Dường như để ý thấy có người nhận ra mình, thế là Hân Diên để động tác ngón tay trước miệng với những người này, đám người lập tức hiểu ý rồi im lặng.
“Đừng để ý tôi, tôi chỉ đến giải khuây thôi. Đúng rồi, tuyệt đối không thể dùng điện thoại chụp ảnh tôi, tôi lén chuồn ra ngoài đấy, nếu bị công ty nghệ thuật phát hiện thì tôi sẽ bị trừ tiền năm mất.”
Hân Diên đến có chút bất ngờ, không ít người ở đây nhìn thấy mình thì rất phấn khích, cô tự mình biết mình, mặc dù bản thân nổi như mặt trời ban trưa, nhưng độ nổi tiếng của cô ta với người bình thường thì không mấy vang dội, thậm chí không bằng đám ngôi sao điện ảnh hạng 3 có thu nhập kém xa. Dẫu sao thì tham gia rất nhiều, Hân Diên chỉ đóng góp chút âm thanh mà thôi.
Sau đó càng nhiều người nhận ra Hân Diên hơn, có điều cô ra hiệu nên những người này cũng yên lặng.
“Sao mấy người này có vẻ quen biết tôi nhỉ.”
Hân Diên hỏi Hoa Thần Quang, cậu thì cười hì hì.
“Đương nhiên không thể nào không biết cô Hân Diên rồi, cô là ca sĩ lớn hạng 1 cao cấp mà.”
Thật ra điều mà Hân Diên bận rộn công việc cả ngày không để ý đến là bây giờ giới nghệ thuật 2D trong nước sớm đã phát triển mạnh mẽ, danh tiếng của cô ta lúc này cũng vô cùng vang dội. Hơn nữa quan trọng nhất là Hân Diên hát thật sự rất hay, không phải bình hoa để chưng, mà là có thực lực ca hát, các thính giả cũng không phải kẻ ngốc mà không phân biệt được hát hay với hát dở.
Sau đó không ít người đều bỏ xem biểu diễn, lập tức bước lên vây quanh Hân Diên, mà cô thì mệt mỏi đối phó, cảnh tượng này Lâm Trạch đã nghĩ đến từ sớm.
“Tiểu Trạch, hình như người kia là Hân Diên.”
Lúc này Hứa Nghiên Nghiên nhỏ giọng nói với Lâm Trạch.
“Sao thế Nghiên Nghiên, em cũng biết Hân Diên hả?”
Lâm Trạch có chút bất ngờ.
“Ừm, đương nhiên là biết chứ, dẫu sao thì em cũng có một cô bạn tốt rất thích Hân Diên, hôm qua còn tham gia buổi biểu diễn của cô ấy nữa.”
“Thì ra là thế à.”
“Đúng rồi Tiểu Trạch, vừa nãy em thấy Hân Diên đang nhìn anh.”
“Có nhìn anh sao? Sao anh không phát hiện.”
Ánh mắt Lâm Trạch rời rạc.
“Tiểu Trạch, anh không quen Hân Diên à? Tại sao em cảm thấy Hân Diên biết anh nhỉ?”
“Làm sao anh có thể quen Hân Diên được, Hân Diên làm sao có thể có quan hệ với người bình thường như anh chứ. Có thể là do anh có khuôn mặt đại chúng, nên nhầm anh với ai rồi chăng.”
“Thật sao? Tiểu Trạch, chắc anh không lừa em chứ.”
“Đương nhiên không lừa em rồi, anh không có lý do gì phải lừa em cả. Chi bằng nói nếu Hân Diên là bạn tốt của anh, chắc chắn anh đã thừa nhận từ sớm, chuyện có mặt mũi như vậy anh giấu làm gì.”
Chằm chằm!~
Ánh mắt của Hứa Nghiên Nghiên nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Trạch, Lâm Trạch tiếp tục duy trì nụ cười. Nếu là Lâm Trạch trước đây thì lúc này đã hoảng loạn không chịu được, cơ mặt co rúm lại rồi, nhưng Lâm Trạch bây giờ đã quen với ánh nhìn như vậy, thản nhiên mỉm cười, không có chút mất tự nhiên nào.
“Nói cũng phải.”
Dường như Hứa Nghiên Nghiên đã tin lời Lâm Trạch nói khiến anh thở phào trong lòng, sau lưng căng chặt cũng đã buông lỏng, mặc dù nụ cười vô cùng tự nhiên nhưng không có nghĩa trong lòng Lâm Trạch không căng thẳng, mồ hôi lạnh sau lưng cũng tuôn ra.
“Chúng ta mau ăn pizza đi, pizza này nguội thì không ngon đâu.”
Lâm Trạch lập tức lấy một miếng pizza cho Hứa Nghiên Nghiên, mà Hứa Nghiên Nghiên cũng nhận lấy miếng pizza này.
Dường như để tìm chủ đề, Lâm Trạch thuận miệng nói chuyện phiếm, bây giờ buộc phải dẫn sự chú ý của Hứa Nghiên Nghiên ra khỏi Hân Diên mới được, đỡ phải khiến Hứa Nghiên Nghiên lại nói chuyện về Hân Diên với mình.
“Nghiên Nghiên, anh Bao này ghê gớm thật, vậy mà quản lý của sân golf này cũng phải nể mặt cho người đích thân mang rượu đến.”
Nghe Lâm Trạch nói chuyện phiếm, Hứa Nghiên Nghiên chỉ mỉm cười không nói gì.
Ngoài số ít người ra, như Lâm Trạch và Hứa Nghiên Nghiên không muốn ra góp vui thì lúc này có không ít người đều vây quanh Hân Diên, rối rít muốn cô nàng lên sân khấu biểu diễn.
Dưới sự ồn ào quy mô lớn như vậy, coi như Hân Diên cũng định bộc lộ tài năng, thể hiện chút tránh cho đám người cứ hối thúc không thôi. Nói rồi Hân Diên bất giác lại lén nhìn về phía Lâm Trạch, chỉ thấy lúc này anh ấy đang ăn cùng với Hứa Nghiên Nghiên.
Hân Diên nhớ lại trước đó Lâm Trạch đã nói, bảo mình giả vờ không quen anh ở party.
Rõ ràng mình tham gia buổi party này là vì Lâm Trạch, trong thời gian nghỉ ngơi còn bị ép lên sân khấu biểu diễn, nhưng anh ta lại như người không có chuyện gì, còn không cho mình nói chuyện với anh, quả thật là khiến cô có chút tức giận.
Và điểm quan trọng nhất là, Hân Diên cảm thấy cô gái bên cạnh Lâm Trạch rõ ràng có mối quan hệ không bình thường với anh, cũng không giống như bạn bè bình thường như trước đó Lâm Trạch miêu tả trong điện thoại.
Lẽ nào Lâm Trạch vì cô gái này, lo lắng cô gái này sẽ không vui, cho nên mới không để mình liên lạc với anh sao?
Nếu cô gái này khiến Lâm Trạch xem trọng như thế, chắc không phải cô gái này là bạn gái của anh chứ. Nhưng rõ ràng mình đã quyết định tối nay phải thẳng thắn với Lâm Trạch rồi, giờ lại lòi ra một cô bạn gái là có ý gì.
Hân Diên cảm thấy cơ thể mình lúc này hơi run lên, giống như tất cả mọi thứ mình luôn có được bị người ta cướp đi, cảm thấy trong lòng như bị người lấy đi một thứ khó mà hình dung.
Lúc này vòng lăn trước đồ cắt pizza lọt vào tầm mắt Hân Diên, tay cô đặt lên chuôi của đồ cắt pizza, vòng lăn hình tròn vô cùng sắc bén, đẩy nhẹ thì pizza mềm dẻo đã được cắt ra một cái trơn truột.
Nếu cô gái này không tồn tại vậy thì Lâm Trạch cũng không có bạn gái, nếu anh ấy đã không có bạn gái thì chẳng phải anh đã có thể thích mình rồi sao. Không biết tại sao lúc nghĩ như vậy, Hân Diên lập tức cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn, chỗ trống trong lòng dường như cũng được lấp đầy.
Hân Diên lắc đầu thật mạnh, tạm thời xua đi suy nghĩ trong lòng ra khỏi đầu óc.
Nói cô gái này là bạn gái của Lâm Trạch chỉ là suy đoán của mình mà thôi, dù sao tối nay hai người đã hẹn gặp ở biệt thự trên hồ rồi, đến lúc đó mình hỏi anh ấy là được.
Mình phải tin Lâm Trạch, anh đã cứu mình hai lần thì sẽ không lừa mình.
Không sai!
Ít nhất chỉ riêng Lâm Trạch sẽ không lừa mình.
Nhưng nếu anh ấy lừa mình thì sao?
“Cô Hân Diên, cô cần nhạc cụ gì, tôi lấy cho cô, tôi đảm bảo lấy cho cô thứ tốt nhất ở đây. Hửm? Cô Hân Diên dùng sức bóp chuôi của đồ cắt pizza như vậy làm gì, lẽ nào đói bụng rồi sao? Nếu đói bụng thì cứ việc nói đừng khách sáo, cứ coi như ở nhà, ăn uống thỏa thích, ăn hết thì chúng tôi lại gọi.”
Lúc này Hồ Đông Nhân nói với Hân Diên một cách hào phóng, lời nói của Hồ Đông Nhân khiến Hân Diên lập tức bỏ chuôi đồ cắt pizza trong tay xuống.
“Không phải tôi đói bụng, chỉ là đột nhiên cảm thấy dùng cái này cắt đồ nhất định rất thú vị. Khoan không nói chuyện này, vừa nãy anh nói muốn lấy nhạc cụ cho tôi sao, tôi dùng guitar là được.”