Công việc làm ăn phát đạt.
Donna sinh ra và lớn lên ở nơi này, và khi họ tới, đôi mắt của cô ấy mở to để nói rằng nơi này không phải như thế này dù mới chỉ cách đây ít lâu mà thôi. Ở đó trước đây không có con đường nào như vậy – đúng hơn thì, đó là một bãi rác.
Mọi nơi mà họ đi tới, cô ấy đều phải thốt lên ngạc nhiên. Những cải tiến diễn ra hết sức nhanh chóng. Chắc chắn rồi, gia đình Evans, những người dù mới ở đây không lâu, đã tiếp tục chuyến đi săn cần mẫn của mình.
“Nhìn đằng kia kìa, ồi trời ơi… Một gánh xiếc lớn như vậy tới thị trấn này sao.”
“Đúng vậy.”
Thay vì lấy đi quả cherry là dinh thự nhà Haier, gia đình Evans đang cố gắng giành lẫy lãnh thổ giành cho mình. Đó là lý do tại sao thái ấp đã được phát triển một cách điên cuồng như vậy nhờ vào sự giàu có và kỹ thuật khổng lồ mà nhà Evans đã đổ ra.
Các cư dân của thái ấp đều rất bối rối, nhưng rồi họ không thể rời mắt khỏi những thú giải trí cùng sự giàu có được cung cấp này, và họ bí mật bắt đầu ủng hộ gia đình Evans.
Ngay cả Donna, người chẳng hề che dấu sự thù địch của mình với nhà Evans, cũng thể hiện sự phấn khích trước cảnh tượng mà mình đang nhìn thấy. Cô cầu xin Bowen.
“Xin thứ lỗi nhưng… Ngài Bowen à…”
“……”
“…Được rồi.”
Khi hai thiếu nữ nhìn vào Borwen với đôi mắt sáng rực, anh ta đành phải kiểm tra thời gian một lần nữa và đi mua vé, đồng thời nhắc nhở họ rằng họ không được trở về muộn.
“Vẫn còn một ít thời gian sau đó mà, vậy nên chúng qua hãy đi quanh thị trấn một lúc nữa nhé,” Carynne nói.
“Vâng ạ.”
Số lượng người tăng lên, và người cha già của Carynne – người chẳng hề giỏi kinh doanh chút nào – cùng vị hôn phu vụng về của cô ấy đã bị ăn thịt bởi những tên buôn lén lút đến từ thành phố. Cô ấy đã biết về những sự thật đó, nhưng cô ấy không nghĩ đến việc can thiệp vào nó trong cuộc sống này.
Rất nhanh chóng thôi, gia đình Haier đang rơi vào cảnh hoang tàn. Và đó chỉ là một chuyện nhỏ đối với Carynne lần này. Gia đình sẽ bị phá sản, mọi thứ sẽ bị tịch thu, bữa ăn của họ sẽ trở nên nghèo nàn, Dullan sẽ phải trở về tu viện trên núi, và vị lãnh cháa của thái ấp hoang vắng này sẽ chết trong đau đớn.
Đó chỉ là một bi kịch đủ tốt để có thể làm tăng thêm vẻ đáng yêu đáng thương của nữ chính mà thôi.
“Đường phố thực là đông người quá!”
Bowen vội vàng theo sau hai thiếu nữ, những người đang chạy giữa dòng người trong con phố này. Khi Carynne chọn đồ này và vật kia, Bowen sẽ là người trả tiền và mang đồ đi. Sau đó, khi anh ta nhìn lên một lần nữa, họ đã đột nhiên ở một nơi khác đằng xa rồi.
Người phục vụ nhanh chóng bị rút cạn hết năng lượng.
“Chậc, chậc. Chắc chắn rồi, đàn ông mà chỉ làm mấy việc nhẹ nhàng thì sức chịu đựng cũng chỉ có bấy nhiêu thôi.”
Donna mỉm cười khi bước vào cửa hàng thợ làm mũ trước tiên, theo sau là Carynne. Không vào bên trong cửa hàng, Bowen đợi ở bên ngoài – thật khó xử khi để anh ta bước vào vì cửa hàng này chỉ bán toàn đồ dành cho phụ nữ.
Chất đầy những thớ vải bồng bềnh, đồ trang trí hài hòa cùng với nhiều kiểu dáng mũ khác nhau, đây chính là nơi khiến người ta phấn khích. Bên cạnh những chiếc mũ, họ còn bán cả những phụ kiện và dụng cụ may vá giá bình dân nữa.
Carynne là con gái của lãnh chúa thái ấp, vậy nên cô ấy không thực sự là ‘mua’ đồ cho lắm. Những món đồ tốt nhất vốn đã được cống nạp cho lãnh chúa rồi. Thay vì mở những cửa hàng riêng như thế này, những người thợ may giỏi nhất và những người thợ thủ công lành nghề nhất đã được định để làm việc trong dinh thự rồi.
Tuy nhiên, ngoại trừ chất lượng thực tế của các mặt hàng, cô ấy nhận thấy rằng có một sức hấp dẫn độc đáo khi đi vòng quanh như thế này. Đó là một loại thú vị khác. Thay vì mua đồ cho bản thân, cô ấy hoặc là nhìn những người hầu của mình hoặc là mua đồ cho họ.
Giữa những nếp vải, Donna thì thầm khi nhìn ra bên ngoài qua cửa kính của cửa hàng.
“Những người hầu nam chẳng làm được bao nhiêu việc cả, và họ chỉ gây phiền nhiễu khi chỉ cố gắng để trông thật ngầu thôi.”
“Vậy sao?”
“Vâng ạ.”
“Nhưng tất cả hầu nam đều phải làm những công việc nặng nhọc mà, đúng chứ?”
“Mang trà, xách hành lý hay mở cửa cho khách ấy ạ?”
“Sao em khó chịu với cậu ta thế?”
“Có rất nhiều việc phải làm, nhưng người xem. Chúng ta được đi ra ngoài thế này đều là nhờ ơn của Tiểu thư cả.”
Cô ấy đội chiếc mũ lại rồi xoay người.
"Không đâu.”
Donna phụng phịu và nhăt lên một cái nắp ca-pô khác. Chiếc mũ vành rộng màu xanh da trời trông khá hợp với mái tóc nâu của Donna. Khi nhìn vào gương, cô ấy mỉm cười như thể cô ấy biết được điều ấy, nhưng Carynne lắc đầu.
“Mùa hè tới đây sẽ khá nóng đấy, vậy nên một chiếc mũ boater sẽ thích hợp một chiếc mũ ca-pô làm bằng vải. Vành mũ ca-pô sẽ che được khuôn mặt của em, nhưng vải sẽ hấp ẩm, nên tóc của em sẽ bết đầy mồ hôi đấy.”
“Mùa hè sắp tới này ạ?”
Chính xác mà nói, cô ấy không nên so sánh với [ mùa hè khác ] bởi vì cô ấy không hề biết bất cứ cái nào khác. Tuy nhiên, cô ấy biết rằng những người hầu, những con buôn và nhiều người khác sẽ lén lút lăn ra dưới cái nóng trong khi xắn tay áo và ra ngoài mà chẳng mặc đồ lót.
“Đúng, đó chính là những gì ta đã nói. Dù sao đi nữa thì, em nghĩ gì về Borwen?”
“Không phải là em không thích Ngài Borwen đâu.”
Khi so sánh chiếc mũ ca-pô màu xanh da trời với chiếc mũ boater làm bằng rơm, Donna liếc nhìn người hầu nam.
“Chỉ là… em nghĩ rằng có quá nhiều người hầu nam so với số hầu nữ rồi. Trên thực tế thì, hầu nam làm ít viêc hơn hầu nữ mà, đúng chứ ạ? Hầu nữ thì có quá nhiều việc phải làm trong ngày, chẳng hạn như là rửa bát, chuẩn bị bữa ăn, dọn dẹp và thay ga trải giường. Trong khi đó thì, tất cả những gì mà hầu nam phải làm là ăn diện, rồi mở cửa và thỉnh thoảng thì mới đi xách hành lý, nhưng hừ. Họ thậm chí còn được trả nhiều tiền hơn nữa, hnngh.”
"Là vậy sao."
Có phải là do sự tự phụ của cha cô ấy không? Hoặc có lẽ đó là sản phẩm của quá trình xây dựng ra một thế giới trong một cuốn tiểu thuyết lãng mạn chăng. Trong tâm trí cô ấy, những điều còn lại miêu tả về cuộc sống của Carynne chỉ là một ký ức cũ kỹ đến mức như hóa thành tro tàn.
Những ký ức hằn sâu vào não cô như thể chúng bị thiêu cháy bởi lửa, và thậm chí là sau hơn một trăm năm rồi, chúng vẫn đau nói lên khi được biểu lộ ra sự tồn tại của mình.
Có vẻ như không có bất cứ điều gì giống như là số lượng người giúp việc được viết trong kịch bản. Khi cô ấy cười khúc khích, Carynne vẫy tay khi Donna nhìn cô ấy một cách kỳ lạ.
Đây có nên được gọi là một lỗi không? Nhưng thật quá vĩ đại khi gán cho sự quản lý yếu kém của cha cô ấy là lỗi của thần thánh.
“Cách đây không lâu, Sera kể rằng cô ấy bị Quý cô Isella mắng trong khi đang chuyển một bức điện tín. Nó như thể là cô ta đang trả tiền cho chúng hay hay bất cứ thứ gì ấy!”
Chỉ trong vài tháng nữa thôi, cô ấy sẽ là người trả lương cho em đấy. Carynne lại cười khúc khích. Đối với cương vị là một hầu gái, Donna có cái miệng khá là lỗ mãng. Đó có phải vì cô ấy vẫn còn trẻ hay chỉ vì cô ấy vốn là một người phụ trách giặt là?
Tuy nhiên, nó thoải mái hơn hẳn khi có những đoạn hội thoại mới để xóa đi sự nhàm chán này. Đưa Donna ra ngoài theo chuyến đi này cũng coi như là có phần thưởng với cái miệng nhanh nhảu đó.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Trong khi đưa bức thư, Sera đã bị mắng chỉ vì đưa nó bằng tay chứ không đặt nó trên khay.”
“Ôi trời.”
“Nó trông như thể là cô ta ghê tởm việc chạm vào bọn em vậy, lạy chúa.”
“Ồ đúng rồi, chúng ta không có khay để đựng thư nhỉ.”
“Uh… N-nó không phải vậy… Ôi… Xin thứ lỗi cho em.”
Đã từng có mối quan hệ với một Bá tước phu nhân, Carynne biết được có bao nhiêu quý tộc nghĩ rằng việc chạm vào cơ thể họ là thiếu tôn trọng, nhưng cô không muốn nói điều ấy cho Donna.
Thay vì ân cần cho cô ấy biết về cách thức hoạt động giữa sự khác biệt giai cấp, Carynne lại đỗ lỗi cho sự nghèo khổ của họ. Ở một vùng quê như thế này, có những luật lệ và phong tục tập quan hạn hẹp, vậy nên chẳng có nghĩa lý gì khi đưa ra những lời khuyên như vậy.
“Ta đùa thôi mà.”
“Uh…”
“Buồn cười quá.”
“… A ha ha.”
Dù đã rất khó xử, nhưng cả hai đều phá lên cười.
Cuối cùng thì, hai thiếu nữ đã cùng dành phần lớn thời gian gần gũi bên nhau. Ngay cả khi so sánh cả với thời gian để dành cho đối thoại, Carynne sẽ dành hơn một nửa cuốn tiểu thuyết với Isella nhiều hơn cả với Raymond.
Tuy nhiên, tầm quan trọng của Raymond với tư cách là một nhân vật đương nhiên là cao hơn so với Nancy, Donna hay Isella rồi. Thậm chí tầm quan trọng của Dullan còn cao hơn cả những cô hầu chỉ vì đây là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn.
“Thay vào đó thì, hãy thêm một số vải trang trí trên mũ boater. Không phải là hoa – ruy băng ấy.”
Nhưng lần này, Nancy với tư cách là một nhân vật đã trở nên nổi bật hơn rồi. ‘Ngay bây giờ’, thay vì Raymond, Nancy cuộc sống hằng ngày của Carynne trở nên một cách mãnh liệt hơn.
Bất cứ khi nào cô ấy mở mắt ra vào buổi sáng, cô ấy sẽ nhìn thấy khuôn mặt của Donna, chứ không phải là Nancy, và cô ấy sẽ có một cảm giác thành tựu.
Trước đó cô ấy từng cho rằng nó thật là vô nghĩa khi thay đổi chỉ vì tất cả những nữ hầu đều như nhau cả, nhưng bởi vì Donna chỉ là một người hầu giặt là người mà chưa từng được trở thành một nữ hầu cho chủ nhân, nhưng ngón tay của cô ấy không được mượt mà như là của Nancy. Cô ấy cũng hơi đanh đá, nhưng cô ấy rất vui vẻ, và Carynne thích sự ngây thơ của những cô gái tuổi mười tám.
Hơn tất cả, cô ấy tự hào rằng bản thân đã thành công thay đổi các nhân vật.
Vậy nên trong khi đưa cho Nancy hoặc là Donna thời gian và tình cảm, Carynne thích thú khi nghĩ đến việc dùng dao rạch vào bụng cô hầu ấy bất cứ lúc nào.
Mặc dù cô ấy có thể bị coi như một kẻ xấu xa, nhưng trái tim xinh đẹp của cô ấy chẳng hề giả dối chút nào, vậy nên chẳng có gì để lo lắng cả.