Translator: Silent Sleep
***
Nhưng Wendy không hề vui mừng như Nightingale tưởng tượng. Thay vào đó, cô hỏi với giọng điệu nghi ngờ “Ngài ấy thật sự nói như thế sao?”
“Vâng, thậm chí trước khi em đến Trấn Biên Lãnh, ngài ấy đã cứu được hai phù thủy khác rồi, là Anna và Nana. Ngài ấy luôn tin tưởng rằng, sức mạnh của phù thủy không phải sức mạnh của ác ma; đó chỉ là sức mạnh của chính chúng ta thôi-” Nightingale đột nhiên dừng lại vì cô nhận ra đối phương hoàn toàn không tin bất cứ một lời nào.
Cũng đúng thôi, cô nghĩ, đây cũng không phải lỗi của Wendy. Có lẽ họ sẽ thay đổi ý kiến nếu nghe chính miệng Hoàng Tử nói ra, à có khi họ cũng không tin đâu. Phù thủy từ trước đến nay đi đâu cũng bị ức hiếp, một đường từ phía Đông đến ngọn núi Bất Khả Xâm Phạm, họ đã phải chứng kiến biết bao nhiêu nhân chứng sống, phù thủy bị phản bội, bỏ rơi, không ai muốn chìa một bàn tay ra giúp đỡ.
Cứ nghĩ đến việc này, sự hào hứng của cô giống như bị tạt một xô nước lạnh. Có lẽ chuyện này sẽ không dễ dàng như cô tưởng tượng.
“Wendy, chị biết pháp thuật của em có nhiều tiến bộ sau ngày trưởng thành. Chỉ cần nhìn vào dòng chảy ma lực của một người, em có thể biết được người ấy có đang nói dối hay không” Thần sắc của Nightingale bắt đầu trở nên nghiêm túc “Vì vậy em đã hỏi ngài ấy, vì sao ngài ấy lại mạo hiểm đến vậy chỉ để cứu phù thủy chúng ta, ngài ấy đã trả lời : Người đến Trấn Biên Lãnh không hỏi xuất thân. Ngài ấy cũng muốn phù thủy có thể sống bình thường như bao người khác.”
“Nhưng nếu làm như vậy, ngài ấy sẽ trở thành cái gai trong mắt nhà thờ” Wendy lưỡng lự hỏi, “Dù Hoàng Tử không hiểu rõ chuyện này, nhưng em biết mà, đúng không?”
Nightingale không nhịn được bắt đầu cười khúc khích “Suy nghĩ ban đầu của em cũng giống chị, vì vậy em lại hỏi ngài ấy: Ngài có chắc chắn là mình làm được không? Chị đoán xem, ngài ấy trả lời như thế nào?” Cô ấy dừng lại một chút, sau đó lặp lại từng chữ một “Nếu không dám thử, làm sao biết có thành công hay không”
Nghe vậy, Wendy vô cùng kinh ngạc, hỏi ngược lại “Thật sự không phải nói dối à?”
“Hoàn toàn không” Nightingale xác nhận.
“Thật không thể tin được” Giọng nói của Wendy thoáng thả lỏng. Cô và Nightingale đã làm bạn rất nhiều năm rồi, nên cô hoàn toàn không nghĩ rằng Nightingale có lí do nào để lừa dối mình.
“Vâng...” Nightingale thở dài thật sâu. Nếu không phải cô tận tai nghe thấy, cũng không dám tin. Nghĩ lại thì, trong suốt hai tháng ở cạnh ngài ấy, trừ cái lần ngài ấy cố gắng thuyết phục cô ở trên tường thành, còn lại chưa từng nói dối, nhưng Nightingale vẫn vô cùng thỏa mãn với câu trả lời của Roland.
Sau cùng, cô ấy không hề quan tâm đến lí do vì sao Roland muốn lôi kéo mình. Dù sao chỉ có người ngốc mới đem tất cả bí mật nói cho người khác.
“Tối nay, lúc tất cả mọi người đều tập trung lại một chỗ, em sẽ báo tin tức quan trọng này cho mọi người biết!” Nightingale cố gắng nài nỉ Wendy “Chị có thể giúp em thuyết phục mọi người được không?”
Màn đêm buông xuống, tất cả phù thủy bận rộn ngoài trại lần lượt trở về. Khi thấy Nightingale bình an trở về, mọi người đều vui vẻ, đến gần hỏi thăm cô. Nhìn mảnh vải trắng buộc trên tay mỗi người, Nightingale cảm thấy như có tảng đá đè chặt lên tim của mình. Ban đầu cô còn miễn cưỡng trả lời vài câu, sau đó không còn tâm trạng nào để nói nữa.
Sau đó cô bắt đầu kể về chuyện của mình. Rằng mình lẻn vào Trấn Biên Lãnh như thế nào, làm sao gặp được Roland, Anna và Nana, việc xây dựng tường thành, sự xuất hiện của động cơ hơi nước, cách họ chống đỡ đòn tấn công của lũ quái vật, đặc biệt là về quá trình Anna thức tỉnh. Nightingale thậm chí còn cho họ xem bản vẽ quy trình hoạt động của máy hơi nước, chứng minh rằng mình không nói dối.
Hầu hết mọi người đều lựa chọn sống như một nữ tu sau khi gia nhập Hiệp Hội Phù Thủy. Hầu như không ai có thể tưởng tượng được cuộc sống bên ngoài là như thế nào, nên họ lắng nghe vô cùng chăm chú. Khi Nightingale kể về việc Anna trải qua thức tỉnh mà không hề nhận phải bất kì đau đớn nào, đám đông bắt đầu trở nên nhốn nháo. Đây là một vấn đề quan trọng, ngày trưởng thành luôn quấy nhiễu cuộc sống của bọn họ, khiến họ mất đi nơi nương tựa, mất cả gia đình. Họ liều mạng xâm nhập vào ngọn núi Bất Khả Xâm Phạm, bất chấp tất cả để tìm kiếm Ngọn Núi Thánh chỉ từng nghe qua trong truyền thuyết. Nếu những việc Nightingale nói đều là sự thật, nếu thật sự có một vị hoàng tử ngoài kia chấp nhận giúp đỡ bọn họ, nếu như họ thật sự không cần phải chịu đựng nỗi thống khổ do ma thuật cắn ngược, nơi đó chẳng phải còn hoàn hảo hơn Núi Thiêng sao?
Ngay đúng lúc đó, đám đông tự động tách ra nhường đường cho một cô gái với mái tóc xanh kì quái, hình xăm con rắn vô cùng chân thực, quấn quanh phân nửa cơ thể, bước đến trước mặt Nightingale.
Khi nhìn thấy cô gái này, Nightingale lập tức kính cẩn cúi đầu “Chào ngài, đạo sư tôn kính”. Vị phù thủy ra mặt là người thành lập nên Hiệp Hội Phù Thủy, Xà nữ Cara. Tất cả phù thủy đều gọi vô cùng kính trọng, gọi cô nàng một tiếng ‘đạo sư’.
“Ta đã nghe chuyện ban nãy rồi” Giọng nói của Cara khàn khàn, trống rỗng như không có linh hồn, “Em đang cố nói tất cả những gì mọi người đang làm đều là sai lầm sao?”
“Không, đạo sư, đó không phải ý của em..”
“Đủ rồi” Cara không kiên nhẫn phất tay ngăn cản những gì Nightingale định nói “Ta không biết đã có chuyện gì xảy ra với em, cũng không biết vì sao khi trở về từ Trấn Biên Lãnh, em lại nói mấy lời này. Một hoàng tử lại biết thông cảm cho phù thủy? Chuyện này còn buồn cười hơn việc em hiểu một con ếch nói chuyện nữa!” Cô ta quay lại đối diện với mọi người, trên môi treo một nụ cười lạnh, cánh tay chậm rãi nâng lên, chỉ thẳng ra ngoài “Các chị em! Lũ khốn nạn kia đã làm gì với chúng ta, mọi người chẳng lẽ đều quên hết rồi?”
Thậm chí không để Nightingale có cơ hội nói thêm bất cứ lời nào, Cara tiếp tục nói “Chính đám người vô nhân đạo đó, một lũ vô dụng mượn danh thần thánh , tự mình bịa chuyện, tùy tiện định tội chúng ta, chĩa mũi kiếm sắc nhọn về phía chúng ta. Nếu đã không tồn tại thứ gọi là Chúa Trời, thì họ dựa vào đâu để khinh thường chúng ta? Năng lực của chúng ta không phải đến từ quỷ dữ, đó là món quà do Chúa ban tặng! Kẻ chân chính có thể thay mặt Chúa trời là chúng ta, chứ không phải bọn người Giáo Hội! Tất cả các chị em trong Hiệp Hội Phù Thủy! Sách xưa đã ghi, Núi Thánh là nơi ở của những vị thần!”
Cái gì… Nightingale không dám tin những gì mình đang nghe thấy, dù cô vẫn luôn biết rằng người đứng đầu của Hiệp Hội tính khí vô cùng thất thường. Cô ấy luôn cố chấp tìm kiếm Núi Thánh, nhưng chưa đến mức điên cuồng vì nó. Tuy Cara không dễ chịu như Wendy, nhưng cô luôn tôn trọng, quan tâm tất cả mọi người. Nightingale chưa bao giờ nghĩ rằng cô ấy lại có lòng thù hận mãnh liệt với người thường đến vậy.
Bao nhiêu năm nay, cô ấy vẫn luôn dấu kín sự chán ghét và căm hận của mình sao? Cô ấy luôn bảo mọi người tránh xa những vấn đề phiền phức, giữ gìn năng lực, có phải cô ấy luôn sắp đặt để một ngày nào đó có thể trở về, dùng thế tiến công như vũ bão để trả thù hay không? Liệu đây có phải lí do thực sự khiến Cara luôn lẩn trốn không? Vậy thì vì sao bây giờ cô ấy lại nói ra những lời này…
“Chúng ta đã tìm thấy manh mối về Núi Thánh, y hệt những gì được viết trong sách cổ! Chỉ hơn hai mươi ngày nữa, khi màn đêm buông xuống, mặt trăng máu nhuộm đỏ cả bầu trời, cửa đá mọc lên từ mặt đất, đưa chúng ta đến vùng đất của thần linh!” Đột nhiên Cara ngừng lại, quay lại nhìn Nightingale sau đó la lớn “Em đã bị bọn người xấu xa đó lừa rồi, từ khoảng khắc chúng ta sinh ra với thân phận phù thủy, sẽ chẳng có con người nào đối đãi thật lòng với chúng ta cả. Sự đau đớn trong ngày trưởng thành là một khảo nghiệm được sắp đặt bởi Chúa, chỉ có những người có ý chí mạnh mẽ, năng lực mạnh mẽ và sức sống ngoan cường mới xứng đáng sống tiếp. Về phần Giáo Hội” Cara tiếp tục cười khinh bỉ “Một lũ người giả thần giả thánh, sớm muộn gì cũng phải xuống địa ngục.”
“Và em… đứa trẻ ngây thơ, giờ là lúc em cần tỉnh táo lại” Cara dừng một lát, sau đó tiếp tục nói “Nếu em hứa rằng mình sẽ quên hết những chuyện vừa rồi, chị sẽ tha thứ cho sai lầm lỗ mãng của em. Là một thành viên của Hội Phù Thủy, bọn chị sẽ luôn ở bên cạnh giúp đỡ em, chúng ta sẽ cùng nhau tìm ra Núi Thánh, đạt được tự do chân chính.”
Trái tim của Nightingale hoàn toàn lạnh xuống. Thống khổ là một loại thử thách? Vậy những gì mọi người luôn phải chịu đựng trong ngày thức tỉnh, những chị em không thể vượt qua, là do bọn họ không đủ tư cách sao? Vì họ đã được định sẵn là kẻ thua cuộc sao? Nhưng những điều này chẳng phải cũng giống như những gì giáo hội luôn tuyên truyền đấy sao? Những phù thùy xung quanh lựa chọn im lặng, bày tỏ bản thân họ cũng suy nghĩ giống vậy, thậm chí ngay cả Wendy cũng không ra mặt giúp đỡ Nightingale… Nightingale đột nhiên cảm thấy bản thân vô cùng mờ mịt, chỉ trong chớp mắt, tất cả những người trong Hiệp Hội Phù Thủy đột nhiên trở nên quá xa lạ.
Nightingale lắc đầu “Nếu ai muốn đi với tôi, tôi sẽ đem mọi người rời đi, những người lựa chọn ở lại, … tôi chỉ có thể chúc mọi người may mắn”
Khi Nightingale chuẩn bị bỏ đi, cô cảm thấy chân của mình bị thứ gì đó quấn lấy. Hạ tầm mắt xuống, cô phát hiện một con rắn màu xanh xen lẫn vằn đen, vảy rắn khẽ lóe lên, hai chiếc răng nanh cắm chặt vào bắp đùi của cô – con rắn này là hóa thân ma thuật của Cara, vô thanh vô tức, mang trong mình hơn trăm loại độc tố.
Cảm giác tê dại lập tức lan ra khắp cơ thể, Nightingale vừa định mở miệng nói gì đó, nhưng ý thức cô liền bị bóng tối bao trùm.