Kết quả cuộc chiến này được tổng hợp lại như sau.
Chiến dịch tiến công lần này kết thúc với thắng lợi lớn. Không biết có phải do phòng ngự quân địch mỏng đi hay không, mà việc đột phá qua là khá dễ.
Với không có quá nhiều thiệt hại, chúng tôi đã tiến công được hơn 50m.
Những binh sĩ tiền tuyến mở tiệc tưng bừng, kề vai sát cánh cùng đồng đội ngân nga bài hát chiến thắng.
Họ hẳn đang rất phấn khởi vì có thể 1 bước lớn tiến gần hơn đến ngày có thể đẩy lùi tiền tuyến trở lại bờ sông.
Trong bữa tiệc, thậm chí các binh sĩ còn được phát cho 1 ít bánh kẹo để ăn mừng nữa.
Cũng đã phải khá lâu rồi mới có chiến thắng lớn như này, cùng với phần thưởng là những món hàng xa xỉ nữa khiến tinh thần các binh sĩ được đẩy lên cao vút.
Việc không khí tưng bừng như này kể ra cũng Không có gì lạ cả.
Dù sao nếu nhìn vào kết quả cuộc chiến, phe ta đã thành công chống chọi lại các cuộc tấn công liên tiếp của quân địch, làm tiêu tốn binh lực của chúng, rồi còn có thể đoạt lại 1 phần lãnh thổ đã mất với ít thiệt hại nữa.
Đó là 1 thắng lợi về mặt chiến thuật không còn gì để bàn cãi, bộ chỉ huy đã thông báo với người dân như vậy.
“……”
Tuy nhiên, trong sự cuồng nhiệt đó.
Một số ít người lại nhìn vào điều này rồi nắm chặt bàn tay với vẻ thấy vọng.
Họ cho rằng kết quả cuộc chiến hôm qua là 1 sự thất bại.
.
.
.
“Này Rodley-kun”
“Sao thế, con lùn”
Buổi đêm hôm chiến dịch thành công là khoảng thời gian để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đối với 1 số lính tiến công.
Hôm nay cũng không phải ngoại lệ, tiểu đội trưởng đã cho phép chúng tôi nghỉ ngơi thoải mái.
“Tối nay cho tôi xin phép nằm ngủ cạnh cậu được không ?”
“Hả ??!”
“Đây là biện pháp phòng chống bị cưỡng dâm. Trước đây tôi vẫn thường nhờ Grey-senpai”
“…… a à, hoá ra là thế” (Định kỳ vọng gì à em zai)
Khác với chiến thắng lần trước, tiểu đội trưởng Garback lần này không mở tiệc.
Lý do là vì gan ngài ấy hiện nay đang bị tổn thương nặng nên tuyệt đối không được uống rượu, nếu không có khả năng sẽ mất mạng.
Vì vậy sau khi cân nhắc về tình hình sức khoẻ của tiểu đội trưởng, tôi đã khuyên ngài ấy đến bệnh viện.
Ngoài ra thì có vẻ ngài ấy hôm nay cũng không có tâm trạng tiệc tùng gì hết. Sau khi nghe tôi khuyên bảo thì chỉ nói “ừm, vậy à”, rồi ngoan ngoãn đi đến viện.
Hỏi thật đấy, tại sao người đó vẫn có thể đi lại bình thường được vậy.
“Tôi thì cũng không phiền đâu, nhưng tối nay thì bận mất rồi”
“…… haa”
“Alan-senpai vừa nãy có rủ đi chơi”
Khi nói vậy, Rodley-kun tỏ ra vẻ khó xử rồi quay mặt đi chỗ khác.
Alan-san là một lính trinh sát kì cựu, trong cuộc chiến vừa qua do bị thương nên phải rút lui sớm, có vẻ giờ đã bình phục trở lại rồi.
……. Cũng may là tính mạng anh ấy không sao.
“Vậy để an toàn, cậu có cần tôi đi cùng không”
“Đừng có bắt chước kiểu Grey-senpai như thế. Với lại tôi cũng không còn là trẻ con nữa”
Rodley-kun làm ra vẻ mặt bình tĩnh rồi nói thế, có vẻ đã quyết định sẽ không chạy trốn nữa.
Với tư cách là một binh sĩ, hôm nay cậu ta thực sự đã trưởng thành hơn rất nhiều.
“Thế, cậu đã được rủ đi đâu vậy ?”
“…… ừm thì, cũng hơi khó nói”
Kiểu nói vòng vo thế này, có khi nào cậu đang định đến “chỗ đó” không.
“Vậy Rodley-kun, nếu cậu định đến nơi như thế thì trước tiên hãy chuẩn bị vài câu nói đường mật đi đã”
“Oii, lẽ nào cô biết chỗ tôi định đến rồi hả !!”
“Ừm. Trước kia khi được 1 người rất tuyệt vời tán tỉnh, anh ta từng nói với tôi như này”
……. aaa hoài niệm thật đấy.
Nhắc mới nhớ sau cuộc tiến công khi trước, Salsa-kun cũng được các senpai rủ rê đến nơi đó.
“Một người phụ nữ tốt, theo bản năng sẽ nhìn ra được đâu là đàn ông tốt. Vậy nói cách khác, em chính là 1 người phụ nữ tốt đó”
“…… hả ? Cái câu nói trẻ trâu nghe xàm xí đó là sao chứ”
“Tôi nghĩ đó là một câu văn hay đó Cậu cũng nên cố gắng nói trôi chảy những câu như thế đi”
“Ngạc nhiên thật đấy. Cô, hoá ra thích kiểu đàn ông phù phiếm như thế à”
Đối diện với ánh mắt đầy nghi ngờ của Rodley-kun, tôi chỉ biết mỉm cười đáp lại.
.
.
.
Thời điểm màn đêm buông xuống.
Không biết các binh sĩ nam biến đi đâu hết rồi, chứ giờ đây trong chiến hào chỉ còn lại mỗi mình tôi.
“……”
Vì trận hôm nay thắng lớn nên bầu không khí ở đây rất tươi sáng.
Tính ra đây là lần thứ 2 tôi được trải nghiệm cái bầu không khi này rồi.
“Dù có người chết nhưng họ vẫn có thể cười nói như thế được …….”
Đến giờ phút này tôi mới thực sự nhận ra cái môi trưởng này điên loạn đến mức nào.
Tất nhiên, đúng là vẫn có những lúc các đơn vị an toàn tiến công mà không thiệt hại ai, nhưng trường hợp như thế là rất hiếm.
Và trong chiến dịch lần này cũng thế, hầu hết tiểu đội nào cũng có người hi sinh cả.
“……”
Có lẽ mọi người đều đã quá quen với việc có đồng đội chết đi rồi.
Hay là họ chỉ đang cố tỏ ra vui vẻ để lấn át đi nỗi đau thương trong lòng thôi nhỉ.
…… hay nói cách khác, bữa tiệc tổ chức vào thời điểm chiến thắng có thể xem là một nghi lễ để vượt qua cái chết của đồng đội.
“…… senpai”
Có vẻ tôi vẫn chưa thể nào vượt qua được cái chết của Grey-senpai được.
Ít ai có thể biết được anh ấy đã ngầu và dũng cảm đến mức nào. Vì trong toàn thể quân đội này, những người đã chứng kiến khoảnh khắc cuối cùng đó chỉ có mỗi tiểu đội trưởng, Rodley-kun và tôi thôi.
“…………. Senpai”
Đối với binh sĩ, cái chết chính là sự cứu rỗi.
Có thể đúng như những gì Grey-senpai từng nói, nếu ép bản thân nghĩ như vậy thì sẽ tốt hơn cũng nên.
Tuy nhiên, tôi vẫn không thể nào vui vẻ khi anh ấy bị giết chết được.
“……”
Vậy nên bây giờ hãy cứ chịu đựng 1 mình thôi, rồi bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ chấp nhận cái chết của anh ấy và vượt qua nó.
Senpai đã cho tôi rất nhiều thứ.
Những lúc tôi buồn anh ấy đến an ủi với giọng nói ấm áp, những lúc gặp nguy hiểm anh ấy luôn lao đến cứu giúp, rồi vào khoảng khắc cuối cùng còn giúp Rodley-kun mở khoá trái tim mình nữa.
Vậy nên cái chết của anh ấy sẽ không thể cứ vượt qua một cách dễ dàng được.
Nói đúng hơn là tôi không muốn nó dễ dàng như thế.
Vậy nên ít nhất là trong hôm nay, hãy cứ để bản thân được đau khổ đi.
“…….”
Trong 1 chiến hào trống trơn, tôi tựa mình vào con dốc nhỏ gần chỗ để hành lý của Rodley-kun rồi bắt đầu ngủ
Giờ chắc là ổn thôi nhỉ. Dù sao quanh đây cũng không có ai cả.
Cứ như thế tôi sau khi kìm nén giọng mình và khóc một lúc trong im lặng, sau khi lau mặt đi mới yên tâm nhắm mắt lại.
Vì nếu để Rodley-kun phát hiện ra tôi đã khóc thì sẽ bị cậu ta cười nhạo mất.
.
.
.
Binh sĩ, là những người luôn cận kề với cái chết.
Sau khi đã dành thời gian ở chiến trưởng nơi đây, tôi cảm thấy giá trị mạng sống con người ngày càng trở nên rẻ mạt hơn.
Tại sao tôi lại phải chiến đấu và tiêu diệt kẻ thù của mình nhỉ.
Nguyên nhân của điều này chắc hẳn là sự căm ghét giữa 2 quốc gia từ thời xa xưa.
Và với việc 2 bên càng tranh đấu lâu ngày, sự căm hận đó lại càng được tích luỹ lớn hơn.
Rốt cục những quan chức cấp cao muốn đạt được kết quả như thế nào khi cứ tiếp tục mãi trò jintori này.
Liệu họ có đang nghiên cứu phát triển một loại vũ khí mới nào đó để phá vỡ thế giằng co này không.
Hay là giống như tiểu đội trưởng Garback nói, nếu không thể đột phá đến tuyến hậu phương của địch thì tình thế này sẽ tiếp diễn mãi.
“……. Hmm”
Với tư cách hiện tại chỉ là 1 binh nhì, tôi hoàn toàn không thể tìm được lời giải cho câu hỏi đó.
Lẽ nào đến khi cuộc chiến này kết thúc, tôi sẽ cứ phải trải qua việc mất đi đồng đội, rồi lại than khóc không biết bao nhiêu lần nữa sao.
Không, dù có là bao nhiêu lần đi chăng nữa, tôi nhất định sẽ sống sót để rồi khóc cho họ.
Rồi khi đến lượt bản thân chết đi, tôi nên trăn trối điều gì cuối cùng đây.
Những câu hỏi chưa có lời giải đó cứ quanh quẩn mãi trong đầu.
“…….suu, suu”
Không biết là nằm mãi đến mấy giờ, nhưng cuối cùng tôi cũng đã chìm vào giấc ngủ.
.
.
.
Đêm khuya.
“……Cái đám chết tiệt đó, đừng hòng mình tin tưởng lần 2 nữa ……”
Đêm qua do phải thức trắng làm việc tại bệnh viện, đã thế cả ngày hôm nay còn phải xuất kích nữa khiến mệt mỏi tích tụ.
Ngoài ra cả cái chết của Grey-senpai cũng có ảnh hưởng tới tinh thần của tôi nữa, thành ra đêm nay tôi đã ngủ rất sâu và không chú ý gì đến xung quanh cả.
“Cái gì mà thiên đường chứ, đây là lần đầu tiên mình đến một nơi kinh khủng như vậy”
Về sau tôi mới biết là tại tiểu đội Garback có truyền thống là rủ rê tân binh tới phố đêm, rồi bắt họ tiến công xông vào phòng mấy anh zai khoả thân.
Rồi sau khi bị hỏi “ai lại tạo ra cái truyền thống ngu ngốc đó chứ”, rốt cục lại lòi ra tên 1 senpai phù phiếm nào đó mà tôi rất kính trọng.
Và Rodley cũng không phải ngoại lệ, có vẻ trò đùa của Alan-san đã khiến cậu ta lao vào căn phòng đó.
“Gehh. Con lùn đó, cô ta sao lại ôm ba lô mình ngủ thế kia ……”
Tuy nhiên khác với Salsa-kun bị áp đảo 1 cách bất lực, Rodley-kun đã chống trả trong tuyệt vọng.
Bằng cách thần kì nào đó, tuy vẫn bị lột đồ nhưng cậu ta đã thành công trốn thoát khỏi căn phòng nam, rồi cứ thế chạy trở về an toàn.
“…… oi, đừng thức dậy đó ……”
Và đây chính là nguyên nhân dẫn đến 1 vụ tai nạn thương tâm.
Do tư thế ngủ không được tốt lắm vậy nên tôi có tật xấu là vồ lấy đồ 1 đồ vật gần mình bất kì trong lúc ngủ.
Và giờ đây tôi đang ôm lấy túi hành lý của cậu ta trong tay như một cái gối ôm và ngủ ngon lành.
“…… uwu ?”
“Ahh !!”
Trong khi Rodley-kun kéo ray tôi ra để lấy quần áo từ trong ba lô.
Đột nhiên, tôi tỉnh giấc.
“……”
“……”
Với những người hoàn toàn không hiểu sự tình, cảnh này sẽ trông như thế nào ??
Hãy để tôi mô tả tình hình bây giờ 1 cách khách quan.
Vào giữa đêm hôm vắng vẻ, Rodley-kun đang ngồi khoả thân banh háng bên cạnh rồi nắm lấy tay tôi, người đang ngủ say.
“………..”
“T-từ từ đã, mọi chuyện không phải như cô nghĩ đâu, Lùn à”
Tôi lúc này đây chỉ biết cạn lời lườm chằm chằm vào cậu ta.
Cũng may là xung quanh ánh sáng khá tối, nên tôi mới không nhìn rõ cơ thể cậu ta được.
“……………..”
“Hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi, nên đầu tiên cứ bình tĩnh đã. Rồi phiền cô bỏ tay khỏi túi hành lý dùm cho”
“……………………………………………………”
“Tôi nhất định sẽ giải thích mà, nên hãy cứ bình tĩnh lại đã”
Tuy Rodley-kun cứ liên tiếp bảo tôi bình tĩnh, nhưng rõ ràng người đang căng thẳng hơn là cậu ta mới đúng.
Ngược lại thì tôi lúc này đây lại vô cùng bình tĩnh.
Rodley-kun dù sao bây giờ còn khá trẻ nên cũng khó trách cậu ta có nhiều ham muốn về tình dục.
Lúc này kể ra thì tôi cũng có 1 số hiểu nhầm nhất định, chẳng hạn như là không biết cậu ta có hứng thú với người phụ nữ cơ thể kém phát triển như mình hay không.
Mà đâu tiên cứ thử nghe cậu ta nói trước đã.
Nhưng vấn đề là.
“Có chuyện gì sao, binh nhì Rodley ……?”
“Gehhh, hạ sĩ Verdi !?”
Thời điểm không thể nào tệ hơn được, hạ sĩ Verdi cũng bị đánh thức bởi tiếng động nên quyết định qua kiểm tra.
“……… haaa. Cậu còn nhớ vụ việc xảy ra với Naridome-kun không ??”
“K-khoan đã, hiểu nhầm thôi. Tôi sẽ giải thích rõ ràng mà”
“Đúng là tuổi trẻ có nhiều nhiệt huyết là không thể tránh khỏi. Nhưng tôi không nghĩ việc có những ham muốn thú tính như vậy với đồng đội của mình là không ổn chút nào đâu”
“K-không phải vậy đâu”
Về lý do hạ sĩ Verdi là người duy nhất ở đây, là bởi suốt cả buổi tối này, anh ta đã ở trong lều bộ chỉ huy để báo cáo về vụ việc của tiểu đội trưởng Garback.
Sau đó vì đã quá mệt mỏi nên đã về thẳng hào để ngủ thay vì đi ăn chơi giải toả.
“……. Etto, thực ra thì bản thân tôi đang mắc nợ Rodley-kun tính mạng này, vậy nên dù không mong muốn lắm, nhưng tôi sẵn lòng hợp tác bất cứ chuyện gì để xử lý chuyện này mà không vi phạm đến quy định …..”
“K-không phải đâu con lùn, đã bảo là hiểu nhầm thôi mà”
“Thôi được rồi, trước tiên cứ mặc đồ vào đã, binh nhì Rodley, rồi sau đó tôi sẽ nghe cậu nói”
“Tôi cũng muốn mặc đồ lắm chứ”
Rồi sau đó, cậu ta bắt đầu giải thích cho hạ sĩ Verdi.
Còn tôi thì vẫn không thể chống lại cơn buồn ngủ, mặc kệ hạ sĩ rồi quay lại ngủ tiếp.
Và thế, Rodley-kun với khả năng biện minh của mình, hiểu nhầm đã được giải quyết.
Ngoài ra, dựa trên lời làm chứng của Alan-san và việc tôi ôm lấy ba lô của cậu ta trong khi ngủ nữa, lời khai của Rodley-kun cũng được cho là đủ thuyết phục.
Tuy nhiên, trong một thời gian sau đó, cậu đã bị các senpai trong tiểu đội đặt cho biệt danh đáng xấu hổ là <Erodley> (Rodley damdang)
“…… thật tốt khi cuối cùng cũng hoà nhập được với tiểu đội nhỉ”
“……..”
Tất nhiên, đây chỉ là một trò đùa hài hước giữa các senpai và có lẽ họ cũng chỉ đang muốn thể hiện tình cảm với Rodley-kun, người bắt đầu cởi mở hơn với họ.
Ngoài ra đó hẳn cũng là 1 cách các senpai trả đũa Rodley, người trước nay không hề tôn trọng tiền bối của mình.
Kết quả, Rodley-kun bắt đầu đi phàn nàn với tôi rằng quân đội là một tổ chức vô lý.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không nghĩ cậu là là Erodley đâu”
“…… im đi”
Và thế, trái tim vừa bắt đầu mở ra của Rodley-kun lại một lần nữa đóng chặt lại.
Cậu ta hoá ra lại là người tính cách thẳng thắn hơn tôi nghĩ.