Thứ hai, ngày 05 tháng 12
Công nghệ Forthorthe cho phép dễ dàng lần theo dấu chân trong rừng bằng công cụ phân tích hình ảnh. Thế nên nhóm Kiriha ban đầu sử dụng trường biến dạng và PAF để lơ lưng suốt một quãng đường.
[Chúng ta nên đi bộ thôi.] – Kiriha gợi ý – [Kẻ địch mà phát hiện trường biến dạng thì nguy.]
[Phải đó. Kẻ địch giờ hẳn đã dàn quân khắp mặt đất rồi.] – Clan gật đầu – [Pardomshiha, tình hình liên lạc tại khu vực này đang ra sao?]
[Chúng bị mã hóa nên em không đọc được, nhưng tần suất rõ ràng đã gia tăng từ mấy phút trước.] – Ruth đáp.
[Chúng chắc đang truy đuổi.] – Kiriha kết luận.
Quân đội Hoàng gia Forthorthe chưa có động tĩnh gì quanh khu vực nên các tin nhắn đang trao đổi hẳn là của kẻ địch. Hành tinh này nằm dưới quyền kiểm soát của Đế quốc nên Quân đoàn Giải phóng Forthorthe đang ở ngay giữa lòng địch. Thông thường thì chúng sẽ tránh việc giao tiếp, nhưng tần suất liên lạc gia tăng cho thấy kẻ địch đang bỏ qua rủi ro để truy đuổi bộ ba.
[Tạm thời, kẻ địch đã hành động như dự liệu.] – Ruth nói và quay về phía Kiriha, và nhận được cái gật đầu từ cô.
[Thế thì tốt. Nhưng từ giờ mới là vấn đề.]
[Chúng ta phải chạy trốn khỏi đám truy đuổi nhưng không được cắt đuôi hẳn.] – Clan nói – [Phiền thật đấy.]
Tình hình hiện tại không khác là bao so với khi họ ở trong tàu đổ bộ. Sự hiện diện của ba người khiến kẻ địch trong lúc truy đuổi phải tham vấn ý kiến của cấp trên, từ đó làm tăng tần suất truyền tin. Nếu êm đẹp, cả nhóm có thể trích xuất được thông tin dẫn tới hang ổ của địch.
[Kĩ năng sinh tồn của chúng ta đang bị thử thách.] – Ruth nói.
[Chúng ta đáng lẽ phải bố trí quân từ trước.] – Clan nói.
[Nhưng kẻ địch có thể phát hiện ra họ.] – Kiriha trả lời. Cô vốn định sắp đặt sẵn đồng minh nhưng lại lo rằng Maxfern và Grevanas sẽ nảy sinh nghi ngờ. Hai kẻ này là thiên địch của Koutarou nên cô không được phép coi thường.
[Mình cũng nghĩ vậy.] – Ruth đồng tình – [Chưa kể… nếu chúng ta xin quân phòng hờ khả năng tàu đổ bộ bị bắn hạ, Chủ nhân ắt sẽ phản đối.]
Ruth còn có một lý do nữa cho việc không điều quân, đó là vì Koutarou. Tin tức này chắc chắn sẽ đến tai cậu và không khó tưởng tượng rằng cậu sẽ phản đối kịch liệt cái ý tưởng để kẻ địch bắn hạ bộ ba.
[Ý kiến này của cậu đến từ quan điểm của đoàn phó Hiệp sĩ đoàn hay là bản năng người phụ nữ?] – Kiriha hỏi.
[Cả hai.] – Ruth mạnh dạn trả lời với vẻ mặt bình tĩnh. Một điều mà khi xưa cô không thể làm. Nhưng giờ đây, Ruth đã biết mình có ích cho Koutarou trong cả công lẫn tư.
[Nghĩa là dù cách nào cũng không điều động được binh lính à.] – Clan tiếp tục.
[Chúng ta phải về nhà.] – Kiriha bổ sung – [Chẳng may bị thương nặng cái là Koutarou sẽ không tha thứ đâu đấy.]
Clan và Kiriha cũng có suy nghĩ tương tự, chính vì thế họ mới chấp nhận rủi ro của phi vụ lần này. Họ đánh đổi an nguy của bản thân để giành chiến thắng cho người yêu dấu. Họ không thể ngồi ở hậu phương dưới sự che chở mãi được.
[Phải rồi.] – Ruth gật đầu – [Chúng ta cần chứng tỏ rằng đây là một kế hoạch chu toàn, chứ không phải là một màn chơi liều.] – Ánh mắt cô sáng ngời giống như hai người còn lại, cả ba sẽ trở về nhà an toàn mặc cho tình cảnh hiểm nghèo.
Các haniwa sớm phát hiện kẻ địch đang tiếp cận nhờ vào ‘sự gắn kết’ và ‘bản năng’ của chúng. Nói theo kiểu khoa học, AI của cặp đôi sau khi đã phân tích và đối chiếu các dữ liệu thu thập suốt nhiều năm đã dễ dàng phát hiện ra sự hiện diện của kẻ thù.
[Một lượng lớn linh lực bất thường đang tụ tập, đó là kẻ địch, ho~] – Karama thông báo.
[Không có chênh lệch mức linh lực, cho thấy chúng không có mang theo vũ khí cỡ lớn, ho~] – Koroma bổ sung.
[Chúng hẳn cũng đang lẩn trốn. Nếu bị vệ tinh hay drone do thám của Quân đội Hoàng gia phát giác, chúng sẽ trở thành mục tiêu oanh tạc từ ngoài quỹ đạo mà.] – Kiriha thì thầm.
Kẻ thù vẫn còn ở khá xa nên phân tích của các haniwa dựa trên nhiều giả định. Nhưng tình hình đã quá rõ: Quân Giải phóng Forthorthe đã cử một nhóm truy đuổi. Một đội hình tương đối nhỏ đang bám theo ba người. Tuy nhiên, cuộc truy đuổi của chúng không thể quá phô trương vì Quân đội Hoàng gia đang quan sát từ trên cao. Nếu bị phát hiện, chúng sẽ bị tiêu diệt, nên kẻ địch buộc phải kín đáo, giống như nhóm Kiriha. Vì cùng lý do, chúng không mang theo vũ khí quy mô lớn. Cả kẻ bị truy đuổi lẫn kẻ truy đuổi đều lợi dụng rừng cây để ẩn mình và di chuyển một cách thận trọng.
[Sao chúng ta không cầu viện Quân đội Hoàng gia ở trên đó?] – Clan gợi ý.
Nếu đồng minh đang ở ngay trên đầu, yêu cầu tiếp viện nghe có vẻ hợp lý, nhưng Ruth liền lắc đầu.
[Em không khuyến khích hành động này. Kẻ địch có lẽ đã điều động máy bay tàng hình do thám trên không rồi.]
[Chúng ta có thể sẽ bị tấn công trước khi đồng minh đến kịp...] – Clan gật đầu. Cũng như Quân đội Hoàng gia có tai mắt trên bầu trời, Quân Giải phóng cũng vậy. Chúng không thể sử dụng vệ tinh hay máy bay do thám, nhưng chúng có các máy bay không người lái chiến thuật và tàu bay không người lái cỡ nhỏ, nghĩa là khi đồng minh phát hiện ra bộ ba thì kẻ thù cũng sẽ biết. Đồng minh có thể cử tàu không người lái tới bảo vệ, nhưng kẻ thù cũng có thể phóng tên lửa và drone cảm tử để đáp trả. Do hai bên sẽ đến cùng lúc, kết quả đã quá rõ ràng.
[Đánh tín hiệu à?] – Kiriha cân nhắc. – [Đó cũng không hẳn là một ý tưởng tệ.] – Sau khi lắng nghe hai người còn lại, có vẻ như cô đã đi tới kết luận.
Clan nhìn về phía cô. – [Ý em là sao, Kii?]
[Mình muốn thử cách này. Hai người giúp một tay nhé.]
[Vâng.] – Ruth trả lời.
Clan gật đầu, xen chút bối rối. – [Cũng được thôi, nhưng…]
Với vẻ mặt nghiêm trọng, Kiriha trình bày kế hoạch.
Kẻ địch triển khai hai loại đơn vị tới Alaia để ám sát Kiriha, Clan và Ruth. Đơn vị đầu là đội tên lửa, có nhiệm vụ bắn hạ tàu đổ bộ. Đơn vị này sử dụng các xe bọc thép trang bị sáu tên lửa siêu thanh mỗi xe, với tổng cộng tám chiếc xe được bố trí quanh điểm hạ cánh dự kiến. Ba trong số đó đã khai hỏa, phóng mười tám tên lửa. Đơn vị hai là lực lượng mặt đất thông thường, nhưng chỉ trang bị nhẹ. Nhiệm vụ của chúng là truy đuổi những người còn sống nếu tên lửa ám sát hụt mục tiêu, nên chúng buộc hành động bí mật trong lãnh thổ địch. Vì lẽ đó, các đơn vị này không có khí tài cỡ lớn, chúng chỉ mang theo vũ khí dễ mang vác và các tàu không người lái cỡ nhỏ. Tổ hợp này giống một đội trinh sát hơn là lực lượng bộ binh tiêu chuẩn. Số lượng cũng chỉ ở mức một tổ đội: tổng cộng mười người. Tám đội như vậy đã được triển khai khắp khu vực.
[Cứ tưởng đây là nhiệm vụ đơn giản, vậy mà chúng ta vẫn chưa tìm thấy được mấy mục tiêu nghiệp dư này.] – đội phó khoanh tay ngao ngán.
Đây là một trong tám đội đang truy đuổi nhóm Kiriha. Chúng được bố trí cách nơi tàu đổ bộ rơi xuống khoảng hai cây số và đang được cử đi điều tra. Sau khi xác nhận các mục tiêu còn sống, chúng đã báo cáo cho cấp trên và ngay lập tức nhận được lệnh mới là truy đuổi những người sống sót.
[Nội việc không tìm thấy bất cứ vết chân nào đã cho thấy đối tượng thuộc loại khó chơi rồi.] – đội trưởng nói.
[Ồ! Hình như Công chúa Clan đảm nhận bộ phận tình báo thì phải!] – đội phó sực nhớ.
[Vụ này sẽ tốn thời gian đây…]
Đội trưởng đành chấp nhận một cuộc chiến kéo dài. Không có dấu chân nào quanh hiện trường, đến mức cứ ngỡ những người sống sót vẫn còn trốn trên tàu. Nhưng thiết bị phát hiện sự sống đời mới, thực chất là một cảm biến linh lực mà các binh sĩ không hay biết, đã xác nhận rằng không còn ai nên rõ ràng các mục tiêu đã tẩu thoát. Hơn nữa, đối tượng đã làm điều đó chỉ trong khoảng mười phút. Đó không phải là điều một thường dân có thể làm được khi gặp tai nạn. Rõ ràng các mục tiêu này rất dày dặn kinh nghiệm chiến đấu. Nếu tổ đội lơ là, đám người sống sót sẽ trốn thoát thành công.
[Không biết chúng chạy đi đâu nhỉ?] – đội phó hỏi.
[Nếu là cậu thì cậu sẽ làm gì?] – đội trưởng đáp.
[Tôi sẽ tìm cách tới chỗ đồng minh… nhưng đi bộ sẽ lâu đấy. Phía nam là biển nên không phù hợp để ẩn nấp. Có lẽ đồi núi phía bắc sẽ dễ náu mình hơn chăng?] – đội phó gợi ý.
Đội trưởng gật đầu – [Tôi cũng nghĩ vậy.]
Biển cách đó vài cây số về phía nam. Để tránh bị dồn vào chân tường, những người sống sót có lẽ sẽ không chạy về hướng đó. Hướng bắc sẽ là phương án khả dĩ hơn, vì khu rừng trải dài vào tận đồi, giúp các đối tượng dễ ẩn náu, chưa kể tại đây còn nhiều nơi khác để trú ngụ như hang động hoặc khe núi.
[Vậy phía bắc nhé?] – đội phó hỏi.
[Nhưng đối tượng có tài. Chúng hắn đã đoán trước được cách nghĩ của chúng ta chứ?] – đội trưởng đáp.
[Chúng vẫn phải trốn quanh đây thôi. Chúng ta không có nhiều thời gian.] – đội phó nói.
Giả sử mục tiêu biết tổ đội sẽ làm gì, họ có thể đang trốn quanh địa điểm rơi tàu. Tuy ngắn hạn các đối tượng có thể gặp rủi ro, nhưng về lâu về dài sẽ khiến Quân Giải phóng lâm nguy, do chúng đang ở trong lãnh thổ địch.
[Được, chúng ta sẽ tìm ở khu vực này.] – đội trưởng quyết định.
[Còn phía bắc thì sao?] – đội phó hỏi.
[Đội của Epasta triển khai tại phía đông bắc. Chúng ta sẽ cử họ đến chặn đường tại hướng bắc.]
[Hiểu rồi. Chúng ta sẽ bẫy kẻ địch à.]
Chúng sẽ tìm kiếm khu vực xung quanh và để đồng minh chặn phía bắc. Trừ khi đối tượng hướng về phía đông bắc với độ chính xác cao, họ sẽ không có cách nào thoát thân. Vì đây là lãnh thổ địch, đội chỉ có thể tìm kiếm khu vực xung quanh địa điểm tàu đổ bộ rơi, thế nên đây là một chiến lược hợp lý.
[Nào, tất cả di chuyển vào rừng ngay! Quân Hoàng gia sẽ sớm tới đây thôi!] – đội trưởng ra lệnh.
Đội phó truyền lệnh – [Nghe lệnh chưa! Di chuyển đi!]
Nhiều người trong đội xuất thân từ phe Vandarion nên có một mức độ chuyên nghiệp nhất định. Theo lệnh, chúng tiến vào rừng theo đội hình quy củ. Quyết định này là đúng đắn, khi mà nhóm Kiriha vẫn chưa đi xa.
[Hãy cho một số lính đeo kính hồng ngoại để kiểm tra môi trường xung quanh. Chúng ta không có nhiều thời gian để tiến hành tìm kiếm kỹ lưỡng] – đội trưởng lưu ý.
[Đã rõ. Chúng ta cũng sẽ điều một số tàu không người lái trang bị cảm biến âm thanh.] – đội phó đáp.
[Tốt.] – đội trưởng gật đầu.
Chúng là những kẻ đi săn nhưng cũng đang bị săn, vì vậy chúng sẽ tận dụng mọi công cụ khả dĩ để truy lùng đám người sống sót. Nếu thất bại, chính chúng sẽ lãnh đủ.
Hành động của đội nhìn chung là đúng, ngoại trừ một tính toán sai lầm—ba người sống sót không phải là loại người chỉ biết chạy trốn và ẩn náu.
Chỉ một lúc sau khi bắt đầu tìm kiếm, một chuyện bất thường đã xảy ra: một vụ nổ nhỏ xảy ra ngay trên đầu bọn chúng.
[Hả!? Cái gì thế!?] – đội trưởng hỏi.
Sự hỗn loạn lan khắp tổ đội, xác cỗ máy có kích thước bằng một con chó lớn lăn lóc quanh chân chúng. Đó là một trong những thiết bị không người lái mà chúng đã cử đi.
[Thiết bị không người lái đã bị bắn hạ!] – đội phó hét lên.
[Chết tiệt! Chúng phát hiện ra vị trí của ta rồi! Tung hỏa mù và tiến hành gây nhiễu!] – đội trưởng ra lệnh.
[Tuân lệnh!]
Khi thiết bị không người lái mà chúng cử đi đề phòng bị phá hủy, các binh sĩ có lý do để cho rằng đối phương đang phát động một cuộc tấn công bất ngờ. Nói cách khác, kẻ địch đang đến, và cả đội vẫn chưa biết vị trí của đối phương. Đây là một tình huống cực kỳ nguy hiểm.
May mắn thay, chúng đã kịp tung hỏa mù và gây nhiễu tín hiệu trước cuộc tấn công để tránh bị tiêu diệt hoàn toàn. Nhưng không có thời gian để thư giãn. Đội trưởng tiếp tục ra lệnh.
[Cử toàn bộ số thiết bị còn lại đi tìm kẻ địch!]
[Đã rõ! Chờ đã, cái gì cơ!?] – đội phó sửng sốt.
[Gì thế hả!? Báo cáo rõ ràng coi!]
[Tất cả số tàu bay… vẫn còn nguyên vẹn…] – đội phó trình bày.
[Không thể nào! Thế chiếc bị phá hủy từ đâu ra!?]
[Cảnh báo: phát hiện đòn oanh tạc từ kẻ địch ở bên trên. Khuyến khích di tản ngay lập tức.] – AI báo cáo.
[Ra đây là mục đích của bọn chúng sao!?] – đội trưởng thốt lên.
Ngay sau đó, một loạt tên lửa phóng vào xác thiết bị không người lái và gây ra một vụ nổ lớn. Các binh sĩ gặp xui xẻo vì nhiều lý do. Thứ nhất, khí tài của chúng thuộc phe Vandarion cũ, nghĩa là trước đây nó thuộc về Quân đội Hoàng gia, những người sử dụng cùng loại thiết bị, khiến chúng nhầm tưởng thiết bị không người lái mà Clan gửi đến với cái của mình. Do con thiết bị này cùng loại và tín hiệu thì được ngụy trang, chưa kể cả đội không thể ngờ nước đi này của địch.
Lý do thứ hai đến từ việc thiết bị bật chế độ tự hủy khiến chúng lầm tưởng rằng nó đã bị bắn hạ. Ai có thể đoán được rằng kẻ địch sẽ cho thiết bị không người lái lén tiếp cận rồi tự hủy cơ chứ?
Lý do thứ ba cho sự xui xẻo xuất phát từ trình độ cao của đội. Không đời nào thiết bị không người lái bị bắn hạ mà không có lý do. Đó chắc chắn là dấu hiệu của một cuộc tấn công sắp tới, bản năng được huấn luyện đã khiến chúng tiến hành các thủ tục phòng thủ như tung hỏa mù và gây nhiễu. Chính khoảnh khắc đó, Quân đội Hoàng gia Forthorthe đã biết được vị trí chính xác của chúng. Một máy bay trinh sát phía trên đã phát hiện tín hiệu gây nhiễu và khi phi công đến xác nhận bằng mắt thường, họ đã thấy màn khói. Cho rằng kẻ địch đang giao chiến với nhóm Kiriha, phi công liền yểm trợ và bắn các tên lửa dẫn đường quang học vào ngay trung tâm màn khói.
[Chúng vẫn còn may lắm.] – Kiriha lưu ý – [Từ góc độ người ngoài thì chúng ta có thể vẫn còn trong hỏa mù nên phi công sẽ không dám dùng vũ khí sát thương. Kẻ địch vẫn còn sống.]
[Và ta sẽ tận dụng thời cơ để hack drone địch.] – Ruth nói.
Clan há hốc mồm – [Kii, em khác người thực sự. Nếu kẻ địch gọi em là ác quỷ thì cũng không sai đâu…] – Hi sinh một thiết bị không người lái, Kiriha đã loại bỏ được một đội của Quân Giải phóng. Ruth tuy mất một thiết bị nhưng lại thu được thêm bốn chiếc từ địch. Nhờ am hiểu thiết kế, Clan đã mau chóng hack số thiết bị này. Kết quả là số lượng thiết bị không người lái của họ tăng gấp bốn lần. Một chiến thắng toàn diện với thành quả là vũ khí địch. Hơn nữa, kẻ thù không thu về được chút manh mối nào. Chiến lược hoàn hảo của Kiriha đã dẫn tới thắng lợi. Clan không khỏi cảm thấy thương hại cho tên đội trưởng, hắn đã quá đen đủi khi phải đối đầu với Kiriha.
[Thô lỗ ghê.] – Kiriha nói – [Mình thiên thần thế này cơ mà.]
[Em giỏi nói đùa thẳng mặt nhỉ.] – Clan chỉ điểm.
[Ôi trời.]
Nhờ ơn của một ‘thiên thần’, ba người đã có thể thoát khỏi đợt truy đuổi đầu tiên. Nhưng họ chưa được phép lơ là. Xung quanh vẫn còn rất nhiều kẻ thù, họ cần phải nhanh chóng hội quân với đồng minh tại nơi đã thỏa thuận trước.
[Nếu làm thế thì sóng vô tuyến và sóng hấp dẫn sẽ phát ra, thu hút tên lửa và bom dội về phía họ.] – Theia nói.
[Vậy họ phải làm sao?] – Sanae hỏi.
[Họ cần đến chỗ đường dây cố định để dùng điện thoại.]
[Nghĩa là bọn họ đang tìm loại điện thoại đời cổ à.]
Vấn đề là công nghệ Forthorthe quá tiên tiến với khả năng truyền tải mọi thứ ngay tức thì, họ không thể ra tay cho đến khi có đầy đủ năng lực phòng thủ. Họ sẽ cần súng laser phòng không và súng điện từ và trường biến dạng loại mạnh. Các vũ khí đầu tiên sẽ đánh chặn tên lửa và bom, còn trường biến dạng sẽ bảo vệ họ trong trường hợp đạn pháo phát nổ. Ngoài ra, họ cũng cần một chiếc điện thoại đời cũ không phụ thuộc vào liên lạc không dây. Kiriha và những người khác đang hướng đến một căn cứ đã chuẩn bị sẵn những thiết bị này từ trước.
[Chúng ta làm gì bây giờ, Koutarou?] – Sanae hỏi.
[Em, bạn chủ nhà và anh sẽ đuổi theo họ.]
[Còn em và Sanae-nee thì sao?] – Theia hỏi.
[Đi tới chỗ ẩn náu trước. Nơi đó cần bảo vệ và sẽ nhanh hơn khi chúng ta tìm kiếm từ hai phía.]
Tin nhắn từ Clan đã giải thích tổng quan về kế hoạch cũng như vị trí của nơi ẩn náu. Nhóm đang hành động theo chỉ dẫn của cô. Họ cần đảm bảo an toàn cho ba cô gái.
[Chúng ta còn chờ gì nữa!?] – Theia nói.
[Phải đó, gặp lại sau nha mọi người.] – Sanae-nee bắt đầu chạy. Họ sẽ quay lại tàu đổ bộ mà cả nhóm đã dùng để tới đây và tính dùng nó để vượt lên trước nhóm các cô gái mất tích.
[Rồi, chúng ta cũng đi thôi.] – Koutarou đồng ý.
[Mong là bọn họ không bị thương.] – Shizuka bất an nói.
[Họ mà bị thương thì về đây đừng có trách.]
[Aha, cậu có mà dám làm gì họ đâu.] – Shizuka cười.
[Ừ thì, chúng ta ít nhất có thể tịch thu phần pudding của họ.]
[Ư, chơi ác thế!] – Sanae than lên.
Bộ ba cũng vội vã như nhóm bạn. Tuy trò chuyện suồng sã nhưng tâm trạng đầy bất an, cả đám đang đeo một vẻ mặt đăm chiêu.
Họ đang sử dụng Linh nhãn để đuổi theo nhóm Kiriha. Maxfern và Grevanas cũng sở hữu công nghệ linh lực, nhưng trình độ công nghệ của chúng chưa đủ tiên tiến để phân bổ cho các đơn vị thông thường. Về mặt này, phía Koutarou chiếm ưu thế.
[Thanh Hiệp sĩ, ta chắc là cậu đã biết rồi nhưng đừng có dùng Signaltin để giao tiếp.] – Alunaya cảnh báo – [Nó cũng giống vụ điện thoại thôi—Grevanas và ta sẽ phát hiện ra ngay. Nếu cần dùng thì hãy đợi đến thật gần cái đã.]
Koutarou cười ngượng – [Khó chịu ghê…]
Hai cách giao tiếp tuy khác nhau nhưng bản chất vẫn là một. Họ buộc phải tìm kiếm thực địa bằng Linh nhãn, điều khiến Koutarou thấy nóng ruột.
[Những trường hợp kiểu này thì kẻ vội thường sẽ thua.] – Alunaya nói – [Người chỉ huy cần phải biết kiềm chế.]
[Tôi sẽ nhớ lời của ông.] – Koutarou sốc lại tinh thần và tập trung vào Linh nhãn. May mắn là vẫn còn vết linh lực từ các cô gái bị mất tích. – [Tệ rồi. Các vết tích đứt đoạn ở đây.]
Cách hiện trường một trăm mét, những dấu vết dao động như linh khí đã biến mất hoàn toàn.
[Em nghĩ là do Trường linh lực.] – Sanae kết luận sau khi quan sát. Do thường hay chơi với đám haniwa, cô đã thấy chúng lẩn trốn bằng cách sử dụng Trường linh lực đôi ba lần.
[Do đám haniwa à? Từ đây thì anh chịu nha.] – Koutarou hỏi lại. Do các vết linh lực đã biến mất, Koutarou không còn có thể truy dấu, nhưng Sanae đã mỉm cười.
[Hehehe, em vẫn nhìn thấy đó nha!]
[Giỏi lắm!]
Koutarou đặt tay lên đầu Sanae và xoa. Cô cười khì đáp lại – [Rồi rồi, thế là được rồi!]
Sau khi được xoa đầu, Sanae tỏ ra hài lòng và đi trước dẫn đường. Nhưng chợt Koutarou lại với tay về phía cô lần nữa.
[Chờ đã.]
[Hơ?]
Sanae dừng bước và ngước lên nhìn. Cậu đang nắm lấy vai cô với vẻ mặt hoang mang.
[Có chuyện gì thế? Nhóm Kiriha đang ở hướng này mà.] – Sanae chỉ về phía khu rừng.
Koutarou liền vội kéo tay cô xuống. – [Đợi đã! Đừng có chỉ!] – cậu nói.
[Tại sao?]
[Em sẽ để lộ vị trí của họ đấy.] – Cậu kéo Sanae lại gần và thì thầm – [Nên đừng có chỉ thẳng về phía bọn họ.]
Họ không thể biết liệu kẻ thù có đang quan sát hay không. Đối thủ của họ chắc chắn đã đến hiện trường từ trước, và rất có thể chúng đang ẩn nấp gần đó để theo dõi, với hy vọng tìm ra tung tích của nhóm Kiriha. Tổ đội được giao nhiệm vụ này đã bị Kiriha loại bỏ, nhưng Koutarou vẫn giữ cảnh giác cao độ.
[Ồ, cũng đúng.] – Sanae gật đầu đồng tình với cậu, rồi vội xin lỗi – [Em xin lỗi. Em sẽ cẩn thận hơn.]
[Em hiểu là được rồi.] – Koutarou đáp – [Anh không có giận đâu.] – Thấy vẻ mặt ăn năn của cô, cậu nhẹ nhõm và thả cô ra.
[Được rồi. Em sẽ đi theo đường zích zắc.] – Sanae tuyên bố.
Koutarou gật đầu – [Nhờ em cả đó.]
Kể cả khi không chỉ tay, nếu Sanae đi theo đường thẳng thì kẻ địch đang theo dõi sẽ có thể định vị được vị trí của các cô gái mất tích. Nhóm Koutarou sẽ cần phải đi đường vòng để tránh trường hợp bị giám sát.
(Nếu là Kiriha-san thì chắc cổ cũng di chuyển zích zắc rồi, nhưng thôi chúng ta cứ phòng hờ cho chắc…)
Trong lúc trầm tư, Koutarou nhận thấy ánh mắt nhìn mình.
[Hừmmm.] – Shizuka đang nhìn cậu trong khi đang suy ngẫm gì đó.
[Có gì không?] – Koutarou hỏi.
[Không ngờ rằng cậu…] – ‘mạnh bạo khi níu kéo con gái nhà người ta nhỉ’, trước khi nói ra những lời này thì cô đã đổi ý giữa chừng – […cân nhắc mấy chuyện tiểu tiết nhỉ.]
Đây không hẳn là lời đánh lạc hướng, cô thực sự đã để bụng điều này từ trước.
[À thì, tớ có kinh nghiệm làm chỉ huy mà lại.] – Koutarou giải thích.
[Ừ nhỉ. Cậu giữ chức vụ tương tự ở hai ngàn năm trước còn gì.] – Shizuka gật đầu. Cô hạnh phúc khi thấy Koutarou tỏ ra đáng tin cậy. Những điều cô giữ trong lòng, một khi cả nhóm an toàn trở về nhà, cô sẽ đào sâu sau.
Sanae-san và Alunaya sớm tìm ra kẻ địch. Dẫu dùng các phương pháp khác nhau nhưng cả hai tìm ra chúng gần như đồng thời.
[Kẻ địch ở đằng trước phía bên tay phải.] – Sanae-san cảnh báo – [Tầm nhìn bị che khuất nhưng chúng đang cách chúng ta khoảng hai trăm năm mươi mét, Satomi-san.]
Sanae-san đang cảnh giới trên không trong trạng thái xuất hồn, để cơ thể cho Sanae-chan lo liệu.
[Khoảng mười đứa.] – Alunaya thông báo – [Nhiều đứa đang cầm cục kim loại. Bốn cục cỡ lớn, chắc là máy móc, đang lơ lửng. Chúng là nhóm chiến binh hiện đại.]
Ông dựa vào bản năng và đi tới kết luận sau khi cảm nhận biến dạng không gian, ma lực, âm thanh và mùi.
[Chúng phát hiện chúng ta chưa?] – Shizuka thì thầm với vẻ mặt lo lắng, cô không thoải mái khi phải chơi trò trốn tìm này suốt thời gian dài.
[Khỏi lo.] – Sanae-san nói – [Chúng đang tỏ ra lo lắng, nhưng linh khí không hướng về chỗ chúng ta.]
[Thế thì tốt…] – Shizuka thở dài nhẹ nhõm.
Thấy thế, Koutarou liền nói với cô – [Chúng có thể đang phát hiện ra chúng ta, nhưng chúng có lẽ xem đó là thông tin không cần thiết và đã bỏ qua.]
[Ý cậu là sao?]
[Sự hiện diện của chúng ta lúc này chẳng khác gì đám chó mèo con đâu.] – Koutarou giải thích.
Do đang ở gần, kẻ địch có khả năng đã nhận ra nhưng bỏ qua, vì chỉ xem họ như đám sinh vật nhỏ bé. Dựa trên kinh nghiệm, phía Koutarou đang sử dụng đủ mọi phương pháp để che giấu linh lực và nhiệt độ cơ thể. Che giấu hoàn toàn sự hiện diện là điều không nên, vì trông quá bất thường và tiêu tốn nhiều năng lượng. Yurika có lẽ xóa sạch được mọi dấu vết, nhưng Koutarou không phải chuyên gia ma thuật, nên cách tiếp cận hiện tại sẽ phù hợp hơn. Dĩ nhiên, nếu kẻ địch nhìn thẳng vào họ, chúng sẽ phát hiện ra lớp ngụy trang, thế nên họ không thể lơ là cảnh giác.
Shizuka gật đầu – [Ồ, cách này hợp lý hơn việc cố che đậy mọi hình ảnh và âm thanh.]
[Giờ chúng ta làm gì đây, Thanh Kỵ sĩ?] – Alunaya hỏi – [Hạ chúng thì dễ thôi, nhưng…]
Kẻ địch có mười bộ binh và bốn tàu không người lái hỗ trợ. Nếu Shizuka nghiêm túc, phe cô sẽ giành chiến thắng trong giây lát.
[Hướng đi của kẻ địch cho thấy chúng không có đang theo dõi chúng ta.] – Koutarou trả lời – [Cứ để chúng đi qua đi.]
Nhờ có Alunaya và Sanae-san chỉ điểm, Koutarou đã có thể cảm nhận được sự hiện diện của địch. Chúng hiện đang đi theo hướng cắt qua đoạn đường mà nhóm Koutarou đang đi.
May mắn thay, có vẻ như họ không bị theo dõi sau khi kiểm tra hiện trường, vì vậy Koutarou quyết định ẩn núp và lần ra sau lưng kẻ thù.
[Tại sao? Hạ hết chúng không phải tốt hơn sao?] – Sanae-chan hỏi. Là một người thích sự đơn giản, cô cảm thấy rằng họ tốt nhất nên hạ kẻ địch ngay tại chỗ. Cách này sẽ làm giảm số lượng kẻ địch và giúp nhóm Kiriha an toàn hơn.
[Làm thế thì kẻ địch sẽ cho rằng nhóm Kiriha đang ở đây và dồn hết quân về chỗ này.] – Koutarou đáp.
[Ồ, thế thì không vui đâu.] – Sanae-chan gật đầu. Nếu một đội của Quân Giải phóng bị tiêu diệt, cấp trên của chúng sẽ nghĩ tới hai trường hợp: hoặc là mục tiêu đã đánh bại chúng, trong trường hợp đó, chúng sẽ tập trung lực lượng tại khu vực này; hoặc là tổ đội đã bị lực lượng tiếp viện hạ gục, điều đó có nghĩa là quân tiếp viện cũng đang tìm kiếm các cô gái trong khu vực và chúng sẽ triển khai binh sĩ ứng biến theo. Vì vậy, khi nghĩ đến nhóm Kiriha, tốt nhất là cứ để kẻ địch yên. Với ít manh mối, quân địch buộc phải phân tán ra khắp khu vực rộng lớn.
[Chờ chút, Satomi-kun.] – Shizuka nói – [Cậu không tính tới khả năng bọn chúng có đầu mối dẫn tới nhóm Kiriha à?]
Shizuka có thể cảm thấy đám lính đang đi qua phía trước họ, nhờ chia sẻ các tri giác với Alunaya. Nhưng điều đó không đủ để cô hiểu được quyết định từ Koutarou.
[Nếu có đầu mối thì chúng đã không đi hướng đó.] – Koutarou nói – [Và chúng cũng sẽ không đi chậm rãi như vậy.]
Hướng mà các binh sĩ đang di chuyển lệch một trăm hai mươi độ so với hướng Koutarou đang đi. Ngay cả khi tính đến mô hình di chuyển zích zắc của họ, nó vẫn cách xa nơi bộ ba mất tích đang ở. Hơn nữa, đã vài giờ trôi qua kể từ vụ tai nạn, nên nếu kẻ thù đang truy đuổi các cô gái, chúng sẽ phải di chuyển gấp rút.
[Do không biết nhóm Kiriha đang ở đâu, chúng đang tìm các lực lượng tiếp viện giống như chúng ta?] – Shizuka xác thực.
[Ắt vậy rồi. Chúng muốn tiếp cận các nhóm tiếp viện, từ đó sẽ bám đuôi hoặc vượt lên trước để tìm mục tiêu.]
[Nói cách khác, chúng ta mà tấn công thì chẳng khác nào đúng ý chúng.] – Sanae-san kết luận.
[Kinh quá! Chiến tranh thật đáng sợ!] – Sanae-chan nhận xét.
Kẻ địch đang truy đuổi nhóm Kiriha đồng thời tìm kiếm lực lượng tiếp viện. Nếu không nhận ra chiêu trò này, họ sẽ đẩy nhóm Kiriha vào tình thế nguy hiểm. Vì thế, họ cần phải hết sức thận trọng.
(Bảo sao nhóm Kiriha lại bị nhắm tới…)
Thông thường, chính Kiriha, Ruth và Clan sẽ nhìn ra lối suy nghĩ này. Họ sẽ chuẩn bị mọi thứ để những người khác không còn phải bận tâm. Nhưng giờ đây, khi cả ba không có mặt, mỗi quyết định đều mất đi thời gian quý báu. Koutarou cảm nhận rõ hơn bao giờ hết giá trị của ba người họ. Cậu thậm chí không muốn nghĩ đến việc sẽ xoay sở ra sao nếu thiếu họ cho đến khi giải quyết xong ân oán với Maxfern. Vì cả lý do cá nhân lẫn công việc, cậu cần phải đưa ba cô nàng trở về an toàn.
Đã bốn giờ trôi qua kể từ khi Quân Giải phóng bắn hạ tàu đổ bộ. Chúng đã lùng sục khắp khu vực kể từ đó nhưng vẫn chưa tìm thấy mục tiêu. Bộ ba kia đã biến mất như chưa hề tồn tại.
[Đừng bảo là chúng ngay từ đầu đã không ở trên tàu đấy nhé.] – Maxfern lẩm bẩm.
[Không thể có chuyện đó. Cảm biến linh lực đã tìm thấy dấu vết lưu lại trên tàu.] – Grevanas nói.
[Nghĩa là chúng rất giỏi trò câu giờ… Để càng lâu thì tình hình càng có lợi cho chúng.]
Hắn đập mạnh vào tay vịn ghế trong sự thất vọng. Sự xuất hiện của một hạm đội mới từ Quân đội Hoàng gia và lực lượng mặt đất được cử xuống hiện trường đã chứng tỏ các mục tiêu vẫn chưa đến được nơi an toàn. Điều đó cho thấy bộ ba vẫn đang lẩn trốn dưới mặt đất. Lực lượng tiếp viện có lẽ là một đội phản ứng nhanh, và theo thời gian, bộ binh sẽ được triển khai với số lượng vượt xa hiện tại. Đó sẽ là dấu chấm hết cho cuộc săn lùng các cô gái của Quân Giải phóng. Tình thế sẽ đảo ngược, và chính chúng sẽ trở thành những kẻ bị săn đuổi.
[Chúng ta có không đến hai giờ nữa.] – Grevanas kết luận.
Lực lượng phản ứng nhanh đã đến sau bốn giờ, một khoảng thời gian di chuyển liều lĩnh. Nếu di chuyển theo cách thông thường sẽ mất sáu giờ, nên còn chưa đến hai giờ trước khi số lượng tiếp viện gia tăng. Chúng cần phải tiêu diệt mục tiêu trước thời điểm đó.
[Chúng ta cần tất tay, Grevanas.] – Maxfern nói.
[Đúng là thế. Nhưng chúng ta sẽ cần chuẩn bị trước.]
Các thiế nữ khỏe mạnh có thể đi bộ khoảng 16km trong bốn giờ, nhưng với địa hình rừng rậm, có lẽ họ chỉ đi được một nửa quãng đó, hay cùng lắm là 10km. Đây là một khu vực rộng, nên một động thái táo bạo như sử dụng uế linh sẽ buộc phải thu hẹp phạm vi thêm một chút.
[Ông có kế hoạch gì à?] – Maxfern hỏi.
[Ta định triệu hồi ma thú để đuổi theo chúng.]
Lão tính dùng chiến thuật biển người, triệu hồi một lượng lớn ma thú yếu để tìm kiếm bộ ba. Lão không cần chúng giết họ. Tất cả những gì chúng cần làm là truy vết rồi để cho một đội lính hoàn tất phần công việc còn lại.
[Ta sẽ dùng đám tiên.] – Grevanas nói. – [Chúng khôn, nhanh và ít tốn ma lực.]
Tiên là những sinh vật hình người nhỏ bé, cao mười cm, với đôi cánh mọc sau lưng. Chúng là lựa chọn hoàn hảo cho ý định của Grevanas. Hơn nữa, với khả năng sử dụng các phép thuật đơn giản, chúng là những kẻ truy đuổi cực kỳ hữu ích.
Maxfern lắc đầu. – [Không có tác dụng đâu, Grevanas.] – Hắn không nghĩ đám tiên có thể đuổi theo bộ ba kia.
[Tại sao chứ? Tuy nhiều khuyết điểm nhưng chúng là lựa chọn thích hợp nhất trong tình huống này…]
Tiên có nhược điểm là chúng không thể chịu nổi một đòn đánh. Chưa kể chúng lại rất lắm mồm, chúng sẽ luôn miệng nói chuyện với nhau. Grevanas bình thường sẽ chẳng bao giờ triệu hồi chúng, nhưng lão không nghĩ còn có ma thú nào phù hợp hơn chúng trong tình cảnh hiện tại.
[Đám tiên có tác dụng với những kẻ địch khác.] – Maxfern giải thích. – [Nhưng đây lại là những kẻ từng trải qua nhiều loại hình chiến đấu khác nhau.]
Maxfern không phủ nhận ý tưởng này. Tiên thích hợp trong việc tìm kiếm diện rộng, mặc cho có hơi lắm mồm. Nhưng nhóm Kiriha đã quá quen với cách thức này.
[Chúng đã chiến đấu bằng đủ các loại kĩ năng và công nghệ.] – hắn nói tiếp – [Chúng sẽ dễ dàng đoán trước ý định của chúng ta và chuẩn bị sẵn kế sách đối phó trước khoa học, ma thuật và linh năng—những kế sách mà chúng ta thậm chí còn không để ý.]
Phe Maxfern đúng là đã bắt kịp về mặt kỹ thuật. Chúng cũng đã tiếp cận công nghệ linh lực và khoa học mới nhất. Nhưng còn việc sử dụng chúng trong trận chiến thì sao? Đã hai nghìn năm trôi qua kể từ khi Thanh Hiệp sĩ trở thành người hùng. Ở thời hiện tại, chắc chắn cậu đã thành thục mọi cách kết hợp. Trong khi đó, Maxfern và Grevanas có rất ít kiến thức về mảng này, Maxfern không nghĩ chơi theo luật của Thanh Hiệp sĩ sẽ là một bước đi khôn ngoan.
[Nhưng nếu chúng ta không làm gì—]
[Tất nhiên.] – Maxfern xen ngang – [Thế nên chúng ta sẽ cần một cách thức chưa từng dùng trước đây, Grevanas ạ!]
[Và đó sẽ là?] – Khuôn mặt nhăn nheo của lão méo xệch. Tuy thông tuệ, lão vẫn không thể đọc vị được Maxfern.
[Ông sẽ triệu hồi đám ma thú biết cách săn mồi có hệ thống. Đám ma thú săn theo bầy, không phụ thuộc vào ma lực mà dựa vào thị giác, thính giác, khứu giác và trí khôn, đồng thời có thể giao tiếp với nhau. Tuy khó điều khiển hơn các ma vật hay thây ma, nhưng chúng sẽ là lựa chọn đáng tin cậy nhất trong hoàn cảnh lúc này.]
Maxfern đang chỉ cho Grevanas cách tận dụng các dã thú để truy lùng mục tiêu. Dù có dùng mọi cách để phòng thân, các đối tượng cũng khó lòng ẩn mình trước cả năm giác quan. Đặc biệt là khi đối mặt với những con thú có giác quan nhạy bén hơn họ. Sức mạnh của lũ thú sẽ càng lớn khi chúng phối hợp cùng nhau. Dã thú không quá thông minh, gây khó khăn trong việc giao tiếp với Grevanas. Chúng cũng sẽ chậm hơn so với đám tiên biết bay. Nhưng biến tấu này sẽ mang cho chúng lợi thế lớn trước nhóm Thanh Kỵ sĩ.
[Ra vậy!] – Grevanas thốt lên – [Maxfern-sama có khác!] – Lão ta rốt cuộc đã hiểu ý của Maxfern.
(Maxfern-sama nói phải. Bằng cách đặt đàn dã thú ở nhiều điểm, chúng ta sẽ buộc đám con gái đó lộ diện.)
[Thế nào hả? Ông làm nổi không?] – Maxfern hỏi.
[Chờ ta một chút…]
Grevanas suy nghĩ rất kỹ về kế hoạch. Sau khi cân nhắc số lượng dã thú có thể triệu hồi, không gian mà một bầy có thể bao quát và tất cả các yếu tố khác, lão đã đi đến kết luận.
[Maxfern-sama, ta nghĩ mình làm được.]
[Thế thì hành động luôn đi.] – Maxfern ra lệnh.
[Tuy nhiên, ta sau đó sẽ tạm thời không thể sử dụng ma thuật.] – Grevanas nói thêm. Quái thú cần nhiều ma lực hơn tiên. Ngay cả khi sử dụng tất cả đám ngọc lưu trữ ma lực của mình, lão cũng chỉ triệu hồi đủ lượng quái thú cần thiết. Sau khi sử dụng hết ma lực, Grevanas sẽ chẳng khác gì một lão già bất lực.
[Cũng được! Còn hơn là không tìm ra được bọn chúng! Làm đi!]
[Tuân lệnh.] – Grevanas gật đầu và ngay lập tức tới phòng điều khiển, lão vừa đi vừa nghĩ – (Maxfern-sama vẫn đáng tin cậy như hai ngàn năm trước… Ngài ấy xứng đáng làm chúa tể của thế gian này!)
Với những cảm xúc đó trong lòng, Grevanas rời đi để thực hiện nhiệm vụ. Lão quyết tâm sẽ dốc hết sức mình để đưa Maxfern lên đứng đầu thiên hạ.