Mình nên làm gì lúc này đây? Khi cô ấy đặt lưng của mình xuống, cô ấy ngây người. Khi cô ấy đã đưa toàn bộ tài sản lại cho chính quyền, cô ấy đã sống chỉ bằng việc đọc sách.
Dinh thự của Raymond được nhắc đến phần lớn là ở cuối của cuốn tiểu thuyết, vậy nên cô ấy chỉ có thể ở đó trong một khoảng thời gian rất ngắn mà thôi. Thời gian mà cô nhàn nhà trên chiếc gường kia, qua hơn một trăm năm cộng lại tính theo ngày, cũng chẳng nhiều là bao.
Trong thời đại này, chẳng có nhiều nơi mà một người phụ nữ có thể tới mà Carynne đã chán tới chết việc chỉ ở một chỗ. Carynne nghĩ về một chuyến đi dài nếu cô ấy nịnh nọt Isela, nhưng suy nghĩ ấy rất nhanh bị loại bỏ. Cô ấy muốn một chuyến đi chỉ với hai cô gái. Tuy nhiên, cô ấy sẽ phải mang theo ít nhất là năm nữ hầu theo mình.
Cô ấy nhìn vào ngoại hình của Dulan người vừa bước ra với vẻ mặt như dang trầm ngâm về một điều gì nó và nói: “Hãy hộ tống tôi một cách đàng hoàng vào.”
Bởi vì mình còn cần phải nhảy ba bài nữa. Ngoài ra, theo cốt truyện, hắn còn dẫm vào chân một nữ hầu gái và ngã xuống, làm đồ rượu lên đầu cô ta trong cơn thịnh nộ, rồi tiếp là bị những khác khác đang có mặt cười nhạo. Và rồi cô ấy sẽ bị sốc bởi tính khí bạo lực của hắn ta mất.
“…Uh.”
“Và đi cho vững vàng vào.”
“……”
Cho dù anh ta có dùng sức hợp lý lên đôi chân của mình hay không, thì điều gì đến cũng phải đến. Ngay khi cô tặc lưỡi, Carynne đã giúp đỡ được cho Dulan. Mặc dù đã giẫm lên chân của cô hầu gái, nhưng hắn ta vẫn cố gắng không đổ rượu lên người cô hầu ấy.
❀❀❀
“Thưa tiểu thư, người đang làm gì thế ạ?”
“Mm, suy nghĩ về tương lai của bản thân.”
Nancy, người mang bữa sáng tới, thở dài thườn thượt khi thấy Carynne bị phân tâm – bà ấy không hề thích Carynne lúc nào cũng căng não ra cả.
“Xin người đừng suy nghĩ trong thời gian dài như vạy. Chẳng phải để thời gian trôi qua như vậy thật là lãng phí sao ạ? Mọi thứ rồi sẽ ổn khi thời gian trôi qua thôi ạ, vậy nên xin hãy tận hưởng đi ạ. Được chứ?”
Đã hơn 100 năm trôi qua rồi à chẳng có thứ gì ổn cả.
“En…..”
“Thứ gì trong tay người vậy ạ?”
“Ồ, thứ này sao?”
Carynne che lấy đồng xu mà cô tìm được, nhưng nghĩ lại, thực sự không cần phải giấu nó, vậy nên cô đã lấy nó ra. Cuối cùng, những điều này chỉ có ý nghĩa riêng với mình Carynne. Còn đối với người khác, chùng hoàn toàn vô giá trị.
“Tôi mang theo thứ này như là tấm bùa hộ mệnh vậy.”
“Ngay cả khi người đã nghĩ lâu đến vậy, thì cũng chỉ có duy nhất một đường đi mà thôi, đúng không ạ? Được rồi, bây giờ xin hãy dừng suy nghĩ của người lại và ăn sáng nào. Cái áo corset cần được thít chặt đấy, nên xin người đừng ăn quá nhiều.”
Nó ổn sao? Carynne nắm chặt đồng xu. Thứ suy nhất ở bên cô ấy trong suốt 117 năm qua chỉ là một đồng xu. Đó là một cuộc sống chẳng có bất kỳ phương hướng nào nhưng sống như vậy không hẳn là tồi tệ. Khi thời điểm tới, cô ấy sẽ phải ngủ chung giường với Dulan và học thần học cùng với hắn. Khi cô ấy đang suy nghĩ, Nancy đã giật lấy đồng xu và úp nó lại.
“Người nhìn đi, sắp đến lúc rồi. Giờ thì, xin hãy ăn sáng đi ạ.”
Vậy thì lần này, cố ấy có thể thứ một số hành động khủng khiếp.
Ngay khi Carynne quyết định đi một con đường hiểm trở tại cuộc sống này, cô ấy mơ về một tham vọng lớn khi nhìn tách trà được rót đầy bởi nước nóng.
Đối với Carynne, đang sống một cuộc sống tẻ nhạt đến mức tưởng chừng như bản thân sắp phát điên rồi. Sau hàng tá cố gắng, cô càng chắc chắn rằng cuộc hôn nhân với Raymond không phải là một giải pháp.Cô ấy đã bám víu vào đủ mọi phương pháp. Làm việc thiện cũng là một trong số đó. Cô ấy thấm chí đã từng cố gắng bán tất cả gia tài của mình – và thực hiện một chiến dịch gây quỹ.
Dù thế, kết cục vẫn luôn là như vậy. Không, nó còn tồi tệ hơn thế - cô ấy thậm chí còn bị bị giết bởi một kẻ vô gia cư mà cô ấy đã từng giúp đỡ. Nhưng làm việc thiện cũng khá là hấp dẫn. Mặc dù cô đã từ bỏ nó vì đó không phải là một giải pháp, những đôi khi cô ấy luôn suy nghĩ về cách để giúp đỡ người khác cũng như sống một cuộc sống hạnh phúc cho bản thân. Chẳng ngủ lấy một giấc, cô ấy lang thang xung quanh cho tới khi bàn chân mình sưng tấy. Nó cũng xứng đáng dù đó là một nỗ lực chẳng có kết quả.
Nếu làm việc thiện là một điều thú vì, vậy làm việc ác hẳn cũng không ít kịch tính hơn.
Để một hành động được coi là ‘xấu xa’, thì nó phải là một việc khá ghê tởm. Mình nên làm gì đây nhỉ? Carynne cười khúc khích khi nghĩ về việc chinh phục thế giới. Nhưng khi xem xét về phạm vi di chuyển của mình và số tiền mà cô có, Carynne đành phải từ bỏ.
Có khoảng 20 người hầu trong dinh thự. Họ nghe lời cha của cô, nhưng không đủ vâng lời để giết một kẻ nào đó theo lệnh của cô. Để loại bỏ một người nào đó khỏi thế giới này, cô vẫn cần đặt nhiều nỗ lực hơn nữa.
Carynne tặc lưỡi khi nhớ về vô số câu chuyện mà ở đó những người hầu và người giúp việc thề sẽ trung thành bằng cả mạng sống của mình dù bên liên quan chẳng làm gì cả. Cô ấy chỉ có một năm mà thôi. Ngay cả khi cô ấy muốn khuấy đảo mọi thứ lên, điều kinh khủng nhất mà cô ấy có thể làm được là bắt nạt những người hầu. Và tất cả điều đó thật là tầm thường.
Cô ấy muốn thực hiện một tội ác trên quy mô lớn. Mặc dù cô ấy đã thử đốt phá những người làm vườn đã rất nhanh dập tắt nó. Cảm tạ cho điều ấy, nên một vài nỗ lực để tự thiêu của ấy đều thất bại. Tự hại bản thân cũng vô ích. Cho tới trang sách cuối cùng.
Cố ấy cũng đã từng trở thành người thực vật ( bị liệt ) sau khi ngã xuống từ cầu thang. Nằm trên giường mà không nói được lời nào, cuộc đời của cô như thể bị nguyền rủa vậy, khi chết đi cô lại càng cảm thấy nhẹ nhõm.
Khi gợi nhớ về những thời gian đó, cô ấy cảm giác có một sự khao khát nhẹ. Sẽ chẳng có ai chăm sóc một người thực vật một cách chân thành cả. Khi mở mắt nhìn lại về phía mặt trời, cô ấy nghĩ về việc tìm cách trả thù những người đã giết mình, nhưng ý tưởng đó thật vô nghĩa vên nây cô ấy đã từ bỏ nó.
Chẳng có lý do gì để cô trừng phạt những người mà cô ấy chưa từng gặp cả, ngay cả khi cô ấy kiên quyết trả thù, thì mục tiêu cũng đã quá nhiều rồi. Thậm chí Nancy còn từng cắn vào cổ cô ấy nữa cơ. Đột nhiên, dòng suy nghĩ của Carynne dừng lại. Trả thù sao?
Trả thù, đúng rồi, là trả thù.
“….Ah.”
Trong suốt thời gian qua, cô ấy cứ nghĩ rằng bản thân mình đã thử mọi thứ mà cô ấy có thể. Tuy nhiên, điều đó đã sai rồi. Giống như là cô ấy chưa từng quan hệ với Dulan vào ngay ngày đầu tiên, có vô số lựa chọn mà cô ấy vẫn chưa từng thử. Với những lời ca tụng về những điều không chắc chắn của cuộc đời, cô ấy thấy thật lạ khi cô ấy chưa từng đi trả thù cho bản thân mình.
Điều làm thay đổi một con người hay thậm chí là cả thế giới là những con người bên trong đó. Ban đầu, cô ấy đã đọc cuốc sách, sau đó được gặp tất cả là nó vẫn tiếp tục lặp lại. Cô ấy phải yêu. Cô lang thang hơn 100 năm để tìm kiếm tình yêu. Đó là những ngày buồn chán. Những ngày chẳng có chút ý nghĩa nào cả.
Tình yêu không phải là đáp án. Cô đã chán ngấy với những câu hỏi rồi. Giờ chính là lúc để trả thù. Đó là một câu hỏi không thú vị và không có câu trả lời, nhưng giờ cô ấy sẽ tìm kiếm sự trả thù với tư cách là một độc giả.
“Ah!”
Một thứ mà mình chưa bao giờ làm!
Carynne đã nghĩ ra được trò tiêu khiển mới. Nó nhấn chìm cô trong niềm vui sướng. Tại sao đến giờ mình mới thử nó nhỉ?
Tình yêu không phải là thứ ảnh hướng đến con người nhiều nhất.
Mà đó là Cái chết.
Với lần tái sinh lần thứ 117 này, thời gian được quay lại vào sinh nhật lần thứ 17 của cô ấy. Câu truyện bắt đầu với lần sinh nhật thứ 17 của Carynne, người mà thực chất đã 117 tuổi rồi. Tại cuộc sống thứ 117 này của cô ấy, Carynne Haier đã quyết định trở thành một kẻ sát nhân.
Với kế hoạch mới này, Carynne trở nên tràn đầy sức sống.
Tại sao cô ấy chưa từng cô gắng giết người một lần nhỉ? Cô ấy thích thú đến mức chẳng rảnh để suy nghĩ điều ấy. Cô ấy đã chết hơn 100 lần, rồi cô ấy lại tiếp tục giết lần nữa, và lại chết thêm nhiều nhiều lần nữa, nhưng tại sao cô ấy không giết những kẻ khác trước nhỉ? Bởi vì cô ấy luôn là bên phải chịu đựng.
Mặc dù đã phân tích kỹ lương, nhưng việc giết người hẳn nhiên không đơn giản như vậy.
Thế này thì cũng tốt. Khó khăn càng khiến con người tỏa sáng hơn thôi.
Cô ấy thậm chí còn chẳng có đủ sức lực để buộc một con gà lại. Cô ấy còn chưa từng nâng một thứ gì nặng hơn một cuốn sách. Cô ấy đến nhà nguyện bằng xe ngựa và nếu cần phải bước những bậc thang dài, những người hầu của cô ấy sẽ bế cô ấy lên. Vào lúc này, nếu cô ấy không xây dựng sức lực của mình, thì mọi thứ sẽ vô ích thôi.
Nếu là một đứa trẻ thì sẽ dễ dàng thôi, nhưng change có một đứa bé sơ sinh nào trong dinh thự cả. Những người hầu đang mang thai thì không được phép làm việc, vậy nên sẽ không có chuyện có trẻ sơ sinh ở trong dinh thự. Có một cậu bé làm vườn, nhưng chắc chắn cậu ta khỏe hơn Carynne rất nhiều.
Bộ sưu tập trong thư viện khá là lớn, nhưng chẳng có cuốn sách nào có thể giúp cô giết người. Tại thị trấn nhỏ này, vụ sát hại cuối cùng đã diễn ra ngay cả trước khi Carynne chào đời. Carynne cảm thấy rằng việc giết người bằng chính tay mình sẽ rất khó khăn trong lúc này, vậy nên trong một lúc, cô ấy trở nên chán nản nhưng ngay sau đó nó đã được chuyển thành niềm vui và sự phấn khích.
Có vô số cách để giết một người. Bản thân cô ấy đã chết theo rất nhiều cách. Cô ấy chính là sách giáo khoa, cô ấy chính là bằng chứng sống, vậy nên giải pháp chính là bản thân Carynne.
Ngoài sự buồn chán, Carynne chẳng sợ điều gì. Ngay cả khi cô ấy sẽ bị bắt, vì cô ấy sống vĩnh cửu, nên tất cả những gì cần thiết là thiết lập lại mọi thứ mà thôi. Hơn thế nữa, cô ấy biết rất rõ về thói quen cũng như khẩu vị của mọi người và thời gian thì dài kinh khủng. Cơ hội chẳng bao giờ là hết. Ai nên là kẻ đầu tiên nhỉ? Carynne nhớ lại về những người xung quanh với trái tim đập thình thịch.
Carynne bản chất là người từ thế giới bên ngoài xuyên vào thế giới bên trong cuốn sách.