Romcom manga no sekai ni haitte shimattanode, shujinko to kuttsukanai heroine wo zenryoku de shiawase ni suru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn cùng lớp được mọi người yêu mến như thiên sứ, chỉ mỉm cười tinh nghịch với mình tôi

(Đang ra)

Cô bạn cùng lớp được mọi người yêu mến như thiên sứ, chỉ mỉm cười tinh nghịch với mình tôi

Mizuguchi Takafumi

Một câu chuyện lãng mạn, ngọt ngào đầy rung động, bắt đầu từ những chiếc bánh ngọt đã gắn kết chàng trai và cô nàng "thiên sứ tinh nghịch" lại với nhau!

6 20

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

132 715

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

56 640

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

50 431

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

199 3716

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

173 4812

Vol 2 - Chương 40: Thứ Hai

Thứ Hai hẳn là ngày ít được yêu thích nhất của người Nhật.

Cứ mỗi thứ Hai sau dịp nghỉ lễ cuối tuần, học sinh hay nhân viên sẽ phải lết cái cơ thể nặng nề tới nơi làm việc trong khi thầm nghĩ về chữ ‘Hành xác’.

Hay nói cách khác, có vài người sẽ thức muộn thật muộn chỉ bởi vì muốn buổi tối Chủ Nhật của mình kéo dài mãi mãi.

Tôi thì cũng từng nằm trong diện đó đấy, cơ mà làm vậy chỉ tổ khiến thể trạng tôi suy nhược nặng nề vào hôm sau cũng như khiến việc học và làm việc cực nhọc hơn nhiều vào hôm sau thôi.

Nhưng mà dạo gần đây, tôi đã luôn cầu mong rằng “XIN THỨ BẢY VÀ CHỦ NHẬT HÃY KẾT THÚC SỚM ĐI!”

Tôi không hề mường tượng được rằng mình lại thay đổi nhiều như vậy, như lý do thì hiển nhiên rồi còn gì.

Thường thì tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng một tuần mới lại bắt đầu mỗi thứ Hai mà thôi.

“Hừm, sáng nay sảng khoái thật đấy!”

Tôi thức dậy sau một giấc ngủ ngon và mở cửa sổ đón nắng bình minh.

Quả là một buổi sáng trong lành!

Khi rời phòng và ra phòng khách tôi mới phát hiện Rinke đã dậy và đang nấu bữa sáng cho cả hai rồi.

“C... Chào buổi sáng, Onii-chan.”

“Buổi sáng tốt lành, Rinke.”

Rinke thì vẫn ngái ngủ, đôi mắt em nửa mở nửa nhắm trong lúc chuẩn bị bữa sáng.

Đúng là nấu ăn như này có hơi nguy hiểm thật, nhưng dù sao thì Rinke cũng thường xuyên làm như này mà.

“Rinke này, nay em có muốn làm bữa sáng cùng nhau không?”

“Ể? Onii-chan biết nấu ăn sao?”

“Hử” AA... mấy món đơn giản thì anh biết.”

Hồi ở tiền kiếp tôi từng làm bán thời gian ở một tiệm café, nên mấy món đơn giản thì tôi nấu tốt.

Đúng là, tôi không thể giỏi bằng một Rinke nấu bữa sáng, trưa, tối hàng ngày được. Nhưng mà tôi vẫn tin rằng mình giỏi khoản này hơn phần lớn nữ sinh quanh khu này.

Tôi đứng cạnh Rinke và bắt đầu thái rau để làm salad.

“Anh trông khá thạo đấy nhỉ...Anh học nấu ăn lúc nào thế?”

“Fufu, anh là một thiên tài có thể làm mọi thứ mà, nhiêu đây nhằm nhò gì đâu.

“Không, anh là một tên ngốc thì có.”

Cô em gái cạnh khóe tôi, cơ mà chẳng sao cả bởi em ấy đang nở một nụ cười rất dễ thương.

Chúng tôi làm bữa sáng rồi ăn cùng nhau như thường lệ.

Ý tôi là, bố mẹ chúng tôi rời nhà từ rất sớm.

Kể cả tôi có dậy sớm hơn giờ đi nữa thì họ cũng đã đi làm rồi.

Tôi ăn xong bữa sáng làm cùng Rinke trong lúc nghĩ vẩn vơ rồi cả hai về phòng chuẩn bị tới trường.

“Được rồi, đi thôi Rinke.”

“Ưm.”

Sau khi thay sang đồng phục trường, chúng tôi rời nhà, và cũng như thường lệ, tôi chở Rinke đi học bằng xe đạp.

“Em có quên gì không đấy?”

“Em không. Mà anh mang theo bữa trưa chưa đấy Onii-chan?”

“À, anh mang rồi. Làm sao mà quên hộp bento vô giá mà Rinke đã làm riêng cho anh được?”

“...Thế thì đi thôi.”

Câu trả lời của em ấy hơi bị khựng lại. Tình huống này có gì đáng lo à?

“Đi thôi.”

“Đi.”

Tôi đạp xe tới trường khi chở em gái mình, một điều hoàn toàn hợp pháp ở thế giới này.

Khi tới trường, thường thì tôi luôn nghĩ tiêu cực rằng, “Nay lại phiền lắm đây, phải học lớp đấy rồi.”

Thật lòng mà nói thì thi thoảng tôi vẫn nghĩ như vậy.

Tôi chuyên về khoản nghệ thuật tự do, nên tôi không thực sự giỏi về toán hay vật lý.

Thứ Hai là ngày tệ nhất bởi cả hai cái môn mà tôi kém này lại đều nằm trong thời khóa biểu.

Kể cả vậy, tôi sẽ không bao giờ nghĩ rằng ‘Thứ Hai đừng có tới nữa! Mà đi khỏi đây luôn đi!’ nữa.

Lý do thì đương nhiên rồi, tất cả là vì cô ấy mà...

“Sei-chan.”

Tôi gọi tên người con gái trước mặt mình khi đang đạp xe.

Cô nàng đang lướt điện thoại bỗng nghe thấy có người gọi tên mình hơi tỏ ra hơi hoảng hốt chút rồi nhìn tôi.

Mái tóc bạch kim bồng bềnh tuyệt đẹp ấy đang đung đưa trong gió và phản chiếu tia nắng sớm vào mắt tôi.

Tôi có hơi hồi hộp khi đôi mắt sắc nét ấy xếch lên nhìn mình.

“Chào buổi sáng, Hisamura.”

Cô khẽ nở nụ cười khi tôi đạp xe tới.

“Buổi sáng tốt lành Sei-chan.”

“Chào buổi sáng, Sei-chan.”

“A, chào buổi sáng Rinke. Hai anh em trông thân thiết nhỉ.”

“T-Thường thôi mà.”

Rinke thẹn thùng nói khi xuống xe.

“Nay bọn anh đi cùng nhau được chứ, Rinke?”

“Được thôi.”

Cứ khi nào tôi cùng Rinke tới trường là em sẽ bắt đầu đi bộ từ đoạn này còn tôi đạp xe đến trường trước.

Rinke cũng đã đến độ tuổi mà không muốn bạn bè bắt gặp mình cùng anh trai đến trường rồi, và đúng vậy, tôi thấy buồn vì điều này đấy.

Tuy nhiên, kể từ khi tôi bắt đầu tới trường cùng Sei-chan thì Rinke cũng đi cùng tôi thay vì lủi thủi một mình như trước rồi.

Thật tuyệt khi vừa được tới trường cùng bạn gái Sei-chan và cô em gái dễ thương của mình mà.

“Sei-san này, em xin lỗi vì làm phiền chị và Onii-chan.”

“Chị không phiền đâu. Dù sao thì Rinke, em gái của Hisamura cũng đã trở thành một người quan trọng với chị rồi mà.”

“L-Là vậy sao.”

“Sei-chan này, cậu đừng tán tỉnh em gái tớ trước mặt tớ như vậy chứ.”

“Tớ chỉ nói sự thật chứ có định tán tỉnh em ấy hay gì đâu.”

Chẳng phải vậy còn tệ hơn à.

Sei-chan đương nhiên là RẤT dễ thương, nhưng đồng thời cô cũng rất ngầu.

Theo như truyện gốc thì, Sei-chan chưa bao giờ được con trai tỏ tình, nhưng lại được con gái tỏ tình nhiều lần rồi đấy.

Tôi cũng thắc mắc liệu cô nàng có thực sự được nữ giới tỏ tình ở trong thế giới này không, nhưng sau khi quan sát trường hợp của Rinke thì tôi nhận định rằng cô khá là nổi tiếng với đám con gái đấy.

Có điều gì đó trong cách cô cư xử, nói, hành động khiến cô trông lịch sự với nữ giới hơn là nam giới. Tôi thì không thể lý giải chính xác được, cơ mà...

Nhưng Sei-chan là của tôi, nên tôi chắc chắn sẽ không để mất cô ấy vào tay ai cả bất kể nam hay nữ.

“Vậy tới trường thôi nào.”

Tôi nói trong khi xuống, sau đó dắt xe đạp và đi bộ với Sei-chan cùng Rinke.