Chương 30: Từ trong Sương mù.
Translator: Lil’Turt
*******************
Kẻ đó chỉ đỡ được hai đòn của Brian trước khi bị anh đánh văng vũ khí.
[Bọn mày trông giống một lũ du côn hơn là thành viên của đội tuần tra đấy.] Brian giận dữ. [Ngoài đe dọa và tống tiền ra, bọn mày còn làm được gì khác nữa? Greyhound và tao tận tụy thực hiện mọi nhiệm vụ của lãnh chúa, chỉ để trở thành hai kẻ lạc loài trong mắt chúng mày.]
Nhưng… mọi chuyện là như thế đấy, lũ cặn bã này, chỉ để tham dự vào hàng ngũ của Thành Longsong, chúng chẳng thèm đoái hoài đến thị trấn này, thậm chí còn dùng những cách thức bỉ ổi để giết chết Greyhound.
Không thể tha thứ được!
Anh vung kiếm, nhắm thẳng vào cổ tên đối thủ đang run sợ…
Nhưng ngay lúc đó, một bóng đen bay ra từ đằng sau tên đó, và hắn nhanh chóng đâm thẳng vào tim Brian. Cú đâm ấy được che giấu quá tốt, nên khi anh nhận ra, thì mọi chuyện đã quá trễ rồi.
Trong tuyệt vọng, anh ngã ngửa về đằng sau, cơ thể anh nảy lên, và anh cảm thấy một cơn đau nhói lên ngay trước ngực.
Sau khi lăn thêm vài vòng, Brian ngay lập tức đứng dậy và thủ thế. Đòn tấn công đó chỉ xuyên qua áo khoác và da của anh, nên không có thương tích nghiêm trọng nào. Nhưng vấn đề chính là kẻ đã tung ra đòn tấn công ấy! Anh không biết ai trong tổ đội sở hữu thuật kiếm như vậy cả.
“Huh? Mày thực sự né được à.” Hắn đẩy đồng đội của mình ra và bước về phía trước.
Trong ánh lửa, Brian nhận ra là mình chưa từng nhìn thấy hắn – hắn không cao lắm, nhưng tay hắn lại rất dài, thủng thẳng xuống tận đầu gối.
“Mày không phải người của đội tuần tra… Mày thực sự là ai hả?”
Dù ít qua lại với năm tên hàng xóm còn lại, nhưng ít nhất anh vẫn nhận ra chúng. Gã này rõ ràng đã thay thế một trong số chúng, đi theo tổ đội và thâm nhập vào tòa lâu đài. Không bất ngờ gì khi anh không thể nhận ra hắn lúc đang giao đấu ngay trong đêm tối này, nhưng chẳng lẽ Fierce Scar lại không hay biết gì. Vì không ai trong số chúng trông có vẻ bất ngờ, nên có lẽ tên này đã được gài vào từ trước bởi Fierce Scar.
“Mày đã biết câu trả lời rồi, sao còn hỏi làm gì?” Hắn cười một cách lãnh đạm. “Dù sao thì, chuẩn bị chết đi.”
“Đ** m*, nó dám đâm tao!” Fierce Scar gầm lên đầy căm hận. “Viper (Rắn độc), chặt đứt tay chân nó, tao muốn nó mất máu đến chết thì thôi!”
“Xin lỗi, Ngài Kihls, tôi phải dành ưu tiên hoàn thành nhiệm vụ của ngài bá tước.”
Không lâu sau, cái gã tên Viper đấy lại tiếp tục tấn công. Những động tác của hắn rất nhanh gọn và đầy bí ẩn, cộng thêm đôi tay dài bất thường, hắn khiến Brian rơi vào một thế tiến thoái lưỡng nan. Brian bắt buộc phải rút lui, anh không có lấy một cơ hội nào để phản công.
[Quá bất cẩn!] Brian bắt đầu thấy lo lắng. [Dưới này đã đánh nhau lâu vậy rồi, sao đám người bên trên vẫn chưa nhận ra gì chứ?]
Anh muốn tự tay báo thù cho cái chết của Greyhound, nhưng giờ anh chỉ ước mình có thể trụ thêm chút nữa, cho tới khi lính gác của Hoàng tử xuất hiện và bao vây lũ ác nhân này.
“Có vẻ mày đang trông chờ thứ gì đó nhỉ.” Viper đột nhiên ngừng tấn công. “Mày đang đợi người của hoàng tử đến cứu đúng không? Không may thay, lâu đài đá này khác với mấy quán ăn và nhà trọ của tầm thường của chúng mày. Trong mấy căn nhà gỗ ấy, đi đến đâu là sàn nhà kêu đến đó. Nhưng ở đây, miễn là bọn tao đóng cửa, mày có hét đến khản cổ cũng chẳng ai nghe thấy đâu.”
Với những suy nghĩ của mình bị bại lộ, Brian bắt đầu cảm thấy do dự, đây cũng chính là cơ hội mà Viper đang trông chờ. Hắn chỉa kiếm xuống để hạ thấp cảnh giác của đối phương trong khi hơi giơ tay còn lại lên và kích hoạt cây nỏ cầm tay trong cổ áo hắn.
Một mũi tên với độ dài chỉ bằng ngón tay bắn ra từ trong tay áo hắn, khi Brian nghe thấy tiếng động của cây nỏ, thì mũi tên đã găm sâu vào phổi anh rồi.
Một cơn đau thấu trời bất chợt bùng lên trong ngực anh. Brian ném kiếm của mình về phía Viper, và quay đi trốn chạy. Nhưng máu từ phổi rỉ ra làm tắc khí quản, khiến anh không thở nổi. Anh chạy được chưa xa thì đã chạm đến ngưỡng chịu đựng và đổ sầm xuống nền đá.
Viper bắt kịp anh và đang định hủy tiêu đối thủ, thì bị chặn lại bởi Fierce Scar.
“Để tao làm,” hắn nói và nghiến chặt răng. “Tao muốn nó biết chuyện gì sẽ xảy ra với những kẻ dám đâm tao!”
Một ánh nhìn lạnh lùng vụt qua trên mặt Viper, nhưng hắn vẫn quyết định tránh sang một bên. “Làm gọn vào, và đừng có quên lý do mà chúng ta ở đây.”
Fierce Scar túm tóc Brian và hét vào mặt anh, “Tin tao đi, mày sẽ chết một cách vô cùng đau đớn đấy.”
Brian muốn phun một ngụm máu vào mặt hắn, nhưng toàn thân anh đã cạn kiệt sức lực, và anh biết mình cũng chẳng sống thêm được bao lâu nữa. Những hối tiếc trong quá khứ lấp đầy tâm trí anh, như là người vợ anh chưa bao giờ gặp, và giấc mộng được trở thành hiệp sĩ. Nhưng hối tiếc lớn nhất vẫn là… không thể trả thù cho Greyhound.
Khoan đã, cái gì thế kia?
Anh chỉ vừa mới chớp mắt thôi, thế mà một người phụ nữ lại xuất hiện và đang ngồi trên thùng hàng. Dù dưới ánh sáng mờ ảo này, tầm nhìn của anh không được rõ cho lắm, nhưng không nghi ngờ gì cả, bóng hình thanh tú kia đã chứng tỏ cô ấy thực sự là một người phụ nữ.
Chết tiệt, là ảo ảnh à… Khi mới rơi vào căn phòng này, anh không thấy một ai bên trong cả. Phải chăng những vị thần nơi thiên đường đã nghe thấy nỗi phẫn uất của anh, và chủ động tạo ra ảo ảnh này để an ủi anh?
“Này, các ngươi không chỉ đang đùa giỡn trong nhà người khác, mà thậm chí còn có ý định giết chóc ngay trước mắt ta. Ta e là chuyện này không được hài lòng hoàng tử đâu, nhỉ?”
Brian có thể cảm thấy tay của Fierce Scar run lên bần bật, và hắn nới lỏng tóc anh. Anh còn nghe được tiếng vũ khí rút ra khỏi vỏ, cùng kẻ nào đó la lớn. “Mày là ai!?”
[Phản ứng của bọn nó… Chờ đã!] Brian mơ hồ nghĩ. [Không phải đây chỉ là ảo ảnh sao?]
“Dĩ nhiên ta là người ở đây rồi.” Người phụ nữ nhảy xuống khỏi thùng hàng, và phủi lớp bụi trên áo choàng của cô. Trong ánh sáng mờ ảo, Brian thấy một biểu tượng kỳ lạ được thêu trên tà áo cô ta – ba hình tam giác lồng ghép lại với nhau, và một con mắt lớn nằm ở trung tâm. Bóng hình con mắt ấy sáng lấp lánh lên dưới ánh lửa.
“Còn các ngươi? Bọn chuột chui lên từ cống nước à?” Giọng cô ấy vừa mạnh mẽ vừa ngọt ngào, nhưng trong đó lại không có chút cảm xúc nào. Chuyện này thật vô lý… Có ai mà vẫn bình thản như vậy khi chứng kiến hiện trường án mạng đâu chứ?
Viper cũng nhận thức được chuyện này. Hắn trông ảm đạm, chậm rãi bước lại gần người đối phương, và bất chợt đâm cô ấy.
Nhưng người phụ nữ đó thậm chí còn chẳng thèm ngoái đầu, cô ta chỉ thờ ơ vẫy tay. Viper thậm chí còn không nhìn thấy vũ khí của cô ta, hắn chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh xuyên qua cơ thể.
Một tiếng hét vang lên. Fierce Scar chỉ biết nhìn chằm chằm đầy nghi hoặc. Hắn nhanh chóng lao đến để giúp Viper nhưng những gì hắn thấy là một khoảng trống nơi tay cầm kiếm của tên kia.
Tay hắn đang nằm trên mặt đất, cũng như cây kiếm của hắn vậy.
Nỗi sợ ngay lập tức bóp nghẹt Fierce Scar. Những kẻ khác có thể không biết, nhưng hắn hiểu rõ những điểm mạnh của Viper – quỷ quyệt, nguy hiểm và đầy chuẩn xác mỗi khi tấn công. Chính ngài bá tước đã đề cử con người này. Một kẻ được tuyển chọn và chiêu mộ bởi bá tước, đồng nghĩa với việc hắn hắn nắm giữ một sức mạnh không thể bị coi thường. Đến cả thằng Brian còn phải khổ sở khi chống lại những đòn đánh của hắn. Nhưng giờ, con đàn bà kia chỉ thờ ơ tấn công hắn, và hắn đã mất cả một cánh tay.
“Bọn mày còn chờ gì nữa, nhanh lên và giết nó đi!” Viper hét lên, ôm chặt vết thương của hắn.
Sau khi mất một lượng máu lớn, tầm nhìn của Brian bắt đầu nhòe đi. Anh nghe thấy những âm thanh hỗn loạn, của bước chân, vũ khí, va chạm, và cả tiếng cơ thể đổ sụp. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Anh cố gắng đảo mắt qua để nhìn về phía trước…
Và vị đội trưởng đội tuần tra nhìn thấy một cảnh tượng mà anh không tài nào hiểu nổi.
Người phụ nữ đó không khác gì một bóng ma, cô ta tản bộ giữa đám người kia, biến mất rồi lại hiện ra hết lần này đến lần khác. Mỗi đòn tấn công đều nhắm thẳng vào tử huyệt của kẻ thù. Đây không còn là một trận đánh nữa, mà là một buổi khiêu vũ thì đúng hơn. Anh chưa từng thấy ai dùng vũ khí với nhịp điệu như vậy cả. Bóng mờ của thanh kiếm bay lên rồi lại bay xuống, vẽ nên một đường tròn hoàn hảo. Đám người xung quanh trông chẳng khác gì một lũ hề hậu đậu trước cô ta cả. Chúng bất lực chống trả, nhưng tất cả đều vô nghĩa… Cuối cùng thì, chỉ còn mình cô là đang uy nghi đứng vững.
Đó cũng chính là cảnh cuối cùng mà Brian nhìn thấy trước khi mất đi ý thức.