Ix rời cửa hàng với một cảm giác trống rỗng. Dẫu biết lí do, nhưng anh vẫn không khỏi ngạc nhiên. Như được cảm xúc dẫn lối, anh quay lại nhìn về phía lối ra vào.
Bên trong trống rỗng.
Những kệ sách cũ xếp dọc theo các bức tường. Chỗ đồ nội thất bị bỏ lại ở căn phòng phía sau và trên tầng hai. Nếu người chủ tiếp theo cần, chúng sẽ lại được sử dụng. Nếu không, người đó có thể dùng làm củi.
Ix tự hỏi liệu có người mua nào sẽ xuất hiện không. Bởi nơi này thuộc một ngôi làng cô quạnh giữa núi non. Nhưng ngược lại, nếu không có ai mua, anh sẽ rơi vào tình thế khá là khó khăn. Cha nuôi đã mất, và Ix lại đang không có việc làm. Số tiền ít ỏi anh có chỉ đủ để trang trải chi phí sinh hoạt tạm thời, còn những thứ khác thì hoàn toàn không được phép nghĩ tới.
Một tia sáng chiếu vào cửa tiệm qua khe hở giữa cánh cửa, soi rõ những hạt bụi đang trôi lơ lửng.
Tự nhiên, Ix nhớ lại giọng nói thô ráp của người thầy.
“Mày có biết kinh thánh Marayis bảo chuyện gì sẽ xảy ra với cơ thể sau khi chết không?” Đó là giọng của một người đàn ông già, giống như một cây cổ thụ.
Ông nằm trên chiếc giường làm từ gỗ kê sát sàn, khuôn mặt hướng về phía Ix trong khi cố gắng nói những điều cuối cùng. Ông biết chắc rằng mình sẽ chết khi không còn sức để nói nữa.
“Họ nói linh hồn của mày sẽ bay ra từ miệng rồi bay lên thiên đường.” Người đàn ông tự trả lời.
“Vâng.” Ix gật đầu thờ ơ.
“Hừm, ta không tin vào cái chuyện vớ vẩn đó. Thế giới này không, hừm, không hề tiện lợi như vậy.”
“Vậy thì điều gì sẽ xảy ra sau khi chết?”
“Ta sẽ biến thành cát bụi.”
“Cát bụi?”
“Sự sống lớn lên khi chúng chết đi. Trở nên to lớn đến mức không thể thấy được. Nhẹ đến mức trở thành bụi và tan biến khắp nơi.”
Người đàn ông nói liền một hơi trước khi ho một tiếng như cơn gió lướt qua những tán cây.
“Bay lơ lửng nghe thật nhẹ nhàng và tự do.”
“Tự do, hử?” Môi của thầy run lên. “Rồi sau đó còn lại gì? Một tên thợ nửa mùa như mày? Sao có thể an tâm được?”
“Thầy còn nhiều đệ tử giỏi khác mà.”
“Không, không. Bọn chúng không có hi vọng gì với cái nghề làm đũa phép này. Chúng chính là thảm hoạ của khách hàng...”
Giọng của ông cứ nhỏ dần. Sau đó, hơi thở chậm lại, và ông dần thiếp đi.
Khi cái chết đang đến gần, người đàn ông già thường có những giấc ngủ dài và những lời mê sảng. Những giấc ngủ đó càng ngày càng dài, cho đến một ngày, ông không bao giờ tỉnh lại nữa. Và từ đó đến nay đã một tháng trôi qua.
Ix nhớ lại tất cả khi anh nhìn những hạt bụi bay lơ lửng trong căn phòng.
“Kể cả thợ làm đũa phép huyền thoại Munzil cũng sẽ trở thành những hạt bụi sau khi chết sao?”
Ix đóng cánh cửa lại. Không còn tấm biển nào treo ngoài cửa tiệm. Dấu vết duy nhất còn lại của nơi này là dòng chữ “Đúng đũa đúng người” khắc trên tấm gỗ trước cửa.
Vì tiệm nằm ở rìa làng, Ix có thể rời đi mà không gặp bất kì ai. Anh nhẹ nhàng chỉnh lại hành lý trên tay. Lúc này vẫn còn sớm. Mặt trời chỉ mới lấp ló, bắt đầu sưởi ấm mặt đất mát lạnh.
Đầu tiên, anh dự định đến Leirest, một thành phố ở phía nam. Dù là đi bộ, anh vẫn có thể đến nơi trước hoàng hôn.
Sau khi đi qua hàng rào chống thú dữ, Ix đứng ở lối vào ngôi làng. Đúng lúc đó, anh nhìn thấy một người lạ. Một bóng người đơn độc đang bước đi trên con đường này. Toàn thân người đó được che phủ bởi một chiếc áo choàng xám, và khuôn mặt giấu dưới mũ trùm đầu.
Ix vốn đã định rời đi, nhưng dù sao ngôi làng này vẫn là nơi anh lớn lên. Vậy nên anh cũng phải có chút trách nhiệm với quê hương của mình. Anh sẽ phải cảnh báo mọi người nếu kẻ đang tiến đến có ý đồ không tốt.
Chẳng mấy chốc, cả hai đứng đối mặt với nhau.
Người kia thấp hơn Ix khoảng một cái đầu. Chiếc áo choàng được làm từ chất vải khá cao cấp. Nhưng dù trang phục trông đắt tiền, người này lại không có ai hộ tống để mang đồ đạc; thay vào đó, hắn đeo một chiếc túi lớn trên lưng. Mọi thứ về người lữ khách này đều có vẻ mâu thuẫn. Ix không thể nhìn rõ khuôn mặt hắn dưới cái bóng của mũ trùm.
Cả hai đối diện nhau trong im lặng.
“Um.” một giọng nữ hơi trầm phát ra từ dưới chiếc mũ. “Ở đây có một cửa tiệm đũa phép phải không?” cô hỏi.
“Một cửa tiệm đũa phép?”
“Tôi nghe nói ở ngôi làng này có một cửa tiệm như vậy.”
“…Ah.” Ix gật đầu nhẹ.
Ra vậy—cô gái này đến đây để xem nhà.
Vì không có ai trong làng mua lại ngôi nhà đó, nên bọn họ đã thông báo việc bán nhà cho cả những ngôi làng dưới chân núi. Cô gái này có thể là một khách hàng tiềm năng đến để xem xét cửa tiệm trước khi mua, hoặc có thể cô ấy làm công việc liên quan đến trung gian buôn bán nhà cửa. Tuy nhiên, Ix vẫn không thể tưởng tượng một nơi hẻo lánh như thế này thì đáng bao nhiêu tiền…
Dù thế nào đi nữa, cô ấy cũng là khách hàng của anh. Anh nên cư xử sao cho tử tế.
“Cô đi vào làng, chính là ngôi nhà đầu tiên mà cô thấy.” anh chỉ đường cho cô.
“Cảm ơn anh.”
Để lại những lời đó, cô gái biến mất vào trong thị trấn.
“…Cô ấy tính mở cửa hàng à?”
Ix thở dài. Dù anh không muốn, nhưng từ hôm nay trở đi anh phải bắt đầu tự quảng bá bản thân. Tất cả những gì anh có lúc này chỉ là vài đồng xu lẻ và kỹ năng làm đũa phép.
Khoảng hai mươi năm trước, Ix đã bị bỏ rơi ở ngoài cửa tiệm đó—cửa tiệm đũa phép của Munzil. Không có một thứ gì khác đi kèm, chỉ có một đứa trẻ được quấn trong vải vụn, đặt trên bệ cửa. Đó là một ngày có tuyết rơi.
Munzil đã thấy cậu bé khi ra ngoài lấy nước, rồi nhận nuôi. Ông đặt tên cho đứa bé là Ix, có nghĩa là tuyết.
Mọi người trong thị trấn đều ngạc nhiên. Munzil là một thợ thủ công nổi tiếng được vinh danh khắp vương quốc không chỉ vì kỹ năng làm đũa phép điêu luyện mà còn vì tính cứng đầu. Không ai có thể tưởng tượng rằng ông sẽ nhận nuôi một đứa trẻ và, thậm chí là, nuôi dưỡng cậu như con ruột.
Có lẽ ông đã cảm nhận được cái chết đang đến gần.
Cuối cùng, đứa trẻ đó trở thành đệ tử cuối cùng của Munzil, khi tất cả những đệ tử khác đã rời đi từ lâu. Ix là người duy nhất còn lại khi người thợ thủ công vĩ đại qua đời.
Theo di nguyện của Munzil, bọn họ đã không tổ chức lễ tang. Thợ làm đũa phép được vương quốc tôn vinh đã rời bỏ thế giới này một cách lặng lẽ. Những dụng cụ làm đồ thủ công và tài liệu của ông đã được chăm sóc trước khi ông qua đời, và theo di chúc, cửa tiệm đũa phép đã bị đóng cửa. Ông biến mất không dấu tích, như thể ông chỉ là hạt bụi trong gió. Bây giờ, tất cả những gì còn lại của Munzil chỉ là những câu chuyện về những chiến công và những đệ tử mà ông đã đào tạo…
Ix dừng lại, vừa lau mồ hôi trên trán, vừa ngước lên trời. Mặt trời đã lên đỉnh. Cơn gió mạnh thổi qua sườn đồi, khiến tóc anh bị rối. Anh quyết định nghỉ ngơi và ngồi xuống bên lề đường.
Những cây esne tiếp tục vươn dài vô tận về phía xa ở hai bên con đường. Lá của chúng sắc nhọn, vỏ cây cứng. Chúng có tính kháng ma thuật nên không thể dùng làm đũa phép được. Nhưng chúng lại có thể xua đuổi các loài ma thú, không cho vào làng. Vì lý do này, nhiều thành phố đã trồng rừng esne hoặc xây dựng hàng rào bằng gỗ esne xung quanh biên giới.
Thời xưa, con đường này chính là mạch máu giữa các thành phố trong khu vực vì nó đã được bao phủ bởi một khu rừng esne tự nhiên. Những làng mạc dọc theo con đường cũng đã phát triển nhờ vào những du khách.
Tuy nhiên, việc xây dựng Kusa Zuf, con đường hoàng gia, khoảng năm mươi năm trước đã khiến con đường ngoằn ngoèo này trở nên không cần thiết. Những bụi cỏ ngắn mọc dọc theo con đường là bằng chứng cho thấy hiện giờ ít người đi bộ qua đây.
Sau khi nghỉ ngơi, Ix đứng dậy, anh nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần.
Quay người lại, anh thấy cô gái hồi sáng đang bước nhanh về phía mình. Cô ấy giữ mũ trùm đầu bằng một tay cố định nó.
Chắc cô ấy đã kiểm tra cửa tiệm xong rồi.
Khi Ix đang nghĩ về sự bận rộn của giới thương nhân, cô gái dừng lại trước mặt anh.
Vai cô ấy nhấp nhô và hơi thở dồn dập; có lẽ cô ấy đã chạy vội đến đây.
Dù chưa lấy lại hơi, cô gái vẫn hét lên, “Tại sao anh lại nói dối tôi?”
Ix bối rối. “Địa điểm tôi chỉ cho cô chắc chắn là đúng.”
“Cửa tiệm đó không còn ở đó nữa!”
“Chủ tiệm đã mất rồi.”
“Hả...? Sao anh không nói cho tôi biết?”
“Cô đâu có hỏi.”
“Không ai dưới chân núi nói cho tôi biết ông ấy còn sống hay đã chết cả. Họ không thấy có lễ tang nào.”
“Sẽ không có tang lễ. Cô đến đây để xác nhận việc đó sao?”
“Không, không phải!” cô gái hét lên, tay nắm chặt vì tức giận. Cánh tay cô không còn giữ chiếc mũ, và gió thổi, khiến nó rơi ngược ra sau.
Mái tóc đen điểm sắc xanh, và một làn da nâu. Chiếc khuyên tai trang trí bên tai phải. Gương mặt trẻ măng rõ ràng không phải của người trưởng thành.
Cô gái tỏ vẻ ngạc nhiên trong giây lát, nhưng ngay sau đó cơn giận dữ lại quay trở về.
“Một đứa nhóc à?” Ix lẩm bẩm. Rồi anh hỏi, “Cô từ đâu đến?”
“Thủ đô.”
“Qua tất cả những ngọn núi đó sao?”
“Nếu không đi, tôi sẽ không thể tìm được.”
“Tìm cái gì?”
Ánh mắt sắc bén của cô xuyên thẳng vào Ix. Cô chỉ tay. “Anh, thợ làm đũa phép.”
“Không, cô nhầm rồi.”
“Hả? Anh không phải là Ix sao?”
“Tôi đúng là Ix. Còn cô là ai?”
“Tên tôi là Yuui.” cô gái đặt tay lên ngực mình giới thiệu. “Nhưng anh thực sự là Ix đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Tôi nghe từ người dân trong làng. Chủ tiệm đã mất, và người học việc của ông ấy đang trên đường đến Leirest.”
“Phải, đó là tôi, nhưng tôi không phải là thợ làm đũa phép. Tôi chưa đăng ký với Hội Thợ Thủ Công.”
“Hả, ừm, cái gì...?” Cô gái trông có vẻ hoang mang. Có lẽ cô ấy không biết về hệ thống Hội. Dựa vào vẻ ngoài, Ix nhận ra rằng cô có lẽ đến từ phía đông. Suy nghĩ kỹ hơn, anh nhận thấy giọng của cô có phần hơi cứng, nhưng cô nói ngôn ngữ vùng Trung Tâm khá trôi chảy, đến mức nếu không để ý kỹ thì sẽ khó mà nhận ra.
“Việc tự xưng là thợ thủ công nếu chưa đăng ký với Hội là phạm pháp. Hiện tại, tôi chỉ là một người học việc—mà nói đúng ra thì tôi thậm chí còn không được coi là học việc. Không cửa hàng nào chịu nhận tôi cả.” anh thừa nhận.
“A-Anh không thể lừa tôi nữa đâu.” Yuui lắc đầu. “Có là học việc hay không, anh vẫn liên quan đến cửa hàng của Munzil, đúng không?”
“Phải.”
“Cuối cùng cũng thừa nhận. Bây giờ tôi sẽ không để anh trốn thoát.”
“Thì từ đầu tôi cũng có chạy trốn cô đâu.” Ix nói thản nhiên. Anh đối diện với ánh mắt của Yuui mà chẳng biểu lộ cảm xúc gì.
“Được rồi, cô có chuyện gì với một người liên quan đến Munzil vậy?” anh hỏi.
“Anh chịu thành thật thế này từ đầu thì có phải tốt không…”
“Tôi hiểu rồi. Nói đi, cô muốn gì?”
“Urgh… Là anh hỏi đó nha.” Cô đưa tay vào trong áo khoác và lấy ra một chiếc đũa phép. “Sửa nó đi!”
“Tôi không thể.”
“Hả, khoan đã, ít nhất cũng phải chần chừ một tí chứ…”
“Tôi đã nói rồi, tôi không phải thợ thủ công. Làm việc như này là phạm pháp. Ngay cả việc sửa chữa.” anh nói cẩn thận trong khi nhìn chằm chằm vào chiếc đũa phép.
Về mặt kỹ thuật, một thợ làm đũa phép thường xử lý cả đũa phép lẫn trượng phép. Trượng phép cao bằng chiều cao của một người, trong khi đũa phép thường dài từ khuỷu tay đến ngón tay. Chúng chỉ khác nhau về chiều dài, nhưng điều đó ảnh hưởng đến độ bền và khả năng thi triển phép của chúng. Trượng phép càng dài, càng bền. Mặt khác, chiếc đũa phép mà Yuui mang ra là loại tiêu chuẩn. Loại này phù hợp để thực hiện phép với tốc độ cao.
Có một câu nói quen thuộc về việc khi nào nên sử dụng đũa phép và khi nào nên sử dụng trượng phép: Đũa đối nhân, trượng đối quân. Còn có một câu vè hài hước đi kèm: Đũa dùng một ngày rồi vứt bỏ, trượng dùng cả đời rồi truyền lại.
Dù sao đi nữa, chiếc đũa phép mà Yuui đang cầm là một kiệt tác mà Ix chưa từng thấy.
Gỗ có lẽ là từ loài nueb năm trăm năm tuổi. Nó gần như đen tuyền, phần bạc màu có lẽ là sau khi được sử dụng quá nhiều. Một món đồ cổ. Mặc dù đã cũ, chiếc đũa phép vẫn giữ được hình dáng trơn tru, hầu như không có dấu hiệu cong vênh. Về giá trị, Ix đoán một quý tộc nhỏ cũng chỉ có thể mua được nó nếu bán đi toàn bộ gia sản.
“Munzil đã làm chiếc đũa phép này sao?” anh hỏi.
“Phải. Anh nhận ra à?”
“Không, tôi chưa từng thấy nó. Có lẽ là từ trước khi tôi sinh ra.”
“Anh nói như thể nhớ hết tất cả những chiếc đũa mà ông ấy làm từ đó đến giờ vậy.”
“Tôi có.”
“Hể...?” Cô nhìn chằm chằm vào Ix, đôi lông mày nhíu lại.
Đũa phép vốn không phải muốn là sẽ có được, và việc sở hữu một chiếc đũa phép do thầy của anh từng làm lại càng không thể.
Vậy tại sao cô gái này lại có nó…?
Dù khu vực này cũng gần một thành phố lớn, nhưng việc có người chịu vượt qua bao nhiêu ngọn núi để đến đây từ tận phương đông vẫn rất kỳ lạ.
“Gì?!” Yuui hét lên khi nhận ra Ix đang nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc. “Dù sao thì, đừng nghĩ anh có thể trốn thoát nếu cố gắng bỏ chạy.” Cô khẳng định. “Tôi có một bản giấy cam kết đấy.”
“Giấy cam kết?”
“Đúng. Lời hứa sửa chiếc đũa này.”
“Tôi không bị ràng buộc bởi lời hứa đó.”
“Anh không bị.” Yuui nói, trong khi tìm kiếm trong túi và lấy ra một phong bì cũ, “nhưng thầy của anh thì có.”
“Thế nó ghi gì?”
“Những gì tôi vừa nói.”
Ix cau mày, nhận lấy phong thư.
Con dấu chắc chắn là của Munzil. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là thư của thầy cậu. Bên trong phong thư là một mẩu giấy nhỏ.
Nhân danh Munzil Alreff, ta tuyên bố rằng mọi việc bảo trì cây đũa phép này (số khắc: 8305, Loại nhẵn) sẽ được thực hiện một lần miễn phí, nếu được yêu cầu trong vòng ba trăm năm tới.
Ngoài ra, để đảm bảo rằng nếu Munzil qua đời, bản cam kết này sẽ do một trong những học trò của Munzil thực hiện.
Gửi tới người đầu tiên đọc được dòng này, chính là ngươi đấy, đồ ngốc. Đừng bao giờ động vào đũa phép một lần nữa nếu ngươi dám từ chối vụ này.
Dường như thầy của Ix đã quay lại một cách theo một cách đáng ngạc nhiên, với một thứ gì đó nặng nề hơn, to lớn hơn và, quan trọng nhất, phiền phức hơn cả bụi.