1
Thời gian tôi kể lại mọi chuyện từ lúc bị chuyển đến 〈Hòm Phương Chuẩn〉 cho đến khi trở về thành phố Mỹ Sản đã ngốn gần nửa tiếng đồng hồ. Đây vẫn chỉ là tóm tắt thôi, bởi vì thực sự đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Việc tôi chiến đấu với con rối mang ý chí của đại diện Hes‧Sterling, việc tôi hóa thân thành 〈Vị thần đa chiều〉 giả dối để đánh bại hắn, việc Yui biến thành 〈Ma Lang〉 và hợp nhất với tôi, lưu lại trong cánh tay phải tôi, và việc hiện tại tôi đang được kết nối với Miyabi bằng sức mạnh "thống trị".
Elisa nghe mọi chuyện mà không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, nhưng về cơ bản cô ấy không hề xen lời, chỉ lặng lẽ lắng nghe tôi kể hết.
Tuy nhiên, chỉ khi tôi kể đến việc gặp bà Bayer, cô ấy mới hỏi một câu.
"Mẹ… bà ấy khỏe không ạ?"
"——Ừm, thậm chí còn dùng ma thuật đưa tôi ra khỏi khu vực cách ly nữa."
Tình trạng sức khỏe của bà ấy quả thực không mấy lạc quan, nhưng tôi vẫn trả lời cô ấy như vậy.
"Ra vậy… Chỉ cần không phải nằm liệt giường là tốt rồi."
Elisa cũng biết về bệnh tình của bà Bayer. Cô ấy có lẽ nhận ra tôi đã tiết chế trong cách miêu tả. Nhưng dù vậy, cô ấy vẫn nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Shura vẫn rất lúng túng, nhảy xuống từ đầu Elisa, ngồi nhìn chúng tôi ở mép bàn.
Rồi cuối cùng, khi tôi kể về "át chủ bài", sắc mặt Elisa trở nên nghiêm túc hơn. Sau khi tôi kể xong, câu đầu tiên Elisa nói là:
"Triệu hồi 〈Ngục Thiên〉… Cái này không phải là át chủ bài gì cả, mà tương đương với chiêu tự sát kéo đối thủ xuống đáy cùng mình. Kaito, cho dù dùng bất cứ biện pháp nào để đánh bại Enoch và những người khác, thì cũng chẳng khác gì thua cả?"
"……Tôi hiểu ý em. Nhưng khi thực sự thua… khi hoàn toàn bất lực, thì triệu hồi 〈Ngục Thiên〉 là bổn phận của tôi. Vì vậy——"
Tôi nghĩ Elisa phản đối việc triệu hồi 〈Ngục Thiên〉, định thuyết phục cô ấy. Nhưng Elisa lại nghiến răng, lắc đầu giận dữ.
"Thật là, tôi không có ý đó đâu! Tôi lo Kaito lại coi việc triệu hồi 〈Ngục Thiên〉 như một tuyệt kỹ bí truyền, nên không hề nghĩ đến phương pháp chiến thắng! Chúng ta sắp phải đối đầu với Ren-ta rồi, không thể loại trừ trường hợp mọi việc không diễn ra theo kế hoạch và rơi vào khủng hoảng. Lúc đó, em không nghĩ anh sẽ dễ dàng tung ra quân bài này chứ?"
"Tôi không định dễ dàng tung ra quân bài này… nhưng cũng phải tùy theo tình hình chứ? Chờ đến lúc đã muộn màng thì không còn ý nghĩa gì nữa."
"Tôi nói này, suy nghĩ của anh rất nguy hiểm! Ngay cả khi rơi vào khủng hoảng, vẫn có thể tồn tại phương pháp cứu vãn. Nhưng chính vì có một quân bài át chủ bài, nên anh mới bỏ qua việc suy nghĩ. Vì vậy, cho đến thời khắc cuối cùng, vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không được nghĩ đến việc triệu hồi 〈Ngục Thiên〉. Hiểu chưa?"
Elisa nhìn tôi với ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
"……Không cần em lo, tôi vốn dĩ sẽ không từ bỏ cho đến phút cuối cùng."
Dù là cuộc sống thường ngày của tôi hay những người quan trọng, tôi đều không muốn từ bỏ. Vì vậy, tôi đã quyết định chỉ triệu hồi 〈Ngục Thiên〉 khi thực sự tuyệt vọng.
Nhưng Elisa vẫn giữ nguyên vẻ mặt đó sau khi nghe câu trả lời của tôi.
"Kaito, phút cuối cùng anh nói là lúc nào?"
"Hả?"
Câu hỏi bất ngờ khiến tôi lúng túng.
"Kaito, anh ổn chứ? Phút cuối cùng không phải là lúc bản thân cảm thấy tuyệt vọng, hy vọng không chỉ tồn tại ở bản thân anh. Tôi đã hiểu ra điều này khi 〈Sao Hỏa Lưu Tinh Long〉 xuất hiện phá tan bầu trời. Vì vậy, Kaito, anh cũng vậy… ngay cả khi đã đến lúc bất lực, cũng phải tìm kiếm hy vọng ở bên ngoài bản thân anh——ở chúng ta."
"Elisa… ở các em?"
"Đúng vậy. Chỉ cần một trong chúng ta vẫn còn hy vọng, thì vẫn chưa phải là phút cuối cùng. Anh nhất định phải nhớ điều này."
Những lời này đã mở rộng tầm nhìn của tôi. Elisa đã chỉ dẫn cho tôi, tuyệt vọng thực ra còn xa hơn những gì tôi tưởng tượng.
"Tôi hiểu rồi. Những lời này—— tôi sẽ không bao giờ quên."
Nghe tôi trả lời như vậy, cuối cùng Elisa cũng nở nụ cười hài lòng với tôi.
"Tuyệt quá. Chỉ cần nhớ được những lời này, thì trận chiến với Ren-ta tôi cũng không còn gì để nói nữa."
Ánh mắt Elisa rời khỏi chúng tôi, lập tức nằm dài trên ghế sofa.
"——Tôi vẫn chưa xử lý xong những chuyện xảy ra trên 〈Hòm Phương Chuẩn〉… cho tôi thêm chút thời gian nữa."
Cô ấy nhìn chằm chằm lên trần nhà, nói như vậy. Cô ấy chắc hẳn có rất rất nhiều chuyện cần phải suy nghĩ.
"Ừm, tôi biết rồi."
"Shura này, trước khi Elisa bình tĩnh lại, chúng ta ra ngoài nói chuyện chút nhé?"
Tôi chỉ về phía ban công, mời Shura.
Tôi có một vài câu hỏi muốn hỏi Shura. Những chuyện này tuy không liên quan đến lý do tôi chiến đấu, nhưng luôn khiến tôi day dứt.
"Ừm, được thôi."
Dường như Shura cảm nhận được điều gì đó từ giọng điệu của tôi, cô ấy nghiêm túc gật đầu đồng ý.
Tôi để Shura ngồi lên lòng bàn tay, rồi mở cửa sổ kính sát đất ra ban công. Từ đây, toàn bộ sân rộng lớn của nhà Uzuki hiện ra trước mắt. Trên bầu trời là cây Thế Giới ngược đang tỏa ra ánh sáng xanh lục.
Tôi nhìn về phía cánh cổng sắt đen ở cuối sân, mở miệng nói:
"Shura, lý do tôi chiến đấu rất đơn giản, đó là không muốn mất đi những người quan trọng. Để hiện thực hóa thế giới khác, Enoch muốn hy sinh Elisa, Ren-ta muốn hy sinh toàn bộ cư dân trong thành phố. Họ đều muốn cướp đi những người quan trọng bên cạnh tôi, vì vậy tôi chỉ có thể lựa chọn chiến đấu, chống lại."
Tôi dựa tay lên lan can trắng của ban công, giận dữ nhìn chằm chằm vào cây Thế Giới ngược trên bầu trời.
"——Nhưng mà, các người… 〈Hòm Phương Chuẩn〉 là muốn bảo vệ một thế giới rộng lớn hơn đúng không? Chính vì điều đó, các người đã tạo ra 〈Ngục Thiên〉, giấu kín 〈Hòm Phương Chuẩn〉 suốt hàng nghìn năm, còn khiến em phải gánh vác trọng trách làm hệ thống. Các người không tiếc bất cứ giá nào để làm như vậy, là vì muốn đạt được mục đích gì vậy?"
Đây là nghi vấn nảy sinh trong tôi khi chiến đấu với con rối Hes. Tôi đã bác bỏ câu chuyện của hắn, nhưng đến giờ tôi vẫn không biết gì về nội dung câu chuyện đó…
Tôi không hối hận, bởi vì tôi chiến đấu vì những thứ mình muốn bảo vệ. Nhưng vì tôi đã cản trở hắn, nên tôi cũng đã gánh vác sứ mệnh của 〈Hòm Phương Chuẩn〉. Vì vậy tôi muốn biết, muốn biết suy nghĩ và nguyện vọng của Shura và những người khác.
"Chúng tôi Shura… không, ít nhất là Shura cũng không phải vì điều gì đó vĩ đại mà chiến đấu đâu."
Shura nhảy từ tay tôi lên lan can, nở một nụ cười gượng gạo nói.
"Ra là… vậy sao? Tôi còn tưởng các người nhất định là vì toàn thế giới chứ."
"Ha ha—— toàn thế giới à, ai có thể vì một khái niệm mơ hồ như vậy mà chiến đấu chứ. Thế giới tồn tại ranh giới, đó là ranh giới giữa cái đã biết và cái chưa biết. Loài người chỉ có thể nhận thức thế giới trong phạm vi mình đã biết. Khái niệm thế giới, thường là do con người tự quy định."
"Tôi hiểu ý em, nhưng khái niệm thế giới của 〈Hòm Phương Chuẩn〉, chắc chắn phải lớn hơn thế giới trong khái niệm của chúng ta đúng không?"
"Không nha, điều này chưa chắc đâu. Thế giới của Shura chỉ là một hòn đảo nhỏ tên là Phương Chuẩn, lấy ba ba làm trung tâm thôi. Nó có lớn hơn thế giới của các người không?"
Shura hỏi tôi bằng giọng điệu trêu chọc, khiến tôi không nói nên lời.
Thế giới tôi biết chỉ có thành phố Mỹ Sản này và thành phố Napo quê hương tôi, những người có liên hệ mật thiết cũng chỉ khoảng hai chục người, nhưng có lẽ nó còn rộng lớn hơn thế giới mang tên 〈Hòm Phương Chuẩn〉.
"——Này, không phải nói những chuyện này. Tôi hỏi là thế giới các người muốn bảo vệ. Shura, em định qua chuyện à?"
"A ha ha, xin lỗi nha, Shura không cố ý lừa anh đâu. Shura chỉ muốn nói rằng, chúng tôi Shura không phải là những người hùng chính nghĩa muốn cứu rỗi thế giới. Bởi vì, Shura, chúng tôi Shura rất ghét thế giới bên ngoài."
"Hả…?"
"Còn cần nói nữa không? Bởi vì, cho dù chúng tôi Shura chạy trốn đến đâu, thì thế giới đó cũng sẽ đuổi theo và giết chúng tôi Shura? Làm sao có thể thích được chứ?"
Gia tộc Hes đã cướp đoạt ma thuật toàn thế giới, trở thành mục tiêu của toàn nhân loại. Tôi đã nghe Elisa kể rồi, đã biết rồi, không khó để tưởng tượng Shura, người trong cuộc, sẽ có tình cảm thế nào đối với thế giới đầy sát khí này.
"Vậy, em vì cái gì mà chiến đấu?"
"Vì ba ba. Đối với Shura, lý do chiến đấu đơn giản như vậy thôi. Shura phải bảo vệ ba ba. Ngay cả khi phải chống lại ba ba, ngay cả khi phải trả giá lớn đến đâu."
Câu trả lời của Shura ngắn gọn rõ ràng. Tôi nhận ra mình đã hỏi sai cách, nên hỏi lại lần nữa:
"Vậy thì, hãy nói cho tôi biết mục đích của Hes. Hes vì sao tạo ra 〈Ngục Thiên〉? Nếu không phải là thế giới, thì Hes muốn bảo vệ cái gì?"
"Ba ba muốn bảo vệ——"
Shura dừng lại một lát, từ từ đặt tay lên ngực mình.
"——là trái tim."
Shura nói như thể đang tiết lộ điều gì đó vô cùng quan trọng, giọng điệu nghiêm túc nói.
"Trái tim? Đây rốt cuộc là có ý gì? Phải bảo vệ trái tim khỏi cái gì?"
Tôi không nhắc đến những gì Shura nói với chị Ari, ngược lại hỏi lại. Nhưng Shura lắc đầu.
"Không thể nói thêm nữa. Ngay cả chỉ nói ra tên của "thứ đó", ngay cả chỉ nhận ra hình thức tồn tại… thế giới cũng sẽ nứt vỡ, xuất hiện vết nứt. Sự tồn tại của "thứ đó" sẽ trở nên lớn hơn, vì vậy không thể để anh, người có ảnh hưởng mạnh mẽ đến thế giới, hiểu được "thứ đó". Đặc biệt là hiện tại, ở thành phố này."
Shura không hề qua loa, ánh mắt cô ấy nhìn tôi vô cùng nghiêm túc.
"Mặc dù không hiểu lắm… tóm lại là có một tên xấu xa nào đó, rồi 〈Ngục Thiên〉 là dùng để phòng thủ trước tên đó đúng không?"
Vì không được nói thêm gì nữa, tôi thử liên hệ những chuyện mình đã hiểu được.
"Ừm, hiểu như vậy cũng không sai."
"Tức là, khi thế giới khác hiện thực hóa, 〈Ngục Thiên〉 bị phá hủy từ bên trong, thì thứ gặp nguy hiểm chính là "trái tim" của chúng ta."
Tôi vừa sắp xếp thông tin trong đầu, vừa hỏi.
"Mặc dù vẫn muốn sửa chữa một phần… tóm lại là nhận thức này về cơ bản không sai."
Shura cau mày một cách khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu. Có lẽ những gì tôi nói hơi không chính xác.
Nhưng mà—— trái tim sao.
"Tôi cảm thấy… quả thực vẫn rất vĩ đại."
"Hả?"
"Tôi nói là lý do các người luôn chiến đấu. Thú thực, quả thực là vĩ đại hơn những gì tôi tưởng tượng."
Tôi cười khổ. Tôi không biết nguy hiểm đến trái tim đại diện cho tình huống như thế nào, có lẽ chỉ là Hes muốn bảo vệ trái tim của mình.
Nhưng mà, trái tim là "vĩ đại". Đối với bất cứ ai, cũng vĩ đại như chính sinh mạng.
"Cảm ơn em, Shura. Biết được những điều này là đủ rồi."
"Thật sự đủ rồi sao? Chỉ với câu trả lời này anh đã chấp nhận rồi sao?"
Shura lo lắng hỏi tôi.
"Ngay từ đầu tôi đã nói rồi chứ gì? Tôi có lý do của tôi để chiến đấu. Vì vậy, không chấp nhận cũng không sao. Tôi chỉ muốn làm rõ, mình đang gánh vác cái gì… và trọng lượng của thứ đó mà thôi."
"Kaito…"
"Tôi đã hứa với Elisa rồi, cho đến khi tất cả hy vọng thực sự hoàn toàn tiêu tan, tuyệt đối sẽ không sử dụng quân bài át chủ bài. Nhưng mà, khi đến lúc vạn bất đắc dĩ phải triệu hồi 〈Ngục Thiên〉, có lẽ tôi thực sự đã không còn cách nào khác ngoài cái chết đúng không? Lúc đó, có lẽ tất cả những gì tôi muốn bảo vệ đều đã mất rồi."
Đó là viễn cảnh tồi tệ nhất, nhưng đó không phải là tương lai không thể xảy ra.
"Ngay cả khi tôi đã mất đi lý do chiến đấu của mình… tôi vẫn muốn có một lý do để mình nỗ lực thêm. Chắc là cảm giác như vậy."
Tôi cười gượng, đứng dậy khỏi lan can ban công.
Đó là bởi vì, tôi cảm thấy Elisa đã đến gần cửa sổ.
Elisa gõ nhẹ vào cửa kính rồi mở cửa sổ kính sát đất ra, thò mặt ra.
"Kaito, dì Shura. Miyajima mang đồ ăn đến rồi."
"Biết rồi, chúng ta đến ngay đây."
Tôi gật đầu với Elisa rồi đưa tay về phía Shura. Shura nhảy từ lan can xuống tay tôi, ngẩng đầu nhìn tôi.
"——Giao 〈Ngục Thiên〉 cho Kaito anh quả là một quyết định tuyệt vời. Cuối cùng Shura cũng có thể nghĩ như vậy rồi."
"Ha ha… hóa ra trước đây em chưa hề chấp nhận tôi à."
Tôi vừa cười vừa khóc, bế Shura trở về phòng. Miyajima đang đặt những hộp và lọ mà cậu ta ôm trong hai tay lên bàn.
"Bởi vì, cuối cùng Shura chỉ là nhờ Yui thay thế ba ba. Vì Yui đã chọn chiến đấu cùng anh, nên Shura cũng đành chấp nhận… nhưng vẫn hơi lo lắng."
"Lo lắng?"
"Bởi vì, Kaito anh vẫn còn sống, Shura cố gắng hết sức để không kéo anh vào, và hoàn toàn tin rằng anh sẽ do dự về việc triệu hồi 〈Ngục Thiên〉. Nhưng sau khi nghe những lời đó… mặc dù không dễ nói, nhưng nỗi lo lắng trong lòng đã biến mất rồi."
"Ra vậy…"
Tôi cũng cảm thấy yên tâm, lần này tự nhiên nở một nụ cười.
"Ừm, đúng vậy. Kaito lúc nãy rất oai phong, rất đáng tin cậy, chỉ thua ba ba thôi đó."
Nói xong, cô bé nhỏ bé trên lòng bàn tay đáp lại tôi bằng một nụ cười.
2
Miyajima mang từ bếp nhà Uzuki đến một hộp bánh quy trông rất đắt tiền và một hộp bánh kẹo Nhật Bản. Đó hẳn là đồ ăn nhẹ mà ông Kuhena và những người khác dự trữ để dùng làm trà bánh.
——Ông Kuhena và cô Kiori.
Họ, những người đã tiễn chúng tôi rời đi vào ngày hội văn hóa, chắc hẳn cũng đã trở thành những cành cây rồi. Rất có thể bây giờ họ đã trở thành một phần của Ren-ta khổng lồ. Chắc chắn họ cũng mang trong mình một loại nguyện vọng nào đó, hy vọng vào một cơ hội chỉ có thần linh mới có thể thực hiện được.
Bây giờ họ chắc đang nằm mơ… tôi nghĩ về những điều không có lời giải đáp, rồi ăn một miếng bánh quy.
"Tôi nói này… viễn kiến."
Miyajima ngồi bên kia bàn nói với tôi, giọng vẫn còn khá nặng nề.
"Sao vậy, Miyajima?"
Tôi hỏi lại. Trong phòng này hiện tại chỉ có Miyajima và tôi, rồi cả Miyabi đang ngủ. Elisa và Shura ra ban công rồi, chắc hẳn họ có chuyện muốn nói với nhau.
"Có lẽ đây—— là lần cuối cùng rồi nhỉ?"
"Cuối cùng… em nói đến cái gì?"
"Nói chuyện với anh, cùng anh ăn chút đồ ăn… những chuyện như vậy."
Miyajima nhìn chằm chằm vào món bánh kẹo trong tay, nói.
"Đừng quá bi quan như vậy, tôi không định coi đây là lần cuối cùng."
"Tôi đương nhiên cũng vậy, làm sao muốn kết thúc như thế này được. Nhưng mà, có lẽ đây là lần cuối cùng rồi. Vì vậy, nói sao nhỉ, tôi đột nhiên có một ý nghĩ. Tôi không muốn để lại điều gì hối tiếc."
Miyajima ném bánh kẹo vào miệng, cười khổ.
"Hối tiếc sao…"
Tsuku cũng đã nói những lời tương tự, cô ấy nói việc không thể hôn chào buổi sáng rất đáng tiếc.
"Ùm… tôi đi ra bếp tìm thêm chút nữa vậy."
Thấy hộp bánh kẹo đã hết, Miyajima đứng dậy.
"Em chưa ăn đủ sao?"
"Tôi muốn ăn thật no bụng. Hiện tại, chỉ có thể loại bỏ được "sự hối tiếc" này mà thôi."
Cậu ta vỗ vỗ bụng, đi về phía cửa.
"Miyajima…"
Tôi với tâm trạng phức tạp nhìn theo bóng lưng Miyajima.
"À, đừng lo cho tôi. Tôi không hề từ bỏ, chỉ là muốn làm tất cả những việc mình có thể làm trước đã. Nghĩ kỹ lại… ngay khoảnh khắc gặp gỡ yêu tinh—— không đúng, gặp cô Shura, những điều hối tiếc khác đã trở nên không đáng kể rồi."
Miyajima cười nói với giọng điệu pha lẫn sự đùa cợt, rời khỏi phòng. Ngay khi cậu ta rời đi, căn phòng trở nên yên tĩnh, tiếng thở của Miyabi cũng có thể nghe thấy.
Nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Miyabi, tôi đưa tay vuốt mái tóc che khuất khuôn mặt cô ấy. Cô ấy không phản ứng, vẫn ngủ rất say.
Tôi đứng dậy khỏi ghế sofa, đi ra ban công.
Có lẽ đây là khoảng thời gian cuối cùng rồi.
Miyajima nói không sai. Nhưng dù tôi có làm gì đi nữa, chắc chắn vẫn sẽ để lại những điều hối tiếc. Vì vậy, nếu nói đến việc tôi có thể làm bây giờ——
"Tôi đi một lát để mang đồ ăn đến."
Tôi nói với Elisa và Shura trên ban công một tiếng, rồi cầm lấy hai hộp bánh quy.
Tôi đi một mình trên hành lang tối tăm trong căn nhà lớn, tay cầm hai hộp bánh quy. Đây là chuẩn bị để mang đến cho Hinami và Tsuku.
Trước khi "khoảng thời gian này" kết thúc, tôi đã không còn cơ hội nói chuyện với hai người đang giúp giám sát, vì vậy tôi quyết định chủ động đi tìm họ.
Điều quan trọng nhất đối với tôi chính là mối ràng buộc, tôi không thể chấp nhận mình không có gì trong tay.
Vì vậy, tôi muốn thắt chặt mối ràng buộc của chúng ta, muốn nói chuyện với họ trước khi trận chiến bắt đầu. Trong thời gian ít ỏi còn lại này, điều tôi có thể làm chính là việc này, tôi muốn làm việc này trước.
"Nhớ… Hinami nói là đã đi đến tòa nhà phía đông."
Nhà Uzuki có bố cục bao quanh sân trong, được chia thành bốn tòa nhà, tòa nhà phía đông hẳn là có rất nhiều phòng khách.
Nhưng khi tôi đang đi trên hành lang tầng hai, trên đường đến tòa nhà phía đông, vừa bước vào đại sảnh có giếng thông gió thì dừng lại. Đó là vì, tôi nhìn thấy Tsuku đang ở ngay cửa chính đại sảnh. Tôi không biết Tsuku ở đâu, ban đầu định tìm cô ấy sau, nhưng vì đã tìm thấy cô ấy trước, nên tôi quyết định xuống lầu mang đồ ăn đến cho cô ấy trước.
Tôi không gọi cô ấy mà cô ấy đã chú ý đến tôi, ngẩng đầu nhìn về phía tôi.
Nói chung, hiện tại Tsuku hẳn đang cảnh giác xung quanh. Cô ấy sở hữu khả năng cảm ứng tinh thần mạnh mẽ, có thể đọc được suy nghĩ của người khác, chắc hẳn cũng đang sử dụng khả năng này để tìm kiếm xem có kẻ địch nào không. Nếu vậy…
"——Đúng vậy, tôi cũng biết học trưởng đến rồi. Hiện tại độ nhạy cảm nhận của cảm ứng tinh thần đang ở mức tối đa, vị trí của mọi người trong nhà lớn đều nằm trong tầm kiểm soát. Chỉ là, khoảng cách gần như vậy, không cần tiếp xúc cũng có thể đọc được nội dung suy nghĩ… như vậy cũng không sao chứ?"
Tsuku xuống cầu thang đón tôi, nhưng khi đọc được suy nghĩ của tôi, cô ấy nói như vậy với vẻ áy náy.
"Không sao đâu, tôi vốn dĩ không định giấu em điều gì cả."
Tôi cười khổ rồi lắc đầu. Tsuku không thể bị lừa dối bằng lời nói dối, nhưng vì chỉ có thể chân thành đối mặt, nên thẳng thắn cũng khá thoải mái. Trước đây khi nói với cô ấy như vậy, cô ấy lại nói tôi là biến thái…
"……Đúng vậy. Học trưởng vẫn như cũ, là một tên biến thái tốt."
Vẻ u ám trên mặt Tsuku biến mất, cô ấy cười lên. Rồi cô ấy ngồi xuống bậc thang.
"Học trưởng mang bánh quy đến cho tôi đúng không? Một mình ăn hơi ngại… có thể cùng tôi ăn một chút không?"
"Ừm, tôi cũng chưa ăn đủ lắm."
Tôi ngồi xuống bên cạnh Tsuku, mở hộp bánh quy, vừa nhìn thẳng về phía cửa chính vừa cùng cô ấy bắt đầu ăn bánh quy.
Trong đại sảnh yên tĩnh, tiếng nhai bánh quy nghe rất rõ.
"——Tôi nói này, Tsuku. Em dùng cảm ứng tinh thần để đề phòng kẻ địch như vậy, cũng có thể cảm nhận được "trái tim" của những cái cây đó không?"
Tôi hơi để ý đến chuyện này, nên thử hỏi cô ấy.
"……Đúng vậy. Những người đã trở thành cây đang nằm mơ… tôi đã nhận được những thứ tương tự. Nhưng những thứ đó rất khó diễn đạt bằng lời nói, rất mơ hồ…"
"Nằm mơ sao…"
Ông Kuhena và cô Kiori cũng đang nằm mơ sao… tôi vừa mới nghĩ về chuyện này, ban đầu hẳn là không thể tìm ra câu trả lời, nhưng Tsuku hẳn là đã cảm nhận được.
"Mặc dù bên trong cũng có những người bị cây cưỡng chế hấp thụ… nhưng phần lớn mọi người là chủ động cầu nguyện với những chiếc lá phát sáng, cuối cùng trở thành cây. Họ đang nằm mơ rất mãn nguyện. Mặc dù tôi cảm thấy chuyện này không ổn, nhưng… mọi người đều cảm thấy hạnh phúc sao."
Tôi ngừng động tác ăn bánh quy, lẩm bẩm.
"……Tôi nghĩ là vậy. Bởi vì lúc đó cái cây đuổi theo tôi đã truyền đến cho tôi cảm xúc vui sướng và mãn nguyện."
Tsuku khẳng định những gì tôi nói.
"Vậy thì… chúng ta đánh bại Ren-ta, giải phóng mọi người khỏi cây… những người mất đi giấc mơ sẽ tuyệt vọng sao—— giống như Enoch vậy."
Tôi nhớ lại đôi mắt tối tăm của Enoch… đôi mắt đó như hai cái lỗ đen sâu không đáy, trống rỗng.
Thành phố, tất cả mọi người đều nhìn chúng tôi bằng ánh mắt ấy, ánh mắt tràn đầy căm hận— chỉ cần tưởng tượng cảnh đó thôi, tôi đã cảm thấy lạnh sống lưng.
“……Không sao đâu, tiền bối lo lắng quá rồi.”
Nhưng Tsuki lại mỉm cười khẽ, phủ nhận đi sự tưởng tượng của tôi.
“Tiền bối… tiền bối có từng nằm mơ thấy giấc mơ hạnh phúc không? Là kiểu mơ ước thành hiện thực ấy.”
“Đương nhiên là… có rồi.”
Thời thơ ấu, tôi thường mơ thấy mình có được món đồ chơi mình muốn. Nhưng gần đây… tôi không nhớ mình đã mơ thấy giấc mơ đẹp nào nữa.
“……Vậy, khi cảm giác hạnh phúc trong giấc mơ tan biến lúc tỉnh dậy, cảm giác đó như thế nào?”
“Ừm… dù rất tiếc nuối, nhưng dù sao cũng chỉ là giấc mơ, đành phải bỏ qua thôi. Cảm giác đó là như vậy, rồi nhanh chóng quên đi.”
Nghe câu trả lời của tôi, Tsuki lộ ra vẻ mặt thản nhiên gật đầu.
“……Tiền bối, giấc mơ kiểu đó chỉ như vậy thôi. Khi tôi 〈Tập hợp〉, tôi cũng đã mơ đủ loại giấc mơ, thậm chí còn mơ thấy được tự do. Nhưng khi tỉnh dậy, tôi chỉ nghĩ thế này thôi. Ư… chỉ là giấc mơ thôi— cũng chỉ thế thôi.”
Tsuki cười khổ.
“Mọi người hẳn đều hiểu. Cho dù là giấc mơ mà mình muốn tin tưởng đến nhường nào, giấc mơ chân thực đến mức nào, những thứ đó đều chỉ là ảo ảnh. Cho nên, mọi người thực ra đều không thể thỏa mãn. Vì vậy… không thể cứ ngủ mãi được. Bởi vì, khi tỉnh dậy… tất cả đều là bọt nước.”
“Bọt nước, sao?”
Tôi cũng đã từng nói điều này với Harry Wright trong 〈Hòm Phương Chu〉. Giấc mơ không thể thỏa mãn tôi, chỉ dựa vào thứ đó là không đủ.
“……Đúng vậy. Mỗi buổi sáng chúng ta đều đón nhận sự tỉnh giấc… rồi bỏ qua… tiếp đó quên đi… cuối cùng trở lại hiện thực. Cho nên không sao đâu, mọi người đều sẽ trở lại.”
Tsuki tự tin khẳng định chắc nịch.
“Cũng đúng… loài người vốn là như vậy mà.”
Một nụ cười khó tả trào dâng, tôi ngẩng đầu lên, cảm thấy mình thật ngốc nghếch. Có vẻ như tôi đã lo lắng thừa rồi.
“Đúng là như vậy. Việc dọn dẹp hậu quả của giấc mơ cứ để mỗi người tự lo liệu, cho nên tiền bối… xin tiền bối hãy đặt bản thân mình lên hàng đầu để suy xét. Xin tiền bối… nhất định đừng biến mất. Cho dù gặp phải bất cứ tình huống nào… cũng xin tiền bối hãy trở lại.”
Tsuki chân thành nhìn tôi, khẳng định. Cho dù gặp phải bất cứ tình huống nào— câu nói này khiến tôi hiểu được ý nghĩa hàm ẩn trong đó.
“Ngươi quả nhiên… đã biết chuyện triệu hồi 〈Ngục Thiên〉 rồi.”
“……Xin lỗi, khi hôn chào buổi sáng tôi đã đọc được tình hình đại khái rồi.”
Câu nói này khiến tôi nhớ lại xúc cảm còn đọng lại trên má. Không ổn rồi, rõ ràng tôi đã cố gắng hết sức không nghĩ đến—
“Không… không cần phải xin lỗi tôi. Nhưng… chỉ xem kí ức lúc đó thôi thì có lẽ sẽ khiến ngươi lo lắng đúng không. Cho nên— hãy xem những thứ này nữa đi.”
Tôi nhẹ nhàng đặt tay trái lên đầu Tsuki, rồi hiện lại trong đầu cuộc trò chuyện của tôi với Alisa. Đó là kí ức tôi thề sẽ không dựa dẫm vào quân bài tẩy, sẽ không ngừng tìm kiếm hi vọng cho đến giây phút cuối cùng.
Tôi cho rằng việc cần truyền đạt không chỉ là suy nghĩ bề nổi, mà còn cần tiếp xúc trực tiếp để truyền đạt kí ức sâu xa.
“Đọc được rồi chứ?”
“……Đã đọc.”
“Yên tâm hơn chút nào chưa?”
“……Làm sao mà yên tâm được chứ.”
Tsuki lắc đầu.
“Ư… đúng vậy. Dù sao thì vẫn là vấn đề chuẩn bị tâm lý… tình huống vẫn không hề thay đổi.”
Tôi cười khổ, chuẩn bị rụt tay khỏi đầu Tsuki, thì tay tôi bị Tsuki nắm chặt lấy.
“Tuy không khiến tôi yên tâm… nhưng tôi cũng đã hạ quyết tâm rồi.”
“Quyết tâm?”
“……Tôi cũng sẽ cố gắng hơn nữa, trở thành hi vọng của tiền bối. Tôi sẽ hết sức mình, để tiền bối giữ nguyên hình dạng vốn có của mình. Nhất định sẽ không để khoảnh khắc này… trở thành khoảnh khắc cuối cùng.”
Tsuki nắm chặt tay tôi mà nói. Có vẻ như lí do thực sự tôi mang bánh quy đến cũng bị cô ấy phát hiện rồi.
Bàn tay bị cô ấy nắm chặt thật ấm áp.
Rõ ràng tôi không có khả năng đọc tâm trí, nhưng dường như tình cảm chân thành của Tsuki đã truyền vào trái tim tôi qua chỗ chúng ta tiếp xúc với nhau.
Không biết tại sao, gánh nặng trên vai nhẹ bớt đi một chút.
Tôi hy vọng Tsuki và Miyajima, những người không được giao nhiệm vụ, có thể chờ đợi ở nơi an toàn. Nhưng bàn tay Tsuki rất mạnh mẽ, khiến tôi cảm thấy yên tâm. Thật sự là… yên tâm rồi.
“——Tôi hiểu rồi, vậy thì nhờ cậu rồi.”
Cho nên tôi nghe theo trái tim mình, bộc lộ cảm xúc trực tiếp nhất.
Dù sao thì nói dối trước mặt Tsuki cũng vô ích—
Nhà Yuduki, Tòa nhà phía Đông.
Sau khi chia tay Tsuki, tôi đi tìm Akari, đến hành lang tầng ba của tòa nhà phía Đông. Ban đầu tưởng phải mở từng phòng một để xem, nhưng chưa kịp tìm đã phát hiện ra bóng dáng một cô gái nhỏ nhắn.
Gần giữa hành lang, nơi ánh đèn xanh nhạt chiếu rọi, Akari mở cửa sổ đang quan sát bên ngoài.
Ước chừng cô ấy không vào phòng, là đang giám sát Ren Dai từ hành lang. Nói đến tôi mới nhớ ra, cửa sổ các phòng khách hầu hết đều hướng ra sân trong.
Không giống trường hợp của Tsuki lúc nãy, Akari tập trung vào bên ngoài, không để ý đến tôi. Tinh thần cô ấy rất tập trung, tôi cố ý bước chân rất lớn để lại gần, nhưng cô ấy vẫn không nhìn về phía tôi.
“——Akari?”
Tôi không còn cách nào khác, đành dùng giọng nhỏ không làm cô ấy giật mình gọi tên cô ấy.
“Oa!?”
Kết quả Akari vẫn hét lên kinh ngạc nhảy dựng lên.
“K, Kiseki-nii? Đừng dọa em mà! Dám chơi khăm em… anh thật gan dạ.”
Akari không vui trừng mắt nhìn tôi, tôi cuống cuồng giải thích với cô ấy.
“Không phải, anh không định dọa em. Anh không bước nhẹ chân, vì em không để ý đến anh, anh mới gọi em.”
“Thật không? Cũng đúng… dù sao thì em vừa giám sát người khổng lồ vừa suy nghĩ mà. Tạm thời tin anh vậy. Vậy tìm em có chuyện gì?”
Akari hỏi tôi. Tôi chỉ cho cô ấy cái hộp bánh quy tôi đang ôm.
“Anh đến đây để cho em ăn, ngoài ra còn muốn nói chuyện với em. Nhưng mà… em đang nghĩ gì vậy? Có chuyện gì khiến em bận tâm sao?”
Tôi nhìn về phía cửa sổ— nhìn về phía hình dáng người khổng lồ hiện lên trong bóng tối xa xa, hỏi.
Người khổng lồ… Ren Dai vẫn chưa di chuyển khỏi trước nhà ga.
“Quá yên tĩnh rồi. Giám sát gần một tiếng đồng hồ rồi… trong khoảng thời gian này lại không hề có động tĩnh hay thay đổi gì cả.”
Akari nhìn chằm chằm vào Ren Dai, nhíu chặt mày.
“Hơn nữa… không thấy nó còn quá nhỏ sao?”
“Nhỏ…? Anh nói Ren Dai à?”
Tôi nghi ngờ mình nghe nhầm, hỏi lại. Khoảng cách từ trước nhà ga đến dinh thự này khoảng hai cây số, tuy nhiên Ren Dai quá to lớn, khiến người ta có cảm giác như nó đang đứng cách đó vài chục mét. Chiều cao của nó gần gấp ba lần tòa nhà ga và trung tâm thương mại đã sụp đổ trong trận chiến trước đó.
“Không, to lớn thì vẫn rất to lớn… nhưng để chạm tới bầu trời thì e là vẫn chưa đủ.”
Nói xong, Akari chỉ về phía cây cổ thụ ngược đời bao phủ đỉnh trời.
“Mục đích của người khổng lồ là kết nối với cái cây đó đúng không? Nhưng với kích thước đó thì vẫn còn rất xa mới đủ. Nếu nói những ‘con người’ còn sót lại chỉ còn chúng ta, thì nó có phải là quá nhỏ không?”
“Anh không rõ… anh cho rằng có lẽ khi nó hoàn thành vai trò Cây Thế Giới thì sẽ to lên đột ngột. Hơn nữa cũng không rõ kích thước về mặt vật lý và khoảng cách có liên quan hay không.”
Vấn đề Akari nêu ra có phần hợp lí, nhưng tôi cũng trình bày ý kiến của mình.
“Có lẽ đúng như lời Kiseki-nii nói. Chỉ là… tại thời điểm em bắt đầu giám sát, em lại ‘thấy’ được hơi thở của ‘cây có thể di chuyển’ tụ lại xung quanh người khổng lồ. Tuy nhiên sự to lớn hóa của người khổng lồ lại dừng lại, em cho rằng có điều gì đó không ổn.”
“Thật— là lạ thật. Ren Dai có phải là đã từ bỏ việc hấp thụ cư dân không…?”
“Có thể. Người khổng lồ rất có thể vì quá trình hóa cây tiến triển nên không thể di chuyển nữa đúng không? Vậy thì, nó hẳn muốn có được quân cờ có thể di chuyển.”
“Nhưng cho dù vậy, cũng nên để ‘cây có thể di chuyển’ đi tìm chúng ta, nên hành động tích cực hơn mới phải.”
“Đúng vậy… đây chính là điều khó hiểu. Ưm… em không cảm thấy mình sơ suất ở đâu cả.”
Akari khoanh tay, nghiêng đầu suy nghĩ. Tôi cũng không nghĩ ra được bất cứ manh mối nào, cuộc thảo luận rơi vào bế tắc.
“——Dù sao thì ăn cái này trước đã? Bổ sung dinh dưỡng, biết đâu lại nghĩ ra được giả thuyết hay.”
Tôi quyết định thay đổi tâm trạng trước, đưa bánh quy cho Akari. Nhưng đúng lúc đó, tôi phát hiện ra cửa kính đang rung nhẹ. Tiếp đó, rung động truyền đến từ dưới chân.
Chuyện gì vậy? Động đất—?
Tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, mặt đất đã bắt đầu rung lắc mạnh mẽ. Tòa nhà phát ra tiếng kêu ken két.
“Oa!?”
Hộp bánh quy trong tay tôi rơi xuống đất, Akari mất thăng bằng, ngã vào người tôi.
Tôi lập tức đỡ lấy thân thể Akari, kết quả là bản thân cũng không đứng vững, quỳ xuống đất. Tôi lo lắng có thứ gì đó rơi xuống, đè lên người Akari. Cơn rung lắc dữ dội kéo dài khoảng hai mươi giây, rồi từ từ lắng xuống.
“……Hình như không sao rồi.”
Tôi đứng dậy quan sát xung quanh, phát hiện ra cái bình có vẻ rất đắt tiền đặt ở góc hành lang bị đổ, nhưng ngoài ra không có gì khác. Nhìn ra ngoài cửa sổ thấy Ren Dai vẫn không hề di chuyển.
“Chuyện gì vậy…?”
Tôi lẩm bẩm ngơ ngác.
“Không biết.”
Akari nắm chặt lấy áo sơ mi của tôi, cũng lắc đầu nói.
“Nhưng có một linh cảm xấu. Khoảng cách đến lúc mặt trời lặn chỉ còn một tiếng đồng hồ nữa, có lẽ bây giờ hành động thì tốt hơn. Hơn nữa từ đây đến chỗ người khổng lồ cũng mất thời gian.”
“Cũng đúng… anh cũng cảm thấy cứ ngồi yên không làm gì cũng không ổn. Dù sao thì cũng quay lại bên mọi người đã.”
Tôi đỡ Akari đứng dậy.
Tôi không cho rằng trận động đất vừa rồi là ngẫu nhiên. Huống hồ, Megasaki đã dị giới hóa hẳn rồi thì không thể xảy ra động đất tự nhiên, vẫn nên cho rằng kẻ địch có hành động gì đó thì tốt hơn. Nếu vậy, chúng ta cũng phải bắt đầu hành động rồi…
“Biết rồi. Em cũng lo mọi người có bị thương trong trận động đất vừa rồi không.”
Tôi liếc mắt nhìn về phía bóng đen của Ren Dai sừng sững ở phía ngoài cửa sổ, cùng Akari nhanh chóng đi dọc theo hành lang về phía sau. Hai tiếng bước chân vội vã vang vọng trong bóng tối.
“——Kiseki-nii. Em có thể tranh thủ hỏi anh một câu không?”
Akari đi bên cạnh tôi hỏi. Cô ấy vẫn nhìn về phía trước mà không nhìn tôi.
“Chuyện gì?”
“Kiseki-nii… anh có chuyện gì giấu em đúng không?”
“Ế——”
Tôi không khỏi ngập ngừng.
Tôi quả thật có chuyện giấu Akari. Đó chính là… chuyện quân bài tẩy của tôi.
Chỉ riêng đối với Akari, dù thế nào tôi cũng không nói ra được. Bởi vì tôi đã hứa với Akari, sẽ cả đời chịu đựng những trò đùa của cô ấy.
Quân bài tẩy của tôi— triệu hồi 〈Ngục Thiên〉 là một bí thuật phải đánh đổi tính mạng mình. Dù đó là phương án cuối cùng, nhưng sâu trong lòng tôi vẫn cảm thấy, ngay khoảnh khắc tôi coi đó là lựa chọn thì tôi đã phản bội Akari rồi.
Tôi đương nhiên không coi đó là việc phá vỡ lời hứa, cho dù dùng đến chiêu đó tôi cũng không định từ bỏ. Nhưng mà, cảm giác tội lỗi đối với Akari dù thế nào cũng không thể xóa bỏ được.
“Em luôn ‘nhìn’ thấy đấy. Đó là màu xanh lục bị tắc nghẽn… là màu sắc của sự hối hận và phiền muộn trộn lẫn. Khi nói chuyện với em, màu sắc đó sẽ trở nên mạnh hơn. Cho nên, Kiseki-nii có chuyện gì giấu em đúng không?”
Akari nói tiếp. Ánh mắt cô ấy vẫn nhìn chằm chằm về phía trước hành lang.
“………”
Tôi cảm thấy mình phải nói gì đó, nhưng tôi không thể mở miệng.
“Kiseki-nii đang sợ cái gì, nên không dám nói với em đúng không?”
“Gì? Sợ hã?”
Câu hỏi cô ấy đặt ra là điều tôi không ngờ tới, điều này khiến tôi cảm thấy bối rối.
“Đúng vậy. Em không nhất thiết phải hỏi anh đang giấu chuyện gì, chỉ muốn biết điều đó đáng sợ với em đến mức nào, đến mức Kiseki-nii đều không dám mở miệng.”
Bị cô ấy chỉ ra như vậy, tôi bừng tỉnh. Trong lòng tôi quả thật có một nỗi sợ hãi, đó là tình cảm bị che khuất dưới cảm giác tội lỗi mà không nhìn thấy được. Akari muốn tôi bộc lộ tâm tư đó.
So với việc giấu giếm, có vẻ như việc này lại càng quan trọng hơn. Akari lặng lẽ chờ tôi trả lời.
“Có lẽ… anh sợ sẽ khiến em thật sự tức giận.”
Sau khi tự vấn lương tâm, tôi nói thật.
“Không chịu nổi… Kiseki-nii thật là nhát gan.”
Akari thốt lên bất lực, cuối cùng ánh mắt cũng chuyển sang tôi.
“Xấu hổ…”
Bản thân tôi cũng cảm thấy xấu hổ, nên xin lỗi cô ấy.
“Đến lúc này rồi, làm sao em lại thất vọng về Kiseki-nii được chứ. Em đã biết Kiseki-nii là người như vậy rồi. Chính vì sợ mất đi sợi dây liên kết giữa hai ta nhất… nên đặc biệt đặc biệt sợ bị người thân ghét đúng không? Cho nên Kiseki-nii đặc biệt sợ chị Alisa và chị Mio.”
Bị cô ấy trêu chọc một cách độc ác, nhưng tôi lại không nói nên lời. Bởi vì nghĩ đi nghĩ lại thì thấy, những gì cô ấy nói hoàn toàn đúng.
Tôi dám mạnh dạn cãi nhau chỉ có mỗi Yui thôi. Bởi vì chúng ta là anh em, liên kết chúng ta là một sợi dây ràng buộc không bao giờ có thể cắt đứt được.
“——Ha ha, thấy Kiseki-nii đáng thương, vậy thì trò đùa đến đây thôi nhé. Biết Kiseki-nii vẫn rất sợ em, như vậy tạm thời cũng đủ rồi.”
“Akari…”
“Điều đó có nghĩa là Kiseki-nii không muốn ‘mất’ em đúng không? Vậy thì làm ơn cố gắng lên nhé Kiseki-nii. Cái quân bài tẩy sẽ khiến em giận đó— hãy cố gắng đừng dùng đến nó nhé.”
Akari nói vậy, nheo mắt nhìn tôi.
“Hả…? Ngươi, phát hiện rồi sao?”
“Đương nhiên rồi. Chỉ cần quan sát Kiseki-nii, lập tức đoán ra chuyện giấu giếm là gì. Chỉ là không cần thiết phải hỏi thẳng thừng mà thôi.”
Akari nói một cách bình thản với tôi đang ngạc nhiên.
“……Akari, em thật đáng ghét.”
“Chỉ có riêng Kiseki-nii thôi nhé.”
Akari nở nụ cười rạng rỡ với tôi, rồi lại nhìn về phía trước.
Đến đây thì coi như nói chuyện xong rồi. Sau đó chúng tôi lặng lẽ đi cùng nhau, nhưng khi sắp đến sảnh lớn nơi Tsuki đang ở, Akari thì thầm.
“Nhưng mà— nên dũng cảm làm em giận.”
“Gì?”
“Có lẽ sẽ có thứ gì đó hỏng hóc, có lẽ sẽ mất đi ai đó. Nhưng mà, sợi dây liên kết chúng ta theo đuổi… sợi dây liên kết mà Kiseki-nii thực sự muốn… chẳng lẽ không phải đều ở ‘phía trước’ sao?”
Câu nói này, dường như đã nhìn thấu tất cả mọi thứ của tôi. Một thứ gì đó chôn vùi trong lòng tôi, thứ mà tôi không muốn nghĩ đến đã run lên, giống như đã tạo ra sự cộng hưởng.
“Câu nói đó là—”
Tôi định hỏi lại Akari, nhưng chưa kịp hỏi đã đến sảnh lớn nơi có giếng thông gió. Có lẽ đã sớm phát hiện ra chúng tôi đến gần, Tsuki đã lên lầu lại gần.
Đương nhiên, cuộc trò chuyện của chúng tôi bị gián đoạn, tôi đã mất cơ hội hỏi ý đồ khi Akari nói những lời đó.
Không đúng, Akari hẳn là cố ý chọn thời điểm đó để tôi không hỏi lại.
『Tự mình suy nghĩ đi』
——Tôi có thể thấy bóng lưng nhỏ nhắn của Akari đang nói như vậy.
3
Tôi dẫn Akari và Tsuki trở lại phòng khách nơi Alisa và những người khác đang ở.
Tay tôi vừa với tới tay nắm cửa, thì nghe thấy tiếng nói chuyện từ trong nhà vọng ra.
“Là vậy sao… em cũng—”
“Ồ? Em… yêu, nhưng mà———— rồi.”
Tôi phát hiện ra còn có cả giọng nói của Mio nữa, liền mạnh mẽ mở cửa ra.
“A, Kiseki.”
Tôi trước tiên chạm mắt với Alisa đang ngồi trên ghế sofa. Rồi sau đó, Mio ngồi bên cạnh Alisa cũng quay sang nhìn tôi.
“Kiseki-kun…”
“Mio, em tỉnh rồi à.”
“Ừm, trận động đất vừa rồi đã đánh thức em. Bây giờ đang hỏi về những gì đã xảy ra trên đường đến đây, và kế hoạch tiếp theo.”
Sắc mặt Mio khá tốt, qua giấc ngủ dường như đã khôi phục lại sức lực.
“Vậy thì không cần giải thích nữa. Mio, phải hành động sớm hơn một chút so với kế hoạch dự định. Chúng ta… bây giờ sẽ đi đánh bại Ren Dai.”
“——Ừm. Lần này không phải là chiến đấu để không thua, mà là để chiến thắng.”
Trong mắt Mio ánh lên ánh sáng mãnh liệt, gật đầu. Như vậy xem ra, về mặt tinh thần cũng không có vấn đề gì. Tôi còn tưởng rằng sau khi đối mặt với Ren Dai, tinh thần cô ấy sẽ càng không ổn định hơn.
“Ừm, chúng ta phải giành chiến thắng, lấy lại mọi người… lấy lại cuộc sống thường nhật.”
Nói xong, Akari bên cạnh trầm ngâm khoanh tay.
“Cuộc sống thường nhật… sao. Vậy thì Kiseki-nii, đợi sau khi vượt qua trận chiến này thuận lợi rồi, chúng ta hai người sẽ đi du lịch một mình nhé.”
“Du… du lịch?”
Lời đề nghị bất ngờ này khiến tôi bối rối.
“Đúng vậy. Có một nơi em muốn đi xem, dù hơi xa.”
Akari gật đầu. Tiếp đó, lần này Tsuki lại nắm lấy tay tôi.
“Em… em muốn đi biển.”
“Cậu nữa sao… nhưng bây giờ đã là mùa thu rồi mà.”
“Không sao. Em nghe chuyện mọi người đi tắm biển của Yukina kể… cũng đã đọc được kí ức. Chỉ có mình em không cùng tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ đó. Cho nên em muốn đi. A… đương nhiên rồi, Yukina cũng sẽ đi cùng.”
Tsuki nhìn tôi bằng ánh mắt không hề nhượng bộ. Sau đó, Alisa và Mio đang quan sát cũng giơ tay lên.
“Kiseki, em muốn đi karaoke. Có rất nhiều bài hát em muốn hát thỏa thích. À đúng rồi, em còn muốn xem phim. Rồi, còn có máy chơi game nữa. Đối với mọi người thì rất bình thường, nhưng em đều muốn thử.”
“Em… muốn đi xem thành phố em đã từng sống. Cùng với Kiseki-kun.”
Alisa và Mio cười nói ra những điều bình thường mà họ mong muốn.
Tương lai của tôi đang dần được lấp đầy. Nói là cuộc sống thường nhật, nhưng lại tràn đầy những hi vọng mà cuộc sống thường nhật tẻ nhạt lặp đi lặp lại không chứa đựng được. Nhưng những lời hứa này chỉ có thể thực hiện được trong cuộc sống thường nhật.
Người khởi xướng cuộc nói chuyện này là Akari mỉm cười với tôi. Cô ấy hẳn là muốn tôi đừng chỉ nhìn chằm chằm vào chiến thắng trước mắt, mà hãy tưởng tượng ra một tương lai cụ thể hơn. Rồi mọi người chắc chắn đều hiểu điều này, nên tham gia vào.
“——Được rồi, anh đồng ý hết với các em. Hãy để chúng ta cùng trải qua cuộc sống thường nhật như vậy đi.”
Tôi cười khổ gật đầu. Tôi cảm nhận được trái tim tôi và mọi người đã được nối liền, lòng tôi trở nên nóng bừng.
“Phá lời hứa phải nuốt một nghìn cây kim đấy nhé.”
Akari nhắc nhở.
“……Nhận được chứng cứ rồi.”
Tsuki nắm chặt nắm đấm trước ngực.
“Tuyệt đối tuyệt đối không được quên đấy nhé? Quên là không tha cho anh đâu.”
Alisa chỉ vào tôi.
“Tương tự như về quê, nghỉ đông đi thì hợp lí hơn…”
Mio bắt đầu lập kế hoạch cụ thể.
Ánh mắt của bốn người đều cực kì nghiêm túc, mồ hôi lạnh chảy xuống mặt tôi. Tôi không hiểu sao lại nảy sinh ra một cảm giác nguy hiểm.
『Em cũng muốn, phải dẫn em đi xem bầu trời đêm mùa đông đấy nhé? Em rất mong chờ đấy, anh trai.』
Rồi Yui cũng xen vào từ trong lòng tôi.
Tôi cảm thấy mình đã đồng ý quá vội vàng, nhưng lời nói của quân tử một lời cũng như ngàn lời. Tôi nở nụ cười co giật, lấy lại tinh thần, chuyển chủ đề trở lại.
“Rất… rất tốt, vậy thì tiếp theo đến chỗ Ren Dai…”
“Mặt trời còn chưa lặn mà, Kiseki.”
Nhưng tôi nói được một nửa thì bị ngắt lời.
Shura, cao khoảng mười lăm cen-ti-mét, đang ngồi bên bàn, vẻ mặt lo lắng nhìn tôi. Cô ấy có lẽ là lo tôi muốn lập tức phát động quyết chiến. Để Shura yên tâm, tôi mở miệng giải thích.
“……Anh biết rồi. Nhưng sự rung lắc vừa rồi… khiến anh có một cảm giác không lành. Anh cảm thấy thay vì cứ ngồi yên ở đây, thì cứ tranh thủ lại gần Ren Dai trước. Trận chiến anh định bắt đầu sau khi mặt trời lặn.”
“Ừm, vậy thì được— “
Shura chuẩn bị gật đầu đồng ý, thì đột nhiên lại truyền đến một cơn rung động như bị đẩy lên.
“Oa oa oa!?”
Tôi dùng tay đỡ lấy Shura đang rơi xuống từ trên bàn rồi ngồi xổm xuống, chờ cho đến khi rung lắc kết thúc.
Akari nấp dưới bàn, Alisa và Mio nắm chặt ghế sofa. Tsuki dùng tay chống đỡ chiếc đồng hồ sắp đổ.
Mà nói đến tôi chưa thấy Miyajima đâu, có phải vẫn đang tìm đồ ăn ở bếp không nhỉ?
Lần rung chấn này dữ dội hơn trước, nhưng lại lắng xuống nhanh chóng đến bất ngờ. Tôi lo lắng đứng dậy, đặt Shura trở lại lên bàn. Đồng thời, Miyajima mở cửa xông vào.
“Này, lúc nãy rốt cuộc là sao vậy hả, cái rung lắc này! Tôi vất vả lắm mới mang đồ ăn đến, kết quả lại làm rơi hết rồi.”
Những hộp bánh kẹo nằm la liệt trên hành lang. Điều đó có nghĩa là, trận động đất xảy ra khi cậu ấy đến trước cửa.
“Nguyên nhân động đất không rõ… nhưng bây giờ không phải lúc từ từ ăn uống. Nếu rung lắc tiếp tục xảy ra, trong nhà sẽ không an toàn, chúng ta ra ngoài thôi.”
Tôi nhìn mọi người, đề nghị như vậy. Nhưng Tsuki giơ tay ngăn tôi lại.
“…Xin chờ một chút.”
“Sao vậy?”
Tôi hỏi Tsuki, người đang có vẻ mặt nghiêm trọng.
“Có thứ gì đó… đang đến gần. Không—chúng ta đang bị bao vây! Có lẽ là “Cây biết di chuyển”.”
Mọi người đều nín thở. Alisa chạy đến cửa sổ kính sát đất của ban công, nhìn ra ngoài qua rèm cửa ren.
“Tuy chưa nhìn thấy, nhưng nghe thấy tiếng lá xào xạc. Chẳng lẽ bị phát hiện rồi sao?”
Tsuki do dự gật đầu với Alisa.
“Có lẽ là… chúng bắt đầu bao vây từ khoảng cách xa mà chúng ta không hề hay biết, rồi từ từ thu hẹp vòng vây. Nếu không biết vị trí của chúng ta, chuyện này chắc chắn không làm được.”
“Sao lại thế được… lúc nào bị lộ? Ngay cả Ren Dai cũng hoàn toàn không hề động đậy nhỉ?”
Alisa nhìn về phía Akina, Akina gật đầu.
“Đúng vậy, người khổng lồ hoàn toàn, một chút cũng không động đậy, thậm chí khiến người ta nghi ngờ liệu có phải đã hoàn toàn hóa thành cây rồi không. Nói đến sự thay đổi, thì chỉ có trận động đất lúc nãy—”
Nhưng Akina dừng lại ở đó. Vẻ mặt cô ấy dường như đang chú ý đến điều gì đó. Tôi cũng nghĩ đến một khả năng. Ren Dai đã hóa thành cây, thân hình khổng lồ không thể động đậy, cây sẽ cắm rễ xuống đất, rồi là động đất….
Chẳng lẽ—
“Là rễ cây.”
Akina nói ra suy đoán trùng khớp với tôi. Nghe xong, vẻ mặt Alisa cũng hiện lên sự hiểu ra.
“Hóa ra là vậy… chủ quan quá rồi. Ren Dai không phải là không làm gì cả, mà là để rễ cây lan khắp toàn bộ thành phố dưới lòng đất, mở rộng phạm vi cảm nhận. Trận động đất đó hẳn là bằng chứng cho việc rễ cây đã đến gần đây…”
Alisa bất mãn nói. Nhưng Miyu lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, đi về phía cửa sổ kính sát đất.
“Nhưng mà, chỉ có “Cây biết di chuyển” tụ tập lại đúng không? Ren Dai vẫn còn ở trước nhà ga, không thể di chuyển. Với năng lực của chúng ta, chạy trốn không khó đâu.”
——Xào xạc xào xạc xào xạc xào xạc!
Tiếng lá cây càng lớn hơn, có thể thấy một làn sóng xanh đang cuộn về phía khu nhà ở cao cấp.
Trong cảnh tượng này, những con đường giống như những mao mạch, vận chuyển dòng máu xanh đến đây. Đám cây nhanh chóng tiến đến gần chúng ta, hoàn toàn khác với lúc tự động đuổi theo chúng ta. Ren Dai quả nhiên không thu hết những người đã biến thành cây, mà giữ lại những quân cờ biết di chuyển.
“Có sự điều khiển… bây giờ “Cây biết di chuyển” hoàn toàn bị Ren Dai điều khiển. Đây là để bắt chúng ta.”
Alisa, tay cầm thanh đại kiếm không vỏ hợp nhất với tay phải, nói.
“Miyu nói đúng, chỉ cần chạy trốn thì có lẽ rất đơn giản. Cũng có thể sử dụng khả năng nhảy của <Ma Lang>, hoặc phép thuật bay của Miyu. Nhưng… như vậy thì không thể thực hiện phân công chiến thuật đã định trước được nữa.”
Akina cũng đồng ý với ý kiến của Alisa.
“Đúng vậy… vị trí của chúng ta hiện tại đã bị khóa lại, Alisa làm mồi nhử, rồi Kiske thực hiện tấn công bất ngờ, kế hoạch đó không còn hiệu lực nữa.”
“Vậy thì chỉ có thể đối đầu trực diện thôi sao?”
Tôi hỏi như vậy, nhưng Akina suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.
“Không… vẫn còn chiến lược khác. Vì phương tiện cảm nhận của kẻ địch là rễ cây, vậy chắc chắn sẽ có kẽ hở. Chúng ta hãy rời khỏi đây trước, làm như vậy cũng có thể xác nhận giả thuyết này. Nếu trận động đất lúc nãy là do rễ của người khổng lồ đến dưới căn nhà này, thì phạm vi tìm kiếm hiện tại chỉ khoảng bán kính hai cây số thôi. Đến ký túc xá nữ sinh chắc chắn có thể thoát khỏi phạm vi cảm nhận của kẻ địch.”
Akina lập tức lập ra chiến lược mới trong đầu, rồi quay sang Miyu.
“Phép thuật bay của chị Miyu là ngựa lửa phải không? Nó có thể chở được bao nhiêu người?”
“Để tôi xem… điều này còn tùy thuộc vào kích thước. Dù có giới hạn, nhưng có thể điều chỉnh để đủ vận chuyển tất cả mọi người ở đây.”
“Vậy thì, tất cả chúng ta sẽ lên phép thuật của chị Miyu, bây giờ mau chóng chạy trốn.”
Chúng tôi theo sự thúc giục của Akina mà tập trung lại ở cửa sổ kính sát đất của ban công.
Nhìn ra ngoài qua cửa kính, bên ngoài bức tường bao quanh biệt thự Yugetsu đã bị cây cối nhấn chìm hoàn toàn. “Cây biết di chuyển” đã đến trước cửa nhà lớn, cánh cửa sắt màu đen đang kêu răng rắc dưới áp lực, đã bị biến dạng.
“<Ngựa chiến hỏa mao (Falchion)> của tôi rất dễ thấy, không sao chứ?”
Miyu xác nhận với Akina, sau đó Shura giơ tay lên chen vào nói.
“Tôi muốn nói… phương tiện của Shura rất nhỏ, tuy không thể thực hiện những việc cần sức mạnh năng lượng vật lý lớn, ví dụ như di chuyển mọi người chẳng hạn, nhưng chỉ cần sử dụng sự khúc xạ ánh sáng để khiến mọi người biến mất, thì có lẽ làm được.”
Nghe Shura nói vậy, Akina cười tươi rói.
“Nếu vậy thì chắc chắn không vấn đề gì, lo lắng bị người khổng lồ nhìn thấy cũng giảm bớt. Chị Miyu, cứ mạnh dạn thi triển phép thuật đi.”
Ầm ầm ầm ầm, cánh cửa sắt bị đẩy đổ. Tiếng động mạnh khiến sàn nhà rung nhẹ.
“Được rồi, bắt đầu đây—”
Miyu phán đoán không còn thời gian do dự, mở cửa sổ chuẩn bị ra ban công. Nhưng, ở đó vang lên một tiếng động lớn chói tai.
“Miyu à à à! Bố của con, trở về rồi à à à à à à à à!!”
Vai Miyu khẽ run, dừng lại. Giọng nói nam tính đầy kiêu ngạo này dường như nghe thấy ở đâu đó, rất giống với giọng của Ren Dai, nhưng lại có chút khác biệt. Trẻ hơn Ren Dai một chút, có sức sống hơn.
“Tanabe… chú?”
Nghe tiếng rên rỉ khó tin của Miyu, ký ức của tôi cũng được khơi dậy. Yugetsu Tanabe—chú của Miyu. Biệt thự xa hoa này ban đầu là tài sản của ông ta, nhưng Miyu dường như đã phá hủy trái tim ông ta từ lâu rồi. Trước kia khi ông ta xuất hiện trước mặt chúng tôi, chỉ là Harry Wright điều khiển cơ thể ông ta.
“Miyu à à à? Con không ra đón bố sao à à à? Bố biết con ở đây ồ ồ ồ ồ ồ?”
Một “Cây biết di chuyển” bước qua cánh cửa lớn đã đổ xuống vào sân trước, đồng thời phát ra âm thanh kỳ quái đáng sợ.
“Lừa người… tại sao, tại sao chú lại…”
Vai Miyu run rẩy, nhìn chằm chằm vào “Cây biết di chuyển” đang đến gần nhà lớn. Trên thân cây xuất hiện khuôn mặt của một người đàn ông, đó là đặc điểm mà những cây khác không có—
“Mau ra đây ây ây ây ây! Đừng chạy ào ào ào ào! Nếu con chạy trốn ào ào ào, thì sẽ gặp chuyện lớn rồi à à à à à à à!!”
Khuôn mặt người đàn ông trên thân cây cử động miệng, hét lớn. Tôi biết—tôi sẽ không quên khuôn mặt đáng ghét đó. Đó chính là Yugetsu Tanabe.
“——…Không đúng, đừng đùa nữa!!”
Miyu không dừng lại, chạy ra ban công. Tôi lập tức chuẩn bị đuổi theo, nhưng bị Akina giữ lấy áo. Tại sao cô ấy lại ngăn tôi? Tôi quay đầu lại nhìn.
“Chạy trốn thì sẽ gặp chuyện lớn, câu nói đó rất đáng chú ý. Chúng ta vẫn đừng nên chủ động lộ diện, hãy quan sát trước đã.”
Bị ánh mắt bình tĩnh của cô ấy nhìn chằm chằm, đầu óc tôi cũng trở nên bình tĩnh. Akina nói đúng, kẻ địch chỉ nhắm vào Miyu, không cần thiết phải chủ động lộ mặt, nói cho chúng biết còn có những người khác ở đây.
Tôi gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, với tâm trạng bất an, nhìn về phía bóng lưng của Miyu đang đứng một mình trên ban công.
“Ren Dai… đừng ghê tởm nữa! Ngươi điều khiển chú ruột đã hỏng bét với mục đích gì?”
Miyu gào lên bằng giọng khàn khàn. Có vẻ như Miyu phán đoán là Ren Dai đang đóng giả Yugetsu Tanabe. Xét cho cùng, đã có tiền lệ của Harry Wright, phản ứng như vậy là đương nhiên.
“Cuối cùng cũng ra rồi sao… quả là một đứa con ngoan à à à… nhưng bố không phải là Ren Dai à à à, là bố của con à à à à à à!!”
“Đồ ồn ào—câm miệng. Ngươi nói đến cha nuôi sao? Hay là người nào đó? Nếu nói đến người chú đã coi ta như con rối… chính là Yugetsu Tanabe đó, thì ta đã phá hủy rồi. Ta đã phá hủy trái tim ông ta.”
“Đúng rồi à à à! Ta bị phá hủy rồi! Đau quá, lạnh quá, sợ quá à à à! Nhưng mà, ta lại khỏe rồi. Vì vậy, ta lại trở về rồi à à à à à à!!”
Tiếng sách xào xạc, rễ cây đang bò, Tanabe cười.
“À à à ă ă ă, nhưng bây giờ ta có việc cần nhờ đến dòng họ cấp thấp của Hassaku à à à. Con đừng đừng đừng đừng nhìn người khác à à à.”
“Chẳng lẽ—ngươi thực sự là chú?”
Giọng nói của Miyu pha lẫn sự dao động.
“Không ây ây ây sai, bố không phải ở đây sao à à à à à? Mau xuống đây à à à à. Nếu bố không đưa con đi à à à, bố lại bị phá hủy rồi à à à à. Bố không muốn… à à à ă ă ă, không muốn ă không muốn ă không muốn ă!!”
Tanabe giống như đang điên cuồng gãi đầu vậy, những cành cây đung đưa, màu xanh lá cây rải khắp sân.
Ông ta căn bản không hồi phục, đó chỉ là một con quái vật, là một con quái vật cây được tạo ra bằng cách bóp méo trái tim đã bị phá hủy. Cho phép ông ta tạm thời duy trì bản thân, có lẽ là để gây áp lực về mặt tinh thần lên Miyu.
“Mau lên, mau ă mau ă mau ă! Nếu con không nhanh lên, bạn bè của con sẽ khô héo rồi à à à à!!”
Đối mặt với Miyu không nhúc nhích, Tanabe tức giận gào lên. Sau đó, hai cây “Cây biết di chuyển” đi ra từ những cây đang bao vây nhà lớn.
“Bạn bè…?”
Miyu thì thầm. Tôi có một dự cảm chẳng lành.
Đến trước mặt Tanabe, thân cây của “Cây biết di chuyển” phình ra, trên đó hiện lên khuôn mặt người. Hai khuôn mặt đó đều là những khuôn mặt tôi rất quen thuộc, là khuôn mặt của những người bạn của chúng ta—
“Fuyuki, bạn cùng lớp… Yamazaki bạn cùng lớp…”
Giọng Miyu run rẩy, gọi tên họ.
“Yamazaki!?”
Miyajima tái mặt, muốn chạy ra ban công, nhưng bị Tsuki ở bên cạnh ngăn lại.
“Không được… đi rồi thì—”
Tsuki khuyên can Miyajima, nhưng ngay cả bản thân Tsuki cũng cắn chặt môi, hung dữ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Trong lòng cô ấy chắc chắn rất muốn lập tức chạy đến cứu Fuyuki.
“Hai người này, là bạn của con đúng không à à? Nếu con không nghe lời, họ sẽ khô héo rồi à à à à à.”
“Khô… ý gì?”
“Ý là chết chết chết chết.”
Một cành cây từ trên cây của Tanabe thò ra, đầu nhọn chỉ về phía mặt Fuyuki.
“Giường ươm không còn, cây sẽ khô héo. Con hiểu chưa à à?”
“——Đồ, khốn nạn!!”
Xung quanh Miyu bùng nổ những tia lửa, có lẽ là cơn giận dữ không kìm nén được đã kích hoạt phép thuật chưa được xác định.
“Ồ ồ ồ ồ ồ, à à à a a a a… Sợ quá sợ quá sợ quá sợ quá. Sợ, sợ sợ sợ, ta sẽ làm khô một người trước đã à à à à à à!!”
“Dừng, dừng tay!!”
Miyu hết sức ngăn cản Tanabe.
“Ta sẽ đi… ta sẽ đi với ngươi. Vì vậy—đừng giết họ.”
Miyu cúi đầu, vô cùng khó khăn nói.
“À à à ă ă ă, Miyu quả là một đứa con ngoan ngoan. Ta đợi con ây ây ây, mau xuống đây à à à ă ă ă.”
Miyu nắm chặt nắm đấm gật đầu.
“Ngoài ra, bạn bè của con cũng ở đây à à à ă ă ă? Có thể để họ cùng đến không à à à a a ă?”
“…Chỉ có một mình tôi ở đây, không có ai khác.”
Miyu kìm nén sự dao động, trả lời.
“Ư ư ư, thật đáng tiếc ơ ơ… vì chỉ có một người, vậy thì chỉ có một người bạn có thể được cứu rồi rồi rồi rồi.”
Tanabe đưa cành cây nhọn chỉ về phía mặt Yamazaki.
“Cái… gì…”
“Chọn ai đây ơ ngỗng? Chọn người con thích đi à ă?”
“Dừng tay!!”
“Đúng rồi à à à ă, có người bạn cùng đi thì ta sẽ dừng tay… tóm lại ta đợi con, Miyu ồ ồ ô.”
“——“
Vai Miyu run rẩy quay người lại, trở về phòng. Cô ấy đóng cửa sổ, kéo rèm cửa lại, rồi cúi đầu xuống trước mặt chúng tôi.
“Xin lỗi… tôi không biết phải làm sao. Ít nhất cần thêm một người đi cùng tôi… nếu không Fuyuki bạn cùng lớp và Yamazaki bạn cùng lớp sẽ—”
Miyu lộ ra ánh mắt tuyệt vọng, nói như vậy. Tôi không thể trả lời cô ấy ngay lập tức, vì tôi vẫn chưa nghĩ ra cách nào để phá vỡ tình thế này.
Vào lúc này, sự im lặng nặng nề bao trùm giữa mọi người, Miyajima phá vỡ sự im lặng.
“Tôi, sẽ đi cùng cô ấy.”
“Gì…?“
Tôi không thể tin được, nhìn về phía Miyajima. Miyajima tái mét mặt, thân thể run lên bần bật. Nhưng cậu ấy không hối hận, lại tiếp tục nói.
“Yamazaki hiện tại đang gặp nguy hiểm, vì vậy, vì vậy… tôi, tôi sẽ đi. Và, và sau khi đánh nhau, tôi căn bản không thể giúp được gì, chỉ làm vướng víu mọi người… nên ít nhất hãy để tôi góp sức cứu Yamazaki họ ra.”
Nhìn cậu ấy thế nào cũng đang cố gắng ép buộc bản thân, cậu ấy chắc chắn rất sợ. Nhưng cậu ấy—Miyajima là nghiêm túc.
Nhìn thấy cảnh này, Miyu cũng với vẻ mặt kiên nghị mở miệng nói.
“Cảm ơn cậu… Miyajima bạn cùng lớp. Ừm—tôi cũng, sẽ đi cùng.”
“Hai người đợi đã! Miyajima đi ra chỉ là đưa thêm con tin cho họ. Quan trọng nhất là, chị Miyu một khi bị bắt, chúng ta sẽ mất đi phương tiện đánh bại người khổng lồ. Tuyệt đối không thể để chị Miyu rơi vào tay kẻ địch.”
Akina lo lắng khuyên nhủ Miyu.
“Tôi biết, tôi đều hiểu… nhưng bây giờ tôi không nghe lời anh ta, bạn cùng lớp Fuyuki và bạn cùng lớp Yamazaki sẽ bị giết mất!!”
Người bất đắc dĩ nhất chắc chắn là Miyu. Mỗi câu nói cô ấy thốt ra đều trong sự giằng xé và run rẩy.
Tôi thực sự không nhịn được nữa, chưa sắp xếp ổn thỏa suy nghĩ đã thẳng thắn nói.
“Nhưng mà, Miyu đi rồi sẽ bị giết, rồi Miyajima cũng… rơi vào tay họ. Vì vậy đến nước này… thì chiến đấu đi, đánh bại Tanabe—”
“Không được! Vì Ren Dai đang điều khiển “Cây biết di chuyển”, chỉ đánh bại người chú có lẽ không có ý nghĩa gì, anh ta sẽ lại để những cây khác thay thế… không chừng những cây bắt giữ Fuyuki bạn cùng lớp họ sẽ tự mình làm hại họ.”
“Cái này…”
Tôi không thể phản bác, chỉ có thể im miệng. Không còn cách nào cả, chẳng lẽ bây giờ chỉ có thể khuất phục trước Tanabe sao—?
Tôi bất mãn nắm chặt nắm đấm, nhưng có thứ gì đó nhẹ nhàng chạm vào nắm đấm của tôi. Không hay biết lúc nào, Tsuki đến bên cạnh tôi, nhìn tôi.
“…Không sao đâu, tiền bối. Có một cách vừa không cần mất chị Miyu, vừa có thể phá vỡ thế cục này.”
“Gì? Thật sự có cách đó sao?”
“Đúng vậy. Chỉ cần… sử dụng “tôi”.”
Tsuki dùng hai tay che mặt mình lại. Tóc cô ấy ngắn hơn, và dần dần trở nên đen, màu da cũng thay đổi thành màu trắng đối lập, thân hình hơi cao lên. Khi cô ấy bỏ tay ra, bên dưới hiện ra khuôn mặt của Miyu.
“Gì? Gì gì gì gì gì gì!?”
Miyajima kinh hô lên. Điều này cũng dễ hiểu, vì dù sao Tsuki trong nháy mắt đã biến đổi ngoại hình trở nên giống hệt Miyu. Đây là khả năng biến thân của Tsuki.
Tôi đã biết khả năng đó từ lâu rồi, không hề ngạc nhiên, nhưng nhận ra ý đồ của Tsuki thì nín thở.
“Ý của em là, em sẽ thay thế Miyu sao?”
“Đúng vậy. Tôi, đã nói rồi đúng không? Tôi sẽ nỗ lực trở thành hi vọng của tiền bối… tôi sẽ làm hết sức mình… bây giờ là lúc rồi.”
“Nhưng, nhưng Ren Dai chắc chắn định giết Miyu mà! Em làm sao có thể thay thế—”
“Xin đừng lo lắng. Khi thực sự gặp nguy hiểm… tôi sẽ chủ động lộ thân phận thật. Như vậy, có lẽ tôi chỉ bị thu phục mà thôi.”
Mặc dù Tsuki nói như vậy, nhưng trước mắt tôi đã thấy rõ ràng vẻ mặt nổi giận của Ren Dai. Một khi bị lộ là hàng giả, Ren Dai tuyệt đối không thể bỏ qua Tsuki.
“Tsuki, tên Ren Dai đó không đơn giản như em nghĩ đâu! Hơn nữa cho dù em và Miyajima khuất phục trước Tanabe, chúng ta vẫn ở trong nhà lớn sẽ bị phát hiện, đến cuối cùng vẫn bị họ dùng con tin để uy hiếp, kết cục là toàn quân bị diệt.”
Tôi khẳng định, Tsuki cho dù đi thế thân Miyu cũng chỉ có thể chống đỡ được một thời gian ngắn. Nhưng nếu hỏi tôi có cách nào khác không, tôi cũng không trả lời được. Nhưng tôi chắc chắn, chiến lược của cô ấy không có hi vọng.
“Không—về phương diện cảm nhận thì có lỗ hổng có thể lợi dụng.”
Nhưng Akina đã bác bỏ quan điểm của tôi.
“Lỗ hổng?”
“Đúng vậy. Dựa theo cuộc đối thoại lúc nãy có thể phán đoán, kẻ địch không thể cảm nhận cụ thể được số lượng người của chúng ta, có lẽ chỉ là độ chính xác “ở đây có người hay không”. Chỉ cần chúng ta giống như bây giờ tụ tập lại với nhau, kẻ địch thậm chí phân biệt được chúng ta là một người hay mười người cũng không ra…”
“Nhưng… Tsuki và Miyajima đi rồi, chắc chắn sẽ có người ở lại trong biệt thự, chuyện này không phải là lộ rồi sao?”
“Vì vậy chúng ta sẽ biến mất trước khi họ đi.”
“Biến mất, rốt cuộc là—”
Tôi không hiểu lời nói của Akina, định hỏi lại.
“——Mi ây ây yêu ô? Chưa nghĩ ra à à à!?”
Nhưng bên ngoài truyền đến lời thúc giục của Tanabe, át đi những lời tôi định nói.
“Không ổn rồi, không còn thời gian nữa. Tóm lại hãy đổi chỗ khác trước đi, vừa đi vừa nói.”
Akina thúc giục mọi người rồi rời khỏi phòng.
“Đợi đã đợi đã! Ai mang Shura đi cùng với chứ!”
“Đ-đối xin lỗi, quên mất rồi.”
Tôi cho Shura đang nằm trên bàn vào túi áo sơ mi, đuổi theo mọi người.
Xác nhận tôi cũng đuổi kịp rồi, Akina tiếp tục nói.
“——Giống như lúc nãy đã nói, sự cảm nhận của kẻ địch rất mơ hồ, dường như chỉ có thể phân biệt nơi này có người hay không có người. Nghĩa là, rất có thể chỉ phản ứng hai lựa chọn “có” hay “không” đối với phần trên của rễ. Vì vậy, duy trì phản ứng ở lại đây, chỉ giảm số lượng người.”
“Chỉ giảm số lượng người? Nhưng chúng ta chia làm hai đường, rễ cây khác phản ứng lại, không phải lập tức lộ ra chúng ta không chỉ có hai người sao?”
“Đúng vậy. Nhưng đó chỉ giới hạn trong trường hợp di chuyển trên mặt đất. Nơi chúng ta cần ẩn náu—là trên cao.”
Akina đi dọc hành lang về phía trước, đồng thời chỉ lên trần nhà.
“Trên cao?”
“Đúng vậy, trên không. Phương tiện mà kẻ địch dùng để cảm nhận là rễ cây, ở trong lòng đất. Vì vậy chúng ta di chuyển thẳng đứng lên trên không trung thì có lẽ có thể thoát khỏi phạm vi tìm kiếm. Lúc đó chỉ cần có người ở lại dưới đất—kẻ địch sẽ không phát hiện ra chúng ta đã biến mất.”
Akina ban đầu nói rất tự tin, nhưng nói đến sau thì vẻ mặt ảm đạm.
“Nhưng… điều kiện làm như vậy là giao Tsuki bạn cùng lớp và Miyajima bạn cùng lớp cho kẻ địch, và không còn cách nào khác. Đây là… cách tốt nhất. Nhưng… hai người thực sự không sao chứ?”
Akina hỏi Tsuki đã biến thành Miyu và Miyajima đang run rẩy không ngừng.
“Đương nhiên rồi, còn cần phải nói nữa sao? Mặc dù tôi không hiểu lắm… tóm lại Akina đã nghĩ ra chiến lược, có thể khiến sự hy sinh của chúng ta không uổng phí đúng không? Vậy vậy vậy… vậy thì tôi không có ý kiến gì.”
Miyajima nở nụ cười co giật trả lời. Tsuki ở bên cạnh cậu ấy cũng gật đầu.
“Tôi… không có lý do gì để do dự. Bởi vì vừa có thể bảo vệ Koyuki, vừa có thể để lại hi vọng cho tiền bối.”
Nghe câu trả lời của hai người, vẻ mặt Akina lại trở thành vẻ mặt của một pháp sư mạnh mẽ và bình tĩnh.
“…Cảm ơn rất nhiều. Vậy thì xin mời đi theo tôi.”
Akina đi trước, dẫn chúng tôi đến sảnh tầng một. Cô ấy không đi thẳng đến cửa chính, mà đi từ cửa phía sau cầu thang đến sân trong của biệt thự Yugetsu. Trong sân, những bông hoa đủ màu sắc đua nhau khoe sắc, chúng tôi bước thẳng vào trong. Akina dừng lại ở đâu đó, quay người lại đối mặt với chúng tôi.
“Nơi đây bị các tòa nhà bao quanh, từ bên ngoài không nhìn thấy, không cần lo lắng việc sử dụng phép thuật bị phát hiện.”
“Sẽ dùng phép thuật bay chạy trốn lên không trung sao…”
——Và để lại Tsuki và Miyajima.
Tôi kìm nén trái tim đang thổn thức, lẩm bẩm trong miệng. Tùng và Miyajima đều đã chấp nhận phương án này, nhưng tôi lại vô cùng do dự khi phải giao hai người họ cho Tanase. Chúng tôi chưa chắc đã có thể đánh bại Ren-ta, khôi phục lại mọi thứ như ban đầu. Không thể đảm bảo chắc chắn sẽ không xảy ra tình huống không thể cứu vãn.
“Đúng vậy. Chị Miyabi, xin chị hãy sử dụng ma thuật bay, phải đủ lớn để chở được bốn người.”
Bốn người. Câu nói này khiến tôi dao động. Ý chỉ tôi, Alisa, Miyabi và Aina, không bao gồm Tùng và Miyajima.
“Tôi hiểu rồi——《Ngựa Bò Cỏ Lửa》!”
Miyabi tụng niệm 《Câu thần chú kích hoạt》, ngọn lửa xuất hiện trong hư không, rồi thu lại thành hình dạng một con ngựa. Đó là một con ngựa màu đỏ thẫm khổng lồ, to gấp đôi ngựa thuần chủng. Làn lửa như bờm ngựa đung đưa, con ngựa đỏ thẫm hí lên khẽ khàng.
“Vậy thì mọi người lên nào.”
Aina được Miyabi giúp đỡ leo lên lưng ngựa, rồi kéo cả Alisa đang ôm chặt thanh kiếm lên theo.
Miyabi định sẽ theo sau, nhưng giữa chừng dừng lại, bước đến gần Tùng, người trông giống hệt mình.
“Tùng… xin lỗi vì đã để cậu làm người thế thân cho mình. Người nên chiến đấu với chú của mình đáng lẽ ra phải là tôi… rõ ràng là tôi phải đối mặt mới đúng——”
“……Đừng bận tâm, không sao đâu. Tôi làm người thế thân không phải vì tiền bối Yougetsu, mà là vì muốn cứu nhỏ Yuki. Nếu tiền bối vẫn cảm thấy mình có trách nhiệm… thì xin tiền bối hãy giúp đỡ học trưởng một tay, giúp học trưởng giành lại tất cả.”
“Ừm… tôi hiểu rồi. Tùng, cậu thật sự… rất khắc nghiệt với những người ngoài trừ học trưởng Kige và học trưởng Toujou nhỉ.”
Miyabi nở nụ cười gượng gạo, nhảy lên lưng ngựa. Còn lại… chỉ có mình tôi.
“Tùng, Miyajima…”
Tôi gọi tên hai người. Tùng vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, còn Miyajima thì run lẩy bẩy, trán đầy mồ hôi… hai người tạo thành một sự tương phản rõ rệt.
“Gì… gì vậy, Enken! Mau đi đi! Nếu chúng ta không đi ngay, thì Yama-san và những người khác sẽ nguy hiểm mất!”
Miyajima sợ đến nỗi răng đánh lập cập, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, thúc giục tôi mau chóng rời đi.
“……Học trưởng, anh không cần nói gì cả, em đã hiểu hết rồi. Câu trả lời của em chỉ có một. Học trưởng——hãy trân trọng hy vọng mà em đã tạo ra.”
Tùng nhìn thẳng vào tôi, nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Cô ấy nói với tôi như vậy, nhỏ bé như vậy, tôi chỉ có thể hành động, chỉ có thể đáp lại bằng hành động.
Tôi quay người, bước về phía con ngựa lửa.
“Kige-kun.”
Tôi để cho bàn tay Miyabi với ra nắm lấy mình, rồi leo lên lưng ngựa.
Aina ngồi ở phía trước quay đầu lại nhìn tôi, nói với Shuura đang ở trong túi áo tôi:
“Tiểu thư Shuura, có thể giúp chúng ta tàng hình được không?”
“Ừm, được rồi.”
Cơ thể nhỏ bé của Shuura tỏa ra ánh sáng, như một nàng tiên thực sự.
Phong cảnh xung quanh bị bóp méo trong chốc lát rồi lập tức khôi phục lại như cũ. Tôi tưởng sẽ không có gì thay đổi, nhưng Tùng và Miyajima lại nhìn quanh hết chỗ này đến chỗ khác. Có vẻ như từ bên ngoài thật sự không nhìn thấy chúng tôi nữa.
“——Toujou-san và Yama-san, nhờ hai người rồi.”
Tôi để lại câu nói cuối cùng đó. Hai người phát hiện ra chúng tôi ngay trước mặt, gật đầu sâu sắc.
Con ngựa lửa đạp mạnh xuống đất, nhảy lên không trung. Hình ảnh của Tùng và Miyajima ngày càng nhỏ dần, chúng tôi bay lên cao hơn cả ngôi nhà, nhìn xuống khu nhà ở đã bị lớp xanh thẫm bao phủ gần hết.
Rồi tôi nhìn thấy, hai người đã nhỏ như hạt đậu, đi vào trong nhà.
Tôi không thể với tới họ nữa, nhưng không hiểu sao, tôi vẫn cảm nhận được chúng ta đang được kết nối chặt chẽ với nhau. Giữa chúng ta không có bất kỳ 《kênh liên lạc》 nào về mặt ma thuật, tất nhiên cũng không có sự ràng buộc bằng máu. Thế nhưng, tôi vẫn cảm nhận được Tùng và Miyajima đang ở ngay bên cạnh.
Bởi vì, tôi tin chắc là như vậy. Bởi vì, chúng ta đã giao phó cho nhau những điều quan trọng, và đang chiến đấu vì cùng một mục tiêu.
Tôi nắm chặt bàn tay phải. Bàn tay này không hề trống rỗng, nó được kết nối chặt chẽ với những người bạn đồng hành.