1
Elisa Corano Sterling Wright.
Đó là cái tên nghe như một câu thần chú; là cái tên của một pháp sư có thể triệu hồi cả phép màu; nhưng cũng là cái tên của tôi, người hiện giờ chẳng làm được gì cả.
Cho dù có thể sử dụng ma thuật, tôi vẫn không thể đến được nơi đó, không thể giúp anh ấy đang chiến đấu ở nơi cao hơn cả tầng mây.
Tôi, chỉ có thể —— ngước nhìn với ánh mắt ngóng trông.
Tính theo thời gian, trận chiến đó hẳn rất ngắn ngủi.
Sau khi Kikai hét lên khẩu hiệu kích hoạt của “Ngục Thiên”, bầu trời đêm bỗng chốc chỉ còn lại mặt trăng và những vì sao. Khi anh ấy chìa tay về phía mặt trăng, vào khoảnh khắc nắm chặt —— anh ấy biến mất.
Rõ ràng vừa nãy còn ở đó, nhưng mọi thứ cứ như là giả. Không có ánh sáng, không có âm thanh, người ta cứ thế biến mất.
Mặt trăng tròn tỏa sáng ánh sáng trắng, hiện hình thành một con sói khổng lồ trên cao. Những vì sao lại xuất hiện trên bầu trời đêm, và một vầng trăng khác cũng xuất hiện. Vầng trăng đó có màu đen, nếu không nhìn kỹ thì gần như không thể phân biệt được trong đêm tối.
“Long Tinh Lưu chuyển”, con rắn xanh bốn cánh vốn đang lao xuống giữa núi, ngừng tấn công và bay lên trời với tốc độ kinh người, giống như một sao băng ngược lại từ mặt đất bay lên trời.
Hình bóng con rắn biến mất, vầng trăng đen lập tức tỏa ra ánh sáng xanh lục. Ánh sáng đó như sợi dây được thả ra khỏi mặt trăng, biến thành một con rắn khổng lồ phát sáng màu xanh lục và đối đầu với con sói.
Cả sói và rắn đều vô cùng to lớn, có thể nhìn thấy hình dáng của chúng từ mặt đất.
Hai con quái vật giao chiến kịch liệt trên bầu trời.
Chúng tôi vừa theo dõi trận chiến, vừa chạy đến bên cạnh “Long Tinh Lưu chuyển” đang bị thương nặng. Tôi sử dụng ma thuật bay, triệu hồi Lửa Mã, đưa Mibumi và Tsu đến, hạ cánh ở phía bên kia núi. “Long Tinh Lưu chuyển” có lẽ đã đạt đến giới hạn, khi chúng tôi đến nơi thì nó đã biến mất.
Cát đá sụp đổ, trong đống cây đổ nát lăn lóc rất nhiều búp bê vỡ vụn. Đó là búp bê của Hòm Phương Châu, những họa tiết hình học khắc trên người chúng đã mất đi ánh sáng,
“Elisa bé nhỏ, lại đây!”
Tôi nghe thấy giọng của dì Shura, chạy đến thì thấy dì Ult đang nằm trên đất. Dì Shura đang lơ lửng trên không với hình dạng bán trong suốt.
“Mặc dù sát thương đã được chuyển sang cho búp bê chịu đựng, nhưng quá tải vẫn khiến toàn thân chảy máu khắp nơi. Shura cũng đã đến giới hạn rồi, làm ơn Elisa bé nhỏ, hãy giúp Shura chữa trị cho chị Ult nhé.”
“Tôi hiểu rồi.”
Tôi gật đầu đồng ý, sử dụng ma thuật chữa trị vết thương cho dì Ult. Dì Ult đang hôn mê lập tức tỉnh lại, vẫn nằm đó nhìn lên bầu trời, thì thầm:
“——Kikai và Yui, đang chiến đấu vì chúng ta.”
Tôi cũng tập trung chữa trị, dõi theo ánh mắt của dì Ult, lại ngước nhìn lên bầu trời đêm. Trên bầu trời đêm đầy sao, hai con quái vật vẫn tiếp tục giao chiến.
Rồi tôi, dì Ult, dì Shura, Mibumi, Hinami và Tsu, đều lặng lẽ chứng kiến trận chiến quyết định này.
——Đừng thua.
Tôi cầu nguyện, nhìn chằm chằm vào sói trắng và con rắn xanh ở phía xa.
Trận chiến càng lúc càng dữ dội, ánh sáng trắng và ánh sáng xanh lục hòa vào nhau, dần dần mất đi hình dáng của chúng.
Sói trắng và rắn xanh cắn xé lẫn nhau, biến thành những mảnh thịt hòa quyện vào nhau, cuối cùng tạo thành một khối cầu.
Khối thịt khổng lồ màu đỏ thẫm lơ lửng giữa mặt trăng và trái đất, bề mặt nhúc nhích một cách ghê tởm, nhưng điều này chắc chắn là bằng chứng cho thấy trận chiến vẫn chưa kết thúc.
——Kikai, Kikai, Kikai!!
Tôi thầm gọi tên người quan trọng nhất đối với tôi, gọi tên người tôi yêu thích nhất.
Một lúc sau, màu sắc của khối thịt đột nhiên thay đổi. Đó là màu trắng tinh khiết —— giống với màu sắc của “Ngục Thiên” khi hiện hình.
“Hai đứa trẻ đó, đã thắng rồi…”
Tôi nghe thấy tiếng thì thầm của dì Ult.
Khối cầu màu trắng tinh khiết tỏa ra ánh sáng chói lọi, bầu trời và mặt đất cũng được nhuộm thành một màu trắng.
Không nhìn thấy gì cả. Ánh sáng quá chói mắt, tôi nhắm mắt lại.
Tôi cảm thấy có một cơn gió nhẹ nhàng thổi đến. Cơn gió nhẹ nhàng và ấm áp, như ôm lấy tôi vậy.
Cơn gió quét qua toàn thành phố, cuốn trôi mùi khét, cuốn trôi không khí chiến trường đầy thù hận và giận dữ.
Không khí trong lành tràn ngập lồng ngực, tôi cũng chắc chắn rồi.
Kikai và Yui đã thắng.
Trận chiến mà tôi chỉ có thể ngước nhìn, ngay lúc này, đã kết thúc ——.
Tôi cảm thấy bên ngoài mí mắt tối sầm lại, từ từ mở mắt ra.
Cảnh vật xung quanh thay đổi hoàn toàn.
Cát và đất bị đào lên, cây cối đổ gục, mảnh vỡ búp bê rải rác, tất cả đều biến mất. Bộ đồng phục rách rưới của tôi cũng được sửa lại. Không… đúng hơn là nó đã được “khôi phục nguyên trạng” phải không?
Xung quanh chúng tôi là một khu rừng yên tĩnh, tiếng côn trùng kêu ríu rít khắp nơi. Cành cây đung đưa trong gió, bầu trời đêm treo một vầng trăng khuyết màu vàng nhạt phát ra ánh sáng nhạt. “Ngục Thiên” cũng đã không còn bóng dáng.
Rồi ánh sáng thành phố chiếu xuống từ khe hở trong rừng. Toàn bộ thành phố —— đèn điện đã được bật lại.
“Sao… chuyện gì vậy?”
Tôi lẩm bẩm một cách ngơ ngác.
“Có lẽ là do “Ngục Thiên” giành chiến thắng, hiện tượng do thế giới khác gây ra đã bị “phủ định” rồi.”
Dì Ult đứng dậy, nhìn xuống thành phố và nói khẽ.
“Phủ định…? Mọi thứ đều coi như chưa từng xảy ra sao?”
“Những người bị hóa đá và thành phố bị phá hủy chắc hẳn đã được khôi phục… nhưng ngoài ra thì không thể nói chắc được.”
Nói xong, dì Ult nhìn quanh, như đang tìm kiếm thứ gì đó. Có lẽ đã tìm thấy thứ mình cần, bà xuống dốc. Ở đó, một gốc cây lớn đã bị nghiền nát nằm đó. Dì Ult quỳ xuống, sờ vào mảnh vỡ của thân cây.
“Cây này có lẽ bị thân thể của “Long Tinh Lưu chuyển” đè nát, đã hoàn toàn chết rồi. Thứ như thế này, ngay cả thần cũng không thể khôi phục được. Chỉ có sự sống đã mất đi —— là không thể quay lại.”
Mibumi phản ứng lại câu nói này. Cô ấy hạ ánh mắt đang nhìn về phía bầu trời xuống, hỏi dì Ult:
“Vậy thì, cả chú Yamato…?”
“Đúng vậy… không thể quay lại.”
“——Ra vậy.”
Không có niềm vui, không có nỗi buồn, Mibumi không biểu lộ cảm xúc gì, áp tay lên ngực.
“Ngoài ra, tâm tư con người cũng khó mà thay đổi được. Chúng ta không hề quên bất cứ điều gì, đây chính là bằng chứng. Nhưng những người đã bị hóa đá khi thế giới khác xuất hiện và mơ trong giấc mơ, ký ức của họ có lẽ sẽ trở nên trống rỗng, rồi được lấp đầy bởi những ký ức hợp lý.”
Dì Ult nhìn về phía ánh đèn thành phố và nói. Hinami cũng gật đầu.
“Có lẽ là như vậy. Theo như tôi “nhìn” thấy, trong thành phố không có dấu hiệu của sự náo động và hỗn loạn. Có lẽ ngay cả việc đã xảy ra biến cố cũng không ai nhận ra.”
Nghe vậy, Tsu lo lắng thì thầm:
“Vậy thì Yukino, tiền bối Yamazaki và tiền bối Miyajima thì sao?”
“——Cái này thì, vào lúc này họ có đang ở “nơi họ nên ở” không nhỉ. Nếu đã thoát khỏi đợt hóa đá ban đầu, ký ức của họ hẳn sẽ còn.”
Lời nói của dì Ult khiến Hinami cau mày.
“Nói như vậy, xét về quy mô của toàn thành phố, có lẽ sẽ có rất nhiều người giữ lại ký ức.”
“Đúng vậy. Nhưng dù sao đó cũng chỉ là một số ít, cứ hy vọng họ coi đó là một giấc mơ thôi. Các em không cần lo lắng gì cả. Mọi người thực sự —— đều đã rất nỗ lực. Ta đưa các em về nhà, rồi nghỉ ngơi cho tốt.”
Dì Ult dịu dàng an ủi chúng tôi. Lời nói này —— như muốn nói với chúng tôi rằng mọi chuyện đã kết thúc rồi. Đó là giọng điệu chắc chắn rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa.
——Phịch.
Tim đập mạnh, mồ hôi lạnh thấm đẫm lưng.
Không nên thế. Chưa kết thúc.
“Đợi, đợi đã… dì Ult, bây giờ về nhà có phải là quá sớm không. Con vẫn chưa thể về. Kikai vẫn —— chưa trở về phải không!”
“Elisa…”
Mặt dì Ult trở nên buồn bã, nhìn tôi với ánh mắt thương hại.
“Đừng như vậy… tại sao lại nhìn con bằng ánh mắt đó?”
Cảm giác bất an lan dần từ chân lên. Nhưng khi tôi suýt nữa thì sợ hãi, một bàn tay trắng như tuyết đặt lên vai tôi.
“——Cô Ult, tôi cũng đồng ý với ý kiến của bạn Elisa. Bạn Kikai đã hẹn sẽ trở về, nên tôi sẽ chờ.”
“Mibumi…”
Tôi đặt tay lên tay Mibumi. Mibumi —— cũng đang run rẩy.
“Em cũng đã hứa với anh Kikai sẽ chờ. Đó là lời hứa cả đời, nếu anh Kikai không trở về thì em sẽ rất lo lắng.”
Hinami bước đến trước mặt tôi nói.
“Tiền bối sẽ trở về. Muốn nghỉ ngơi cũng phải sau khi đón tiền bối trở về.”
Tsu nhìn dì Ult với vẻ mặt cứng rắn.
“Ta nói này —— mọi người hãy nghe kỹ đây.”
Dì Ult nghiêm túc lên tiếng.
“Chị Ult chờ chút, Shura sẽ giải thích. Bởi vì chính Shura đã nhờ Kikai và các người đảm nhận nhiệm vụ này.”
Nhưng lúc này, dì Shura chen vào giữa tôi và dì Ult. Bà ấy lơ lửng trên không trung với hình dạng bán trong suốt, nhìn lần lượt chúng tôi, nói:
“Kikai và Yui bé nhỏ… không thể trở về được nữa. Kết quả đã rất rõ ràng.”
Dì Shura khẳng định chắc chắn. Bầu không khí lập tức đóng băng trong sự căng thẳng, chúng tôi không nói gì.
“Lúc nãy… khi “Ngục Thiên” giải trừ hiện hình, mọi người không cảm thấy gì sao? Sự hiện diện của Kikai và Yui bé nhỏ trong ánh sáng và gió ——”
“Cái này…”
Lời nói mắc nghẹn ở cổ họng. Nói là không cảm thấy gì chắc chắn là nói dối. Bởi vì sau khi được cơn gió dịu dàng ấy bao bọc, trong thâm tâm tôi biết chắc rằng họ đã giành chiến thắng.
Mibumi, Hinami và Tsu đều không phủ nhận lời nói của dì Shura. Mọi người nắm chặt nắm đấm, cúi đầu xuống.
“Shura cho rằng, Kikai và Yui đã hoàn toàn làm chủ “Ngục Thiên” và chiến đấu. Rồi họ trở thành chính “Ngục Thiên”. Hình dạng của họ không còn là con người nữa. Vì vậy… họ không thể trở lại thành con người được nữa. Elisa bé nhỏ, em thực ra biết sẽ trở thành như vậy phải không?”
“——!?”
Tôi nghiến chặt răng. Tôi thực sự biết, với tư cách là một pháp sư, tôi hiểu rõ sự khủng khiếp của “Triệu Hoán”. Chính vì vậy, dù thế nào đi nữa tôi cũng không muốn Kikai triệu hồi “Ngục Thiên”, nên tôi đã liều mạng tìm kiếm khả năng để Kikai giữ được hình dạng con người. Nhưng….
“…Vậy thì, sao chứ. Về lý thuyết thì sẽ trở thành như vậy, ban đầu tôi cũng biết. Nhưng Kikai đã hứa với tôi, anh ấy đã hứa sẽ để tôi nói với anh ấy “Chào mừng trở về”!”
Tôi vực dậy trái tim đang sắp vỡ vụn, hét lên. Dì Shura có vẻ như giật mình, thân thể co lại.
Nhìn lại thì, Mibumi và các bạn cũng ngẩng đầu lên. Mặc dù trông họ như sắp khóc, nhưng không ai cúi đầu xuống nữa.
“Cái, cái này… xin lỗi. Nhưng… dù các em như vậy đi nữa ——”
Ánh mắt kiên định của chúng tôi lại khiến dì Shura sắp khóc. Dì Ult không chịu nổi nữa, đứng trước mặt dì Shura.
“Shura, được rồi. Những đứa trẻ này không cần mục tiêu để căm hận. Chúng hiểu được hiện thực, vẫn tin tưởng rằng Kikai và các người sẽ trở về. Chúng ta không cần phải phá vỡ niềm tin ấy của chúng chứ?”
“Ừm…”
Dì Shura gật đầu, chán nản cúi đầu xuống. Dì Ult lập tức đến bên cạnh tôi, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu tôi.
“Dì Ult?”
Tôi ngước nhìn khuôn mặt của dì Ult cao lớn.
“Elisa… rồi còn các em nữa.”
Dì Ult vuốt ve đầu chúng tôi từng người một, rồi gọi tất cả chúng tôi.
“Các em sẵn sàng tin vào lời hứa của Kikai, ta rất hiểu tâm trạng của các em. Nhưng cứ chờ ở trên núi cũng chẳng có ý nghĩa gì phải không? Nếu Kikai trở về, liệu anh ấy có đến đây không?”
Bị hỏi như vậy, tôi lắc đầu.
“——Kikai nói, anh ấy muốn tiếp tục cuộc sống hàng ngày. Vì vậy, nơi Kikai sẽ đến chắc chắn là cuộc sống thường nhật.”
“Đúng vậy, vậy nên các em cũng hãy trở lại cuộc sống thường nhật đi. Ta đưa các em về nhà. Chắc không có ý kiến gì chứ?”
Dì Ult nhìn chúng tôi một lượt, hỏi.
Câu trả lời được nói ra từ chính miệng tôi, tôi cũng không thể phản bác. Thực sự ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì. Kháng cự ban đầu cũng chỉ là do bồng bột.
Mibumi có vẻ cũng vậy, không phản đối. Dì Ult coi thái độ của chúng tôi là sự đồng ý, tập hợp chúng tôi xung quanh bà, tụng niệm ma thuật dịch chuyển.
“——Quá Khứ Vinh Quang (Past Glow)”
Ánh sáng vàng bao bọc lấy chúng tôi.
Cảm giác lơ lửng và chóng mặt nhẹ nhàng —— đây là cảm giác dịch chuyển mà tôi đã quen thuộc từ lâu.
Rồi chúng tôi được đưa đi. Được đưa đến cuộc sống thường nhật thiếu vắng Kikai.
*
Tomotsuki Miyu.
Đây là, tên tôi.
Nhưng, từ khi trở thành “Tomotsuki Miyu”, tôi rất ghét cái tên này.
Cô Ult đưa Hinami về ký túc xá nữ, đưa Tsu về nhà thờ, rồi dịch chuyển đến nhà tôi. Tôi, Elisa và cô Ult cùng nhau mở khóa cửa ngõ bước vào sân. Cô Shura làm cho cơ thể bán trong suốt của mình trở nên mỏng manh hơn, che giấu hình dạng.
Kureha và Kaori cười đón chào cô Ult đã lâu không xuất hiện, hỏi tôi về tình hình lễ hội văn hóa hôm nay. Lúc này tôi mới nhớ ra, hôm nay là ngày đầu tiên của lễ hội văn hóa.
“Ừm… buổi biểu diễn rất suôn sẻ.”
Tôi trả lời với tâm trạng nhớ về quá khứ xa xôi. Mặc dù không phải là buổi biểu diễn chính thức, nhưng tôi cảm thấy, buổi biểu diễn của chúng tôi —— dàn nhạc tổng hợp thứ chín rất thành công. Bởi vì lúc đó, giọng hát của chúng tôi đã truyền đến trái tim của khán giả duy nhất ấy.
Kureha như thể mình đã thành công vậy mà vui mừng cho chúng tôi. Cô Kaori có vẻ chỉ cần thấy Kureha vui là đã hài lòng rồi. Có vẻ như họ không nhớ bất cứ điều gì đã xảy ra trong thời gian bị biến đổi.
Rồi họ nói với tôi rằng, vừa nãy bạn Fuyu và bạn Yamazaki đã gọi điện đến nhà. Hai người có vẻ hoảng loạn, bên phía bạn Yamazaki có vẻ còn nghe thấy giọng của bạn Miyajima nữa. Xác nhận ba người họ đều an toàn, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Họ có lẽ khác với Kureha và Kaori, họ vẫn giữ lại ký ức. Chắc chắn là vì thế nên mới hoảng loạn.
“——Miyu, tớ có thể gọi điện cho họ được không? Tớ muốn kể cho họ nghe mọi chuyện đã xảy ra… cuối cùng thế nào rồi, kể chi tiết cho họ nghe. Còn em cứ nghỉ ngơi đi.”
Cô Ult nói vậy, quyết định tự mình đảm nhận nhiệm vụ nặng nề này. Tôi chỉ cần có thể gánh vác được trái tim mình đã là hết sức khó khăn rồi, nên tôi đã biết ơn chấp nhận lòng tốt của cô ấy.
“Cảm ơn, vậy thì phiền cô rồi.”
Tôi cảm ơn, nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách. Bây giờ là 7 giờ rưỡi.
Tôi nói dối là mình ăn quá no ở quầy hàng, không ăn nổi bữa tối nữa, quyết định về phòng mình. Lúc này tôi không có tâm trạng ngồi cười đùa với họ quanh bàn ăn. Elisa cũng nói không ăn tối, với vẻ mặt như muốn tuyệt vọng mà đi về phía tây lâu, nơi phòng của cô ấy.
Tôi định đi cùng cô ấy một đoạn, nhưng không biết nên nói chuyện gì, cuối cùng vẫn chỉ tiễn cô ấy rời đi.
Tôi mở cửa dẫn đến sân trong, đi qua luống hoa mà đến phía bắc lâu. Mùi hoa mà bình thường không để ý đến lại càng thêm thơm ngát.
Một nỗi buồn khổ dâng lên trong lòng tôi, tôi nhanh chóng đi qua sân trong. Đi qua hành lang của bắc lâu, bước lên bậc thang, mở cửa phòng ngủ ở tầng hai, bước vào trong rồi đóng sầm cửa lại, tiếng cửa đóng mạnh vang lên rất rõ.
“………………!”
Tôi thấy khó chịu với bản thân đang nóng vội, đấm mạnh vào tường.
——Đau quá.
Tay bị đỏ lên, nóng ran. Trước đây tôi đấm mạnh hơn nữa, và vết thương như vậy sẽ tự lành ngay lập tức. Nhưng bây giờ tôi lại yếu đến mức này, nỗi đau cũng không biến mất. Sau khi bị kiếm của “Thiên Sứ Vương” chém, tôi thực sự đã trở lại là một con người bình thường, và hơn nữa….
Tôi nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, cảm nhận ma thuật “Lối Đi (Pass)”. Nhưng tôi không cảm thấy gì cả, không cảm nhận được sự tồn tại của “Ma Vương Than Khóc”.
Tôi đoán có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó. Khi đến núi, tôi đã sử dụng “Lửa Sư Tử Quân Mã”. Ánh sáng trong núi rất yếu, vì vậy tôi duy trì ma thuật, không giải trừ. Nhưng Lửa Mã đột nhiên tự biến mất. Lúc đó ma thuật chữa trị của Elisa chiếu sáng xung quanh, những người khác chắc hẳn không để ý đến chuyện này… nhưng tôi lại rất ngạc nhiên.
Phải chăng là vì cơn giận dữ trong lòng tôi đã biến mất rồi? Hay là, việc triệu hồi “Ngục Thiên” hoặc trận chiến trên trời đã gây ra ảnh hưởng nào đó đối với “Ma Vương Than Khóc”?
Tôi không hiểu, nhưng “sức mạnh” vốn là chỗ dựa trước đây đã biến mất, đó hẳn là sự thật.
“Rõ ràng là không cần nữa rồi…”
Nghiệp duyên với Ren đã được giải quyết, tôi không cần sức mạnh lớn nữa. Nhưng khi sức mạnh thực sự biến mất, tôi lại bơ phờ, như thể trong lòng đột nhiên trống rỗng, không còn chỗ dựa nữa.
Tôi lảo đảo đến trước chiếc bàn nhỏ đặt ở góc phòng, ngón tay lướt trên những chữ Hiragana viết trên bàn.
“Sasashiro, miyu.”
Tôi đọc khẽ cái tên gồm sáu âm tiết.
Đây là tên tôi trước khi được nhận nuôi, là tên thật của tôi.
Nhưng, tôi lại không thể nhớ rõ ràng về bản thân mình khi còn là “Sasashiro Miyu”. Họ Tomotsuki là thứ được thay thế, tôi đã được thay thế bằng thứ tôi rất ghét, kết quả là tôi bắt đầu ghét bản thân như vậy.
Thôi nào —— bây giờ tôi đã không còn ghét tên mình như lúc đó nữa, chỉ là hơi không thích thôi. Chính vì tôi đã trở thành “Tomotsuki Miyu”, tôi mới gặp được một số người, vì vậy tôi không muốn phủ nhận tất cả.
Nhưng… tôi không muốn quên rằng tôi là “Sasashiro Miyu”, tôi không muốn mất đi bản thân mình khi được cha mẹ ở bên cạnh.
Vì vậy —— tôi và bạn Kikai đã lập ra lời hứa đó.
Tôi lấy hết can đảm nói với anh ấy, cùng nhau đến thị trấn nhỏ tôi từng sống.
“…Bạn Kikai.”
Tôi đọc khẽ tên người quan trọng nhất trong lòng tôi, gọi tên người mà tôi tin tưởng nhất trên đời này —— người mà tôi tin tưởng hơn cả bản thân mình. Tôi tin tưởng anh ấy, vì vậy tôi đã giao phó tất cả cho anh ấy. Bởi vì rất thích anh ấy, nên tôi hy vọng anh ấy có thể đón nhận tất cả tình cảm của tôi.
Tôi cũng hy vọng anh ấy hiểu được tôi trong quá khứ. Hy vọng anh ấy sẽ cùng tôi đi tìm kiếm “Sasashiro Miyu”.
Nước mắt rơi xuống bàn, lan ra. Tên viết bằng bút dạ không bị nhoè.
“Mình đang khóc cái gì thế này, bạn Kikai chắc chắn sẽ trở về mà.”
Tôi dùng mu bàn tay lau đi nước mắt.
Bạn Kikai đã nói thích tôi. Mặc dù điều đó rất có phong cách của anh ấy, là một câu trả lời rất méo mó… nhưng tôi rất vui.
Thực ra, tôi thấy điều đó quá đơn giản rồi. Câu trả lời méo mó có lẽ chỉ có thể dẫn đến kết quả méo mó.
Nhưng, tôi e rằng về sau này sẽ không giao “tôi” cho người nào khác ngoài bạn Kikai nữa đâu. Mặc dù cuộc đời tôi mới trải qua mười mấy năm, nhưng tôi có thể nói điều này với sự chắc chắn. Đó là bởi vì, tôi đã giao phó một nửa bản thân mình —— “Tomotsuki Miyu” cho anh ấy rồi.
Tôi đến gần cửa sổ, ngước nhìn vầng trăng khuyết bị che khuất sau tầng mây.
“Bạn Kikai… bạn Kikai………… bạn Kikai ——!”
Tôi gọi đi gọi lại tên người mà tôi muốn ở bên cạnh.
Tôi tin chắc anh ấy sẽ trở về.
Vì vậy, tôi tiếp tục cầu nguyện —— “Nhanh lên” trở về đi.
*
Asanomiya Hinami.
Tên của tôi.
Nhưng thật ra, cái tên đó chỉ là một trong số rất nhiều cái tên giả mà thôi. Các thành viên của <Tập Hợp> phải tuân lệnh, thực hiện đủ loại nhiệm vụ ở nhiều quốc gia khác nhau. “Asa no Miyako Haruna” là tên tôi dùng khi hoạt động ở Nhật Bản. Người đặt tên cho tôi là Jin Kaido Romwell, người như một người anh trai đối với tôi.
Tôi từng hỏi anh ấy về nguồn gốc của cái tên này một lần. Bởi vì tôi cảm thấy, cái tên này cầu kỳ hơn những cái tên khác.
Kết quả là anh ấy trả lời tôi một cách lười nhác như thế này:
“<Chim sẻ> hót véo von vào buổi sớm mai, cái tên này phù hợp với chim non đấy.”
“Sao lại nhớ ra chuyện này chứ…”
Tôi lẩm bẩm khi nằm trên giường. Trần nhà rất gần. Dù sao đây cũng là giường tầng trên, điều này khá bình thường, nhưng thỉnh thoảng tôi lại có cảm giác như đang ở trong một không gian cực kỳ chật hẹp.
Phòng tối om. Bên ngoài cửa sổ, ngoài tiếng động cơ xe hơi vọng lại từ xa thì không nghe thấy gì khác, tĩnh lặng đến lạ.
Một phần cũng là vì chị Mifuji không có ở đây. Chị ấy đã về dinh thự riêng, có lẽ muốn được yên tĩnh một mình. Tôi cũng có tâm trạng như vậy, thành thật mà nói thì như thế này cũng tốt.
Hiện tại tôi đang gánh chịu áp lực tinh thần rất lớn, không có sức để động viên ai, cũng không muốn được ai động viên. Đối mặt với những phiền toái của chính mình đã là giới hạn của tôi rồi. Tôi hiểu rõ mình lệ thuộc vào “Enken Keisuke” đến mức nào,
“Tôi… hoàn toàn vô dụng mà…”
Chỉ cần nói với tôi rằng anh Keisuke không trở lại nữa thôi, tôi đã dao động như vậy rồi. Tôi không thể kiên cường như chị Elisa và chị Yui. Cho dù có cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt mọi người, tôi cũng không thể duy trì được lâu.
Tôi, chẳng thay đổi gì cả. Tôi chỉ dùng anh Keisuke để lấp đầy khoảng trống trong lòng mình, nhờ đó mà miễn cưỡng đứng vững được mà thôi. Khi chỗ dựa tinh thần lung lay, tôi cũng không thể nào trụ nổi.
A… nên mới nhớ lại quá khứ chứ nhỉ.
Giống như vết thương bị lột da, vết thương chưa lành lại rỉ máu – những ký ức tưởng chừng như đã mờ nhạt, chắc chắn vẫn luôn chảy ra.
“Anh Keisuke… giúp em với, anh Keisuke…”
Tôi không chịu nổi, cuộn mình trong chăn và tuyệt vọng cầu xin.
Tôi vẫn không chịu nổi sự cô đơn, tôi muốn có người để dựa dẫm, muốn có người động viên tôi. Tôi sợ bóng tối trong phòng, sợ bầu không khí đêm càng lúc càng dày đặc.
Ký ức, đang dần bào mòn tôi.
– Tại sao lại là “Asa”? Chim sẻ trưa cũng hót mà.
Đây là phần tiếp theo của cuộc trò chuyện, là một ký ức vừa vui vẻ vừa đau lòng. Nhưng… nhớ lại “câu trả lời” rồi, tôi mở mắt ra.
– Ai biết được chứ, chỉ là cảm giác thôi. Tôi luôn cảm thấy… chim sẻ là loài chim kết thúc đêm tối.
Tôi hất tung cái cốc và ngồi dậy, nhìn xuống căn phòng tối đen từ giường tầng trên.
“Tôi là… Asa no Miyako Haruna”
Tôi đặt tay lên ngực.
Đây là một trong những tên giả của tôi. Nhưng bây giờ, nó đã trở thành cái tên tôi dùng để giới thiệu về bản thân. Chim sẻ rất nhỏ, là loài chim yếu đuối, trong bóng tối không nhìn thấy gì, chỉ có thể ngoan ngoãn ở yên. Tôi yếu đuối hơn bất kỳ ai, tôi cảm thấy cái tên mã này (<Tên mã chim>) rất phù hợp.
Nhưng, người từng như một người anh dẫn dắt tôi đã nói. Chim sẻ là chim sẻ là loài chim kết thúc đêm tối.
Trong cái tên “Asa no Miyako Haruna” ấy chứa đựng tình cảm như vậy.
Tôi leo xuống thang giường tầng và bước đến cửa sổ. Nhìn chằm chằm vào “đêm” trải rộng bên ngoài.
Tôi tuyệt đối không được trốn tránh, tuyệt đối không được sợ hãi và tuyệt đối không được bỏ cuộc, tôi không được rời mắt đi, cho đến khi kết thúc “đêm” này, tôi nhất định phải chiếu sáng “sáng”. Vì vậy, tôi chăm chú “nhìn” về phía bầu trời đêm đen kịt –.
*
Tsugumi.
Lúc đầu tôi không thích cách gọi này. Tên thật của tôi là <Thrush-one>, một cô gái không giỏi phát âm cái tên đó đã tự ý gọi tôi bằng cái tên ấy.
Nhưng rồi một ngày nọ, cái tên đó đã trở thành thứ quan trọng nhất đối với tôi. Một người hay xen vào chuyện người khác đã tìm thấy tôi, coi Tsugumi là “biệt danh” của tôi, là minh chứng cho tình bạn.
Vì vậy, “Tsugumi” là một cái tên quan trọng. Nó đại diện cho cái tên duy nhất của tôi hiện tại.
Tôi đón gió đêm, ngắm nhìn ánh đèn của cơ sở từ tháp chuông nhà thờ. Ở đây khiến tôi nhớ lại cảnh gặp gỡ senpai và Yukino. Ký ức về thời điểm tôi trở thành “Tsugumi” hiện ra trước mắt.
Từ trong tòa nhà cơ sở vọng lại tiếng nói cười của bọn trẻ. Lúc này chắc bữa tối cũng sắp kết thúc rồi, mọi người đang trở về phòng từ căng tin phải không.
Thành thật mà nói, tôi đói bụng lắm rồi. Nhưng tôi vẫn còn chút do dự khi hòa nhập vào cuộc sống thường nhật của mọi người.
Cô gái đầu tiên gọi tôi bằng “Tsugumi” – Suzune, có vẻ cũng giống tôi. Khi tôi đến nhà nguyện, tôi đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của cô ấy. Lúc đó cô ấy đang cầu nguyện ở đó.
Việc cô ấy được Thực Vật Khổng Lồ giải thoát khiến tôi yên tâm, nên tôi đã bắt chuyện với cô ấy, nhưng cô ấy không để ý đến tôi. Tôi tiến lại gần, thậm chí đi vòng ra trước mặt cô ấy, nhưng vẫn không thể khiến cô ấy phát hiện ra. Suzune nhắm mắt lại, toàn tâm toàn ý tiếp tục cầu nguyện.
Suzune chắc cũng nhớ những chuyện xảy ra khi thế giới khác hóa. Cô ấy chắc chắn đang có rất nhiều suy nghĩ trong lòng.
Vỗ vai cô ấy chắc sẽ khiến cô ấy để ý đến tôi, nhưng chỉ cần chạm vào cô ấy là tôi sẽ nhìn thấy tâm tư của cô ấy.
Chuyện này chắc không nên làm.
Vì vậy, tôi từ bỏ việc nói chuyện với Suzune và lên tháp chuông. Rồi bây giờ, tôi đã đón gió đêm được khoảng nửa tiếng rồi. Không nghe thấy tiếng cửa nhà nguyện mở ra, chắc Suzune vẫn đang tiếp tục cầu nguyện.
Suzune đang cầu nguyện cho ai, và đang cầu nguyện điều gì vậy?
Có phải tôi cũng nên cầu nguyện để senpai họ có thể trở về không?
Nhưng tôi không nghĩ ra được nên cầu nguyện với ai. Thế giới này có sự tồn tại của thần linh, <Ngục Thiên> đã giành chiến thắng trong cuộc chiến với thế giới khác chính là tồn tại gần nhất với khái niệm thần linh. Nói cách khác, senpai đã trở thành <Ngục Thiên>, chính họ là thần linh.
Vì vậy, cầu nguyện với thần linh cũng vô ích. Senpai đã hứa sẽ trở về, nếu anh ấy có thể tự mình trở về thì chắc đã trở về từ lâu rồi.
“Senpai… anh nghĩ, em nên làm gì đây?”
Để tiếng thì thầm bay theo gió đêm, đặt ra câu hỏi chắc chắn sẽ không nhận được câu trả lời.
Phù thủy <Hòm Phương Chu> Ulut Kolonno Stirling nói, hãy trở lại với cuộc sống thường nhật. Nhưng, dù thế nào đi nữa tôi cũng không cho rằng đó là câu trả lời đúng đắn.
Gió nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt tôi, như đang an ủi tôi.
——————.
“Hả…?”
Có lẽ là ảo giác. Nhưng lúc nãy… tôi cảm thấy như mình đã cảm nhận được “tâm” trong gió.
Tôi tăng độ nhạy cảm của khả năng cảm nhận tinh thần lên mức tối đa, dựng tai lên nghe, nhưng trong gió đêm đã không còn đọc được bất cứ thứ gì nữa.
“————”
Tôi mở nắp cửa thang máy và bắt đầu xuống thang khỏi tháp chuồng.
Tôi không biết mình nên làm gì, nhưng tôi không thể cứ ngoan ngoãn ở yên được. Nếu senpai bất lực thì tôi phải làm gì đó cho anh ấy.
Trở lại nhà nguyện, bóng dáng của Suzune đã biến mất. Khi tôi ở trên tháp chuông chắc chắn sẽ nhận ra cô ấy rời đi, vậy nên chắc cô ấy vừa rời đi thôi.
Suzune có lẽ đã tìm được việc mình nên làm. Tôi mở cửa phòng và ra ngoài, đột nhiên một cơn gió mạnh thổi tới, như đang đẩy tôi từ phía sau –.
*
Fuyugami Yukie
Tôi mở cửa có gắn biển tên của mình và bước vào phòng. Vừa dùng ánh mắt liếc nhìn người bạn cùng phòng đang yên lặng học bài bên bàn, tôi vừa ngồi xuống giường.
“Chào mừng trở về”
Bạn cùng phòng nói mà không quay đầu lại.
“Tôi về rồi”
“Điện thoại nói gì vậy? Trông cậu hoảng hốt lắm”
Cô ấy dừng học và hỏi tôi.
“Không có gì – không có gì to tát”
“Ồ”
Cuộc trò chuyện kết thúc như vậy. Tiếng bút chì tự động ma sát lên giấy trong cuốn sổ tay lại vang lên. Mặc dù đang trong thời gian tổ chức lễ hội văn hóa, nhưng cô ấy vẫn học hành chăm chỉ như vậy.
Tôi tiện tay ném điện thoại lên gối và nằm xuống giường.
Lúc nãy… cô Ulut gọi điện thoại đến. Tôi sợ làm phiền bạn cùng phòng học bài nên đã ra ngoài nghe máy.
Rồi, tôi được thông báo. Những chuyện xảy ra ở thành phố bị thế giới khác hóa này, và chuyện Enken và Koyui sẽ không bao giờ trở lại nữa –.
“Chẳng có gì to tát cả… thật sự có chuyện lớn gì xảy ra thì xem tôi không tha cho cậu”
Tôi thì thầm trong miệng.
Lúc này tôi nhận ra mình đang tức giận, đang tức giận với “Enken Keisuke”.
Tôi muốn đánh cho anh ta một trận thật đau.
– Bực bội đến mức này, đã lâu lắm rồi không xảy ra.
Lần trước có lẽ là khi bị Renyou Getsu dùng phép thuật tấn công.
Đối với tôi, anh ấy hẳn là một trong số ít “người” đúng không.
Trước đây thì không, chỉ là những con rối tầm thường thôi. Trong mắt tôi, anh ấy chỉ là một quân cờ mà tôi có thể tùy ý sai khiến. Tóm lại, tất cả mọi người trong lớp đều như vậy cả. Học thuyết đế vương được truyền dạy trong nhà Fuyugami đã dễ dàng đẩy tôi lên vị trí người cai trị cả lớp.
Việc anh ấy chủ động nói chuyện với tôi lần đầu tiên, tôi vẫn còn nhớ.
Anh ấy có vẻ vui vẻ, lại có vẻ sợ hãi. Tôi biết anh ấy rất nhạy cảm với hệ thống cấp bậc trong lớp, cảm nhận được anh ấy “đang nhận thức được vị trí của mình”.
Từ điểm đó trở đi, tôi nghĩ rằng trước đây anh ấy là người hoàn toàn trái ngược với bạn Renyou Getsu. Dù sao thì bạn Renyou Getsu ngay từ đầu đã phớt lờ mối quan hệ quyền lực trong lớp.
Tuy nhiên, Enken đã vi phạm quy tắc của lớp.
Anh ấy đã lựa chọn đối đầu với tôi để bảo vệ bạn Renyou Getsu. Lúc đó, tôi xem đây chỉ là một trò chơi “con rối”, chỉ là “kẻ thù” đã tăng thêm, nghĩ rằng như vậy “vở kịch” sẽ trở nên thú vị hơn.
Bởi vì trong lớp học do tôi cai trị không có một “người” nào cả, tôi muốn tàn nhẫn đến đâu thì cứ tàn nhẫn đến đó. Nhưng… tôi đã thua anh ấy. Không hay biết lúc nào, bạn Renyou Getsu và Enken đã không còn là con rối nữa. Rồi – tôi hiểu được việc chơi với con người thì vui hơn.
Tôi so với trước đây chắc không thay đổi nhiều lắm, chỉ đơn giản là học được một trò chơi khác mà thôi.
Tuy nhiên, anh ấy lại nói với tôi rằng, anh ấy sẽ không trở lại nữa. Anh ấy đã tự mình hy sinh để cứu thế giới mà tôi không hề hay biết.
Chắc chắn điều đó cũng giống như lúc giúp bạn Renyou Getsu… với vẻ mặt chấp nhận đau đớn lao vào. Chỉ cần tưởng tượng đến chuyện đó thôi tôi đã bực bội vô cùng.
Enken có vẻ đã hẹn với chị Elisa và những người khác nhất định sẽ trở về. Họ lại âm thầm hứa hẹn khi tôi không có mặt, tôi rất khó chịu. Vì vậy, tôi tuyệt đối không để anh ta cứ thế ra đi.
“Cho dù anh có làm được hay không… nhất định phải trở về cho tôi”
Tôi vùi mặt vào gối, rên rỉ như đang than khóc.
Nếu anh ấy không có ở đây – trò chơi này lập tức trở nên vô vị. Dù không có bằng chứng, nhưng tôi vô cùng chắc chắn điều đó.
*
喀嚓.
Tiếng mở cửa vọng lại trong phòng hai người không lớn lắm.
“Tôi nói Miyajima”
Một người bước vào với dáng vẻ lảo đảo. Đó là Yamazaki Tsutomu, nửa tiếng trước đã bị quản lý ký túc xá gọi đi nghe điện thoại. Cuộc điện thoại này khá dài.
“Hửm?”
Miyajima Toru, người vẫn đang chăm chú nhìn vào bản nhạc mà lẽ ra đã được biểu diễn trong lễ hội học viện, ngẩng mặt lên.
“Nói là Enken – không trở lại nữa”
Yamazaki dùng giọng điệu nặng nề, ngắn gọn nói ra.
“Cái gì? Anh nói gì thế Yamazaki. Điều đó làm sao có thể được chứ?”
Miyajima cười khẩy. Điện thoại đã nói rất rõ ràng rồi, anh ta hiểu rằng cuộc phiêu lưu siêu thực mà mình đã bị cuốn vào đã kết thúc, và đây chính là kết cục. Nhưng anh ta không hề tỏ ra nao núng.
“…Đúng vậy, điều đó làm sao có thể được chứ”
Yamazaki cũng cố gắng làm méo mó mặt, muốn cười.
“Đúng vậy”
Miyajima gật đầu, nhưng biểu cảm của Yamazaki lập tức trở nên hỗn loạn.
“Nhưng, lúc nãy tôi đã đến phòng ngủ của Enken xem… anh ấy không có ở đó…”
Có lẽ lời giải thích mà Yamazaki nhận được chi tiết hơn, chắc chắn đã nhận được lý do tại sao Enken Keisuke không trở lại, và không thể có suy nghĩ lạc quan.
“Anh ấy chắc đang đi đường vòng thôi”
Nhưng Miyajima tùy tiện đáp lại. Miyajima không thể ở bên cạnh đến cùng, nhưng đã chứng kiến cận cảnh “cuộc chiến quyết tâm” của Enken. Anh ta nhớ lại hình ảnh của Enken, lập tức không cảm thấy tuyệt vọng nữa.
“Đi đường vòng à… đi quá muộn bị quản lý bắt được thì sẽ bị mắng đấy”
Thấy Miyajima hoàn toàn không để tâm, trên mặt Yamazaki cũng khôi phục lại vài phần vẻ bình tĩnh.
“Tôi nghĩ thế. Không có cách nào khác – đi tìm thôi”
Sau khi Miyajima từ từ đứng dậy, Yamazaki cuối cùng cũng nở nụ cười với biểu cảm “đáng lẽ phải có” của anh ta.
“– Được rồi, xuất phát”
Yamazaki quay người đi về phía cửa, Miyajima cũng đi theo sau.
Vừa mở cửa ra, không khí bên ngoài lập tức tràn vào phòng. Gió nhẹ nhàng thổi.
Thời tiết mùa thu ở Misamis đang dần trở lạnh, làn gió đêm ấm áp này càng trở nên hiếm hoi, khiến người ta muốn ra ngoài.
2
“Cô Elisa, cô có ở đó không?”
Nghe thấy tiếng gõ cửa và tiếng gọi tên mình, tôi mở mắt ra, ngồi dậy khỏi giường và chải lại mái tóc rối bù. Tôi rõ ràng là không ngủ, và cũng không thể ngủ được.
Nhưng, tôi không làm gì cả. Sau khi trở về dinh thự của Mifuji, tôi chỉ nằm sấp trên giường.
Tôi… vẫn luôn suy nghĩ.
Tôi không nghi ngờ gì những lời đã nói với Keisuke, tôi tin chắc anh ấy nhất định sẽ trở lại. Nhưng tôi không biết… thật sự có nên cứ ngây ngốc chờ đợi như vậy không.
Nhưng tình hình trước mắt khiến tôi không biết phải làm sao. Cuối cùng tôi vẫn không nghĩ ra được nên làm gì, nên đã để thời gian trôi qua vô ích. Kim đồng hồ cổ điển treo trên tường phòng đã quay qua chín giờ.
“Cô Elisa?”
Trong lúc tôi đang ngẩn người, lại có tiếng gọi. Là giọng của Kuno.
“– Tôi đây, có chuyện gì vậy?”
Tôi đáp lại từ bên trong cửa. Dù không biết tìm tôi để làm gì, nhưng hiện tại trong đầu tôi chỉ chứa đựng chuyện của Keisuke, những chuyện khác chỉ khiến tôi khó chịu.
“Cô Misumi Toco gọi điện thoại đến tìm cô”
Nhưng nghe thấy câu này, tim tôi đập thình thịch.
“!?”
Tôi vội vàng mở cửa, chỉ thấy ngoài cửa là Kuno đang cầm máy điện thoại nội bộ.
“Vui lòng nghe máy”
Tôi nhận lấy ống nghe được đưa tới, tiếng chuông điện thoại vang lên.
“To, Toco?”
『– Elisa, lâu rồi không gặp』
Giọng nói quen thuộc truyền đến từ đầu dây bên kia. Một cảm xúc khó tả dâng lên, khiến tầm nhìn của tôi trở nên mờ nhạt.
Kuno lặng lẽ hành lễ rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
“Đột nhiên gọi điện thoại đến… sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?”
Chúng tôi vẫn luôn trao đổi thư từ, lần cuối cùng nói chuyện như vậy là khi cô ấy đang do dự có nên phẫu thuật hay không. Tôi rất vui, nhưng đồng thời cũng cảm thấy lo lắng. Keisuke hiện đang ở nơi tôi không thể với tới, tôi lo lắng nếu Toco lại xảy ra chuyện gì nữa.
『Cô không cần phải lo lắng như vậy đâu, tôi không sao. Tình trạng sau phẫu thuật rất tốt, thể lực cũng phục hồi khá nhiều rồi』
“Như vậy à – tốt quá”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
『Lý do tôi gọi điện cho cô là vì trong lòng tôi có một sự bồn chồn khó tả, không thể nào bình tĩnh lại được. Thật ra hai tiếng trước tôi đã gọi cho cô vài lần, nhưng lúc đó không gọi được…』
“…………”
Tôi không thể trả lời cô ấy ngay lập tức. Hai tiếng trước, thành phố này vẫn đang bị thế giới khác hóa. Điện thoại chắc chắn không thể gọi được đến Misamis bị cô lập.
『Ngoài ra… trước đây dù cách xa bao nhiêu, tôi vẫn có thể cảm nhận được vị trí của cô một cách mơ hồ, nhưng bây giờ thì không cảm nhận được gì cả. Vì vậy tôi lo lắng liệu cô có gặp chuyện gì không. Nhưng nghe nói cô không sao thì tốt rồi』
“Hả…?”
Tôi ngạc nhiên, nhắm mắt lại cố gắng tập trung tinh thần. Nhưng tôi cũng không thể cảm nhận được sự liên kết giữa tôi và Toco.
Có lẽ là vì… tôi đã mất đi <Thiên Sứ Vương> trong cơ thể rồi. <Thi Thiên Sứ Vương> hiện giờ đã cùng với thế giới khác bị <Ngục Thiên> nuốt chửng, trở thành một phần của <Ngục Thiên> rồi. Mảnh vỡ Thiên Sứ mà Toco sở hữu cũng không còn trong cơ thể tôi nữa. Vì vậy, mối liên hệ giữa chúng ta cũng biến mất theo.
“Ư… ư ư…”
Ngay sau đó, nỗi buồn tràn đến, nỗi buồn không thể nào tả nổi khiến tôi không kìm được mà nức nở.
Đừng, đừng. Tôi không muốn mối liên hệ biến mất. Tôi – ghét sự mất mát mà.
Cảm giác đau buồn đan xen với cảm giác dành cho Keisuke, nước mắt không ngừng rơi xuống.
『Elisa, đừng khóc nữa. Mối liên hệ kỳ diệu giữa chúng ta biến mất, tôi cũng rất buồn, nhưng chúng ta vẫn có thể nói chuyện với nhau như thế này mà, tôi nghĩ như vậy là đủ rồi. Bởi vì nói chuyện với nhau một cách chân thật, không phải còn vững chắc hơn mối liên hệ vô hình kia sao?』
“Toco…”
『Nếu được, hãy kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra. Hiện tại tôi vẫn còn liên kết với cô, vì vậy tôi muốn trở thành sức mạnh của cô』
“…………Ừm”
Sự dịu dàng trong lời nói thấm vào lòng tôi.
Tôi dùng giọng run run, từ từ kể lại những chuyện đã xảy ra. Toco chân thành lắng nghe câu chuyện dài dòng của tôi.
Khi kể đến chuyện tôi bị Enoch bắt cóc và mất đi <Thiên Sứ Vương>, Toco rất lo lắng cho tôi. Khi kể đến chuyện Keisuke nói thích tôi, Toco lại vui mừng thay cho tôi. Rồi, khi tôi nói với cô ấy rằng Keisuke vẫn chưa trở về, giọng trả lời của cô ấy rất sâu lắng.
『– Thì ra là như vậy, Keisuke…』
“Ừm… nhưng Keisuke đã hứa với tôi rồi, anh ấy sẽ trở về. Vì vậy tôi tin anh ấy. Nhưng, tôi không hiểu – tôi thật sự có nên cứ chờ đợi như vậy không?”
Tôi trút bỏ nỗi băn khoăn vẫn chưa tìm ra được câu trả lời. Sau một hồi im lặng, Toco lên tiếng
『…Tôi cũng, không biết cô nên làm gì. Nếu là tôi ở hiện tại của cô, có lẽ cũng chỉ có thể chờ đợi một cách vô vọng. Nhưng – nếu là bạn học Keisuke thì sẽ làm gì?』
“Keisuke sẽ làm gì?”
『Đúng vậy. Trong những chuyện cô vừa kể, Keisuke đã giúp đỡ cô rất nhiều lần. Cho dù ở nơi xa xôi đến đâu, cho dù có kẻ thù mạnh mẽ và bức tường cao lớn nào chặn đường, anh ấy cũng đã đến, đúng không?』
“Đúng vậy. Keisuke tuyệt đối sẽ không buông tay tôi”
『Nếu vậy, liệu Elisa có nên làm giống như vậy không?』
Nghe thấy câu này, tôi càng nắm chặt ống nghe hơn.
“Tôi… cũng muốn làm như vậy. Nhưng tôi không thể, tôi không thể với tới nơi Keisuke đang ở mà”
『Elisa, tôi đâu có nói là phải làm “chuyện giống như Keisuke” đâu? Tôi nói là, “làm giống như Keisuke” là được rồi』
“Giống, làm…”
『Tôi không hiểu rõ về Keisuke lắm, nhưng Elisa chắc chắn hiểu. Bởi vì – đó là người cô yêu mà』
“————”
Đúng vậy, tôi biết. Tôi luôn ở bên cạnh quan sát Keisuke, nên tôi không thể không biết.
『Điều quan trọng không phải là “làm thế nào”, mà là “tồn tại như thế nào”』【どう在(あ)るか】
“…Cảm ơn cô, Toco”
Tôi dùng giọng nói khàn khàn để cảm ơn cô ấy, tình cảm của tôi chắc chắn đã được gửi gắm trong giọng nói này. Từ đầu dây bên kia truyền đến một luồng không khí tươi cười.
『Elisa, cố lên』
“– Ừm”
Cúp máy xong, tôi chạy vội ra khỏi phòng, vừa chạy vừa dùng mu bàn tay lau đi nước mắt.
Tôi lao xuống cầu thang, chạy qua hành lang, ra khỏi dinh thự từ sảnh chính của tòa nhà phía Nam.
“Nguyện vọng tức lưu chuyển, biển xanh thẳm u tối, dòng sông ánh sáng lưu chuyển. Rồng sao tung hoành trên bầu trời bao la”
Vừa chạy trong sân rộng tối đen như mực, tôi vừa tụng niệm <Ngôn ngữ hình thức>.
“Lạc lõng, lang thang, quên mất việc dừng bước, người không ngừng đi lang thang”
Cô là người như thế nào.
Nếu tôi bị hỏi như vậy, tôi sẽ trả lời tôi là “Elisa Kolonno Stirling Wright”.
“Luân chuyển, tỏa sáng, hội tụ, dệt nên áo choàng đêm”
Bạn là người tồn tại như thế nào?
Nếu tôi bị hỏi như vậy, tôi sẽ tuyên bố rằng tôi là “pháp sư”.
“Dẫn dắt vòng tròn vô hạn, bao trùm bóng tối bất tận, tập hợp muôn vì sao!”
Bạn là pháp sư như thế nào?
Nếu bị hỏi như thế, tôi sẽ tự hào nói rằng, tôi là một pháp sư nhút nhát, từng khao khát trở thành anh hùng.
Tôi sẽ thú nhận rằng, tôi khao khát, và đã yêu anh hùng mạnh mẽ nhất.
“Áo choàng sao đêm (Veil)!!”【】
Tôi thốt ra lời hiệu triệu, biến đổi thành tư thế xứng đáng với một pháp sư. Ánh sáng vàng rực bao phủ lấy đồng phục trường học Umbrella, hiện thực hóa thành áo choàng vẽ họa tiết hình học.
Sau khi thay bộ pháp phục đen trắng, cơ thể tôi lập tức nhẹ bẫng hơn. Tôi đón nhận “dòng chảy” của thế giới làm bạn đồng hành, phóng mình lên nhờ gió. Nhưng thế vẫn chưa đủ, để bay cao hơn nữa, tôi hét lớn:
“Gió phương xa (Faraway)!!”
Gió cuốn lấy tôi, đưa tôi bay lên cao.
Cao mãi, cao mãi, hướng về phía chân trời.
Tôi không biết lúc này Kige đang ở đâu, cũng không tìm ra cách nào gọi anh ấy trở lại.
Nhưng, cho dù không làm được bất cứ điều gì – nếu là Kige, anh ấy nhất định sẽ kiên trì đấu tranh. Chỉ cần là ràng buộc quan trọng, dù sắp mất đi, cũng phải tiếp tục giãy giụa, dù đau đớn, dù xấu xí đến mấy cũng phải giãy giụa.
Vì vậy, tôi cũng quyết định tiếp tục giãy giụa.
Cho dù việc tôi làm chẳng có ý nghĩa gì, cho dù trong mắt người khác chỉ là đang… AFK (offline), tôi vẫn quyết định kháng cự đến cùng.
Gần tới tầng mây, tôi ngừng bay lên. Thư giãn kết giới gió, rồi từ từ hạ xuống. Nhìn lên là sao và trăng, nhìn xuống là ánh đèn điện. Rõ ràng là trong đêm tối, nhưng thành phố lại rực rỡ đến vậy. Đây là thế giới mà Kige nên trở về.
Tôi hít một hơi thật sâu, mang theo cảm xúc của mình mà thốt lên:
“Ki——————————ge——————————!!”
Tiếng gọi thét lên vang vọng trời đêm, không khí trong phổi tôi hoàn toàn biến thành âm thanh. Cuối cùng là thiếu oxy, rồi chóng mặt, cổ họng cay xè.
Nhưng dù vậy, tôi vẫn hít một hơi nữa, rồi lại gọi:
“Mau trở về… cho tôi… AAAAAAAAAA————————————————!!”
Hãy bay tới tận chân trời, bay tới tận bên kia đường chân trời, bay tới nơi Kige đang ở – tôi cầu nguyện mà thét lớn.
Giọng nói của tôi phản xạ trên sườn núi, vang vọng khắp thành phố Misasa trong đêm.
Nhưng – đương nhiên là không nhận được hồi âm.
Tôi không vì thế mà gục ngã. Vì hiện tại chưa thể truyền đạt được, vậy thì cứ gọi mãi, cho đến khi truyền đạt được.
Kige chưa bao giờ buông tay tôi. Anh ấy cần sự liên kết giữa chúng ta.
Vì vậy, tôi cũng tiếp tục tìm kiếm, tìm kiếm bàn tay ấm áp ấy…
3
Cơ thể tan biến trong gió. Cảm giác trở nên mỏng manh, rộng lớn, trải dài khắp thế giới.
Những vì sao xoay chuyển trên bầu trời, ánh sáng lan tỏa trên mặt đất.
Tôi mất một lúc mới nhận ra rằng chính bản thân mình đang di chuyển. Và trong khoảng thời gian đó, cảnh vật thay đổi. Bầu trời của những thành phố khác nhau trôi ngược về phía sau.
Tôi đi xa đến những vùng đất xa xôi dọc theo con đường gió không điểm dừng, không điểm kết thúc.
“Anh trai”
Âm thanh vang lên gần đó. Tôi nhìn sang bên cạnh, nhận thức được ranh giới giữa bản thân và người khác. Sau đó, hình hài bán trong suốt hiện ra.
Cánh tay tôi, cơ thể tôi – “Kige Enmi” thuở còn là con người hiện lên thành hình bóng tinh thần. Bên cạnh đó, bóng dáng của em gái tôi cũng xuất hiện. Tay chúng tôi nắm chặt lấy nhau, tôi cảm nhận được sự ấm áp của em ấy.
Bím tóc của Yui đung đưa, nhìn tôi. Cổ em ấy không có vòng cổ. Đây hẳn là biểu hiện cho việc em ấy đã chuyển từ người bị “Ngục trời” trói buộc thành chính “Ngục trời”.
“Yui…”
Tôi gọi tên em ấy. Yui được giải thoát khỏi vòng cổ mỉm cười nhẹ với tôi, giữa lúc trôi nổi trong gió, chỉ tay về phía bầu trời đêm.
“Sao đẹp quá”
“Đúng vậy… Mặc dù hầu hết những lời hứa đều không thực hiện được – nhưng chỉ riêng lời hứa này… có vẻ như có thể thực hiện được rồi”
“Ý anh là gì?”
“Chẳng phải em và anh đã hứa sẽ cùng nhau ngắm sao mùa đông sao? Trôi nổi theo gió như thế này, không lâu nữa sẽ nhìn thấy. Còn có thể nhìn thấy bầu trời đêm ở những nơi khác – những quốc gia xa lạ của chúng ta”
Nhưng Yui cười buồn, lắc đầu.
“Anh trai, anh sai rồi. Như vậy không tính là thực hiện lời hứa”
“Sao lại thế?”
“Bởi vì, đó là lời hứa của ba người. Anh trai và chị Alisa đã móc ngoéo với nhau đúng không? Cho nên nhất định phải ba người cùng nhau, nếu không thì không tính. Chính vì là ba người – nên mới không tính”
“Ra vậy… Dù sao thì Alisa cũng không ở đây”
Tôi thở dài, cười khổ. Có vẻ như cuối cùng tôi cũng không giữ được lời hứa nào.
Nhưng Yui lại lắc đầu. Với vẻ mặt như đã nhìn thấu mọi thứ – vẻ mặt chín chắn, em ấy lên tiếng:
“Không phải, mà là thiếu đi “tôi” đó”
“Hả…?”
Tôi không hiểu ý Yui, nhìn em ấy với ánh mắt nghi hoặc. Nhưng Yui che giấu bằng cách mỉm cười nhẹ, rồi ngược lại hỏi tôi:
“——Anh trai, anh có biết “Đường nối (Pass)” là gì không?”
Câu hỏi bất ngờ khiến tôi sững sờ. Nhưng ánh mắt Yui nghiêm túc, nên tôi quyết định trả lời nghiêm túc.
“… Có vẻ như là thứ gì đó giống như con đường kết nối giữa tinh thần với tinh thần phải không? Kết nối “Đường nối” với “Sinh vật cao cấp” thì có thể mượn sức mạnh của chúng để thi triển phép thuật. Ngoài ra, khi Alisa là thể tinh thần, để bổ sung năng lượng tinh thần từ tôi, cô ấy cũng đã kết nối “Đường nối””
Nghe vậy, Yui gật đầu với vẻ mặt khá chững chạc.
“Ừm, “Đường nối” mạnh mẽ cũng có thể được sử dụng như vậy. Nhưng, thực ra nó là thứ đơn giản hơn nhiều đó. Trở thành “Ngục trời”, biến thành gió bao quanh mọi người – điều này đã rất rõ ràng rồi”
“Tôi… không hiểu”
Tôi nói trong sự nghi hoặc.
“Anh trai à, “Đường nối” thực ra rất dễ thiết lập. Chỉ cần hiểu đối phương – chỉ cần thế thôi, sẽ sinh ra mối liên hệ mảnh mai. Rồi khi sự hiểu biết giữa hai người càng sâu sắc, mối liên hệ sẽ càng thêm chặt chẽ. Giữa người với người, người với động vật, người với thần minh… bất cứ thứ gì cũng có thể thiết lập “Đường nối””
“Yui…”
Tôi bắt đầu lo lắng. Yui nói như thể đó là điều hiển nhiên, nhưng tất cả đều là những điều tôi không biết. Chúng ta đều là “Ngục trời”, vậy mà tại sao…
“Khác nhau đó”
Yui trả lời câu hỏi trong lòng tôi.
“Hả…?”
Tôi giật mình, nín thở. Mặc dù chúng ta đều không còn thể xác, nhưng không phải tất cả suy nghĩ đều được truyền đạt. Hiện tại tôi không biết Yui đang nghĩ gì. Tuy nhiên, Yui lại đọc được suy nghĩ của tôi, và trả lời tôi.
“Anh trai và em là khác nhau. Anh trai – đang được gọi. Vì thế nên mới trở lại đây”
Nói rồi, Yui chỉ xuống mặt đất.
Nơi chúng ta đang trôi nổi cao hơn cả tầng mây. Nhưng tôi, đã trở thành “Ngục trời”, bằng trực giác nắm bắt chính xác vị trí của mình lúc này.
“Tại sao… lại quay lại Misasa…”
Sau khi hiện thân của “Ngục trời” biến mất, chúng ta trở thành gió, quét sạch sức mạnh thế giới khác đã bóp méo Misasa. Nhưng gió không có chỗ ở cố định, chúng ta như những con chim di cư đang lên đường, lẽ ra đã rời xa thành phố này rồi. Thế nhưng không hay biết thế nào, chúng ta lại quay trở về Misasa. Nếu nói đã bay vòng quanh thế giới một vòng, thì lại quá nhanh.
“Là “Đường nối” đã níu giữ anh trai lại”
““Đường nối”?”
“Ừm. Vẫn chưa hiểu à? Cơ thể anh trai có rất nhiều “Đường nối” đang kết nối đó?”
Nghe Yui nói vậy, tôi quan sát cơ thể mình.
Rồi – tôi nghe thấy.
… Kige… Kige-kun… senpai… Enmi… Enmi-san…
Tôi nghe thấy mọi người gọi tên tôi. Những âm thanh ấy biến thành những sợi tơ quấn quanh cơ thể tôi.
“Đây là… “Đường nối” sao?”
Những sợi tơ ấy muôn màu muôn vẻ, chúng cùng màu với ánh sáng đã cho tôi sức mạnh khi tôi giao chiến với Enoch. Đó là màu sắc của linh hồn mọi người.
Rồi –
“Ki——————————ge——————————!!”
Một tiếng gọi vang lên đặc biệt lớn. Đó không phải là âm thanh truyền đến qua “Đường nối”, mà là từ phía dưới chúng ta – cô gái đang gọi tên tôi giữa tầng mây và mặt đất.
Pháp sư đang bay lơ lửng trên không trung, mặc áo choàng vẽ họa tiết hình học, mái tóc vàng óng bay trong gió, đang dùng giọng nói khàn đặc gọi tên tôi.
“Ali… sa…”
Tôi nghiến chặt răng. Đó là người tôi muốn gặp, là người tôi muốn chạm vào, là người tôi muốn ở bên cạnh. Cô ấy đang gọi tôi ở rất gần đây. “Đường nối” thuộc về cô ấy đang quấn quanh bàn tay trái tôi, kéo tôi về phía đó.
Cô ấy gần đến thế, mà tôi lại không thể chạm vào, cũng không thể khiến cô ấy phát hiện ra tôi. Tôi chính là dạng tồn tại như vậy, vì vậy tôi cảm thấy vô cùng đau buồn.
“——Anh trai, đừng khóc nữa. Bây giờ thì… có thể trở về rồi”
Yui đưa tay ra, chạm vào mặt tôi.
“Gì… thật… sao? Chẳng phải là, đã không còn cách nào khác rồi sao?”
Tôi hỏi lại trong sự không tin.
“Ừm – chúng ta đã không thể làm gì nữa rồi, cũng không thể thay đổi cách tồn tại của mình. Chúng ta không thể tạo ra phép màu đó. Nhưng –”
Yui nói đến đây thì dừng lại, nhìn xuống phía dưới đám mây nơi Alisa đang tuyệt vọng.
“Có “người” đang gọi anh trai. Anh trai còn nhớ lời em đã nói không? Người có thể dẫn dắt phép màu thành hiện thực – chỉ có con người thôi?”
“À…”
Nghe em ấy nói vậy, tôi hiểu ra. Với hiện thực mà tôi không thể thay đổi, Alisa và những người khác đang cố gắng phá vỡ nó.
“Nhưng phép màu đó… thực sự có thể tạo ra được không? Em đã là “Ngục trời” rồi, chuyện này đã – không thể thay đổi nữa rồi”
Tôi muốn nghĩ về lời nói của Yui, nhưng chuyện tốt đẹp như vậy, tôi lại không dám dễ dàng chấp nhận.
“Không sao đâu, anh trai vẫn còn giữ được chiếc bình đó mà. Chỉ cần có sức mạnh để dẫn dắt, anh trai sẽ có thể trở lại thể xác. Thể xác của anh trai tan biến trong “Ngục trời” không phải đã chết. Bởi vì đã giải trừ “Ngục trời” khi gần đến giới hạn”
Yui mỉm cười nhẹ để tôi yên tâm. Nhưng trong lời nói của em ấy có những từ không thể bỏ qua.
“Hả… em nói là tôi sao? Thế còn Yui, em sẽ thế nào?”
Sau khi hỏi, Yui quay đi vì áy náy.
“——Em thì, không thể trở về… được nữa rồi. Dù sao thì cũng không có chiếc bình, nên chắc chắn là không được rồi. Ngoài ra, nếu em không kế thừa “Ngục trời”, anh trai sẽ không thể hoàn toàn trở lại làm người”
“Đợi đã! Chuyện đó tôi không đồng ý! Tôi nhất định sẽ không để em cô đơn một mình –”
Tôi trở nên lo lắng, càng lúc càng mạnh mẽ. Nhưng Yui cắt ngang tôi bằng giọng nói cứng rắn.
“Không phải cô đơn một mình”
“Em nói… gì…”
Tôi bị choáng váng, lần này Yui không quay đi, mà nhìn thẳng vào tôi nói:
“Em không còn cô đơn một mình nữa rồi. Trong “Ngục trời” vẫn còn bố mẹ. Cho nên, không cần anh trai ở bên cũng không sao. Em ở lại trong “Ngục trời” cũng… sẽ không cô đơn”
“Nhưng… nhưng…”
“Anh trai, em ở lại đây mới là đúng đắn. Nơi này – mới là nơi ở đúng đắn của em”
Yui nói vậy, rồi từ từ buông lỏng những ngón tay đang đan chặt vào nhau.
“Y… Yui!?”
Tôi vội vàng nắm chặt lại. Yui đã buông tay, nếu tôi không nắm chặt, tay em ấy sẽ tuột mất.
“Buông tay đi anh trai. Bây giờ người đang cản trở chị Alisa và những người khác tạo ra phép màu chính là em. Anh trai sắp trở lại làm người rồi, chính vì liên kết với em nên mới bị “Ngục trời” giam giữ”
Ra là thế, vì tôi càng gần với con người hơn, nên kiến thức và giác quan của “Ngục trời” mới không bằng Yui.
Nhìn kỹ lại, cơ thể bán trong suốt của tôi đang dần hồi phục, nhưng chỉ riêng cánh tay phải đang nắm tay Yui vẫn trong suốt. Chỉ cần buông tay này ra, tôi thực sự có thể trở lại làm người. Nhưng…
“…! Không được, em thà chết chứ không làm!”
Ký ức về việc mất đi Yui trong biển tối lại hiện lên. Tôi nhớ lại khoảnh khắc bàn tay mình trở nên trống rỗng.
“Tôi… đã quyết định rồi! Trên “Chiếc hòm” … đã quyết định sẽ chiến đấu cùng em – tôi tuyệt đối sẽ không buông tay em ra!!”
“Nhưng – không buông tay em ra, thì sẽ không thể nắm lấy bàn tay khác được? Anh trai sẽ từ bỏ chị Alisa và chị Miyū sao? Không sao nếu phá vỡ lời hứa với mọi người sao?”
“——Sao… có thể không sao được chứ! Cho nên tôi sẽ đưa em đi, em cũng phải cùng tôi trở về! Trở về nơi mọi người đang ở!”
“Đường nối” của Alisa và những người khác đang dẫn dắt tôi xuống mặt đất. Tôi muốn đưa Yui cùng đi, tôi muốn kéo cơ thể đó lại đây. Nhưng Yui như bị bầu trời trói buộc, không nhúc nhích.
“Không làm được đâu, anh trai. Có một số thứ mà bất kỳ phép màu nào cũng không thể lật đổ. Sinh mệnh đã mất đi nhất định là không thể trở lại. Em, đã mất đi thể xác, cho dù thế nào cũng không thể trở lại làm người. Chỉ cần ở cùng em… anh trai cũng không thể trở lại làm người”
Yui dùng tay kia chạm vào bàn tay phải đang nắm lấy tay trái của em ấy.
“Cho nên, phải cắt đứt tất cả. “Đường nối” với “Ngục trời”, sức mạnh của “Ma Lang”, và sự liên kết giữa em và anh, hãy buông bỏ tất cả!”
“Yui, em không nói muốn ở cùng anh sao! Em không nói muốn sống cùng anh sao –”
“Ừm… Tình cảm này đến bây giờ vẫn không thay đổi. Không muốn rời xa người mình thích là điều đương nhiên mà. Nhưng hơn cả tình cảm của em… em càng hy vọng, càng hy vọng, anh trai và chị Alisa sẽ được hạnh phúc”
“Anh cũng muốn em hạnh phúc mà! Anh muốn cho em hạnh phúc mà!”
“Hạnh phúc của em, chính là anh trai được hạnh phúc đó. Anh trai – không đúng sao?”
“…!”
“Làm ơn… anh trai. Em không muốn như thế! Anh trai ở lại vì em, em không vui được đâu! Điều đó chỉ khiến em đau khổ thôi! Như vậy hoàn toàn – không hạnh phúc”
Yui hét lớn. Vẻ mặt em ấy trông rất đau khổ, như đang chịu đựng nỗi đau. Em ấy định dùng lực để tách ngón tay tôi ra.
Những giọt nước mắt lăn xuống mặt tôi. Ngực tôi – như bị dao cứa.
Người khiến Yui khóc chính là tôi. Người làm em ấy buồn, làm em ấy đau khổ, vẫn là tôi.
——Tôi nắm lấy bàn tay này để làm gì?
Sự bất lực và giận dữ trào dâng, khiến tôi phải tự vấn lương tâm.
Trên “Chiếc hòm”, Yui đã quyết định tự mình chiến đấu. Nhưng, em ấy sợ sẽ cô độc khi trở thành “Ngục trời”. Vì vậy, tôi đã kiên quyết không nghe lời em ấy, mà nắm chặt lấy tay em ấy.
Nhưng bây giờ thì khác. Yui nói đúng, trong “Ngục trời” vẫn còn bố mẹ. Yui không còn cô đơn một mình nữa, em ấy không còn phải sợ cô độc nữa.
Như vậy, thì đây lại là tôi đang làm điều ích kỷ. Chỉ là bản thân tôi không muốn mất Yui, nên mới nắm chặt em ấy không buông. Tôi không để ý đến nỗi buồn của Yui, làm em ấy đau lòng, chỉ cố gắng áp đặt “cách tồn tại” của mình lên em ấy.
Đây là sự cứng đầu không thể cứu vãn, chỉ là sự đòi hỏi cá nhân, nguồn gốc là sự sợ hãi mất mát đến tột cùng của tôi.
Thật là xấu hổ. Nhận ra điều đó – mà vẫn không buông tay, tôi thực sự xấu hổ vô cùng.
“Xin lỗi… xin lỗi, Yui”
Tôi xin lỗi, nhưng bàn tay phải vẫn nắm chặt lấy bàn tay trái của Yui.
“Anh trai… buông tay đi, buông tay đi… sai rồi, anh trai… người nên nắm lấy không phải là tay em! Anh trai nên nắm lấy tay mà chị Alisa và những người khác đưa ra!”
Lời nói của Yui đâm vào tai và lòng tôi.
Tôi rất rõ ràng, buông tay mới là lựa chọn đúng đắn, cũng là điều Yui mong muốn. Thế nhưng “Enmi Kige” lại cản trở tôi làm điều đó. Không muốn mất đi bất cứ thứ gì, không thể chịu đựng việc mất mát, chính bản thân tôi yếu đuối và kiêu ngạo đang ngăn cản tôi. Sự “kiên trì” đến mức có thể nâng lên thành “Sinh vật cao cấp” đang trói buộc tôi.
Đến giờ tôi mới hiểu được lời nói của Harry Wright. Ông ta tự gọi mình là “nô lệ của khát vọng”, “Ta chỉ có thể theo đuổi khát vọng ngu ngốc này, tình yêu cũng không phải thứ ta có thể làm được”.
Tôi cũng vậy. Bị tình cảm “không muốn mất mát” thúc đẩy mà chiến đấu, chống lại sức mạnh đang cướp đoạt tôi. Nhưng đồng thời, tôi cũng không thể làm những việc trái ngược với “cách tồn tại” của mình. Chính vì vậy, tôi chưa từng hoang mang. Chính vì vậy, tôi chưa từng thua.
“Enmi Kige” như vậy là không thể đánh bại. “Tôi”, người cho đến nay đã đánh bại biết bao kẻ thù, lại giữ chặt lấy những gì mình đang nắm giữ, làm sao có thể đánh bại được.
Nhưng –!
“Yui… nói cho tôi biết”
Tôi cố gắng ép giọng nói ra, hỏi em ấy.
Yui, người đang khóc nức nở và cố gắng giật tay tôi ra, đã dừng lại.
“Gì – gì cơ?”
“Điều ước lớn nhất của em… nói cho tôi biết. Rồi, “anh trai” sẽ giúp em thực hiện nó. Bất kể điều ước gì – nhất định sẽ!”
Tôi dùng giọng nói run rẩy nói. Không phải với tư cách “Enmi Kige”, mà là với tư cách anh trai của Yui mà đảm bảo.
“Điều ước của em, vừa rồi đã nói bao nhiêu lần rồi!”
“Nói lại cho tôi… một lần nữa. Làm ơn”
Tôi nhìn thẳng vào mắt Yui, đề nghị. Tôi muốn biết điều ước lớn nhất trong lòng Yui.
Yui nín thở. Vẻ mặt hiểu ra lan tỏa trên khuôn mặt em ấy. Nước mắt tuôn rơi, mặt đỏ bừng.
“Anh… anh trai…”
“Làm ơn – Yui”
Tôi lại lặp lại một lần nữa, Yui lau khô nước mắt, gật đầu. Em ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, nói ra “hạnh phúc” của mình.
“…Buông tay em ra. Hãy để bản thân mình, và cùng mọi người được hạnh phúc. Đó chính là điều ước của em, anh trai”
“——Tôi biết rồi”
Nghe rõ lời Yui nói, tôi quyết tâm đối mặt, chế ngự tất cả những kẻ đang cản trở việc thực hiện điều ước này. Tôi nghiến chặt răng, nhe mạnh mắt nhìn vào bàn tay phải của mình. Tôi coi bàn tay phải đang nắm chặt tay Yui của mình là kẻ thù.
“AAAAAAAAAAAA AAAAAAAAAAAAA AAAAAAAAAAAAA AAAAAAAAAAAAA AAAAAAAAAAAAA
AAAAAAAAAAAA AAAAAAAAAAAAA AAAAAAAAAAAAA AAAAAAAAAAAAA AAAAAAAAAAAAA
AAAAAAAAAAAA AAAAAAAAAAAAA AAAAAAAAAAAAA AAAAAAAAAAAAA AAAAAAAAAAAAA!!”
Tôi dùng hết sức lực ở ngón tay phải, chống lại “Enmi Kige”, để ngón tay buông ra.
Bàn tay phải run lên, ngón út hơi nhấc lên một chút.
Rồi là – ngón áp út.
Một chút, một chút… tách ra khỏi tay Yui.
Nặng nề quá, nặng nề đến mức dù có dùng bao nhiêu sức cũng không đủ.
Buông tay và nắm tay hoàn toàn đối lập, đây là hành động trái ngược nhất với “cách tồn tại” của tôi. Vì vậy bàn tay phải của tôi không thể hoạt động như ý muốn. Tình cảm không muốn mất Yui đang cố gắng giữ chặt lấy ngón tay tôi.
Nhưng tôi sẽ không thua. Bởi vì tôi là – anh trai của Yui.
Chỉ riêng đối với “Enmi Kige”, người ích kỷ không chịu buông tay… tôi sẽ không thua!
Buông ngón giữa ra.
Còn lại ngón trỏ và ngón cái. Một ngón tay không thể giữ được đồ vật, nên ngón tiếp theo là ngón cuối cùng.
“Ư… !?”
Nhưng mà…chặt quá. Ngón tay tôi cứng cáp như kim loại vậy.
Đây chính là sức mạnh đã nâng đỡ tôi suốt chặng đường, đây cũng chính là sự yếu đuối luôn ăn mòn tôi, là sự không muốn lựa chọn, không muốn từ bỏ, hình thái bản chất của tôi. Nhưng mà——.
“——Tôi sẽ chọn. Chỉ duy nhất nguyện vọng này tôi nhất định phải chọn!!”
Những ngón tay siết chặt kêu răng rắc, cử động. Có lẽ chỉ nhấc lên được một hai milimet, nhưng đủ để rút tay phải tôi ra khỏi tay trái của Yui.
Tay tuột khỏi, lòng bàn tay tôi trượt khỏi tay nhỏ của Yui.
Khoảnh khắc đầu ngón tay tách rời, Yui cười.
“Cảm ơn…anh. Xin lỗi…không thể cùng nhau trở về.”
Hình ảnh Yui trở nên mỏng manh, dần dần biến mất vào không gian sao.
Thân thể tôi khôi phục lại hình dạng vật chất, bị gió trên cao xô đẩy.
Trong chớp mắt, giọng nói và hình ảnh của Yui đều rời xa tôi, biến mất không còn dấu vết.
“A——”
Tôi thậm chí không có thời gian để tạm biệt cô ấy. Cho đến khi nhìn mất bóng dáng cô ấy, tôi mới cuối cùng nhận ra bàn tay phải trống rỗng của mình.
Thân thể xuyên qua lớp không khí lạnh thấu xương rơi xuống, tôi nhìn chằm chằm cánh tay phải giơ lên trời.
Tôi…đã buông tay.
Ba năm trước sau khi gặp nạn đắm tàu, lần đầu tiên——tự ý buông tay khỏi bàn tay đang nắm chặt.
“Ưm…”
Tôi nghiến chặt răng hàm, kìm nén sự bùng nổ cảm xúc. Yui nhất định đang nhìn tôi, vì vậy tôi không thể khóc. Là anh trai, không thể lại làm mất mặt trước mặt em gái nữa.
Tâm trí tôi bị nuốt chửng bởi sự hối hận, giải pháp này không mang lại cho tôi một chút an ủi nào. Cho dù như vậy, tôi vẫn là “anh trai” của Yui, vì vậy tôi cố gắng hết sức tỏ ra mạnh mẽ, nở một nụ cười nhìn về phía bầu trời. Dù chỉ là một chút thôi cũng được, để Yui yên tâm——.
“Yui…tôi cũng muốn nói xin lỗi. Và rồi còn——cảm ơn.”
Tôi ngước nhìn bầu trời đêm nói lời cảm ơn. Sức mạnh tan biến khỏi cơ thể, để gió đánh vào thân thể.
Tôi cứ thế xuyên qua lớp mây mỏng, rơi xuống mặt đất. Nhưng tôi không cảm thấy sợ hãi.
Sau khi trở lại làm người, dù tôi không thể nhìn thấy bằng mắt nữa, nhưng cơ thể này vẫn còn kết nối với <đường dẫn>. <Đường dẫn> của mọi người đang dẫn dắt tôi.
Vì vậy, nhất định sẽ tìm thấy tôi. Có người chạy lên trời đón tôi, vì vậy tôi cứ để trọng lực đưa tôi xuống là được.
Gió rất mạnh, tôi nhắm mắt lại. Tôi ngửa mặt rơi xuống, lưng cảm nhận được sự dày đặc của không khí, chờ đợi khoảnh khắc ấy đến.
Bỗng nhiên——một cơn gió ấm áp bao bọc lấy tôi.
Tốc độ rơi chậm lại, cơ thể được đỡ nhẹ nhàng.
Tôi từ từ mở mí mắt, liền nhìn thấy mái tóc vàng óng ánh dưới ánh sao.
Chuyển động ánh mắt, ngay lập tức bốn mắt giao nhau với cô gái đang nhìn tôi với nụ cười chứa đầy nước mắt.
Đôi mắt xanh biếc như viên ngọc của cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi, nói với tôi:
“——Chào mừng trở về, Kaito.”
“Tôi đã trở về…Alisa.”
Dưới bầu trời đêm được sao và trăng canh giữ, chúng tôi đáp lại lời chào hỏi của sự trở về——.
4
Từ từ rơi xuống trong màn đêm. Ánh đèn thành phố ngày càng gần, còn những đám mây mỏng dưới ánh trăng ngày càng xa, không khí cũng ngày càng ấm áp.
Cho dù vậy, gió đêm trong mùa thu vẫn rất lạnh, nhưng tôi không cảm thấy lạnh. Có một thân thể có nhiệt độ tiếp xúc với tôi, tôi nhất định sẽ không bị lạnh.
“Kaito, cậu giống như một nàng công chúa.”
Alisa ôm tôi, khóe mắt rưng rưng nước mắt, cười lên.
Nói đến cùng, đây hoàn toàn là tư thế công chúa ôm.
“——Thật sự có chút ngại ngùng a.”
Tôi cười khổ, đưa tay trái ra về phía Alisa. Alisa lập tức hiểu ý đồ của tôi, dùng tay phải nắm lấy tay trái tôi.
Tôi dùng tay Alisa làm điểm tựa để thay đổi tư thế. Trong kết giới gió Alisa tạo ra hầu như không bị ảnh hưởng bởi trọng lực, cho dù không ôm nhau, chỉ cần nắm tay vẫn có thể giữ thăng bằng.
Chúng tôi cùng nhau lơ lửng trong chiếc nôi gió, từ từ rơi xuống mặt đất.
“Kaito.”
“…Hửm?”
“Cậu——vẫn thích tôi chứ?”
Alisa nhìn xuống ánh đèn của mặt đất, nhỏ giọng hỏi tôi.
“Cậu a…cái gì gọi là vẫn? Tôi mới tỏ tình cách đây vài tiếng đồng hồ mà.”
Sau khi tôi trả lời ngạc nhiên, cô ấy thở phào nhẹ nhõm như thể đã yên tâm.
“Tuyệt quá…tâm Kaito, không thay đổi. Vẫn thích tôi!”
Cô ấy ôm lấy cánh tay tôi với vẻ mặt thật lòng vui vẻ. Có lẽ cô ấy đang lo lắng lời gọi của <Ngục trời> sẽ gây ảnh hưởng đến tinh thần tôi.
“Ừm…tôi vẫn là tôi. Không phải anh hùng cũng không phải <Ngục trời>, là một người bình thường.”
Tôi chủ động nhận thức và cũng không cảm nhận được <đường dẫn> giữa tôi và <Ngục trời> nữa. Điều này cũng có nghĩa là, tôi không thể sử dụng ma thuật nữa, cũng không thể hiện thực hóa Yui nữa.
Tôi hoàn toàn tách khỏi <Ngục trời>, trở lại thành người.
“A, nhưng mà…không thay đổi cũng có nghĩa là, cậu vẫn thích Miiu đúng không?”
Cô ấy đặt ra câu hỏi hóc búa ở khoảng cách đủ để cảm nhận được hơi thở. Nhưng tôi không quanh co chối tránh.
“——Thích. Tôi chỉ có thể trả lời cậu như vậy…xin lỗi.”
“Không cần phải xin lỗi…, kệ đi. Tôi cũng rất ghét vị trí bên cạnh Kaito bị người khác chiếm giữ. Cái cảm giác không thể ở bên cạnh cậu, tôi rất sợ. Vì vậy, tôi có thể tiếp tục làm “người cậu thích” là đủ rồi. Nhưng mà——”
Alisa liếc nhìn mặt đất. Có vẻ như cô ấy chuẩn bị hạ cánh xuống nơi vắng vẻ, phía dưới chúng tôi không có ánh đèn thành phố, một vùng tối đen. Dựa vào mối quan hệ giữa ánh đèn và vị trí của sông, đó có lẽ là khu vực công viên tự nhiên.
“——Kaito, tôi…muốn bình đẳng với Miiu. Vì vậy…tôi có một yêu cầu.”
Alisa vừa chú ý đến mặt đất, vừa ôm chặt lấy cánh tay tôi.
“Yêu…yêu cầu?”
“Ừm…tôi, muốn hôn cậu. Muốn cậu hôn tôi.”
Alisa nhìn tôi bằng đôi mắt ngấn lệ.
“Hả…?”
Tôi không khỏi thốt lên kinh ngạc.
“Tôi…nhớ rồi. Cậu chủ động hôn chỉ có một lần. Cậu không thể chỉ đối xử với Miiu như vậy. Vì vậy——tôi cũng muốn, được không?”
Cô ấy nói đến chắc là lúc Miiu cố gắng triệu hồi <Ma vương than thở>, tôi dùng môi ép chặt miệng cô ấy. Thành thật mà nói, điều đó căn bản không thể coi là nụ hôn đàng hoàng. Nhưng tôi chủ động hôn quả thật chỉ có một lần đó.
——Để bản thân mình, và để cùng mọi người hạnh phúc.
Lời hứa với Yui vang lên trong tai tôi. Tôi thề nhất định phải thực hiện nguyện vọng đó.
Bây giờ, Alisa đang hướng tới tôi để theo đuổi “hạnh phúc”, tôi cũng——bị đôi mắt của Alisa cuốn hút sâu sắc.
Nếu vậy, còn điều gì phải do dự nữa.
“Alisa…”
Tôi dùng cánh tay trái ôm Alisa sát vào người hơn, đưa mặt lại gần.
Alisa đỏ mặt, dựa vào tôi, nhắm mắt lại.
“Ừm…”
Tôi hôn lên đôi môi mềm mại nhỏ nhắn ấy. Môi chạm môi.
Tay còn ôm lấy lưng Alisa, ôm chặt lấy cô ấy.
——Kết nối với nhau.
Cảm giác kết nối bao quanh tôi, tâm ý thông suốt tràn đầy tâm hồn. Tôi được bao bọc bởi cảm giác an tâm sâu sắc, nhẹ nhàng vuốt ve lưng Alisa.
Cứ thế, chúng tôi chỉ chú tâm vào việc tiếp xúc với nhau, cúi đầu hôn nhau. Cuối cùng, khi thở khó khăn, tôi mới tiếc nuối rời môi ra.
Alisa mở mắt, nhìn tôi với vẻ mặt say mê. Nhìn nhau một lúc, mắt cô ấy đột nhiên rưng rưng nước mắt, mặt đỏ bừng.
“Kaito——Kaito——”
Cô ấy vừa gọi tên tôi, vừa nũng nịu dụi mặt vào tôi, tôi dùng tay phải vuốt ve mái tóc cô ấy.
“————————”
Lúc này tôi phát hiện phía dưới truyền đến tiếng động. Tôi nhìn xuống đất qua Alisa, chỉ thấy mặt đất đã rất gần. Nơi đó quả thật là công viên tự nhiên, là nơi tôi, Alisa và Miiu đã từng luyện tập ma thuật, nơi tràn đầy kỷ niệm. Địa điểm sắp hạ cánh, chính là ngọn đồi nhỏ chỉ có một cây cổ thụ sừng sững ấy.
Trên đồi nhỏ có vài bóng người. Ánh sáng quá tối, không nhìn thấy mặt họ, nhưng tôi đoán được có ai.
“Kaito, nụ hôn lúc nãy…phải giữ bí mật với Miiu nhé? Nếu không, tôi sợ sẽ bị vượt mặt ngay lập tức.”
Alisa rời khỏi lòng tôi, cười tinh nghịch. Có vẻ như Alisa đã phát hiện ra họ từ lâu rồi.
“Kaito-kun~!”
Lần này giọng nói vang lên rõ ràng. Là giọng của Miiu. Sau khi hạ xuống độ cao của ngọn cây, dưới ánh trăng yếu ớt, mọi người đều có thể nhìn rõ hình dáng của nhau.
Có Miiu, có Aina, có Tsukushi, có Fuyū, có Yamazaki, và còn có Miyajima nữa.
Mọi người ngước nhìn chúng tôi, vẫy tay về phía chúng tôi.
Sau khi chúng tôi nhẹ nhàng đáp xuống bãi cỏ, Miiu và những người khác lập tức chạy đến.
“Sao mọi người lại ở đây vậy?”
“Tôi nghe Kuho nói Alisa-san chạy vội ra khỏi nhà lớn…rồi tôi cũng không chịu được cứ ngoan ngoãn ở lại…trong cảm giác mơ hồ đã đến phía trường học rồi tình cờ gặp được Aina-san và những người khác. Rồi nói rằng, có lẽ sẽ hạ cánh xuống đây——”
Miiu nắm lấy tay phải tôi, áp lên trán mình đáp lại. Sau đó Aina lặng lẽ bước tới, đột ngột ôm lấy eo tôi. Vai cô ấy run rẩy, ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn tôi, tiếp lời của Miiu:
“Tôi phát hiện trên trời “nhìn thấy” được khí tức của Kaito-nii, vì vậy vội vàng chuẩn bị rời khỏi ký túc xá, tình cờ bị Yukie nhìn thấy…rồi trên đường đi còn tình cờ gặp Miiu-san, rồi cùng nhau đến ngay phía dưới khí tức.”
Phía sau Aina, Fuyū nhún vai.
“Tôi chỉ cản Aina-san đang chuẩn bị trèo tường thôi, đành phải nói cho cô ấy biết đường bí mật lẻn ra ngoài. Đi theo chỉ là do tò mò thôi.”
Cô ấy nói rất lạnh nhạt, nhưng tay bị Tsukushi nắm lấy từ bên cạnh.
“——Yukine, ít nhất bây giờ…nói thật chắc không sao đâu nhỉ? Yukine thực ra cũng muốn đi tìm senpai đúng không?”
“Này! Tsukushi!”
Fuyū cuống cuồng muốn bịt miệng Tsukushi, nhưng Tsukushi đã trốn đi, trốn sau lưng tôi.
“Senpai, thực ra em là người đầu tiên đến đây đó? Đây là nơi có thể cảm nhận được senpai mạnh mẽ nhất, vì vậy em luôn ngước nhìn bầu trời. Không lâu sau em còn phát hiện Yamazaki-senpai và Miyajima-senpai cũng ở gần đó, nên đã đưa họ đến đây.”
Nói xong, Tsukushi ra hiệu cho hai nam sinh đang đứng cách mọi người một bước.
“——Này, Kaito, chúng tớ đến đón cậu đây.”
Yamazaki giơ một tay nói.
“Tớ biết cậu nhất định sẽ trở về, nhưng không ngờ lại là từ trên trời…”
Miyajima khâm phục lầm bầm.
“Mọi người…”
Ánh mắt và lời nói dịu dàng chào đón tôi, khiến trái tim tôi tràn ngập một dòng nước ấm. Nhưng mà——
Tsukushi từ phía sau ôm chặt lấy vai tôi, tôi bị sức mạnh vượt ngoài phạm vi con người siết chặt.
“Nhân tiện, senpai ở trên trời đã làm gì…em đã đọc được hết rồi đó?”
Lời thì thầm bên tai làm tôi toát mồ hôi lạnh. Sau đó, Aina đang ôm tôi cũng bắt đầu siết chặt eo tôi.
“——Kaito-nii, em cũng “nhìn thấy” rõ ràng đó? Vì vậy mà tâm trạng vui vẻ cũng biến mất tăm rồi.”
Aina nhìn chằm chằm vào tôi với nụ cười lạnh lùng.
“Đau…đau đau đau!”
Tôi kêu la thảm thiết, nhưng hai người vẫn không buông ra.
“Hử? Hử? Cái gì? Sao vậy?”
Chỉ có Miiu nhìn chúng tôi ngơ ngác, dường như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Chắc là muốn cho Kaito-kun trải nghiệm cảm giác sống động. Tính em nữa.”
Fuyū bày ra vẻ mặt xấu xa kéo mặt tôi.
“A, là thế sao? Kaito, cậu muốn đau hả?”
Alisa coi lời Fuyū nói là thật, nắm lấy mặt tôi bên kia.
“Hu hu đau! Hu hu đau! Hu hu đau!”
Tôi cố gắng hết sức để biện minh không phải vậy, nhưng lời nói căn bản không thể nói ra được.
“Ha ha ha ha ha! Kaito, mặt cậu thật buồn cười!”
“Ha ha, không nghe thấy các cậu nói gì!”
Yamazaki và Miyajima cười ngặt nghẽo.
“Ờ…thế thì em cũng…”
Miiu nhẹ nhàng kéo mũi tôi.
Không chỉ đau mà còn khó thở, tôi đã không hiểu gì nữa rồi.
Nhưng mà——đúng như Fuyū nói, chỉ có cảm giác sống động tôi đã trải nghiệm không thể nhiều hơn nữa rồi.
Tôi thực sự đã trở về đúng không.
Lời hứa giữa tôi và mọi người, tôi đã giữ lời đúng không.
Với cái giá phải trả là buông tay một người, từ bỏ một lời hứa——tôi đã trở về.
Bị kéo mặt, tôi ngước nhìn lên bầu trời đêm.
Yui chắc đang nhìn tôi. Có phải cô ấy cũng đang cười với tôi như mọi người không.
Chỉ có việc này…tôi đặc biệt quan tâm.
*
Trong khu rừng rải đầy ánh trăng nhạt, một thiếu niên mặc áo tu sĩ đang nằm trên thảm cỏ. Một cô gái nhỏ quỳ bên cạnh anh, lắc nhẹ vai anh.
“Viện trưởng! Tỉnh lại đi, viện trưởng!”
“Ưm…”
Thiếu niên rên rỉ mở mí mắt, trong mắt phản chiếu hình ảnh cô gái đã đánh thức anh.
“…Là…鈴 (Rin) sao?”
Thiếu niên hỏi bằng giọng khàn khàn.
“Ừm…là em, là Rin đó, viện trưởng.”
Cô gái——Rin gật đầu, nắm lấy tay thiếu niên.
“Vì…sao…tôi——rõ ràng đã thua…”
Thiếu niên lẩm bẩm khó hiểu.
“Cái đó, em…luôn cầu nguyện. Cầu nguyện viện trưởng có thể trở về. Rồi——trong phòng đột nhiên nổi lên một cơn gió, em nghe thấy giọng của Yui-chan.”
Rin khóc tiếp tục nói:
“Cô ấy bảo em “qua đây”…”“Viện trưởng đã trở về rồi” …rồi em cứ theo giọng nói của Yui-chan mà đi…vào trong rừng rồi phát hiện ra viện trưởng.”
“Phát hiện? Rin, chẳng lẽ mắt em——”
Thiếu niên ngạc nhiên hỏi, quan sát kỹ càng đôi mắt Rin.
“Ừm…nhìn thấy. Em…vẫn có thể nhìn thấy a.”
Rin dùng đôi mắt xanh đậm nhìn thiếu niên.
“——Như vậy a, mắt em vẫn còn giữ lại phép màu. Hơn nữa, ngay cả nguyện vọng của em cũng được đáp lại…Vị thần mới dường như khá ngây thơ a.”
Thiếu niên cười khổ, nhưng Rin lắc đầu.
“Không phải ngây thơ. Yui-chan, rất dịu dàng…”
“Dịu dàng…hả. Thế thì em cũng không kém cạnh. Tại sao gọi em trở về? Em đối với anh rõ ràng chỉ là lợi dụng thôi.”
“Cho dù như vậy——viện trưởng vẫn mang lại “màu sắc” cho thế giới của em. Em biết, viện trưởng thực sự quan tâm đến em…vì vậy người em mong muốn được hạnh phúc nhất, chính là viện trưởng.”
Nói xong, Rin dùng hai tay nắm chặt lấy tay thiếu niên.
“Ha ha——không thắng nổi em. Không may, anh đã…thậm chí không hiểu hạnh phúc là gì nữa rồi. Hơn nữa anh đã mất đi sức mạnh, sẽ không còn được công nhận là người đứng đầu <Tập thể> nữa. Anh sớm muộn gì cũng sẽ bị ám sát. Anh như vậy, khó mà đáp lại kỳ vọng của em.”
Thiếu niên trầm ngâm với vẻ mặt nhìn thấu mọi thứ.
“Đú…đúng vậy sao!?”
Rin mặt tái nhợt kêu lên.
“Vì vậy…em hạnh phúc là được rồi. Anh cuối cùng sẽ thực hiện một nguyện vọng cho em. Em cứ việc nói, bao nhiêu tiền anh cũng có thể điều động, hầu hết hạnh phúc anh đều có thể thực hiện.”
Thiếu niên mệt mỏi nói.
“…Thật sao, bất cứ điều gì cũng được sao?”
Rin tỏ ra rất do dự, xác nhận với thiếu niên.
“Đúng vậy, bất cứ điều gì cũng không sao.”
“Thế…thế thì…em muốn có gia đình!”
“…Cái gì?”
Có lẽ câu trả lời này nằm ngoài dự đoán, thiếu niên ngơ ngác há miệng, nhìn chằm chằm vào Rin.
“Tuy sư nữ nói, tất cả mọi người ở trại mồ côi đều giống như một gia đình, nhưng mà…em biết, mọi người không thể mãi mãi ở bên nhau. Vì vậy em muốn có một gia đình không bao giờ rời xa. Nếu không chê…em muốn trở thành người nhà của viện trưởng.”
“Anh…làm người nhà của em?”
Thiếu niên ngơ ngác hỏi lại.
“Ừm…không được sao?”
“Hử? Không…anh nói a. Không phải là vấn đề được hay không được——”
“Cái…cái đó, viện trưởng…gọi là anh trai là được rồi. Vì vậy, hãy để em làm em gái của anh——“
Trước mặt thiếu niên đang bối rối, giọng Rin nhỏ lại.
“…Em gái…hả.”
Vẻ mặt thiếu niên ngay lập tức trở nên nghiêm túc. Thấy vậy, Rin hoảng hốt.
“Cái…cái đó, cho dù em gái không được, những thứ khác cũng được! Nhưng…nhưng mà, em lại không thể làm chị…a, vậy thì làm cô dâu đi! Hãy để em lấy viện trưởng…được không?”
Chỉ có nửa câu cuối, Rin đang quan sát thái độ của thiếu niên, giọng điệu trở nên cung kính.
“………………”
Thiếu niên câm nín, ngây người ra.
Rin lo lắng chờ đợi câu trả lời của thiếu niên. Sự im lặng kéo dài khoảng mười giây, sau đó vai thiếu niên khẽ run lên.
“——Ha ha…ha ha ha ha!”
“Hử? Hử?”
Nhìn thấy thiếu niên cười, Rin không biết làm sao.
“Ha ha…Được rồi, Rin, anh sẽ đáp ứng nguyện vọng của em. Dù sao thì lời cũng là anh tự nói ra…anh sẽ chịu trách nhiệm.”
Thiếu niên nhếch mép lẩm bẩm xong, ngồi dậy.
“Thật…thật sao?”
Rin nghi ngờ hỏi, thiếu niên đặt bàn tay trống rỗng lên đầu Rin, gật đầu.
“Đúng vậy——từ nay về sau, anh chính là gia đình của em. Danh hiệu tùy em định.”
“Ừm!”
Thiếu niên nhìn chằm chằm vào Rin đang rạng rỡ hạnh phúc, tự giễu cười.
“Nhưng mà…như vậy thì, anh không thể dễ dàng chết được a.”
Thiếu niên lẩm bẩm đứng dậy. Rin nắm lấy tay anh, sắc mặt trở nên u ám. Có lẽ là nhớ lại những lời vừa nói.
“——Em không cần bi quan như vậy. Chỉ cần không gò bó vào hình thức, người ta có thể sống tùy ý. Tóm lại…hãy thuê một vệ sĩ xuất sắc đi.”
Thiếu niên cười để Rin yên tâm, và nắm lấy tay Rin bước đi.
“Vệ…vệ sĩ?”
“Chính là chỉ những người mạnh mẽ bảo vệ tính mạng. Anh có người trong lòng. Chuyến đi này sẽ hơi dài…không sao chứ?”
“Không sao, vì là người nhà, bất cứ nơi nào em cũng sẽ cùng đi. A, nhưng mà sư nữ và Tsukushi-neesan…có phải sẽ lo lắng cho em không?”
“——Anh sẽ đi thông báo. Nhưng chỉ cần mọi việc suôn sẻ, khoảng một tháng sau là có thể trở về. Em cứ coi như là một chuyến du lịch là được rồi.”
Nghe thấy lời này, vẻ u ám trên mặt Rin cuối cùng cũng biến mất. Cô ấy đỏ mặt nhìn thiếu niên.
“A, tuần trăng mật?”
“………………………………………………………………………………………………
……………………………………………………………………Rin, chúng ta vẫn nên làm anh em trước đã.”
Thiếu niên rất nghiêm túc đề nghị.
“Hả…không phải nói tùy em quyết định sao?”
Rin bĩu môi, phàn nàn với thiếu niên. Vẻ mặt đó thực sự giống như người nhà——thiếu niên biết, Rin đang chân thành cảm thấy “được toại nguyện”.
——Nặng quá a.
Thiếu niên tự lẩm bẩm.
——Nhưng đối với việc chuẩn bị vững vàng bước đi phía trước, trọng lượng này vừa vặn.
Miệng thiếu niên chế giễu nhếch lên, xoa đầu Rin cho bù xù lên.
“Đối tượng kết hôn phải cẩn thận lựa chọn, nếu không sẽ hối hận cả đời. Đây là lời khuyên của anh trai.”
“Ưm…”
Rin lộ ra vẻ mặt phức tạp, nhưng cuối cùng lại nở nụ cười. Chắc là từ anh trai đã đủ làm cô ấy vui rồi.
Thiếu niên nhìn cô gái như vậy, dứt khoát bước đi. Anh nắm lấy tay cô gái, dẫn cô ấy đi phía trước.
“Rin, xuất phát thôi. Nếu cứ chần chừ mãi, cú mèo lạc đàn (枭) sẽ chạy mất——“
Hình bóng hai người biến mất trong bóng tối.
Trong khu rừng trở lại yên tĩnh thổi qua một cơn gió ấm áp trái mùa.
Giống như tiễn biệt hai người——ngọn cây xào xạc lay động.
*
Trăng khuyết treo cao, một người phụ nữ tóc vàng mắt xanh đang lơ lửng giữa không trung, tắm mình trong ánh trăng thanh khiết. Bộ pháp phục vẽ những họa tiết hình học bay phấp phới trong gió, nàng nhìn xuống mặt đất.
Nàng đã chứng kiến tất cả những "phép màu".
Rồi cánh tay nàng vẫn ôm lấy một "phép màu" khác.
"Luna… chào mừng trở về."
Nàng nhìn chăm chăm người phụ nữ mặc kimono đang được ôm trong lòng, dùng tay chải mái tóc đen dài.
Người phụ nữ mặc kimono không trả lời, nhưng ngực vẫn phập phồng lên xuống, trông như chỉ đang ngủ say.
"Truyền tải nỗi nhớ thương… sẽ nhận được hồi đáp. Vị thần mới – quả thực có phần quá dịu dàng rồi."
Người phụ nữ cười buồn, thì thầm.
Sau đó, bên cạnh nàng xuất hiện một cô gái bán trong suốt.
"Chị Urut, dịu dàng thì có gì là không tốt chứ ạ?"
Bị hỏi như vậy, người phụ nữ – Urut gật đầu.
"Cũng đúng. Nhưng mà về sau sẽ có chút đáng lo. Bởi vì mang lại hạnh phúc cho người khác đồng nghĩa với việc phải chia sẻ hạnh phúc của chính mình…"
Ánh mắt Urut mang chút u buồn, ngước nhìn lên bầu trời đầy sao.
"Đúng vậy… nhờ có Yui, ba không cần phải trở thành 〈Ngục Thiên〉 nữa. Shura cũng đã tìm được hạnh phúc…"
Cô gái bán trong suốt – Shura cúi đầu đầy áy náy.
"— Shura, không chỉ có cậu. Đối với 〈Hòm Phương Chu〉 mà nói đây cũng là kết quả vượt xa mong đợi. Kết quả là, chúng ta chỉ mất đi Al – chỉ cần đến 〈Ma Vương Than Khóc〉 đã đánh bại 〈Xà Thế Giới〉."
Nghe vậy, sắc mặt Shura trở nên u ám.
"Al… đã không còn nữa rồi…"
"Đúng vậy. Nhưng vị đại nhân đó đã chiến đấu không ngừng nghỉ vì khoảnh khắc này, đã cho chúng ta mượn sức mạnh. Vì vậy, ngài ấy chắc chắn không hề hối hận. Câu chuyện được nối dài từ mặt trăng cuối cùng cũng đã kết thúc. Tiếp theo – là đến lượt chúng ta."
"Ừm…"
Nhận được sự khích lệ từ Urut, Shura ngẩng mặt lên. Nàng nhìn chằm chằm vào vầng trăng khuyết sáng rực, nheo mắt lại.
"Chị Urut, tình huống hiện tại thực sự thuộc vào loại – ngoài dự đoán sao ạ?"
Shura lẩm bẩm.
"Cậu nói gì vậy? Trận quyết chiến với 〈Xà Thế Giới〉 lẽ ra phải diễn ra gần một trăm năm sau, nhưng do sự phản nghịch của Hari mà kế hoạch bị rối loạn, đành phải liều lĩnh chiến đấu đến cùng thôi chứ?"
"A ha ha, Shura cũng tự ý quyết định rồi đấy. Nhưng mà… vẫn có một chút cảm giác. Ba mà Shura biết chưa từng phạm sai lầm nào cả, nên cứ cảm thấy những chuyện này cũng nằm trong kế hoạch rồi ấy."
Nghe Shura nói vậy, Urut lộ ra vẻ mặt bất lực.
"Tôi nói này… cha rất giỏi, nhưng không thể nào nhìn thấu đến mức độ này được. Tất cả đều là nhờ nỗ lực của Yui và những người khác giành được."
"…Cũng đúng. Xin lỗi chị Urut, Shura đã nói những lời không lịch sự với Yui và mọi người."
Shura nở nụ cười gượng gạo, bày tỏ lời xin lỗi.
"Shura, lòng biết ơn và lời xin lỗi đều được thể hiện bằng hành động. Vậy nên, hãy đi đi. Là tiền bối của 〈Vật Thể Cao Kích Thước〉… cậu chắc chắn có những điều cần truyền đạt, cần dạy bảo."
"— Ừm."
Shura gật đầu, nhẹ nhàng rời khỏi Urut.
Thân thể bán trong suốt của nàng được bao quanh bởi ánh sáng, biến thành những hạt vàng li ti và biến mất vào bầu trời đêm.
Urut ôm người phụ nữ tóc đen, ngước nhìn về phía bầu trời nơi Shura biến mất.
Vết tích ánh sáng còn sót lại trong bóng tối giống như một sợi tơ mảnh mai buông xuống từ vầng trăng khuyết. Sợi tơ ấy bị gió đêm thổi tan, chỉ một lát sau đã không còn thấy bóng dáng nữa—.