Sau khi ngắt máy, tôi đơ ra một chút.
Tôi thắc mắc liệu người nói chuyện lúc nãy có phải bố mình không.
Tôi đã hiểu lầm và tưởng rằng ông luôn lạnh lùng với tôi suốt thời gian qua.
Nếu chỉ nhìn về mặt thái độ thôi... Thì đúng là như vậy.
Kể cả khi nãy chúng tôi nói chuyện, bên kia đầu dây, ông chắc cũng chẳng bộc lộ biểu cảm gì đâu.
Nhưng kể từ khi nào mà bố lại yêu con nhiều đến thế...
“Vậy, cuộc nói chuyện thế nào?” (Tsukasa)
“.....” (Kaori)
Trong khi tôi còn đang sững người ra, Hisamura lên tiếng.
Phải, tôi gọi cuộc điện thoại vừa nãy là do cậu ta thúc đẩy.
“Tôi đã thắc mắc liệu bố có yêu mình không.” (Kaori)
“Và cậu đã tìm được câu trả lời từ cuộc điện thoại vừa rồi chứ?” (Tsukasa)
“Phải, cậu nói đúng. B-Bố có yêu tôi... Ông yêu tôi!” (Kaori)
Mắt tôi giờ đã đẫm lệ.
Tôi là một con ngốc luôn trăn trở bởi thứ còn chẳng phải sự thật suốt bao lâu nay.
Tất cả những gì tôi cần làm chỉ là hỏi bố đúng một câu mà thôi.
Nếu như tôi làm vậy từ đầu, tôi đã biết rằng ông thực sự yêu tôi rất nhiều, và tôi sẽ chẳng nghĩ theo hướng ngược lại lâu đến vậy.
“Có thể thấy, theo những gì cậu kể tớ. Có vẻ bố cậu cũng tệ ở khoản biểu lộ cảm xúc y như cậu vậy. Này, cậu đã thích Yuuichi suốt thời gian qua nhưng vẫn chưa truyền đạt cảm xúc ấy cho cậu ta, phải chứ?” (Tsukasa)
“Đ-Đấy là do Yuuichi quá thiếu nhạy cảm.” (Kaori)
“Fufu, đó là một chuyện. Nhưng đối với Toujouin-san thì cũng vậy mà, đúng không? Yêu say đắm một người suốt mười sáu năm nhưng lại lầm tưởng mình không đến mức vậy ấy?” (Tsukasa)
“Cậu quả là một người tốt tính nhỉ.” (Kaori)
“Tớ sẽ coi đó là lời khen.” (Tsukasa)
Nói xong, chúng tôi cùng cười phá lên.
“Thế, cậu định tính thế nào đây? Yuuichi và Fujise đã trên đường tới nơi được cho rằng các cặp đôi nếu tỏ tình thành công sẽ ở bên nhau trọn đời rồi đấy.” (Tsukasa)
“Chắc chắn rồi, tôi sẽ ngăn họ. Không chỉ thế... Tôi sẽ cho cậu thấy người duy nhất xứng đáng làm bạn gái Shigemoto Yuuichi là tôi.” (Kaori)
“Nhưng mà hiện thì Fujise đang chiếm ưu thế tuyệt đối đấy, nhớ không?” (Tsukasa)
“Làm gì có chuyện tôi lại thua một đứa con gái như cô ta được, tôi sẽ vượt mặt cô ta nhanh thôi.” (Kaori)
“Fufu, thế mới là Toujouin Kaori chứ.” (Tsukasa)
Tôi đứng lên rồi chạy về phía Hisamura Tsukasa.
Địa điểm tỏ tình ở hướng cậu ta đang đứng.
Trong khi vượt qua Hisamura, tôi nói
“Cảm ơn. Tôi nhất định sẽ trả món nợ này một ngày nào đó” (Kaori)
Tôi dứt lời rồi phóng đi.
“Cảm ơn cậu. Tớ trông chờ vào việc Toujouin-san sẽ trả kiểu gì đấy.” (Tsukasa)
Tôi nghe thấy câu nói đó vọng lại từ phía sau khi vượt qua Hisamura.
Khi tôi chạy được xa hơn một chút, tôi thấy một cô gái cũng đang đi theo hướng này.
Tôi cười rồi bảo vài lời với cô ta trước khi vượt qua.
“Cô có một cậu bạn trai tốt đấy.” (Kaori)
“EH?!” (Sei)
Cô ta phản ứng ngay lập tức nhưng tôi không dừng lại để đáp lời cô.
“C-Cậu ấy vẫn chưa phải bạn trai tôi!” (Sei)(Edit: chỉ là chưa thôi)
Nghe thấy câu nói ấy phía sau, khóe miệng tôi nâng lên.
Nhưng mà, tôi còn bao nhiêu thời gian đây nhỉ?
Nghĩ về điều đó, tôi chạy nhanh hết sức có thể để đến chỗ Yuuichi và Fujise.
Tôi tới địa điểm tỏ tình rồi nhìn xung quanh.
Cũng chẳng có nhiều người ở đây lắm nên tôi dễ dàng tìm thấy Fujise và Yuuichi.
Cả hai người họ đang mặt đối mặt, nhìn nhau bối rối.
“Fu-Fujise... Cậu biết đấy... T-Tớ...” (Yuuichi)
“Shigemoto-kun...” (Shiho)
Ngay khi nghe thấy lời vừa rồi, tôi hét lên,
“Yuuichi!” (Kaori)
“Eh...!? Ka-Kaori à?!” (Yuuichi)
Tiếng hét đã khiến Yuuichi nhận ra tôi ngay lập tức khi cậu quay ra nhìn tôi.
Yuuichi, đương nhiên, bộ mặt với biểu cảm như thể “Sao cậu lại ở đây thế?”, còn Fujise thì nhìn cũng rất ngạc nhiên.
“S-Sao cậu lại ở đây thế!” (Yuuichi)
“Haa~ Haa~ . Đợi tớ chút. Để tớ, thở cái đã.” (Kaori)
Cô tiến thẳng tới chỗ Yuuichi, lấy lại hơi trong vài giây tồi nhìn lên và nói.
“Shigemoto Yuuichi này! Tớ có việc muốn nói với cậu!” (Kaori)
“C-Chuyện gì? Mà trước hết, sao cậu lại ở đây...?” (Yuuichi)
“Tớ, suốt thời gian qua, TỚ YÊU CẬU!” (Kaori)
“Huh?” (Yuuichi)
“Eh?” (Shiho)
Màn tỏ tình đột ngột của Kaori khiến cả Yuuichi và Fujise sốc.
“Tớ đã yêu cậu kể từ tiểu học rồi! Tớ đã luôn yêu cậu từ rất lâu rồi!” (Kaori)
“Eh? Huh?” (Yuuichi)
“Cậu vẫn chơi với tớ khi mọi người xa lánh bởi tớ là con gái của một người giàu. Tớ yêu Yuuichi mà đối xử với tớ như một cô gái bình thường. Cậu là tình đầu của tớ. Cảm xúc này trong tớ vẫn luôn dạt dào kể cả đến ngày hôm nay.” (Kaori)
“Kh... Ka-Kaori... Khoan đã...” (Yuuichi)
“Có vài chị học lớp trên đã từng tiếp cận tớ và bảo rằng Yuuichi ngày càng ngầu hơn. Tớ đã giữ họ tránh xa cậu bởi tớ muốn giữ Yuuichi lại. Tớ muốn Yuuichi là của riêng mình! Họ chỉ đều tiếp cận Yuuichi vì khuôn mặt cậu thôi! Đúng là, khuôn mặt Yuuichi rất ngầu và đáng yêu. Tớ sẽ không thể dậy nổi nếu không thể ngắm nó mỗi sáng được.” (Kaori)
“Chờ đã! Kaori, tớ vẫn chưa thể bắt kịp được!” (Yuuichi)
Mặt Yuuichi hiện đang đỏ bằng thậm chí hơn cả Kaori, và dù mặt Kaori có đang đỏ chót nhưng cô tiếp tục hét lên.
Kể cả Fujise, người chứng kiến bên cạnh cũng ửng hồng cả má.
“TỚ ĐÃ THÍCH CẬU SUỐT THỜI GIAN QUA! KHÔNG, ĐÂY KHÔNG CÒN LÀ THÍCH NỮA, TỚ YÊU CẬU! TỚ YÊU CẬU TỪ SÂU BẰNG CẢ TRÁI TIM! TỚ MUỐN TẤT CẢ CỦA YUUICHI! TỚ MUỐN CHO CẬU MỌI THỨ! TỚ MUỐN ĐƯỢC LÀM NHỮNG THỨ HƯ HỎNG!” (Kaori)
“Chờ đã, Kaori! Cậu vừa mới nói về mấy thứ thực sự nghiêm trọng đấy!” (Yuuichi)
Cậu đã thoáng nhận ra những sở thích kỳ quái của Kaori, nhưng cô vẫn chưa dừng tại đó.
“Tớ không muốn cậu bị lấy đi khỏi tớ! Tớ chẳng thể thấy ai khác ngoài tớ phù hợp hơn để cưới cậu cả! Thế nên Yuuichi, hãy cưới tớ đi.” (Kaori)
Kaori nở một nụ cười thật tươi sau khi nói vậy.