Và giờ tôi đã có một đội chuyên về tình báo. Nó cũng đồng nghĩa rằng kể từ hôm nay, chúng tôi sẽ có thêm một lượng thông tin đáng kể.
Thông tin chính là thứ quý giá nhất ở thế giới này.
Nếu một vị vua ngoài kia nghĩ rằng vẫn có thể chiến tranh và ngoại giao mà không cần thông tin thì hắn là một kẻ ngu ngốc.
Và thế nên tôi đã nói với Hanzo rằng hãy thông báo cho tôi khi có một vị vua như vậy xuất hiện.
Cậu ấy đồng ý, nhưng sẽ chẳng thế nào có một vị vua bất tài như thế tồn tại.
Không may thay, nhưng chúng tôi sẽ phải bỏ thời gian để tìm ra điểm yếu của những vị vua láng giềng.
Và khi chẳng ai trong số họ là kẻ ngốc, chúng tôi đã có được một số thông tin thú vị.
“…Chủ nhân. Thật tốt khi ngài có một đội tình báo như thế này, nhưng vẫn có gì đó thiêu thiếu.”
“Thiêu thiếu sao? Vậy đó là gì?”
“Một người chỉ huy.”
“Hanzo, ngươi không phải chỉ huy của bọn họ sao?”
“Một vị vua khôn ngoan sẽ dung một người có “chức nghiệp Anh Hùng” làm chỉ huy. Và nói gì thì nói, tôi cũng không phù hợp với vị trí ấy. Tôi có thể thu thập tin tức, nhưng tôi sẽ chẳng thể làm được gì trong chiến đấu cả.”
Thông thường, họ sẽ chỉ tập trung vào việc thu thập thông tin tình báo, nhưng trong lúc chiến tranh diễn ra, họ có thể phải khuấy động hoặc phục kích và đánh sập các cây cầu.
Họ nói rằng chỉ có những người hiểu rõ được giới hạn của bản thân mới có thể làm một vị tướng tốt được. Nhưng đúng vậy, thứ tôi còn thiếu là một vị tướng có chức nghiệp Anh Hùng.
Jeanne là một vị Thánh. Cô ấy chả có gì để mà dính dáng với tình báo hay là ám sát cả.
Tôi chẳng tìm được lí do nào để khiến cô ấy làm chỉ huy của bọn họ.
Hijikata có thể là một sát thủ, nhưng cậu ta có tinh thần chiến binh mãnh liệt. Sử dụng cậu ta như vậy có vẻ không được hợp lí cho lắm.
Còn Eve thì sao?
Tôi suy nghĩ trong chốc lát, đúng là cô ấy khá lạnh lùng và suy tính kĩ càng. Nhưng tổng thể lại, cô nàng có vể không phù hợp lắm với công việc nặng nhọc như thế này.
Đây đúng là một vấn đề nan giải. Tôi đã bảo Hanzo rằng vấn đề này không dễ xơi chút nào, việc này cần đến một người đạt cấp Hero. Và rồi, cậu ta nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Và đó là lí do tại sao tôi muốn nói chuyện này với ngài. Tại sao chúng ta không thám hiểm dungeon ở phía Nam nhỉ?”
“Dungeon sao?”
“Có một dungeon nằm ở hướng Nam của nơi này, tên là ‘Tàn tích của Ashgold.’”
“Hmm. ta chưa bao giờ nghe về nó cả.”
Tôi hỏi Eve để xem cô ấy có biết hay không, nhưng cô lại lắc đầu.
Vậy ra có những thứ mà ‘từ điển sống’ còn không biết sao.
Rõ ràng việc triệu hồi Hanzo và xây dựng đội tình báo là một ý kiến hay.
Nhiêu đó đã là đủ tốt rồi. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, cái dungeon đó có gì mà quan trọng đến thế?
Hanzo có lẽ đã đọc được biểu cảm của tôi, hắn ta ngay lập tức giải thích.
“Tàn tích của Ashgold này là những gì còn sót lại của một nền văn minh ma thuật cổ.”
“Nền văn minh ma thuật sao, eh? Có lẽ sẽ có kho báu ở đó.”
“Nó đã bị lục tung bởi những Mạo Hiểm Giả rồi. Tôi không chắc về việc ngài có thể tìm thấy thứ gì ở đó đâu.”
“Thật là không may. Vậy thì, nơi này có gì đáng giá?”
“Có một vị Pháp sư đã mở một xưởng trong khu tàn tích này. Và vị Pháp Sư nọ hiện đang nghiên cứu về nhừng thế giới khác. Có khả năng còn sót lại vài di tích cổ.”
“Ta hiểu rồi.”
“Có khả năng rằng những di tích đó có liên quan tới những tên ninja.”
“Nói cách khác, ngươi nghĩ rằng ta có thể triệu hồi thêm một tên Anh Hùng nữa để làm thống lĩnh của các ngươi?”
Hanzo gật đầu.
“Chà, xem ra chúng ta không thể bỏ qua chuyện này được. Hiện giờ Ma Vương ta cũng chưa có kẻ thù nào, nên đây chắc hẳn là thời điểm thích hợp để hành động.”
Không một chút chậm trễ, Eve giơ tay lên.
“Chủ Nhân! Xin hãy cho em được đi cùng ngài!”
Tôi đã cho phép, cô nàng trông khá dễ thương khi duỗi tay ra đó chứ.
Thám hiểm dungeon là một công việc nguy hiểm, nhưng mọi chuyện sẽ ổn miễn là cô ấy còn ở cạnh tôi.
Cô nàng thở dài nhẹ nhõm khi tôi cho phép cô ấy cùng đi.
“Còn về những người ở lại… Ta nghĩ ta sẽ để Gottlieb nắm quyền."
Vị chỉ huy thận trọng và tài năng của tộc người lùn. Ông ta chính là trưởng quy hoạch của thành phố và là một người có khả năng chỉ huy xuất sắc.
Khi nào ông ta còn ở đây, mọi việc hẳn sẽ được diễn ra một cách mượt mà.
Vấn đề ở đây là, mình nên mang theo tướng nào đây…
Khi tôi đang đắn đo về chuyện này, cánh cửa mở ầm ra.
“Quỷ Vương. Ta đã nghe hết mọi chuyện rồi!”
Thánh nữ với mái tóc màu vàng hùng hổ nói.
Phía trong cái áo khoác màu trắng kia chính là sự hứng thú tột độ.
Hệt như một cô gái trước khi đi picnic vậy.
“Nói thẳng ra, ta cũng không được việc gì khi ở lại đây. Ngươi phải mang ta theo đó.”
Lời vừa rồi không chỉ là quá thẳng thừng, mà còn quá đúng.
Jeanne còn tệ hơn Hijikata về khoản lãnh đạo.
Độ nhanh nhạy của cô không thể nào bằng cậu ta được.
Vậy thì, việc để cậu ta ở lại và dẫn cô nàng này theo nghe có vể khá hợp lí. Tuy nhiên, Hijikata có vẻ không vui khi tôi nói chuyện này với cậu ta.
Hijikata đang được giải trí với những ả vũ nữ ở nhà chứa khi cậu ta nghe được tin tức về dungeon. Hắn ta ngay lập tức đến trụ sở của tôi và cũng đòi đi theo.
Tại sao hắn không ở yên trong cái động bàn tơ nhỏ bé của hắn nhỉ, nhưng tôi không thể tự mình đưa ra câu hỏi kia. Tôi hỏi lí do vì sao hắn muốn đi theo.
“Thần chưa bao giờ thích việc ở nhà. Kể cả khi còn con nít. Bên cạnh đó, thần cũng có hứng thú với mấy cái ‘dungeon’ này.”
Tôi hiểu được ý của hắn. Đó là cách biểu đạt dài dòng hơn cùa việc hắn ta đang chán.
Hắn cho rằng việc hạ sát quái vật trong dungeon thú vị hơn việc phải ở trong lâu đài và huấn luyện lũ goblin và orc.
So với Jeanne, hắn ta rắc rối theo kiểu khác.
Tôi đã cố thuyết phục, nhưng hắn ta chỉ lắc đầu kiên quyết.
“Thần không quan tâm tới việc bị bỏ lại phía sau. Chỉ là nó không công bằng chút nào. Ngài chỉ luôn đem Jeanne bên mình thôi.”
“Đóm là bằng chứng cho việc ta tin tưởng ngươi.”
“Nhưng, xin hãy đặt mình vào vị trí của thần đi ạ. Lần này, thần buộc phải phản kháng. Nếu ngài muốn đưa Jeanne đi, thần muốn có một lí do.”
Và rồi, hắn ta cho rằng tôi chỉ đem Thánh Nữ theo vì những gì cô ả có thể làm vào ban đêm.
“Nếu đã vậy, ta không thể ép ngươi được nữa.”
Hắn ta bật cười.
Tất nhiên, vấn đề không nằm ở chỗ đó.
Và hắn ta cũng biết điều đó. Dù vậy, hắn cùng chẳng hiểu vì sao tôi lại đưa ra quyết định này.
Trong khi tôi suy nghĩ về việc nên trả lời lại như thế nào, một người khác chen vào, khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn.
Đó chính là Jeanne
“Hijikata đúng là một con lợn hạ đẳng. Giữa ta và Quỷ Vương không hề có mối quan hệ kiểu đó. Tuy nhiên, ai biết được rằng chuyện gì sẽ xảy ra trong vài tuần tới chứ.”
Tôi hơi bối rối. Cô ấy đang giận sao?
“Hijikata này, ta vừa nghĩ ra một ý tưởng. Chúng ta nên quyết định tại đây để xem ai là vị tướng mạnh nhất trong Quân Đội Ashtaroth. Và kẻ mạnh hơn sẽ được đồng hành cùng Quỷ Vương. Điều này hoàn toàn hợp lí.”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nghe được mấy lời như ‘hợp lí’ phát ra từ cái miệng nhỏ của cô. Nhưng, tốt thôi. Tôi cũng đang nghĩ tới việc làm cách nào để giao đấu với cô đây.”
Và đó là cách mà mọi chuyện sẽ quyết định. Họ sẽ giao đấu để giành lấy quyền được đồng hành cùng tôi.
Trời ạ, họ không thể nào cư xử phải phép sao?
Nhưng đồng thời, trông khá thú vị đấy chứ.
Toshizou Hijikata, Phó Thống lĩnh của Shinsengumi.
Jeanne d’Arc, Hầu Gái của Orleans.
Vị Anh Hùng nào sẽ chiến thắng?
Bởi vì tôi cũng có chút hứng thú về kết quả, tôi cho phép họ choảng nhau.
Và rồi, tôi giao mệnh lệnh cho Eve.