/Sau một thời gian khá dài tạm nghỉ thì mình đã trở lại. Cũng lâu rồi mới dịch truyện thấy hơi đơ một chút nên rất hoan nghênh góp ý của các bạn. Lịch ra truyện đã update lại từ 2 ngày/chap thành 3 chap/tuần nhé. Có thể mình sẽ up 3 chap liền một lúc như tuần này hoặc không liên tục nhưng vẫn đảm bảo hết tuần là có 3 chap cho mn đọc nên đừng vội phàn nàn nhé!
Quà mừng trở lại với 3 chap của tuần này(vì hôm nay là CN nên tuần này đủ chỉ tiêu rồi nhé!!)
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! - ManInLove /
Chap 114: Tiếng sấm
Một lượng đông đảo quân đồng minh của thành Longsong đang hành quân đến Border Town.
Đạo quân tiên phong được hợp thành bởi sáu gia tộc hiệp sĩ từ pháo đài. Từ đủ loại áo giáp mà các hiệp sĩ đang mặc, có thể dễ dàng nhận thấy sự vượt trội về sức mạnh của các gia tộc đối với những kẻ khác. Không đáng ngạc nhiên khi nổi bật nhất trong số đó là đội hiệp sĩ của Công tước Ryan. Ngựa chúng cưỡi là một nhánh của giống ngựa đuôi ngắn hoàng gia, đặc biệt tốt trong chạy đường dài và có một thể hình to lớn hơn những giống ngựa khác. Chưa kể đến sự khác biệt của những con ngựa thì những kẻ cưỡi chúng còn có vẻ vượt trội hơn. Áo giáp của đám hiệp sĩ được rèn bởi tiệm rèn nổi tiếng của pháo đài Longsong “Lưỡi búa và răng rồng”, tạo cho chúng một vẻ ngoài đồng nhất. Trên mặt tấm giáp ngực dày được chạm khắc hình đầu sư tử lớn và sáng bóng, trong khi hai bên vai là hình hai cái đầu sói như đang mở miệng cất tiếng tru. Áo choàng phía sau tung bay trong gió được thêu đủ những họa tiết tỉ mỉ và mỗi người có một tấm vải đỏ buộc quanh eo.
Những hiệp sĩ không chỉ được cái mã ngoài. Hằng năm sau khi tháng Quỷ ám kết thúc, chính họ là người chịu trách nhiệm dọn dẹp tàn dư của đám quái thú và đảm bảo rằng mọi chuyện trong lãnh thổ lại được an toàn. Mỗi người trong đó đều đã tích lũy được kinh nghiệm chiến đấu dày dặn trong các cuộc chiến tay đôi. Họ không thua kém đội hiệp sĩ hoàng gia về khả năng, chỉ thua thiệt về số lượng – tất nhiên, đối với Công tước Ryan mà nói, việc lão có thể trợ cấp và duy trì cho một trăm năm mươi hiệp sĩ tinh nhuệ đã là đáng kinh ngạc rồi.
Do đó, Công tước Ryan luôn tỏ ra hả hê mỗi khi ngắm nhìn đội hiệp sĩ của mình. Không nghi ngờ gì nếu nói rằng không một ai ở phía Nam này đủ sức đối chọi với lão.
Di chuyển ở phía giữa đội hình là đám lính đánh thuê với trang bị thua xa những hiệp sĩ. Phần lớn trang phục của chúng là một vài chiếc áo giáp lưới hoặc giáp trụ bị khuyết mũ hoặc găng tay. Thậm chí có kẻ còn chỉ mặc những chiếc giáp da rẻ tiền và mang theo đủ loại vũ khí. Khi hành quân, đám lính đánh thuê không tuân theo đội hình mà thay vào đó là chia thành những nhóm nhỏ gồm 2-3 người, vừa đi vừa cười nói. Nhìn thấy cảnh này, có người sẽ cho rằng những kẻ này không phải đang trên đường ra trận mà là đang đi dã ngoại vào mùa xuân.
Sau cùng của đội hình, đi đằng sau lính đánh thuê là nông nô bị ép phải phục vụ cho lãnh chúa, kéo theo những xe thồ lương thực và lều trại. Sự khác biệt về tốc độ di chuyển của 1500 người dẫn đến sự chậm chạp của cả đội quân. Những hiệp sĩ cưỡi ngựa phía trước thường phải dừng lại để chờ cho đội hình đằng sau bắt kịp.
“Thưa ngài,” Bá tước Elk, Holger Medela kéo cương ngựa để đi kề bên với Công tước, “Chúng ta còn cách Border Town nửa ngày nữa, nếu tiếp tục vận tốc này thì ta sẽ đếnnơi vào 4h chiều. Khi đo, tốt nhất là ta nên để cho binh lính nghỉ qua đêm và tiến hành tấn công vào sáng hôm sau, hay là ngài có ý định tấn công lâu đài của hoàng tử ngay lập tức?”
“Có vẻ như ông cũng thích ngủ ngoài trời nhỉ,” Công tước Ryan cười, “Bản thân ta vẫn muốn ngủ trên giường bên trong lâu đài hơn là ngủ trên bùn đât. Tất nhiên, chúng ta vẫn cần thể hiện một chút tôn trọng với hoàng tộc. Do vậy, khi đến Border Town, ta sẽ phái sứ giả đi thuyết phục hoàng tử đầu hàng.”
Bá tước Honeysuckle cưỡi ngựa lên phía trước rồi quay lại nói, “Đội kị binh đã hành quân cả ngày, người lẫn ngựa đều mệt mỏi rồi, cho nên ngay lập tức tấn công sẽ không phải lựa chọn hợp lí đâu, phải không các ngài? Xét cho cùng tuy hoàng tử chỉ có trong tay vài tên thợ mỏ và đám thợ săn, nhưng Roland Wimbladon đã ở lại Border Town trong suốt tháng Quỷ ám. Tôi nghĩ là cẩn thận một chút thì vẫn hơn.”
“Haha, tôi có thể hiểu được nếu những người khác không biết nhưng đến cả ông cũng mù tịt về lũ quái thú này sao? Ôi ông bạn già của tôi. Chúng đúng là rất đáng sợ nếu ta đụng độ chúng bên ngoài, chúng nhanh , linh hoạt và có sức mạnh đáng kinh ngạc, nói cách khác là một hiểm họa chết người. Nhưng nếu ông nấp sau một bức tường thành thì chúng chẳng khác gì mấy con thú ngu đần.” Bá tước của gia tộc Elk nhún vai, “Tôi thấy chuyện hắn có thể nhanh chóng xây một bức tường còn đáng ngạc nhiên hơn. Tuy nhiên, chỉ với thế thì hắn chẳng có cửa nào đối đầu với đội hiệp sĩ hùng mạnh của chúng ta đâu, phải không? Họ không phải là một lũ ngu.”
“Chính xác, và ta cũng nhận đã được tin từ phía Bắc”, Công tước Ryan thản nhiên nói, “Năm nay Hermes đã phải hứng chịu một cuộc tấn công bất thường của lượng lớn quái thú, suýt chút nữa là tân Thánh đô đã thất thủ. Nếu suy luận một cách logic thì có thể thấy rằng lũ quái thú vừa qua đã tập trung về cùng một chỗ và ở phía chúng ta, biên giới phía Tây, chỉ phải đối mặt với vài con bị lạc đàn mà thôi.”
Với cương vị là lãnh chúa cai quản toàn bộ lãnh thổ phía Tây vương quốc, nơi duy nhất lão quên để mắt đến chính là cái nơi hẻo lánh này. Dù rằng trong suốt những năm qua, lão đã cử tai mắt thâm nhập vào các thành phố lớn để liên tục đem tin tinh báo về cho mình. Thế nhưng hiện tại, cuộc chiến thảm khốc ở phía Bắc không phải là cái lão để tâm. Vài ngày trước, lão nhận được mật thư từ Steep Cliff City, cho lão biết rằng Tân vương Timothy Wimbledon và Nữ hoàng của Clearwater đã có một cuộc đụng độ nảy lửa tại phía nam Eagle City. Theo như tin báo, phe của Timothy mất một tháng để trở về từ Eagle City.
Bức thư không đề cập đến kết quả của trận chiến mà chỉ viết rằng sau khi về đến Steep Cliff City, Timothy đã thiệt hại mất hàng ngàn quân sĩ, khiến cho hắn không đủ sức để đè nén chị gái hắn được nữa. Cũng có vẻ như Eagle City đã hứng chịu hỏa hoạn, những đám khói đen bao phủ cả bầu trời, cảnh tượng này đã được chứng kiến bởi người dẫn của các khu vực lân cận.
Không nghi ngờ gì, cho dù Nữ hoàng của Clearwater có bại trận dưới tay Timothy hay không thì những thiệt hại về binh lính đã giáng một đòn mạnh vào Tân vương. Nội dung của bức thư đã khiến cho Công tước Ryan bồn chồn đến mức ngay lập tức trong đêm hôm đó, lão gửi rất nhiều thân tín đến Kinh đô và cả Miền Đông để thu thập thêm tin tức về tình hình của Timothy. Có thể cuộc đại chiến giữa hai kẻ trị vì sẽ cho lão cơ hội tiêu diệt bộ máy vẫn chưa hoàn thiện của Tân vương. Lão hiển nhiên chẳng ngại gì việc đổ thêm dầu vào lửa cả.
Nếu lão muốc độc lập xưng vua thì đây chính là cơ hội tốt nhất của lão. Quân đội miền Bắc thì trôn thây ở Thánh đô, miền Nam thì vừa mới trải qua chiến tranh, vẫn còn đang nằm dài liếm vết thương, tình hình của biên giới phía Đông và vị Vua mới lên ngôi cũng không khá khẩm hơn là bao. Nhưng lão sợ rằng chúng sẽ lấy lại được sức mạnh chỉ trong vài năm thôi. Bất cứ kẻ nào đó tấn công phía Bắc cũng có thể dễ dàng chia tách Vương quốc Graycastle làm hai. Cho đến lúc đó lãnh thổ và dân cư lão cai trị có thể sánh ngang với Vương quốc Eternal Winter ở phía Bắc. Với hai thành phố lớn nhất vùng Đông nam nằm dưới sự kiểm soát của mình, lão sẽ chẳng ngán bố con thằng nào ở cái vương quốc Graycastle này cả.
Và lão ta, Osmind Ryan, sẽ trở thành vua của vương quốc mới này.
Sau khi suy tính kỹ mọi chuyện, Công tước mỉm cười thỏa mãn. Lão muốn nhanh chóng kết thúc cái trò hề với hoàng tử trong hôm nay và lập tức về nhà vào ngày mai. “Đúng lúc ta sẽ chào đón những thân tín tại lâu đài trong 3 ngày nữa, hi vọng, họ mang đến những tin tốt lành.”
Khi mặt trời dần khuất dạng, đứng trên đỉnh ngọn núi, địa phận của Border Town cuối cùng cũng lọt vào tầm mắt và phía bên ngoai thị trấn, Công tước Ryan nhận thấy có một số lượng hình bóng tụ tập lại.
“Thưa cha, Công tước”, Rene, người dẫn đầu đội tiên phong, quay lại để báo cáo: “Những tên đang tụ tập trước mắt được cho là Hộ vệ của Hoàng tử đệ tứ, chúng đều được vũ trang tỏ rõ ý không hoan nghênh chúng ta.”
“Được thôi, cũng may là ta không cần mất công đến tận lâu đài để ép hắn đầu hàng,” Bá tước Elk cười lớn, “Ra lệnh cho các hiệp sĩ là di chuyển chậm lại và dừng ở khoảng cách đủ gần để tấn công.”
“Vâng, thưa cha,” sau khi nhận lệnh, Rene quay lại và rời đi.
Công tước Ryan hướng tầm nhìn về phía đối thủ của mình. Những binh lính trước mặt lão đều trông rất khác lạ, cầm trên tay những vũ khí cũng lạ, đứng ngay ngắn thành hai hàng. Nếu nói vũ khí của họ là giáo thì chúng là những cây giáo không có mũi giáo, hơn nữa phần thân cũng quá ngắn. Hơn nữa, phe đối địch bố trí đội hình cũng chẳng bình thường chút nào…”hàng thủ của chúng quá mỏng, phải chăng chúng có ý định cảm tử ư?”
Điều này khiến cho Công tước Ryan hơi bất an. “Cho dù Hoàng tử không có bất kì kinh nghiệm chinh chiến thì hắn vẫn có đám vệ sĩ bên cạnh, chẳng lẽ chúng mặc kệ trò vớ vẩn này của hắn ư?” Nghĩ ngợi trong giây lát, Công tước quyết định cho đám lính đánh thuê lên trước, trong khi kị binh sẽ giữ vị trí chờ đợi thời cơ lao đến.
Tất nhiên lão vẫn sẽ cho sứ giả đến thuyết phục hoàng tử. “Đi đến đó và truyền đạt với Hoàng tử rằng ta không có ý đinh làm hại hắn,” Công tước Ryan nói, “nhưng ta vẫn phải tuân theo mệnh lệnh của Tân vương. Sẽ không có ai bị thương nếu chịu giao nộp vũ khí và không chống cự. Trên đường về Kinh đô, ta vẫn sẽ đối đãi với hắn theo đúng quyền lợi của quý tộc.”
Để đội quân xếp thành đội hình là một quá trình rất tốn thời gian. Đầu tiên là kị binh lần lượt từng người đứng vào hàng, trong khi đám lính đánh thuê thì chậm chạp di chuyển lên phía trước. Nhưng ngay lúc đó, Công tước Ryan đột nhiên thấy bốn đốm lửa lóe lên ở phía trại của địch – ban đầu là tia lửa, rồi sau đó là khói bốc lên. Lão đơ người, nghĩ rằng có gì đó sai ở đây. Lão định lấy ra chiếc ống nhòm nhưng bất thình lình ngay gần bên tai lão là một tràng tiếng nổ vang như sấm.