Randy: Mấy nay Pan lười ra chap nhanh thật :v
_______________________________________________________________________
“Alo. Chuyện gì vậy, Kaori?” (Otou-sama)
Cô nghe thấy giọng otou-sama ở đầu dây bên kia.
Tôi vội đặt máy lên tai rồi trả lời.
“O-Otou-sama à, con xin lỗi vì đã đột ngột gọi cho bố.” (Kaori)
“Ồ, ta ngạc nhiên thật đấy.” (Otou-sama)
“B-Bố không phiền nghe điện của con trong giờ làm đấy chứ?” (Kaori)
“Hmm? Làm gì có ông bố nào lại ngó lơ điện thoại của chính cô con gái mình cơ chứ.” (Otou-sama)
“__” (Kaori)
Tôi định nói nhưng chẳng thể cất lời.
Lịch luôn được sắp kín, và chỉ vài giây trò chuyện bây giờ thôi cũng đã đủ trì hoãn công việc của ông một cách đáng kể rồi.
Nhưng tôi không nghĩ Otou-sama quan tâm tôi nhiều tới mức đặt công việc sang một bên vì tôi đâu.
“Vậy, ta có thể giúp gì con đây?” (Otou-sama)
“Ồ, ừm...” (Kaori)
Phải rồi, lí do mình gọi... tôi liếc qua Hisamura trong một thoáng.
Tôi không ngờ cuộc trò chuyện lại thực sự suôn sẻ và nghe được mấy thứ đáng xấu hổ từ cậu ta luôn.
Nhưng tôi thấy tệ vì đang làm tốn thời gian của Otou-sama, nên lấy can đảm rồi hỏi.
“O-Otou-sama này... C-Con muốn biết li-liệu b-bố có y-yêu con không...” (Kaori)
“Con gọi cho ta vì điều này sao?” (Otou-sama)
“.....” (Kaori)
Tôi đã không thể nói ra nhưng lần này thì bởi chính xác cái lý do trái ngược hồi nãy.
Sau cùng thì, bố tôi chẳng quan tâm đến tôi tẹo nào đâu.
“Đương nhiên là ta yêu con rồi.” (Otou-sama)
“Eh?” (Kaori)
“Con không nghe rõ à? Tín hiệu tệ quá hay gì? Này! Chỉnh lại tín hiệu của tòa nhà đi!” (Otou-sama)
Tôi nghe tiếng Otou-sama đang phàn nàn với ai đó ở gần đấy.
“K-Không, con nghe hoàn toàn to và rõ mà.” (Kaori)
“Thật à? Vậy thì tốt rồi.” (Otou-sama)
“V-Vậy bố th-thực sự y-yêu con à?” (Kaori)
“Một người bố yêu con gái mình là chuyện thường tình mà.” (Otou-sama)
“--!” (Kaori)
Tôi không khỏi rưng lệ trước những lời ấy.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình được yêu như vậy bao giờ.
Tôi đã luôn cư xử theo ý mình, nên tôi chưa bao giờ thực sự được nghe tình cảm ông dành cho tôi trước đây.
Đây thực sự là những gì bố nói sao?
Không phải giả dối, mà hoàn toàn là sự thật... Tình yêu này là thật.
“O-Otou-sama.” (Kaori)
“Hmm? Sao vậy, Kaori? Sao con lại khóc vậy?” (Otou-sama)
“Eh? Ah? Con xin lỗi.” (Kaori)
“Này, ta có lỡ làm gì sai không? Hay con bị vướng vào rắc rối nào à? Không cần lo đâu, ta tới với con bây giờ đây.” (Otou-sama)
“Eh?” (Kaori)
“Này, hủy tất cả lịch hẹn của hôm nay đi. Bữa tối với Tổng thống Hoa Kì á? Tôi không quan tâm, lúc khác đặt lịch sau.” (Otou-sama)
“C-Chờ đã, hãy chờ đã! Otou-sama! Con ổn mà!” (Kaori)
“Con ổn chứ? Con có đang kìm nén lại lòng mình không thế?” (Otou-sama)
“Không... Con ổn mà.” (Kaori)
Tôi còn chưa từng mơ về việc được bố quan tâm nhiều tới nhường này.
Tôi chỉ giữ ấn tượng rằng mình luôn bị đối xử một cách lạnh lùng trong thời gian dài.
Vậy tất cả mọi thứ... chỉ là mình đơn phương hiểu lầm thôi à?
“Tốt rồi, nhân tiện thì, con muốn ăn gì cho bữa tối vào thứ Bảy tới?” (Otou-sama)
“Ah...” (Kaori)
Tôi quên khuấy mất cho đến khi ông nhắc tới việc này. Không, chỉ là do tôi tránh nghĩ về nó thôi nhưng thứ Bảy tới là ngày duy nhất trong tháng tôi có bữa tối với ông.
Cứ mỗi lần chúng tôi ăn tối tại một nhà hàng sang trọng, ông luôn nói “Có vẻ ông chủ muốn hỏi xem cô chủ thích ăn gì lần này đấy.”
Lần nào tôi cũng trả lời rằng gì cũng được.
Nhưng đây là lần đầu tiên tôi được hỏi trực tiếp câu này.
“Vậy thì... gì cũng được?” (Kaori)
“Ah, gì cũng được à. Chẳng có thứ gì mà ta không thể chuẩn bị cho con cả.” (Otou-sama)
Ông là chủ tịch Tập đoàn Toujouin, một công ty lớn, nên thực sự chẳng có gì trên thế giới mà ông không thể chuẩn bị được.
Tuy nhiên, tôi chẳng muốn thứ gì đặc biệt từ người nào khác cả...
Như một cô con gái, tôi muốn-
“Con muốn thử món Otou-sama tự nấu.” (Kaori)
“Bữa ăn do ta làm ư?” (Otou-sama)
“P-Phải.” (Kaori)
“Con chắc chứ? Chúng ta có thể tới bất cứ nhà hàng nào nếu con muốn mà?” (Otou-sama)
“Không... Con muốn ăn đồ do Otou-sama tự làm.” Kaori)
Hồi tôi còn nhỏ... tôi thì không nhớ lúc đó mấy tuổi.
Có một khoảng thời gian khi mà công ty chưa lớn mạnh như này cũng như nhà mình vẫn chưa lớn như vậy.
Tôi có nhớ mình đã được ăn món do Otou-sama nấu hồi đó.
Tôi không nhớ chính xác thì mình đã ăn món gì, nhưng tôi có nhớ rằng nó thực sự rất ngon.
Không quan trọng bữa ăn tại nhà hàng ngon tới đâu, tôi vẫn không thể quên được vị của những món ấy.
Tôi muốn được thưởng thức những món như hồi trước cơ.
Nhưng giờ thì mọi chuyện đã khác xưa nhiều lắm rồi.
Bây giờ, như tôi đã đề cập, ông sắp lịch hẹn từng giây một.
Với lịch trình bận như vậy, không đời nào bố có thể dành thời gian nấu ăn cho mình tôi được...
“Fu, được rồi... Ta hiểu rồi, cũng đã một thời gian chưa nấu gì nên ta không biết có thể nấu tử tế không, nhưng ta sẽ nấu vậy.” (Otou-sama)
“Eh? Liệu có ổn chứ?” (Kaori)
“Đương nhiên rồi. Vậy ta cũng sẽ nhờ con một điều, được chứ?” (Otou-sama)
“Đ-Được, đó là gì?” (Kaori)
Kể từ khi tôi có thể nhớ được, Otou-sama rất hiếm khi nhờ tôi làm gì cho ông.
Tôi thắc mắc không biết ông sẽ nhờ mình làm gì đây...
“Ta cũng muốn thưởng thức món do con làm, nếu con thấy ổn.” (Otou-sama)
“A-Ah... Đ-Đương nhiên, con chắc chắn muốn Otou-sama ăn mà.” (Kaori)
“Vậy thì, cảm ơn con. Ta mong chờ lắm đấy.” (Otou-sama)
“P-Phải rồi, con cũng vậy.” (Kaori)
“Ta xin lỗi, đến lúc phải ngắt máy rồi, thư ký đây nhìn ta như thể muốn ăn tươi nuốt sống ta rồi ấy.” (Otou-sama)
“Ah, đ-đương nhiên rồi, con xin lỗi vì đã đột ngột gọi cho bố.” (Kaori)
“Không sao mà.” (Otou-sama)
Vẫn còn một thứ nữa mà tôi muốn nói.
“A-Ah, ừm. Otou-sama này...” (Kaori)
“Chuyện gì vậy?” (Otou-sama)
“C-Con cũng yêu Otou-sama.” (Kaori)
“Ồ... Phải rồi, cảm ơn con.” (Otou-sama)
“Đ-Được rồi, gặp lại bố tại bữa tối.” (Kaori)
“Được, ta mong đến lúc đấy lắm.” (Otou-sama)
Sau đó, tôi ngắt điện thoại.