Sau khi mở cửa bằng chìa khóa, Lâm Trạch và Đường Nhân bước vào hành lang của nhà anh. Nhìn thấy Đường Nhân bắt đầu lấy dép trong tủ giày ra một cách cực kỳ thành thạo, anh vội vàng hỏi:
“Bây giờ chúng ta đã vào nhà tớ rồi, nếu cậu có chuyện gì quan trọng thì hãy nói đi, tuyệt đối không có người thứ ba nghe thấy cuộc nói chuyện của chúng ta đâu.”
Sở dĩ Lâm Trạch vội vàng hỏi là bởi vì nếu không tranh thủ hỏi thì anh và Đường Nhân sẽ lập tức tiến vào phòng khách.
Nếu một lúc sau có chuyện bất ngờ xảy ra qua cuộc trao đổi thì hiển nhiên lối vào sẽ an toàn hơn phòng khách, ít nhất thì chạy trốn cũng thuận tiện hơn.
“Thật là, cậu vội vàng cái gì vậy?”
Đường Nhân nói với Lâm Trạch với vẻ hơi phàn nàn.
“Bởi vì tớ quan tâm cậu.”
Tất nhiên là Lâm Trạch đã nói dối.
“Cậu định gạt tớ để tớ vui vẻ à.”
“Tớ không gạt cậu, tớ nói thật đấy.”
“Được, được, tớ sẽ coi như cậu nói thật. Chúng ta vào nhà vừa ăn vừa trò chuyện đi. Hôm nay tớ có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu.”
Nói rồi Đường Nhân đã thay dép, đứng dậy đi vào phòng.
Nhìn thấy Đường Nhân đang đi về phía phòng khách, Lâm Trạch không dám chậm trễ mà cũng lập tức thay dép lê vào.
Bởi vì lo lắng Đường Nhân sẽ bỏ thuốc với mình nên Lâm Trạch không dám để Đường Nhân có cơ hội đó.
Dù sao đây chính là hành lang để dép của nhà mình nên Lâm Trạch thuần thục thay dép lê và theo thói quen đóng cửa hành lang lại, dự định đi theo Đường Nhân vào phòng khách. Nhưng nhìn bóng dáng Đường Nhân đang đi về phía phòng khách trước mặt thì bàn tay đóng cửa hành lang của anh lại do dự.
Khóa cửa nhà anh rõ ràng là một lựa chọn không chính xác, nếu Đường Nhân cũng tới chặn khóa cửa bằng một loại keo siêu dính giống như Hứa Nghiên Nghiên thì làm sao đây?
Hơn nữa cho dù không có keo siêu dính khóa cửa mà mình lựa chọn chạy khỏi nhà trong trường hợp có chuyện gì xảy ra thì không khóa cửa sẽ an toàn hơn là khóa. Vì vậy, sau khi cân nhắc lợi và hại thì anh quyết định để cánh cửa khép hờ.
Nhìn thấy lúc này Đường Nhân đã vào phòng khách, Lâm Trạch vội vàng đi theo hai ba bước rồi cũng bám sát cô vào bên trong phòng khách.
Đường Nhân không có ý định ở trong phòng khách mà tiến vào phòng bếp nối liền với phòng khách, Lâm Trạch cũng vội vàng theo Đường Nhân tiến vào phòng bếp.
Nhìn thấy Lâm Trạch cứ ngẩn ngơ nhìn mình, Đường Nhân hơi tức giận nói.
“Sao cậu còn thẫn thờ ra đó làm gì, mau bỏ cơm tiện lợi vào lò vi sóng trong bếp và hâm nóng đi, Lâm Trạch ngốc.”
“Ừ.”
Lâm Trạch vội vàng lấy hộp cơm mua trong cửa hàng tiện lợi từ trong túi tiện lợi ra, mở cửa lò vi sóng trong bếp, cho hộp cơm vào lò vi sóng, sau khi đóng cửa lò lại, anh điều chỉnh thời gian thích hợp.
“Vậy cậu ở đây trông đi, chờ khi nào nóng thì bưng lên bàn ăn. Tớ ra ngoài bàn ngồi trước, đúng rồi, đưa rau salad cho tớ.”
Đương nhiên Lâm Trạch không muốn Đường Nhân rời khỏi tầm mắt của mình, đã vậy còn trong tình huống xách đồ ăn rời đi nữa chứ.
“Đã lâu rồi chúng ta không nói chuyện, ở cùng tớ đi. Thật ra khi còn đi học, tớ vẫn luôn rất nhớ cậu.”
Lâm Trạch mỉm cười nói với Đường Nhân. Lúc này anh đang tính toán rằng công suất lớn nhất của lò vi sóng là phải mất ba phút để làm nóng đồ ăn, ít nhất Lâm Trạch biết rằng mình phải kéo dài trong vòng ba phút này để cô ấy không được rời khỏi bếp.
Để kéo dài thời gian, rõ ràng Lâm Trạch cần phải tìm một số chủ đề để nói chuyện. So với việc tìm chủ đề với Hứa Nghiên Nghiên thì việc tìm chủ đề với bạn thanh mai trúc mã Đường Nhân quá dễ dàng với anh, vì vậy Lâm Trạch ngay lập tức dự định nói về chủ đề mà Đường Nhân quan tâm.
“Đúng rồi, tớ sẽ nói cho cậu biết những gì đã xảy ra trong trường của chúng tớ…”
Lâm Trạch còn chưa nói xong, Đường Nhân đã đánh mạnh tay trái vào vai phải của Lâm Trạch.
“Cái gì mà vẫn luôn nhớ tới tớ, xin cậu đừng nói những lời dối trá này nữa được không?”
Lúc này Đường Nhân nói rất khẽ.
Bởi vì giọng nói quá nhỏ và mơ hồ nên Lâm Trạch không nghe rõ Đường Nhân vừa nói gì.
“Cậu vừa nói gì với tớ vậy? Còn nữa, sao cậu lại đấm tớ?”
Lâm Trạch hỏi Đường Nhân.
“Tớ không muốn nói gì với cậu hết, tớ thích đấm cậu đó, không được à?”
Nói xong, Đường Nhân lại đưa tay trái ra và bắt đầu đấm Lâm Trạch.
Tuy rằng Lâm Trạch bị Đường Nhân đấm cho hơi đau nhưng phát triển như vậy là một phát triển mà Lâm Trạch rất vui, cũng có thể nói là một sự phát triển lý tưởng.
Trong lúc Đường Nhân đấm mình thì lò vi sóng cũng nhanh chóng hâm nóng đồ ăn. Sau khi đấm Lâm Trạch hơn hai mươi cái, dường như Đường Nhân cảm thấy đã đủ nên dừng lại.
“Đưa salad cho tớ, tớ vào phòng khách trước.”
Đường Nhân lại nói.
Lời nói vừa dứt, tiếp theo là một tiếng ‘Tinh’ lanh lảnh vang lên. Lâm Trạch biết rằng cuối cùng lò vi sóng đã hâm nóng xong hộp cơm. Anh thở phào nhẹ nhõm, lập tức đưa túi tiện lợi đựng phần rau salad lớn cho Đường Nhân. Cùng lúc đó, Lâm Trạch lập tức xoay người bật lò vi sóng, dùng vải bố quấn tay lại rồi lấy hộp cơm từ trong lò vi sóng ra.
Ngay sau khi Đường Nhân bước ra khỏi phòng bếp, Lâm Trạch cũng bưng hộp cơm bước ra theo.
Trong mắt anh, mọi thứ đang diễn ra rất suôn sẻ.