Translator: Silent Sleep
***
Chuyện đã xảy ra khiến Roland chẳng còn tâm trí nào để lắp ráp máy móc nữa. Cậu bảo nhà bếp chuẩn bị một bữa tối thật phong phú gồm thịt bò sốt tiêu đen và trứng chiên, để mọi người ăn đến no căng bụng mới thôi. Sau khi ăn xong, Tia Chớp và Anna thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng căng tròn, còn Nana tuy cố tuân thủ lễ nghi, nhưng vẫn ăn đến miếng thịt cuối cùng. Sau bữa ăn, Roland dặn dò người hầu chuẩn bị một phần cháo thịt bằm, bỏ vào trong chén giữ nhiệt, đưa đến phòng Nightingale. Chỉ cần Nightingale và Wendy tỉnh lại, họ sẽ có sẵn thức ăn nóng hổi để ăn.
Công việc tiếp theo là sắp xếp phòng ngủ cho mọi người. Cũng may là vị lãnh chúa cũ của Trấn Biên Lãnh là một người thích phô trương. Dù đây chỉ là một thành trấn nhỏ xây dựng để khai thác mỏ, lâu đài vẫn được thiết kế không hề thua kém so với một số thành thị tầm trung khác. Cũng nhờ vậy mà Roland có trong tay một tòa lâu đài rộng chín trăm mét vuông, cao ba tầng, có đầy đủ tháp canh và tháp dành riêng cho cung thủ ở bốn góc của lâu đài, Ngoài ra còn có sân trước và sân sau.
Căn phòng đối diện Anna thuộc về Tia Chớp. Còn căn phòng bên cạnh dành cho Wendy sau khi cô ấy tỉnh lại. Khi thấy Nana cầm một que kẹo đường đi vào phòng Anna, Roland chỉ có thể lắc đầu cười trừ.
Quay trở lại văn phòng của mình, Roland tự rót cho mình một cốc bia. Sự việc đã bắt đầu trật ra khỏi dự tính ban đầu. Cậu từng nghĩ rằng có sự trợ giúp của Nightingale, sẽ có một số lượng lớn phù thủy đầu nhập Trấn Biên Lãnh, tạo điều kiện phát triển thuận lợi cho nền công nghiệp khoa học và nông nghiệp, chỉ là không ngờ hội trưởng của Hiệp Hội Phù Thủy lại căm ghét con người đến vậy. Những phù thủy như Nightingale có vẻ chỉ chiếm thiểu số. Về phần Wendy, sau khi nói chuyện với Tia Chớp, Roland cũng hiểu được Wendy vốn không hề có ý định rời bỏ Hiệp Hội Phù Thủy. Mục đích duy nhất của cô là để cứu Nightingale, nhưng cuối cùng cô lại bị Cara và những phù thủy khác coi như phản đồ.
Roland lại rót thêm một li nữa, dù mùi vị của loại bia này không quá ngon nhưng vẫn tốt hơn là không có.
Trong lúc ăn cơm, Roland đã tranh thủ thăm dò năng lực của Tia Chớp và Wendy. Tia Chớp nắm giữ khả năng tự do bay lượn còn Wendy lại có thể điều khiển nguyên tố gió. Hai loại năng lực này đều không có nhiều tác dụng để phát triển công nghiệp nhưng Roland định biến chúng thành những lá bài tẩy, chuẩn bị cho những trận chiến trong tương lai.
Cậu còn hỏi thêm về năng lực của những phù thủy khác trong Hiệp Hội Phù Thủy và phát hiện ra rằng mỗi người đều sở hữu một năng lực không thể xem thường, và dường như không hề tuân theo bất kì quy luật nào. Có vài năng lực còn có thể miễn cưỡng giải thích bằng khoa học, nhưng cũng có những sức mạnh nằm ngoài khả năng tưởng tượng.
Điển hình nhất là năng lực của Xà Nữ Cara, người đứng đầu của Hiệp Hội Phù Thủy. Cô ấy có thể chuyển đổi ma lực của mình thành rắn – tất cả những con rắn ấy không phải là ảo giác, chúng có thể quấn chặt, cũng có thể giết chết kẻ địch. Những con rắn có màu sắc khác nhau đại diện cho những chất độc khác nhau. Tia Chớp chỉ biết hai loại, độc tố tê liệt và kịch độc chết người.
Roland khám phá ra rằng không riêng một mình Anna, mà phạm vi công kích của những phù thủy khác cũng có điểm hạn chế. Đối với Anna, nếu tâm hỏa vượt khỏi bán kính năm mét, nó sẽ tự động biến mất. Những con rắn của Cara cũng không thể tách rời chủ thể. Phạm vi năng lực của Nightingale thậm chí còn hẹp hơn. Khi cô muốn tác động lên một thứ gì đó, điều kiện tiên quyết là kết giới sương mù của cô có thể bao phủ vật đó.
Cũng chính vì lí do này, mỗi người đều mang theo cung nỏ phòng ngừa trường hợp gặp phải Giáo Hội hay những đội quân được trang bị Mề Đay Trừng Phạt của Chúa. Không thôi thì chỉ còn cách chạy trốn thật nhanh.
Roland thức đến nửa đêm, ngọn lửa trong lò sưởi sớm đã tắt ngúm. Hắt hơi một cái, Roland nghĩ mình cũng nên đi ngủ rồi.
Khi mở cửa phòng ngủ của mình, cậu còn tưởng mình đi nhầm phòng – khung cảnh quen thuộc lại tái hiện, một cô gái có mặt ở trong phòng, thản nhiên ngồi trên giường của cậu. Phân nửa thân ảnh chìm trong bóng tối, ngọn lửa phản chiếu bóng lưng mảnh mai của cô lên tường, giống như một bức tranh bích họa. Nhưng lần này đã có điểm khác biệt, cô gái không còn mặc áo choàng che lấp cơ thể nữa mà thay bằng một bộ trang phục rất bình thường. Dáng người của cô không còn xa lạ nữa, chỉ cần liếc mắt đã nhận ra.
Nightingale.
Roland đột nhiên cảm thấy hơi hồi hộp, tình huống này… chẳng lẽ vận may của mình sắp đến?
Nightingale nhận ra hoàng tử đã bước vào, cô đứng dậy rồi chậm rãi bước qua. Dù chỉ mới nửa ngày, nhưng sắc mặt của cô đã tốt hơn rất nhiều. Sắc hồng tươi thắm đã thay cho vẻ tái nhợt bệnh hoạn, mái tóc cũng trở lại hình dạng mượt mà ban đầu. Không thể không khâm phục năng lực khôi phục của phù thủy.
“ Mấy ngày qua, cô đã cực khổ rồi” Roland ho nhẹ, phá vỡ sự im lặng “Sao không nghỉ thêm chút nữa? Tia Chớp đã kể tôi nghe mọi chuyện rồi”
Nghe xong, Nightingale khẽ lắc đầu, lộ ra biểu cảm nghiêm trọng. Điều này mang lại cho Roland cảm giác rằng có điều gì đó không ổn, trong mắt cô, cậu có thể thấy một sự quyết tâm khó diễn tả thành lời. Roland ý thức được cô có chuyện muốn nói với anh. Bộ dạng quyết tâm này cũng rất khó thấy được trên người đàn ông, Roland bình ổn cảm xúc, chuyên tâm đợi cô nói ra.
Nhưng Nightingale dường như chưa muốn nói ngay. Cô khẽ hít một hơi thật sâu, quỳ một gối, tay cầm một thanh kiếm ngắn, dập đầu xuống đất – đây là nghi thức kỵ sĩ tiêu chuẩn, khi một kị sĩ thuần phục ai đó, họ sẽ dùng loại nghi thức này.
“Hoàng tử điện tạ, Roland Wimbledon, tôi, Veronica, hay còn gọi là Nightingale, xin thề trước ngài” giọng nói của cô vô cùng kiên quyết “Chỉ cần ngài vẫn giống như bây giờ, thiện đãi phù thủy, tôi nguyện trở thành bề tôi trung thành ở bên cạnh ngài, dù là tấm khiên chống lại lũ ác quỷ hay là thanh kiếm sắc bén ẩn giấu trong bóng tối, tuyệt đối không sợ hãi, không hối hận, cho đến tận giây phút cuối cùng!”
Roland nghĩ, vậy đây là quyết định của cô ấy sau khi đã hoàn toàn thất vọng với Hiệp Hội Phù Thủy, vậy nên cô ấy đem hi vọng dẫn dắt phù thủy tiến đến một tương lai tươi sáng hơn gửi gắm cho cậu. Dựa theo phong cách làm việc từ trước đến nay của mình, Roland nhất định sẽ từ chối lời đề nghị này. Cậu đã quen với mối quan hệ thuê mướn. Nếu họ có cùng chí hướng, họ có thể trở thành đồng chí.
Nhưng, cậu cũng biết rằng đôi khi cường điệu bình đẳng và tự do sẽ không có chút ý nghĩa nào. Nếu không được gieo trên một mảnh đất phù hợp, thì dù là hạt giống mạnh mẽ nhất cũng sẽ mục nát. Thân là một hoàng tử, Roland không có cách nào phủ nhận thân phận của mình, trừ khi cậu đủ sức thống nhất đất nước.
Sau một khoảng khắc im lặng, Roland bắt bước lễ nghi trong trí nhớ, nhận lấy thanh kiếm, sau đó dùng nó chạm vào vai cô ba cái, “Ta đã tiếp nhận lòng trung thành của cô”
Bả vai Nightingale hơi run lên, nhưng trong lòng thì khẽ thả lỏng.
Roland vươn tay phải ra đến trước mặt đối phương.
Nightingale nắm lấy, thành kín đặt lên mu bàn tay một nụ hôn. Nghi thức kết thúc.
Mặc dù lễ thề trung thành không phải là điều gì quá xa lạ với phù thủy, nhưng có thể nắm được thứ tự nghi thức trước sau chứng tỏ bối phận của Nightingale cũng không tầm thường. Chính cô ấy cũng tự gọi mình là Veronica.. “Veronica là tên thật của cô à? Họ của cô thì sao?” Roland đỡ cô dậy, hỏi.
“Thưa điện hạ, tôi sẽ không giấu ngài bất cứ thứ gì. Năm năm trước, tôi đã rời khỏi gia tộc Gilen. Hiện tại tôi và bọn họ không có bất kì quan hệ nào cả” Nightingale thản nhiên thừa nhận, cô đã quyết định thành thật với Roland, đơn giản tóm tắt lại quá khứ của mình.
Cô sinh ra và lớn lên ở thành phố Bạc, tòa thành được đặt tên như vậy là do ở đây có một mỏ bạc lớn. Cha của cô là một tử tước nhưng mẹ của cô lại xuất thân thường dân. Cuộc hôn nhân như vậy cũng rất hiếm gặp, nhưng hai người sống chung vô cùng hạnh phúc. Nightingale còn có một người em trai, tên là Hyde. Tuổi thơ của cô gắn liền với thành phố Bạc, đó cũng là khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc đời cô.
---
Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người!