Act3-30: Thất bại hoàn toàn (Mudaito)
Trans: Midz
Edit: Whining Snökari
Phía Tây Nam của【Quỷ Lâm】, 【Quỷ Hồ Sirauso】, trụ sở quân đội của bá tước Ketzer.
「Chúng thần nhận được một số tin tức từ bồ câu đưa tin. Tất cả đều xin phép rút lui! Chúng thần cũng mất liên lạc với vô số đội ngũ khác!」
Họ liên tục nhận được những báo cáo khó hiểu như vậy.
「Rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở đây vậy!?」
Chỉ huy quân đội lãnh đĩa, Mudaito, hét lên, dùng nắm đấm đập thẳng xuống bàn.
Theo thông tin mà họ có, người của Phong Miêu bao gồm những người họ hàng của những kẻ đã phản bội lại vương quốc Amelia và những kẻ không còn chốn nương thân ở hầu hết các vùng ở vương quốc mà thôi. Tóm lại, họ chính là công dân bất hợp pháp. Bỏ qua chuyện kinh doanh sang một bên, cuộc sống của họ đã bị huỷ hoại sau khi các quý tộc cỡ trung trở lên nhắm vào bọn họ. Những người lính được phái đi không cần phải đến mức tăng viện trợ để chinh phạt thành viên của Phong Miêu.
Mudaito đang cân nhắc rốt cuộc vấn đề gì đã xảy ra.
「Có khi nào họ đã yêu cầu Tinh Linh Vương ra tay hay không?」
Sau đó, anh ta hỏi một thanh niên có vẻ ngoài khá hoang dã mặc áo choàng xanh và đang uống rượu ở trong góc lều.
Tên của chàng trai trẻ này là Onyx.Anh ta là em trai của Ruby và là một pháp sư tối thượng. Onyx và anh trai của anh ta, Ruby, đã được thuê sau khi họ nhận được một thông tin bí ẩn về việc nữ công tước Felis đang có ký khế ước với một đại tinh linh.
Vì Bá tước Ketzer đã bỏ ra một số tiền lớn để thuê bọn họ, nên sẽ cực kỳ phiền phức nếu hai anh em nhà này không làm gì cả.
「Không thể nào!」
「Làm sao mà ngươi có thể nói điều đó được? Tinh linh khế ước với nữ công tước Felis hẳn phải khá mạnh đúng không?」
「Có thể. Những Ruby đang tham gia vào đội chinh phạt rồi. Đại tinh linh đó sẽ bắt bọn họ phải trả một cái giá khá đắt nếu chiến đấu với Deimos Lich của Ruby. Điều đó có nghĩa là họ sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hiến tế toàn bộ sinh mạng của người dân Phong Miêu.」
「Chính vì lý do như vậy, nếu nữ công tước Felis lựa chọn hiến tế sinh mạng của tất cả thần dân Phong Miêu để buộc tinh linh đó ra tay và dành chiến thắng thì―」
「Ngay cả khi nó thành công đánh bại được Deimos Lich, thì đúng ra nó cũng sẽ gần như hết cạn mana. Nó sẽ không thể đánh bại được hàng nghìn binh lính trong khu rừng naỳ.」
「THẾ THÌ NGƯƠI TÍNH GIẢI THÍCH NHƯ THẾ NÀO VỀ TÌNH HUỐNG HIỆN TẠI!!? Chúng ta đã mất hơn một nửa binh lính rồi!?」
「Có lẽ nguyên nhân chính là do cựu đội trưởng kỵ sĩ ma pháp Casael. Đừng lo lắng, không có con người nào có thể đánh thắng được Deimos Lich. Có lẽ đã đến lúc chúng ta sắp nhận được tin vui từ Ruby và những đồng đội khác.」
「Nhưng―」
「AAH,đừng có mà càm ràm nữa!! Nếu điều tồi tệ nhất xảy ra, tôi sẽ trở thành đối thủ của bọn chúng. Ngươi không có vấn đề gì với điều đó nữa rồi, được chưa?」
Onyx cũng là một triệu hồi sư. Xét về khả năng anh ta là một triệu hồi sư cấp cao được ký khế ước với một số sinh vật siêu việt. Chỉ riêng anh ta thôi cũng đủ tiêu diệt toàn bộ đội quân thuộc địa trong Quỷ Lâm.
「Được rồi.」
Mudaito quay lại về phía người đưa tin.
「Không ai được phép rút lui. Bất cứ ai rút lui khỏi trận địa sẽ bị coi là lính đào ngũ. Và đừng bao giờ nghĩ rằng các ngươi sẽ được làm việc trong quân ngũ nữa! Kẻ đào ngũ sẽ bị tử hình!」
Vì vậy, đội trưởng đã ra lệnh như thế.
Một thời gian sau đó, không có báo cáo nào được gửi về trụ sở nữa.
「Có bất cứ thông tin liên lạc từ đội nào không?」
「Vẫn chưa có. Tuy nhiên, sau khi nhận được mệnh lệnh họ không yêu cầu tiếp viện nên có thể họ đã chinh phạt thành công người của Phong Miêu.」
「Ta hiểu rồi… Chà, đó là điều dĩ nhiên rồi.」
Mặc dù anh ta hơi bối rối trước lý do Bá tước Ketzer lại đi xa đến vậy chỉ để tiêu diệt một cộng đồng chẳng có gì ngoài những con người tép riu ấy, nhưng chỉ huy đã ngừng suy nghĩ về điều đó vì việc suy nghĩ đến chuyện này không phải là trách nhiệm của anh ta.
Sự căng thẳng của anh ta cuối cùng cũng được thư giãn sau khi anh ta nhận ra điều đó. Tuy nhiên, ngay khi anh ta vừa thở phào nhẹ nhõm và rót rượu vào ly của mình―
「ー-!!」
Một người lính đột nhiên xông vào trong lều, tiếng răng đánh vào nhau kêu lạch cạch không ngừng và chỉ tay ra ngoài lều. Mặt người lính tái xanh và anh ta gặp khó khăn trong việc nói chuyện.
「Có chuyện gì sao?! Nói cho mọi người biết đi!」
Mudaito không hề nghi ngờ chiến thắng sẽ nằm trong tay anh ta dù chỉ là một chút. Tất cả những gì còn lại chính là bí mật đưa nữ công tước Felis đến gặp bá tước Ketzer. Sau đó, anh ta có thể nói lời tạm biệt công việc nhàm chán này.
Onyx, người vẫn đang thưởng thức rượu của anh ta như thường lệ, mím môi cảm nhận vị còn sót lại và bước ra khỏi lều.
「Chúng ta đã bị bao vây.」
Anh ta thều thào nói ra với vẻ mặt khó chịu.
「Haah? Ý ngươi là chúng ta bị đột kích? Còn những người lính đóng quân quanh khu vực này thì sao?」
「Ai mà biết được! Cho đến thời điểm này vẫn chưa có báo cáo nào về việc họ rời bỏ vị trí của mình cả.」
Thuộc hạ của Mudaito lắc tay của anh ta trong khi đáp lại.
— Có khi nào bọn họ từ bỏ chức vụ để cướp bóc thành viên của Phong Miêu hay không? Đúng rồi, bọn chúng chẳng khác gì ngoài lũ động vật hoang dã một khi chúng ta không ghì dây cương của chúng lại. Chẳng lẽ đối phương đã lợi dụng điều đó để bao vây lấy chúng ta?
(Haah, đây chính là lý do tại sao mà mình ghét một đội quân tạp nham được tập hợp một cách vội vàng như vậy!)
Mudaito không ngừng nguyền rủa cấp dưới của anh ta.
「Onyx, liệu anh có thể giết chết lũ cướp đó không?」
Anh ta quyết định cử Onyx đi để giải quyết tình thế khó khăn này.
「Được thôi. Nhưng anh phải trả nhiều tiền hơn vì trong đó có một vài kẻ khó nuốt.」
「Không thành vấn đề.」
Anh ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải trả nhiều hơn để có thể thoát khỏi tình trạng khó khăn hiện tại.
「UWOOOOOOO!?」
Khi anh ta bối rối nhìn xung quanh, hàng chục người xuất hiện xung quanh khu vực khi ánh trăng chiếu rọi vào bọn họ.
(Cái quái…. Bọn này đúng ra chỉ là bọn tay mơ thôi mà!)
Ngoài những người con gái còn trẻ, nhóm này còn có cả người già cùng trẻ em. Và không ai trong số họ trông mạnh mẽ chút nào. Một phần là do hầu hết cuộc đời bọn họ chưa từng cầm kiếm bao giờ.
Mặc dù anh ta phải nâng cao cảnh giác trước ma thuật họ dùng khi xé nát căn lều của anh thành từng mảnh nhưng phe anh vẫn còn con át chủ bài mang tên Onyx. Và không đời nào Onyx lại thua những kẻ nghiệp dư này. Mặc dù anh cảm thấy điều gì đó không ổn vì lẽ ra anh ta nên bố trí thêm nhiều pháp sư giỏi hơn xung quanh lều của anh ta, Mudaito vẫn tự hỏi liệu lũ pháp sư đó có làm đúng công việc của bọn họ hay không. Rốt cuộc, họ đã cho phép những kẻ nghiệp dư này lẻn vào khu vực lân cận của căn lều của anh ta.
「Sao bọn họ có thể cho phép những kẻ tay mơ này đến gần trụ sở thế này!?」
Anh ta hét vào mặt những người lính canh gác đang run rẩy không ngừng từ một lúc trước, nhưng rồi mắt anh ta trừng to hơn.
「FUHI! HIHEHEHE… Những tên này… là quái vật.」
Đương nhiên, những người lính chứng kiến sự việc bắt đầu khóc. Sau đó anh ta cười trong nước mắt và nước dãi không ngừng chảy ra khắp gương mặt anh ta như thể anh ta đang mất trí vậy.
「QUÁI VẬT? Lũ này á?」
Onyx nheo mắt lại, nhìn những người đã bao lây vây lấy căn lều.
Một ông già chống gậy bước tới.
「Các ngươi đã bị chúng ta bao vây,những thành viên của Phong Miêu. Các ngươi có hai lựa chọn. Hãy ngoan ngoãn đầu hàng và vạch trần mọi hành vi xấu xa của Bá Tước. Hoặc, tận hưởng hành trình đi xuống địa ngục .」
Ông ấy bảo chúng tôi phải ngoan ngoãn đầu hàng.
「Đầu hàng?!Trước lũ nghiệp dư mấy người á?」
Onyx vừa hỏi với giọng điệu trầm xuống trong khi anh ta rút dao ra.
「…」
Nhưng lời đe doạ dường như không thể khiến những đứa trẻ chưa từng trải qua trận chiến thấy sợ hãi. Tất cả bọn họ chỉ biết đứng im lặng chờ đợi câu trả lời của Mudaito.
「Đừng có mà tự mãn, lũ nghiệp dư! Này con Giáp Long kia! Dậy đi!」
Onyx búng ngón tay, tỏ ra khó chịu trước thái độ không hề sợ hãi của mọi người thuộc thành viên của Phong Miêu. Sau đó, một con thằn lằn khổng lồ xuất hiện trước mặt anh ta.
Nó không có cánh, nhưng cái miệng sắc nhọn và lớp vảy nó đen bóng. Vẻ ngoài của nó là độc nhất trong số các con rồng. Là loài mạnh nhất, rồng không chỉ khó điều khiển hơn các tinh linh, nhưng chỉ riêng sức mạnh của chúng cũng đủ để lật ngược lại tình thế. Vào lúc đó, Mudatio đã tin chắc rằng vào chiến thắng của phe anh ta.
『Ngươi đã chuẩn bị trước phí yêu cầu rồi đúng không? Ta sẽ không làm việc miễn phí ngay cả khi đối thủ là những kẻ tầm thường, ngươi biết rõ rồi chứ?』
Giáp Long không cánh nhìn xung quanh, nhìn chằm chằm vào người của Phong Miêu với vẻ mặt chán nản. Anh ta nhìn Mudaito và thuộc hạ của anh ta, trước khi đặt câu hỏi đó khi nó quay sang nhìn Onyx.
「Biết rồi, ở nơi đó có một lượng lớn sinh mệnh. Bây giờ ta cho ngươi tám phần. Giết chết những kẻ như chúng là đủ rồi đúng không?」
『Đủ rồi. Khế ước được thành lập.』
Con Giáp long đó mở miệng ra như thể đang hút lấy thứ gì đó. Vào lúc đó, các thuộc hạ của Mudaito lần lượt ngã xuống.
「O-Oi!」
「Không còn cách nào khác.Giáp Long dù sao cũng là một tên háu ăn. Bây giờ, hãy chuẩn bị tinh thần đi. Cái giá cho sự ngu ngốc của các ngươi chính là…. Cái chết.」
Đó chính là sự đền bù tương xứng mà triệu hồi sư phải đưa ra cho tinh linh mà bọn họ triệu hồi, cụ thể là sinh mệnh.
Mudaito không quan tâm dù có phải hy sinh cả trợ thủ của mình, miễn là điều đó đảm bảo được sự an toàn cho anh ta.
「H-Hiểu rồi. Tôi sẽ để vấn đề này lại cho anh.」
Khoảnh khắc mà Mudatio gật đầu…
「Ngươi,ngươi thực sự lựa chọn hy sinh đồng đội của chính mình?」
Ông già hỏi với vẻ mặt quỷ dị.
「Đồng đội? Bọn chúng chỉ là những con tốt thí dùng một lần. Và những con tốt đó đã hoàn thành phải trò của chúng. Nên là đúng như vậy?」
Onyx hỏi một cách khinh bỉ trong khi quay sang nhìn Mudatio như thể anh ta đang trêu chọc lão già của Phong Miêu.
「Đúng. Bọn chúng nên vui mừng vì chúng đã chết như những vật hy sinh cần thiết để lật ngược lại tình thế của trận chiến này.」
「Hạnh phúc chứ,không quá rõ ràng? Vậy ra các người là loại người như vậy. Ta rất vui khi được nghe điều đó. Vì ta sẽ không cần phải tỏ ra thương xót với lũ rác rưởi như các ngươi.」
「Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể đánh bại được nó ư? Mơ đi.」
「Giáp Long, giết hết bọn chúng cho ta!!!」
Anh ta ra lệnh cho con rồng không cánh tấn công thành viên của Phong Miêu.
『Tôi biết rồi. Dù sao thì đó cũng là điều khoản trong hợp đồng. Thỉnh thoảng tôi cũng muốn mến thử thịt người không có mana. Chà, trông thịt của lão già này có vẻ dai và không ngon rồi』
Giáp Long bước về phía lão già và nói như vậy. Như thể nó đang dành thời gian để tận hưởng gương mặt sợ hãi hiện hữu trên mặt lão ấy. Con rồng đang khiến mặt đất rung chuyển do trọng lượng quá lớn của nó.
「Ông già, để tôi―」
Ông ấy dùng gậy chặn lại cô gái tóc đen cắt theo kiểu bob lại.
「Mình ta là quá đủ với con thằn lằn này rồi」
Ông già tóc trẳng lẩm bẩm khi nhìn Giáp Long đang đến gần. Khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt của ông ấy nhuộm thành màu vàng, và cơ thể của ông ấy biến đổi một cách mạnh mẽ.
Cơ thể của ông lão to lên gấp mấy lần kích thước ban đầu. Những lớp vảy vàng dần dần xuất hiện trên cơ thể của ông ấy, những móng vuốt và răng nanh sắc nhọn mọc ra từ tứ chi, và một đôi cánh xuất hiện sau lưng ông ấy. Ông ấy biết thành thành viên của sinh vật siêu việt mạnh nhất chỉ trong một khoảnh khắc.
『…』
Con Giáp Long chỉ có thể chết lặng ngước lên nhìn với cái miệng há hốc nhìn con Kim Long ấy to hơn gấp mấy chục lần.
「K-Không thể nào….」
Điều tương tự cũng xảy ra với Onyx. Khoảnh khắc con Kim Long xuất hiện, gương mặt anh ta trở nên vô hồn.
Đột nhiên, một trụ lửa được phun ra từ miệng con Kim Long, bao trùm lấy toàn bộ tầm nhìn của anh ta.
Khi tầm nhìn anh ta khôi phục trở lại, khu vực xung quanh căn lều đã biết thành một vùng đất bị thiêu rụi.
「Sao có thể…」
Mudaito ngã ngửa khi chứng kiến sức mạnh phi thường như vậy. Đó là điều đương nhiên vì anh ta đang ở 【Quỷ Hồ Sirauso】, tình cờ lại nằm ngay phía sau khu vực chỉ huy của quân đội, nay đã bốc hơi không còn một giọt nước nào. Thay vào đó nó đã biến thành một miệng núi lửa khổng lồ, nóng rực.
「…」
Onyx chỉ có thể run rẩy không ngừng trước sức mạnh phi lý như vậy. Và sau đó ―
『GIHIIIII!』
Có lẽ vì đã mất đi tinh thần chiến đấu sau đòn tấn công đầu tiên nên Giáp Long đã trốn thoát với tốc độ tối đa. Không may là….
『Ngươi nghĩ là ta sẽ để ngươi đi hay sao.』
Đôi mắt của con Kim Long sáng lên, người đang nói với giọng điệu rất trầm, sáng lên trong giây lát. Sau đó, cơ thể khổng lồ của Giáp Long cứng lại.
『Đáng lẽ ta nên nói với ngươi, đúng không? Không hề cần phải thương xót cho lũ các ngươi. Tao đảm bảo ngươi sẽ phải trả cái giá đắt nhất cho mọi hành vi tàn ác mà ngươi đã gây ra cho đến bây giờ.』
Kim Long sau đó nhìn lên bầu trời đầy sao, có thể nhìn thấy rất rõ ràng sau khi nó đã làm thay đổi một phần của khu rừng.
『GUOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO!!!』
Sau đó nó phát ra một tiếng gầm làm rung chuyển cả khu rừng. Không khí rung chuyển và biến thành một cơn bão tàn bạo với tiếng gầm của nó.
Bên trong cơn bão cuồng nộ đó, cơ thể mập mạp của Mudaito không khác gì một chiếc lá không hề có trọng lượng. Hắn lăn trong sự hỗn loạn đó, đập hết vào thân cây này đến thân cây khác cho tới thi phía sau đầu hắn ta va phải thứ gì đó. Ý thức của anh ta dần chìm sâu vào trong bóng tối.