Bởi vì tập trung suy nghĩ về vấn đề Đường Nhân có độc chết mình hay không nên gần như cả đêm Lâm Trạch rơi vào trạng thái mất ngủ, hoàn toàn chẳng ngủ được.
Đường Nhân là thanh mai trúc mã gần gũi với mình, vì sao cô ấy lại muốn giết mình. Lâm Trạch thật lòng không rõ. Ngoài việc mình hơi ngó lơ Đường Nhân một chút thì anh chẳng nhớ nổi bản thân từng làm gì cô ấy.
Người bình thường sẽ giết người vì bị lạnh nhạt ư?
Nếu là trước đây, chắc chắn Lâm Trạch sẽ lập tức đưa ra câu trả lời là không nhưng sau khi gặp phải Hứa Nghiên Nghiên, chứng kiến mặt điên cuồng của thế giới này thì anh cũng không dám cho đáp án phủ định.
Chẳng lẽ Đường Nhân gặp chuyện khó nói, nhất định phải giết mình ư?
Nếu là trước đây, có lẽ Lâm Trạch sai, chắc chắn sẽ phải xem xét vấn đề này nhưng anh đã thất bại ở đây. Trong quá khứ, Lâm Trạch đã từng xem xét vấn đề này với Hứa Nghiên Nghiên. Song, điều anh nhận được là hậu quả đau đớn, thê thảm: từ Hứa Nghiên Nghiên trở thành “bạn gái” của mình.
Kể chuyện này cho người khác biết, chắc chắn họ sẽ không tin chuyện vớ vẩn kia sẽ xảy ra trên người mình nhưng vấn đề của chuyện này chính là nó thật sự diễn ra.
Chẳng lẽ Đường Nhân thích mình?
Lúc Lâm Trạch nghĩ đến khả năng này thì trên mặt mo hơi ửng hồng.
Nói thật, hội chứng tuổi dậy thì khỏi hẳn khiến Lâm Trạch tự hiểu rõ bản thân. Suy đoán Đường Nhân thích mình làm anh có chút thẹn thùng.
Nếu là trước kia, Lâm Trạch cảm thấy bản thân nghĩ nhiều nhưng từ khi chuyện của Hứa Nghiên Nghiên xảy ra thì anh cảm thấy cần phải suy xét mọi việc.
“Sao thế Lâm Trạch, cảm thấy hôm nay cậu lên lớp toàn ngẩn người.”
Lúc ăn cơm trưa, Nghiêm Nghiệp Ba tiến lên vỗ lưng Lâm Trạch.
“Có thể do tối qua ngủ không ngon giấc.”
Lâm Trạch trả lời Nghiêm Nghiệp Ba.
“Quả thật tên nhóc này ngủ không ngon, xuất hiện quầng thâm rồi.”
“Mất ngủ rất đau khổ.”
“Mất ngủ không chỉ rất đau khổ mà còn khiến đầu óc người ta mơ màng. Hi vọng cậu đừng vì thế mà quên đi chuyện quan trọng.”
“Làm sao tớ có thể quên chuyện quan trọng.” Lâm Trạch chửi bậy.
Cũng nhờ thế, sau khi được Nghiêm Nghiệp Ba nhắc nhớ, Lâm Trạch chợt nhớ tới điều gì, trên mặt xuất hiện mồ hôi lạnh.
Đáng chết, vậy mà mình quên lấy điện thoại báo tin Đường Nhân rằng hôm nay đi xem phim với Hứa Nghiên Nghiên.
Tình huống lần này hơi xấu, anh chẳng thể cho Đường Nhân leo cây cũng như không thể để Hứa Nghiên Nghiên leo cây. Tóm lại, hiện giờ, trong lòng Lâm Trạch vẫn đánh dấu chấm hỏi về cái chết của mình có phải do Đường Nhân làm hay không. Nhưng nếu anh chọc Hứa Nghiên Nghiên giận thì chắc chắn cô bé sẽ lấy dao đâm anh.
“Xin lỗi, tớ muốn gọi điện thoại.”
Vẻ mặt Lâm Trạch hơi căng thẳng, anh lập tức đứng dậy, đồng thời nói với Nghiêm Nghiệp Ba.
“… Được, vậy tớ ở lớp chờ cậu. Sau khi gọi điện xong thì chúng ta đi ăn cơm trưa.”
Nghiêm Nghiệp Ba không để tâm trả lời Lâm Trạch.
Ngay lúc Lâm Trạch sắp ra khỏi lớp, Hàn Oánh giơ tay trái ra cản Lâm Trạch.
“Tớ vừa nhận được thông báo của giáo viên quản lý hoạt động vui chơi giải trí trường học. Tuần sau nữa là bắt đầu bình xét bảng tin rồi, coi như là hoạt động của câu lạc bộ. Cuối tuần, các cậu giúp tớ ra báo bảng đi.”
Nói rồi, Hàn Oánh nở nụ cười với Nghiêm Nghiệp Ba.
“OK, không thành vấn đề.”
Thuận miệng đồng ý với Hàn Oánh xong lòng Lâm Trạch nóng như lửa đốt, anh lách qua cô ấy chạy ra khỏi lớp học.
“Này, cậu cũng vô phép quá đấy.”
Nghiêm Nghiệp Ba quát lớn với Lâm Trạch. Tuy nhiên, Lâm Trạch chẳng có tâm trạng quan tâm cậu ta, lúc này anh đã chạy ra khỏi lớp.
“Tên này thật là.”
Nghiêm Nghiệp Ba nhíu mày, oán trách Lâm Trạch.
“Không sao, nói không chừng Lâm Trạch có chuyện quan trọng. Đúng rồi Nghiêm Nghiệp Ba, cậu cũng qua giúp đỡ chứ? Lâm Trạch đồng ý rồi đó.”
Hàn Oánh hỏi Nghiêm Nghiệp Ba.
“Lâm Trạch đã giúp thì thật chẳng còn cách nào. Xem ra là vậy, tớ là người biết lý lẽ, dù sao tớ cũng là một thành viên hội Manga.”
“Như vậy rồi nhé. Tớ đi ăn cơm trưa trước đã.”
“Ừm, được.”
Sau khi vẫy tay chào Nghiêm Nghiệp Ba, Hàn Oánh cùng hai bạn học nữ rời khỏi lớp.
“Ra báo bảng à… Nghe cũng khá hay đấy.”
Trên mặt Nghiêm Nghiệp Ba nở nụ cười.
Cùng lúc này, khác với tâm trạng tốt đẹp của Nghiêm Nghiệp Ba thì tâm tình của Lâm Trạch rất tệ. Anh nhất định phải thông báo với Đường Nhân việc mình đi xem phim với Hứa Nghiên Nghiên.
Hôm qua, anh hoàn toàn quên mất việc này. Thậm chí, anh còn tưởng tượng rằng bản thân đã báo với Đường Nhân.
Có lẽ đây chính là tác dụng phụ khó nói của kỹ năng ‘Quay lại cái chết’.
Tại chỗ ngoặt của cầu thang, Lâm Trạch gọi vào số điện thoại của Đường Nhân; đồng thời, trong lòng cũng đang suy nghĩ xem làm sao để giải thích tốt tình hình của Hứa Nghiên Nghiên với Đường Nhân.
Mặc dù có thể giải thích bằng tin vắn nhưng so với nó, Lâm Trạch cảm thấy gọi điện khiến anh giống như xem trọng Đường Nhân hơn.
Gọi vào số máy kia, Lâm Trạch nghe thấy một giọng nữ vang lên.
“Xin lỗi, số máy bạn gọi đã tắt.”
Đáng giận, lại tắt máy!
Thế nhưng nghĩ kỹ thì tình huống này không phải không thể xảy ra. Dù sao trường cấp ba Đường Nhân học cũng là ngôi trường tốt nhất tỉnh. Họ quản lý những vật dụng không liên quan đến học tập vô cùng nghiêm khắc.
Lâm Trạch không biết khi nào Đường Nhân sẽ khởi động máy, trường hợp xấu nhất là sau khi tan học mới mở máy cũng khó nói.
Đã không gọi được thì chỉ có thể dùng tin nhắn một chiều.
Lâm Trạch vội vã soạn và gửi tin vắn tắt về việc ngày mai đi xem phim với Hứa Nghiên Nghiên.
Tuy không biết Đường Nhân sẽ trả lời thế nào nhưng sau khi gửi xong tin nhắn, trong lòng Lâm Trạch bỗng nhẹ nhõm, đồng thời anh bắt đầu chờ cô ấy trả lời.