“Đa…..uuu !”
“Xin anh hãy cố chịu đựng một chút”
Sau khi vào trong chiến hào.
Tôi giao việc cảnh giác xung quanh cho Rodley-kun, còn bản thân thì tập trung sơ cứu cho Grey-senpai.
Vết thương ở chân trái anh ấy nghiêm trọng quá.
Vì dù sao mạch máu lớn cũng bị phá huỷ rồi, hiện tại chỉ còn cách là dùng đèn đốt ở ngoài miệng vết thương để cầm máu thôi.
Việc đốt cháy này sẽ làm tổn hại đến cả dây thần kinh nữa, khả năng sẽ để lại một số di chứng ảnh hưởng đến khả năng đi lại sau này. Tuy nhiên trong điều kiện không sử dụng ma pháp hồi phục thì hiện tại đây là cách duy nhất rồi.
“Được rồi Touri-chan, phiền em kẹp họng súng vào giữa 2 túi đất kia dùm anh”
“Như này sao ?”
“Đúng rồi. Sau đó đặt 1 túi đất khác đè lên nữa”
Sau khi xử lý xong vết thương, tôi làm theo chỉ dẫn của Grey-senpai và cố định khẩu súng.
Hiện nay anh ấy đã không thể bắn súng bằng cả 2 tay được nữa, phía Rodley-kun thì đang phải tập trung cảnh giác.
Vậy nên hiện tại có mỗi tôi rảnh nên được nhờ cố định khẩu súng ở hướng mà quân địch có khả năng xông đến.
“Như vậy là hoàn hảo rồi, cảm ơn nhé Touri-chan. Những việc còn lại cứ giao cho anh”
“Vâng, nhờ anh đó senpai”
Khi nhìn vào tác phẩm nòng súng cố định có vẻ sơ sài của tôi, Grey-senpai nở 1 nụ cười thoả mãn.
Hmmm, những việc như này đáng lẽ nên được dạy từ trước mới đúng. Tuy Grey-senpai nói là hoàn hảo, nhưng vì bản thân vụng về nên tôi đã khiến cho nó khá méo mó.
“Grey-senpai, anh còn quả lựu đạn nào nữa không?”
“Hết rồi. Mà dù có thì anh mày cũng không cho đâu. Rõ ràng là được lệnh bảo vệ cứ điểm mà, sao lại cứ nghĩ đến tấn công thế”
Ngay cả trong lúc ở dưới hào chờ đợi quân địch nữa, Rodley-kun vẫn luôn toả ra sát khí ngùn ngụt.
Chẳng lẽ với vụ nổ lúc nãy cậu ta vẫn chưa thoả mãn sao.
“Muuu, nếu vậy chẳng phải tiểu đội trưởng sẽ giết hết phần sao”
“Thế tại sao, cậu khi nào cũng ham muốn giết chóc vậy?, Rodley-kun”
“Tại sao hả, đấy rõ ràng là vì tôi căm thù quân địch rồi, con lùn”
Rodley-kun trả lời tôi với giọng điệu gắt gỏng.
Căm thù quân địch à.
“Vậy con lùn. Chẳng lẽ cô chưa có người quan trọng nào bị lũ Sabbat giết chết sao ?”
“……. Nếu phải nói thì, mới gần đây có 1 người chiến hữu”
“Thế là đủ rồi không phải sao. Lý do để giết quân địch”
Lý do để giết …..Chuyện như vậy tôi chưa từng nghĩ đến.
Đó hẳn là vì bản thân thân là lính quân y, vậy nên sẽ không được phép trực tiếp giết chết ai cả.
Tuy nhiên,
“Ngược lại nếu không có lý do để giết kẻ thù, đến một lúc nào đó bản thân sẽ do dự và kết quả là bị mất mạng đó”
“Hehh, dù là lính mới nhưng cậu nói chuyện như thể biết rõ lắm vậy”
“Đây là những lời phân đội trưởng đã nói với em khi ở tiểu đội trước. Anh ấy là 1 binh sĩ dày dặn với cấp bậc cao hơn cả anh ấy, Grey-san”
“Ra là vậy”
Có vẻ đối với lính bộ binh phải thường xuyên cướp đi sinh mạng kẻ địch, thì cái thứ gọi là <lý do để giết> vô cùng quan trọng.
“Đúng thế. Anh ấy là 1 senpai đáng tin cậy hơn rất nhiều so với ai đó đang bị thương sắp chết kia”
“Yare yare, cậu đúng thật là chẳng dễ thương chút nào hết”
Trước những lời nói độc miệng của Rodley-kun, Grey-senpai cũng chỉ biết cười khổ.
Nhưng giả sử như đến lúc nào đó. Quân địch xuất hiện ngay trước mắt, và chỉ có tôi mới có thể giết chết hắn ta.
Đến lúc đó, liệu rằng bản thân có thể ra tay không chút do dự không ?
“…….”
“M-mà yên tâm đi, dù gì Touri-chan cũng không cần thứ đó đâu”
“Ehh?? Nhưng ngay cả với lính quân y đi chăng nữa, cũng nên phải có ý định giết người chứ”
Salsa-kun, chính vì bị quân địch ném lựu đạn mới phải chết.
Đó thực sự là một sự việc đau thương, thậm chí là bây giờ thỉnh thoảng tôi vẫn nằm mơ thấy gương mặt lúc chết của cậu ấy.
Và đến cả bản thân tôi cũng đã suýt chết mấy lần rồi. Mới hôm trước còn bị kẻ địch vung kiếm chém xuống với sát khí ngút trời nữa.
“…… chuyện này”
Tuy nhiên không hiểu sao, tôi lại không hề cảm thấy căm hận binh sĩ địch đến mức đó.
Nếu phải nói thì, thay vì căm thù quân địch, tôi lại đau buồn cho cái chết của quân đồng minh hơn.
Mà cũng không hẳn, dù sao …… nếu nhìn vào số lượng binh sĩ địch chết hàng loạt thôi cũng khiến tôi cảm thấy buồn rồi.
“Những chuyện như vậy, tôi ….. kém lắm”
“Haaa, đồ yếu đuối”
Do có trải nghiệm từ game, tôi đã lầm tưởng rằng bản thân có thể trở thành 1 binh sĩ xuất sắc ……
Nhưng trên thực tế là do vẫn giữ được giá trị quan ở thế giới trước nên tôi cực kì có ác cảm với việc giết người.
Mà nói đúng hơn thì có vẻ bản thân tính cách tôi vốn đã không phù hợp trở thành binh sĩ rồi.
Khi đang chán nản mải nghĩ về điều này, Gray-senpai đột nhiên vỗ nhẹ vào đầu tôi.
“Thế Rodley, cậu biết những người như thế nào thì phù hợp trở thành lính quân y không ?”
“Huhh ? Cũng không rõ lắm”
“Người ta thường nói, trừ khi 1 người có <suy nghĩ muốn cứu giúp người khác> nhiều hơn là <suy nghĩ làm hại người khác>, nếu không thì tài năng về ma pháp hồi phục sẽ không bộc lộ ra đâu”
Đó nghe có vẻ chỉ là chuyện hoang đường thôi, nhưng Grey-senpai chỉ cười rồi nói tiếp.
“Có lẽ việc khó có thể ghét ai đó chính là bản tính của Touri-chan đó”
“Chuyện này ……”
“Em không cần cái quyết tâm giết người đó đâu. Những việc như thế cứ để những kẻ man rợ bọn anh làm là được rồi”
Tính cách không hợp để giết người ư ??
Mà cũng đúng là tôi không nghĩ mình có thể thực sự căm ghét ai cả, dù là kẻ bạo lực thái quá như tiểu đội trưởng Garback, hay là kẻ đã tấn công tôi lúc ngủ binh nhì Naridome đi chăng nữa.
……. Tuy nhiên nếu là sợ hãi thì tất nhiên vẫn có.
“Nói chung, đó là những kẻ hèn nhát, đúng không ?”
“….. Ừm chắc là vậy. Bản thân tôi đúng là rất nhát gan”
“Tsk ——“
Có vẻ tôi thực sự có tính cách rất nhút nhát. Sau khi đến chiến trường thì điều này còn được biểu hiện rõ ràng hơn nữa. Có thể kể đến như là: Tôi cố gắng không hòa nhập sâu sắc với người khác vì sợ bị tổn thương, hay vì sợ bị tiểu đội trưởng Garback đánh nên không dám phản kháng.
“Nếu nhát cáy như vậy thì ngay từ đầu sao không chui rúc trong bệnh viện dã chiến đi, tự nhiên đi ra tiền tuyến làm gì”
“Này này. Dù vô cùng sợ hãi nhưng Touri-chan vẫn kìm nén để đến đây trị thương cho chúng ta, mà cậu lại nói gì thế hả. Coi chừng bị bỏ rơi đó”
“Haaa, có thể được chết trên chiến trường chính là mong ước của em đó. Dù chỉ có 1 mình thì em cũng sẽ cố kéo theo thật nhiều kẻ địch trước khi chết”
Khá chắc lý do cậu ta ghét tôi là vì như vậy.
Vì rất sợ chết, tôi không dám chắc bản thân có thể nói về mong muốn được chết giống như cậu ta được.
Nhưng có thể chính những người như Rodley-kun lại thực sự có tố chất làm lính bộ binh cũng nên.
“Nếu chết cũng hài lòng à …..”
Trước những lời nói kiên định của Rodley-kun, senpai làm ra điệu bộ đồng cảm, sau đó nhìn chằm chằm như thể vừa nhìn thấy điều gì đó rất thú vị vậy.
.
.
.
“Ta về rồi đây”
Không lâu sau đó.
Tiểu đội trưởng Garback trở lại cứ điểm với vẻ mặt dữ tợn.
“Ta đã hoàn tất xử gọn các cứ điểm xung quanh rồi. Tiếp theo chỉ cần chờ quân đồng minh bắt kịp nữa thôi”
“Vất vả cho ngài rồi”
“Với lại ta bị trúng đạn ở bụng rồi. Touri, điều trị đi”
Vừa nói xong, tiểu đội trưởng Garback lập tức cởi bỏ áo và trang bị, để lộ ra nửa thân trên.
…… Đó là một cơ thể vạm vỡ với vô số vết cắt và vết thương do đạn bắn.
Ở vị trí phía trên bụng phải của ngài ấy hiện có hình thành một khối tụ máu đỏ thẫm và máu đang liên tiếp tràn ra.
“…… hả ?? Đây chẳng phải vết thương chí mạng rồi sao !”
“Rồi, biết rồi. Nhanh chũa trị đi”
Nhìn vào vị trí vết bắn ở bụng thì hẳn là đã trúng vào gan.
Sau khi thử chạm vào tôi có cảm nhận được sự rung động nhẹ. Ừm, chắc chắn là gan đã bị vỡ rồi.
Nếu vậy, sao mà người này vẫn đi lại được thế hả.
“C-cần phải lập tức phẫu thuật. Tôi sẽ cố nhớ lại rồi bắt chước một số kĩ thuật chưa được dạy, vậy nên nếu thất bại thì sau khi chết hi vọng ngài đừng biến thành ma quay lại ám tôi đấy”
“Nếu vậy, đừng thất bại là được “
Đây là vết thương rất nghiêm trọng, đếm mức quá trình xử lý phải vô cùng tỉ mỉ. Rốt cục ngài ấy đã liều lĩnh đến mức nào vậy.
Mà giờ cũng không có thời gian để than vãn nữa, dù chỉ chậm trễ chút thôi tiểu đội trưởng có khả năng sẽ chết mất.
Sau khi tiêm gây tê, tôi nhớ lại phương pháp chủ nhiệm từng thực hiện, rồi rạch một đường trên bụng tiểu đội trưởng.
“Hi, hiiiii …..”
“Kẻ địch có thể sớm thôi sẽ quay lại, xử lý xong trong 5 phút đi”
“Sao mà được chứ !?”
Do không có mang theo bất kì dụng cụ chuyên dụng nào, tôi đành phải miễn cưỡng đeo găng sạch, rồi dùng tay móc viên đạn trong lá gan ra.
Sau đó dùng lửa đốt cháy những mạch máu lớn bị đứt ở bụng.
Nói thật, tôi chưa bao giờ cảm thấy biết ơn dáng người nhỏ nhắn của mình như ngày hôm nay cả. Chính nhờ bàn tay nhỏ xíu của tôi nên ca phẫu thuật mới có thể thành công được như vậy.
Trong lá gan bị vỡ, những phần hoại tử sẽ bị cắt bỏ, đồng thời những phần còn nguyên vẹn sẽ được gắn chặt và khâu lại.
Cuối cùng, trợ lý tạm thời của tôi Rodley-kun đổ nước muối sinh lý vào vết thương để làm sạch.
Vì thuốc vừa nãy chỉ có tác dụng gây tê ngoài da, nên hẳn tiểu đội trưởng nãy giờ đang phải chịu đựng cơn đau không tưởng.
“Ano ……”
“Nếu đủ rảnh để nhìn vào mặt ta thì xử lý nhanh đi”
Dù trải qua điều khủng khiếp như vậy nhưng tiểu đội trưởng lại không hề nhíu mày, vẫn có thể bình tĩnh trừng mắt lườm tôi như thế. Thật là đáng sợ quá mà.
Với lại, do sắc mặt ngài ấy cứ không đổi như thế nên tôi hoàn toàn không thể nào xác định tình trạng sự sống hiện tại ra sao cả.
Đáng ra nên phải ngược lại mới đúng chứ. Làm ơn cơ thể hãy có biểu hiện gì đó đi mà.
“Quá trình sơ cứu tối thiểu nhất đã xong rồi. Cuối cùng là …… <heal>”
“Xong rồi à”
Bằng cách nào đó tôi đã thành trong việc lấy ra viên đạn từ lá gan bị hư hỏng nặng, phục chế nó rồi thực hiện cầm máu.
Tiếp theo thì chỉ còn cách hi vọng ma pháp hồi phục có hiệu quả thôi.
Mà việc bắt 1 bác sĩ nghiệp dư như tôi thực hiện ca phẫu thuật phức tạp như vậy có phải ý hay không vậy ??
Chưa kể, điều trị tại chiến trường chú trọng về tốc độ nên quá trình học tập về luôn bị đẩy nhanh, dẫn đến việc tôi bị hổng mất kiến thức một số chỗ.
“Xong rồi đấy ạ …… chắc vậy”
“Ừm”
——— về việc miễn cưỡng dùng <heal> để cầm máu, tôi cũng không chắc điều đó có ổn không nữa, dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp phải trường hợp như này tại tiền tuyến mà.
“Thế, ta ngồi dậy được chưa ?”
“Không được. Với vết thương đó thì dù có được sơ cứu như thế nào đi chăng nữa, ngài tuyệt đối vẫn phải nghỉ ngơi”
“Hmm, thực ra ta vẫn cảm thấy khá khoẻ hơn rồi. Giờ thì chuẩn bị tiến công tiếp thôi”
“Đã bảo ngài tuyệt đối phải nghỉ ngơi rồi mà ……”
Chịu luôn cái người này, hoàn toàn không nghe người khác nói gì cả.
Chẳng lẽ đến lúc này rồi mà ngài vẫn muốn tiến công tiếp sao, tiểu đội trưởng. Dù sao Grey-senpai giờ cũng đã không di chuyển nổi rồi, hãy biết thoả mãn đi chứ.
“Tiểu đội trưởng, tôi tin rằng với tình trạng hiện tại của ngài mà lại tiến công xa hơn nữa sẽ rất nguy hiểm. Tôi đề xuất rằng chúng ta nên cố thủ tại cứ điểm này rồi kết thúc cuộc chiến”
“Từ chối. Cuộc tấn công này đã mở ra cơ hội duy nhất trong vài năm trở lại đây, không thể bỏ lỡ được”
Đề xuất kết thúc chiến dịch của tôi đã bị từ chối.
Rốt cục vì lý do gì mà ngài ấy phải đi xa đến vậy, đến mức phải phẫu thuật ngay tại tiền tuyến.
“Thưa tiểu đội trưởng, ngài nói cơ hội, ý là sao ?”
“Touri, nhóc nghĩ điều kiện để kết thúc chiến tranh là gì ?”
“…… đó hẳn là phải đánh chiếm được thủ đô địch”
“Không có chuyện đó đâu, nghe hoang đường lắm”
Vừa nói, tiểu đội trưởng lườm chằm chằm tôi.
“Thế Touri, nhóc nghĩ ờ hậu phương phía sau trận địa địch tồn tại thứ gì ?”
“Ở hậu phương thì hẳn sẽ có các cơ sở y tế, kho lương thực, kho đạn dược và vũ khí, ….”
“Đúng vậy. Và hôm nay chúng ta sẽ tấn công vào đó”
Sau đó, tiểu đội trưởng Garback lấy từ trong túi ở ngực ra 1 cái chai.
Hẳn là rượu. Không nói lời nào, ngài ấy nốc ừng ực.
Uống rượu ngay sau khi phẫu thuật ư ?? Ngài ấy là đang trực tiếp tự huỷ hoại gan mình đây mà.
“Cũng giống như việc người bình thường không ăn uống hay khám chữa bệnh, đối với binh sĩ nếu không uống cái này thì không chiến đấu tử tế được”
“…….”
“Bệnh viện dã chiến, nơi mà nhóc nghĩ là an toàn, thực chất chính là mục tiêu lớn nhất của binh sĩ tiền tuyến bọn ta đó”
Chưa kịp ngăn cản, tiểu đội trưởng đã nhanh chóng nốc hết chỗ rượu đó rồi vứt cái chai sang một bên.
“Phải chăng điều này có nghĩa là ngay cả những người không tham chiến cũng sẽ bị giết không thương tiếc?”
“Nếu không làm vậy, cuộc chiến sẽ không kết thúc”
“Cơ hội, là hôm nay sao ?”
“Ừm. Do những ngày gần đây liên tiếp tấn công, quân địch chắc hẳn đã tiêu hao rất nhiều rồi. Đây là thời điểm phòng ngự của bọn chúng mỏng nhất trong mấy năm trở lại đây”
“……”
“Nếu không thể đột phá tiền tuyến, không biết khi nào cơ hội tiếp theo mới đến. Vậy nên hôm nay ta sẽ phải tiến xa hết mức có thể”
Nói xong vậy, tiểu đội trưởng Garback ngồi dậy tựa vào bức tường đất, ngước nhìn lên trời như thể cầu nguyện,
“Chúng ta đã chiếm và kiểm soát được các cứ điểm lâm cận, giờ chỉ cần quân đồng minh đuổi đến kịp ……”
Rồi thì thầm những lời đó.
.
.
.
Sau đó, những gì chúng tôi làm, chỉ có chờ đợi.
“…… lại phát hiện dấu hiệu quân địch nữa, ta sẽ đi kiểm tra”
“Xin hãy cẩn thận”
Vì tôi đã cạn kiệt ma lực nên về cơ bản hoàn toàn vô dụng.
“Touri-chan, phiền em đỡ anh dậy với”
“Vâng, senpai”
“Cảm ơn”
Nếu tự ý đi lung tung sẽ quá nguy hiểm, và vì bản thân không có vũ khí nên việc canh gác cũng vô nghĩa nốt.
Vậy nên tôi hiện tại đang hỗ trợ cho Grey-senpai, người gặp khó khăn trong việc di chuyển.
“Quân đồng minh sao vẫn chưa đến chứ ?”
“…… anh cũng đang thắc mắc”
Tiểu đội trưởng Garback, với cơ thể bị thương nặng đó, thỉnh thoảng sẽ di chuyển qua các cứ điểm lân cận để tiêu diệt quân địch rồi quay lại.
Và thế, tôi với Grey-senpai ngồi tựa lưng vào bức tường đất trong im lặng.
“Mệnh lệnh vừa đến, hãy yên lặng”
“Vâng”
Đã khoảng 15 phút trôi qua từ khi chúng tôi khống chế được cứ điểm, thiết bị ma pháp truyền tin của tiểu đội trưởng cuối cùng cũng nhận được liên lạc.
“……. Vậy à, tuân lệnh”
“Ano, tiểu đội trưởng ?”
Sau khi nhận được mệnh lệnh, tiểu đội trưởng thở dài ra một tiếng rồi ngước nhìn lên bầu trời.
“Rút lui thôi. Chúng ta sẽ bỏ cứ điểm này”
Có vẻ quân đồng minh ……. đã không thể đột phá đến phòng tuyến thứ 3 như chúng ta.
“Bỏ ư ……”
“Quân địch sớm thôi sẽ kéo đến chiếm lại nơi này. Mấy đứa đóng gói đồ rồi chuẩn bị rút thôi”
Vừa nói, nắm tay bóp chặt của tiểu đội trưởng Garback khẽ run lên vì thất vọng.
Phải từ bỏ cứ điểm đã bảo vệ bằng cả tính mạng như thế. Nghĩ về điều này khiến tôi cũng cảm thấy vô cùng trống rỗng.
“…….. tiểu đội trưởng Garback”
“Sao thế Rodley”
“Vậy với người này, phải làm sao đây ?”
Người này, ý là đang nói đến người bị mất 1 chân đang ngã gục trên mặt đất …….
“Grey, cậu tự hiểu rồi chứ”
“Ừm, tiểu đội trưởng, tôi hiểu mà”
Đó là về Grey-senpai.
Đúng vậy, hẳn ai đó sẽ phải khiêng anh ấy. Người sẽ phải đảm nhiệm việc này tôi nghĩ là Rodley-kun, tuy nhiên không rõ với thể lực của cậu ta có chạy nổi 20m không nhỉ.
“Chúng ta sẽ bỏ cậu lại”
Tiểu đội trưởng Garback liếc qua Grey-senpai chỉ còn 1 chân.
“Hãy bảo vệ lưng của bọn ta trong lúc rút lui. Tuyệt đối phải cố thủ ở đây đến chết”
Rồi lạnh lùng nói ra những lời đó.