quả thật là vậy.」
Hai người đàn ông lặng lẽ xuất hiện, liếc nhìn những người lính đang thở phào nhẹ nhõm vì họ đã thoát chết trong gang tấc.
「Thực sự có cần thiết khi đặt quy tắc “ Không giết bất cứ ai đã mất tinh thần chiến đấu” không vậy? Cá nhân tôi nghĩ sẽ nhanh hơn khi giết tất cả bọn chúng .」
「Đúng, bọn họ cần một quy tắc như vậy để bọn họ có thể tiếp tục sống như cũ thay vì trở thành một kẻ say sưa với sức mạnh mới.」
「Đây gọi là niềm tự hào của chiến binh được Đấng Tối Cao nhắc đến, đúng không?.」
「Không, tôi thì nghĩ nó ngược lại. Những người này chẳng phải chiến binh, họ cũng không được đào tạo bài bản như một chiến binh. Đó chính là lý do tại sao phải có một số biện pháp phòng ngừa để ngăn họ không giết những người không còn ý chí chiến đấu.」
Một trong số hai người họ, một ma nhân hoả, nhăn mặt lại.
「Thôi được rồi, tôi thực sự không hiểu chút nào cả.」
Anh ta vừa nói vừa thở dài với vẻ mặt chán nản.
「Hahahaha! Cuối cùng thì, điều này giống hệt như tinh thần kỵ sĩ yếu đuối của tôi. Khác hoàn toàn với các nhân vật khác, tôi thua rồi.」
「Quả thực là vậy! Người duy nhất có thể hiểu rõ Đấng Tối Cao vĩ đại nhất chỉ có mỗi chúng ta mà thôi !」
Ma nhân hoả siết chặt nắm đấm tay phải của anh ta, và khi Lucas mở miệng…
「Chà, đã đến lúc dọn dẹp rồi.」
Họ đi về phía quân đội lãnh địa đang lăn lộn trên mặt đất.
「Lỗi của tôi, kết cục của các ngươi vốn được quyết định từ lâu rồi. Tất cả các ngươi sẽ chết dưới tay của bọn tao.」
Đôi mắt của Lucas dần chuyển sang màu đen khi ông ấy chế nhạo những người lính. Sau đó, một luồng khí đen tuyền, nham hiểm bao trùm lấy hắn.
Quân đội lãnh địa hét lên trong bất lực và tuyệt vọng khi chứng kiến một hình dạng mà không thể gọi là hình dáng con người được nữa. Âm thanh tuyệt vọng của họ vang vọng khắp khu rừng.