Chương 27: Quá khứ.
Transltor: Lil’Turt.
*****************
Trời càng ngày càng đổ lạnh, và Roland cũng càng lúc càng dậy muộn hơn trước.
Là tầng lớp thống trị, tất nhiên cậu có quyền ngủ nướng. Nhất là khi ngủ trên chiếc giường rộng rãi cùng ba lớp chăn nhung dày dặn, cơ thể cậu như được bao bọc trong sự êm ấm ngay khi ngả người xuống. Nhưng nó cũng khiến cậu phải khổ sở mỗi khi cần dậy sớm.
Sau khi vệ sinh xong, Roland bước vào phòng làm việc và thấy Nightingale đã ngồi chờ sẵn được một lúc.
“Bữa sáng của ngài đây. Tôi có ăn một nửa khi nó còn nóng, nhưng giờ thì nguội mất rồi,” cô ta nói và chu môi lên. Nhìn vào mấy ổ bánh mì còn lại trên bàn và gật gù như thể mình mới là chủ nhân của dinh thự này.
“Không ai dạy cô phải khiêm tốn trước một hoàng tử à?” Roland hỏi trong khi đẩy đĩa đồ ăn qua một bên và ngồi lên bàn. “Tôi nhớ là cô rất lịch sự lúc đầu mà.”
Roland thầm thở dài. Cậu không ngờ là cô ta lúc nào cũng quanh quẩn bên mình thay vì đi cùng và hộ tống Anna. Ban đầu thì cô ấy còn hay giữ trạng thái ẩn thân, nhưng giờ thì miễn là không có ai khác, cô ta sẽ thản nhiên mà tản bộ xung quanh văn phòng cậu.
“Như thế này à?” Cô nhảy xuống và cúi chào đầy lịch thiệp như một quý tộc hoàn mỹ. “Ngài càng lúc càng dậy trễ đấy. Vì chẳng có ai dùng bữa sáng cả, nên tôi muốn giúp ngài một ân huệ bằng cách thưởng thức nó thay cho ngài, Hoàng tử Điện hạ à.” Cô lại gần Roland và nói, “Ngài cũng chẳng quan tâm đâu nhỉ? Tôi biết là ngài cũng đâu ưa gì mấy cái lễ nghi tẻ nhạt này.”
“Cô ta có tận ba con mắt à?” Roland thầm hỏi. “Làm sao cô ta có thể đọc được suy nghĩ của mình thế.”
Cậu thở dài. “Tùy cô, nhưng lần sau nếu có ăn rồi thì làm ơn hãy xử lý hết dùm. Ta sẽ cho gọi thêm phần nữa nếu có muốn ăn.”
“Vâng, thưa Hoàng tử!” Cô mỉm cười và cầm đĩa lên rồi nhanh chóng bước sang một bên.
Roland trải ra một cuộn giấy trắng. Cậu chuẩn bị hoàn tất bản thiết kế mà hôm qua còn đang làm dang dở.
Để bảo vệ Trấn Thủ Biên Giới, cậu không thể chấp nhận một chiến thắng thảm thương ngay từ trận đánh đầu tiên được. Hơn nữa, những người lính mới của cậu chưa từng chứng kiến cảnh máu đổ. Roland sợ rằng họ sẽ không dám đứng dậy lần nữa nếu có một mất mát lớn xảy đến.
Cậu cần một loại vũ khí đến từ chính kỷ nguyên của mình để áp đảo lũ quỷ thú.
Không chút hoài nghi, súng là thứ cần thiết nhất lúc này.
Thời đại này có đủ mọi điều kiện để bắt đầu cuộc cách mạng súng kíp. Đám giả kim học vẫn thường sản xuất một thứ được gọi là bột tuyết để dùng trong những dịp yến tiệc cung đình. Về cơ bản thì đó là thuốc súng nhưng do sai công thức nên chỉ có thể cháy rất chậm. Nếu bỏ vào một cái ống đồng, cùng lắm thì chỉ tạo ra một tiếng nổ nhỏ.
Trong khoảng một thế kỷ nữa, nguyên mẫu đầu tiên của súng kíp và súng hỏa mai sẽ xuất hiện. Nhưng chúng đó lại có cách hoạt động rất phức tạp, phải cần đến tận hai người hợp tác với nhau mới khai hỏa được. Nói chung thì, nó là loại vũ khí dùng một lần. Còn về tốc độ và sức mạnh, không có cửa trước những cung thủ lâu năm.
Dĩ nhiên, Roland chẳng dại gì mà lại đi vào vết xe đổ đó. Với sự giúp đỡ từ Anna, cậu có thể chế tạo súng kíp mà có giá trị sử dụng rõ ràng, như lúc chế tạo động cơ hơi nước vậy.
“Tôi có nhìn qua đống giấy tờ trên bàn trước khi ngài đến,” Nightingale nuốt trọn miếng bánh mì cuối cùng, “Ngài định làm gì với nhiều đá vậy? Giờ đang là mùa đống đấy, nếu ngài muốn uống rượu lạnh, sao không để nó ngoài trời qua đêm?”
Giới quý tộc rất thích sử dụng đá, cụ thể là đá được làm từ nitrat kali. Chúng thường được dùng để ướp lạnh sữa, rượu và nước ép. Vì giờ đang là mùa lạnh, nên giá mua hiện tại của nitrat kali là rất thấp.
“Để làm pho mát đông lạnh, nhiệt độ ngoài trời vẫn chưa đủ thấp. Cần phải đông cứng nó lại,” Roland cẩn trọng trả lời.
Dù người phụ nữ trước cậu không phải kẻ thù, cậu cũng không biết gì nhiều về cô ta như với Anna. Động cơ hơi nước là một chuyện, nhưng riêng súng kíp thì lại không cần nhiều hiểu biết về kỹ thuật để hiểu thấu. Nếu bị rò ra ngoài, tất nhiên nó sẽ gây cản trở cho kế hoạch phát triển của cậu. Nghĩ về chuyện này, cậu thử hỏi thăm dò, “Hiệp hội Phù thủy có huấn luyện sát thủ để phục vụ mục đích tìm kiếm Núi thiêng à?”
“Không, họ chỉ là một nhóm người khốn khổ đến với nhau vì một giấc mơ thôi,” Nightingale vẫy tay và nói, “và tôi cũng mới chỉ tham gia Hiệp hội từ hai năm trước.”
“Nói cách khác, cô đang là việc cho một kẻ đó?” Cô ta không thể nào đạt đến trình độ ném dao hoàn hảo như vậy nếu không có người hướng dẫn và hàng năm trời tập luyện vất vả. “Ngoài ta ra, còn ai khác sẵn lòng đón tiếp phù thủy không?”
“Đón tiếp?” Nightingale trông hơi khác. “Làm sao mà được? Nếu hắn biết tôi sẽ trở thành phù thủy, đời nào hắn chịu cho tôi bước qua bậc cửa nhà hắn. Còn về sau này, nếu không phải vì tôi tỏ ra hữu dụng với hắn, thì hắn đã giết quách tôi từ lâu rồi.”
“Oh? Cô có thể kể chi tiết được không?”
Nightingale lắc đầu với một nụ cười, lần này trông cô hơi vô cảm. “Thưa Hoàng tử. Tôi sẽ cho ngài biết khi đến đúng thời điểm. Tôi biết ngài đang lo chuyện gì. Hãy yên tâm vì tôi đã tự do được 5 năm rồi, tôi không còn làm việc cho ai cả.”
Đàm phán thất bại, có vẻ cậu vẫn chưa đủ quyến rũ… Dù sao thì, câu trả lời ấy đã gián tiếp xác nhận suy đoán của cậu. Ít nhất 5 năm về trước, cô ấy đã làm việc dưới trướng một kẻ nào đó. May thay, kẻ đó chỉ tình cờ sử dụng Nightingale chứ không tuyển mộ phù thủy với số lượng lớn giống cậu.
Roland không hỏi thêm gì nữa. Cậu cúi đầu và tập trung hoàn thành bản vẽ.
Ngạc nhiên thay, Nightingale, người luôn thích ở gần cậu, trở nên im lặng, chỉ còn lại tiếng lò sưởi phập phùng trong phòng. Khi Roland nhấc đầu lên để duỗi vai và cổ, cô ấy đã đi mất rồi.
“Cô chưa chào tạm biệt,” cậu lẩm bẩm và gấp lại cuộn giấy da rồi bỏ vào túi áo trong. Cậu tiếp tục làm việc trong vài ngày và hoàn tất mọi thứ, bao gồm những bản vẽ, những mẫu thiết kế vũ khí, và những bản sao lưu.
Cậu có dự định chế tạo súng kíp nổi tiếng. Thứ đã được kiểm chứng thông qua lịch sử và gần giống với súng hỏa mai về mặt cấu tạo, với bộ phận đánh lửa đặt ở phía sau, và viên đạn ở phía trước. Tần suất bắn của nó có thể đạt đến ba phát một phút. Vậy là quá đủ để đối đầu với đám quỷ thú không có suy nghĩ kia.
Đa số động vật đều không có khả năng trèo tường, nên khoảng cách bắn sẽ xấp xỉ từ trên đỉnh tường thành xuống tới mặt đất, ngang ngang bốn mét. Trong khoảng cách này, sẽ rất khó để bắn trượt và vận tốc bay của viên đạn cũng gần nhất với vận tốc ban đầu của nó. Miễn là chúng chưa tiến hóa đến độ da dày còn hơn sắt, một phát bắn là đủ để tiêu diệt một con.
Bất lợi của súng kíp chính là khoảng thời gian sản xuất của nó. Ban đầu, cũng giống như súng hỏa mai, nó được gò liên tục bởi thợ rèn. Từ nòng súng đến tận cò súng, mất tới ba tháng để chế tạo một khẩu súng hoàn chỉnh. Trong tất cả các bộ phận, nòng súng là phần tốn nhiều thời gian nhất. Thợ rèn phải gò phiến sắt thành một vật mỏng hình trụ, gắn lại với nhau bằng bột sắt, rồi mới bắt đầu tạo rãnh. Dù không nhất thiết phải chính xác đến hoàn hảo, người thợ rèn cũng phải rất khéo léo mới có thể chế tác được một nòng súng đạt chất lượng.
Đây cũng chính là lý do cậu tạo ra động cơ hơi nước trước tiên.
Với động cơ hơi nước, cậu có thể tận dụng những mũi khoan thép để khoan thẳng vào khối sắt cứng. Vì thế, tiến trình sẽ được thúc đẩy đáng kể. Cậu không cần dựa dẫm vào những người thợ rèn lành nghề nữa. Thứ duy nhất cậu cần là một cái bàn để chỉnh sửa lại nòng súng thôi.