Sau chuyến hành trình bằng xe ngựa, hai người tiếp tục quá giang trên một chiếc xe chở hàng của thương nhân. Hai ngày sau, Yuui và Ix cuối cùng cũng đặt chân đến Agnasruze. Vai và lưng của họ đau nhức vì kiểu di chuyển gấp gáp và điều kiện ngủ nghỉ tệ hại tại trạm dừng chân. Đáng lẽ họ có thể chọn chỗ nghỉ ngơi tốt hơn, nhưng họ đang cố gắng tiết kiệm tiền. Dù vậy, hành trình diễn ra suôn sẻ mà không gặp phải bất kỳ con ma thú nào.
Ix vươn tay và uốn người, tạo ra những tiếng kêu rắc và cót két. Bầu trời phía trên chỉ là một màu xám nhạt.
“Khụ...” Yuui ho khan khi hít phải đám bụi mù từ chiếc xe ngựa đang chạy phía xa.
“Cô trông mệt mỏi đấy.” Ix nhận xét.
“Tôi kiệt sức rồi.”
“Ừ, đi xe ngựa thì ai cũng sẽ như thế thôi.”
“Chúng ta đều đã khổ cả. Anh lại còn phải xoay xở với cái túi ấy nữa...” Yuui nói trong khi nhặt hành lý của mình vừa được ném từ kho hàng của xe ngựa xuống.
Ix mang theo một chiếc túi khổng lồ không phù hợp với một người đi du hành. Túi quá lớn đến mức họ phải trả thêm phí vận chuyển.
“Để Morna sắp xếp đồ cho tôi đúng là sai lầm.” Ix lầm bầm kéo lê chiếc túi nặng nề theo sau. “Đúng ra tôi nên biết trước điều gì sẽ xảy ra khi nhờ một cô gái ru rú trong nhà, cả đời chưa đi đâu bao giờ...”
“Cuối cùng thì trong đó có gì vậy?”
“Phần lớn là đồ dùng hàng ngày mà tôi hoàn toàn có thể mua khi đến đây. Thật vô lý... Phần còn lại là mấy thứ mà tôi không hiểu sao cô ấy lại cho vào, như dầu sửa chữa. Tôi cá là cô ấy chỉ tiện tay nhét mấy thứ trong phòng của mình vào túi.”
“Anh nói cũng có lý đấy.”
Họ đã vội vã để có thể bắt kịp chuyến xe ngựa, vì vậy không có thời gian kiểm tra hành lý trước. Mặt khác, Yuui đã mặc sẵn đồ cho chuyến đi và chỉ mang theo hành lý nhẹ.
Nhưng ngoài sự mệt mỏi, có một nỗi u sầu khác đang đè nặng lên Yuui.
“Wow, ngọn núi đó thật khổng lồ!”
“Thế à? Tớ không nghĩ nó lớn lắm đâu.”
“Cậu không nhìn rõ thôi, Dann. Hơi mờ, nhưng tớ có thể thấy những ngọn núi cao hơn tiếp nối đằng sau.”
“Chẳng phải chúng ta đã học về cái này trong lớp sao?”
“Có à?”
Nguồn gốc của sự khó chịu đến từ nhóm hành khách bước xuống từ chiếc xe ngựa phía sau họ.
Tomah, Dann, và Rozalia.
Ix nghiêng người nhìn Yuui, lo lắng cô có thể ngã gục lần nữa. Yuui đưa tay lên thái dương, như thể đang bị đau đầu, nhưng vẫn cố gắng trụ lại.
Từ đêm đầu tiên của hành trình, tinh thần Yuui đã xuống dốc sau khi gặp ba người kia. Cô trở về phòng và lẩm bẩm: “Đây chỉ là mơ thôi, chắc chắn là mơ...” rồi ngã xuống sàn. Ix bước ra ngoài xem chuyện gì đã xảy ra, chỉ để gặp lại ba mạo hiểm giả kia, với vẻ bối rối hiện rõ trên khuôn mặt họ.
Họ kể lại rằng, khi thấy Ix và Yuui đang vội vã đuổi theo xe ngựa, họ nghĩ rằng Yuui đã hủy bỏ lời hứa với mình. Vì vậy, họ cũng lao theo mà không để ý chuyến xe sẽ đi đâu, và thế là họ tình cờ gặp lại Yuui và Ix ở trạm dừng đầu tiên.
Sau khi Ix giải thích mọi chuyện, Yuui hiểu ra, nhưng cô vẫn không yên. Suốt đường đến Agnasruze, cô không ngừng thở dài.
Cuối cùng, ba mạo hiểm giả đã thề qua lời của Ix rằng họ sẽ không cố gắng tiếp xúc với Yuui cho đến khi trở về Leirest. Yuui cũng cố gắng phớt lờ họ hết mức có thể.
Cô hối thúc Ix nhanh chóng rời đi, và cả hai bắt đầu bước xuống con phố rộng lớn.
“Ồ, thị trấn này thú vị ghê.” Ix lẩm bẩm.
“Thú vị thế nào?”
“Nó đơn sắc. Hoặc có lẽ Leirest chỉ quá đa dạng so với nơi này...”
Dù chỉ là cảm giác mơ hồ, Ix thấy Agnasruze như trái ngược hoàn toàn với Leirest. Những tòa nhà khá lớn, nhưng ít người qua lại trên đường. Tuy nhiên, nơi này vẫn có hoạt động nhất định, giống như một thị trấn khai thác mỏ. Nhưng kỳ lạ là nó lại mang một bầu không khí yên bình, như thể mọi thứ đang được nhìn qua lớp giấy màu tro trong suốt. Khói từ ngọn núi lửa lơ lửng trong không khí, nhưng dường như còn nhiều điều khác nữa đang bao trùm nơi này.
Đột nhiên, họ nghe thấy tiếng cãi cọ từ phía sau. Ba người bạn đang tranh luận trước một quầy hàng. Yuui nhíu mày, quay ngoắt đi và hỏi: “Giờ chúng ta nên làm gì trước? Tìm nơi nghỉ chân? Còn có người học việc nào của anh ở đây không?”
“Sẽ tốt nếu có.” Ix đáp lại nghiêm túc. “Giờ chúng ta chỉ còn cách tìm Ega Fulmen hoặc gia tộc Fulmen. Bìa cuốn sổ ghi rằng đó là vật liệu lễ hội, vậy nên chắc ông ấy có liên quan đến một lễ hội nào đó. Chúng ta sẽ hỏi dân địa phương về các lễ hội ở đây hoặc về thứ gì đó liên quan đến việc ‘thu mua rồng’... Nếu tìm ra mối liên kết giữa núi Agnas và rồng, thì coi như xong việc. Nếu có người có sẵn trái tim rồng thì càng tuyệt vời hơn.”
“Nghe có vẻ bận rộn nhỉ... Chúng ta tìm kiếm kiểu gì đây? Có vẻ như thị trấn này không có thư viện.”
“Tôi có một ý tưởng: tìm nơi nào đó có thể giúp ta tìm hiểu mọi thứ cùng lúc.”
“Đó là đâu?”
“Không biết, phải hỏi dân địa phương.”
“Nếu họ không biết thì sao?”
“Vậy thì hết cách.”
“Nghe may rủi thật... Nhưng tôi cũng chả có cách nào khác.”
“Nếu còn thời gian, tôi muốn ngắm núi Agnas.”
“Anh không thấy nó ngay kia à?” Yuui hỏi, tay chỉ về cái bóng đen khổng lồ nằm ngay ngoài thị trấn.
Ngọn núi mang vẻ uy nghiêm, tựa như đang áp đảo từ phía bên kia những ngôi nhà. Những đường cong sắc nét của nó được viền bởi các vách đá lởm chởm và cây cối mọc trên những sườn dốc dựng đứng.
“Ý tôi không phải vậy. Tôi muốn thực sự đến đó xem sao.” Ix giải thích rõ.
“Anh muốn vào trong mỏ à? Tôi nghe nói không được phép vào những mỏ đang hoạt động, và những con ma thú thường xuất hiện ở các mỏ bỏ hoang. Nghe nguy hiểm đấy.”
“Nếu tôi thuê một vài mạo hiểm giả làm vệ sĩ thì không vấn đề gì.”
“Anh có đủ tiền cho việc đó à?”
“Bây giờ thì có.” Ix gật đầu. “Tùy vào giá cả, nhưng tôi có thể phải dùng cả tiền dành cho chuyến về và sửa chữa đũa phép.”
“Ôi trời...”
“Chắc chắn phải có cách... A.”
Bỗng nhiên, một cậu bé đâm sầm vào Ix. Anh loạng choạng nhưng vẫn đứng vững, còn cậu bé thì ngã xuống đất. Quần áo rách nát phủ đầy cát, và máu chảy rỉ từ đầu gối. Ix nhanh chóng kiểm tra túi áo trong, nhưng không có gì bị mất.
“Cậu ổn chứ?” Ix cúi xuống nhìn cậu bé, còn cậu chỉ im lặng nhìn lại.
“I-Ix! Anh làm cậu bé sợ đó!”
Yuui cúi xuống, nhìn vào mắt cậu bé, mặc dù chiếc mũ trùm đầu của cô vẫn che khuất khuôn mặt.
“Em có sao không?” Cô hỏi nhẹ nhàng. “Xin lỗi nhé—bạn chị không để ý.”
“...Em không sao.” Cậu bé trả lời lạnh lùng.
“Em có đứng lên được không? Nếu muốn, bọn chị sẽ đi cùng em... Hả?”
Khi cậu bé đứng dậy, họ thấy một tia sáng đỏ lóe lên trong tay cậu.
Yuui và Ix nín thở, chăm chú nhìn vật mà cậu bé đang nắm chặt.
“C-cái này là của em!” Cậu bé hét lên khi thấy ánh mắt của họ, tay càng siết chặt hơn.
“Em lấy nó ở đâu?” Ix hỏi với giọng nghiêm túc. “Nói cho tôi biết.”
“Em tìm thấy nó!”
“Tìm thấy ở đâu—?”
Ix cố gặng hỏi thêm, nhưng từ góc phố nơi cậu bé vừa xuất hiện, những tiếng la hét của lũ trẻ khác vang lên.
“Này, Henri! Đừng chạy! Mày có phải đàn ông không đấy?”
“Mày không có cha, nên mày chẳng phải đàn ông đâu!”
Nghe thấy tiếng hét, cậu bé bật dậy, co người lại và ẩn mình vào góc tường. Ngay khi lũ trẻ kia xuất hiện, cậu bé phóng ra và tung cú đá vào đứa đứng đầu.
“Á!”
“Chết này!”
Đứa trẻ đứng đầu ngã ngửa, kéo theo cả những đứa khác ngã chồng lên nhau. Cú va chạm cũng khiến cậu bé Henri ngã xuống, nhưng cậu là người đầu tiên bật dậy. Quay sang Ix, cậu lẩm bẩm, “...Xin lỗi vì đã đâm vào anh.”
Trước khi Ix kịp nói gì, cậu bé đã lao đi như một chú thỏ, biến mất sau ngã rẽ.
“Chết đi, đồ khốn!”
“Tụi tao sẽ giết mày, Henri!”
“Đừng có kiêu ngạo!”
Vài giây sau, lũ trẻ khác đứng dậy và đuổi theo cùng những lời mắng nhiếc.
Khi chúng cũng biến mất, Yuui quay sang nhìn Ix.
“Cái đó... trông giống nó, đúng không?” Cô hỏi.
“Đó là một viên đá đỏ tuyệt đẹp.” Ix thở dài. “Nhưng em có thể tìm thấy những mảnh đá quý như vậy ở bất kỳ đâu.”
“Um, tôi cũng nghĩ thế. Nhưng...”
“Coi như đó là điềm lành đi.”
“...Phải.”
Hai người đứng yên một lúc, dõi theo hướng cậu bé vừa biến mất.
◇
Họ bắt đầu ra ngoài để tích trữ lương thực và tìm kiếm thông tin. Ix bước vào một cửa hàng ngẫu nhiên bên đường, Yuui đi theo sau. Khi vừa bước vào, chủ cửa hàng nhanh chóng gọi với theo.
“À, cô kia, xin đừng chạm vào thứ đó.”
“Hửm?”
Có thứ gì đó được đặt dựa vào tường gần lối vào, và lưng của Yuui suýt chạm vào nó. Cô lập tức lùi lại.
“Xin hãy cẩn thận.” Chủ cửa hàng nhắc nhở. “Những thứ đó rất quan trọng.”
“V-vâng. Tôi xin lỗi.” Cô cúi đầu xin lỗi.
Trong lúc Ix trò chuyện với chủ cửa hàng, Yuui tranh thủ quay lại nhìn xem thứ gì đặc biệt đến vậy, nhưng tất cả chỉ là vài thanh gỗ cũ. Cụ thể là ba thanh gỗ dài, trông có vẻ chắc chắn nhưng đã bị cháy đen. Cô không hiểu chúng dùng để làm gì.
Mất hứng thú, cô bắt đầu quan sát cách trang trí trong cửa hàng, rồi bất ngờ nhận ra điều gì đó.
“...Không có bất kỳ món trang trí nào.” Cô nói.
“Cô vừa nói gì?” Ix hỏi khi quay lại, tay cầm hai chiếc bánh mì cứng. Anh đưa cho cô một cái.
“Giờ thì tôi hiểu tại sao thị trấn này lại khác Leirest đến thế.” Yuui nhận xét khi nhận lấy chiếc bánh. “Nội thất cửa hàng này cũng giống như các tòa nhà ở đây. Hầu hết đều không có trang trí gì.”
“Ừ nhỉ? Giờ cô nói mới để ý...”
Thông thường, những cửa hàng tầm trung hoặc cao cấp sẽ có trang trí xa hoa để thể hiện đẳng cấp và chứng minh sự thành công của họ. Dù bất kỳ thứ gì treo lên cũng được coi là “trang trí” nhưng các loại hình nghệ thuật trong đó rất đa dạng, từ chạm khắc tường đến tranh vẽ. Có đủ mọi kiểu trang trí khác nhau.
Tuy nhiên, ở Agnasruze, các cửa hàng có trang trí lại là thiểu số. Thay vào đó, hầu hết các tòa nhà đều có mặt tiền trơ trụi, làm cho thành phố trở nên yên tĩnh khác thường.
“Là vì thị trấn này theo Trật tự Mới.” Một giọng nói cất lên.
“Hả?”
Ix và Yuui quay lại theo hướng phát ra giọng nói và thấy người chủ cửa hàng đang nói với họ.
“Các vị chưa từng nghe qua sao?” Ông ta hỏi với vẻ ngạc nhiên.
“Tôi biết đó là một nhánh của đạo Maray....” Yuui đáp.
“Ồ, một cô gái hiểu biết.” Người đàn ông nói.
“Là thiếu nữ.” Yuui chỉnh lại, dù chiếc mũ trùm sâu đã che kín khuôn mặt, khiến người đàn ông không khỏi nhầm lẫn vì chỉ nghe qua giọng nói của cô.
“À, xin thứ lỗi.” Ông hơi cúi đầu và nở nụ cười. “Chúng tôi, những tín đồ của Trật tự Mới, tuân thủ kinh thánh nghiêm ngặt hơn và sống gần gũi với Chúa hơn.”
“Điều đó liên quan gì đến việc không trang trí cửa hàng?” Ix hỏi.
Dù Yuui đã học về đạo Maray ở Học viện, nhưng Trật tự Mới không được Giáo hội quốc gia công nhận là một nhánh chính thức, nên cô không biết nhiều về nó. Có vẻ như Ix cũng vậy.
“Chúa dạy chúng ta phải tận tâm với công việc của mình. Với nông dân, đó là làm ruộng; với thợ mỏ, đó là khai thác; và với những người như tôi, đó là ý Chúa để tôi điều hành cửa hàng này. Điều đó có nghĩa là thành quả lao động của chúng ta thuộc về Chúa.”
“Thành quả lao động?” Ix hỏi.
“Lương thực, khoáng sản và, trong trường hợp của tôi, là tiền bạc.”
“Lợi nhuận của ông cũng thuộc về thần thánh ư?”
“Chính xác. Chúa chỉ tạm thời giao tiền cho tôi quản lý. Tôi không thể phung phí nó vào những thứ xa hoa hoặc vô dụng như đồ trang trí. Các tín đồ chúng tôi phải sống một cuộc đời thanh đạm và thuần khiết.”
“Thanh đạm và thuần khiết... Vậy các ông chỉ chi tiêu lớn cho lễ hội thôi à?” Ix hỏi.
“Lễ hội...?” Người đàn ông cau mày. “Lễ hội là đỉnh cao của sự hoang phí.”
“Hả?”
“Chúng ta phải tránh xa lễ hội trên hết mọi thứ. Hoang phí, xa hoa và, quan trọng nhất, trụy lạc... Chúng chỉ mang lại điều xấu, không có chút lợi ích nào. Lễ hội chỉ để mua vui cho kẻ nghèo và chẳng đem lại gì đáng giá cả. Vì những buổi ăn mừng không phục vụ cho công việc chúng ta được giao, chúng đi ngược lại ý Chúa.”
“K-khoan đã.” Ix giơ tay lên ngắt lời. “Trong đạo Maray cũng có lễ hội mà. Như Lễ Hội Thịt và Lễ Thờ Trời.”
“Đó là lễ hội của Trật tự Cũ.” Người đàn ông đáp với vẻ khinh miệt. “Nhưng trong kinh thánh có chỗ nào nói phải tổ chức lễ hội không? Chúng chỉ là biểu tượng của sự mục nát triền miên mà thôi. Tôi không biết ở nơi các vị đến thế nào, nhưng ở Agnasruze không có những sự kiện như thế.”
“Vậy nơi đây luôn như vậy à?”
“Phải, ít nhất là từ khi tôi sinh ra.”
“Tôi hiểu rồi...” Ix gãi cằm. “Nhân tiện, chúng tôi đang tìm một người.”
“Ồ?”
“Ông đã từng nghe qua cái tên Fulmen chưa?”
“Fulmen à...? Chưa.” Người đàn ông trông như chẳng hiểu gì.
Ix càu nhàu rồi im lặng. Anh có vẻ bực hơn bình thường. Lẽ ra anh phải kiềm chế cho đến khi ra khỏi cửa hàng. Giờ thì chủ cửa hàng đang nhìn họ với vẻ nghi ngờ.
“Um...?”
“C-cảm ơn ông đã nói chuyện với chúng tôi.” Yuui nhanh chóng đứng chắn trước Ix. “Tôi xin lỗi, anh ấy hơi kỳ lạ một chút.”
“Không sao cả.”
“Đi thôi, Ix.” Cô đẩy lưng anh, giục anh rời khỏi cửa hàng. Nhưng ngay khi chuẩn bị bước ra, cô nhớ ra điều mình muốn hỏi.
“À, về những thứ này...” Cô chỉ vào đống gỗ gần lối vào. “Chúng dùng để làm gì vậy?”
“À... Chúng dùng để làm gì à...?” Ngạc nhiên thay, chủ cửa hàng có vẻ bối rối. “Chúng chẳng dùng để làm gì cả.”
“Hả? Nhưng ông nói chúng rất quan trọng mà?”
“À thì... Chúng đã ở đây từ khi tôi còn nhỏ. Bà tôi sẽ nổi giận nếu tôi đụng vào, nên tôi cứ để chúng ở đó... Thật ra, ngay cả tôi cũng không biết vì sao.”
“Hửm...” Yuui ngạc nhiên.
“Nhưng vì chúng không phải là thứ xa xỉ hay đồ trang trí, nên tôi nghĩ không sao cả.”
“Tôi cũng nhìn là biết ngay rồi...”
Họ rời cửa hàng và đi xuống con đường hẹp. Không thấy bóng dáng Tomah và hai người kia đâu cả. Yuui tự hỏi liệu họ có nên quay lại Leirest không.
“Họ không có lễ hội à...?” Ix lẩm bẩm. “Tôi không biết trong đạo Maray lại có chuyện như vậy.”
“Và nếu đúng thì, sổ cung ứng lễ hội là gì chứ? Phải chăng đã từng có lễ hội nào đó mà chủ cửa hàng không biết?”
“Chắc là vậy. Nhưng...” Ix chìm vào suy nghĩ.
Nếu những gì chủ cửa hàng nói là đúng, thì họ đã thất bại trong việc tìm ra lễ hội. Hơn nữa, điều này đặt ra nghi ngờ về việc liệu cuốn sổ cung ứng lễ hội có thực sự được viết ở thị trấn này không. Có lẽ họ đã sai lầm khi tin lời Ottou...
Yuui quyết định chuyển chủ đề và nói, “Cách suy nghĩ của Trật tự Mới có phần giống anh đấy.”
“Thật à?”
“Ừ. Anh coi công việc là cuộc sống và không quan tâm đến tiền bạc. Chẳng phải đó là cách một người thợ thủ công suy nghĩ sao?”
“Ờ thì, cũng không phải tôi muốn trở nên giàu có...” Ix lãnh đạm đáp lại. “Nhưng theo logic của họ, những cây đũa phép tôi làm sẽ thuộc về Chúa. Tôi không muốn thế. Đũa phép phải thuộc về con người.”
“Hmm...”
Yuui nhớ đến cậu bé lúc trước, Henri.
Viên đá mà cậu ta mang theo vẫn còn luẩn quẩn trong tâm trí cô.
Bất ngờ, cô thì thầm, “Tại sao loài rồng lại biến mất?”
“Tự nhiên cô nói gì thế?”
“À... không có gì.” Chính Yuui cũng ngạc nhiên khi mình nói ra câu hỏi đó, nhưng cô vẫn tiếp tục suy nghĩ thành lời. “Theo truyền thuyết, rồng là những sinh vật có ma thuật vô tận và sức mạnh thể chất phi thường.”
“Cô đang nói đến ma thuật rồng sao?”
“Đúng vậy. Hình như chúng có thể tạo ra bất kỳ thứ gì mà anh tưởng tượng. So với rồng, con người chỉ như hạt bụi. Nhưng dù mạnh mẽ như vậy, không hiểu sao tôi vẫn luôn nghĩ rằng chúng đã tuyệt chủng vì loài người đã lan rộng khắp thế giới... Nhưng kỳ lạ là, tại sao chúng lại tuyệt chủng khi có ma lực vô hạn?”
“Ừ, thật kỳ lạ... Nhưng không phải truyền thuyết thì thường kỳ lạ à?”
“Vương quốc có câu chuyện nào giải thích sự tuyệt chủng của chúng không?”
“Đừng bận tâm quá về mấy thứ đó.”
“Tôi biết là không thể hoàn toàn tin vào những thứ đó, nhưng chẳng phải chúng ta đang nghiêm túc tìm kiếm loài rồng sao? Có thể chúng ta sẽ tìm ra điều gì đó nếu suy nghĩ kỹ hơn.”
“Hửm... Tôi không nghĩ có câu chuyện nào nhắc đến lý do cho sự biến mất của chúng. Tất cả những gì tôi biết là số lượng của chúng đã giảm dần. Truyền thuyết ở đâu cũng vậy thôi, phải không?”
Đó cũng là điều mà Yuui từng nghe qua. Dù sao, rồng cũng chỉ là thứ trong truyện cổ, nên sự thiếu nhất quán nào đó cũng là điều dễ hiểu.
Khoan đã—một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô.
Nếu truyền thuyết là không nhất quán, thì chẳng phải lẽ ra nó đã có thể chọn bừa một lí do nào đó để giải thích cho sự biến mất của loài rồng sao? Nhưng đằng này tất cả truyền thuyết ở mọi nơi đều chỉ nói chúng dần biến mất do số lượng giảm dần, chẳng phải điều đó tự thân đã chứng minh rồng từng tồn tại sao?
Dù sao đó cũng chỉ là một giả thuyết. Yuui hỏi, “Anh nghĩ lý do là gì, Ix?”
“Tôi nghĩ gì à?” Ix lẩm bẩm rồi im lặng vài giây. “Ma thuật vô hạn và sức mạnh phi thường không tự nhiên sinh ra.”
Anh nói chậm rãi: “Khi sử dụng một lượng lớn năng lượng, phải tiêu tốn rất nhiều nhiên liệu. Tôi không biết chúng lấy nhiên liệu từ đâu, nhưng có lẽ nguồn cung của chúng đã cạn kiệt.”
“Nếu thế thì chỉ cần hạn chế dùng sức mạnh là được mà?”
“Hmmm.” Đây chỉ là một cuộc thảo luận, nhưng Ix suy nghĩ rất nghiêm túc. Anh cau mày và trả lời, “Có lẽ vấn đề là về mặt thể chất. Truyền thuyết nói rằng rồng lớn bằng một ngọn núi nhỏ. Ngay cả khi không dùng sức mạnh, việc duy trì hình dạng của chúng vốn đã cần một lượng năng lượng khổng lồ.”
“À, ra là vậy.”
Yuui gật đầu, tay đấm nhẹ vào lòng bàn tay kia. Cú va nhẹ khiến những mẩu vụn bánh mì rơi xuống.
Ngay lúc đó, một cơn gió mạnh thổi qua trước mặt họ.
Yuui giữ chặt mũ trùm đầu.
Những mẩu vụn bánh mì bị cuốn theo gió trước khi chạm đất và dường như biến mất vào không trung.
Cơn gió lặng dần.
“Cô không sao chứ, Yuui?” Ix ho khan vì hít phải bụi.
“...Vậy nếu chúng rất nhỏ thì sao?” Yuui bất giác hỏi.
“Hửm?”
“Nếu loài rồng không khổng lồ như truyền thuyết mà thực sự rất nhỏ, nhỏ như hạt bụi chẳng hạn?”
“Nhỏ đến mức không cần năng lượng để duy trì hình dạng sao?”
“Đúng vậy. Và nếu như chúng chưa tuyệt chủng mà vẫn đang tồn tại?”
“Không thể nào.” Ix lắc đầu. “Nếu nó nhỏ đến mức đó thì tại sao những người truyền lại câu chuyện này biết rồng từng tồn tại? Tại sao họ lại nói dối và bảo rằng chúng rất to lớn?”
“Không, ý tôi không phải vậy. Chúng từng lớn, nhưng đã từ rất lâu rồi.”
“Ý cô là?”
“Chúng biết rằng không thể duy trì thân hình khổng lồ, nên dần dần thu nhỏ lại. Chúng ngày càng nhỏ đi, cho đến khi không thể nhìn thấy nữa.”
“Tôi thấy lý thuyết này dựa quá nhiều vào giả định ngẫu nhiên...”
“Nhưng tôi có bằng chứng.”
“Bằng chứng gì?”
“Lõi của cây đũa phép của tôi.” Yuui khẳng định, và Ix nhìn cô đầy thắc mắc.
“Đây là điều tôi nghĩ: Vật liệu dùng làm lõi cây đũa phép của tôi không phải là một mảnh của trái tim rồng—mà là toàn bộ trái tim rồng. Với kích thước trái tim như thế này, cả cơ thể của nó sẽ chỉ to cỡ một con thằn lằn. Ngày xưa, chúng lớn bằng cả một ngọn núi nhỏ. Nhưng vào thời điểm Munzil lấy được lõi và tạo ra cây đũa phép, chúng đã chỉ còn bằng con thằn lằn. Và bây giờ, chúng còn không lớn hơn một hạt bụi... Chúng đã dần thu nhỏ lại theo thời gian. Nếu điều đó là sự thật, thì có thể chúng không tuyệt chủng. Thay vào đó, ta có thể nói rằng chúng đã thay đổi hình dạng và vẫn còn tồn tại.”
“Đó là... nhưng...”
Yuui nhanh chóng tỉnh táo lại khi thấy biểu cảm bối rối của Ix.
“À, x-xin lỗi, đó chỉ là một ý tưởng thôi... Nhưng nếu chuyện đó xảy ra thật, thì phải có tài liệu ghi lại.” Cô nói.
“Không sao, đó là một ý tưởng thú vị.” Ix gật đầu. “Rồng vẫn còn sống. Tôi chưa từng nghĩ đến việc đó một cách nghiêm túc. Nếu chuyện đó là thật, thì việc rồng thu nhỏ đến mức như biến mất cũng là một giả thuyết hợp lý.”
“Anh có nghĩ ra lời giải thích nào khác không?”
“Không có cái nào thực tế cả.”
“...À, như là chúng trở nên vô hình?”
“Đó là một ý tưởng.”
“Anh còn ý tưởng nào khác không?”
“Ừm, nếu như ngược lại hoàn toàn—Ồ.” Ix đột ngột dừng lại khi đang nói. “Chúng ta đến rồi.”
“Gì cơ?”
Yuui dừng lại, nhận ra mình đã đi vài bước trước anh. Điều này khiến cô nhớ rằng cô vẫn chưa hỏi cả hai đang đi đâu. Cô chỉ đơn giản là tin vào Ix dẫn đường...
“Một nhà trọ à?” Cô hỏi.
“Không. Tôi đã hỏi về chỗ này lúc ở cửa hàng. Đây là nơi chúng ta có thể tìm hiểu mọi thứ cùng một lúc.”
Ix chỉ tay về phía một tòa nhà lớn, trông đơn giản như một nhà kho. Bên cạnh có một nghĩa trang nhỏ, nhưng có vẻ đã lâu rồi không ai sử dụng.
“Một nhà thờ...?”
“Có vẻ là vậy.” Ix tỏ ra bối rối. “Một nhà thờ khá là đơn điệu.”
◇
Có rất ít người trong nhà thờ.
Bên trong rộng rãi và thoáng đãng, vì nơi này được dùng cho các buổi tụ họp, toát lên vẻ tĩnh lặng. Một vài tín đồ trông khá giả tụ tập gần lối vào, đang tham gia vào một cuộc thảo luận vui vẻ.
Giống như những con phố mà họ đã đi qua, cả nhà thờ này dường như cũng hoàn toàn từ chối sự trang trí. Không có kính màu, tranh vẽ, chạm khắc hay các tác phẩm nghệ thuật nào. Ở bức tường xa, chỉ có một biểu tượng gỗ của đạo Maray và một cây trượng cũ. Ix chỉ nhìn thoáng qua từ xa, nhưng cây trượng đó có vẻ là một món đồ chất lượng cao.
Trong nhà thờ, việc có một cây trượng là điều bình thường. Cửa tiệm của Munzil thỉnh thoảng cũng nhận được những yêu cầu tương tự. Không chỉ là đồ trang trí tuyệt vời để trưng bày, các giáo sĩ còn sử dụng trượng để thi triển phép thuật phục vụ tín đồ. Kỹ năng sử dụng phép thuật là điều bắt buộc để trở thành thành viên của giáo đoàn.
Người đứng đầu nhà thờ này, được gọi là “hiền nhân” của Trật tự Mới, là một người đàn ông để lại ấn tượng mạnh với bộ râu uy nghi và một khuôn mặt phẳng, rộng. Ông tự giới thiệu ngắn gọn là Ost Yuub khi tiếp cận Yuui và Ix một cách bình thản, biểu cảm của ông pha trộn giữa vẻ trống rỗng và một nụ cười mơ hồ.
“Hừm... Ega Fulmen?” Ost đáp lại với vẻ bối rối khi họ lập tức hỏi ông.
“Đúng vậy. Hoặc ít nhất là dòng họ Fulmen. Ông đã từng nghe qua chưa?” Ix hỏi, khoanh tay lại.
“Không, rất tiếc là chưa.”
“Đó là một người đã từng sống trong thị trấn này.” Yuui nói.
“Ta là hiền nhân được bổ nhiệm đến đây. Nếu họ đã chấp nhận nghi thức thanh tẩy từ khi ta đến, hoặc nếu họ là tín đồ ngoan đạo, ta hẳn sẽ biết. Nhưng nếu đây là chuyện về ai đó từng sống ở đây từ rất lâu, thì ta chỉ tiếc là không thể giúp được gì...”
“Vậy nên chúng tôi mới nói là mình sẽ tự làm.”
“Ta thật sự rất muốn giúp.” Ost nói và lắc đầu. “Nhưng những bản ghi chép thanh tẩy là những tài liệu quan trọng được truyền lại qua các thế hệ trong nhà thờ.”
Chúng tôi hiểu điều đó. Chúng tôi chỉ muốn xem qua thôi.”
“Ta hiểu, nhưng...”
Hiền nhân nhiệt thành này vẫn không chịu nhượng bộ.
Ix đến nhà thờ tất nhiên là để tìm Ega Fulmen.
Khi cố gắng tìm một người, cách tốt nhất là hỏi những người thường đi qua khu vực đó. Nhưng họ không có đủ thời gian cho việc này. Đó là lý do Ix nảy ra ý tưởng tuyệt vời là kiểm tra các bản ghi thanh tẩy của nhà thờ, nơi lưu trữ tên của tất cả những ai đã tham gia nghi thức này cùng với ngày tháng diễn ra. Đôi khi, hồ sơ còn ghi cả ngày mất và danh sách người thân.
Ega Fulmen từng sở hữu sổ cung ứng lễ hội. Nói cách khác, ông ta là người có địa vị nhất định và rất có khả năng có mối liên hệ với nhà thờ. Nếu vậy, tên ông ta hẳn sẽ được ghi lại trong hồ sơ thanh tẩy. Đó là điều Ix suy luận. Tuy nhiên, vì không còn lễ hội nào và Ost không nhận ra tên đó, giả thuyết của Ix bắt đầu có vẻ kém khả quan...
Khi Ix tiếp tục tra hỏi hiền nhân, những người dự lễ ở gần lối vào cảm nhận được một cuộc tranh cãi sắp xảy ra và rời khỏi nhà thờ. Có vẻ Ost đã hết kiên nhẫn, vì cuối cùng ông giơ tay lên và nhượng bộ. “Được rồi, được rồi.”
“Ông sẽ cho chúng tôi xem chứ?” Ix hỏi.
“À, hai vị quả thật rất kiên quyết. Nhưng hai vị có giấy tờ gì để xác nhận danh tính không?”
“Danh tính...”
“Vâng, tôi có, phần nào.” Yuui xen vào khi cô lục túi áo bên trong. “Tôi là học viên của Học viện Hoàng gia. Đó hẳn là địa vị đủ chấp nhận được... đúng không?”
“À, học viên à. Tất nhiên rồi.” Ost xoa hai tay lại. “Còn cậu là...?”
“Một người học việc làm đũa phép.”
“Học việc à?” Lông mày ông cau lại. “Vậy cậu có thẻ hội nghề thủ công hay thứ gì tương tự không?”
“Không, chỉ những thợ thủ công chính thức mới được cấp thẻ đó.”
“Vậy thì, rất tiếc, ta chỉ có thể cho tiểu thư đây xem...”
“Xin lỗi, tôi hiểu rằng yêu cầu này rất khó, nhưng liệu có cách nào để anh ấy có thể đi cùng tôi không?” Yuui hỏi. “Ví dụ, tôi có thể bảo lãnh cho anh ấy không? Anh ấy có thể chỉ là học việc, nhưng thực tế, anh ấy là một người làm đũa phép xuất sắc...”
“Cho dù xuất sắc thì ta vẫn cần có giấy tờ xác nhận... À, nhân tiện, cậu học nghề với thợ thủ công nào?” Ost hỏi.
“Munzil Alreff.”
“Cái gì?”
“À... Thầy Alreff đã qua đời rồi, nên Ix hiện đang làm việc tại cửa tiệm của một trong những học trò khác của thầy.” Yuui nói thêm.
Thực ra, Ix cũng không chính thức làm việc ở tiệm của Morna, nhưng anh không phủ nhận lời Yuui. Lúc này, ưu tiên hàng đầu của họ là được tiếp cận các hồ sơ thanh tẩy.
“Người học việc của thầy Alreff à...?” Ost lướt mắt nhanh về phía cây trượng ở cuối nhà thờ.
“Tôi hiểu sự hoài nghi của ông, nhưng...” Yuui bắt đầu nói.
“Là cây trượng đó.” Ix ngắt lời.
“Gì cơ?” Yuui và Ost đồng thanh hỏi.
Ix thản nhiên bước đến gần cây trượng hơn. Anh dừng lại cách nó vài bước và quan sát kỹ, không chạm vào. Đúng như anh đã nghi ngờ từ lúc mới bước vào, đây quả thật là một kiệt tác và đã được bảo dưỡng tốt trong nhiều năm sử dụng.
“Xin lỗi, cậu đang làm gì vậy...?” Ost hỏi từ phía sau với vẻ bối rối.
“Đây là một trong những cây trượng của thầy Munzil.” Ix nói.
“Hả?”
“...Ừm, nó được làm rất chắc chắn.” Ix tiếp tục, mắt không rời khỏi cây trượng. “Phần nối được gia cố để giảm độ cong phải không? Thầy tôi thường làm thế.”
“Xin lỗi?”
Một cái chạm nhẹ lên vai Ix. Anh quay lại và thấy Ost đang đứng đó, nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.
“Tôi sai à?” Ix hỏi.
“Cậu sai sao...? Không, đây thực sự là một trong những tác phẩm đầu tiên của thầy Alreff, mà ông ấy đã tặng cho nhà thờ này. Nhưng việc cậu đoán đúng không có nghĩa là tôi có thể tin cậu. Đó là thông tin mà cậu có thể hỏi từ bất kỳ người nào có thâm niên trong nhà thờ.”
“Ý ông là sao?” Ix nheo mắt. “Tôi đâu có đoán mò—đây là điều bất kỳ thợ chế tạo đũa phép nào cũng có thể nhận ra ngay lập tức. Tôi không cố chứng minh rằng mình là học trò của thầy Munzil.”
“Vậy thì cậu đang làm gì?” Ost hỏi với vẻ bực dọc.
“Tôi chỉ muốn chứng minh rằng mình là một người thợ chế đũa phép không chuyên, đủ để ông tin tưởng thôi.”
“Hmm... và sao nữa?”
“Cây trượng này đã lâu rồi không được sử dụng.”
“Hmm? Đúng vậy.”
“Việc bảo dưỡng hàng ngày đã được thực hiện rất tốt. Nhưng... chỉ có thể gọi là xui rủi thôi. Ngay cả thầy tôi cũng không thể đoán trước điều này sẽ xảy ra.”
“Ta mong cậu sớm đi vào vấn đề.”
“Vấn đề đây...” Ix thở dài. Cậu miễn cưỡng tự nhủ rằng điều này là cần thiết, rồi đưa tay vào túi của mình. “Ôi trời, thật phiền phức...”
Cậu lấy ra một lọ nhỏ chứa chất lỏng màu vàng.
“Đó là gì vậy?” Yuui hỏi.
“Dầu sửa chữa Kesga.” Ix đáp, khiến Ost hét lên hoảng hốt.
“Cậu vừa nói gì?! Sao cậu lại có thứ đó?”
“Vì tôi quen một người phụ nữ... khá là...” Ix lắc đầu tỏ vẻ chán nản. “Thế này đã đủ để ông tin tưởng chút ít chưa, Ost?”
“C-có... Dĩ nhiên, cậu rõ ràng là một thợ học việc.”
Ost cầm lấy lọ dầu và gật đầu nhiều lần.
Vì những hồ sơ thanh tẩy nằm dưới tầng hầm, Ost đã dẫn hai người đi xuống cầu thang. Ngay khi bước xuống hành lang hẹp, một mùi hôi thối xộc vào mũi họ. Có vẻ một phần của hầm chứa xương được lưu trữ lại, tạo ra mùi xác chết. Không khí ẩm mốc còn phảng phất mùi phân chuột.
Dưới tầng hầm rất tối tăm, đến mức không thể thấy gì nếu không có đèn. Tuy nhiên, Ost dường như đã quen với nơi này, ông tiếp tục bước đến kệ sách cố định trên tường.
“Đây rồi.” Ong nói, tay lấy những quyển sách lớn và chồng giấy ra khỏi kệ rồi trải ra bàn. “Đây là những hồ sơ thanh tẩy.”
“Tất cả hồ sơ cũ cũng có ở đây chứ?” Ix hỏi.
“Hmm? Đúng. Thị trấn này có nhiều tín đồ sùng đạo, nên tài liệu cũng rất nhiều.”
“Vậy à.”
“Các vị có thể xem thoải mái, miễn là không mang ra khỏi tầng hầm. Dù không hẳn là lời cảm ơn cho lọ dầu sửa chữa... nhưng các vị đã giúp tôi rất nhiều.” Ost nói.
“Cảm ơn ông.” Yuui cúi đầu.
Ix và Yuui đưa mắt nhìn nhau rồi gật đầu. Họ bắt đầu công việc.
Những dòng chữ nhạt nhòa chồng chất trong các tài liệu cũ. Chữ viết rất nhỏ, nhiều đoạn còn viết vội, khiến việc đọc trở nên khó khăn trong căn phòng tối. Ix đẩy một con côn trùng bạc ra và nhăn mặt.
“Tôi cứ tưởng đã thoát khỏi việc phải đọc lách nhách, vậy mà giờ lại thế này.” Yuui lẩm bẩm.
“Giá mà có phép thuật để giải quyết chuyện này.” Ix ôm đầu than thở. “Chúng ta đang làm việc mà chưa ai từng làm, nên chỉ có cách chậm mà chắc thôi. Chúng ta sẽ không biết có đường tắt hay không cho đến khi hoàn thành tất cả.”
Họ nghe tiếng gọi Ost từ tầng trên. Tiếng vọng vang xuống tầng hầm. Ost nói nhanh “Xin phép” rồi đi lên cầu thang.
Giáo sĩ không chỉ quản lý nhà thờ mà còn tư vấn cho tín đồ và làm trung gian hòa giải. Ost chắc đang phải giải quyết nhiều việc cùng lúc.
Yuui nhìn Ix chăm chú.
“Đừng dừng lại. Chúng ta không có thời gian đâu.” Ix gắt khẽ, giơ một quyển sổ lên. “Chia ra mà đọc.”
“Vậy... nhân tiện, lọ đó là gì vậy?”
“À, dầu phục hồi kesga phải không?” Anh trả lời trong lúc tay vẫn làm việc. “Kesga là loại gỗ dùng để làm cây trượng đó. Nhưng loại gỗ này không dễ gặp.”
“Tôi biết tên của loại gỗ. Nhưng tại sao anh lại có loại dầu... phục hồi đó? Thực ra ban đầu tôi cũng không biết nó là gì... Và ông ta đã rất biết ơn vì có nó.” Yuui lướt nhanh các sổ sách trong ánh sáng nhấp nhô của ngọn đèn.
“Đó là thứ mà ai cũng sẽ biết ơn.” Ix giải thích. “Trượng—hoặc bất kỳ công cụ nào dùng để truyền phép thuật hàng chục ngàn lần—rồi sẽ dần bị cong và không ổn định. Đũa phép bị cong nhẹ có thể không ảnh hưởng nhiều, nhưng trượng thì khác. Nếu phép thuật không ổn định, rào chắn sẽ sụp đổ.”
“Ít có người nói về việc này đó.”
“Phần lớn những cây trượng được dùng nhiều như vậy thường chỉ còn để trưng bày. Đó là lý do tại sao cô chỉ thường nghe nói về chúng trong các nhà thờ... Dầu phục hồi được dùng để điều chỉnh khi trượng bị cong quá mức. Khi bôi dầu này lên gỗ, nó sẽ trở nên mềm dẻo trong một khoảng thời gian ngắn, cho phép thực hiện các điều chỉnh cần thiết. Nhưng có một số loại gỗ đòi hỏi dầu phục hồi đặc biệt. Nếu dùng sai loại dầu, gỗ có thể gãy ngay lập tức.”
“Và vì nó chuyên dụng nên sản lượng không nhiều. Vậy nên ông ấy mới biết ơn.” Yuui kết luận.
“Dầu phục hồi kesga lại là một trường hợp đặc biệt...” Ix tiếp lời. “Một trong những hậu quả của cuộc chiến Lukutta là hầu hết các khu rừng dùng để sản xuất gỗ đều bị đốt cháy. Nó không còn được sản xuất nữa. Vẫn còn một ít trong kho, nhưng giá cả đang tăng vọt trên thị trường chợ đen. Giờ thì gần như không thể tìm thấy.”
“Ra là vậy.” Vẻ mặt của Yuui không thay đổi. “Khoan đã. Sao anh lại mang nó theo? Một thứ quý giá như vậy?”
“...Không phải tôi.” Ix đáp với vẻ khó chịu. “Là Morna làm.”
“Morna... làm gì?”
“Cô ấy bỏ nó vào túi của tôi khi sắp xếp đồ đạc. Trong túi tôi bỗng có một lọ dầu phục hồi kesga.”
“...Trùng hợp à?”
“Chắc là cô ấy từng nghe nói về cây trượng mà thầy đã làm, cây trượng bằng gỗ kesga, đang nằm ở nhà thờ này. Có lẽ cô ấy đoán rằng họ sẽ cần dầu phục hồi dựa trên thời điểm và địa điểm cây trượng được chế tạo... Tôi không nói với cô ấy rằng chúng ta sẽ đến đây, nhưng có thể cô ấy nghĩ nó sẽ hữu ích và cho vào túi tôi.”
“C-cô ấy có thể đoán trước những chuyện như vậy sao?” Yuui chớp mắt liên tục.
“Không thể nào... Hay ít nhất, tôi muốn nghĩ vậy.” Ix đáp, mắt nhìn xuống. “Nhưng khi chuyện này xảy ra, có lẽ cô ấy thật sự có khả năng đó.”
“...Chuyện đó cũng không sao, nhưng tôi ước gì cô ấy nói với chúng ta trước khi chúng ta đi.”
“Đấy là lí do cô ấy không giỏi việc đó.” Ix càu nhàu, giọng anh hiếm khi giận dữ. “Chắc cô ấy không nói gì vì sợ sẽ cảm thấy khó xử nếu ‘dự đoán lớn’ của mình sai. Thật sự, cô ấy có rất nhiều tài năng nhưng lại cư xử như thế...”
Bất chợt, một âm thanh loảng xoảng cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
Họ lắng nghe kỹ nhưng không nghe thấy tiếng động nào khác. Có lẽ thứ gì đó đã rơi từ tầng trên.
Cả hai cùng thở dài.
Họ vừa hoàn thành việc tách các sổ ghi chép ra khỏi chỗ tài liệu, chia thành hai chồng trên bàn trước mặt.
Ix khoanh tay lại. “Tiêu chí sắp xếp là gì?”
“Thời gian.” Yuui khẽ đáp. “Tất cả các cuốn sổ từ hơn trăm năm trước có vẻ như mới được làm gần đây. Tôi không chắc chúng có phải... giả không.”
Suốt thời gian này, họ không tìm kiếm tên người trong sổ mà đang kiểm tra chính các văn bản. Các bản ghi chép thanh tẩy từ lâu đời lẽ ra phải là những tài liệu cũ. Nhưng trong số những hồ sơ mà họ tìm thấy lại có những tài liệu rõ ràng mới được làm gần đây. Mặc dù nhìn qua có vẻ cũ, nhưng chỉ cần quan sát kỹ là thấy ngay sự khác biệt về chất liệu giấy và mức độ hư hại do côn trùng. Yuui và Ix đã từng tìm kiếm các tài liệu trong thư viện ở Leirest, từ những quyển cũ đến mới. Chỉ cần liếc mắt là họ đã thấy điều gì đó không ổn, và khi chạm vào, cảm giác đó càng rõ ràng. Vì vậy, họ quyết định kiểm tra điều này trước khi tìm tên Ega Fulmen. Khi Ost rời đi, họ bắt đầu phân loại các sổ ghi chép vì lý do đó.
Ix nhún vai trước nhận xét của Yuui. “Tôi đã hỏi ông ta xem những tài liệu cũ có được giữ nguyên không. Hoặc ông ấy nói dối, hoặc ông ấy thực sự tin vào điều đó... Tất nhiên, có thể là sự thật nếu chúng chỉ được sao chép lại sau khi bị mất trong đám cháy hoặc bị côn trùng phá hoại quá nhiều. Điều đó có nghĩa là—”
“Nhưng không có cái gì chứng minh điều đó.” Yuui ngắt lời, vẻ mặt trầm ngâm. “Có khi nào nhà thờ này được thành lập chưa lâu không?”
“Cũng có thể, nhưng nếu vậy thì họ đâu cần làm giả tài liệu.”
“Ừm... Trước đây nơi này thuộc Trật tự Cũ, đúng không? Có lẽ khi Trật tự Mới tiếp quản, họ đã tiêu hủy tất cả tài liệu của phe đối địch. Rồi làm những tài liệu này để che đậy.”
“Có cần tốn công như vậy không? Họ có thể tiếp tục từ chỗ mà Trật tự Cũ đã dừng lại mà.”
“Ừm, vậy thì có thể không phải họ mà là—”
“Khoan đã.” Ix giơ tay ra hiệu cho cô im lặng.
Tiếng bước chân vang lên từ cầu thang, vọng xuống phòng.
Họ nhanh chóng trộn hai chồng tài liệu và xếp lại như cũ, mở vài cuốn ngẫu nhiên để tạo cảm giác như họ đang đọc.
“Dù sao thì, có gì đó kỳ lạ.” Ix thì thầm. “Tôi muốn kiểm tra sổ ghi chép, nhưng chúng ta cũng nên điều tra chuyện này.”
“Tôi đồng ý.”
Trong lúc vội vã giả vờ trở lại bình thường, họ đã làm bụi bay tứ tung. Cả hai đồng loạt hắt xì.
◇
Vài ngày đã trôi qua, nhưng tiến độ nghiên cứu của họ vẫn chậm chạp.
Theo lời đề nghị của Ost, Yuui và Ix đang tạm trú tại nhà của một thành viên trong giáo đoàn. Dù nơi đó chỉ đơn giản là có một mái nhà che đầu, nhưng họ vẫn cảm kích vì thị trấn dường như không có nhà trọ. Dùng ngôi nhà đó làm căn cứ, từ đó họ tìm hiểu các hồ sơ thanh tẩy hoặc ra ngoài trò chuyện với cư dân trong thị trấn.
Nhưng họ vẫn chưa tìm được manh mối quan trọng nào.
Dù có đọc đi đọc lại những hồ sơ bao nhiêu lần, họ cũng không tìm thấy cái gia tộc tên Fulmen. Họ đã hỏi người dân trong thị trấn, nhưng dĩ nhiên chẳng có ai còn biết hay nhớ chuyện xảy ra từ cả trăm năm trước.
“Hừm...” Bà chủ tiệm mà Yuui đang nói chuyện nghiêng đầu suy nghĩ. “Cách đây một trăm năm thì chắc là vào khoảng lúc bà ngoại tôi được sinh ra. Nhưng đầu óc của bà không còn minh mẫn, mà giờ bà cũng mất rồi, nên dù có muốn hỏi thì cũng chẳng thể nữa.”
“Vậy sao...” Yuui cúi đầu đáp lại buồn bã.
“À, với chuyện vừa nãy cô nhắc tới, nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói thị trấn này từng thuộc Trật tự Cũ. Gia đình tôi mới chuyển đến đây từ thời của bà ngoại, khoảng... 70 năm trước, và dường như nơi này đã luôn thuộc Trật tự Mới từ đó đến giờ.”
Yuui đã đoán trước được câu trả lời này. Cô đã nói chuyện với những người dân khác hiểu rõ hơn về lịch sử của thị trấn, nhưng họ đều tin rằng nơi đây luôn thuộc Trật tự Mới. Dĩ nhiên, Trật tự Mới được thiết lập sau Trật tự Cũ, nên có lẽ ý họ là từ sau thời điểm đó. Và thời điểm đó đã là hơn một trăm năm trước.
Cô thử hỏi về các lễ hội, rồng và núi Agnas, nhưng cũng không thu được thông tin nào. Tất cả những gì cô nhận được chỉ là: “Chúng tôi không tổ chức lễ hội.” “Tôi chẳng biết gì về rồng cả.” và “Một người bạn của tôi làm thợ mỏ; họ vừa phát hiện một mạch khoáng sản mới.”
“Dù sao cũng không phải chuyện lớn.” Bà chủ tiệm nói thêm. “Họ đào mỏ cho đến khi gặp bức tường, rồi lại tìm mạch khác. Khi tìm được, họ tiếp tục đào cho đến khi gặp tường. Khai thác là kiểu việc chỉ lặp đi lặp lại như thế mãi thôi.”
Khi Yuui rời khỏi cửa tiệm, cô thấy Ix đang quay lại. Họ đã chia nhau ra tìm hiểu và anh vừa hỏi thăm ở một cửa hàng gần đó. “Sao rồi?” Anh thoáng nhìn qua cô mà hỏi.
“À... chỗ này không có thông tin gì cả...”
“Ha-ha-ha, xin lỗi vì tôi không giúp gì được nha.” Bà chủ tiệm khoanh tay và mỉm cười thích thú.
“Dù sao cũng cảm ơn bà.” Yuui nói với vẻ ngại ngùng.
“...Cửa hàng này không có thứ đó.” Ix khẽ nói, đôi mắt lướt nhìn quanh tiệm.
“Cậu đang nói về cái gì vậy?” Bà chủ tiệm thắc mắc.
“Gậy. Một bó ba cây.”
Ix đề cập đến những cây gậy bí ẩn được đặt ở lối vào của cửa hàng họ đã ghé trước đó, một bó ba cây dài, mảnh với đầu bị cháy đen. Trong quá trình tìm hiểu quanh thị trấn, họ biết được rằng có nhiều gia đình và cửa hàng khác cũng có những cây gậy này. Tuy nhiên, cửa hàng này thì không có.
“À, mấy thứ đó à.” Bà chủ tiệm lắc đầu. “Chỉ có những cửa hàng và gia đình cũ là có thôi. Những gia đình mới chuyển đến như nhà tôi thì không có đâu.”
“Vậy nó là bằng chứng cho thấy gia đình đó có xuất thân lâu đời?”
“Không, không, không phải thế. Tôi nghĩ họ chỉ để chúng ở đó vì đã có từ lâu rồi thôi. Mấy thứ đó chẳng có ích gì cả, gần đây tôi nghe nói nhiều gia đình đã vứt đi vì chúng chỉ gây cản trở.”
Ngoài hồ sơ thanh tẩy, những vật trang trí này cũng khiến họ cảm thấy kỳ lạ về thị trấn, nhưng chúng chỉ là những cây gậy. Nếu tìm kỹ, bất kỳ ngôi làng nào cũng có thể có những phong tục hay văn hóa vô nghĩa tương tự.
“À, bọn tôi đi đây. Cảm ơn vì đã trò chuyện với tôi.” Yuui cúi đầu nói.
“Không có gì. Dù sao thì thị trấn này cũng khá tĩnh lặng. Chúng tôi hiếm khi có khách ghé thăm. Thật vui vì có cơ hội trò chuyện với cô.” Người phụ nữ cười rạng rỡ.
Họ rời đi và bước qua một khu dân cư gọn gàng, ngăn nắp.
Dù bà chủ tiệm nói rằng thị trấn này yên bình, nhưng điều đó chỉ đúng với khu vực dành cho giới thượng lưu, nơi ở của những chủ cửa hàng và nông dân giàu có. Rời khỏi khu này, họ sẽ đối mặt với khu ổ chuột, nơi đầy rẫy những người nghèo và vô gia cư.
Họ bước qua những con đường bị bỏ mặc, trầm tư suy nghĩ.
Thị trấn này bị chia làm hai. Chỉ sau hai ngày ở đây, Yuui đã nhận ra điều đó.
Hầu hết cư dân thượng lưu đều là tín đồ sùng đạo của Trật tự Mới. Họ tìm kiếm ý nghĩa của Chúa trong công việc, điều này khiến họ có định kiến với những người nghèo không làm việc, hay nói cách khác là những người không thể làm việc. Họ dường như tin rằng những người đó không làm theo ý Chúa. Họ hành xử như thể không nhìn thấy người nghèo vậy.
Mặt khác, những người thuộc tầng lớp thấp dù vẫn thực hiện các nghi lễ thanh tẩy nhưng ít ai trong số họ là thực sự là một tín đồ. Điều này cũng khiến tầng lớp thượng lưu khó chịu hơn với họ.
Hai tầng lớp này gần như tách biệt và ít khi tương tác. Cũng nhờ sự chia cắt này, xung đột giữa hai bên cũng không nhiều. Có thể nói đây là sự bình yên, theo một cách nào đó. Trò bắt nạt mà hai người chứng kiến vào ngày đầu tiên dường như chính là xung đột lớn nhất ở đây.
Nơi này chính là thị trấn Agnasruze.
Yuui và Ix cũng đang điều tra khu vực này của thị trấn. Họ suy đoán rằng có thể Ega Fulmen thuộc tầng lớp thấp và chưa được thanh tẩy, nên không xuất hiện trong những hồ sơ thanh tẩy. Tuy nhiên, cách duy nhất để chứng minh giả thuyết này là phải đi vòng quanh khu vực và hỏi thăm từng người. Dù vậy, cả hai đều không nghĩ cuộc điều tra ngẫu nhiên này sẽ đem lại kết quả khả quan.
Cuối cùng, đúng như dự đoán, họ không tìm thấy gì. Yuui ngồi xuống đất và thở dài. Nhìn sang bên cạnh, cô thấy Ix đang cau mày vì thất vọng.
Cả hai đang ở một quảng trường nhỏ, nơi hai con đường lớn giao nhau. Người qua lại rất đông, và khu vực này nhộn nhịp với những người biểu diễn và các quầy hàng. Nhiều người trong số đó là người vô gia cư không có nghề nghiệp.
“Cái đó là gì vậy...?” Yuui lẩm bẩm.
“Gì thế?” Ix ngẩng đầu lên hỏi.
“Chỉ là... cái kia...” Cô chỉ tay về phía cô đang nhìn.
Ở giữa quảng trường có một mô đất nhỏ.
Không, đó là một mô cát màu nâu. Điều kỳ lạ là, dù rất nhiều người đi ngang qua, ai cũng tránh nó. Giống như một tảng đá giữa dòng sông, mô cát tạo ra một khoảng trống kỳ lạ giữa dòng người.
Yuui và Ix đã đi qua quảng trường này nhiều lần, nhưng họ chưa bao giờ dừng lại để nhìn kỹ. Người dân trong thị trấn di chuyển quanh mô cát một cách tự nhiên đến mức nếu không dừng lại quan sát, bạn sẽ không để ý thấy nó.
“Cái đó là gì thế?” Ix nhíu mày hỏi.
“Tôi cũng không biết...”
“Tôi sẽ đi hỏi.”
“Hả?”
Trước khi Yuui kịp nói gì, Ix đã nhanh chóng chạy đi.
Anh tìm thấy một người đàn ông đang ngồi gần rìa quảng trường và bắt chuyện với ông ta. Bên cạnh người đàn ông là một nhạc cụ có màu sắc sặc sỡ. Có vẻ ông ta là một nghệ sĩ đường phố.
“Tôi đang nghỉ ngơi.” Ông ta cộc lốc nói.
“Cái mô kia...” Ix chỉ vào đống cát ở trung tâm quảng trường như thể anh không nghe thấy lời của người nghệ sĩ. “Đó là gì vậy? Tại sao không ai bước lên nó?”
“......”
Người biểu diễn trừng mắt nhìn Ix.
Yuui cuối cùng cũng bước đến, vì có vẻ như tình huống có thể trở nên căng thẳng hơn.
“À, à... Tôi rất xin lỗi! Anh ấy đúng là một kẻ vô ý. Xin đừng bận tâm đến anh ấy...”
Người đàn ông nhìn Yuui với vẻ khó hiểu khi cô lắp bắp xin lỗi. Có vẻ như ông hơi ngạc nhiên khi nghe thấy giọng của một cô gái.
Ix chớp mắt bối rối khi Yuui trừng mắt nhìn anh.
“Ix, sao anh lúc nào cũng thô lỗ thế?” Cô hỏi.
“Tôi nghĩ ông ấy có thời gian, vì ông ấy đang nghỉ mà...”
“Đó không phải là ý của ông ấy...”
Một tiếng cười khẽ vang lên.
Cả hai quay lại về phía âm thanh và thấy người biểu diễn đang bật cười khan.
“Được rồi, được rồi. Đừng cãi nhau trước mặt tôi như vậy.”
“À, tôi xin lỗi vì đã gây phiền hà...” Yuui bắt đầu nói.
“Đừng lo. Mà các cô cậu muốn gì?” Ông đứng dậy và nhìn quanh quảng trường. “Ồ... Fulmeninia à?”
“Fulmeninia?” Ix lẩm bẩm.
“Anh đã nghe về nó chưa?” Yuui hỏi.
“Chưa bao giờ.” Ix lắc đầu. “Nhưng nghe có vẻ như là tiếng Cổ của Vương Quốc. Trong ngôn ngữ chuẩn thì nó sẽ có nghĩa là ‘mắt của ngọn núi’.”
Yuui gật đầu.
“Ồ, vậy nghĩa của từ đó là như vậy.” Người biểu diễn nói, đôi mắt ông mở to.
“Hả? Ơ... tại sao ông lại bất ngờ thế?” Yuui buột miệng hỏi. “Ông gọi nó như vậy mà không biết ý nghĩa sao?”
“Có lẽ vậy... Không chỉ tôi đâu—tôi nghĩ chẳng ai biết ý nghĩa thật sự của nó.” Người đàn ông vuốt cằm. “Với lại, tôi cũng không thực sự biết nó là gì.”
“Ông không biết sao? Thế còn công dụng của nó thì sao?” Ix hỏi.
“Ừm, thật ra thì tôi chẳng nghĩ ra nó có ích lợi gì.”
“Vậy tại sao chẳng ai bước lên đó?”
“Không rõ nữa.”
“Nhưng ông biết tên của nó?”
“Ừ. Nhưng không chắc đó có phải là tên đúng không; mọi người chỉ gọi nó như vậy thôi.”
“Mọi người chỉ gọi nó như vậy thôi...” Yuui lẩm bẩm đầy kinh ngạc. “Vậy không có luật nào cấm bước lên đó sao?”
“Không, chẳng có luật nào cả. Chỉ là mọi người đều như vậy...”
Họ tiếp tục hỏi thêm vài câu nữa nhưng không nhận được thông tin đáng kể nào từ người biểu diễn. Yuui tự hỏi liệu đó chỉ đơn thuần là một quy tắc mơ hồ.
Ix đứng đó trầm ngâm, tay đặt lên miệng. Sau đó anh hỏi, “Vậy nếu, ví dụ, hai chúng tôi bước lên đó thì sẽ ra sao?”
“Hả?” Người đàn ông có vẻ thực sự không hiểu những gì Ix vừa nói. “Tại sao cậu lại muốn làm chuyện đó? Không được làm thế.”
“Không được sao?”
“Không. Chỉ có người ngoài như cậu mới nghĩ đến chuyện đó thôi.”
“Vậy nếu tôi trả tiền cho ông để ông bước lên, ông có làm không?”
“Không đời nào tôi làm đâu.” Người đàn ông nói với vẻ khó chịu.
“Thế nếu tôi nhờ người khác?”
“Cậu sẽ không tìm được ai đồng ý làm đâu, ít nhất là trong thị trấn này.”
“Ừm.” Ix gật đầu như thể đã chấp nhận câu trả lời. “Tôi đã biết được nhiều thứ đấy.”
Nói rồi, anh bước đi, Yuui cúi đầu cảm ơn người biểu diễn.
“Xin lỗi vì tự nhiên lại làm phiền ông...”
“Ơ, hai người không định xem tôi biểu diễn à?” Người đàn ông nhướn mày hỏi.
“Ơ, tôi tưởng ông đang nghỉ mà?”
◇
Bước xuống một con phố đông đúc, Ix hỏi, “Cô nghĩ sao?”
“Nghĩ về cái gì?” Yuui đáp lại.
“Fulmeninia, Fulmen.” Ix vẫn nhìn về phía trước. “Chúng khá giống nhau.”
“Ừm, cũng đúng. Bọn trẻ cũng thường hay chơi chữ kiểu vậy.”
“Fulmeninia, thứ không ai dám đụng vào dù chẳng biết lý do. Ba cây gậy cũng được coi trọng y như thế. Những hồ sơ thanh tẩy giả từ ngày xưa. Rồi cuốn sổ cung ứng lễ hội nữa, thứ không nên tồn tại, và Ega Fulmen, người đã viết nó.” Sau khi nhắc lại những thứ này, Ix hỏi, “Vậy, Yuui, cô nghĩ sao?”
“Làm ơn đừng đẩy cho tôi chỉ vì anh không tự tin vào giả thuyết của mình.” Yuui thở dài. “Mới đây, anh còn chỉ trích Morna vì làm y như vậy mà.”
“Được rồi, tôi sẽ nói cho cô nghe suy nghĩ của tôi.” Ix cau mày. “Tôi sẽ bắt đầu từ kết luận... Dù bằng chứng mong manh, nhưng tôi nghĩ rằng đã từng có một tôn giáo bản địa ở thị trấn này từ rất lâu rồi.”
Yuui cũng đã mơ hồ đoán ra điều đó.
Ix nhanh chóng liếc nhìn khuôn mặt của Yuui, rồi tiếp tục.
“Giáo hội quốc gia được thành lập khoảng một trăm năm trước. Khi đó, các thành viên giáo hội được gửi đi khắp vương quốc. Nhưng vì Trật tự Mới chưa được công nhận vào thời điểm đó, nên một số người của Trật tự Mới đã trà trộn vào nhóm truyền giáo. Trật tự Cũ mạnh lên, Trật tự Mới lan rộng. Thế là giáo hội đã xóa bỏ các tôn giáo địa phương ở những thị trấn trước đây không theo đạo Maray.”
Ix đưa ra giả thuyết rằng thị trấn này, Agnasruze, cũng đã chịu chung số phận như vậy.
“Đống cát và ba cây gậy có lẽ là tàn tích của tôn giáo cũ đó, nhưng tôi không xác định được chúng là công cụ cho lễ hội hay là các vật thờ.” Anh tiếp tục. “Ngay cả khi người ta mất đi tín ngưỡng bản địa, những thói quen ăn sâu vào tiềm thức cũng không dễ thay đổi. Người dân ở đây từng có những hành động thờ phụng hoặc kiêng kỵ như ‘Không được chạm vào cái này’ hoặc ‘Phải đối xử với cái kia thật cẩn thận’ và họ không ngay lập tức bỏ những quy tắc đó chỉ vì có người nói với họ rằng ‘À, từ hôm nay cậu không cần tuân theo những điều đó nữa’. Dù đã qua nhiều thế hệ, bọn trẻ lớn lên vẫn bắt chước cha mẹ chúng. Họ cứ thế tiếp tục làm như vậy suốt thời gian qua.”
“Những truyền thống vẫn tiếp diễn ngay cả khi người ta đã quên đi cội nguồn của nó?” Yuui mỉm cười. “Có vẻ anh đang uốn nắn một vài bằng chứng cho khớp với giả thuyết của mình, nhưng tôi sẽ nghe nốt phần còn lại.”
“Tôn giáo đó có một lễ hội đặc biệt, và Ega Fulmen có liên quan đến nó bằng cách nào đó. Nhưng khi các hiền giả của Trật tự Mới đến thị trấn, lễ hội này đã bị xóa sổ cùng với những niềm tin tạo nên nó. Cuốn sổ cung ứng lễ hội mà chúng ta tìm thấy có lẽ đã được lấy từ thời điểm đó.”
“Vậy tại sao những hồ sơ thanh tẩy lại bị làm giả?”
“Để xóa sạch mọi bằng chứng về tôn giáo cũ. Sau sáu mươi hoặc bảy mươi năm, dân cư trong thành phố đã gần như bị thay thế hoàn toàn, nên không còn ai có thể nhớ được thời kỳ trước khi Trật tự Mới xuất hiện. Bây giờ, thứ duy nhất có thể kể lại sự thật về quá khứ đó chính là các hồ sơ. Vậy nên, chúng ta mới đang tìm hiểu chúng. Nhìn từ một góc độ khác, có thể nói rằng người kiểm soát tài liệu chính là người quyết định lịch sử. Thị trấn này đã theo đạo Maray từ rất lâu rồi—ít nhất, đó là cách họ muốn mọi người nghĩ. Nhưng mà thường thì đâu cần kiểm soát kỹ càng như này nhỉ?”
“Thế cái tôn giáo cũ đó có phổ biến không?”
“Có thể là ngược lại.” Ix đặt tay lên cằm. “Ví dụ, nếu các hiền giả nắm giữ toàn bộ quyền lực đạo Maray thời đó nắm mọi quyền lực thì có thể họ đã bị dân chúng căm ghét. Vậy nên, bọn họ quyết định xoá xổ tất cả tôn giáo cũ để tạo ra sự thống nhất giữa người dân và nhà thờ.”
Sau một lúc, anh nói thêm, “Nếu những ghi chép trong cuốn sổ cung ứng lễ hội đó là thật thì—”
“Thì tôn giáo cũ đó có liên quan đến rồng.” Yuui nói tiếp.
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Yuui đang tự hỏi về giả thuyết của Ix.
Cô không tìm thấy lỗi cụ thể nào. Nó có vẻ hợp lý đến một mức độ nhất định... Nhưng không, cô cần phải bình tĩnh trước khi đưa ra kết luận. Dù giả thuyết có logic, nhưng bằng chứng vẫn chưa đủ thuyết phục. Họ có quá ít manh mối để dựa vào, và nếu cố gắng, người ta có thể khiến bất kỳ suy đoán nào khớp với những manh mối ít ỏi đó mà không gặp mâu thuẫn nào.
Những gì Ix đề xuất vẫn chỉ là suy đoán. Việc tự thuyết phục bản thân rằng nó là thật sẽ rất nguy hiểm.
Yuui cần phải phân biệt rõ ràng giữa giả thuyết và sự thật, “Nếu giả thuyết của anh là đúng, thì thứ chúng ta đang tìm kiếm đã mất từ lâu rồi. Vậy thì làm gì tiếp theo đây?”
“Ừ, thì...” Ix ấp úng. Có lẽ anh không ngờ đến câu hỏi này nên không thể nghĩ ra câu trả lời. “À, có lẽ chúng ta có thể hỏi những người già trong vùng...”
“Chúng ta có đủ thời gian không?”
“Ừ thì...”
Liệu ở nơi này còn bao nhiêu người già?
Họ nhìn nhau đầy chán nản.
Bóng của quảng trường kéo dài dưới ánh chiều tà.
“...Hôm nay dừng tìm ở đây thôi.” Ix nói với một cái nhún vai.
“Ừ.” Yuui đồng ý.
“Cô đi trước đi. Tôi có việc phải làm.”
“Hửm? Được thôi.”
Họ tạm biệt nhau. Yuui đi về chỗ trọ của họ nhưng rồi lại dừng lại một lúc.
Lần trước mọi chuyện cũng diễn ra y hệt như vậy... cái lần Ix bị tấn công.
Dù chủ yếu chỉ là cái cớ, nhưng Yuui sẽ tham gia chuyến đi này để bảo vệ anh. Cô không biết Ix có công việc gì phải làm, nhưng Ix vẫn là Ix. Khả năng anh lại gặp phải tình huống nguy hiểm là điều hoàn toàn có thể xảy ra.
Cô xoay người lại.
Vì quay lại nhanh chóng, cô vừa kịp nhìn thấy bóng của Ix khi anh rẽ vào góc. Cô vội vã theo sau và ngay lập tức nấp đi.
Ix không đi một mình.
Có ai đó đang đi cùng anh.
...Tomah?
Họ đang trò chuyện về điều gì đó.
Tại sao hai người đó lại đi cùng nhau...?
Yuui cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn tiếp tục theo dõi họ từ trong bóng tối.
Cuối cùng, họ dừng lại trên một con phố yên tĩnh. Yuui bám theo và lén quan sát khuôn mặt của họ. Họ trông rất nghiêm túc.
“Cảm ơn vì đã gặp tôi.” Ix nói.
“Vì anh đã nhờ nên tôi mới đến mà...” Tomah bắt đầu.
Dù họ ở xa con đường chính, tiếng trò chuyện vẫn vang vọng. Yuui tập trung lắng nghe.
“Tôi sẽ vào thẳng vấn đề.” Ix nói. “Tôi muốn các cậu giúp tôi, với tư cách là mạo hiểm giả.”
“Giúp chuyện gì?”
“Tôi muốn vào hầm mỏ trên núi Agnas.”
“Tôi nghe nói người bình thường không được phép vào đó.”
“Tôi không nói đến những hầm mỏ đang hoạt động. Tôi muốn vào một trong những hầm bỏ hoang. Nghe nói có ma thú ở đó, nên tôi cần bảo vệ.”
“Sao anh không nhờ Hội làm việc này?”
“Tôi không có nhiều thời gian như vậy. Ở thị trấn này không có Hội và tôi không thể cứ ngồi không trong khi liên hệ với một thành phố khác, đặc biệt là khi tôi không biết liệu có ai chịu nhận nhiệm vụ hay không. Nói đến mạo hiểm giả thì có các cậu đã ở sẵn đây rồi, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào. Các cậu thật tiện lợi.”
“Vậy cuối cùng chỉ là vì ‘tiện lợi’ thôi sao? Còn lý do nào khác không?”
“Để tiết kiệm tiền.” Ix trả lời ngay. “Có ma thú đang làm tổ ở đó, và tất cả khoáng sản đã được khai thác hết rồi. Loại nhiệm vụ này không có gì hấp dẫn đối với những mạo hiểm giả. Không ai sẽ nhận trừ khi tôi đưa ra phần thưởng cao.”
“Vì vậy anh mới bỏ qua Hội và nhờ trực tiếp tôi?”
“Ừ. Trước đây cậu đã hỏi tôi về việc yêu cầu trực tiếp, phải không?”
“Phải, tôi đã hỏi vậy.”
“Tôi không còn nhiều sau khi trả tiền trọ, nhưng tôi có thể gom chút ít tiền để cảm ơn.”
“Không, tiền không phải vấn đề...”
“Tôi biết tôi đang làm khó cậu khi nhờ thế này.” Ix nói mà không hề tỏ vẻ hối lỗi, “Nhưng để tôi nhắc cậu, Tomah, chính cậu là một trong những lý do khiến tôi bị tấn công ở Leirest. Chính cậu đã nói vậy. Giờ tôi đang biến cái xui rủi đó thành cơ hội.”
“...Anh thật thẳng thắn.” Tomah thở dài với nụ cười gượng gạo. “Nếu anh nói thế, tôi cũng chẳng còn gì để biện minh.”
“Cậu nghĩ sao? Cậu đã đến tận Agnasruze này rồi. Sao không giúp tôi một tay?”
“Ừm... Có thể. Nhưng để tôi xác nhận một điều trước.” Tomah quay sang một bên trong giây lát. Yuui cúi đầu lại để cậu ta không nhìn thấy mình. “Việc này... là để sửa cây đũa phép của Yuui à?”
“Ừ. Chúng tôi đã đi vào ngõ cụt rất nhiều lần, và tôi không nghĩ ra gì khác.”
“Được thôi. Nếu vậy, chúng tôi sẽ nhận nhiệm vụ này miễn phí.”
“Tôi sẽ không phàn nàn... Nhưng cậu chắc chứ? Cậu không cần hỏi ý kiến hai người kia sao?”
“Khi họ nghe việc này là vì Yuui, họ sẽ không phản đối đâu. Với lại, tôi cũng có động cơ riêng: có thể, nếu cô ấy biết tôi giúp sửa đũa phép, thì cô ấy sẽ bớt ác cảm với tôi.”
“Yuui nói cô ấy không muốn dính dáng gì tới cậu nữa.”
“Ừ thì... chúng tôi đã kết thúc không vui vẻ gì... Nhưng tôi tin nếu chúng tôi có cơ hội nói chuyện, đôi bên sẽ hiểu nhau hơn.”
Đôi bên... hiểu nhau...?
Ngay khi nghe những lời đó, một cảm giác yếu đuối ập đến với Yuui.
Cô mất thăng bằng và khụy xuống.
“Yuui?!” Cô nghe Ix gọi. “Sao cô lại ở đây? Không, đợi đã, cô có sao không?!”
Tomah cũng kêu lên ngạc nhiên, và họ lập tức chạy đến bên cô.
Yuui đặt tay lên tường và từ từ đứng dậy.
“Tôi... xin lỗi... vì đã nghe lén cuộc nói chuyện của hai người...” Cô thở dốc.
“Yuui, cậu—”
“Không, tôi không sao. Tôi chỉ bất ngờ khi thấy Tomah ở đây...”
“À, tôi xin lỗi...” Tomah lẩm bẩm, khuôn mặt cậu trở nên u ám. “Chắc chắn cậu không muốn nhìn mặt kẻ thù của gia đình mình.”
“Kẻ thù của gia đình?” Ix hỏi. “Vậy nên cô mới ngã quỵ à?”
“Ừ thì, tôi—” Yuui bắt đầu.
“Khoan đã, Yuui, vừa rồi không phải là hỏi đâu. Giờ cô cần nghỉ ngơi đã.” Ix nói.
Yuui nhìn vào gương mặt lo lắng của anh và hít một hơi thật sâu.
“Tomah và tôi, chúng tôi...” Cô thở gấp.
“Yuui, đừng nói gì nữa! Hít thở sâu vào.”
“Không, tôi muốn... giải thích... Tôi...”
Lồng ngực cô trống rỗng, dịch mật dâng lên cổ họng khi cô cố nói ra. Rồi cô gập người lại, cố giữ mọi thứ không trào ra ngoài. Cho đến lúc này, cô đã lãng phí quá nhiều thời gian của Ix vì những toan tính ích kỷ của mình. Vì những gì đã diễn ra, cô cần phải cho anh ta biết sự thật.
“Để tôi... tôi sẽ giải thích.” Tomah xen vào, gương mặt đầy sự nghiêm trọng. “Đó là trong chiến tranh Lukutta. Cha tôi đã chỉ huy đội quân xâm lược. Chiến thuật của ông đã khiến cả gia đình cô ấy thiệt mạng. Yuui quyền tức giận. Tất nhiên cô ấy sẽ không muốn dính dáng gì tới tôi...”
Giọng nói đứt quãng của cậu nhạt dần.
Yuui cố gắng hít thở hết sức mình.
Đến cuối cùng thì cậu ta vẫn bám ríu lấy câu chuyện đó.
Bọn họ đã nói chuyện nhiều như vậy, nhưng cậu ta vẫn không hiểu...
“Xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng.” Yuui cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình. “Ix, anh sẽ điều tra các hầm mỏ sao?”
“Ừ... ừm.”
“Vậy chúng ta nên chia nhau ra làm việc... Tôi sẽ tiếp tục nghiên cứu ở đây. Hãy cẩn thận.”
“Chờ đã, Yuui—”
“Xin lỗi vì đã làm phiền anh vì những vấn đề cá nhân của tôi. Nhưng tôi mong anh để tôi yên. Đó là điều mà tôi...” Khi Tomah xuất hiện trong tầm mắt, câu nói của cô đột ngột bị ngắt quãng.
Bỏ lại lời nói mắc nghẹn trong cổ họng và khó có thể thốt ra, Yuui rời đi.
Cô chỉ bước đi một mình, không thấy gì, không nghe gì.
Yuui lo sợ rằng nếu dừng lại, cô sẽ không thể tiếp tục bước nữa.
Sau khi lang thang vô định qua các con phố, đột nhiên cô nhận ra mình đang nằm trên giường.
Những ký ức mà cô đã đè nén sâu trong tâm trí bỗng trào dâng và nhấn chìm cô.
...Những ký ức chỉ toàn tiếng la hét và đổ vỡ.
Mẹ cô, anh trai cô, cả hai đều đã mất.
Họ đã biến mất ở đâu đó.
Chỉ mình cô được cứu.
Vì cha cô đã ở đó...
Cha cô đã nắm tay cô và dẫn cô đến một cái tủ bí mật mà không ai biết. Chỗ đó chỉ vừa đủ cho một người. Ông bảo cô không được ra ngoài, không được phát ra tiếng động, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.
Và Yuui đã cầm lấy cây đũa phép.
Cô không hiểu tại sao cha lại đưa nó cho cô.
Vì vậy, cô đã hỏi.
Ông sẽ chiến đấu sao?
...Ông sẽ làm vậy, nhưng vẫn còn những cây đũa khác.
Ông sẽ chết sao?
...Ông không hề có ý định đó.
Vậy tại sao ông đưa cây đũa cho cô?
... Ông trả lời: “Vì con, Yuui Laika, là người phù hợp nhất để cầm nó. Cho đến khi cha quay lại, hãy giữ nó và sống.”
Cô nghĩ ông đã nói dối.
Cha cô đã định chết, định bỏ cô lại một mình.
Không có lý do nào mà ông lại để cây đũa đã trở thành biểu tượng của ông ở lại, cây đũa mạnh nhất trong tất cả.
Yuui nhớ rõ khuôn mặt của cha mình trong khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi ông đóng cửa.
Đôi mắt đó, chúng nói rằng ông sẽ ra đi mãi mãi.
...Hay không phải?
Trong dòng suy nghĩ miên man đó của cô, một điều gì đó lóe lên.
...Ông thực sự có ý định chết sao?
Hay là... không?
Cô đã biết gương mặt đó.
Đúng vậy... Chính là nó.
Biểu cảm đó...
Biểu cảm mà Ix đã thể hiện khi cầm cây đũa...
Như thể vừa nhớ lại cách thở, Yuui hít vào từng hơi nhỏ.
Cơ thể cô run lên; cơ hoành của cô co thắt.
Đôi mắt cô đau nhức.
Cô đã khóc.
◇
Những con ma thú trong mỏ có một vẻ ngoài kỳ lạ.
Chúng trông giống như những con sâu bướm được gắn thêm tay chân, rồi phóng to lên. Dù to hơn một con sâu bướm bình thường, chúng vẫn có thể bị tóm gọn trong hai lòng bàn tay. Một nhóm khoảng mười con bò trên tường và trần nhà, tiến về phía họ để tấn công. Chúng mạnh đáng ngạc nhiên, chỉ cần vài con cũng đủ để làm một người không thể cử động. Tuy nhiên, chúng lại thiếu tốc độ, trở thành con mồi dễ dàng cho một mạo hiểm giả có vũ khí. Và mặc dù tràn ra từ mỏ, chưa từng ai đặt tên cho chúng.
“...Ha!”
Dann vung chân phải, xé toạc bụng dưới của một con quái và quăng nó vào tường. Nó không cử động thêm lần nào nữa. Anh đã hạ gục phần lớn quái vật xuất hiện tại đây.
Thỉnh thoảng, một hoặc hai con vượt qua được Dann, nhưng nhanh chóng bị gục dưới thanh kiếm của Tomah. Những mạo hiểm giả tiến bước dễ dàng, để lại sau lưng một núi xác quái vật. Rozalia đi sau cùng, không mất cảnh giác khi quan sát xung quanh, dù có vẻ hiện tại cô không có nhiều cơ hội ra tay.
Như Ix đã yêu cầu đêm hôm trước, ba mạo hiểm giả đang làm nhiệm vụ bảo vệ anh trong lúc anh điều tra bên trong núi Agnas. Anh vốn không mong đợi sẽ tìm thấy một trái tim rồng ở đây, nhưng có những điều cần phải tự nhìn thấy thì mới hiểu được.
Lối đi trong mỏ tiếp tục đều đặn một lúc rồi tách ra thành nhiều nhánh. Sau khi lấy ra một bản đồ lớn, Tomah chỉ vào một trong số đó. Dann gật đầu không nói lời nào và tiến lên phía trước, trong khi Tomah dùng thanh kiếm ngắn để khắc một ký hiệu lên tường.
Cả nhóm gần như hoàn toàn im lặng và dẫn đường cho Ix một cách chuyên nghiệp. Điều này cũng đúng cả khi kẻ địch xuất hiện; ba người phối hợp nhuần nhuyễn đến mức khiến người ta nghĩ rằng họ có mắt sau gáy. Dù mang vẻ bề ngoài trẻ trung, nhưng họ lại là những chiến binh dày dạn kinh nghiệm.
Sau khi đi thêm một lúc, Dann lần đầu tiên lên tiếng.
“Phù, nhiều thật. Lúc nào cũng thế này sao?”
“Không, tớ nghe nói chúng hiếm khi xuất hiện trong những mỏ đang hoạt động.” Tomah đáp lại. Cậu đã thu thập thông tin trước khi lên đường. “Khi mỏ bị bỏ hoang và không còn người ra vào, những con ma thú bắt đầu làm tổ như thế này. Nhưng người dân cứ để yên, vì lũ sinh vật đó không bao giờ rời khỏi những mỏ bị bỏ hoang.”
“Hmm...” Dann xoay vai. “Chúng sống bằng gì? Chẳng thấy thức ăn hay nước uống gì ở nơi này.”
“Những người thợ mỏ nói rằng chúng ăn những cái lỗ.”
“Ăn lỗ á?”
“Dann, cậu đang nói to quá đấy.” Rozalia cắt ngang.
“Ừ, được rồi, được rồi.” Dann nhún vai, tay vẫy vẫy. “Thế cái vụ ăn lỗ là sao?”
Tomah nói trước rằng đó chỉ là tin đồn, rồi giải thích: “Ngọn núi này đã được khai thác khoáng sản trong nhiều năm qua. Khi dân làng khai thác hết một mạch quặng, họ lại tìm mạch khác. Cứ tiếp diễn như vậy. Nhưng dù thế, ngọn núi này vẫn không bị biến thành một đống lỗ hổng. Cũng chẳng có vụ sập hầm nào.” Cậu chỉ tay lên trần. “Người ta nói điều đó là do những con ma thú ăn những cái lỗ và bịt chúng lại. Thực tế là những lỗ vừa đào ra trên núi nhanh chóng bị chặn. Đường hầm mà chúng ta đang đi chỉ mới bị bỏ hoang gần đây thôi.”
“Ha, thật ngớ ngẩn. Ăn lỗ thì làm sao mà no được?” Dann lắc đầu và nhìn về phía Ix. “Anh là Ix đúng không? Anh đang tìm gì thế? Thấy anh khá im lặng, nhưng chắc là để sửa cây đũa phép của Yuui, đúng không?”
Người học việc chế tạo đũa phép chỉ nhún vai thay vì trả lời.
“Giữ bí mật à?” Dann hừ mũi. “Được thôi, tôi cũng không định hỏi nhiều đâu.”
“...Nó ấm.” Ix khẽ nói.
“Hả?”
“Bức tường ấy.”
Ix giữ tay trên phần tường bên trái. Dù chỉ là đá lạnh lẽo, nhưng nó lại toát ra một chút hơi ấm.
“Đó... vì đây là núi lửa mà. Núi lửa thì phải ấm đúng không?” Dann nói với vẻ không chắc chắn.
“Thật không?” Ix hỏi.
“Ừm, tôi cũng không rõ lắm...”
“Không, tôi tò mò thôi. Cậu học nó ở Học viện à?”
Dann đảo mắt qua lại khi Ix nhìn chằm chằm vào anh.
“T-Tôi đi thám thính phía trước đây!” Dann hét lên rồi vội vàng đi về phía trước. Ánh sáng từ ngọn đuốc của anh dần mờ đi.
“Yuui có nói gì không?” Tomah hỏi.
“Không.” Ix đáp. “Cô ấy nói để cô ấy yên.”
Vì đang đi thành hàng dọc, Ix chỉ nhìn thấy lưng của Tomah. Trong khi họ bước đi, Tomah bắt đầu nói từng chút một.
“Yuui đến Học viện hơn một năm trước. Đó không phải là lựa chọn của cô ấy. Vương quốc đã ép cô đến từ Lukutta.” Giọng Tomah trầm thấp, nhưng vang vọng khắp đường hầm. “Cô ấy là con gái của một bộ tộc thuộc hoàng tộc mở rộng của Lukutta. Vương quốc gọi đó là du học, nhưng thực tế chỉ là cách nói ngoại giao cho việc bắt giữ con tin. Họ hứa rằng cô sẽ được tự do về thể xác, nhưng cô không thể tự ý rời khỏi vương quốc và cũng không thể sở hữu tài sản. Ngay cả việc mua quần áo cô cũng không được phép. Đương nhiên, những học viên ở Học viện đối xử rất tệ với cô ấy... Đó là lý do tôi mời cô ấy gia nhập với bọn tôi.”
“Gia nhập với các cậu? Làm mạo hiểm giả?”
“Đúng vậy. Như anh thấy đấy, chúng tôi có thành viên là vukodrak và elf. Có thể cách nói này không phù hợp, nhưng cả ba đều có hoàn cảnh tương tự. Tôi nghĩ cô ấy sẽ hợp với họ.”
Cả vukodrak và elf đều là những dân tộc có vùng đất từng bị vương quốc xâm lược trong quá khứ. Dù những quốc gia này đã bị khuất phục từ lâu hơn so với Lukutta, nhưng không có gì phải nghi ngờ rằng dân chúng trong vương quốc đều coi thường cả ba dân tộc này.
Tomah tiếp tục giải thích.
“Học viện cho phép học viên trở thành mạo hiểm giả, nhưng tiền công từ các hoạt động của họ lại không thuộc về họ—Học viện có quyền sở hữu nó. Sau đó, học viên sẽ được Học viện chu cấp. Vì thuộc quyền sở hữu của Học viện, nên số tiền kiếm được khi làm mạo hiểm giả không phải là tài sản cá nhân. Một lỗ hổng trong luật của Vương quốc, cho phép Yuui sử dụng tiền của mình theo ý muốn.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Tôi đã rất ngạc nhiên khi cô ấy đồng ý lời mời ngay lập tức. Tôi từng hỏi liệu cô có thấy khó chịu khi ở gần với dân vương quốc không, và cô ấy trả lời, ‘Tôi không mang xung đột quốc tế vào các mối quan hệ cá nhân.’ Từ đó, chúng tôi trở nên thân thiết như hình với bóng.”
“Đó chính là kiểu người cô ấy.” Rozalia lên tiếng từ phía sau Ix. “Cô ấy nhìn nhận mọi thứ rõ ràng hơn những gì anh có thể tưởng tượng. Đôi khi, cô ấy phán xét mọi việc một cách logic đến mức đáng sợ.”
“Logic sao?”
Ix liếc nhìn về phía cô qua vai. Đôi mắt cô ánh lên dưới ánh sáng của ngọn đuốc.
“Nhìn ngược lại phía sau rất nguy hiểm.” Cô nhắc nhở, và Ix quay lại theo lời cô nói.
Tomah tiếp tục giải thích:
“Một thời gian mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Yuui thông minh và phản ứng nhanh. Cô ấy rất giỏi phép thuật, và thực tế đã cứu chúng tôi nhiều lần. Việc phiêu lưu giúp cô ấy kiếm được tiền để sử dụng theo ý muốn, khiến cô ấy rất vui. Nhưng...”
Tomah thở dài.
“Mọi chuyện bắt đầu từ đoàn ngoại giao.”
Ix đã từng nghe về chuyện đó ở đâu đó. Anh cố nhớ lại. Phải rồi, chính là nó. “Đoàn ngoại giao từ các dân tộc phía đông à?”
“Phải, chính nó. Họ từ phương đông đến thủ đô; chúng tôi thậm chí còn gặp họ vài lần tại Học viện. Đó là lúc chủ đề về chiến tranh Lukutta được nhắc đến... Nhìn lại thì, nói về chuyện đó trước mặt cô ấy là một sai lầm. Tôi đã quen với cách cô ấy suy nghĩ logic quá mức... Không, đó chỉ là cái cớ. Ix, anh có biết chiến lược mà vương quốc sử dụng trong cuộc chiến đó không?”
“Ý cậu là, đốt sạch mọi làng mạc và thị trấn họ tìm thấy và giết toàn bộ dân làng...?” Ix đã từng nghe về chuyện đó khi ở cửa tiệm của sư phụ mình.
“Phải... anh biết khá rõ nhỉ.” Tomah nói đầy lo lắng. “Đó là lựa chọn duy nhất. Người Lukutta không chấp nhận đầu hàng, nên vương quốc cần phải tung một đòn quyết định. Đúng là có thể tránh việc giết tất cả và tiến quân dần dần, nhưng đất nước đó chủ yếu là rừng rậm. Nếu không tiêu diệt tận gốc, Lukutta có thể tấn công ngược từ phía sau.”
Tomah lắc đầu hai, ba lần.
“Chính cha tôi là người đề xuất chiến lược đó.”
“Và đó là cách gia đình của Yuui đã chết.” Ix nhận ra.
“Đúng vậy. Họ đã thiêu rụi ngôi làng của cô ấy. Mẹ và em trai cô ấy đã bị giết trong cuộc tấn công, và dường như cha cô ấy đã hy sinh mạng sống của mình để cứu cô ấy... Thật đau lòng.”
“Thật là kinh hoàng.” Ix bình thản nhận xét.
“Ngay sau khi tôi nhắc đến chuyện đó, Yuui đột nhiên khăng khăng rằng cô ấy không thể ở gần tôi được nữa... Không, nghĩ lại thì cũng không hẳn là đột ngột. Chẳng có ai trên đời muốn làm bạn với con trai của kẻ đã giết gia đình mình. Đó là điều tự nhiên.” Tomah tự trách mình.
“Những người elf đã bị xâm lược từ nhiều thế hệ trước.” Rozalia nói thêm. “Vì vậy, tôi không thể nói rằng tôi đồng cảm được... nhưng tôi có thể tưởng tượng được cảm giác của cô ấy. Còn Dann... cậu ấy không phải kiểu người suy nghĩ quá nhiều, nhưng cậu ấy cũng lo lắng cho Yuui.”
“Chỉ cần nhìn là biết.” Ix nói.
“Vậy đó. Cây đũa phép của cô ấy đã gãy sau chuyện đó.” Tomah tiếp tục. “Chúng tôi đề nghị trả tiền sửa chữa, nhưng cô ấy từ chối. Rồi cô ấy biến mất khi Học viện nghỉ, và đó là...”
“Lúc cô ấy tìm đến tôi.” Ix hoàn tất câu chuyện cho anh.
Tomah gật nhẹ.
Tiếng bước chân vang vọng trong sự im lặng.
Ngoại trừ một lần nghỉ ngắn giữa chừng, nhóm tiếp tục tiến vào sâu trong mỏ mà không gặp vấn đề gì. Bản đồ của Tomah rất chính xác, nên họ không bị lạc.
Ix thỉnh thoảng dừng lại để cẩn thận kiểm tra tường và sàn.
Lối đi ngày càng dốc xuống; khi họ tiến sâu hơn, tường đá tỏa ra nhiều nhiệt hơn. Những hạt agnasite nằm rải rác trên sàn, nhưng tất cả đều quá nhỏ để sử dụng. Chúng có lẽ là tàn dư từ những lần khai thác trước đây.
Ix ngước nhìn lên trần, khiến Rozalia hỏi:
“Anh đang nhìn gì thế?”
“Không có nước.”
“Hửm?”
“Có các vết nứt trên trần và tường, nhưng không có nước rỉ ra từ đó.”
Thay vào đó, những hạt agnasite mịn như cát chảy ra từ các khe nứt.
“Điều đó kỳ lạ không?” Rozalia thắc mắc.
“Không, tôi không cho là kỳ lạ...”
Ix chỉ có cảm giác rằng hiện tượng này hơi khác so với những gì anh từng nghe về các hang động, mỏ hoặc núi lửa. Nhưng anh vẫn không tìm ra được bất kỳ liên hệ nào với loài rồng...
Ngay khi họ đang cân nhắc việc quay lại, họ chạm đến một ngõ cụt trong đường hầm.
“Đây là một trong những bức tường như họ nói.” Tomah đoán, tay khoanh lại. “Nó y hệt những gì được miêu tả. Hình như đây là một tảng đá lớn chạy ngang qua núi... Nếu họ gặp bức tường này, nghĩa là mạch khoáng đã kết thúc. Sau đó, họ phải tìm một mạch khác.”
Ix chạm vào đá trong khi nghe Tomah giải thích.
Nó khá nóng. Không đủ để gây bỏng, nhưng thực sự kỳ lạ.
“...Dann, chuyện gì vậy?” Rozalia đột ngột hỏi.
Nhìn kỹ lại, Ix thấy Dann đang kiểm tra bức tường đen giống như anh đã làm. Nhưng khác với Ix, Dann áp cả cơ thể vào nó.
“Có... âm thanh lạ phát ra từ phía trước.” Dann nói.
“Âm thanh? Không phải chỉ là gió thổi qua các hầm mỏ sao?” Tomah hỏi.
“Không, nghe không giống vậy. Đó là một âm vang sâu, như tiếng gầm... Kiểu như tiếng nước chảy hoặc thác nước. Và có một chút mùi.”
“Là mùi của ma thú sao?”
“Không phải. Là một mùi nặng, nhưng không hôi bằng mùi ma thú. Tôi không chắc là gì, nhưng tôi cảm giác mình đã từng ngửi thấy trước đây...”
“Có thể chỉ là nhìn như ngõ cụt, nhưng có một đường hầm khác ở phía bên kia?” Ix đoán.
Anh nhắm mắt, tập trung vào những gì mình có thể nghe và ngửi, nhưng không cảm nhận được gì. Dĩ nhiên, anh không thể sánh với khả năng cảm nhận của một vukodrak.
Dann, sau một lúc áp sát vào vách hầm, bắt đầu gõ nhẹ lên nó.
“Này, chúng ta phá nó đi.” Anh đề nghị.
“Hả?” Tomah tròn mắt ngạc nhiên.
“Chỉ ngồi đây nghĩ cũng chẳng được gì. Phá nó ra, rồi chúng ta sẽ biết ngay.”
“Cũng đúng... nhưng mà.” Tomah lẩm bẩm. “Nhưng làm thế nào mà phá được? Liệu có khả thi không?”
“Nếu để tôi—”
“Cậu không chắc được gì đâu. Chúng ta chẳng biết nó dày bao nhiêu.” Rozalia ngắt lời một cách thẳng thắn. “Nhưng có thể làm nó bị nứt. Khi đó tôi có thể bắn xuyên qua nó nếu bắn nhiều lần.”
“Tôi đang nói mà.” Dann càu nhàu, tai cụp xuống.
“Ix, anh nghĩ sao?” Tomah hỏi, ám chỉ rằng họ sẽ nghe theo quyết định của người yêu cầu.
“Hửm? Thì...”
Hể...?
Một suy nghĩ bất chợt lướt qua đầu Ix.
Agnasite từ những bức tường và trần hầm mỏ, cùng với tảng đá kỳ lạ này...
Anh cảm thấy một nhịp đập mạnh từ bên kia bức tường.
“...Không, không thể nào.” Ix thở gấp, lấy tay che miệng và lắc đầu.
“Có chuyện gì vậy?” Rozalia hỏi.
“Không có gì...” Ix nhìn lên. “Tạm thời từ bỏ việc phá nó thôi.”
“Khoan đã, anh bắt chúng tôi đến tận đây, giờ lại bỏ cuộc sao?” Dann giơ cả hai tay lên. “Tôi không biết anh đang tìm gì, nhưng rõ ràng là có thứ gì đó ở đây. Anh định phớt lờ nó à?”
“Không phải thế. Tôi muốn thu thập thêm thông tin và một số thiết bị trước khi thử lại.”
“Nhưng cây đũa của Yuui—”
“Tôi là người yêu cầu.” Ix cau mày, ngắt lời. “Mạo hiểm giả phải tuân theo yêu cầu của khách hàng. Tôi nói sai sao? Chúng ta đâu biết thứ gì nằm ở phía bên kia. Biết đâu, nếu chúng ta phá nó, dung nham sẽ tràn vào thì sao?”
“Nói mình là khách hàng mà lại không thông qua Hội sao?”
“Bình tĩnh nào, Dann.” Tomah đứng giữa hai người, cố gắng xoa dịu. “Chúng ta nên làm theo lời Ix.”
“...Được rồi.”
Cả nhóm quay lại con đường cũ, để lại những ký hiệu dễ nhận biết dọc đường đi để không quên lối.
Ix đi trong im lặng cho đến khi Rozalia từ phía sau ghé sát tai anh.
“Anh đã nhận ra điều gì vậy?” Cô hỏi.
“Ý cô là sao?”
“Đừng giả ngu. Lúc đó anh có vẻ mặt rất khó tả.”
“Chỉ là một suy nghĩ thoáng qua thôi. Không phải thứ có thể nói ra.”
“Ừm, nếu anh đã nói vậy.”
“Chúng ta sẽ biết chắc khi quay lại. Lần sau.”
“Lần sau sẽ tốn tiền đấy!” Dann hét lên từ phía trước. Rõ ràng, anh đã nghe toàn bộ cuộc trò chuyện của họ.
“...Anh có tiền không?” Rozalia hỏi.
Ix nhún vai và không nói thêm lời nào.
◇
“Trông cô có vẻ kiệt sức.”
Yuui ngẩng lên và thấy Ost bước ra từ bóng tối.
Cô phủi một ít bụi trên tay. Đúng là cô trông không được khỏe. Làm việc một mình trong tầng hầm tối tăm để kiểm tra những hồ sơ thanh tẩy quả thực rất ảm đạm. Nhưng đó không phải là lý do duy nhất.
Ost tiến lại gần một cách lặng lẽ, kiểm tra ngọn lửa của cây nến. Rồi ông khẽ nói, “Có vẻ nó sẽ cháy thêm một lúc nữa.”
“Cảm ơn sự quan tâm của ông.” Yuui đáp lại một cách thản nhiên.
“Bạn đồng hành của cô hôm nay đâu? Người học việc ấy.”
“À, anh ấy có việc cần giải quyết...”
Cuộc trò chuyện kết thúc ở đó, nhưng Ost không rời đi. Thay vào đó, ông đứng yên tại chỗ, quan sát Yuui đọc những hồ sơ thanh tẩy.
Sau khi lật qua vài trang vô ích, Yuui ngẩng lên.
“Ost...”
“Vâng?”
“Ông đã đến Agnasruze bao lâu rồi?”
“À, năm nay là mười bảy năm. Trước đó, ta từng ở một hội đoàn khác.”
“Mười bảy năm... Một khoảng thời gian khá dài.”
“Ồ, không hẳn... Có những người dành cả đời ở một nhà thờ. Ta vẫn còn nhiều thời gian phía trước.”
“Từ khi trở thành hiền giả ở đây, mọi thứ thế nào?”
“Nơi này thật tuyệt vời. Bình yên và dễ sống.”
“Từ những gì tôi thấy.” Yuui liếc nhìn ông trong giây lát, ngập ngừng.”Hai bên giàu và nghèo có vẻ đối đầu với nhau.”
“À... chuyện đó.” Vị giáo sĩ thở dài. “Đúng vậy, cô nói đúng. Loại phân chia này thường xảy ra ở các thị trấn thuộc Trật Tự Mới. Nhưng theo giáo lý, tất cả mọi người đều bình đẳng, dù họ giàu hay nghèo. Ta đã giải thích điều này rất nhiều lần, nhưng có vẻ như người dân không thật sự hiểu... Đó là điều đáng xấu hổ—bằng chứng cho sự thiếu sót của ta với tư cách là một hiền giả.”
Câu trả lời bất ngờ của ông ấy khiến Yuui bối rối.
“Nhưng thị trấn này cũng có những điểm tốt.” Ost đáp lại, mỉm cười và dang rộng cánh tay. “Dù có sự đối lập, nhưng nó không bao giờ leo thang thành tranh cãi hay đánh nhau. Dân cư ở đây đều là những người hiền lành, cả trẻ em lẫn người lớn.”
“Cả trẻ em nữa sao?” Yuui hỏi, một câu hỏi có phần châm chọc. “Hôm trước, có vài đứa trẻ bắt nạt một đứa khác đấy...”
“À, đó chắc là Henri.” Ost phản ứng ngay, khiến cô ngạc nhiên.
“Ông biết đứa trẻ đó sao?”
“Chỉ biết tên thôi. Đứa trẻ ấy chưa được thanh tẩy.”
“...Vậy nên mới bị bắt nạt?”
“Ta thật sự không biết.” Ost thở dài, lắc đầu buồn bã. “Cũng có những người khác chưa được thanh tẩy, nhưng không ai bị đối xử tệ như vậy. Trẻ con thường trêu chọc nhau vì những chuyện nhỏ nhặt, nhưng tại sao lại là đứa trẻ ấy thì...”
“Henri...”
Yuui im lặng.
Cô đóng sổ lại và đứng phắt dậy.
“Xin lỗi, tôi phải đi ngay.” Cô tuyên bố.
“Ồ? À, tất nhiên rồi. Xin mời cô quay lại bất cứ lúc nào.”
“Cảm ơn rất nhiều.”
Nói rồi, cô rời nhà thờ và bắt đầu điều tra xung quanh.
Mặc dù nơi này không đủ lớn để gọi là thành phố, nhưng cũng không phải là một ngôi làng nhỏ. Cách duy nhất của cô là tìm kiếm bằng cách đi bộ.
Yuui hướng tới những khu vực nơi trẻ em thường tụ tập. Tuy nhiên, chỉ dựa vào trực giác thôi là chưa đủ; buổi sáng dần chuyển sang chiều trong lúc cô đi tìm kiếm.
Cô tiếp tục hỏi thăm trong khi lang thang, cho đến khi cuối cùng cũng nghe thấy tiếng la hét của trẻ con và vội chạy đến đó.
Yuui đến một con hẻm vắng người qua lại. Một nhóm trẻ con đang tụ lại thành vòng tròn, nhốt Henri ở giữa.
Một hoặc hai đứa trẻ đứng trước cậu, cố gắng nhét nhánh cây vào miệng cậu. Mỗi lần như vậy, Henri lại giãy giụa mạnh, cố gắng thoát ra. Những chiếc que không chọc được vào miệng cậu nhưng lại đâm vào má, để lại những vết xước khiến bọn trẻ cười đùa vui vẻ.
Yuui lặng lẽ đưa tay vào túi khi tiến lại gần.
“Xin lỗi.” Cô cất tiếng, khiến tất cả lũ trẻ quay phắt lại cùng lúc. “Chị có việc với cậu bé đó. Giờ có tiện không?”
Chúng nhìn nhau, vẻ bối rối, rồi bắt đầu xì xào.
“Hả?”
“Ai vậy?”
“Con nhỏ nào đây?”
“Xin hãy thả cậu ấy ra.” Cô yêu cầu bình tĩnh.
Tiếng xì xào ngừng lại, và tất cả đều đổ dồn ánh mắt về một cậu bé trông có vẻ mạnh nhất. Nhận ra điều đó, cậu ta bước tới trước Yuui.
“Cô cần gì? Định nói bọn tôi không được ở đây à?”
“Đúng vậy. Chị muốn nói chuyện riêng với cậu ấy.”
“Hmm... Bọn tôi có thể đi, nhưng chỗ tiếp theo bọn tôi đến không liên quan gì đến cô. Bọn tôi vẫn sẽ ở gần đây.”
Yuui thở dài.
“Hả? Cô có vấn đề gì sao?” Cậu bé nói, cười nhếch mép.
“Ừm, chị xin lỗi.” Yuui lắc đầu. “Lẽ ra chị nên đàm phán một cách ôn hòa, nhưng xem ra sẽ khá phiền, nên chị sẽ dùng cái này.”
“Dùng cái gì—?”
Yuui rút cây đũa phép ra và khẽ vẩy nó. Một quả cầu ánh sáng nhỏ xuất hiện ở đầu đũa.
Cả lũ trẻ rùng mình.
“C-có phải phép thuật không?”
“Chúng ta làm gì đây?”
Chúng xì xào với nhau.
Thực tế, quả cầu ánh sáng đó chỉ có tác dụng chiếu sáng khu vực xung quanh. Yuui đã do dự khi sử dụng nó, nhưng vì lũ trẻ không quen với phép thuật, nên thế là đủ để dọa chúng.
Ngay khi một trong số bọn trẻ quay lưng bỏ chạy, cả nhóm còn lại cũng tản ra như những chú thỏ con.
Yuui dõi theo chúng rời đi, lòng dâng lên một cảm giác thất vọng.
...Cái đũa yếu đi nhiều rồi.
Thế này thậm chí còn không được tính là sử dụng phép thuật. Nếu cây đũa phép đang trong tình trạng hoàn hảo, nó có thể đã tạo ra một quả cầu ánh sáng rực rỡ đến mức khiến tất cả bị chói mắt, lớn đến mức có thể nuốt chửng hai hoặc ba ngôi nhà.
Chà, cô sẽ khóc vì chuyện này sau. Thay vào đó, cô bước đến chỗ Henri.
“Em ổn chứ?” Yuui hỏi.
“À... cảm ơn.” Henri rên rỉ, rồi quay đi. “Chị cần gì ở tôi...?”
“Ừ, chị có một câu hỏi nhỏ thôi.”
Một ý tưởng nảy ra trong đầu khi cô đang nói chuyện với Ost.
Nếu dự đoán của Ix đúng, nếu thực sự có một tôn giáo nào đó đã bị xóa sổ khỏi thị trấn này trong quá khứ, thì vị linh mục của tôn giáo cũ sẽ bị đối xử thế nào?
Cô không cần phải suy nghĩ nhiều. Người ta sẽ đàn áp vị linh mục đó, và những thái độ như thế sẽ được khuyến khích. Nếu không tiêu diệt gốc rễ của tín ngưỡng cũ, thì một tín ngưỡng mới sẽ không thể thiết lập được. Rất có khả năng, vị linh mục sẽ bị tử hình, và gia đình người đó cũng chẳng khá hơn là bao.
Những việc đó sẽ tồn tại bao lâu? Chúng sẽ biến mất sau một hoặc hai thế hệ? Hay sẽ bám lấy con người lâu hơn?
Chúng có tồn tại dai dẳng giống như sự tôn kính vô căn cứ của thị trấn này đối với những món đồ vật hay không?
Hay như những điều cấm kỵ phi lý của họ?
Tại sao lại có một cậu bé cứ bị bắt nạt trong thị trấn yên bình này? Ost, một người mới đến, không biết lý do. Điều đó có nghĩa là...
Dù Yuui không làm gì hơn ngoài việc tuyệt vọng cố chắp vá các mảnh ghép lại với nhau, cô vẫn quyết định gặp cậu bé để xác nhận nghi ngờ của mình.
Cô khẽ hắng giọng, rồi hỏi, “Em đã từng nghe về một người tên Ega Fulmen chưa?”
“Ega? Chưa bao giờ nghe qua.” Henri nhanh chóng lắc đầu đáp lại.
“À, vậy sao...?”
Dĩ nhiên rồi, cô nghĩ.
Yuui hẳn là đang có một sự khủng hoảng tinh thần, cố bám víu vào những điều nhỏ nhặt thế này, rồi bị cuốn theo cảm xúc nhất thời. Cứ như thể cô cho rằng một điều đơn giản như vậy thì không thể sai được.
Nhưng ngay lúc đó, Henri nói tiếp.
“Nhưng tôi có biết một người họ Fulmen.”
“Hả?” Yuui chớp mắt. “Ai...?”
“Bà của tôi.”
“Sao cơ?”
“Đó là tên của bà tôi. Sheela Fulmen.”
◇
“Dann, chúng ta nên dừng lại đi.” Tomah thúc giục khi nhìn chằm chằm vào những cái bóng đổ trên tường.
“Nhưng ngay cả khi cây đũa phép được sửa xong, việc chúng ta làm chỉ là hộ tống thôi. Yuui sẽ không nghĩ chúng ta có giúp đỡ gì trong chuyện này.”
“Tớ không phản đối điều đó, nhưng lý do chính chúng ta giúp sửa cây đũa không phải để khiến cô ấy biết ơn chúng ta.” Tomah thở dài, chán nản. “Và tớ cũng không biết cảm giác thế nào khi không nói gì với Ix...”
“Chúng ta đã quyết định bằng cách bỏ phiếu đa số, Tomah. Ngừng phàn nàn đi.”
“Có thể là bỏ phiếu đa số, nhưng chỉ là hai trên một thôi.”
“Nói cách khác, là số phiếu gấp đôi.”
Dann, Tomah và Rozalia đã quay trở lại đường hầm mỏ. Họ lần theo những ký hiệu đã để lại và tiến nhanh về phía trước. Đám ma thú lại kéo đến chỉ sau một ngày, nhưng nhóm di chuyển nhanh hơn lần trước vì lần này họ không phải bảo vệ ai cả.
“Cậu lúc nào cũng lo xa.” Dann lẩm bẩm khi nhìn lại. “Chúng ta chỉ định mở một cái lỗ nhỏ và nhìn vào trong thôi. Chúng ta có thiết bị rồi, nếu trông có vẻ nguy hiểm thì rút lui ngay. Giống như mọi lần. Chỉ thế thôi thì dẫn khách theo làm gì.”
“Tớ biết thế, nhưng mà...”
“Nhìn đi, chúng ta tới nơi rồi.”
Cả ba bỏ túi đồ xuống trước tảng đá đen.
Sau đó, họ lấy ra các thiết bị khác nhau như dây thừng chắc chắn và chốt neo để cố định.
Để phòng trường hợp nước bất ngờ phun ra từ lỗ, họ buộc dây thừng quanh người mình. Họ cũng mang theo một cây trượng để niệm phép tạo kết giới trong trường hợp ma thú nguy hiểm xuất hiện. Trong tình huống xấu nhất là dung nham phun trào, họ đã ghi nhớ bản đồ của mỏ để có thể thoát thân. Họ đã cân nhắc tất cả những khả năng và nhiều tình huống khác nữa—kết quả là một đống thiết bị lỉnh kỉnh. Mọi thứ đều do Tomah khăng khăng rằng họ phải hành động thận trọng.
“Được rồi, tớ thế này là ổn rồi.” Tomah tuyên bố với một cái gật đầu sau khi họ đã chuẩn bị xong. “Rozalia, nếu không phiền, cứ từ từ từng chút một thôi nhé.”
“Biết rồi.”
Rozalia vẫy cây đũa phép, và một luồng sáng tím lóe lên trong không khí. Cả đường hầm tối tăm chợt bừng sáng rực rỡ.
Khi ánh sáng dần phai đi, họ thấy một lỗ đã được khoét vào tảng đá. Tuy trông khá sâu, nhưng vẫn chưa thông sang bên kia.
“Có vẻ chúng ta cần thêm vài lần nữa.” Rozalia lẩm bẩm.
“R-Rozalia, cẩn thận hơn chút đi.” Tomah lắp bắp.
“Chậm quá! Lần tới dùng thêm lực đi.” Dann thúc giục.
“Hàaa...”
Sau khi xử lý hai ý kiến trái ngược, Rozalia lại phát ra một luồng sáng với sức mạnh tương tự.
Nhưng nó cũng chưa đủ để xuyên thủng. Cô thử thêm hai, ba lần nữa. Ngay sau cú đánh thứ năm...
Khi ánh sáng tắt đi, mặt đất bất ngờ rung chuyển.
“Whoa!”
Dann thốt lên, loạng choạng suýt ngã nếu không nhờ sợi dây giữ lại.
Mặt đất rung lắc mạnh, hất tung mọi thứ xung quanh.
Anh nằm bệt xuống để giữ thăng bằng, rồi nhìn qua hai người kia. Cả hai đều nghiến răng chịu đựng những cơn rung động.
“Là phun trào sao?!” Dann hét lên.
“Không biết! Nhưng không thể ở đây được! Chúng ta phải rời khỏi đây!” Tomah hét đáp lại.
Dann đồng ý và quay lại nhìn phía trước.
Lỗ trên tảng đá đã được khoét xuyên qua.
Phía bên kia tối om. Anh không thể nhận ra có gì ở đó... nhưng chỉ trong giây lát.
Một thứ gì đó phun ra từ cái lỗ, và cả tầm nhìn của anh chìm vào bóng tối.
Trước khi kịp nhận ra, anh không còn cảm thấy mặt đất dưới chân.
“Hả?”
Anh nhìn về phía sợi dây và chốt neo, nhưng chốt đã bị cuốn đi cùng với nền đá.
Dann cảm nhận một cảm giác kỳ lạ—như đang lơ lửng.
Khoảnh khắc tiếp theo, anh nhận ra mình đang rơi nhanh chóng.
Không, không phải rơi—mà là bị hút vào.
“Không thể nào!”
Anh vùng vẫy tay chân, nhưng không có gì để bám víu.
Anh cuộn mình lại, bảo vệ đầu bằng đôi tay.
Và rồi, một cú va chạm mạnh đến mức khiến anh nghẹt thở.
Anh chìm vào trong dòng chất lỏng.
Dann giang tay chân ra, cố gắng nổi lên trên bề mặt.
Bóng tối bao trùm xung quanh, anh không thể nhìn thấy gì cả.
Anh đã bị cuốn đi trong dòng chảy dữ dội.
Tuyệt vọng, anh vươn tay và cảm thấy chạm vào một thứ gì đó cứng. Không biết đó là đá hay gì khác, nhưng anh bám chặt vào.
“Tomah! Rozalia!” Anh hét lên, nhưng tiếng gầm của dòng chảy át hết giọng nói của anh.
Anh bám chặt vào bề mặt cứng bằng tất cả sức lực, nhưng ngón tay dần tê cóng.
“Chết tiệt!”
Phải chăng phía bên kia tảng đá là một dòng sông?
Dòng sông?
Anh chợt nhận ra có điều gì đó kỳ lạ về dòng sông này.
Nó không giống bất kỳ loại nước nào mà anh biết—cảm giác không giống, và mùi cũng vậy.
Vậy thì, nó là gì?
Thứ gì đó giống nhất với cảm giác này?
Nó nóng đến mức gần như đang sôi.
Anh há miệng, hương vị của nó...
“Ah...?”
Nhưng anh không thể hiểu được kết luận của mình.
Anh cố gắng nhổ ra thứ chất lỏng vừa chảy vào miệng.
“Ai đó! Tôi không thở được!”
Những ngón tay đạt đến giới hạn, và dòng chảy dữ dội cuốn phăng anh đi.
Đoạn này có thể hiểu là: Tôn giáo cũ có thể có lễ hội mà lễ hội thì liên quan đến rồng, nên...