Translator: Silent Sleep
***
Khi Roland đang ngồi trên mặt đất lắp đặt một loạt động cơ mới. Ba bóng người đột nhiên xuất hiện trên không trung, lúc rơi xuống, bước chân họ lảo chảo, ngã nhào trước mặt cậu.
Anna giật mình, lập tức tạo ra một bức tường lửa bao vây ba người vừa xuất hiện.
Roland ngẩng đầu nhìn lại, nhận ra Nightingale trong số đó. Cả người cô chật vật, gương mặt mệt mỏi, còn có vết máu loang lỗ. Rõ ràng gió lạnh đang thổi ào ào nhưng trên trán Nightingale lại phủ một tầng mồ hôi.
Nightingale ngẩng đầu lên, lo lắng đến nức nở “Điện hạ, xin ngài gọi Nana đến đây nhanh lên! Chúng tôi cần cô ấy!”
Roland nhìn thấy người phụ nữ được Nightingale cột trên lưng sắc mặt trắng bệch, mắt nhắm nghiền lại. Vị trí cánh tay trái trống rỗng, máu nhuộm đỏ mảnh vải buộc ngang miệng vết thương.
Cậu nhanh chóng phản ứng lại, nói với thân vệ của mình “Cardin, mau chạy đến trạm y tế mang Nana về đây!”
“Tuân lệnh!” Cảnh vệ lập tức chạy đi.
Ngoài hai người, còn một cô gái trẻ bị Nightingale túm chặt. Cô bé có vẻ không để tâm đến tính huống hiện tại, đôi mắt tò mò liên tục đảo quanh quan sát.
“Cô không bị thương chứ?” Roland tiến đến đỡ lấy người phụ nữ trên lưng Nightingale, tháo sợi dây buộc hai người ra.
“Tôi ổn, Điện hạ. Khụ khụ… xin lỗi tôi không thể thuyết phục các chị em ở Hiệp Hội Phù Thủy” Nightingale thở hổn hển, âm thanh suy yếu thoát lực. Bôn ba một đoạn đường dài, sức chịu đựng của cô gần như cạn sạch.
“Đừng nói đến những thứ này, trước tiên cứ nghĩ ngơi thật tốt đã” Roland nâng Wendy bị thương nặng mê mang còn Anna đỡ lấy Nightingale, nhóm người đi vào trong lâu đài. Phòng của Nightingale ở bên cạnh Anna, vừa vào trong, Roland đã bảo hầu gái đốt lò sưởi, chuẩn bị một thùng nước ấm. Nana vội vã chạy đến, sau khi nghe Roland nói sơ sơ tình huống, lập tức bắt tay vào việc chữa trị cho Wendy. Roland bỏ ra khỏi phòng.
Chỉ cần người trước mặt vẫn còn sống, Nana có thể cứu cho người đó sống lại, nên tính mạng của Wendy đã không còn là vấn đề. Điều đau đầu là cánh tay bị cắt rời ra. Dù Nightingale đã cẩn thận thít miệng vết thương thật chặt, nhưng thời gian đã trôi qua quá lâu, không ai dám nói trước liệu cánh tay ấy còn có thể cứu chữa hay không. Trong quá trình chữa trị chắc chắn cần phải cởi quần áo ra để lau sạch máu, vì vậy với tư cách là một quý ông, Roland tự giác đi ra ngoài.
Nhưng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy? Roland tự hỏi. Chẳng lẽ Hiệp Hội Phù Thủy bị lũ quái vật tấn công, không còn ai sống sót? Nếu như đó là sự thật thì đây sẽ là một tổn thất lớn.
Roland bất an đi qua đi lại vòng trước cửa. Phải gần nửa tiếng sau, cánh cửa đang khép chặt mới mở ra, người bước ra là cô gái xa lạ về cùng với Nightingale.
Khi Tia Chớp thấy Roland đang đợi trước cửa, cô bé hài lòng gật đầu nói “Ngài quả nhiên giống với những gì Nightingale nói”
“…” Roland bày ra vẻ mặt khó hiểu “Cô ấy đã nói gì về ta à?”
“Một vị hoàng tử kì lạ quan tâm đến phù thủy” cô bé vừa trả lời, vừa nhẹ nhàng khép cửa lại. “Nhưng không may là tin tức này quá dọa người nên hầu như chẳng có ai tin những gì cô ấy nói cả. Thật ra em cũng không tin đâu, nhưng ba em vẫn thường nói ‘Thế giới này rất rộng lớn, kiểu người gì cũng có thể tồn tại’. À tên em là Tia Chớp. Hoàng tử điện hạ, rất hân hạnh được quen biết ngài.” Nói dứt lời, Tia Chớp liền cúi thấp đầu, cánh tay phải đặt tại vị trí ngực trái – có lẽ đây là một cách hành lễ.
Nhưng Roland không quá quan tâm về lễ tiết, ngược lại câu ‘hầu như mọi người đề không tin’ mới khiến anh băn khoăn. “Hiệp Hội Phù Thủy không bị lũ ác quỷ tấn công sao?”
“Tấn công? Không hề… tại sao ngài lại nghĩ thế?” Cô vừa hỏi, vừa chọc chọc tay lên thái dương, sau đó làm ra bộ mặt hiểu được vấn đề “À, chị gái với cánh tay bị thương trong kia tên là Wendy. Chị ấy bị thương khi chống lại một vị đạo sư trong hiệp hội, Cara” Tia Chớp bắt đầu kể lại mọi chuyện.
Sau khi biết được đầu đuôi sự tình, Roland im lặng suy nghĩ, thì ra đó là chuyện đã xảy ra à… Có vẻ như cậu đã đánh giá thấp sự ghẻ lạnh mà phù thủy phải gánh chịu rồi. Qua nhiều năm tháng tích lũy, mối thù giữa phù thủy và tầng lớp quý tộc cũng như Nhà thờ đã lên đến đỉnh điểm. Mà Cara có thể được xem như một phần tử của phái chủ chiến. Theo những gì Tia Chớp kể, có vẻ như mục đích của người thành lập nên Hiệp Hội Phù Thủy là để tập trung lực lượng, sau đó trả thù loài người.
Nhưng may mắn là Nightingale đã an toàn trở lại.
Không chỉ thế, cô ấy còn đem đến Trấn Biên Lãnh thêm hai phù thủy mới. Roland quyết định vẫn để Karl xây nhà riêng cho bọn họ. Bây giờ có thể chưa cần dùng tới, nhưng lỡ đâu trong tương lai, số lượng phù thủy tăng lên thì sao?
“Em cũng là một người trong Hiệp Hội Phù Thủy?”
“Hiện tại thì không còn nữa rồi” Tia Chớp thở dài “Wendy và Nightingale cũng vậy. Từ lúc chúng em bỏ trốn, đã không còn cơ hội để quay lại nữa rồi. Cara chắc chắn sẽ không chấp nhận điều này, nó chẳng khác nào đang sỉ nhục lòng tự tôn của cô ấy vậy.”
“Cô ấy vẫn còn sống sau khi bị Nightinagle đâm xuyên qua cơ thể sao?” Roland không dám tin hỏi.
“Có lẽ, ở trụ sở có một người được gọi là Phù Thủy Dược Thảo, cô ấy có thể tăng hiệu quả của các loại dược liệu lên gấp mấy lần” Tia Chớp giải thích “Có năng lực này, công dụng của thuốc cầm máu sẽ được tăng cường, tính mạng của Cara cũng không gặp nguy hiểm. Nhưng so với cô phù thủy có khả năng chữa trị ở đây, thì năng lực này kém xa.”
Roland suy nghĩ, điều này sẽ gây thêm phiền toái. Có vẻ như bây giờ cậu vừa phải để mắt đến Giáo Hội, còn phải đề phòng phù thủy. Nhưng cũng may, mục đích chính của họ vẫn là tìm Núi Thánh, cậu chỉ hi vọng họ không đủ sức đến làm phiền Nightingale.
“Ban nãy em nói em cũng không tin những gì Nightingale nói, vậy tại sao em lại đi theo cô ấy rời khỏi Hiệp Hội Phù Thủy?”
“Bởi vì em nghe bảo ngài có một chiếc máy suốt ngày phun ra khói, loại bột xám thần kì và thứ thuốc có thể nổ tung cả một ngọn núi với tiếng vang như tiếng sấm.” Tia Chớp lặp lại lí do y hệt với lúc cô nói chuyện với Nightingale, “ Có lẽ vị hoàng tử trong câu chuyện của chị ấy không tốt với phù thủy như những gì chị ấy kể, nhưng chị ấy không thể lừa em về những thứ khác, nếu không chị ấy cũng không thể miêu tả mọi thứ sống động như thế - trực giác của một nhà thám hiểm mách bảo với em như thế. À đúng rồi, ban nãy em có thấy một thứ quái dị ở sân, không ngừng phun ra khói trắng. Hình như Nightingale gọi nó là … động cơ hơi nước?”
“Nhà thám hiểm?” Roland ngó lơ câu hỏi cuối cùng của Tia Chớp.
“Đúng, một nhà thám hiểm!” Tia Chớp cố gắng nhấn mạnh. “Đây là nguyên nhân chính khiến em đi theo Nightingale. Tất cả những nhà thám hiểm đều tò mò về những điều mới lạ”
“…” Roland thầm thở dài. Cậu nên làm sao với cô phù thủy này đây? Dạng người không lo không nghĩ như cô bé chắc chắn xuất thân từ gia đình khá giả. Hơn nữa cô bé này cũng rất cá tính. Cứ nhìn bộ quần áo cùng mái tóc ngắn cũn cỡn của em ấy là hiểu. “Em có chắc tên của em không phải là Izawa Riel*?”
*Izawa Riel: tên gọi khác của Ezreal, một nhân vật trong League of Legends (Liên Minh Huyền Thoại).
“Đó là ai thế?” Tên của em là Tia Chớp” Cô gái nhỏ tự hào nói.
Đúng lúc này, cửa phòng lại mở ra, Anna và Nana bước ra khỏi phòng.
“Tình hình sao rồi?” Roland hỏi “Việc chữa trị có thuận lợi không?”
Nana hơi gật đầu khiến Roland thở phào nhẹ nhõm. Thông thường, một khi cánh tay hoặc cẳng chân bị chặt đứt, cần được nối lại trong vòng từ sáu đến tám tiếng. Nếu vượt quá thời gian này, tỉ lệ thành công sẽ giảm xuống đáng kể. Tia Chớp đã kể họ mất hơn một ngày mới đến được Trấn Biên Lãnh, gần như không còn cơ hội cứu chữa nữa. Điều này chỉ có thể nói, năng lực chữa trị của Nana quá mức thần kì.
Cô gái nhỏ trông vô cùng mệt mỏi, có vẻ việc chữa trị cũng khiến cô bé tiêu tốn rất nhiều tinh lực. Roland khích lệ “Mọi người vất vả rồi, ăn tối xong, cả hai ở lại trong lâu đài, cùng ngủ với Anna đi”
Tất nhiên điều đó cũng có nghĩa là Nam Tước Pine cũng sẽ ở lại trong lâu đài.
---
Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người!