Release That Witch

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1282

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Release That Witch - Chương 31 : Bạn của [Chúng ta].

Chương 31: Bạn của [chúng ta].

Translator: Lil’Turt.

**************************

Roland đang ngồi tại bàn làm việc, cậu lặng điếng người. Không ngờ lại có kẻ dám ra tay ám sát cậu ngay tại chính lâu đài của mình. Nếu Nightingale không phát hiện ra lũ sát thủ đó kịp lúc, có lẽ cậu đã bị giết từ lâu rồi.

Ai là kẻ đã giật dây vụ ám sát lần này đây? Lại là người chị thứ của cậu sao? Hay là hai người anh còn lại? Sao chúng lại phải lo lắng đến thế chứ? Cuộc Tranh cử Ngai vàng kéo dài đến tận 5 năm cơ mà, mới chỉ được có vài tháng thôi chứ mấy. Roland cáu lên và đập mạnh vào bàn. [Thật vô nhân đạo! Chúng nhất quyết không cho mình sống sót qua mùa đông này à?]

Có tiếng bước chân ngoài cửa. Đội trưởng Hiệp sĩ Carter Lannis nhanh chóng bước vào. “Thưa Hoàng tử, chúng thần đã nhận diện được thân phận của những cái xác. Bảy trong số đó là những thành viên cũ của đội tuần tra, nhưng còn một kẻ thì không xác định được. Với hai đối tượng còn sống, một kẻ vẫn còn bất tỉnh sau khi được hồi phục bởi phù thủy, ý thần là, bởi Quý cô Pine. Kẻ còn lại đang bị giam ở ngục và được canh gác kỹ càng.

“Đội tuần tra?” Cậu biết nhóm người này, chúng được huấn luyện bởi lãnh chúa trước đây, và tất cả đều không đáng tin cậy. Roland nghiến chặt răng trong khó chịu. Tám trên mười kẻ đó đều không trung thành. Đúng là một quyết định sáng suốt khi cấm lũ khốn đó tham gia vào đội Dân quân.

“Bảo lính canh trông trừng kẻ trong tù cẩn thận vào. Đừng để hắn tự đầu độc như lần trước!”

“Lần trước?”

“Umm, đừng bận tâm.” Roland lắc đầu. Nightingale gọi cậu dậy từ lúc nửa đêm và tâm trí cậu lúc này vẫn còn đang rất mơ hồ. “Dù sao thì, đích thân ta phải nghe toàn bộ sự thật từ miệng hắn. Dù là kẻ chủ mưu, kẻ liên hệ hya cả khách hàng, phải tìm cho bằng được lũ người này.”

“Vâng, thưa Hoàng tử.” Carter đáp lại nhưng anh chưa quay đi vội. Thay vào đó, anh khụy chân xuống và nói. “Do sự sao lãng trong nghĩa vụ của thần nên lũ sát thủ mới lẻn vào lâu đài được. Xin hãy trừng phạt thần, thưa Hoàng tử.”

“Đủ rồi. Lúc đó ngươi cũng không có trong dinh thự. Vụ ám sát này không liên quan gì đến ngươi cả.”

“Vậy thì…” Carter chần chừ một lúc. “Xin ngài hãy cho thần biết, thưa Hoàng tử, ai là người đã ngăn chặn kế hoạch ám sát này? Từ những gì thần thấy, bọn chúng…” anh nuốt nước bọt. “Bọn chúng có vẻ đều bị giết bởi cùng một người, và chúng cũng không có chút dấu hiệu kháng cự nào.”

“Ngươi có thể giải mã đến chừng đó sao?” Sự tò mò của Roland trỗi dậy.

“Nếu chiến lực hai phe đều ngang bằng nhau, thì hiện trường sẽ không sạch sẽ và gọn gàng như vậy, thay vào đó là đủ mọi loại vết thương trên người lũ sát thủ,” Carter hạ thấp giọng. “Nhưng khi phát hiện ra cơ thể của bọn chúng trong nhà kho. Xung quanh đó không có một đồ vật đổ bể nào. Và thậm chí trên thùng hàng chứa thịt kho cũng chẳng có lấy một nhát kiếm. Chuyện này có nghĩa là người ấy sở hữu một kỹ năng di chuyển vô cùng linh hoạt, dù trong không gian nhỏ hẹp như thế mà không cần đến bất cứ loại giáp nào. Với tất cả lòng thành của thần, thưa Hoàng tử, chuyện này quả thực quá là siêu phàm.”

“Ta hiểu.” Roland gật đầu. Anh hiểu những gì Carter muốn nói, Theo lý thuyết thì, dù một người có mạnh đến mức nào đi nữa, họ cũng phải quy phục trước số đông, nếu người đó bị bao vây bởi quân thù. Những trận chiến ngoài đời thực khác xa với phim ảnh, không có vụ từng kẻ một thò mặt lên để cho anh hùng bán hành. Một đòn tấn công từ điểm mù đồng nghĩa với cái chết. Vì thế, trong tình huống một chọi một trăm như vậy, phương pháp phản công chính xác nhất là lợi dụng địa hình xung quanh để đối đầu với kẻ địch.

Tuy nhiên, Nightingale đâu phải người thường.

“Dù gì thì, ngươi phải hoàn thành nhiệm vụ ta giao trước đã. Còn về thân phận của cá nhân này, ta vẫn chưa thể tiết lộ bây giờ được. Ta sẽ cho ngươi biết khi đến đúng thời điểm.”

Dù vị đội trưởng hiệp sĩ kia rất trung thành, đáng tin cậy, và biết rõ về sự tồn tại của hai phù thủy, Anna và Nana, Roland vẫn quyết định che dấu sự tồn tại của Nightingale lúc này. Khác với hai cô phù thủy kia, Nightingale không cùng phe với bọn họ. Cô ta chỉ ở lại Trấn Biên Giới vì Anna. Chứ thực ra cô ta là thành viên của Hiệp hội Phù thủy và một ngày nào đó sẽ đi khỏi chỗ này.

Carter rời đi với đôi chút thất vọng trên mặt.

Roland hiểu suy nghĩ của anh. Với thân phận là một kiếm sĩ, người dành cả đời để hoàn thiện kiếm kỹ của gia tộc, dĩ nhiên anh ta luôn giữ một niềm tin tuyệt đối vào những kỹ thuật ấy. Nhưng phải nhìn thấy cảnh này chắc chắn đã làm lung lay niềm tin đó. Nếu kiếm thuật của người kia đã đạt đến trình độ hoàn mĩ như vậy, anh có quyền gì mà tự hào về cái di sản của dòng tộc mình nữa?

“Tôi cứ tưởng ngài sẽ tiết lộ về tôi chứ.” Nightingale gỡ bỏ ẩn thân. Cô vẫn đang ngồi trên góc bàn và vắt chéo chân.

“Ta cũng tưởng vậy. Nhưng sao cô không sống ở đây luôn? Làm vệ sĩ bí mật của ta và cô sẽ được trả hai xu vàng mỗi tháng, gấp đôi tiền lương của Anna đấy. Vậy cô sẽ nhận công việc này chứ?” Roland hỏi. Cậu tiếp tục dụ dỗ. “Cô sẽ có thêm một căn nhà trong khu vườn, hai ngày nghỉ mỗi tuần. Và mỗi năm, cô vẫn sẽ nhận được nghỉ ăn lương. Ừm, ý ta là, cô vẫn được trả công dù có đang trong kỳ nghỉ đi nữa.”

Bất ngờ là lần này, Nightingale không từ chối chậu ngay lập tức. Cô mỉm cười và trả lời với một quyết tâm vững chãi. “Tôi không thể bỏ rơi chị em mình được.”

“Vậy bảo họ cùng đến thị trấn luôn. Một khi mùa đông kết thúc, Trấn Biên Giới sẽ được đổi mới toàn diện. Nơi đây sẽ chứa được nhiều người hơn những gì cô có thể tưởng tượng đấy. Còn nữa, phù thủy sẽ được đi lại bình thường trên đường phố mà không phải chịu phân biệt đối xử. Không một ai sẽ nghĩ về phù thủy như những kẻ độc ác nữa.”

“Vậy hãy cho tôi biết khi ngài hoàn thành nhé.” Nightingale nhún vai.

Được rồi, vậy là lời nói luôn phải đi kèm với bằng chứng. Roland chuyển chủ đề. “Nana đã về nhà an toàn chưa?”

“Uh-huh, nhóc ấy vẫn còn hơi hoảng sợ.”

Cậu thở dài. Lúc Nightingale gọi cậu dậy cũng chỉ mới là nửa đêm. Cậu suýt ói khi phải nhìn thấy cảnh hậu chiến. Cô tường thuật ngắn gọi lại những gì đã xảy ra. Nên Roland nhờ cô bí mật đến đón Nana. Cô gái trẻ tuổi ấy, người chỉ mới phải chữa lành cho lũ gà, gần như ngất xỉu khi nhìn thấy cơ thể người lính bị bao phủ trong máu.

Để không làm náo động gia đình Nana, Nightingale cũng bí mật hộ tống em về nhà luôn.

Gần đến tận sáng thì mọi chuyện mới được giải quyết ổn thỏa.

“Cô nghĩ gì về vụ việc lần này? Có đoán được ai trong số những người anh, chị yêu quý của ta là kẻ chủ mưu không?”

Nightingale lắc đầu. “Bọn chúng đều là thành viên của đội tuần tra. Kẻ ngoại lệ kia lại không mang theo loại giấy tờ tùy thân nào. Ai cũng có thể là người thuê lũ sát thủ đó. Nhưng tôi tin vụ ám sát này không liên quan gì đến anh chị của ngài cả.”

“Sao lại thế?”

“Tất cả bọn chúng đều quá bất cẩn. Chúng còn xảy ra xích mích nội bộ hết lần này đến lần khác. Hơn nữa, không một kẻ nào tự sát khi nhiệm vụ thất bại, để lại hai thành viên còn sống. Đồng thời, chúng cũng không ra dáng chuyên nghiệp chút nào, cứ như một đám giang hồ đầu đường xó chợ vậy. Sát thủ chuyên nghiệp không hành động như thế. Vụ việc lần này giống một âm mưu của lũ nghiệp dư hơn. Cho dù tôi không xuất hiện đi nữa, cuộc ám sát này cũng chẳng thành công được đâu. Đừng quên là Anna còn đang ngủ ngay ở tầng dưới.”

Nightingale cầm tách trà của Roland lên, thờ ơ húp một ngụp, và nói tiếp, “Dù sao thì, vị hiệp sĩ của ngài đang đến phòng giam để thẩm vấn trong khi chúng ta còn đang nói chuyện. Sớm hay muộn thì sự thật cũng được phơi bày thôi. So với những chiến thuật tỉ mỉ của chị gái ngài, thì những gã này còn thua xa. Hắn thậm chí còn cầu xin tôi tha mạng.”

“Tên trưởng đội tuần tra bị trọng thương kia, ta nhớ là đã từng cho triệu tập hắn trước đây rồi.”

“Thật sao?” Nightingale nghiêng đầu. “Tôi nghĩ ngài nên chân thành khen thưởng anh ta thì hơn. Nếu không phải vì anh ta quyết định chiến đấu với mấy gã đó, tôi đã không thể phát hiện ra lũ chuột đang lẻn vào tầng hầm nhanh như vậy. Tôi không chắc vì sao anh ta lại làm thế, nhưng kẻ thù của kẻ thù là bạn với chúng ta mà, phải không?”

Phải rồi, Roland nghĩ. Dù sao thì, cậu không quan tâm đến chuyện người đội trưởng kia là bạn hay thù; cái cậu quan tâm là cụm từ mà Nightingale vừa mới dùng”

Bạn của “chúng ta”.