...Khi nào thì mình mới thức dậy vậy?
Cũng đã vài giờ trôi qua kể từ lúc tôi trở thành Hisamura Tsukasa rồi.
Giờ thì tôi đã về nhà và đang nghịch điện thoại trên giường.
Tôi dùng điện thoại như thể đây là thế giới thực vậy và suýt quên mất mình đang ở trong thế giới manga.
Giấc mơ được đóng vai một nhân vật trong manga yêu thích “Tôi không thể có một cuộc tình romcom bình thường bởi tiểu thư cũng như người bạn thuở nhỏ luôn cản đường.”
Và cũng bởi việc trùng tên với nhân vật Hisamura Tsukasa trong cùng manga mà tôi hiện đang đóng vai anh bạn này trong mơ.
Tôi đã mong mình có thể tỉnh giấc sau khi tỏ tình với Sei-chan lúc tan học nhưng sao đến giờ mình vẫn chưa dậy thế này?
Kể cả đúng là tôi đang ở trong giấc mơ nhưng kỳ thật khi tôi có thể ăn cũng như cảm nhận vị của các món một cách chân thật và bình thường.
Có thật là tôi đang ở trong mơ không thế?
Nơi này cho tôi cảm giác thật đến mức nghi ngờ liệu đây có phải mơ không nữa.
Tuy nhiên dù nghĩ như nào thì việc bước vào một thế giới manga cũng không thực tế chút nào.
Tôi đoán đây vẫn đơn giản chỉ là một giấc mơ sáng suốt thôi vì là lần đầu bản thân được trải nghiệm.
“Nhưng có vẻ là tôi đã trở thành Hisamura Tsukasa trong thế giới manga này rồi.” (Tsukasa)
Trong vài giờ qua tôi đã nhìn vào gương vô số lần và hiện trên đó vẫn là khuôn mặt thân quen của mình.
Đây là khuôn mặt trong thế giới thật của tôi thay vì mặt của Tsukasa trong manga.
Tôi không rõ liệu có phải do giấc mơ, nhưng tôi không tài nào nhớ được khuôn mặt của cậu ta trong manga...
Chắc là tôi không thể nhớ được rồi...
“Dù vẫn còn trong mơ, nhưng mình lại chẳng biết làm gì cả.” (Tsukasa)
Tôi nằm xuống giường và lẩm bẩm.
Tôi chỉ biết chơi game và xem các video trên nền tảng chia sẻ video, những thứ mà ngoài đời thật mình vẫn hay làm.
Đến mức tôi đã quên rằng mình đang trong một giấc mơ mới đây.
Có thể trong thế giới thật kia mình đã bị xe tải tông và đang chìm sâu trong hôn mê tới mức không thể thức dậy trong một thời gian.
...Khi ý nghĩ ấy vụt qua, tôi bỗng cảm thấy sợ phải thức dậy.
Mình không muốn để tâm đến mấy thứ kinh dị ấy.
Dù sao thì tôi đang ở trong thế giới của bộ manga yêu thích nên tôi vẫn muốn thực hiện thứ gì đó mà chỉ có thể làm ở đây bằng mọi giá.
Vậy thứ mà mình có thể làm đó là...?AH!
“Mình có thể nói chuyện với ai đó trên điện thoại mà.” (Tsukasa)
Có một ứng dụng trên điện thoại tôi với cái tên RINE.
Cái tên nghe khang khác so với ứng dụng trong thế giới thực nhưng tôi chẳng bận tâm lắm.
Tôi mở ứng dụng ấy lên để tìm danh bạ của Hisamura Tsukasa.
Oh, tôi tìm được nhân vật chính Shigemoto Yuuichi này.
Phải rồi nhỉ, cậu ta và Shigemoto là bạn thân nên cũng chẳng có gì lạ khi hai người giữ số liên lạc của nhau mà.
Có cả của... Fujise Shiho? Cả Toujouin Kaori nữa này!
Cậu ta có cả thông tin liên lạc của hai nhân vật chính nữa à?
Từ từ, thế có nghĩa... cả cô ấy nữa...!
“Đây rồi!” (Tsukasa)
Tôi bật dậy trong hạnh phúc ngay khi tìm được cái tên ấy.
Cái tên “Sei Shimada” đang hiện lên trên màn hình điện thoại tôi.
Mình biết cậu ta có cả số liên lạc của Sei-chan mà!
Đương nhiên rồi, tôi sẽ gọi cô ấy ngay bây giờ!
Tôi không chắc mình còn được ở thế giới này bao lâu nữa.
Cũng không chắc thời gian mình dành ra ở đây là bao lâu nên chẳng có lý do gì mà phải chần chừ cả.
Nào, giờ nên gửi gì đây ta?
Tôi chắc rằng cô nàng vẫn nhờ màn tỏ tình hồi chiều nên phải nhắc lại mới được.
Nếu có thể thì mình vẫn muốn có được câu trả lời từ cổ dù là trên RINE đi nữa.
Tôi cũng muốn được gọi thoại với cô ấy nữa.
“Thôi thì cứ gửi một tin nhắn rồi đợi phản hồi vậy” (Tsukasa)
Mình mong sẽ nhận được phản hồi nhanh một xíu... Ồ, đã đọc rồi này!
◇ ◇ ◇
“C-Cái gì thế này? Đ-Đợi đã Shiho! Tớ vừa nhận được tin nhắn từ Hisamura-kun” (Sei)
“Thật đấy à? Không thể nào.” (Shiho)
“Ku... Nội dung là [Sei-chan à, tớ mong cậu vẫn còn thức và tớ hoàn toàn nghiêm túc với những gì mình nói hồi chiều đó. Tớ sẽ không hối thúc cậu trả lời nữa nhưng quả thật tớ sẽ rất vui nếu nhận được một phản hồi tích cực đấy] ... Không, thế này thì hơi-” (Sei)
“Chà, tuyệt thật đấy. Tim tớ đập thình thịch rồi này. Trả lời đi Sei-chan, nhanh lên.” (Shiho)
“Tớ nên nói gì đây...?” (Sei)
“Cậu phải tự nghĩ đi chứ Sei-chan! Đây đâu phải cảm xúc của tớ mà là của cậu đấy.” (Shiho)
“Đó chính xác là những gì tớ nói với Shiho hồi chiều đấy! Đừng có nhại lại lời tớ!” (Sei)
“Cậu nói phải. Thế là hệ thống ghi là cậu đã đọc tin vừa rồi phải không?” (Shiho)
“AH! Đúng rồi... Thôi xong rồi, tớ phải làm gì đây...!” (Sei)
◇ ◇ ◇
Tôi không nghĩ là mình sẽ nhận được phản hồi từ Sei-chan đâu...
Cũng đã được năm phút kể từ lúc tin nhắn gửi đi được đọc rồi.
Chỉ bởi vì đã đọc đâu có nghĩa là sẽ trả lời ngay nhỉ.
Vậy trường hợp gì lại khiến cậu ấy không thể trả lời ngay nhỉ... tắm chăng?
Kuu... không không không, mình không thể tưởng tượng về Sei-chan khi đang tắm được.
Kể cả trong loạt truyện gốc cũng không có nhiều cảnh fan service của Sei-chan nên tôi mong tác giả sẽ cho thêm cảnh như vậy trong tương lai.
-Pom pom.
“Ồ, đây rồi!” (Tsukasa)
Tôi ngay lập tức mở màn hình RINE ngay khi nghe được tiếng chuông thông báo.
Sei-chan đã trả lời là...
[Cảm ơn Hisamura. Tớ rất vui vì biết được cảm xúc của cậu. Chỉ là tớ muốn cậu đợi đến khi tớ có thể nghiêm túc đáp lại tình cảm này thôi.] (Sei)
.....! Đúng một CÔ GÁI DỄ THƯƠNG!
Tôi vội chụp lại màn hình chứa tin nhắn vừa được gửi đến.
Đương nhiên là tôi không thể đem bức hình này đến thế giới thực được, vì kể cả vậy đi nữa thì nó vẫn chỉ ở trong giấc mơ mà thôi.
Cô ấy có vẻ tiếp nhận lời tỏ tình của mình rất nghiêm túc và đã suy nghĩ về nó sao.
Chỉ riêng tin nhắn này thôi cũng đủ để chứng minh điều đó rồi.
Thật tiếc khi tôi không thể nghe hồi đáp của cô ấy nhưng đúng là vẫn đáng nhắn tin để biết rằng sau tất cả thì cô nàng rất nghiêm túc và tốt tính nhỉ.
Cô ấy mà nói rằng “Mình rất vui khi được hẹn hò thử với cậu” thì tôi sẽ hạnh phúc đến phát điên mất, nhưng nó sẽ có một chút mâu thuẫn.
Hoặc tôi chỉ đang tự tưởng tượng ra hình ảnh Sei-chan gửi tin nhắn như này cho mình bởi sau cùng đây vẫn chỉ là một giấc mơ.
...Thôi, không nên bận tâm về nó quá nhiều.
Vì đang ở trong một giấc mơ, mình nên tận hưởng ngay khi còn có thể.
Trong lúc đó, tôi phải gửi tin nhắn trả lời cô ấy.
◇ ◇ ◇
“Shiho này, đúng là tin nhắn đã được đọc nhưng tớ vẫn chưa nhận được phản hồi.” (Sei)
“Mới có ba phút kể từ lúc cậu gửi nó thôi mà Sei-chan, cậu ta hẳn vẫn đang nghĩ cách phản hồi mà.” (Shiho)
“Nhưng tin vừa rồi có quan trọng tới mức phải vắt óc tìm câu trả lời đâu?” (Sei)
“Hmm, biết đâu được? Tớ có khi còn ngất trước cả khi nghĩ cách trả lời ấy chứ.” (Shiho)
“Cá-Cái gì, tại sao?” (Sei)
“Bởi tớ không chịu được khi đọc một tin nhắn đáng yêu và dễ thương đến vậy.” (Shiho)
“C-cậu vừa bảo nó sẽ ổn mà Shiho!” (Sei)
“Đúng là nó không sai về ngữ pháp. Tớ chắc rằng cậu ta sẽ nhận ra được độ nghiêm túc của cậu nên không phải lo.” (Shiho)
“Uuu... Ồ, đến rồi này.” (Sei)
“Cậu ấy nói sao?” (Sei)
“Cậu ta bảo... [Tớ rất mừng khi biết Sei-chan cũng nghiêm túc với tớ. Cảm ơn cậu. Tớ không nghĩ mình có khả năng diễn tả được cảm xúc dành cho cậu nữa rồi.]" (Sei)
“...Sei-chan, tin nhắn chưa dừng lại ở đó phải không?” (Shiho)
“Sao cậu biết vậy?!” (Sei)
“Tại Sei-chan dễ hiểu quá mà. Thế phần còn lại là?” (Shiho)
“... [Chỉ nói rằng tớ thích cậu thôi là không đủ. Ôi, tới không thể nào bày tỏ được hết những cảm xúc của chính bản thân mình]” (Sei)
“Wow! Đến cả tớ cũng bắt đầu thấy xấu hổ rồi đấy!” (Shiho)
“Tớ mới là người thấy xấu hổ nhất chứ! Sao tớ lại phải tự đọc cái này lên chứ...?” (Sei)