Sáng hôm sau buổi hẹn hò ở công viên giải trí.
Sau khi tỏ tình thành công thì chúng tôi vẫn rời công viên như thường thôi.
Không... chắc là không bình thường lắm đâu.
Bởi tôi và Sei-chan đã tay trong tay về nhà đấy!
Ôi trời, tôi đã lo khủng khiếp luôn ấy.
Thậm chí tôi còn bồn chồn hơn cả lúc ôm cô nàng ấy chứ.
Lúc ôm thì suôi đà mà làm thôi. Nhưng khi nắm tay thì lại khác, do nhận thức rõ về nó mà cả hai vô cùng ngượng ngùng.
Cảm giác về bàn tay nhỏ mềm mại ấy vẫn đọng lại mãi trong tôi dù đã sang ngày hôm sau rồi.
Hay đúng hơn thì tôi sẽ chẳng thể quên những sự việc đã xảy ra vào hôm qua đâu.
Lúc đầu gặp thì tôi thực sự rất sốc bởi sự đáng yêu của cô nàng.
Rồi chúng tôi đã trải nghiệm các trò chơi cùng nhau nữa chứ. À mà đừng có nhớ về vụ tôi ở trong nhà ma nữa nhé.
Vậy là mình thực sự đang hẹn hò với Sei-chan rồi à.
Khóe miệng tôi bất giác nhếch lên.
“Onii-chan, sao anh cứ vừa ăn vừa cười thế?”
“Hmm? Ah? Anh chỉ đang hồi tưởng về vài sự kiện trong quá khứ thôi ấy mà.”
“Ra vậy...”
Trước mặt tôi đây là cô em gái Rinke, người đang ăn sáng cùng tôi.
“Cảm ơn em lần nữa vì bữa sáng nhé, vẫn ngon như thường lệ.”
“Mmm...”
Khi tôi nói vậy, Rinke ngừng ăn một lúc nhưng rồi đáp lại và tiếp tục ăn.
Có phải tôi tưởng tượng không hay đôi tai em ấy đang hơi đỏ lên nhỉ?
“Em cũng có làm bento đấy. Nhưng chỉ là thức ăn thừa từ tối qua thôi.”
“Cảm ơn em, tối qua nghĩa là thị và khoai tây à. Tuyệt cú mèo.”
“Ừm...”
Phải mà, anh biết anh không tưởng tượng mà, giờ đến đôi gò má em cũng đang đỏ rồi đấy.
Rinke thì cố giấu biểu cảm ấy đi nhưng nỗ lực của em lại đáng yêu đến mức khiến gò má tôi giãn ra.
Sau khi ăn xong, Rinke và tôi trở về phòng và chuẩn bị tới trường.
Hôm nay là Thứ Hai, là một ngày học bình thường của chúng tôi.
Nhân tiện thì, hôm qua tôi có nói với Sei-chan rằng liệu có nên kể mọi người không và-
“Đ-Đừng có nói với mọi người ở trường chúng mình đang hẹn hò được chứ.”
Câu trả lời tôi nhận được đó.
Theo tôi thấy thì đây cũng là chuyện bình thường thôi mà, bởi có những cặp đôi thể hiện rằng mình đang hẹn hò và cũng có những cặp lại muốn giấu điều ấy đi.
Chắc ai cũng sẽ có lí do của riêng mình thôi, nhưng về phần Sei-chan thì...
“M-Mọi người mà biết thì xấu hổ lắm.”
Lý do mà cô nàng đưa ra đấy.
Trông cô lúc nói vậy đáng yêu đến mức tôi cứ ngỡ tim mình bắn ra ngoài rồi ấy.
Nếu tôi được hẹn hò với Sei-chan thì chắc chắn sẽ có ngày tôi chết thật đấy, như mấy cảnh trong manga mà tim bị nổ tung vì quá hạnh phúc ấy.
Hãy cố để không bị vậy, được chứ... Cái gì cơ?
Tôi thay đồng phục rồi rời phòng trong khi suy nghĩ về điều này.
“Đi thôi, Onii-chan.”
“Được rồi, đi nào.”
Nay cả tôi lẫn Rinke đều đến trường bằng xe đạp.
Rinke và tôi xuống tầng dưới, thay giày ở cửa ra vào, và rồi ngay trước khi ra khỏi cửa.
“Anh cầm bento chưa thế?”
“À phải, anh có rồi. Cảm ơn em.”
“Mmm...T-Thế Onii-chan này, buổi hẹn hôm qua của anh thế nào?”
“Hử? À... Phải rồi, rất vui luôn.”
“Em hiểu rồi, thế, anh, có định, hẹn hò không?”
Rinke nói vậy... và nhìn tôi với biểu cảm lo lắng.
Rõ ràng Rinke lo rằng tôi có thể bị từ chối ở buổi hẹn.
Thì đúng là cô em gái sẽ thấy hơi khó xử khi anh mình bị từ chối còn gì.
Hmm, Sei-chan có dặn mình là không được nói cho ai, cơ mà ít nhất thì cho em gái mình biết cũng được mà nhỉ?
Rinke cũng chẳng phải kiểu đem chuyện đi buôn với người khác đâu mà.
“Phải rồi, bọn anh đã ở trong một mối quan hệ bền chắc rồi, nên là em không cần lo đâu.”
“V-Vậy thì tốt rồi.”
À-ré... Sao tự dưng em ấy trông buồn thế nhỉ??
Sao cơ? Có lẽ nào, Rinke này, em muốn anh bị từ chối à?
Chẳng nhẽ em ấy lại mang tính xấu như này trong bộ truyện gốc ư?
Với tư cách là một Onii-chan, tôi thấy hơi sốc bởi phát hiện này đấy.
“Tốt rồi, Onii-chan tỏ tình chị ấy phải không?”
“A-Ah anh từng kể với em chuyện này rồi sao?”
“Hôm qua ấy, sau khi anh rời nhà đi hẹn hò thì em có hỏi Shigemoto-san.”
“À, ra là Yuuichi.”
Phải rồi, hôm qua Yuuichi vẫn ở nhà sau khi tôi đi mà.
Nhưng cậu ta đã rời đi mà chưa thể đánh bại Gockey-kun dù tôi đã ra lệnh sao.
Tối hôm đó, đúng lúc tâm trạng đang bay bổng thì tự dưng tôi trông thấy Gockey-kun trong phòng rồi hoảng hết cả lên...
Lần này thì tôi đã hạ gục cậu ta rồi, nhưng lúc đó thì vẫn rén lắm.
“Bạn gái anh có dễ thương không?”
“Hmm? Đương nhiên rồi. Cô ấy cực dễ thương luôn ấy.”
Nếu có tên nào dám bảo Sei-chan không dễ thương thì tôi sẽ hành hắn một trận nhớ đời cho xem.
“Ai dễ thương hơn? Em hay chị ấy?”
“Eh?”
Câu hỏi quá đột ngột đó của Rinke khiến tôi sững sờ.
Khi tôi quay lại nhìn Rinke thì đôi gò má ấy còn đỏ hơn cả lúc ăn sáng với tôi luôn.
“K-Không có gì đâu. Nhanh lên Onii-chan. Đi thôi.”
Rinke trở nên xấu hổ rồi chạy vụt ra ngoài cửa bỏ lại tôi ở trong.
Tôi chẳng hiểu nổi sao Rinke tự dưng hỏi mình câu đó luôn.
Ý tôi là, có chạy ra khỏi cửa trước thì cũng có ích gì đâu chứ, tại đằng nào thì chúng tôi cũng đi xe đạp cùng nhau mà.
Tôi ra ngoài cửa và tới chỗ để xe đạp thì thấy Rinke đã yên vị trên chiếc ghế sau rồi.
“G-Giờ thì, cứ cho rằng em chưa từng hỏi anh câu đó đi. Đi thôi, Onii-chan.”
“Haha... Anh hiểu rồi.”
“A-Anh cười cái gì hả?”
“Không có gì, chỉ là anh thấy Rinke dễ thương thôi ấy mà.”
“Onii-chan ngốc.”
Ngay khi tôi ngồi vào xe, Rinke đập vào lưng tôi như để giấu đi sự xấu hổ vừa rồi vậy.
Nhận cú đánh yêu đó, tôi bắt đầu đạp xe.