Sau cuộc tiến công đã cướp đi của chúng tôi nhiều thứ.
“…….. vất vả cho em rồi Touri-chan, hãy nghỉ ngơi được rồi đấy”
“Cảm ơn chị nhiều”
Khoảng vài tháng sau đó, tiểu đội Garback chúng tôi trải qua những tháng ngày khá tên bình.
.
Thật kì lạ, nhưng từ sau hôm đó quân địch đã hoàn toàn dừng các cuộc công kích lại.
Tuy nhiên điều này không có nghĩa là bọn chúng đã trở nên suy yếu đi, mà chỉ là do đang bận củng cố phòng ngự nên tạm thời chưa thể di chuyển được.
Và vì phòng ngự được gia cố trong tình thế quân đông hơn như vậy nên phía quân ta cũng không thể tấn công được, thành ra mấy tháng nay 2 bên chỉ có những giao tranh nhỏ lẻ thôi.
“Gần đây mọi thứ yên bình thật đấy. Có khi nào chiến tranh sẽ cứ như này mà kết thúc không ?”
“Dù có thế nào đi nữa, nghĩa vụ quân sự của tôi kết thúc rồi. Dù chiến tranh đã kết thúc hay chưa, tôi cũng sẽ nói lời tạm biệt với địa ngục này”
“Ghen tị thật đấy”
Vài tháng nay, thực sự chẳng có gì thay đổi cả.
Nếu phải nói thì là về việc <yêu cầu luân chuyển tôi từ bộ phận tiền tuyến sang bộ quân y> của Gale-san đã liên tiếp bị từ chối, và mọi thứ đang trở nên khá hỗn loạn.
Sau khi nghe chị ấy nói, có vẻ là việc tôi cứu mạng tiểu đội trưởng Garback đã trở thành chủ đề tranh luận của các quan chức cấp cao về <giá trị của quân y trong tiểu đội Ace>.
Có khi nào đây là lỗi do tôi không.
Và theo tin đồn, người lúc trước ra quyết định ai “bị” phân vào tiểu đội Garback chính là quân y trưởng Gale-san.
Lý do tôi được chọn là vì bản thân là 1 cô bé yếu ớt không có thể lực, đã thế lại còn mồ côi nữa. Nói chung là con tốt thí được chọn ra để chết.
Dù sao thì lính mới như tôi khi đó được cho là kiểu gì cũng sẽ chết sớm thôi. Rồi khi tôi chết đi, quân y trưởng Gale sẽ chửi thẳng mặt tiểu đội trưởng Garback rằng <thấy chưa, đó là hậu quả của việc để quân y ra tiền tuyến đó>.
Nếu tin đồn này là thật, thì phải nói quân y trưởng Gale thực sự là người rất tàn nhẫn.
“Chị đã mua những lá trà này trong thị trấn, Touri-chan cũng uống thử nhé”
“Vâng, cảm ơn chị, quân y trưởng Gale”
Tuy nhiên đó hẳn chỉ là tin đồn thôi. Dù sao, Gale-san đứng trước mặt tôi luôn là 1 người xinh đẹp và tốt bụng mà.
Không nên để tâm đến những tin vớ vẩn đó thì hơn.
“Tôi cũng muốn xin 1 ít được không “
“Aa, chủ nhiệm à, xin cứ tự nhiên”
Mấy tháng nay, bệnh viện dã chiến rất yên bình, thậm chí chúng tôi còn có thời gian thưởng thức trà chiều nữa.
Số lượng bệnh nhân nhập viện chỉ đếm trên đầu ngón tay, và phần lớn bọn họ đều không phải bị thương mà là do mắc các bệnh truyền nhiễm.
Sự thay đổi này hoàn toàn đối lập với những ngày tháng bận rộn khi trước, giống như là chốn thiên đường vậy.
Thực ra thì do tôi vẫn phải tham gia các buổi huấn luyện của tiểu đội trưởng nữa nên về cơ bản vẫn hơi bận 1 tí.
“Nhìn này Touri-chan, ảnh con gái anh đó”
“Ehhhh !! Chù nhiệm, anh đã kết hôn rồi sao ??”
“Ừm, chỉ cần cố gắng thêm 2 tháng nữa thôi là anh sẽ được gặp con bé rồi”
Nghe bảo lần cuối cùng bọn họ gặp nhau là lúc cô bé 2 tuổi, không biết giờ con bé có quên mất khuôn mặt của bố mình không nhỉ.
“Đã 3 năm rồi chưa gặp, trước khi về anh nên mua quà gì tặng cho con bé đây ? Nếu nhớ không nhầm thì hình như có một cửa hàng búp bê nổi tiếng ở thị trấn gần đây thì phải”
“Aaa chỗ đó em cũng có nghe qua rồi. Hình như là cửa hàng múa rối đúng không”
“Anh sẽ nhận được khoản tiền nghỉ hưu khổng lồ rồi dùng nó mua một con búp bê thật xinh xắn mang về nhà. Nhất định con bé sẽ rất vui cho xem”
Hôm nay, đã được nửa năm kể từ khi tôi được điều động ra tiền tuyến này.
Và lần đầu tiên, chiến trường những ngày gần đây bình yên đến lạ thường.
Sự yên bình này không chỉ giới hạn ở khu vực của chúng tôi, mà nó bao trùm trên toàn bộ chiến tuyến, không có trận chiến nào thực sự nổ ta cả.
Cũng đã có vài lần chúng tôi tổ chức tiến công, nhưng phòng ngự của quân địch lại quá vững chắc nên cũng không thể làm gì được, rồi đành phải rút lui.
Bởi vì số lượng trận chiến đã giảm đi rất nhiều, trong số binh lính đã có suy đoán rằng “có lẽ các cuộc đàm phán hòa bình bí mật đang được tiến hành giữa hai nước cũng nên”
Tôi thì không biết nhiều về chính trị, và tất cả những gì tôi nghĩ chỉ là <Thật tốt vì số người chết ít hơn> thôi, và nếu hoà bình cứ thế này được lập lại thì thực sự tốt quá.
Chứ nếu không, tại sao quân địch lại đột nhiên dừng tấn công như vậy.
Theo các tài liệu sau này, có vẻ là tướng địch lúc bấy giờ Alex Effert đã phát động đình công ngay tại tổng bộ tham mưu.
<đừng có dùng quân đội để giải quyết vấn đề của chính trị gia các người nữa>, rồi đưa ra quyết định như vậy.
Cuộc tấn công liên tục trước đó thực chât là màn trình diễn của các chính trị gia nhằm xoa dịu người dân.
Chỉ vì như thế mà vô số thuộc hạ của ông đã phải hi sinh vô nghĩa, rồi kẻ địch đã tận dụng cơ hội đó để phản công, khiến ông rơi vào tình thế phải đổ mồ hôi hột khi <chỉ một bước nữa thôi mạng lưới phòng thủ bị xuyên thủng>.
Lúc này, hẳn mọi người cũng đã nhận định rằng nếu cứ để bộ tham mưu hành động liều lĩnh như vậy, khả năng đất nước sẽ bị huỷ diệt mất.
Các chỉ huy tiền tuyến khác vì cũng đã mệt mỏi với những lời tuyên truyền của các chính trị gia đều đồng tình với lập luận của Alex, và tuyên bố với bộ tham mưu rằng họ sẽ không mở thêm cuộc tấn công nào nữa, trừ khi được bổ sung thêm binh lính.
Và thế họ từ chối tất cả mệnh lệnh tiến công của tổng bộ tham mưu mà thay vào đó chỉ gia cố hàng phòng ngự.
Cuộc xung đột này xảy ra là bởi nhận thức rất khác nhau về tình hình chiến sự giữa cơ quan đầu não và các binh lính tiền tuyến.
Các chính trị gia tại Liên bang Sabbat vào thời điểm đó dường như nghĩ rằng <vì quân số chúng ta gần như gấp đôi kẻ thù, nên nếu tấn công bằng số lượng áp đảo nhất định sẽ thắng>
Thực ra trong chiến tranh Đông - Tây vào thời kì trước, súng ống không phải vũ khí loại hình vũ khí chính, mà xu hướng chiến đấu chủ đạo là đánh giáp lá cà bằng kiếm và ma pháp.
Đúng là với góc nhìn của người thời đó, nếu như có quân số gấp đôi quân địch thì nhất định có thể thắng được, dù cho phải gánh chịu ít nhiều thiệt hại.
Tuy nhiên, sau khi đã biết về chiến tranh chiến hào thì cách suy nghĩ đó lại trở nên vô cùng ngu xuẩn.
Đó là điều tất nhiên, bởi trong chiến tranh hào, phe tấn công sẽ luôn phải chịu thiệt hại nặng nề hơn.
Kịch bản thường xảy ra nhất chính là việc phe tấn công hoàn toàn bị tiêu diệt, trong khi phía phòng ngự lại gần như không chịu thiệt hại gì.
Dù là với sự chênh lệch gấp đôi về quân số thì vẫn không thể bù đắp được cho sự bất lợi này.
Vậy nên tư lệnh Alex mới đề ra chính sách là tận dụng sự vượt trội về quân số này để tiến công một cách từ từ và chắc chắn.
Tuy nhiên các chính trị gia, những người đang cố gắng hết sức để cai trị đất nước trong tình thế không biết khi nào người dân sẽ nổi dậy, đã không chấp nhận chính sách dễ dãi đó.
Vì việc <an ủi người dân bằng những lời lẽ ngọt ngào, rằng chiến tranh sẽ sớm kết thúc và nếu thắng họ sẽ có một cuộc sống thịnh vượng>, đã sắp không dùng được nữa rồi.
Vài tháng sau cuộc đình công đó, cuối cùng Alex đã bị sa thải và một người khác là Brustav Nova, vốn là thứ trưởng tham mưu được gửi lên tiền tuyến để thay ông ta lên nắm quyền.
Brustav là người cực kì trung thanh với bộ tham mưu, và đồng thời cũng từng có kinh nghiệm chiến đấu tại tiền tuyến, khiến ông là 1 người hoàn hảo để thay thế Alex.
Và trong lúc sự bất hoà giữa chính phủ và quân tiền tuyến ngày một lan rộng đó.
Brustav nhìn thấy 1 bài luận văn kì quái vượt ngoài sức tưởng tượng.
Tên tác giả của bài viết đó là Sylph Nova, con gái của Brustav. Cô là người đã đạt được thành tích sự nghiệp lẫy lừng khi tốt nghiệp học viện quân sự với thành tích thủ khoa.
Trong bài báo luận của mình, cô lập luận rằng bằng cách thực hiện một chiến lược nhất định, họ có thể đột phá qua chiến tuyến phía Tây và giành chiến thắng trong vòng chưa đầy một tháng.
Tất nhiên, sẽ không có ai thèm tin một bài viết nghe có vẻ hoang đường như vậy cả. Kết quả thì bài luận văn đó của cô đã bị từ chối như 1 điều hiển nhiên và bị vứt rải rác trong phòng mình.
Lý do mà Brustav chú ý đến bài luận văn này là vì.
Tình hình bên trong Sabbat đang ngay một xấu đi, đã thế phía quân đội lại dám đình công nữa khiến chính phủ không cách nào xoay sở nổi.
Vậy nên phía bộ tham mưu đã ra cho Brustav một mệnh lệnh hết sức vô lý là <bất kể thiệt hại như nào cũng được, hãy dứt điểm cuộc chiến trong vòng 1 tháng đi>.
Trong lúc đang phải ôm đầu suy nghĩ về cái nhiệm vụ bất khả thi này, Brustav vô tình tìm được bài luận văn của con gái. Ông vốn ban đầu chỉ định đọc thử xem nó có thể mang lại gợi ý gì cho mình hay không, nhưng rốt cục lại phải nghiêm túc xem xét nội dung trong bài viết này.
<có khi nào những gì trong bài viết này là đúng>, có thứ gì đó trong lời tuyên bố của cô con gái khiến ông thực sự nghĩ như vậy.
Sau khi thực hiện một số sửa đổi và tham khảo ý kiến của tham mưu trưởng về kế hoạch, người ta xác định rằng về cơ bản không có lỗ hổng nào trong bài viết của Sylph cả, và cơ hội thành công cũng rất cao.
Và rồi khi tiết trời bắt đầu chuyển sang Thu.
Bộ tham mưu, dưới sự lãnh đạo của Brustav, đưa ra quyết định thực hiện chiến lược tập trung vào luận văn của một cô gái 15 tuổi.
Và chính tác giả của bài viết đó Sylph, cũng đã được gửi ra tiền tuyến với tư cách là 1 sĩ quan tham mưu.
Tuy nhiên, những lập luận của cô, là thứ có thể khiến một quân nhân bình thường ngất xỉu nếu đọc thấy.
.
.
——— đó là triển khai kế hoạch tiến công đồng thời trên toàn bộ chiến tuyến Đông - Tây.
.
.
Nhưng với phạm vi tấn công rộng như vậy sẽ không có đủ ma thạch nên các cuộc pháo kích sẽ chỉ có thể thực hiện trong thời gian ngắn.
Và ngoài ra, kế hoạch sẽ là tiến công dàn trải trên toàn bộ mặt trận chứ không tập trung để đột pha tại 1 điểm nào cả.
Theo Sylph Nova, với phạm vi tấn công rộng như vậy quân địch sẽ không thể ứng phó kịp, và nếu bất kỳ vị trí trên hàng tiền tuyến nào bị chọc thủng, quân địch sẽ bị đánh tan tác ra từ đó, giống như một cái lỗ trên quả bóng bay.
Trong chiến tranh hào thì phe tiến công sẽ luôn ở thế bất lợi. Đã thế lại còn tấn công vào quân địch chưa bị tiêu hao bởi pháo ma thuật nữa, thì đúng là đỉnh cao của sự ngu ngốc.
Khi tất cả những người ở tiền tuyến nghe được kế hoạch này, sắc mặt của họ đều trở nên tái nhợt và kịch liệt phản đối quyết định của bộ tham mưu.
Có người còn rơi nước mắt than rằng nếu áp dụng chiến thuật như vậy, thi thể của 18 vạn binh sĩ sẽ phải nằm lại chiến tuyến, và thủ đô sẽ bị chiếm đóng ngay lập tức.
Thậm chí có một trong những chỉ huy tiền tuyến kể rằng, bản thân đã đấm vào bụng Brustaff ngay tại chỗ để khiển trách ông ta.
Tuy nhiên, người đề ra chiến lược Sylph Nova khi nhìn vào phản ứng của các chỉ huy.
“Nếu nghĩ không thể đột phá qua, hẳn các người lâu nay đã chiến đấu một cách cẩu thả quá rồi”
Cô cười nhạo các chỉ huy trong khi nói vậy.
Kết quả là, chiến dịch tồi tệ nhất lịch sử sắp sửa được thực hiện, nhưng vào thời điểm đó tôi không tài nào có thể biết được, mà chỉ đang cảm thấy vui mừng trước hiện thực là <có ít người bị thương> thôi.
.
.
.
Kế hoạch tác chiến đó, diễn ra một cách đột ngột.
“……. Ehh ??”
Vào 1 ngày trời trong xanh không chút gợn mây.
Dưới sự lãnh đạo của chỉ huy mới Brustav, kế hoạch tiến công tổng thể của Sylph bắt đầu mà không có bất kỳ sự cảnh báo nào.
“Âm thanh pháo ma thuật à ……. Kể ra thì hiếm thấy nha”
“……. Em xin lỗi, tuy đang nói dở chuyện nhưng …..”
“Ừm chị hiểu rồi. Thế Touri-chan hãy quay lại tiền tuyến đi, rồi sau đó nghe theo mệnh lệnh của tiểu đội trưởng Garback”
Đến mãi về sau, tôi vẫn nhớ rõ như in những kia ức của ngày đấy.
Vào ngày này, tôi đã tạm dừng công việc ở bệnh viện dã chiến để chạy lên hỗ trợ phòng ngự tại tiền tuyến.
Thời gian di chuyển từ đây đến nơi đóng quân của tiểu đội Garback sẽ mất đâu đó khoảng mười mấy phút.
Tốt nhất là nên nhanh chân lên chứ nếu đến muộn sẽ bị ngài ấy mắng mất.
…….. tuy nhiên diễn biến cuộc tấn công hôm nay có gì đó rất lạ.
Chuyện gì,
“Ehh ?”
Trước khi tôi kịp chạy về tiểu đội của mình, quân địch đã bắt đầu tiến công rồi.
“T-tệ thật”
<Dù là chuyện gì đi nữa, tiến công như này là quá nhanh rồi>, lúc đó tôi đã nghĩ như vậy.
“Kẻ địch tiến công bất cẩn như vậy thì cũng tốt thật, nhưng kể ra cũng khá xui cho chúng ta vì bọn chúng lại tấn công tại điểm này. Mọi người hãy chú ý di chuyển cẩn thận để không bị trúng đạn lạc”
Trên thực tế thì không phải xui xẻo hay gì cả vì quân địch đang tiến công ở tất cả các địa điểm. Tuy nhiên bây giờ chúng tôi chưa thể nào biết được điều đó.
Để an toàn, tôi đã lùi lại giữ khoảng cách với hào chính diện trong khi chạy về cứ điểm của mình, mà không hề nhận ra rằng bản thân không hề có thời gian để di chuyển nhàn nhã như thế.
.
.
.
“Tôi kiên quyết từ chối !”
Có rất nhiều người đứng lên phản đối kế hoạch của <thiên tài> Sylph Nova.
“Chúng tôi sẽ không tuân theo mệnh lệnh tham chiến lần này. Trong trường hợp tệ nhất, chúng tôi sẽ trở về làm hàng phòng ngự cuối cùng để bảo vệ thủ đô”
Trong số đó, một người đàn ông tên là Evem, chỉ huy phía nam của liên bang Sabbat, đã kiên quyết phản đối chiến lược của Sylph và từ chối mệnh lệnh tấn công được giao cho.
Nếu ông ta thực sự nghe lệnh, có thể khung cảnh địa ngục tôi nhìn thấy sẽ được mở rộng ra mất.
“Đây là hành vi vi phạm kỷ luật của tòa án quân sự. Việc chạy trốn trước kẻ thù sẽ bị trừng phạt bằng cái chết. Yêu cầu ngài nghe lệnh ngay lập tức”
“Nếu mạng sống của ta có thể cứu được mạng của nhiều binh sĩ khác, vậy cứ xử tử tuỳ thích đi”
Ngay khi biết tin Evem từ chối mệnh lệnh, từ phía trụ sở đã một lần nữa liên lạc để lệnh xuất quân ngay lập tức, tuy nhiên ông ta vẫn không có dấu hiệu tuân theo.
Chán nản, Brustav đã tự mình liên lạc lại với Evem ngay sau khi chiến dịch bắt đầu.
“Chiến dịch lần này chúng tôi đã tính toán ra được tỉ lệ thành công rất cao. Và để đạt được kết quả đó thì việc tấn công trên quy mô rộng là vô cùng cần thiết. Việc ông không nghe theo lệnh có thể khiến chúng ta thất bại và toàn quân bị tiêu diệt đó”
“Làm thế quái nào được. Cái đó mà ông lại gọi là chiến lược có tỉ lệ thành công cao à, nằm mơ ngủ vừa thôi”
Thái độ đáp trả của Evem rất thô lỗ cụt lủn.
Và dù có được thuyết phục như thế nào đi chăng nữa, ông cũng không hề có ý định triển khai tấn công.
Trong suy nghĩ của Evem lúc đấy, dù toàn bộ chiến tuyến có bị phá huỷ đi chăng nữa, ông và toàn đội vẫn sẽ kiên quyết bảo vệ tổ quốc mình.
“Nói đến vậy rồi mà ngài vẫn chưa hiểu à, đồ ngu dốt”
“Hả ??”
Trong khi Evem đang tranh cãi quyết liệt với chỉ huy Brustav thì bỗng từ đầu bên kia truyền đến giọng của một cô gái.
Đó là một giọng nói lạnh lùng, táo bạo, ngoài ra còn pha kèm chút bí ẩn, mang lại ấn tượng về một trí thông minh siêu việt.
“Đầu tiên, cốt lõi của chiến lược này là tấn công bất ngờ. Nếu cứ theo tập tục lâu nay là bắn phá cứ điểm bằng pháo ma thuật trong vài giờ, …….. chẳng phải đó chính là 1 lời thông báo với họ rằng <sắp tới bọn ta sẽ tấn công vào đây> sao”
“Nhưng nếu không làm vậy, chúng ta sẽ không thể triệt hạ được quân địch ẩn nấp trong hào. Việc này chính là chiến lược tấn công cơ bản của ………”
“Lực lượng phòng vệ ?? À phải rồi, đó là lực lượng chuyên biệt về phòng ngự được bố trí trong hào với khả năng chịu đựng được các cuộc công kích ma pháp trong thời gian dài đó hả”
Giọng nói của cô gái kèm theo cả sự giễu cợt và khinh thường.
Trên thực tế, đúng là Sylph đang khinh thường gã đàn ông Evem này.
Thời điểm này đối với bô gái 15 tuổi, chính là giai đoạn cô ngạo mạn nhất trong cuộc đời mình.
“Tất nhiên tối biết việc quân phòng ngự sẽ phản công. Tuy nhiên, sự chống cứ quyết liệt nhất của quân địch vẫn là đến từ phòng tuyến số 3 không phải sao”
“……..”
“Tuy nhiên, các đơn vị tạo nên phòng tuyến thứ 3 thực chất là các đơn vị du kích, được điều động linh hoạt đến các địa điểm được dự đoán trước bởi các đòn tấn công ma thuật.”
Tuy đúng là cô có phần non nớt về mặt cảm xúc,
“Vậy ngài nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta triển khai tiến công trên quy mô rộng, khiến quân du kích bọn chúng không thể quyết định được hướng di chuyển của mình”
Nhưng về tầm nhìn chiến lược thì cô vượt xa bất kì sĩ quan tham mưu nào lúc bấy giờ.
.
.
.
Ngày hôm đó, sự bế tắc suốt 10 năm tại mặt trận chiến tuyến phía Tây, cuối cùng đã bị phá vỡ.
Dù cho về mặt chiến lược có chắc chắn thế nào đi chăng nữa, nếu nắm thóp được hành vi của quân địch, bạn hoàn toàn có thể đánh lừa chúng.
“Oi con lùn, còn không mau qua đây đi ! Bị trúng đạn bây giờ !”
“Ehh ? Rodley-kun”
Các chiến thuật tấn công từ trước đến nay chủ đạo là <tấn công đột phá tại 1 điểm>
Chiến lược kiểu này về cơ bản là ấn định một điểm để tấn công, tập trung lực lượng vào vị trí đó và nhằm mục đích chọc thủng hàng ngũ quân địch bằng đợt tấn công dày đặc.
Vì lực lượng tập trung vào 1 điểm nên lực xuyên phá sẽ rất mạnh, sau khi vượt qua được sẽ trực tiếp đe doạ đến đơn vị hậu phương của quân địch.
Đây chính là chiến thuật tấn công tiên tiến nhất thời đại này, và có lẽ chính tiểu đội trưởng Garback cũng hiểu rất rõ về nó trong chiến đấu.
Về mặt khác, bên phía phòng ngự sẽ đối phó lại bằng cách sử dụng quân tiến công luôn sẵn sàng tại hậu phương, điều động họ di chuyển đến vị trí trí tấn công của quân địch để tạo thành tuyến phòng thủ số 3.
Tuy nhiên, chiến lược này chỉ có thể thực hiện được khi biết chính xác vị trí quân địch sẽ tiến công.
Nhiều thì sẽ là khoảng nửa ngày, việc bắn phá sẽ được thực hiện để chuẩn bị cho cuộc tấn công. Nếu có nhiều thời gian như vậy, chúng tôi có thể dễ dàng gom góp lực lượng để chặn đánh.
“Quân địch đã đến ngay trước mắt rồi, nhảy xuống hào nhanh lên !”
“V-vâng !”
Vậy nên sau một cuộc bắn phá ngắn ngủi sẽ là cơ hội tuyệt hảo để tấn công bất ngờ.
Lúc đấy hàng phòng thủ ở hậu phương chưa kịp dựng lên mà quân địch đã bắt đầu tiến công rồi, việc các binh sĩ hoảng loạn là điều dễ hiểu thôi.
Mà dù bảo là tấn công bất ngờ, nhưng thực tế thì phe Sabbat vẫn phải chịu thiệt hại đáng kể.
Dù sao bọn họ đang tấn công vào đội hình phòng thủ đang còn nguyên vẹn, các đơn vị phòng ngự đủ bình tĩnh vẫn có thể đánh lui quân địch hiệu quả.
Tuy nhiên, để có thể cạnh tranh sức bền với quân địch trong tình trạng kiệt sức thì không phải tất cả binh sĩ phòng ngự đều có thể bình tĩnh ứng phó được.
Từ góc nhìn của quân địch, có rất nhiều sơ hở có thể tận dụng được khi tiến công. Ví dụ như bên phía phòng ngự, sẽ có những người bị bàng hoàng không biết đến lúc nào mới nên bắt đầu tấn công (trường hợp của Naridome tại chương 13), hoặc có những người quá cảnh giác với các đòn công kích ma pháp, luôn trong tình trạng lo sợ sẵn sàng triển khai ma pháp phòng thủ nên phản ứng bị chậm lại.
Ngoài ra cả việc bất an vì tuyến phòng ngự số 3 còn chưa được dựng lên nữa. Do quân địch tiến công quá nhanh từ khi bắt đầu bắn phá khiến cho hàng phòng ngự chưa thể dựng lên kịp được.
Với nhiều yếu tố như thế, một kết quả bất thường đã xảy ra, trong đó có nhiều vị trí phòng thủ bị chọc thủng trên mặt trận rộng lớn.
Vậy là, địa ngục đã thực sự trải rộng ra khắp cả chiến trường này.
Giờ đây đã không còn là chiến đấu nữa rồi, mà là sự tàn sát mới đúng.
Dù một một tiểu đội có ưu tú thế nào đi nữa, nếu bị bao vây từ cả 4 phía thì chắc chắn sẽ bị tiêu diệt.
Quân đồng minh đang dần bị áp đảo và bị giết chết trong bạo lực một chiều, giống như việc con mồi đang bị thợ săn truy đuổi vậy.
Đây chính là đòn chí mạng có thể quyết định được kết quả cuộc chiến.
Lúc này đây, ngoại trừ tại chiến tuyến phía Nam do chỉ huy Evem từ chối tiến công ra.
Tại tất cả các chiến tuyến khác, liên bang Sabbat đã đạt được mong muốn từ lâu của cả hai đội quân là “xuyên thủng phòng tuyến của kẻ thù”.
“Thưa tiểu đội trưởng, quân địch đã …… tiến đến hậu phương rồi”
“Hiểu rồi”
.
Bại chiến.
Quốc gia Austin của chúng tôi đã hoàn toàn thất bại trước kế sạch của tham mưu địch Sylph Nova.
Nếu chỉ là bị vượt qua bởi chiến lược đột phá 1 điểm như trước đây thì tình thế vẫn có thể cứu vãn được. Dù sao cơ quan đầu não của Austin cũng đã tính đến phương pháp đối phó trong trường hợp bị đột phá qua rồi.
Tuy nhiên nếu quân địch đột phá qua tại nhiều điểm trên toàn chiến tuyến thì đối phó như nào được cơ chứ.
“Chúng ta có nên di chuyển đến hỗ trợ những nơi khác không?”
“Cứ thế này sẽ sớm bị bao bây mất !”
“Ta đã bảo là biết rồi !”
Ngày hôm đó, tất cả đã kết thúc.
Trong khi tôi đang thong thả nhấm nháp tách trà do quân y trưởng Gale pha cho, thắng bại của cuộc chiến đã được quyết định cả rồi.
“——— ta biết rồi, nhưng vẫn chưa có mệnh lệnh gì cả”
Bỏ chạy khỏi kẻ địch là tội rất nặng.
Và tiểu đội trưởng Garback cũng là người rất nghiêm khắc với việc này nữa, nếu mệnh lệnh chưa đến thì chắc chắn ngài ấy sẽ không rút lui.
“Khỉ thật, lại quân địch nữa !”
“Bắn đi ! Tuyệt đối đừng để bọn chúng vượt qua !”
“Ngoài cứ điểm của chúng ta ra thì những chỗ khác đểu bị vượt qua cả rồi !”
“Nếu vậy, thật tốt khi chẳng còn lại gì để lo lắng nữa”
Lúc này đây bộ tư lệnh quân đồng minh đã hoàn toàn bị tê liệt rồi.
Có vẻ quân địch đã đột phá qua ở nhiều vị trí hơn tôi nghĩ.
Tại bộ chỉ huy, các báo cáo liên tục được gửi đến, gây khó khăn cho việc quyết định lực lượng nên được triển khai như thế nào và ở đâu.
“Nhưng nếu cứ thế này”
“Im lặng ……. Aa, vâng, tuân lệnh”
Trong tất cả, chỉ có duy nhất chỉ huy tiền tuyến chúng tôi, thiếu tá Renvel là người đã có thể quyết định nhanh chóng và ra lệnh rút lui.
“Có lệnh rồi. Tất cả rút thôi”
“……. V-vâng !!”
Vì mãi chưa có mệnh lệnh từ sở chỉ huy, ngài ấy đã nhanh chóng lệnh cho tất cả tiểu đội dưới trướng của mình từ bỏ vị trí hiện tại và nhanh chóng rút lui.
Trong tình huống bình thường thì mệnh lệnh này là không thể, nhưng thiếu tá Renvel sau khi nhìn vào tình hình chiến trường đã sớm nhận thấy chúng ta đã thất bại, và để bảo toàn lực lượng nhiều nhất có thể, ngài ấy đã cho phép rút lui.
Nhờ có mệnh lệnh đó mà rất nhiều binh sĩ đã có thể rút lui và thành công sống sót.
Tuy nhiên ở nhiều chiến tuyến khác, không có một mệnh lệnh rút lui nào được đưa ra cả.
Trong cuộc chiến này, Austin đã bị thiệt hại nặng nề, với hơn 10.000 người chết và mất tích, hàng chục nghìn người khác bị thương hoặc bị bắt làm tù binh chiến tranh, về cơ bản mất gần một nửa tổng sức mạnh.
Chính phủ lúc bấy giờ đã vô cùng hoảng sợ và nhờ vả các nước láng giềng giúp đỡ nhưng không một nước nào đáp lại cả.
.
.
Từ trước đến nay tôi vẫn tin rằng chiến tuyến Đông Tây là địa ngục trần gian, nơi mà sinh mạng con người là 1 thứ rẻ mạt có thể bị tước đi bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên giờ tôi mới biết những thứ đó chưa là gì so với địa ngục thực sự cả.
Ở trên chiến trường thì người chết là điều đương nhiên rồi, nhưng địa ngục thực sự thì lại được xây dựng lên ở những nơi không phải là chiến trường cơ.
.
.
Người ở hậu thế gọi chiến dịch lần này là <cuộc xâm lược Sylph>, đây được coi là thành tưụ vĩ đại nhất trong cuộc chiến tranh Đông - Tây.
Vào ngày này, Liên bang Sabbat đã giành được chiến thắng chưa từng có trong lịch sử nhờ chiến lược đột phá của sĩ quan tham mưu thiên tài trẻ tuổi Sylph Nova.
Cha cô Brustav vỗ tay trong vui sướng, còn Evem thì choáng ngợp đến mức không nói được lời nào.
Sau đó Evem vẫn được ân xá tội nhờ có chiến thắng lịch sử của Sabbat, và rằng ông ta đã hành động vì lợi ích của đất nước chứ không phải vì lợi ích cá nhân. Nhưng cuối cùng, ông ta vẫn nhận trách nhiệm và từ chức quân đội rồi lui về ở ẩn.
Nhờ có thành tựu này mà Sylph Nova đã được đạn giá rất cao, rồi từ đó có được sức ảnh hưởng rất lớn trong tổng bộ tham mưu.
.
.
“….. aa”
Trong lúc đang điên cuồng chạy rút lui theo bóng lưng tiểu đội trưởng Garback.
Tôi ngẩng đầu lên và nhận thấy có lửa cháy ở khu vực bệnh viện dã chiến lân cận.
Bệnh viện, nơi là nhà ở của rất nhiều người tốt bụng, đang bị tàn phá bởi tiếng súng và các vụ nổ.
Lúc đó vì không có thời gian qua bên đó xem thử, rồi về sau thì do những người quen biết ở đó cũng bị thất lạc khắp nơi nên tôi chưa bao giờ được nghe về tình hình thiệt hại của bệnh viện lúc bấy giờ cả.
Sau chiến tranh, tôi cũng đã làm mọi cách để tìm hiểu nhưng cuối cùng cũng không bao giờ có thể gặp lại những người sống sót ở bệnh viện dã chiến này một lần nào nữa.
Có lẽ cả Gale-san và anh chủ nhiệm trong ngày hôm đó đều đã chết cả rồi.
“……..”
Và đây là cách tôi đã bị ném từ 1 chiến trường nhẹ nhàng ấm áp xuống địa ngục thực sự.
Cũng kể từ ngày này, thiệt hại do chiến tranh gây ra bắt đầu gia tăng với tốc độ chóng mặt.
Mặc dù lúc này đang đứng trước bước ngoặt lớn của lịch sử nhưng tôi lại không hay biết gì về nó cả.
Tất cả những gì tôi có thể làm làm lúc đấy là kinh hãi và run sợ trước dòng chảy của lịch sử mà thôi.
—————-
Tập 1 - hết.
*
*
*
______________________________________________
Đôi lời dịch giả:
Và thế là đã kết thúc tập 1 của truyện, cảm ơn các ae đã đọc ủng hộ đến bây giờ. Hiện nay chắc mình sẽ tạm nghỉ vài hôm dưỡng sức trước khi tiếp tục dịch tiếp tập 2, ae cứ pho-lâu và hóng dần nhé
Ngoài ra thì dù đã đọc qua đoạn này 1 lần rồi nhưng giờ lôi ra dịch vẫn khiến tui trầm cảm nhiều tí. Hic -_-