Chương 47: Thị trường và Vòng lặp.
Translator: Valoran
***
Trấn Biên Giới đã khá yên bình trong vài tuần qua.
Theo lời của Iron Axe và Brian, sức mạnh và số lượng của bọn quỷ thú sẽ dần tăng theo độ dài của Tháng Quỷ Ám. Tận dụng quãng thời gian phòng thủ hiện tại, cậu cho gửi một chiếc thuyền chở đầy khoáng sản đến Trấn Lá Liễu.
Nhờ áp dụng động cơ hơi nước mà số công nhân tại Mỏ Dốc Bắc đã được giảm đi phân nửa, trong khi hiệu suất vẫn tăng lên theo từng ngày, đạt đến cả mốc sản lượng từ trước khi vụ sập hầm xảy ra. Việc đưa máy móc vào sử dụng đã giúp giảm thiểu đáng kể lượng nhân lực cần thiết.
Trong khi đó, Roland cho tiến hành một cuộc cải cách sơ bộ hệ thống khai mỏ, chuyển từ trả công nhất định sang chế độ lương thưởng. Cậu đặt ra một mức hiệu suất trung bình được tinh chỉnh bởi Barov làm tiêu chuẩn, ai vượt qua mức đó sẽ được thưởng thêm vào thù lao. Hơn nữa, bất cứ ai tìm thấy đá quý hay mạch khoáng sản sẽ nhận được những phần thưởng đặc biệt khác. Phương thức này tỏ ra rất hiệu quả trong việc gia tăng nhiệt huyết với công việc của thợ mỏ. Khắp nơi trong Khu khai khoáng đều tràn ngập với những cảnh tượng náo nhiệt.
Dĩ nhiên, Roland ắt hẳn còn có một dự định khác nữa khi mà tất cả lượng khoáng sản đã nằm trong tay mình.
Ngoài động cơ hơi nước ra, cậu cũng lên kế hoạch cho sản xuất một chuỗi những sản phẩm đặc biệt - máy công cụ.
Máy công cụ đã có một lịch sử hình thành lâu dài, nói chung thì, chúng là những công cụ dùng để sản xuất ra những công cụ khác. Ví dụ như cái đe, chuyên được dùng để gò và luyện, là một trong những máy công cụ cơ bản nhất.
Sản xuất công cụ bằng cách thủ công thì cũng không tệ, tuy nhiên, vấn đề nằm ở chỗ hình dạng bất cân xứng của sản phẩm. Do đó, người ta đã thêm vào kẹp và tạo rãnh trên đe để cố định những phần đã được gia công. Súng hỏa mai và súng kíp đời đầu cũng được chế tác thủ công trên những chiếc đe có rãnh.
Sau này thì, chỉ dựa trên nhân lực thôi đã không còn đáp ứng đủ nhu cầu chế tác nữa, và thế là máy công cụ được tiến hóa và nhân rộng. Máy công cụ bắt đầu ứng dụng thêm những phương pháp cố định và căn chỉnh riêng biệt dựa trên từng mục đích sử dụng khác nhau.
Roland cân nhắc việc cho chế tạo máy tiện thủ công.
Dù máy tiện sở hữu rất nhiều công dụng, cậu chỉ đơn giản dùng nó để sản xuất những khung ròng rọc đơn giản. Tất cả những gì cậu cần là một khe cắm và một lưỡi cưa tròn bằng sắt. Anna có thể dễ dàng chế tạo một lưỡi cưa như thế. Còn phần trên của cỗ máy sẽ được nung nóng và tinh chỉnh để có dạng hình thang. Sau đó dùng một thanh sắt để tạo dấu rồi đưa đi làm cứng lại bằng cách nhúng vào nước. Thế là xong một cái máy tiện được hiệu chỉnh.
Sau khi giải quyết xong những vấn đề chính, Roland lập tức ra lệnh cho Carter thuê hai người thợ mộc để chế tạo phần thân của cỗ máy, trong khi Anna tiếp tục sản xuất những bộ phận kim loại khác trong sân sau tòa lâu đài.
Nhờ vào sự giúp đỡ của Anna mà việc xử lý kim loại giờ đây trở nên dễ dàng như đúc gốm, nhất là sau khi cô thành thục được cách kiểm soát ngọn lửa. Việc chế tạo những linh kiện nhỏ, tất cả đều nhờ vào Anna. Chứng kiến cảnh cô nung chảy quặng sắt thành dung dịch rồi đưa tay nặn nó làm Roland không ngừng ngưỡng mộ.
Nếu không có phù thủy, cậu có thể phải mất đến hơn 10 năm mới đạt được những thành tựu như khi này.
Hai ngày sau, phần khung đơn giản của cỗ máy đã được hoàn thành.
Dạo gần đây, Roland cũng khá bận bịu với việc thiết kế một bộ động cơ mới, dùng để điều chỉnh tốc độ và ổn định hiệu suất của động cơ hơi nước. Những đĩa kim loại để chế tạo ròng rọc thì vẫn đang trong quá trình đúc khuôn. Một khi máy tiện được lắp ráp xong, cậu có thể bắt đầu quá trình tiện khuôn cho ròng rọc.
Ròng rọc không phải là thứ gì mới mẻ đối với Đội trưởng Hiệp sĩ Carter nữa. Khắp nơi trên thế giới đều sử dụng ròng rọc để thoát nước bên trong các khu mỏ, họ dùng sức người để kéo trống cuốn dây bên trên ròng rọc. Carter cảm thấy hài lòng, vì lần này anh đã hiểu được một phần dự định của hoàng tử.
Roland nhờ anh cho gọi ba người thợ rèn cùng những thợ học việc của họ lại để dạy họ cách vận hành chiếc máy tiện. Roland không thể đích thân đứng ra điều hành những chiếc máy này được nên cậu phải huấn luyện cho những nghệ nhân lành nghề khác.
Khi họ cúi chào cậu xong, Roland bắt đầu làm mẫu về cách sản xuất ròng rọc thông qua việc sử dụng máy tiện.
Roland không ngại việc phải đứng ra làm mẫu chút nào cả. Thực ra, cậu còn ra dáng một vị hoàng tử có nhiều sở thích nữa. Hơn nữa, việc vận hành máy tiện cũng chẳng tốn bao nhiêu công sức lắm.
Carter phụ trách việc đổ mỡ lợn lên từ bên cạnh. Trong kỉ nguyên này mà đi thay thế dầu bôi trơn bằng mỡ lợn thì thật lãng phí. Tuy nhiên, dù có còn hơn không. Đống mỡ rơi xuống một chiếc tô sành bên dưới lưỡi cưa để có thể được tái sử dụng.
Đầu tiên, Roland khắc lên đĩa kim loại những đường kẻ dựa trên bản thiết kế. Sau đó cậu dựng đứng chiếc đĩa đó lên rồi cố định nó vào cái bàn. Tiếp đó, cậu kéo lưỡi cưa bên trên chiếc đĩa xuống, nhắm vào những đường kẻ có sẵn, rồi tì chân lên cái bàn đạp làm bánh mâm bằng gỗ phía dưới quay tròn. Một dây nối đưa động năng từ bánh mâm lên tới lưỡi cưa.
Sau đó, Roland nhanh chóng nắm vào phần tay cầm của lưỡi cưa rồi nhẹ nhàng kéo xuống, lưỡi cưa xoay tròn cắt từ từ vào đĩa kim loại theo một góc 90 độ.
Về phần nguyên liệu của những chiếc đĩa, chúng được làm từ gang nên không khó để cậu cắt theo những đường kẻ từ trước. Bầu không khí tràn ngập mùi mỡ lợn, khiến những người thợ rèn và thợ học việc không khỏi chảy nước miến vì từ lâu họ đã không được ăn thịt.
Sau khi làm mẫu xong, là lúc để bàn chuyện hợp đồng. Hoạt động kinh doanh ở Trấn Biên Giới mới chỉ bắt đầu, và ngành công nghiệp thì còn non trẻ hơn thế nữa. Do đó, cả động cơ hơi nước lẫn máy công cụ sẽ không thể nổi lên ngay được. Lúc này thì, phần lới đại chúng vẫn chưa hiểu được nguồn năng lực khổng lồ và tiềm năng của chúng. Cuối cùng thì, Roland vẫn phải tự mình quảng bá những sản phẩm của cậu.
Hợp đồng nói rằng những thợ rèn phụ trách việc vận hành chiếc máy tiện phải sản xuất ít nhất một bộ ròng rọc mỗi tuần. Tất cả những vật liệu cần thiết sẽ được cung cấp bởi phía lâu đài và tiền công là 10 xu bạc. Ngoài ra, việc sử dụng những máy công cụ này cũng không phải là miễn phí. Những thợ rèn phải trả 2 xu bạc mỗi lần sử dụng, giống như đang thuê vậy.
Trong suốt Tháng Quỷ Ám, việc kinh doanh của ngành rèn không được béo bở như trước. Dù là mệnh lệnh từ hoàng tử nhưng nó cũng hỗ trợ cho họ. Do đó, không có ai phản đối cả. Đồng thời, Roland cũng thông báo với họ rằng đây chỉ là chiếc máy tiện đầu tiên thôi, sau này chúng sẽ được sản xuất liên tục nên nếu ai có hứng thú thì có thể đặt mua ở Tòa Thị chính.
“Thưa Hoàng tử, tại sao ngài không trả cho họ 8 xu bạc luôn?” Carter bối rối hỏi sau khi những người thợ rèn đã lùi ra ngoài.
“Tuy số lượng thì vẫn thế nhưng nó lại mang ý nghĩa khác đấy,” Roland giải thích. “Đây có lẽ là hợp đồng làm thuê đầu tiên tại Trấn Biên Giới. Ta cần thiết lập một tiêu chí cho nền công nghiệp.”
Carter vuốt mồ hôi trên trán, Ngài Hoàng tử lại bắt đầu nói mấy thứ vớ vẩn rồi. Anh đã từng trải qua tình huống này. Hoàng tử sẽ tiếp tục nói mãi nói mãi nếu anh vẫn còn giả vờ là mình đang cẩn thận lắng nghe.
“Một khởi đầu tốt sẽ đem tới một vòng thuận. Hiện tại, chỉ có ta là đang cần ròng rọc, nên ta phải cung cấp cho họ máy công cụ. Còn họ thì được trả công cho sức lao động của mình. Trong tương lai, khi mà có những người khác cũng có chung một nhu cầu với ta, hội thợ rèn sẽ nhận ra rằng họ có thể hoàn thành được nhiều đơn hàng hơn nếu họ sở hữu một cái máy riêng thay vì phải đi thuê như bây giờ.” Nói đến đây, Roland ngừng lại, “Hơn nữa, nếu họ có một loại sản phẩm mới, họ có thể thuê máy từ ta trước rồi quyết định xem thị trường có đủ lớn để mà bỏ tiền ra mua một cái máy riêng hay không. Đó chính là một vòng thuận đấy.”