Romcom manga no sekai ni haitte shimattanode, shujinko to kuttsukanai heroine wo zenryoku de shiawase ni suru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

(Đang ra)

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Aisu no hito

Kí ức từ quá khứ xa xôi, lời hứa đã trao nhau với những người bạn thời thơ ấu.――“Nếu tớ nhận được giải thưởng, mấy cậu hãy trở thành vợ tớ nhé.

51 106

Ác nữ 800 tuổi nhập vào một vị tiểu thư nhút nhát tận hưởng tuổi xuân nhàn hạ!

(Đang ra)

Ác nữ 800 tuổi nhập vào một vị tiểu thư nhút nhát tận hưởng tuổi xuân nhàn hạ!

Yui Regina

Đây là câu chuyện về 2 cô gái, 1 người là "tiểu thư héo úa" thoát khỏi số phận và nắm giữ quyền quyết định cuộc đời mình. Người còn lại là "Ác nữ vô phương cứu chữa" đã thành công chiến thắng số mệnh

23 536

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

3 11

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

204 5088

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

10 70

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

12 82

Vol 1 - Chương 31: Kaori và bố

Randy: Mấy nay Pan lười ra chap nhanh thật :v

_______________________________________________________________________

“Alo. Chuyện gì vậy, Kaori?” (Otou-sama)

Cô nghe thấy giọng otou-sama ở đầu dây bên kia.

Tôi vội đặt máy lên tai rồi trả lời.

“O-Otou-sama à, con xin lỗi vì đã đột ngột gọi cho bố.” (Kaori)

“Ồ, ta ngạc nhiên thật đấy.” (Otou-sama)

“B-Bố không phiền nghe điện của con trong giờ làm đấy chứ?” (Kaori)

“Hmm? Làm gì có ông bố nào lại ngó lơ điện thoại của chính cô con gái mình cơ chứ.” (Otou-sama)

“__” (Kaori)

Tôi định nói nhưng chẳng thể cất lời.

Lịch luôn được sắp kín, và chỉ vài giây trò chuyện bây giờ thôi cũng đã đủ trì hoãn công việc của ông một cách đáng kể rồi.

Nhưng tôi không nghĩ Otou-sama quan tâm tôi nhiều tới mức đặt công việc sang một bên vì tôi đâu.

“Vậy, ta có thể giúp gì con đây?” (Otou-sama)

“Ồ, ừm...” (Kaori)

Phải rồi, lí do mình gọi... tôi liếc qua Hisamura trong một thoáng.

Tôi không ngờ cuộc trò chuyện lại thực sự suôn sẻ và nghe được mấy thứ đáng xấu hổ từ cậu ta luôn.

Nhưng tôi thấy tệ vì đang làm tốn thời gian của Otou-sama, nên lấy can đảm rồi hỏi.

“O-Otou-sama này... C-Con muốn biết li-liệu b-bố có y-yêu con không...” (Kaori)

“Con gọi cho ta vì điều này sao?” (Otou-sama)

“.....” (Kaori)

Tôi đã không thể nói ra nhưng lần này thì bởi chính xác cái lý do trái ngược hồi nãy.

Sau cùng thì, bố tôi chẳng quan tâm đến tôi tẹo nào đâu.

“Đương nhiên là ta yêu con rồi.” (Otou-sama)

“Eh?” (Kaori)

“Con không nghe rõ à? Tín hiệu tệ quá hay gì? Này! Chỉnh lại tín hiệu của tòa nhà đi!” (Otou-sama)

Tôi nghe tiếng Otou-sama đang phàn nàn với ai đó ở gần đấy.

“K-Không, con nghe hoàn toàn to và rõ mà.” (Kaori)

“Thật à? Vậy thì tốt rồi.” (Otou-sama)

“V-Vậy bố th-thực sự y-yêu con à?” (Kaori)

“Một người bố yêu con gái mình là chuyện thường tình mà.” (Otou-sama)

“--!” (Kaori)

Tôi không khỏi rưng lệ trước những lời ấy.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình được yêu như vậy bao giờ.

Tôi đã luôn cư xử theo ý mình, nên tôi chưa bao giờ thực sự được nghe tình cảm ông dành cho tôi trước đây. 

Đây thực sự là những gì bố nói sao?

Không phải giả dối, mà hoàn toàn là sự thật... Tình yêu này là thật.

“O-Otou-sama.” (Kaori)

“Hmm? Sao vậy, Kaori? Sao con lại khóc vậy?” (Otou-sama)

“Eh? Ah? Con xin lỗi.” (Kaori)

“Này, ta có lỡ làm gì sai không? Hay con bị vướng vào rắc rối nào à? Không cần lo đâu, ta tới với con bây giờ đây.” (Otou-sama)

“Eh?” (Kaori)

“Này, hủy tất cả lịch hẹn của hôm nay đi. Bữa tối với Tổng thống Hoa Kì á? Tôi không quan tâm, lúc khác đặt lịch sau.” (Otou-sama)

“C-Chờ đã, hãy chờ đã! Otou-sama! Con ổn mà!” (Kaori)

“Con ổn chứ? Con có đang kìm nén lại lòng mình không thế?” (Otou-sama)

“Không... Con ổn mà.” (Kaori)

Tôi còn chưa từng mơ về việc được bố quan tâm nhiều tới nhường này.

Tôi chỉ giữ ấn tượng rằng mình luôn bị đối xử một cách lạnh lùng trong thời gian dài.

Vậy tất cả mọi thứ... chỉ là mình đơn phương hiểu lầm thôi à?

“Tốt rồi, nhân tiện thì, con muốn ăn gì cho bữa tối vào thứ Bảy tới?” (Otou-sama)

“Ah...” (Kaori)

Tôi quên khuấy mất cho đến khi ông nhắc tới việc này. Không, chỉ là do tôi tránh nghĩ về nó thôi nhưng thứ Bảy tới là ngày duy nhất trong tháng tôi có bữa tối với ông.

Cứ mỗi lần chúng tôi ăn tối tại một nhà hàng sang trọng, ông luôn nói “Có vẻ ông chủ muốn hỏi xem cô chủ thích ăn gì lần này đấy.”

Lần nào tôi cũng trả lời rằng gì cũng được.

Nhưng đây là lần đầu tiên tôi được hỏi trực tiếp câu này.

“Vậy thì... gì cũng được?” (Kaori)

“Ah, gì cũng được à. Chẳng có thứ gì mà ta không thể chuẩn bị cho con cả.” (Otou-sama)

Ông là chủ tịch Tập đoàn Toujouin, một công ty lớn, nên thực sự chẳng có gì trên thế giới mà ông không thể chuẩn bị được.

Tuy nhiên, tôi chẳng muốn thứ gì đặc biệt từ người nào khác cả...

Như một cô con gái, tôi muốn-

“Con muốn thử món Otou-sama tự nấu.” (Kaori) 

“Bữa ăn do ta làm ư?” (Otou-sama)

“P-Phải.” (Kaori)

“Con chắc chứ? Chúng ta có thể tới bất cứ nhà hàng nào nếu con muốn mà?” (Otou-sama)

“Không... Con muốn ăn đồ do Otou-sama tự làm.” Kaori)

Hồi tôi còn nhỏ... tôi thì không nhớ lúc đó mấy tuổi.

Có một khoảng thời gian khi mà công ty chưa lớn mạnh như này cũng như nhà mình vẫn chưa lớn như vậy.

Tôi có nhớ mình đã được ăn món do Otou-sama nấu hồi đó.

Tôi không nhớ chính xác thì mình đã ăn món gì, nhưng tôi có nhớ rằng nó thực sự rất ngon.

Không quan trọng bữa ăn tại nhà hàng ngon tới đâu, tôi vẫn không thể quên được vị của những món ấy.

Tôi muốn được thưởng thức những món như hồi trước cơ.

Nhưng giờ thì mọi chuyện đã khác xưa nhiều lắm rồi.

Bây giờ, như tôi đã đề cập, ông sắp lịch hẹn từng giây một.

Với lịch trình bận như vậy, không đời nào bố có thể dành thời gian nấu ăn cho mình tôi được...

“Fu, được rồi... Ta hiểu rồi, cũng đã một thời gian chưa nấu gì nên ta không biết có thể nấu tử tế không, nhưng ta sẽ nấu vậy.” (Otou-sama)

“Eh? Liệu có ổn chứ?” (Kaori)

“Đương nhiên rồi. Vậy ta cũng sẽ nhờ con một điều, được chứ?” (Otou-sama)

“Đ-Được, đó là gì?” (Kaori)

Kể từ khi tôi có thể nhớ được, Otou-sama rất hiếm khi nhờ tôi làm gì cho ông.

Tôi thắc mắc không biết ông sẽ nhờ mình làm gì đây...

“Ta cũng muốn thưởng thức món do con làm, nếu con thấy ổn.” (Otou-sama)

“A-Ah... Đ-Đương nhiên, con chắc chắn muốn Otou-sama ăn mà.” (Kaori)

“Vậy thì, cảm ơn con. Ta mong chờ lắm đấy.” (Otou-sama)

“P-Phải rồi, con cũng vậy.” (Kaori)

“Ta xin lỗi, đến lúc phải ngắt máy rồi, thư ký đây nhìn ta như thể muốn ăn tươi nuốt sống ta rồi ấy.” (Otou-sama)

“Ah, đ-đương nhiên rồi, con xin lỗi vì đã đột ngột gọi cho bố.” (Kaori)

“Không sao mà.” (Otou-sama)

Vẫn còn một thứ nữa mà tôi muốn nói.

“A-Ah, ừm. Otou-sama này...” (Kaori)

“Chuyện gì vậy?” (Otou-sama)

“C-Con cũng yêu Otou-sama.” (Kaori)

“Ồ... Phải rồi, cảm ơn con.” (Otou-sama)

“Đ-Được rồi, gặp lại bố tại bữa tối.” (Kaori)

“Được, ta mong đến lúc đấy lắm.” (Otou-sama)

Sau đó, tôi ngắt điện thoại.