"Mmmh."
Isella mở mắt ra. Cô ả cảm thấy một cơn đau đầu. Ả đang ở đâu vậy? Buổi gặp mặt tối qua đã mất quá nhiều thời gian, vậy nên sau đó, cô ta được dẫn đến một phòng dành cho khách mà cô ta sẽ ở đó trong quãng thời gian cô ả ở dinh thực nhà Haier.
“Ngay cả phòng cho khách ở đây cũng thật nghèo nàn.”
Lưng cô ta đau nhói. Không giống chiếc giường mềm mại mà Isella thường nằm, chiếc giường này được lót bằng rơm thứ mà chỉ khiến cho toàn thân cô ta đau nhức. Bầu trời vẫn còn mờ ảo như tờ mờ sáng, và khi cô ta mở cửa sổ, hơi lạnh phả xuống đầu cô ta. Những bông hoa trong vườn chỉ vừa mới chớm nở, những giọt sương sớm còn đọng lại trên đó.
Tất cả những thứ này rồi một ngày nào đó sẽ thuộc về gia đình họ. Khi nghĩ đến điều này, Isella ngàng càng cảm thấy yêu thích vùng đấ của Haier này. Cô ta sẽ trở thành một quý phu nhân tuyệt vời. Và rồi cô ta sẽ trở thành một nàng dâu tương xứng với Raymond.
“Huh?”
Cái cổ của cô ta cảm giác thật trống vắng.
“Hảảả?”
Chiếc vòng cổ mà Raymond đã tặng ả.
Không. Món quà của mình. Sir Raymond sẽ thất vọng mất. Vòng cổ của mình. Anh ấy mới chỉ mua cho mình gần đây thôi mà.
Isella vội vàng nhìn qua cái gối của mình. Không có bất cứ thứ gì hết. Tầm nhìn của cô ta trở nên trắng bệch.
Không. Có phải con ả Haier đã lấy mất cái vòng của mình không? Nhưng điều đó không thể xảy ra được. Hay liệu có phải là một nữ hầu hay một người phục vụ đã lấy nó không? Tao sẽ bắt mày và rồi giết mày. Nhưng nếu bọn chúng giả vờ vô tội thì sao? Nếu thủ phạm đã bỏ chạy thì sao? Đó là một món đồ quý giá mà một người bình thường không thể chạm tới được cho dù họ có cố gắng và kiếm thật nhiều tiền trong cuộc đời họ đi chăng nữa. Ôi, ôi cái vòng cổ của mình.
Isella cúi mặt xuống, nép mình trên mặt đất. Mình đã đánh rơi nó sao? Mình nên làm gì đây? Không, ai là kẻ đã…
Cốc cốc.
“Là ai?”
“…Tôi mang nước tới cho người rửa mặt, thưa Quý cô.”
Cánh cửa được mở. Một người hầu da đen mang nước nóng tới. Isella chẳng hề trong tâm trạng muốn rửa mặt, nhưng cô ta ngay lập tức bắt lấy người hầu gái và tra hỏi.
“Ai là người đã mang tôi về ngày hôm qua.”
“…Là tôi ạ. Người không thể đi được vì người đã quá chén và quá buồn ngủ, vậy nên…”
“Ai đã lấy cái vòng cổ của tôi?”
“Xin thứ lỗi ạ?”
“Vòng cổ của tôi đã biến mất rồi!”
“Tôi chỉ cất quần áo của người vào tủ thôi, thư Quý cô.”
Isella vội vàng tìm kiếm bên trong tủ, nhưng chẳng có cái vòng cổ nào. Sự tức giận bùng lên trong cô ả, và cô ta tát vào má cô hầu gái.
Chát!
Móng tay của Isella cào lên làn da đen ấy.
“Tìm nó ngay lập tức! Bất kể thế nào đi nữa!”
Isella hét lên bằng một giọng giận dữ. Cô hầu gái ngẩng đầu lên, ôm một bên má khi nhìn Isella. Lúc này, Isella chẳng nói được lời nào. Hầu gái đó – cô ta đang chế giễu. Trong khi Isella đang giận tái người với đôi mắt mở to, cô hầu gái đã cười nhạo ả với đôi môi kéo nhếch lên. Cô ta đang cười. Một con hầu gái đang cười vào mặt Isella.
“Nếu thứ đó không tìm thấy được, thì chẳng làm được việc gì nhỉ.”
Isella nắm lấy tóc cô hầu đó, nhưng ngay vào lúc đó, cánh cửa bật mở. Carynne, vẫn đang trong chiếc váy ngủ, nhìn Isella và cô hầu gái với vẻ mặt ngạc nhiên.
“…Chuyện gì đang xảy ra ra vậy?” Carynne hỏi Isella.
“Chiếc vòng cổ của tôi đã biến mất rồi!”
“Gì cơ? Quý cô Isella, xin hãy giải thích từ từ được không. Ý cô là cái vòng cổ nào vậy?”
“Chính là vậy đó – cái vòng cổ của tôi biến mất rồi. Tôi đã để nó trong tủ nhưng nó đã biến mất rồi. Cô hầu gái của cô chính là nghi phạm đó.”
Isella nói những việc này khi cô ả giấu đi những móng tay đã cào lên cô hầu đó.
“Được rồi. Vậy tôi sẽ huy động toàn bộ hầu gái và người hầu để tìm ra thủ phạm. Vẫn còn chưa tới bình minh, vậy nên xin hãy mặc quần áo vào trước, Isella.”
Isella im lặng. Carynne không phải là người duy nhất đến sau khi nghe thấy vụ náo động. Những người hầu gái và những người hầu của dinh thự Haier đang nhìn vào cô ta với sự khinh thường, trong khi những người làm việc dưới trướng của cha cô ta lại nhìn ả với vẻ thương hại.
Khi cô ta cố gắng kìm lại những cảm xúc đang chực trào ra, Isella đã rơi nước mắt.
“Và tôi muốn cho cô biết rằng Nancy đã ở bên cạnh tôi suốt một thời gian dài trước đó rồi.”
Trước những lời lẽ với mục đích nhằm xoa dịu nỗi lo của cô ả, khiến ngay cả Isella đang tức giận, cô ả cũng chỉ cúi đầu xuống.
❀❀
Dù là lục soát cả dinh thự suốt một ngày, nhưng chiếc vòng cổ vẫn không xuất hiện. Isella cắn móng tay. Từ vườn đến tất cả khu ở của người hầu và cả phòng của Carynne, ngay cả là ở dưới những tấm thảm, dưới những tán cây và trong mọi ngóc ngách, chiếc vòng cổ chẳng hề xuất hiện ở nơi nào cả.
Isella cứ khăng khăng rằng căn phòng của Lãnh chúa cũng nên được khám xét, nhưng Verdic vội vàng ngăn cản cô ả làm điều đó. Lúc này, cô ta bật khóc.
“Cha ơi, con phải làm gì đây…”
“Sao lại hỏi ta trong khi con chẳng thế giữ nổi một cái vòng cổ lúc ngần này tuổi rồi?”
Verdic yêu con gái ông ta, nhưng ông ta chẳng thể làm gì ngoài việc cau mày trước sự xáo trộn mà cô ta đã gây ra vào sáng sớm nay. Vì ông ta đang phải giải quyết một thương vụ kinh doanh phúc tạp, nên ông ta chẳng hài lòng về điều này.
Sao con bé có thể làm ầm ĩ lên về một cái vòng cổ chẳng có mấy giá trị khi mà từng lời nói một đều phải lựa chọn một cách cẩn trọng chứ? Chẳng phải đó chỉ là một trong số các món quà và còn chẳng là một cái nhẫn ư? Verdic có thể dễ dàng hình dung ra cảnh tượng Raymond yêu cầu ‘món trang sức đắt nhất’ trong cửa hàng với một biểu cảm lạnh lùng.
“Nhưng đó là từ Sir Raymond…”
Verdic thương tiếc Isella, nhưng đồng thời cũng xót xa cho sự non nớt của cô ả. Cô ta là đứa con gái mà ông ta đã dày công chăm xóc lúc tuổi xế chiều, vậy nên ông ta muốn nuôi dạy cô ta một cách tử tế và gả cô ả cho một người đàn ông tốt. Khi ông ta nhìn vào đứa con gái đang hoảng loạn của mình, ông ta ngậm lại những lời trách móc định hướng thẳng về cô ta.
Mắng thì dễ mà uốn nắn thì khó. Đứa trẻ này chưa từng phải chịu một lời trách móc hay bị bỏ rơi lần nào. Verdic lặp lại những gì mà ông ta đã nói với Lãnh chúa, rằng cha mẹ nào cũng mong muốn điều tốt đẹp nhất cho con cái của họ.
Một người bạn đời tốt đẹp là những gì mà cha mẹ mong muốn mang lại nhất cho con của mình, và dựa trên chú giải này, tài sản tốt nhất mà Verdic có thể cho Isella chính là Raymond – thậm chí tài sản này còn có thể quá tốt đối với cô.
Mối hôn sự của hai người họ, thứ vốn phải được cân bằng hoàn hảo giữa sự trao đổi của của cải và danh dự, bắt đầu nghiêng dần về phía Raymond do những thành công liên tiếp của anh ấy.
Thêm vào nữa, khi Raymond được phong làm người kế vị nam tước sau khi người con trai cả của nam hước hiện tại đã ngã xuống vì bạo bệnh, Raymond sẽ trở thành một trong số những ứng vử viên được dòm ngó nhất trong xã hội thượng lưu dù chỉ là con trai thứ hai của một gia đình nam tước sa sút.
Những thành công rực rỡ mà vị hôn phu đạt được thực sự đã gây những ảnh hưởng xấu đến mối quan hệ của anh ta với Isella. Một cuộc đính hôn sẽ chỉ đơn gian như vậy – một lời hứa mà thôi. Nó hoàn toàn khác hẳn với việc kết hôn. Và nếu như sự đính hôn này quá nghiêng về một phía, vậy thì nó sẽ nằm trong tình thế bị đe dọa.
Gia chủ Evans đã bắt đầu cảnh giác với Raymond. Nên cuối cùng, ông ta cố gắng mua mảnh đất quá đắt đỏ này để có thể tương xứng được với thứ hạng của bên còn lại, nhưng đứa con gái chưa trưởng thành này của ông ta lại gây náo loạn chỉ vì một cái vòng cổ.
“Món quà mà Sir Raymond rất đẹp đẽ, cha biết, nhưng nếu con thấy buồn về việc đó thì cha có thể lấy một cái khác tương tự cho con. Nhưng con không nên làm phiền Lãnh chúa Haier hay mắc lỗi lầm ở nơi này mà chẳng có một lý do nào cả.”
“Ngay cả khi chúng trông giống nhau thì đó cũng phải là từ anh ấy.”
“Nhưng đến tận cuối cùng, đó là lỗi lầm của con mà.”
“……”
Isella trở nên ủ rũ và quay lại phòng của mình.
Scritch, scritch.
Khi cô ta bước đi, một âm thanh có thể nghe thấy được đến từ những phiến đá cũ kỹ của dinh thự này, như thể những con chuột đang lùng sục vậy. Isella đã phát ốm và quá mệt mỏi với nơi này.
Đến cuối cùng, cô ta chẳng thể tìm thấy nó.
Đã lâu lắm rồi quần áo và đôi tay cô ta mới bẩn đến như này. Cô ta đã tìm kiếm chiếc vòng cổ của mình cả ngày, và giữa lúc đó cô ta còn thay đổi sang đôi giày lao động kém chất lượng mà những người hầu dùng, nhưng ngay cả chúng cũng biến thành một đống hỗn lộn. Thật đáng thở dài.
“Sir Raymond… Anh ấy sẽ thất vọng mất.”
Cô ta chỉ muốn gặp Raymond khi đeo lên chiếc vòng cổ đó. Ở nơi này. Trong dinh thự này sẽ sớm trở thành của cô này, và rồi chờ đợi Raymond đi nghỉ ngơi khi anh ất mệt mỏi. Vào thời điểm ấy, cô ta sẽ chứng minh rằng mình là một người có đủ tư cách để trở thành một nữ quý tộc người sẽ quản lý vùng lãnh thổ này.
Sau đó, cô ta mở cửa.
Isella đã tìm thấy được chiếc vòng cổ của mình.
Nó kia rồi. Chiếc vòng cổ của mình kia rồi. Đúng như mình đoán, là ả phụ nữ kia đã lấy nó.
Chiếc vòng cổ được treo trên cổ của một nư hầu gái. Còn người hầu gái kia, đứng như một con ma-nơ-canh rẻ tiền, chẳng phù hợp với cái vòng cổ sang trọng chút nào.
Tuy nhiên, Isella chẳng thể hướng sự tức giận của mình về cô hầu gái đó được nữa.
Bởi vì chẳng còn phân thân thể nào bên dưới cái cổ của cô hầu gái đó.
Isella che miệng mình lại. Một tiếng hét thất thanh vang lên.