Lâm Trạch lẽo đẽo theo Đường Nhân ra khỏi nhà bếp rồi cùng cô đến cạnh bàn ăn trong phòng khách, sau đó để thức ăn nhanh trong tay xuống bàn.
Lúc này Đường Nhân lấy một hộp salad lớn từ trong túi mua hàng rồi xé bỏ giấy bọc bên ngoài trước mặt Lâm Trạch. Thấy vậy anh cũng bắt đầu xé vỏ thức ăn nhanh của mình rồi giúp cô một tay.
Sau khi đổ nước trộn vào, Đường Nhân mới cầm ly và ấm nước giữa bàn ăn lên rót hai ly nước.
“Cậu cực khổ rồi, uống ngụm nước đi!”
Đường Nhân đưa một ly cho Lâm Trạch.
“Cảm ơn.”
Lâm Trạch lập tức nhận lấy ly nước, đồng thời đẩy một phần thức ăn nhanh đã xé vỏ xong qua chỗ Đường Nhân. Nước trong ấm là nước sôi Lâm Trạch để lại vào sáng sớm trước khi ra khỏi nhà, nhưng giờ đã nguội mất. Bởi vì lúc ở rạp phim Đường Nhân không có bỏ đi giữa chừng rồi đến nhà mình hạ độc, nên anh cho rằng ly nước này chắc là có thể uống được.
“Đã lâu lắm không ăn đồ ăn của cửa hàng thức ăn nhanh rồi, lúc tớ ở nhà thì ba mẹ đâu có cho ăn loại đồ hộp này.”
Đường Nhân gắp một đũa thức ăn nhanh trước mặt.
“Thực ra ba mẹ cậu dạy đúng đấy chứ, loại đồ hộp chế nước sôi này ăn ít vẫn hơn. Tuy đây là chất nhựa dùng trong lò vi sóng, theo lý thuyết thì an toàn, nhưng trên thực tế đồ nhựa này sau khi đun nóng vẫn sẽ tan đôi chút vào đồ ăn.”
Lâm Trạch cũng gắp một đũa, đáp:
“Tuy là hiếm có ai ăn một lần mà gan có thể phân giải được những chất nhựa này, nhưng nếu ngày nào cũng ăn mấy thứ này thì sẽ cơ thể sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Cho nên không cần biết là đứng ở góc độ an toàn bản thân hay là ở góc độ bảo vệ môi trường thì tớ cũng hy vọng là nước mình cấm sản xuất loại đồ ăn đóng hộp này đi.”
Lâm Trạch nói xong vế sau thì lại ăn thêm một miếng.
“Miệng cậu rõ là nói thức ăn nhanh không tốt, nhưng giờ cậu lại đang ăn thức ăn nhanh, cậu không cảm thấy như vậy rất mâu thuẫn à?” Đường Nhân bóc mẽ Lâm Trạch.
“Tớ có cảm thấy mâu thuẫn đâu, chuyện nào ra chuyện nấy chứ.”
Sau đó có lẽ là cảm thấy thức ăn nhanh có hơi khô, Lâm Trạch định bụng cầm ly nước lên uống một hớp. Nhưng mà nhớ lại trải nghiệm trúng độc mất mạng lần trước, cái loại cảm giác đau đớn đó… Anh hơi sợ, theo bản năng có chút chần chừ. Trong ly nước này chắc là không có độc, cho nên mình uống xong hẳn là không bị gì, nhưng cẩn thận vẫn hơn, bản thân vẫn là không thể uống ly nước này.
Lâm Trạch nghĩ rồi bèn nhìn về phía ly nước bên tay phải Đường Nhân, nước trong ly đó và nước trong ly của anh đến từ cùng một chỗ. Chỉ cần Đường Nhân uống một ngụm nước trong ly này, hơn nữa không bị trúng độc, vậy thì chứng minh nước trong ly của mình hẳn là không có vấn đề.
Nghĩ vậy nên Lâm Trạch dù miệng đắng lưỡi khô cũng cố chịu chứ không định uống nước trước, hơn nữa anh tin kẻ ăn cùng một loại thức ăn nhanh giống mình là Đường Nhân lúc này cũng nên miệng khô lưỡi đắng mới phải. Dưới cái nhìn chằm chằm của anh, Đường Nhân đã ăn hết gần nửa hộp thức ăn nhanh, nhưng lúc này lại không có uống một ngụm nước nào trong ly, tình huống khác thường như vậy khiến cho còi báo động trong đầu Lâm Trạch cũng hú vang.
Nước này có vấn đề, nhất định là có vấn đề.
Nhưng mà…
Đường Nhân vẫn ở dưới sự quan sát của mình nên hẳn là không có lý do và thời gian bỏ độc vào nước mới phải, vậy rốt cuộc là khâu nào xảy ra sơ hở vậy?
Không đúng, giả dụ trong nước này quả thật có độc, nhưng bản thân anh thật sự lúc nào cũng nhìn chằm chằm Đường Nhân sao? Thời gian anh theo dõi Đường Nhân chỉ có từ lúc xem xong phim đến bây giờ mà thôi.
Trong đầu chợt có gì đó lóe lên, một luồng suy nghĩ trong điểm mù bị Lâm Trạch tự mình phát hiện.
Nhỡ đâu, nhỡ đâu Đường Nhân sớm đã bỏ xong thuốc vào ấm nước của mình từ trước đó thì sao.
Giả sử khả năng này thành lập, nước trong ấm này là sáng sớm mình đun sôi rồi đổ vào. Lấy cái này suy đoán… chẳng lẽ hôm nay Đường Nhân có từng tới nhà mình?
Giả thiết nói trên nếu như toàn bộ thành lập, vậy thì thời gian Đường Nhân vào nhà chắc là khoảng thời gian từ khi mình rời khỏi nhà đến sau khi tan học.
Nghĩ lại lần chết trước, Lâm Trạch biết có lẽ là Đường Nhân có cách mở cửa chống trộm nhà mình, cho nên Đường Nhân hoàn toàn có thể làm được chuyện lén lút rời khỏi trường học rồi tới nhà mình hạ độc.
Nếu như chuyện này cũng thành lập thì gần như có thể nghĩ thông được vì sao lúc trong rạp phim Đường Nhân không có nửa đường bỏ về.
Lâm Trạch nghĩ lại trục thời gian lần này, bản thân mình vào buổi chiều hôm nay mới nói với Đường Nhân là Hứa Nghiên Nghiên muốn tham gia vào nhóm đi xem phim, vậy chẳng lẽ là do thời gian báo tin cho Đường Nhân thay đổi nên dẫn tới dòng lịch sử cũng thay đổi theo???
Lâm Trạch càng nghĩ càng thấy có thể, vốn là bởi vì khô miệng nên không có hứng ăn, giờ càng thêm không có khẩu vị.
“Cậu sao vậy Lâm Trạch? Không lẽ nghẹn rồi? Uống miếng nước đi rồi ăn tiếp.” Đường Nhân quan tâm bảo Lâm Trạch.
Lâm Trạch thấy Đường Nhân đang khuyên mình uống nước thì ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.
Sao Đường Nhân phải cố ý lần nữa khuyên mình uống nước?
Ly nước này như vậy, Lâm Trạch hoàn toàn không dám uống nữa, hơn nữa cho dù là chết khát cũng sẽ không uống ly nước câu hồn này.