Rise of the TS medic

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 02: Trận chiến rút lui Mashdale - Chương 24

Thành phố pháo đài Mashdale.

Đúng như tên gọi của nó, thành phố này thời xưa từng là 1 pháo đài nổi tiếng, được bao quanh bởi 3 đồn luỹ.

Thứ được gọi là đồn luỹ thực chất là một hàng rào cao vài mét, được làm bằng đất, sỏi hoặc bê tông nén chặt để chống đạn.

“Chúc mừng mọi người đến nơi an toàn”

“Ừm”

Tại cửa vào đồn luỹ, sau khi tiểu đội trưởng giới thiệu tên và tiểu đội, chúng tôi đã được các binh sĩ tiếp đón.

Một số người thậm chí còn tỏ ra vui mừng trước sự sống sót kỳ diệu của họ rồi quay sang ôm chặt các đồng đội mình.

“…….”

Tuy nhiên trong bầu không khí vui tươi đó tôi lại không mở miệng nói 1 lời nào cả, chỉ im lặng nhìn vào hư vô.

(về cơ bản 3 đồn lũy của Mashdale sẽ trông như này - Nguồn ảnh: attack on titan)

.

“Thường dân cũng đã được hướng dẫn sơ tán rồi đúng không”

“Ừm. Chúng ta cũng đã sớm dự đoán việc chiến đấu sẽ diễn ra cả trong khu vực thị trấn rồi. Không có lý do gì để họ ở lại đó cả”

Tại lần đầu tiên đặt chân đến Mashdale, cảm nhận của tôi về nó là một nơi hoang vắng và cô quạnh, giống như một thị trấn bỏ hoang vậy.

Thành phố pháo đài tuyệt đẹp Mashdale vốn là giấc mơ của tôi khi còn nhỏ.

Tuy nhiên trên các con phố nhộn nhịp một thời đó giờ lại hầu như chẳng còn bóng dáng dân thường nào cả, khắp mọi nơi chỉ có những người lính mặc quân phục đang bận rộn chạy xung quanh.

Trên đường chính có thể nhìn thây được một tấm biển hiệu bánh mì nứt nẻ rơi xuống ngay trước cửa hàng.

Hoa nở ven đường bị cũng bị ai đó giẫm nát, còn những túi đất thì lại vô cơ chất đống ở mọi góc phố.

“Xin lỗi, cho tôi hỏi”

“Aa, mấy người là binh lính rút lui đúng không”

Tiểu đội trưởng Garback đến bắt chuyện với 1 anh lính gần đó, sau khi giới thiệu bản thân và tiểu đội liền giao lại mọi việc cho hạ sĩ Verdi.

“Tôi sẽ vào trong báo tin, mọi người hãy đợi một lát”

Anh lính kia có vẻ đã quen với chuyện này, sau đó lập tức dẫn chúng tôi đến khu vực quảng trường để chờ đợi.

Tại chỗ đó, hiện nay đã có cả đống binh sĩ khác cũng đang đứng đợi rồi.

Trong số đó có những người vốn là dân bản địa ở Mashdale, ngoài ra còn có những binh sĩ rút lui qua đường đồng bằng và đến nơi từ trước nữa.

“Ooou, tiểu đội Garback kìa. Đúng là trông rất đáng tin cậy”

“Ace đó, tiểu đội Ace đã đến rồi”

Ngay khi đến quảng trường, chúng tôi đã lập tức được mọi người nhận ra và đến tiếp đón.

Dù sao tại tiền tuyến, hầu như không có ai là không biết tên tiểu đội trưởng Garback cả.

Ngài ấy tuy là người có tính cách điên điên khùng khùng, nhưng đối với nhiều binh sĩ thì lại là 1 tồn tại đáng kính vì đã luôn dẫn đầu đội tiên phong và giết được vô số quân địch.

“Đây, xin mời”

Trong lúc đứng đợi ở quảng trường một lúc, dù không ai nói gì cả nhưng bánh mì và sữa ấm đã được phục vụ đến chúng tôi.

Có vẻ họ đã được chỉ dặn về việc phục vụ bữa ăn đầu tiên cho các binh lính mới đến.

“B-bữa ăn !!!”

“…… Rodley, cậu cứ uống sữa rồi ăn từ từ thôi kẻo nghẹn đấy”

“Mguuu …… !”

“Vừa mới nói xong”

Rodley-kun liên tục ngấu nghiến chiếc bánh mì với vẻ thèm thuồng.

Cũng không trách được, dù sao đây cũng là bữa ăn đầu tiên sau nhiều ngày mà.

Bữa ăn được phục vụ này, bánh mì khá cứng và sữa thì lãng toẹt.

Tuy do tôi vẫn còn bị ảnh hưởng bởi cơn sốc nên chỉ chậm rãi bỏ bánh mì vào miệng với vẻ vô cảm.

“………”

Nhưng cơ thể lại phản ứng một cách rất thành thực. Đúng là thật hạnh phúc khi đã lâu rồi mới được bổ sung chất dinh dưỡng như vậy.

Nếu phải nói thì đây chính là miếng bánh mì ngon nhất tôi từng ăn trong đời.

“Ngon, quá …..”

Sau khi uống sữa và nhét bánh mì đầy bụng, cuối cùng tôi đã có thể bình tĩnh lại.

.

.

“Ta sẽ đi gặp thiếu tá Renvel. Ngoại trừ Verdi ra thì mấy đứa hãy đợi ở đây”

“Tuân lệnh, tiểu đội trưởng”

Tiểu đội trưởng sau khi ăn xong liền lập tức tiến đến phòng ban tác chiến.

Do quân địch đã đến ngay phía trước Mashdale rồi nên không còn thời gian thư giãn nữa.

“Nơi này chắc sẽ sớm trở thành chiến trường thôi nhỉ”

“……. Hẳn là vậy”

Rodley-kun thì thầm với tôi như thế.

Chỉ vừa khi nãy quê hương Noel của tôi đã bị thiêu rụi, và giờ nếu chúng tôi không đứng lên chiến đấu, cả Mashdale này cũng sẽ không tránh khỏi kết cục đó.

“Chẳng phải cô có hơi vô cảm sao, Lùn”

“…….. ý cậu là sao ?”

“Thì quê nhà cô mới bị thiêu rụi đó. Chằng lẽ không cảm thấy căm hận sao, lũ người Sabbat đó”

Rodley-kun đặt cho tôi câu hỏi này với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Việc Noel bị tàn phá như thế, liệu tôi có căm hận hay không,

Câu trả lời tất nhiên là.

“Đúng là với việc quê nhà bị phá huỷ, những người thân yêu bị sát hại như thế. Tôi thực sự rất căm hận”

“Cũng không lạ gì”

“Vậy đây là điều cậu nói tới khi đó đúng không ——— lý do để giết”

“Aaa, ừm”

Tuy vẫn chưa thể hoàn toàn xác thực được an nguy của mọi người ở cô nhi viện.

Nhưng chỉ tưởng tượng đến cảnh viện trưởng không thể chạy thoát và bị quân địch sát hại thôi.

Lập tức có một nỗi buồn mãnh liệt trào dâng như khiến trái tim tôi tan nát, và tôi chắc rằng bản thân mình ghét tên lính địch đó đến mức muốn giết chết hắn.

“……. Nhưng mà này, Lùn. Quả nhiên những việc dã man đó cứ giao lại cho bọn tôi đi”

“Ehh ??”

Rodley-kun đột liên xoa đầu tôi trong khi làm ra vẻ mặt tử tế hiếm thấy.

“Đúng là trước đây tôi có nói nhiều cái linh tinh thật. Nhưng nghĩ lại thì quân y như cô vẫn nên là những kẻ hèn nhát chỉ biết trốn chạy thì tốt hơn”

“Etto, chuyện này …..”

“Chính vì sau lưng có những người hành nghề trị liệu như cô nên bọn tôi mới có thể toàn tâm nỗ lực được. Vậy nên nếu Lùn mà liều lĩnh xông vào quân địch rồi bỏ mạng thì sẽ phiền phức lắm”

“……….”

“Cái việc căm ghét rồi liều mạng với quân địch, cứ để những kẻ sát nhân bọn tôi làm là được rồi”

Trong bất giác, tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Rodley-kun.

Bởi vì người trước mắt đây vừa nói ra những lời rất dịu dàng, hoàn toàn không giống cậu ta tí nào cả.

“Nói chung là xin cô đó Lùn, đừng bao giờ làm những việc liều lĩnh như lao vào kẻ thù đo. Hãy cứ luôn hèn nhát và thu mình lại như mọi khi là được rồi”

“…… này, Rodley-kun”

“Hmm, sao vậy ??”

Rốt cục, có lẽ do bản tính đã ăn sâu vào máu rồi. Chứ cả sau những lời khuyên của Grey-senpai khi đó mà thói độc miệng của cậu ta vẫn không hề thay đổi.

Tuy nhiên, vẫn luôn có điều gì đó giống như là sự quan tâm đến người khác ẩn giấu đằng sau lời nói đó.

Có nghĩa là,

“Cảm ơn vì sự quan tâm của cậu ……. Giờ tôi ổn hơn nhiều rồi, yên tâm đi”

“Vậy à”

Vừa nãy, lúc bản thân rơi vào hỗn loạn vì Noel bị thiêu cháy, Rodley-kun hẳn đã vô cùng lo lắng.

Đây có vẻ là sự lo lắng rất điển hình của cậu ta về những người đồng đội của mình.

Hẳn cậu ta đang muốn đưa ra lời khuyên kiểu như là <đừng bao giờ để cơn giận nuốt chửng rồi đánh mất bản thân, thay vào đó phải luôn hành động thật bình tĩnh>

“Với lại, Rodley-kun”

“Gì nữa ?”

“Quả nhiên, cậu giống Grey-senpai thật đấy”

“……..”

Tôi lúc này đây có thể cảm nhận được rõ ràng bóng dáng của vị senpai đáng kính nào đấy từ Rodley-kun.

Trước đây, Grey-senpai từng đánh giá cậu ta là “khá giống với anh đấy”.

Có vẻ là những nhận định đó là không sai tí nào.

“……. Tự nhiên nói gì vậy hả, im đê”

“Hehhh, lẽ nào cậu vừa ngại à”

“Phiền phức quá đó, con lùn này”

Hiện nay tôi cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều rồi.

Tôi tự nhận thức được là bản thân đã vô cùng hoảng loạn khi biết tin quê nhà bị thiêu cháy sau cuộc hành quân gian nan đó.

Tuy nhiên trong quân đội, việc mất bình tĩnh đồng nghĩa với cái chết.

Vậy nên nhất định phải mãi khắc cốt ghi tâm lời khuyên này của cậu ấy.

.

.

.

“…… nhóc là, quân y trong lời đồn đúng không ?”

“Vâng, đúng vậy”

……..

“Cậu làm tốt lắm Garback. Việc đưa được cô bé …… à không, quân y rút lui đến Mashdale là thành tích rất lớn đấy”

“thật vinh hạnh, thưa thiếu tá”

“Hmm, tuy ta có nghe nói rất trẻ, nhưng không ngờ cô bé này lại còn ít tuổi hơn cháu gái của ta nữa”

Lúc đó sau khi được giác ngộ bởi những lời lẽ của Rodley-kun, tôi đột nhiên bị hạ sĩ Verdi gọi dẫn đi.

Hỏi mới biết, hoá ra thiếu tá Renvel, người là tổng tư lệnh tối cao của nơi này muốn gặp mặt.

Trong sự hồi hộp, tôi được hạ sĩ đưa đến tòa thị chính ở Mashdale, rồi phải đứng nghiêm chỉnh trước một ông già trông rất khỏe mạnh.

“Tên và cấp bậc của nhóc là gì”

“V-vâng. Bản thân là Noel Touri, hiện đang là quân y, cấp bậc binh nhất”

“Vậy à. Từ trước đến nay nhóc đã làm tốt lắm”

Theo quan sát, ông lão này hiện đang mặc 1 bộ quân phục rất đẹp, trên mặt còn có nhiều vết thương cũ với thân hình trông cũng khá vạm vỡ dù đã lớn tuổi.

Và đáng chú ý hơn, cái người tên Garback xấc xược đó hiện cũng đang phải đứng thẳng lưng một cách cung kính kế bên.

Vậy có nghĩa, lão già trông có vẻ đáng sợ này là ……

“Ta chính là chỉ huy tiền tuyến khu vực trung tâm, thiếu tá Renvel”

“Thật vinh hạnh được gặp ngài”

Với tôi thì ông ấy chính là cấp trên của cấp trên.

Đồng thời cũng là người có thể quản lý được cả tiểu đội trưởng Garback, không ai khác chính là thiếu tá Renvel.

“Vì không có nhiều thời gian nên ta sẽ đi thẳng vào vấn đề chính, binh nhất Touri”

“Vâng, thiếu tá”

Thiếu tá làm ra vẻ nghiêm nghị, bắt đầu nói về mệnh lệnh mà không có chút vòng vo nào.

Khuôn mặt ngài ấy hiện rõ sự mệt mỏi, tuy nhiên nhìn vào căn phòng đầy giấy tờ này cho thấy không có dấu hiệu nào của sự nghỉ ngơi cả.

Có vẻ là đến cả những quan chức ở trụ sở tác chiến cũng không hề thảnh thơi chút nào.

Giờ chỉ hi vọng ngài ấy đừng đưa ra mệnh lệnh gì vô lý thôi.

“Vậy mệnh lệnh là như sau. Ta muốn nhóc sáng sớm mai hãy thành lập một trụ sở y tế ở Mashdale này”

“……..”

Thiếu tá Renvel nói vậy trong khi nhìn xuống tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

Hả gì cơ. Cái này nghe còn vô lý hơn nhiều so với những gì tôi tưởng.

“Câu trả lời là gì ?”

“…….. vâng xin được nhắc lại mệnh lệnh. Bản thân tôi sáng ngày mai sẽ thành lập 1 trụ sở y tế”

“Tốt lắm”

Ngài ấy vừa nói cái quái gì vậy nhỉ.

Thành lập trụ sở y tế ư, thế tôi cần phải làm những gì và như thế nào.

“Vì là bí mật quân sự nên ta không thể tiết lộ quá nhiều về quân số được, nhưng trong thời gian tới thương vong được dự kiến có thể lên tới hàng trăm người. Chúng ta cần một trụ sở y tế đủ lớn để xử lý được chừng đó”

“vâng, thiếu tá”

“Thời gian xâm lược dự kiến của địch sớm nhất là rạng sáng mai. Cho đến khi đó, hãy làm mọi thứ chuẩn bị sẵn sàng để có thể tiếp nhận ngay những bệnh nhân nguy kịch”

Trụ sở y tế có sức chưa được vài trăm người ?? Nếu vậy quy mô của nó hẳn phải tương đương với bệnh viện dã chiến nơi tôi làm việc lúc trước.

Chưa kể tôi lại là quân y duy nhất ư ? Trong khi cả nguồn lực về vật tư y tế và nhân viên điều dưỡng đều không có ??

Toàn bộ giao lại cho một cô bé 15 tuổi á. Rốt cục ngài ấy đặt kì vọng gì ở tôi chứ ?

Tuy nhiên vì đây là mệnh lệnh nên căn bản là không có quyền từ chối.

“Tôi xin phép được đặt câu hỏi”

“Được thôi”

“Về địa điểm thi công và những nhân sự cần thiết cho cơ sở y tế, đều đã được chuẩn bị sẵn cả rồi đúng không ?”

“Đó cũng là 1 phần trách nhiệm của nhóc. Tất nhiên ta cũng sẽ cấp cho những quyền hạn cần thiết để chuẩn bị những thứ đó”

“……. Vâng, thiếu tá”

“Ta kì vọng lắm đấy, Touri”

Liên quan đến việc thanh lập trụ sở y tế, có vẻ một mình tôi sẽ được trao cho những quyền hạn cần thiết để thực hiện.

Nói cách khác là tôi phải tự mình làm tất mới đúng.

Để có thể lập nên 1 trụ sở y tế trong thời gian sớm như vậy, dự kiến từ giờ đến sáng mai tôi phải bằng cách nào đó tập hợp được những người có kinh nghiệm điều dưỡng, rồi còn phải vận chuyển vật tư qua nữa.

Thật hả trời ?

“…… haizz thiếu tá, ngài đừng có bắt nạt thuộc hạ của tôi như thế chứ”

“Gu, guu”

Trong lúc tôi còn đang hoảng loạn đến xanh mặt, tiểu đội trưởng Garback xen vào với vẻ mặt không biết nói gì.

Cùng lúc đó, thiếu tá Renvel có vẻ cảm thấy khuôn mặt lúc bối rối của tôi rất thú vị, rồi đột nhiên phá lên cười.

“Gahahahaha, xin lỗi xin lỗi. Lần sau mỗi khi cảm thấy mệnh lệnh nhận được là quá sức thì từ chối cũng không sao đâu, quân y - binh nhất Touri. Bởi nếu miễn cưỡng chấp nhận rồi làm thất bại thì sẽ gây rắc rối cho toàn quân đấy”

“V-vâng”

“Vừa nãy chỉ là đùa thôi, vì nhìn nhóc mặt nghiêm túc quá nên muốn giỡn tí. Mà nhóc cũng không cần hành xử quá cứng ngắc với lão già kém cỏi như ta đâu, dù sao đến chừng này tuổi rồi mà ta vẫn chỉ có thể dẫm chân mãi ở cấp bậc thiếu tá này”

Cũng may là cái mệnh lệnh cực kỳ vô lý ban nãy của ngài ấy chỉ là nói đùa.

Hoá ra thiếu tá Renvel đây lại là người tính cách ranh ma hơn tôi nghĩ.

“Tuy nhiên, dù tình thế có bất lợi thế nào thì cũng không bao giờ được nản chí đâu, cô bé à. Đúng là chiến tuyến phía Tây đã sụp đổ và quân ta đang ở trong hoàn cảnh khó khăn chưa từng có. Nhưng chính những lúc này đây, chúng ta mới cần có 1 tấm gương tiêu biểu xuất hiện …….”

Với tình hình hiện tại, có lẽ tốt nhất là nên cười hùa theo, nếu không có khả năng bản thân sẽ bị gán tội là thô lỗ vì phá hỏng đi bầu không khí tạo ra bởi cấp trên mất.

Tuy hiện tại do vừa mới biết là in Noel bị thiêu rụi nên tôi không nghĩ có tâm trạng để cười, nhưng …….

“B-bác à. Việc là, thực ra quân y - binh nhất Touri có xuất thân từ Noel, nơi vừa mới bị thiêu rụi hôm nay ——“

“…….. ehh ?”

Trong khi tôi còn đang không biết nên phản ứng như thế nào, hạ sĩ Verdi liền đến thì thầm vào tai thiếu tá với vẻ mặt bối rối.

Anh ấy vì đã thấy được dáng vẻ hoảng loạn khi trước của tôi rồi nên hẳn đang muốn xử lý hình hình này một cách tinh tế.

“…….”

“…….”

Mà đúng thật là tuy những lời của Rodley-kun đã khiến tôi đỡ lo lắng hơn, nhưng thực tế thì không phải là hết hẳn.

Thậm chí bây giờ chỉ cần nghĩ về viện trưởng hiền dịu đó thôi cũng khiến khoé mắt tôi nóng rực lên như muốn khóc rồi.

“……. Chuyện này, ta thực sự rất lấy làm tiếc, binh nhất Touri ……”

“K-không”

Trước khi kịp nhận ra, tôi đã thấy mắt mình rưng rưng nước mắt rồi. Thấy vậy, Thiếu tá Renvel liền tái mặt xin lỗi.

Ngài ấy hẳn chỉ đang muốn làm tươi sáng bầu không khí lên thôi, nhưng có vẻ thời điểm không phù hợp lắm.

.

.

.

“Giờ thì nói chuyện nghiêm túc nào. Việc thành lập cơ sở y tế thực ra đã xong cả rồi”

“Vâng”

“Tuy nhiên, chúng ta mới chỉ tập hợp những y sĩ trong thành phố này lại thôi, chứ chưa có ai trong quân đội cả. Vậy nên với tư cách là 1 quân nhân, ta muốn nhờ nhóc đến đó đảm nhiệm vai trò quản lý trụ sở y tế đó”

“Ra là vậy, xin tuân lệnh”

Với vẻ mặt có chút xấu hổ, thiếu tá Renvel nói ra nội dung mệnh lệnh thực sự.

Hỏi rõ mới biết là tất cả quân y tại bệnh viện dã chiến khi trước, ngoại trừ tôi ra thì hiện đều đang không rõ tung tích.

Vậy có nghĩa, ở nơi đây bản thân tôi chính là quân y duy nhất.

Vậy nên, mặc dù gọi là thành lập trụ sở y tế, nhưng thực chất nó gần giống với một bệnh viện tư nhân hơn. Và vì hệ thống chỉ huy chưa rõ ràng, tôi được yêu cầu tạm thời quản lý nơi đó.

“À với lại, những người đó hầu như chỉ là thường dân tình nguyện thôi, nên về cơ bản nhóc không có quyền ra lệnh gì cả. Hãy chú ý điều đó”

“Vâng, thiếu tá”

Những bác sĩ được tập hợp lại này, nhiều khả năng sẽ toàn là những người có nhiều kinh nghiệm hơn tôi.

Nhưng do là người trong quân đội nên bản thân mới được lựa chọn cho vai trò quan trọng này.

Nếu vậy trong trường hợp khẩn cấp, tôi nhất định sẽ đứng ra nhận hết sự chỉ trích để bảo vệ họ.

“Địa điểm thì sẽ là phòng họp ở ngay trong toà thị chính này”

“Ooouu, vậy chẳng phải nó ở ngay bên cạnh sao ?”

“Ừm. Toà thị chính là nơi cực kì trọng yếu luôn được ưu tiên bảo vệ hàng đầu. Vậy nên sẽ an toàn hơn nếu có thể kết hợp cả cơ sở y tế và phòng ban tác chiến vào trong đấy”

<Ta sẽ bảo cấp dưới dẫn nhóc đi tham quan, qua chào hỏi mọi người đi nhé>. Thiếu tá Renvel nói vậy và ra hiệu cho một nữ sĩ quan đang đứng phía sau.

“Cố vấn của nhóc chính là thiếu uý Aria đây. Nếu có gì không hiểu cứ thoải mái hỏi cô ấy”

“Vâng tôi đã hiểu”

Trong khi thiếu tá nói vậy, một nữ sĩ quan bước đến trước mặt tôi.

Sĩ quan được gọi là thiếu tá Aria là một người phụ nữ có mái tóc dài màu vàng cùng với đôi mắt sắc sảo.

Nếu là thiếu uý, vậy thì cấp bậc còn cao hơn cả tiểu đội trưởng Garback luôn rồi. Tuy nhìn trẻ vậy thôi nhưng hẳn chị ấy là người có rất nhiều kiến thức và kinh nghiệm.

Mà có phải ngài ấy đang lo nghĩ cho tôi nên mới chọn ra một cố vấn là phụ nữ không nhỉ.

“Trung đội trưởng của đội ma đạo sư, Aria, đồng thời cũng là cấp dưới trực tiếp của thiếu tá Renvel. Hân hạnh gặp mặt”

“Vâng, từ nay xin được chỉ giáo, thưa thiếu uý”

Các nữ binh sĩ thường có số lượng rất ít.

Về cơ bản, các tiểu đội bộ binh luôn được cấu thành bởi nam giới.

Về các trường hợp ngoại lệ, chỉ có các bộ phận không tham gia chiến đấu như quân y và lính gia công, hoặc cùng lắm thì là không trực tiếp tham gia vào chiến đấu như các ma đạo sư, mới chấp nhận để phụ nữ làm sĩ quan thôi.

“Thiếu uý đây khi trước đã tốt nghiệp học viện quân sự. Cô ấy cực kỳ tài năng nên là một người hoàn toàn có thể trông cậy được”

“Ngài giới thiệu hơi quá rồi đó, thiếu tá”

Ma đạo sư và quân y là các binh chủng có số lượng nữ sĩ quan tương đối đông trong quân đội.

Tuy nhiên, để phụ nữ có thể trở thành trung đội trưởng thì hoàn toàn không phải điều dễ dàng gì, vì dù sao đàn ông vẫn luôn là những người có xu hướng được ưu tiên hơn.

Do đó trừ khi là con ông cháu cha, nếu không thì một nữ binh sĩ có thể trở thành trung đội trưởng gần như là bất khả thi.

Nếu vậy việc thiếu uý vượt qua được cả những đấng mày râu và được bổ nhiệm vào vị trí này, chứng tỏ chị ấy thực sự là người rất tài giỏi.

“À tiện thể thì, Aria chính là con gái ta đó”

“…….. hả ???”

“Với cả hạ sĩ Verdi trong đội của nhóc nữa, cũng là người trong họ hàng của ta cả. Lúc nói chuyện với nó thì cứ thoải mái thôi nhé”

Hoá ra là con ông cháu cha thật.