Resetting Lady

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 01 - 01 - Chiếc vòng cổ của Isella (5)

Cô ấy đã bị nhấn chìm trong vùng biển tối đen như mực này hơn một trăm năm rồi. Đó là một giấc mơ mà Carynne không ngừng chìm xuống dưới, có một sợi dây buộc quanh cổ cô ấy, và đầu còn lại của nó nối với một tảng đá. Giống như việc không khí để cô ấy hô hấp đã biến mất bên dưới mặt biển, cảm giác của chính bản thân của ấy đối với cảm xúc, triết lý, lý trí – mọi thứ đều nhạt nhòa dần. Đó là một không gian huyễn hoặc nơi cô đang ở.

Mặc dù vậy, điều này vẫn ổn. Theo tình thế này, điều đó có nghĩa là chẳng còn điều gì quan trọng với cô ấy nữa.

Mặc cho mọi thứ có bắt đầu với một ý tưởng hay không, liệu rằng con mèo trong chiếc hộp đó đã chết hay chưa, liệu rằng đó là bóng tối hay chỉ là một con chim sẻ trong nơi hang đá này, chẳng còn gì quan trọng nữa!

Khoảnh khắc của sự bồn chồn dường như là vĩnh viễn, cùng sự tuyệt vọng ngột ngạt của nó. Khả năng của việc xảy ra một thực tại rằng tất cả những giấc mơ dài hơn một trăm năm kia chỉ là một ảo tưởng – tựa như một chiếc thòng lọng thắt chặt trên cổ cô.

Thụp.

Khi máu không ngừng chảy, tâm trí cô ấy trở nên rõ ràng hơn và sự kích động của cô ấy giảm dần.

“Hiiic… hicc… mẹ kiếp…”

Máu chảy dài trên trán cô. Nước mắt ứa ra. Khi lê bước băng qua hành lang, cô ấy rơi cả nước mắt và máu.

Tất cả mọi người. Hãy đi chết đi.

Làm ơn đấy.

Tôi sẽ giết tất cả những kẻ có thể giết tôi.

Nếu vậy thì không một ai có thể giết được tôi lần này nữa.

Hãy bắt đầu bằng một ngọn lửa. Thiêu cháy tất cả bọn chúng. Bằng bất cứ giá nào, hãy xem liệu nó có tiếp tục như mọi khi nó vẫn vậy không, liệu đó có phải là một ảo tưởng hay không, liệu có có phải là một vấn đề trong khóa huấn luyện hay không? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình giết tất cả những người hầu? Liệu các thảm tử và những thanh tra sẽ tới để điều tra không? Mình muốn được nhìn thấy điều đó, những sẽ có kẻ tới phá đám mình mất. Lần tới, mình sẽ giết Nancy và chỉ ở yên trong phòng Isella. Đó sẽ là thứ mình nên làm. À, nhưng nếu điều đó xảy tới, mình sẽ không thể giữ lời hứa ‘chết bởi bàn tay của Nancy’ vào lần tới mất.

“Tiểu thư của tôi ơi?”

“……”

“Người bị thương ạ?”

“…Ta vấp ngã thôi.”

Bowen, một người hầu, đã rất ngạc nhiên. Đã lã một khoảng thời gian trôi qua khi Carynne tự gây tổn thương cho bản thân mình. Lẽ ra sẽ chẳng có ai đi qua hành lang này cả, nhưng vì lúc này Carynne chạm mặt Bowen, thời gian tối hẳn đã trôi qua rồi.

Qua phía chân trời bên ngoài cửa sổ, có thể lờ mờ nhìn thấy được mặt trời mọc. Rất nhiều thời gian đã trôi qua rồi. Những người hầu bắt đầu đi lại. Thật khó chịu mà. Bowen giữ lấy cô ấy, nhưng cô đã hất văng bàn tay đang giữ cô ấy lại. Cô chỉ muốn được đi ngủ mà thôi.

“Có máu đấy, thưa tiểu thư.”

“Tôi biết.”

“… Mặt của người bị thương rồi.”

Thật là khó chịu, cố gắng để gây điểm ngay cả thế này ư!

Với khuôn mặt ửng hồng, Bowen nắm lấy cổ tay của Carynne. Thật trơ tráo. Lông mày cô ấy nhíu lại. Người này tất nhiên muốn dành sự quan tâm dành cho cô ấy. Tuy nhiên, ‘ngay bây giờ’ cô ấy chẳng còn quan tâm đến ham muốn hay tình yêu của bất cứ ai nữa.

“…Ha, t…thật vụng về.”

Cô nghe thấy tiếng nói lắp quen thuộc.

Thấy chưa, nhìn đi. Thật khó chịu. Carynne rũ bỏ Bowen đang cứng đờ. Dullen đang trên đường chuẩn bị cho thánh lễ vào lúc rạng động. Bowen vội vàng cúi đầu.

“Quý cô Isella sẽ không thể ra ngoài để ăn sáng, vậy nên hãy mang đồ ăn tới phòng của cô ấy. Ta sẽ tập chơi đàn harpichord vào sáng này. Một khi Quý cô Isella thức dậy, hãy đưa cô ấy tới phòng nhạc.”

Carynne chỉ dẫn ngắn gọn cho Bowen rồi đuổi anh ta đi. Anh ta càng ở lại lâu, thời gian lề mề của Dullan càng kéo dài hơn. Thật mệt mỏi mà. Carynne ấn lên cái trán đau nhói của mình bằng một tay.

“E-Em đang bao, che cho cậu ta, đúng không?”

“Anh có muốn tôi làm như thế không?”

Bộp.

Carynne vỗ nhẹ vai hắn một cái. Nếu hắn ta muốn nổi cơn ghen, thì hắn ta phải thể hiện cho đàng hoàng, nhưng thay vào đó hắn lại là một gã chỉ biết thở dài. Đến cuối cùng, dù hắn biết rằng người phục vụ ấy chỉ nắm lấy cổ tay của Carynne bởi vì lo lắng, dẫu vậy hắn vẫn chẳng thế nói rằng, ‘Sao người dám động vào vị hôn thê của ta!’ với sự ghen tuông được.

Mà thay vào đó, Dullan đã phóng sai mũi tên về phía Carynne. Thay vì đối với người phụ vụ, hắn ta lại càu nhàu với vị hôn thê của mình.

“Mau đi đi. Tôi sẽ tìm mượn thuốc thoa trong phòng anh và rồi đi ngủ. Cửa phòng anh có đóng không?”

“K-Không.”

“Vậy được rồi.”

Khi Carynne chuẩn bị đi về phía phòng của Dullan, hắn ta đã ngăn cô lại.

“Tôi biết nó ở đâu rồi.”

“…Tôi chư,a từng nói với em mà.”

Cô ấy biết nhiên hơn cả những gì mà hắn nghĩ. Mặc dù vậy, Carynne chẳng thể lên tiếng vì cô ấy không thể chứng minh được điều đó.

Dullan nắm lấy cổ tay của Carynne và đi thẳng về phòng của hắn. Liếc nhìn hắn, cô ấy không thể nói được rằng, ‘Tại sao anh không đi dự thánh lễ sáng nay đi?” khi hắn quyết định sẽ chăm sóc vị hôn thê bị thương của mình như thế này được.

Carynne khẽ thở dài. Để làm gì chứ? Trông như hắn đang cố gắng để ghi điểm với cô vậy. Thật khó chịu làm sao.

“…Tôi sẽ không làm chuyện đó với anh đâu-“

“I-Im lặng đi.”

Hắn bối rối.

Carynne vỗ nhẹ Dullan đang xấu hổ. Đáng tiếc là cô ấy không định sẽ có một mối quan hệ với hắn ta trong vòng lặp này, nhưng cô không thể nói ra điều đó được.

“…Đau quá.”

“……”

Tại sao hắn ta không hỏi rằng cô ấy bị đau ở đâu hay liệu cô ấy có ổn hay không. Chậc. Dullan chỉ bôi nước muối và một số loại dược liệu lên trán của Carynne mà thôi. Trông có vẻ như hắn sẽ định dùng cái hộp đó vậy.

Với cảm xúc lãng mạng vụng về như vậy, Carynne nghĩ rằng mọi thứ có thể sẽ diển ra khá là vui. Cô ấy đã hẹn hò với rất nhiều người trong một thời gian rất lâu rồi. Đó chẳng phải là điều gì đó mà cô ấy dự định làm, nhưng việc vun đắp mối quan hệ với Dullan có thể trở thành gia vị cho mọi thứ. Nó chẳng ảnh hưởng đến trái tim già cỗi của cô ấy đâu, nhưng những cảm giác vụng về này đủ để khơi dậy tâm trí cô ấy.

“Em dễ sẽ c,ó một vết sẹo đấy… có thể lắm.”

“Thật sao?”

“……”

Liệu đó sẽ trở thành một vấn đề khi cô ấy định quyến rũ Raymond? Carynne nghiêng đầu sáng một bên và nhìn vào gương. Cô ấy không muốn từ bỏ giấc mơ vĩ đại của mình là ‘cắt cổ Raymond’ đâu. Anh ấy khá là tỉ mỉ về khuôn mặt, vậy nên họ sẽ chẳng hợp nhau nữa nếu cô ấy tăng cân hay bị bỏng. Quả nhiên, đàn ông vẫn chỉ là đàn ông mà thôi.

“Dẫu vậy, tôi vẫn xinh đẹp, phải không?”

“…G-Gì cơ?”

“Không ư?”

 “… Ha.”

Chẳng cần phải nói.

Carynne kéo mạnh quần áo của Dullan. Môi cô phủ lên đôi môi mỏng của hắn. Nó khá là lạnh.

“T-Thế quái nào…?”

“……”

Dullan trông vẫn còn bối rối. Cô lại hôn hắn. Liếm nhẹ hắn bằng lưỡi của mình. Trong khi hôn hắn, cô tưởng tượng khi hắn trở thành một cái xác chết. Chả phải anh bị ám ảnh lắm sao. Vậy thì hãy đánh cắp tôi đi. Đưa tôi tránh xa khỏi nam chính – khỏi Raymond đi.

…Và rồi chết vì tôi đi.

"Không ư?"

Sẽ thật tuyệt biết bao nếu anh bị mê hoặc bởi tôi.

Mê mẩn đến chêt luôn.

❀❀❀❀❀

“Ôi trời – Lạy chúa, cô ổn chứ.”

“Vâng, nó không tệ như vẻ bề ngoài của nó đâu.”

“Đó là vì cô phải trở về vào lúc quá muộn vào đêm như vây… Trời đất.”

Isella luống cuống vì cô ấy.

Tuy nhiên, do bản tính của mình, thay vì tiếp tục chú ý đến người khác, cô ả lại sớm chuyển sang khoe mẽ về bản thân mình. Bên cây đàn harpsichord, Carynne đã chuyển bản nhạc mà cô ấy đang chơi thành một bản nhạc không đòi hỏi nhiều kỹ thuật để làm âm nền.

Isella ngồi cạnh Carynne và nói chuyện với cô ấy. Về chiếc vòng cổ mà cô ả đã được đoàn tụ, về vị hôn phu đã tặng cô ta món phụ kiện này. Không khí của buổi sáng thật sảng khoái, Isella vui vẻ ngáp dài một cách nhẹ nhõm sau khi đã tìm thấy sợi dây chuyền của mình.

Raymond đã đưa vật này cho cô ta. Anh ấy cũng đưa vật khác cho cô ta nữa. Hôm nay giọng cô ta líu lo tựa như tiếng chim hót vậy.

Đúng vậy. Thật đẹp làm sao. Tôi cũng từng thích Raymond đấy. Vào khoảng một trăm năm trước, tôi cũng đã nói những lời tương tự như vậy.

Carynne nhắm mắt lại. Đã từng có lúc cô cảm thấy thương hại cho Isella. Nhưng cô ấy chẳng còn quan tâm nữa. Cô ta khác biệt hoàn toàn so với Dullan, về hình dáng, cách nói chuyện, hay lý lịch của họ. Tuy nhiên, cô ả cũng giống Dullan. Không yên tĩnh được.

“Cô hẳn rất là hạnh phúc.”

“Tất nhiên rồi. Cha tôi cũng không thể không ngưỡng mộ tất cả chúng và ông ấy không thể tin được chúng quý giá đến đến cỡ nào.”

Đó là một lời khen của một thương gia. Có lẽ ông ta không muốn con gái của mình để ý, mặc dù chính bản thân Isella cũng chẳng thể nhận ra – ý nghĩa của những món quà này. Dây chuyền, váy áo, vải lụa. Tất cả chúng đều có giá trị, tuy nhiên chẳng có lấy một chiếc nhẫn nào biểu thị cho lời hứa hôn nhân cả.

Mối liên kết giữa Raymond và Isella rất yếu ớt. Verdic, người khá nhạy bén tại vùng nông thông này, đã đưa đề nghị đính hôn với người anh trai đang gặp khó khăn về tài chính của Raymond, và vậy nên cậu con trai thứ hai của gia đình nam tước đành phải ngoan ngoãn tuân theo mệnh lệnh.

Nói chính xác hơn thì, sẽ chẳng sai chút nào khi nói rằng chẳng có gì được nói giữa bọn họ cả - chẳng có giao ước nào được thực hiện và cũng chẳng có lấy một chiếc nhẫn nào được trao đổi trước sự chứng kiến của các nhân chứng cả. Dù vậy, Isella và Verdic sẽ chẳng đính chính với bất cứ ai rằng họ mới chỉ hứa hôn cả.

Đó chính là kiểu mối quan hệ vậy đấy.

Tất nhiên, đó là điều mà Carynne không nên biết vào lúc này. Bây giờ, tất cả những gì cô cần làm là nhìn Isella như thể cô đang ghen tị với người thiếu nữ trẻ này. Mỉm cười hoặc trông thảm hại hoặc là cả hai.

Bất kể cô ấy cảm thấy thế nào thì, bất cứ khi nào ánh mắt họ chạm nhau, bất cứ khi nào cô ấy nhìn vào quần áo và phụ kiện của Isella, bất cứ khi nào cô ấy chớp mắt, bất cứ khi nào cô ấy hé môi để nói. Tất cả đều đã được tính toán để thể hiện lòng đố kỵ.

“Quả nhiên, nam tước là một điều gì đó khác hẳn. Tôi rất thích món phụ kiện mới mà Cha đã tặng tôi, nhưng…”

Isella đáng thương. Chẳng khác gì một kẻ ngốc đang tìm kiếm tình cảm từ những món quà tặng, không khác gì ngoài một người phụ nữ cảm thấy thích thú vì những sự phù phiếm. Cô ta còn trẻ, và cô ả thật ngu dốt, và điều đó được phản ánh thông qua việc cô ta làm ngơ trước sự tham nhũng của chính cha ả, sự tàn ác của ông ta nữa.

“Carynne – tôi có thể gọi cô là Carynne được không?”

Cô ấy đã thành công rồi. Mở quạt, Carynne cười tít mắt.

“Tất nhiên rồi, Isella.”

Và cô nhớ lại ký ức về việc Isella đã bị sỉ nhục vì dám hỏi điều tương tự này với con gái của một bá tước sau này. Carynne đang rất mong chờ sự kiện đó.

Không thể đoán được điều gì tự nụ cười của Carynne, Isella rất vui mừng, đối xử với thiếu nữ trẻ đối diện một cách rất thẳng thắn y như vậy.