V15 CH10 – Tay Cờ Bạc Chiến Đấu
Một đòn tấn công từ phía sau.
Theo bản năng, tôi vung một lưỡi đao ánh sáng ra sau, làm chệch hướng đòn tấn công. Gập đầu gối, tôi hạ thấp lưng.
“Hừm!”
Va chạm.
Truyền mana vào điểm tiếp xúc, tên mặc đồ đen bị trúng đòn quằn quại trong đau đớn, lăn lộn trên sàn.
“Rút gọn, phong cách của tôi, Vô Hình Cực Hạn.”
Tôi vào thế võ được truyền lại từ chị gái mình.
“Đó là Thiết Sơn Kháo của chị hai… giống như ngọn núi Suzan hùng vĩ, một chiêu cuối thể hiện tình yêu vô bờ bến của chị ấy. Tình yêu của chị càng lớn, chiêu này càng có sức tàn phá.
Ngươi sẽ không đứng dậy được đâu—”
Khi tên mặc đồ đen cố gắng đứng dậy, tôi tung một cú sút bóng đá vào bụng hắn, xác nhận hắn đã bị hạ gục trước khi trở lại thế võ.
“Hãy đến đây với sự quyết tâm đi… Tình yêu của chị tôi là một đòn kết liễu. Nó nặng lắm…”
“Sức nặng của tình yêu đó thật đáng sợ, đến nỗi cậu gọi hai đòn là một,” Snow châm biếm.
Những tên đồ đen, cầm những thiết bị xúc tác ma thuật sản xuất hàng loạt được trang bị bộ chuyển đổi để tăng cường sức mạnh, áp sát, những cây dùi cui điện của chúng kêu lách tách.
“Dừng lại đi, thật là dâm đãng,” Snow nói, lùi lại dưới áp lực của chúng.
“Này, Kiriu, mục tiêu là tôi, phải không? Đối mặt với tôi một cách công bằng đi. Đừng có nhắm vào cô gái thỏ tự xưng là dâm đãng.”
“Không có thợ săn nào nhắm vào một con hổ với đôi mắt sáng rực. Trước tiên, tôi sẽ mời cô thỏ dễ thương đến một bữa tiệc trà,” Kiriu nói, phì phèo điếu thuốc và vẫy một lon bia về phía tôi.
“Tôi sẽ bắt đầu bữa tiệc.”
“Lựa chọn đồ ăn vặt của cô bốc mùi thiếu thẩm mỹ.”
Không để ai nhìn thấy, tôi kéo dài những sợi dây sương mù của Niddhog từ ngón chân, giật mạnh chúng để lật một bàn poker.
Những lá bài bay tứ tung.
Sử dụng bàn poker đang xoay làm lá chắn, tôi tung một cú đá vòng cầu từ một điểm mù.
Cú đá trúng ngay mặt một tên đồ đen, dưới mũi, khiến hắn văng vào một máy đánh bạc.
Tiền xu phun ra cùng với tiếng chuông điện tử và tia lửa, trút xuống mặt hắn, chôn vùi phần thân trên của hắn khi “777” nhấp nháy ngay giữa trung tâm.
“Foo! Số bảy may mắn!”
Một cây dùi cui điện vung xuống, kéo theo một vệt sáng xanh nhạt. Tôi quấn cổ tay của kẻ cầm nó bằng những sợi dây của Niddheg, kéo hắn mất thăng bằng. Khi hắn loạng choạng, đánh trượt, tôi tung một cú chưởng vào hàm hắn và bóp cò của Kuki Masamune.
Kết nối—Thuộc tính: Ánh sáng, Tạo ra: Quả cầu.
“CƯỢC.”
Tôi tung bốn quả cầu ánh sáng giữa năm ngón tay. Người chia bài đang co rúm lại theo phản xạ quay bánh xe roulette.
“Bắt đầu quay.”
Những quả cầu nảy lên, quay tròn trên bàn roulette. Tôi ngồi xuống, đá một con chip poker vào ô màu đen.
“Không cược nữa.”
Những quả cầu ánh sáng chậm lại—đen—tôi kéo những sợi dây của Niddhog.
Bánh xe đang quay bị giật tung, bay trong không trung. Những quả cầu văng ra trúng vào những tên đồ đen xung quanh tôi—phớt lờ một đòn nhắm vào đầu mình, tôi ngồi khoanh chân và bóp cò.
“Thắng.”
Với một cái búng tay, những quả cầu ánh sáng phát nổ.
Tạo ra một thanh kiếm ánh sáng không lưỡi, Lux, tôi quét qua những kẻ thù đang mất phương hướng, vô hiệu hóa chúng.
Một số tên đồ đen, né theo bản năng, quay khẩu đại bác đầu rồng trên giá của nó về phía tôi.
Cúi thấp người, tôi ném những viên xúc xắc nhặt được, trúng vào mặt chúng. Chúng mù quáng bóp cò.
Ngọn lửa đỏ rực gầm lên đến trần nhà. Đám đông phát ra những âm thanh—tiếng reo hò hoặc tiếng la hét. Lao về phía sáu tên đang định hạ nòng súng rồng, tôi đá vào đầu nó, chuyển hướng nó.
Ngọn lửa lại bùng lên, nhấn chìm chính những tên đồ đen của chúng.
Những tiếng la hét chói tai vang lên khi công tác chữa cháy bắt đầu.
Nòng súng rồng được chuyển hướng phun ra lửa, tạo thành một phông nền cho các máy đánh bạc trúng thưởng cầu vồng. Ngọn lửa đỏ-đen chiếu sáng các máy đánh bạc, vang lên tiếng chuông trúng thưởng.
“Đừng chạm vào tôi; chủ nhân của tôi sẽ ghen đấy.
Cơ thể tôi là của riêng ngài ấy… Nói vậy có làm ngài ấy xiêu lòng không? Cho tôi lời khuyên đi,” Snow nói, nhăn mặt khi bị nắm lấy cổ tay.
“Khách hàng.”
Truyền những đường mana vào chân phải, tôi đá một chiếc bàn chất đầy chip poker.
Chiếc bàn bay thẳng, quét sạch những tên đồ đen. Vị khách thô lỗ bay lên cùng với những con chip.
“Cơ sở này cấm động chạm. Đặc biệt là cô hầu gái này—cô ấy có nhiệm vụ nấu bữa tối nay. Nếu vết thương của cô ấy có nghĩa là không có bữa ăn, tôi sẽ giết ngươi.”
“Ồ, anh yêu ngại ngùng kìa,” Edelgard trêu chọc.
“Cô mới là người không biết xấu hổ đấy, em yêu.”
Tôi cảm nhận được một sự hiện diện.
Theo bản năng, tôi che chắn cho Snow, nhận một đòn dùi cui điện.
Tia lửa tóe ra từ cánh tay phải của tôi, mùi máu xộc vào mũi, tầm nhìn của tôi rung chuyển vì va chạm.
“Chủ nhân, đồ ngốc!” Snow hét lên.
“Cô mới là người gọi tôi là đồ ngốc!”
Giữa những cơ bắp đang cuồng nộ của mình, tôi lên gối vào chấn thủy của kẻ tấn công.
“Tôi là đồ ngốc!”
Tôi tung một cú móc trái và nó trúng vào hàm hắn, hạ gục tên cầm dùi cui cao lớn.
“Đồ ngốc! Tại sao ngài luôn làm vậy? Tập trung vào việc bảo vệ bản thân đi!”
“Bữa tối của cô hầu gái của tôi là tuyệt phẩm…”
Với một vẻ mặt nghiêm túc khác thường, Snow lau vết máu mũi cho tôi bằng một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng vuốt má tôi.
“Đòn tấn công đó đã biến khuôn mặt không mấy đẹp trai của ngài thành một khuôn mặt cực kỳ ngu ngốc. Giờ thì sao?”
Chụt. Cô hôn lên má tôi, rồi cất chiếc khăn tay vào túi.
“Máu đã ngừng chảy, nhưng ngài có di chuyển được không?”
“…Tại sao lại hôn?”
Snow chớp mắt lia lịa, nghiêng đầu.
“Tôi có hôn ngài à?”
“Cô có.”
“…”
Phớt lờ những tên đồ đen đang thận trọng tiếp cận, Snow suy nghĩ, má cô hơi ửng hồng.
“Đó là một phần của việc điều trị, có vấn đề gì không?”
“Có chứ.
Những nụ hôn tạo ra phép màu là chuyện của Disney, và cô không phải là công chúa Disney với cái tính cách xấu xa đó—”
Tôi đẩy Snow ra.
Một cây dùi cui điện chém vào không khí. Tôi đón đỡ cú vung thứ hai bằng Kuki Masamune.
Chuyển hướng các đường mana để làm chệch hướng, tôi hét lên giữa những tia sét nổ tung.
“Snow-san, Snow-san! Hôn hay không hôn, quên chuyện đó đi! Có cách nào để đánh lạc hướng chúng không?!”
“Có.”
Đẩy lùi những tên đồ đen đang vây quanh, tôi che chắn cho Snow, lùi lại từng bước.
“Được rồi! Bây giờ! Làm đi! Nhanh, nhanh, nhanh!”
“Potter?”
(Ghi chú của người dịch: Chơi chữ Harry Potter haha)
“Không phải lúc này! Thực sự, không phải lúc này! Khuôn mặt ngốc nghếch của tôi sẽ biến thành một cái xác thảm hại mất!”
“Đúng là một chủ nhân khó tính. Muốn chiêu cuối của một cô hầu gái duyên dáng để chiếm lấy mọi ánh nhìn sao? Dễ thôi.
Hãy chiêm ngưỡng đi, lũ thường dân.”
Leo lên một bàn sòng bạc, Snow tạo một tư thế gợi cảm, tay chống hông và đặt lên đầu.
“…”
Một loạt đòn tấn công trút xuống tôi.
“Nhào vô!” tôi gầm lên.
“…”
Thêm nhiều đòn tấn công nữa giáng xuống tôi.
“Tôi sẽ đánh trả hết!”
“…”
Những cú sốc điện dâng lên.
“Chẳng ngứa chút nào!”
“…”
Nắm đấm của Snow giáng vào mặt tôi.
“Tại sao?!”
“Chỉ là thấy thích thôi.”
“Chỉ là thấy thích thôi?!”
Khi Snow túm lấy cổ áo tôi, trừng mắt, những tên đồ đen lùi lại, rút lui.
Chớp lấy thời cơ, tôi bắn những Mũi Tên Nir vô hình.
Những mũi tên mana bắn thẳng, làm những lá bài trên bàn bay tung lên không trung.
Xuyên qua những lá bài đang rơi với độ chính xác cao, mỗi lỗ thủng đều lộ ra một tên đồ đen, bị hạ gục.
Mười Cơ, Bồi Cơ, Già Cơ, Át Cơ.
“Chủ nhân!”
Phản ứng với giọng nói của Snow, tôi quay lại—và bắn ra sau.
Qua một lỗ thủng trên lá Đầm Cơ, tôi nở một nụ cười—bóng người đang giơ dùi cui điện lên gục về phía trước.
“Sảnh Rồng.”
Tôi thổi vào ngón tay làm súng của mình.
“Một ván đấu hay.”
“Cái kiểu khiêu khích đầy phong cách đó là sao vậy?” Snow nói.
Nhìn khắp phòng sòng bạc la liệt xác chết, tôi mỉm cười với những tay cờ bạc đã bị đánh bại—kín đáo giấu một lá Đầm Bích bị xuyên thủng dưới chân.