Chap 54: Tin xấu
Petrov không nghĩ là anh sẽ trở lại Border Town sớm như vậy. Anh không hề muốn đi đâu trong cái tuyết trời mùa đông lạnh lẽo này. Đúng hơn là anh không định rời khỏi ngôi nhà ấm cúng của mình trong lúc đám quái thú tàn phá vùng nông thôn. Tuy nhiên, anh không quyền từ chối khi Công tước Ryan đích thân giao cho anh nhiệm vụ chuyển bức thư chứa đựng tin nóng hổi này đến tận tay đệ tứ Hoàng tử.
Anh hiển nhiên đã biết nội dung của bức thư – thực tế, toàn bộ giới quý tộc ở vương quốc Greycastle đang bàn tán về một tin vô cùng sửng sốt: Quốc vương của Greycastle đã bị giết hại bởi chính con trai cả của mình, Gerald Wimbledon. Ngay sau khi tin tức lan rộng, Đệ nhị hoàng tử đã ra mặt, tuyên bố rằng Vương quốc không thể thiếu vua. Vốn là ứng viên thứ hai, hắn giờ trở thành người thừa kế chính thống và sẽ sớm bước lên ngôi vua.
Tuy nhiên, không phải ai cũng ủng hộ động thái này. Có tin đồn rằng phiên tòa xét xử Gerald rất bất thường bởi trong suốt quá trình thẩm vấn, hoàng tử chỉ xuất hiện vài lần với đôi tay bị trói chặt nhưng không hề hé lấy một lời. Do đó, các Bộ trưởng mong muốn xem xét kĩ càng vấn đề trước khi quyết định ai là người sẽ thừa kế ngai vàng.
Cũng có người nói rằng người con trai thứ Timothy Wimbledon đã tự biên tự diễn một vở kịch, chứ hắn thật ra là tên hung thủ thực sự và dù ngoài mặt tỏ ra đau buồn nhưng thực tâm đang nóng lòng muốn tiếp nhận ngôi báu.
Xét cho cùng, việc tranh luận về danh tính thủ phạm là vô nghĩa. Kể từ lúc Đệ nhị hoàng tử có được sự ủng hộ hoàn toàn của Thủ tướng hoàng gia, hắn có thể tạm thời bước lên vị trí Quốc vương và nắm được quyền lực của người thống trị tối cao của Graycastle. Cùng lúc chiếm được ngai vàng, hắn ra lệnh cho triệu tập toàn bộ các ứng viên khác – cuộc chiến giành vương vị đã chấm dứt, cho nên sau khi tiếp nhận sắc lệnh của Hoàng tử, những người con còn lại của vua phải trở về Graycastle trước lúc kết thúc mùa đông. Dựa trên sự cai quản những lãnh thổ tương ứng trong suốt 6 tháng vừa qua, tân Vương sẽ chính thức được công bố.
Petrov hoàn toàn nhận thức được mức độ cấp bách của bức thư. Qua đó, Timothy Wimbledon sẽ bảo toàn được ngai vàng. Mọi thứ dựa vào động thái của những ứng viên khác. Nếu họ tuân lệnh và từ bỏ cuộc chiến rồi trở về Graycastle, Timothy sẽ nghiễm nhiên trở thành vua Wimbledon đệ tứ.
Mọi tài liệu gửi đến Border Town đều được chuyển qua thành Longsong trước. Khi Công tước Ryan thấy lệnh triệu tập, phản ứng đầu tiên của lão là khịt mũi khinh khỉnh. Vị vua tiền nhiệm luôn công bằng với giới quý tộc và cho họ rất nhiều tự do, nhưng việc đệ nhị Hoàng tử lên ngôi bằng vũ lực cho thấy sự tàn bạo vô cùng. Có thể thấy từ việc Gerald bị xử tử bằng máy chém đã khiến không ai dám quay lại Graycastle, lo sợ nhận bản án giống vậy.
Tuy nhiên, trong mắt của Lục đại gia tộc, mệnh lệnh này đến thật đúng lúc.
Hai tháng trước, Bá tước Elk thi hành một kế hoạch không được chấp thuận và khiến cho Công tước Ryan rất không vừa lòng, nhất là khi kế hoạch đã thất bại. Hoàng tử phản ứng rất quyết liệt, tuyên Dmitry Hill án tử hình bởi treo cổ. Với việc này, cả hai bên được coi là đang công khai xung đột rất gay gắt.
Công tước Ryan ban đầu định chờ đến cuối tháng quỷ ám để lão có thể rảnh tay và giải quyết rắc rối này, nhưng giờ lão đã có văn kiện này. Với nó, lão có một phương thức hợp pháp. Roland Wimbledon được triệu hồi bởi người sắp trở thành vua, nên khi hoàng tử đi khỏi, Border Town sẽ nghiễm nhiên quay trở về tay Công tước Ryan. Tuy nhiên, nếu cậu không trở về Graycastle, Công tước Ryan sẽ lôi cậu về bằng vũ lực – dưới danh nghĩa của Tân vương. Công tước dù sao thì cũng không quan tâm là vương miện sẽ rơi vào tay ai.
Nghĩ đến lần trở lại thị trấn này, sứ giả Petrov bỗng nhiên cảm thấy không thoải mái. Lần trước, khi anh thề rằng chuyến thăm tới sẽ mang theo thỏa thuận giao thương mới thì kết quả cuối cùng lại là cuộc tấn công của gia tộc Elk. Bây giờ anh đã quay lại, một lần nữa đem theo tin xấu – dù là tin Quốc vương Wimbledon đệ tam băng hà, về tân vương hay là lệnh triệu tập, Petrov tin là hoàng tử đệ tứ đều không muốn nghe.
Do vương quốc Graycastle nằm ở phía nam lục địa, đi thuyền đến Border Town khá là tiện vì sông ngòi không đóng băng kể cả vào mùa đông.
Thi thoảng, Petrov đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài. Trong suốt chuyến đi, anh không hề thấy xác chết, không thấy bất kì ai bị bỏ đói hay trốn chạy, cho thấy rằng thị trấn biên giới vẫn chưa thất thủ.
Nó làm anh bị ngạc nhiên một chút. Vào lần trước anh đến đây, bức tường còn chưa được xây dựng. Petrov không thấy tin tưởng lắm khi biết họ định xây một bức tường từ đá và bùn đất.
Sau đó, một cảnh tượng đáng ngạc nhiên hơn nữa hiện ra, anh thấy một chiếc thuyền với cờ hiệu của Willow Town treo trên cột buồm vượt qua từ bên phải – đây có thể là chuyện bình thường, nhưng không phải là vào tháng quỷ ám! Cho dù thị trấn đang phải chiến đấu với quái thú, họ vẫn giao thương được ư? Nếu họ không tập hợp toàn bộ thợ mỏ cho phòng tuyến thì bằng cách nào mà họ chống chọi lại được những cuộc tấn công tàn bạo của đám quái vật vậy?
Ba ngày sau, tàu chở Petrov đã đến Border Town. /nghe như tàu chở dầu =))/
Vẫn là cái bến tàu bằng gỗ đổ nát trước đây nhưng giờ ở phía cuối nó đã mọc lên một căn nhà gỗ. Sau khi tàu cập bến, hai lính gác đi ra từ căn nhà , giám sát từng hành động của thủy thủ đoàn.
Petrov lập tức hiểu được ý định của Roland với sự bố trí này.
Hiển nhiên là Hoàng tử đệ tứ không muốn để bất kì ai lén lút rời khỏi thị trấn bằng đường thủy. Sau khi được lính canh xác nhận thân phận, có người đem cho anh một anh một con ngựa và dẫn anh đến lâu đài cùng với binh lính hộ tống.
Cũng như lần trước, Hoàng tử Roland Wimbledon tiếp Petrov tại phòng khách. Tuy không phải giờ dùng bữa thường ngày, Hoàng tử vẫn ra lệnh cho người hầu chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn.
Lợn quay, cá nướng, sa-lát thảo mộc cùng với bơ, bánh mì và những rau củ thường có trên bàn ăn tối được bày ra.
‘Có vẻ như Hoàng tử thích bàn chuyện làm ăn trong khi dùng bữa.’ Dù Petrov nghĩ vậy, tay của anh vẫn không ngừng lại một lúc nào. Dẫu sao thì đã mấy ngày rồi anh chẳng có lấy một bữa tử tế. Ngay cả ở gia tộc Honeysuckle, nếu không có khách thì họ thường chỉ ăn bánh mì với thịt hun khói trong bữa tối.
Roland nhận lấy lá thư và mở ấn sáp bằng dao ăn của cậu. Một cách kín đáo, cậu mở bức thư và nhìn lướt qua nó, rồi cậu trở nên sững sờ.
‘Quốc vương đã băng hà ư?’ Roland không có tý tình cảm gì đối với người cha trên danh nghĩa này. Kể từ lúc chuyển sinh đến đây, cậu đã sống ở Border Town nên cậu chưa từng được tận mắt nhìn thấy Quốc vương, chưa kể trong kí ức của đệ tứ Hoàng tử, vua cha luôn trách mắng và phẫn nộ với anh ta. Bởi vì điều này, cậu cảm thấy mình như lọt vào một tình huống khó xử - cậu có nên tỏ vẻ thương tiếc hay không?
Đọc những nội dung tiếp theo đó, cậu có thể *đánh hơi* được một âm mưu. ‘Wimbledon đệ tam bị giết hại bởi con trai cả của mình? Dưới danh nghĩa Tân vương, đệ nhị Hoàng tử tuyên bố chấm dứt cuộc chiến giành ngai vàng và lập tức ra lệnh cho các anh em của hắn trở về Greycastle?’
Roland ho một tiếng và ngửng đầu lên, bắt gặp ánh mắt xin chia buồn của Petrov.
‘Ra vậy’, cậu nghĩ, ‘mình sợ là Công tước Ryan sẽ vui sướng bất kể mình làm cái gì. Không quan trọng là mình tuân theo mệnh lệnh của Tân vương hay không, cả hai cách xử lí đều có cái khó riêng.’
‘Anh ta không mang thỏa thuận buôn bán đến mà là một bức thư chứa tin xấu. Mình đoán anh ta đang cảm thấy rất tội lỗi ngay lúc này.’ Roland cười thầm, rồi gấp bức thư lại lần nữa, “Ta hiểu rồi.”
“Vâng, thưa Điện hạ, vậy tiếp theo người sẽ …”
“Kể cả nếu ta có muốn đi thì cũng phải đợi đến khi kết thúc tháng quỷ ám. Nếu ta rời đi lúc này thì người dân của Border Town phải làm sao trong cái giá lạnh và băng tuyết này?”
Nếu là ai khác, Petrov hẳn sẽ đáp lại kiểu như, “Xin đừng lo, thành Longsong sẽ giúp ngài giải quyết gọn ghẽ tình hình này”, hoặc là bất kì câu trả lời khôn khéo nào khác. Nhưng trước mặt Hoàng tử đệ tứ người mà anh mới chỉ gặp có hai lần, anh không thể nào ăn nói bất cẩn được. Đây là lần đầu tiên Petrov căm ghét cái chức danh sứ giả của chính mình. Cuối cùng, anh chỉ gật đầu, “Thần hiểu ạ, vậy thần có nên chuyển lại lời của người không?”
Thay vì trả lời, Roland gọi người hầu đem đến giấy bút. Cậu viết một bức thư hồi đáp ngắn rồi niêm phong nó bằng sáp và huy hiệu của chính cậu, sau đó đưa cho Petrov. Người kia liếc nhìn phong bì thư. Nó được viết rõ ràng bên ngoài là gửi cho Hoàng tử Timothy Wimbledon của Greycastle thay vì Vua Wimbledon đệ tứ.
Petrov nghĩ, Hoàng tử Roland đã đưa ra tuyên bố của mình.