Tôi cùng Sei-chan rời quán cafe và tới trung tâm Around One gần đó.
Vì đang vội nên nên tôi quyết định đèo Sei-chan bằng xe đạp của mình.
Không thể tin được, vậy là mình sẽ được đi xe đạp chung với Sei-chan!
“Lên kiểu gì vậy? Đây là lần đầu nên tớ có hơi không chắc lắm.”
“Cậu phải ngồi ở đây, nghiêng sang một bên.”
“Như này á?”
“Hừm, cậu ngồi thế thì hơi khó để giữ thăng bằng nên đặt tay lên vai tớ hoặc vòng qua thắt lưng đi.”
Nói xong tôi mới chợt nhận ra.
Chẳng phải thế nghĩa là Sei-chan sẽ áp sát người vào tôi còn gì?
Nếu cô nàng không làm vậy thì sẽ nguy hiểm lắm, nên chắc là đành vậy thôi... nhưng mà vẫn lo quá.
Hầu như mọi ngày tôi đều đi xe đạp cùng Rinke, nhưng em ấy luôn đặt tay lên vai tôi.
Có lần tôi bảo rằng ôm eo tôi sẽ an toàn hơn nhưng em ấy bật lại “Anh là đồ ngốc”. Đôi lúc tôi chẳng thể hiểu nổi Rinke luôn.
Nhưng chỉ trong một chốc thôi, tôi nghĩ là em có bỏ tay khỏi vai rồi nhanh chóng vòng qua thắt lưng tôi. Hoặc có lẽ do tôi tưởng tượng mà thôi.
“N-Như này á?”
Sei-chan đặt tay lên vai tôi rồi nhẹ nhàng nắm.
Một bàn tay, còn mềm hơn tôi tưởng, chạm vào vai. Sướng quá.
Tôi cũng đã nắm tay cô nàng vài lần rồi những vẫn không sao quen với cảm giác này được.
Đây là lần đầu cô chạm vào vai tôi, nên thậm chí còn bỡ ngỡ hơn.
Sao lại có thể mềm đến vậy khi bàn tay này chỉ nhẹ nắm vào vai tôi qua đồng phục chứ?
“Thế này có được không?”
“Ư-Ừm, được. Vậy là được rồi. Đi thôi.”
Tôi gạt chân chống rồi bắt đầu đạp.
Lúc đầu thì tôi lo tới nỗi chẳng thể đạp tử tế được, nhưng sau một lúc, tôi cuối cùng đã có thể đạp như thường.
Tôi đoán Sei-chan cũng thấy lo, bởi lực nắm vào vai tôi đang ngày càng mạnh hơn.
“Chuyến đi thế nào, thưa công chúa?”
“C-Công chúa?! Cậu nói cái gì thế?!”
“Không có gì, chỉ là đùa thôi. Cậu không cần nghiêm trọng vậy đâu.”
“A-À, umu. Không tệ đâu, người hầu.”
“Aaa, không phải là hoàng tử sao.”
“Fufu, một người không có ngựa trắng.”
Cuộc hội thoại vừa rồi có vẻ đã giúp Sei-chan thư giãn một chút.
“Chuyến đi khá tuyệt đấy chứ. Chắc là bởi cậu cũng quen đèo Rinke rồi nhỉ.”
“Thì, ai mà chẳng quen nếu là Rinke ngồi sau hàng ngày. Hơn nữa, Sei-chan cũng đang ngồi ở phần đệm chứ không phải yên cứng của xe.”
“Phải rồi, tớ cũng đang băn khoăn đấy.”
“Tớ mua rồi lắp nó vào vì lần nào Rinke cũng ngồi ở phần cứng.”
Nếu ngày nào Rinke cũng phải ngồi đấy thì tôi chắc chắn cần đặt yên mềm vào rồi.
Tôi chắc chắn sẽ bảo vệ mông của Rinke!
Không sao đâu, tôi cũng ghê tởm chính mình mà...
Sei-chan, người mà hẳn không biết rằng tôi lại đang nghĩ tới mấy thứ này, trông khá vui đang nhìn về một bên, lặng ngắm cảnh vật thoáng qua.
Tớ mừng vì cậu đang cảm thấy vui, Sei-chan ạ.
Với ý nghĩ ấy trong đầu, tôi đạp tiếp, và ngay khi đèn giao thông chuyển đỏ, tôi phanh lại.
“A.”
“!?”
Chắc cô nàng không ngờ tôi phanh gấp vậy, nhưng quán tính lại ngay lập tức làm cô nàng ép vào lưng tôi.
Tôi cũng chẳng thể làm được gì bởi điều này thi thoảng cũng xảy ra với Rinke.
Nhưng có một thứ khác hoàn toàn so với... Rinke.
Đó là cái cảm giác của một thứ dí vào lưng tôi, hoặc là, kiểu, có thể thôi, là sự khác biệt về độ phát triển giữa Rinke và Sei-chan.
Dù sao thì, của Sei-chan lớn hơn nhiều so với Rinke. Cô nàng ngồi nghiêng sang một bên nên chỉ ép vào tôi một chút thôi nhưng nó vẫn thật tuyệt vời.
“Xin lỗi, tớ lỡ va vào lưng cậu, cậu không sao chứ?”
“K-Không sao.”
“Cậu bị chảy máu cam kìa!”
“Ể? Thật hả?”
Tôi cũng không hề nhận ra điều này, nhưng khi tôi chạm vào sống mũi, đúng là có máu chảy ra thật.
Sei-chan đằng sau vội lấy khăn giấy từ túi ra rồi đưa tôi.
“Cảm ơn cậu.”
Tôi nhận miếng khăn giấy, xé nhỏ ra, cuộn lại rồi cho vào lỗ mũi đang chảy máu.
“Cậu không sao chứ? Máu chảy ra ngay lúc tớ va vào lưng cậu. Mà chờ đã, cậu còn chảy máu cam khi bị va vào lưng ư?”
“Chắc là chỉ khi điều kiện đặc biệt thuận lợi thôi.”
“Điều kiện thuận lợi kiểu gì trong tình huống như này?”
“Chắc là hai chúng ta đạp xe cùng nhau và Sei-chan ngồi sau tớ.”
“Cái gì!? Thế tức là cậu không nên đạp xe cùng tớ nữa à?”
“Không, không. Tớ muốn cậu ngồi sau suốt quãng đời còn lại cơ.”
“Không đâu, nếu chúng ta già đi và cậu lên chức ông. Khi đó chúng ta không còn đủ sức nữa đâu.”
Có vẻ hai chúng tôi hơi lạc đề rồi nhưng mà... kệ đi.
Giờ thì, đèn đã chuyển xanh nên tôi tiếp tục đạp chiếc xe.
“Cậu có chắc là mình ổn không thế? Tớ có thể đạp thay nếu cậu muốn mà.”
“Là một người đàn ông, tớ không thể để một người con gái đạp xe chở mình được. Không cần lo đâu, chúng ta sẽ tới đó sớm thôi.”
“Thế thì tốt, nhưng cậu có chảy máu cam khi bị Rinke va vào lưng không?”
“Không, không hề. Em ấy là em gái tớ nên tớ không nghĩ điều đấy có thể xảy ra đâu.”
“Nn? Ý cậu là sao? Rinke không bao giờ va vào cậu à?”
“Không, mà. Kiểu vậy.”
Em ấy là em gái tôi nên tôi không thực sự cảm thấy gì khi em va vào mình cả.
Của Rinke không được lớn như Sei-chan nên tôi không cảm nhận được nhiều khi em va vào tôi.
Mà thôi, tôi không nên đào sâu hơn không thì sẽ quá muộn để vớt vát danh tiếng của Rinke mất.
Nhưng, tôi không hề lớn tiếng nói ra điều vừa rồi nên chắc là ổn thôi.
Nghĩ vậy, Sei-chan cùng tôi đạp xe tới Around One.
Rõ ràng là trong khoảng thời gian đó Rinke đã hắt hơi, nhưng tôi nào biết được điều ấy.
Chúng tôi đã tới Around One và ngay lập tức vào mua vé rồi tới khu thể thao.
Họ có sân bóng trong nhà, cầu lông, một trung tâm đánh bóng, vân vân. Có vẻ bạn có thể chơi đủ các môn thể thao ở đây.
Sei-chan và tôi bước qua chúng rồi tiến thẳng tới sân bóng rổ.
May mắn thay, không có ai khác đang ở đây, nên chúng tôi đã có thể sử dụng sân ngay.
“Cũng đã được một thời gian kể từ lần cuối tớ chạm vào một quả bóng rổ rồi.”
Sei-chan nhẹ nhàng dẫn bóng, cô nàng trông điêu luyện thật.
Trông chẳng giống một tên nghiệp dư bắt đầu chơi lại sau một thời gian dài tí nào.
Cô nàng thử luồn bóng qua chân. Chuyển quả bóng từ sau lên trước.
Tôi không nghĩ một tên nghiệp dư có thể thực hiện kĩ thuật đó dễ dàng vậy đâu.
Những người không chuyên bình thường sẽ buộc phải nhìn xuống bởi họ không thể cảm giác bóng một cách chính xác được. Và đương nhiên rồi, Sei-chan hoàn toàn có thể dẫn bóng bằng các kĩ thuật điêu luyện mà chẳng cần liếc bóng tẹo nào.
“Fumu, tớ bắt đầu quen rồi đấy.”
“Thật luôn...?”
Tôi lẩm bẩm.
Ra đó là cách cô nàng xử lí bóng tốt với khuôn mặt thanh tú đến vậy.
“Có thật là cậu chưa từng thực sự chơi bóng rổ không thế? Sei-chan?”
“Hửm? Thì, tớ chưa bao giờ chơi thể thao ngoài những giờ học ở trường.”
Nó tuyệt vời tới mức tôi chẳng thể diễn tả được bằng lời nữa.
Dù cô nàng có nói mình nghiệp dư đi nữa, thì làm thế nào mà chỉ với thời gian luyện tập trên lớp lại đủ để đánh bại các đại diện của tỉnh.
Sei-chan tiếp tục dẫn bóng gần rổ trong khi nói chuyện với tôi.
Cô nàng dẫn bóng nhanh tới mức đây không thể là bước di chuyển mà một người nghiệp dư có thể biểu diễn được.
Tôi thì đoán Sei-chan vẫn chưa dốc hết sức đâu, nhưng cô đang chạy tới rổ với tốc độ rất nhanh và làm một cú úp rổ.
Úp rổ là động tác mà bạn giữ bóng bằng tay phải rồi nhảy lên rổ và đẩy quả bóng vào đó.
Cô ấy trông ngầu quáaaaaaa~!
“Mấy cú như này thì cũng thường thôi. Nhưng ném ba điểm thì lại có chút vấn đề đấy. Hửm? Sao thế, Hisamura?”
Sei-chan hỏi bởi thấy đầu tôi đang xoay mòng mòng.
“À-À thì, c-cậu biết đấy. C-Cậu không nên ném kiểu đấy trong trang phục hiện tại đâu.”
Sei-chan và tôi tới đây ngay khi tan trường, tức cả hai chúng tôi vẫn đang mặc đồng phục.
Và đồng phục nghĩa là Sei-chan vẫn đang mặc váy.
Chiếc váy đồng phục khá ngắn, nên khi cố nhảy quá cao thì chiếc váy sẽ để lộ thứ mà thường thì bạn không được nhìn.
“Ể? AH!”
Sei-chan có vẻ đã nhận ra, và với khuôn mặt đỏ ửng, cô nàng bỏ quả bóng rồi lấy cả hai tay giữ vạt váy.
Giờ cậu có làm vậy cũng chẳng giải quyết được gì đâu...
“C-Cậu thấy chưa?”
“Chưa. Tớ quay đầu đi ngay trước lúc cậu nhảy lên mà.”
“T-Thế à... V-Vậy thì tốt.”
“Nhưng mà tớ nghĩ là tớ có thấy một chút màu đỏ.”
“THẾ LÀ CẬU CÓ NHÌN!”
“TỚ XIN LỖI!”
Khoảnh khắc ấy suýt soát lắm rồi, tôi thì hầu như không thể thấy từ khóe mắt được.
Đấy đâu phải lỗi tôi... chắc thế.
Tôi thực sự đã cố quay đầu ngay lập tức rồi mà, nhưng lại vẫn có thể nhìn thấy một chút.
À thì, có lẽ phản ứng của tôi bị khựng lại một chút.
Tôi thì nghĩ là một thằng đàn ông, tôi chẳng thể kháng cự được đâu, chắc cú luôn.
“Uuu...”
“Tớ xin lỗi, Sei-chan.”
“Không, thì, là lỗi của tớ vì nhảy quá cao khi mặc váy. Nay tớ không mặc đồ thể dục, nên chắc là không còn cú úp rổ nào nữa rồi.”
“Phải rồi, ý hay đấy.”
Hai chúng tôi không phải những người duy nhất ở đây, xung quanh cũng có nhiều người nữa.
May mắn thay, lúc này thì quanh đây không có ai cả, nhưng không có nghĩa rằng lần sau cũng vậy.
Nếu có tên nào khác ngoài tôi nhìn thấy chiếc quần lót thần thánh của Sei-chan... tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn, cũng như để hắn toàn thây rời khỏi đây đâu.
Tôi cũng không muốn phạm tội chút nào, nên mong là Sei-chan sẽ cẩn thận không để lộ quần lót lần nữa.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage