Rise of the TS medic

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 05: Cuộc cách mạng Sabbat - Chương 96

"Tou-chan vừa đi đâu về đó !"

Sau khi quay lại nhà Gomuji, Sedol đã sớm tỉnh dậy và lao đến tôi với biểu cảm tức giận.

Thằng bé liên tục đánh vào bụng tôi trong khi thở dốc, có vẻ đã khóc rất nhiều.

"Chị đã đi đâu !!"

"À, chỉ là đi nói chuyện với bên quản lý thôi"

"Không !! không được đi !"

Sedol đã vô cùng hoảng sợ sau khi mất đi bố mẹ, và khi ngủ dậy thì thấy tôi cũng đã biến mất nốt.

…… có vẻ mình làm em ấy sợ mất rồi.

“Em cũng an toàn rồi à, Touri”

“Anita-san ?”

“Dỗ thằng bé này mệt hơi lắm đó, cứ làm loạn hết cả lên”

Anita-san với quần áo rách rưới đang ngồi ngay cạnh vị trí ban lúc trước của Sedol.

Có vẻ như chị ấy đã luôn đang chăm lo cho thằng bé.

“Vất vả cho chị rồi”

“Dù sao cũng là con của người quen mà, đừng để bụng. Chưa kể chị còn đang nợ Gomuji một khoản nữa”

Tôi bế Sedol đang khóc rất nhiều lên và tiến đến phía trước Anita-san.

Đó là hàng xóm của gia đình Gomuji và cũng khá thân thiết với Sedol.

Sau khi quen biết được vài tháng thì tôi nghĩ chị ấy là người có thể tin tưởng được.

Vậy nên,

“Nói chung là thế, em sẽ tạm nhập ngũ vào quân đội Sabbat với tư cách lính quân y”

“…… vậy à”

“Yêu cầu này có hơi đột ngột một chút …… em sẽ giao lại cho chị tài sản của nhà Gomuji và tiền lương của mình, xin chị hãy chăm sóc cho Sedol”

“Oii, tính bỏ thằng bé lại cho chị à”

Tôi cúi đầu cầu xin nhở chị ấy chăm sóc cho Sedol.

“Thằng bé thấy có vẻ gắn bó với em lắm mà ……”

“Thành thật mà nói thì em muốn tự mình chăm sóc cơ …… nhưng không thể đưa thằng bé ra chiến trường được”

“Haizz, mà được thôi. Dù sao chị cũng đã luôn muốn có 1 đứa con”

Dù là vậy, tôi vẫn vô cùng lo lắng khi giao lại Sedol cho ai khác.

Tôi thậm chí đã lên kế hoạch chăm sóc em ấy nếu không phải nhập ngũ vào quân đội Sabbat luôn rồi.

Tuy nhiên giờ do bị tình thế bắt buộc, việc mang em ấy theo sẽ rất nguy hiểm.

“Nhưng giờ thì không được”

“Giờ, sao ?”

“Ờ thì. Giờ mà thử tách 2 đứa ra xem. Tính cách thằng bé kiểu gì cũng sẽ trở nên néo mó vì nghĩ rằng đã bị em bỏ rơi đó”

“Cũng đúng”

“Giờ chính là lúc thằng bé đau khổ nhất. Hãy ở bên nó đi”

Nếu như bị phái đi viễn chinh, tôi nhất định không thể mang em ấy theo được.

Vậy nên Sedol sẽ an toàn hơn khi được chăm sóc bởi Anita-san.

…… Có thể nói từ khi phải nhập ngũ vào quân đội, số phận chúng tôi đã phải chia ly rồi.

“…… Tou-chan”

“Chị đây”

Tôi xoa đầu Sedol, người đang bám chặt vào vai mình không chịu buông,

“Sedol, tối nay chúng ta ngủ cùng nhau nhé”

“…… un”

Rồi an ủi một cách nhẹ nhàng.

.

.

.

“Thu dọn đồ đạc xong rồi à, Touri Law”

“Vâng, tôi đã giao lại tất cả cho người quen rồi”

“Vậy à”

Ngày hôm đó, tôi cõng Sedol trên lưng và quay về với Elaia-san.

“Thế định mang thẳng bé theo luôn à ?”

“Không, em ấy cũng sẽ được giao lại cho người quen chăm sóc”

“Ừm, vậy thì tốt”

Sau một trận làm loạn, Sedol kiệt sức và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Quả thật đó là hai ngày cực kỳ ngày khó khăn đối với một đứa trẻ 4 tuổi, nào là bị bọn cướp truy đuổi, bị nhốt trong lồng rồi mất cả cha lẫn mẹ.

Bây giờ hãy cứ để em ấy nghỉ ngơi vậy.

“Hôm nay về cơ bản không có công việc gì cho cô cả. Những người bị thương đã được xử lý xong cả rồi”

“Đã rõ”

“Chỗ ngủ của cô và thằng bé đó sẽ là trong lều riêng của tôi”

Elaia-san dẫn tôi về lều riêng trong khi không nói gì.

Sau đó cô ấy lấy một vài bộ quần áo cũ của mình để may thành một tấm trải giường cho Sedol.

“Chúc ngủ ngon”

.

.

Và như vậy, người dân làng Othello quyết định từ bỏ quê hương và di chuyển đến một trại tị nạn gần Bộ Tư lệnh phía Đông.

Đó là khu vực trị an cực kì ổn định và hoàn toàn không hề có lũ cướp.

Do đó, chúng tôi quyết định sẽ sống trong khu tị nạn đó cho đến khi mọi thứ bình ổn trở lại.

“…… đây là”

Khi nghe nói đó là trại tị nạn, tôi đã biết rằng mình sẽ không thể sống cuộc sống bình thường như trước được, nhưng ……

“Nơi đây đâu phải khu trại hay gì chứ, là bãi rác thì đúng hơn ?”

“Không, nó còn tệ hơn thế”

Khu trại mà chúng tôi được dẫn đến là một vùng đất hoang hoang vắng với thưa thớt những cọc gỗ dựng lên.

Trên mặt đất thậm chí không có cỏ mọc, chỉ có mặt đất đỏ trơ trụi trải dài vô tận và rác thải vứt bừa bãi.

Nhiều lều trại đã được dựng lên trên mặt đất khô cằn đó và những người mặc quần áo bẩn thỉu đang lang thang khắp nơi.

“Sống ở nơi như này ư ? Vậy còn thức ăn, nước uống thì sao ?”

“Nguồn nước ở khá xa nên mọi người sẽ phải đi lấy thường xuyên. Còn về lương thực thì sẽ được phân phát tối thiểu”

“……”

Tất cả mọi người ở khu này ai cũng có cặp mắt trống rỗng cả.

Do thiếu nguồn nước, chất thải sẽ được xử lý bằng cách đào hố và chôn xuống, tạo ra một mùi hôi thối khủng khiếp.

Mọi người ở đây đều phải sống trong những căn lều bẩn thỉu thủng lỗ chỗ, nhấm nháp những khẩu phần quân sự đã hết hạn sử dụng.

Chắc chắn, sự căng thẳng họ phải chịu đựng là không thể tưởng tượng được.

“Vào những ngày hiếm hoi, bếp bánh mì và súp được cung cấp. Muốn ăn ngon thì đợi ngày đó.”

“Bánh mì và súp, là món xa xỉ đến vậy à ?”

Tất cả dân làng nhìn thấy cảnh này đều không thể làm gì hơn ngoài việc nín thở.

Nơi đây khó có thể gọi là khu trại được, rõ ràng là khu ổ chuột mà.

Ít nhất thì sao họ không xây dựng nó ở gần nơi có nguồn nước để việc sinh sống thuận lợi hơn chứ.

“Các con sông quanh đây thường sẽ ngập lụt khi trời mưa. Nếu dựng trại quanh đó sẽ rất dễ bị cuốn trôi”

“Chuyện đó ……”

“Khu trại này nằm trên vùng đất cao hơn nên mực nước sông hiếm khi chạm tới. …Mặt khác, mọi người sẽ phải lên xuống một con dốc dài để lấy nước.”

Có vẻ như cuộc sống hiện tại của người dân Sabbat còn khó khăn hơn tôi tưởng.

.

.

.

Tôi và Sedol được phân cho một góc của khu trại.

Bằng cách kết nối những tấm ga trải giường lấy từ nhà của Gomuji với những cây cột dựng thô sơ, chúng tôi sau một lúc đã tạo được hình dáng một chiếc lều.

Những cư dân xung quanh nơi tôi dựng lều đều là người quen ở làng Othello nên ít ra bầu không khí cảm thấy khá thoải mái.

"Nãy tôi có giúp anh dựng lều rồi, giờ thì mau chia bớt một phần lương thực mình có ra đây"

"Đừng có mà vớ vẩn. Đây là thực phẩm dự trữ"

Đúng như dự đoán, mẫu thuẫn đã nhanh chóng xảy ra giữa mọi người trong khu vực,

"Sao lại không thấy nữa. Trong khi đi lấy nước, bộ quần áo nãy để đây đã bị trộm mất rồi"

"Mới lúc nãy, người của các làng khác có lảng vảng quanh đây đó"

Cái môi trường mà trộm cướp xảy ra khắp nơi như này hoàn toàn không phù hợp với sự trưởng thành của Sedol chút nào.

"......"

Elaia-san từng nói rằng nếu tạo được thành tích tốt và được thăng tiến thì sẽ được chuyển đến một nơi kiểu như kí túc xá.

Tuy nhiên, Sedol lại không được cấp phép để vào nơi đó.

Vậy nên để sống cùng em ấy, tôi không còn cách nào khác ngoài việc cùng nhau cắm trại tại khu vực này.

"Tên lính đó nãy giờ cứ nhìn về phía này suốt"

"Hẳn là đang để mắt tới mọi động tĩnh của tôi đây mà"

Cuộc sống ở khu trại này luôn nằm dưới sự giám sát chặt chẽ.

Đặc biệt hơn, tôi luôn cảm nhận được những binh lính ở trong khu vực luôn nhìn chằm chằm vào mình.

Có vẻ như vì là một người Austin nên tôi bị ghim khá nhiều.

"Tou-chan, chúng ta sẽ phải ngủ ở đây ?"

"Ừm, tuy hơi chật một chút nhưng hãy cùng cố gắng nhé"

Và thế là cuộc sống trong trại tị nạn của chúng tôi bắt đầu.

.

.

.

Cuộc sống ở đây thực sự rất khó khăn.

Buổi sáng bắt đầu bằng công việc gánh nước dưới cái nắng chói chang.

Binh lính giám sát giao cho chúng tôi một cái chum đựng nước lớn để toàn bộ làng Othello cùng sử dụng, vì vậy luân phiên hằng ngày sẽ có người được giao nhiệm vụ đi lấy nước về đổ đầy vào.

Đây là công việc nặng nhọc nên người già và trẻ nhỏ khó có thể thực hiện được.

Vậy nên những người như tôi và Irigol, vốn là quân nhân, đã chủ động nhận việc.

"Tốt nhất là nên gom chất thải của mình ở một nơi nếu có thể. Bọn tôi đang lên kế hoạch xây dựng một nhà vệ sinh ở gần vị trí làng bên cạnh vứt chất thải của họ"

"Hiểu rồi"

Chúng tôi phải tự đào các hố để làm nhà vệ sinh, vì bề mặt là đất đỏ ẩm xốp nên không thể xây dựng đường thủy được.

Sau khi đi vệ sinh xong, những gì có thể làm là dùng một chiếc gáo nhỏ múc một ít nước trong bình đựng nước cá nhân để làm sạch tối thiểu mà thôi.

"Tuy có hơi sớm nhưng trực ban đi múc thêm nước đi, chum sắp cạn rồi"

"Hả ? Là đứa nào, đứa nào lại dùng phung phí vậy hả !"

Điều quan trọng nhất là phải liên tục bổ sung và đảm bảo nguồn nước không bao giờ cạn.

Để duy trì cuộc sống như bình thường, nước ở trong chum sẽ sớm cạn nên trực ban sẽ phải xách xô đi lại ra sông vài lần.

Ước chừng phải mất khoảng 10km khứ hồi mới đến được dòng sông nơi có nguồn nước.

Được biết, gần sông còn có gấu và các động vật hoang dã khác nên công việc không chỉ vất vả mà còn nguy hiểm.

"......"

Bây giờ đang là mùa hè nên thời tiết tương đối ấm áp, nhưng khi mùa đông đến thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Tôi tưởng tượng rằng những ngày mưa có thể sẽ rất đáng sợ. Điều kiện sẽ trở nên tồi tệ đến mức sẽ không có gì ngạc nhiên nếu con người chết cóng.

Chưa kể tấm vải lều của tôi và Sedol chỉ là miếng ga trải giường mỏng. Ngay cả bây giờ, tôi vẫn cảm thấy rất lạnh vào những ngày mưa.

"Chúng ta đào một cái rãnh đi"

"...... Irigol-san"

"Đào hố sau đó phủ ở trên những tấm vải không thấm nước để làm mái nhà. Nếu chúng ta không làm được gì trước mùa đông, mọi người sẽ chết.''

Irigol lo lắng về tình hình này đã tập hợp cư dân làng Othello và đưa ra đề xuất như vậy.

"Bên trong rãnh sẽ là khu vực sinh hoạt với mức độ an toàn, chống thấm và giữ nhiệt ở mức tối thiểu ...... Đó mới thực sự là mức tối thiểu, chứ không phải như ngoài này"

"Tôi cũng muốn đảm bảo nguồn lửa, vậy nên hãy xây dựng một cái lò nung bằng đất.”

"Vậy tôi sẽ đến bộ tư lệnh hỏi xem có mượn được xẻng hay không, chứ trong quân đội kiểu gì cũng phải có thứ đó"

Đáp lại lời đề nghị của Irigol, người dân làng Othello quyết định xây rãnh hình tròn.

May mắn thay, tôi đã có thể mượn được một chiếc xẻng sau khi đăng ký với mục đích là để xây dựng trại.

"Touri, cô không có đủ cân nặng để đào bới, vậy nên đi múc nước tiếp đi"

"...... vâng"

Công việc đào đất không thể thực hiện hiệu quả nếu không có đủ cân nặng.

Đáng tiếc thay, cơ thể tôi nhỏ xíu nên khả năng tương thích với công việc xây dựng như này là không cao.

Nhưng đổi lại thì tôi có sức bền nên được giao cho nhiệm vụ đi đi về về giữa sông và khu trại.

Bởi vì đào rãnh tốn nhiều thể lực nên mọi người cũng sẽ cần rất nhiều nước. Trong tình huống khan hiếm nước đó, tôi phải chạy gần như là liên tục.

...... Đây có vẻ là đúng người đúng việc rồi.

.

.

.

Đã được khoảng 1 tháng kể từ khi chúng tôi bắt đầu sống ở trại tị nạn.

"Touri, Touri Law có ở đây không"

"Elaia-san ?"

Trong khi các khe rãnh đang hình thành dưới sự chỉ đạo của cựu binh sĩ Irigol, Elaia-san đột nhiên đến gọi tôi.

"Có lệnh triệu tập rồi. Nội dung sẽ được thông báo trong cuộc họp"

"Đã rõ"

Tôi đoán trung đội Sylph sẽ sớm xuất kích.

Lẽ nào đã nắm được thông tin về sự xuất hiện của nhóm cướp mới rồi sao ?

"Tou-chan, chuyện gì vậy ?"

"Chị đi công việc chút, em nhớ trông nhà ngoan nha"

"...... Sẽ về sớm thôi đúng không ?"

"À chị nghĩ là phải mất ít lâu, chắc vậy"

"Vậy thì không được !!"

Là một người Austin, tôi biết rõ mình không thể từ chối lệnh triệu tập này.

Vậy nên dù không muốn nhưng vẫn phải trình diện thôi, tiếc là Sedol lại không cho đi.

Không còn cách nào khác, tôi cố gắng mỉm cười và xoa đầu em ấy.

“Yên tâm đi, thực sự chỉ là một lúc thôi. Trong khi đó nhớ vâng lời chị Anita đó nha”

“Khôngg !”

“…… làm ơn đó, Sedol”

“Đừng, đừng mà !”

.

.

“Rắc rối thật đấy nhỉ”

“Có vẻ em bị thằng bé giận mất rồi”

Rốt cục, tôi phải nhờ Anita-san giữ Sedol lại.

Sau khi liên tục nhấn mạnh rằng mình nhất định sẽ trở lại, tôi mặc kệ tiếng khóc lóc nức nở của em ấy và quay lưng bước đi.

“…… chuẩn bị phải đi thảo phạt toán cướp mới rồi. Nhưng yên tâm đi, chúng ta thuộc đơn vị chi viện hậu phương nên không bị đẩy ra tiền tuyến đâu"

Trên đường đi, tôi được giải thích sơ qua về nội dung cuộc họp.

“Chi viện hậu phương, tức là không phải ra tiền tuyến sao ?”

“Ừm. Trên danh nghĩa chúng ta là một đơn vị thử nghiệm ở hậu phương với sự kết hợp của nhiều tầng lớp quân sự khác nhau."

“Đơn vị thử nghiệm ??”

“Ngài Sylph thường đưa ra những ý tưởng mới, và đây là một đơn vị thử nghiệm được tạo ra để xác minh tính hữu dụng của nó. Ví dụ như là thử nghiệm các chuỗi mệnh lệnh đặc biệt, nghịch ngợm về lý thuyết nguồn cung ứng, hay thay đổi lịch trình trực ban, … kiểu như vậy"

"...... Đơn vị thử nghiệm, có nghĩa là"

"Chúng tôi đã kết hợp các tầng lớp quân nhân không ở tiền tuyến, chẳng hạn như y tế hay kỹ sư vào đơn vị thử nghiệm và họ hộ tống họ.”

Nếu như quá thường xuyên thử nghiệm các cách thức vận hành khác nhau, rất có thể khiến cấp dưới bị bối rối.

Đó có phải là lý do tại sao chúng tôi được gọi là đơn vị thử nghiệm ?

"Quan trọng là phải luôn tiếp thu những ý tưởng hay, và đính chính lại những ý tưởng chưa tốt. Nếu nhận thấy điều gì, xin hãy phản hồi lại cho tôi"

"À, vâng"

Tuy nhiên điều đó có nghĩa Sylph đến nay vẫn luôn cố gắng hết sức.

Mặc dù có thể sẽ chỉ là vô ích ...... nhưng nỗ lực tìm cách để cải thiện tình hình thì hoàn toàn không phải điều gì xấu.

"Mà, chúng ta thì sẽ không bị giao nhiệm vụ gì kì lạ đâu, dù sao cũng lính quân y mà"

"Hiểu rồi"

Có vẻ như nếu đạt được thành tích với tư cách là cộng tác viên dân sự, tôi cũng sẽ được trả thưởng bằng tiền của Sabbat.

Thôi thì có lẽ bản thân nên tập trung chú ý tìm kiếm các vấn đề gì không ổn và tích cực phản hồi lại vậy.

Rồi nếu như được ban thưởng, tôi sẽ có thể cho Sedol ăn gì đó bổ dưỡng.

"Giờ thì nhanh chân lên thôi. Nếu đến muộn sẽ bị phạt đó"

"Đã rõ"

Bây giờ tôi là người bảo hộ của Sedol. Mặc dù vẫn nằm trong đơn vị hậu phương như mọi lần nhưng cũng không thể vì thế mà lơ là cảnh giác được, bởi trên chiến trường cái chết có thể đến bất cứ lúc nào.

Dù có chuyện gì đi chăng nữa, nhất định cũng phải sống sót trở về ───

.

.

.

"Touri Law"

"Vâng"

Chỉ mới sau khi hạ quyết tâm bằng mọi giá phải sống sót trở về.

"Trong trận chiến tiếp theo, cô sẽ được phân vào làm quân y cho đơn vị tiến công của Gorsky"

"...... vâng ???"

Tại trung tâm chỉ huy, tôi đã nhận được một mệnh lệnh thái quá từ Sylph Nova, người đang nở một nụ cười nham hiểm trên khuôn mặt.