Cho dù Lâm Trạch cảm thấy Hân Diên thích mình, nhưng mà đây cũng có thể chỉ là một hiểu lầm mà thôi. Bởi vì rõ ràng anh đã hỏi cô nàng có thích mình không tới hai lần, nhưng mà Hân Diên đều trả lời phủ định, thậm chí một lần còn dùng túi điên cuồng đánh anh.
Nếu như nhìn lạc quan một chút thì có lẽ đối phương chỉ muốn xin lỗi mà thôi. Bản thân anh và đối phương chẳng qua chỉ là quen biết sơ qua, hơn nữa còn là người của thai thế giới, Lâm Trạch không hề cảm thấy đối phương sẽ thích mình.
Bây giờ nếu như đã nhận quà rồi, vậy thì chỗ này không nên ở lâu nữa.
“Tạm biệt Hân Diên, bất kể là tôi đã thật sự quên chuyện năm đó hay chưa, nhưng mà tôi nhận quà cảm ơn của cậu rồi.”
“Đợi đã…”
Lâm Trạch bước chân dự định rời đi, lập tức Hân Diên đưa tay kéo Lâm Trạch lại, Lâm Trạch cũng lập tức dừng bước chân.
“Xin hỏi còn chuyện gì không? Nếu như tôi đã nhận quà cảm ơn của cậu thì bất luận chuyện năm đó, hay là chuyện phát sinh ngày hôm qua, toàn bộ đều coi là đã xong hết đi.”
Lâm Trạch cũng là không hề do dự, nhanh chóng nói rõ mọi chuyện.
Tuy ở trong mắt người bình thường có thể kết giao với một đại minh tinh như Hân Diên là một chuyện rất vui mừng. Nếu như là Lâm Trạch lúc trước thì anh cũng sẽ cảm thấy như thế, nhưng mà bây giờ Lâm Trạch gặp phải loại diễm phúc này thì là muốn trốn không kịp, căn bản không muốn tiếp nhận chút nào.
Bây giờ, một chân đạp bốn thuyền đã là rất khó cân bằng rồi, chỉ sợ một ngày nào đó bỗng nhiên có một con thuyền thứ năm xuất hiện, vậy thì sẽ lật thuyền tập thể mất.
“Một lần thanh toán hết cái gì đó, thật sự có khả năng sao. Giống như là bát nước hất đi, nói muốn thu lại là có thể thu lại sao.”
Hân Diên cảm thấy tình cảm cũng là như thế, nói buông tay là có thể dễ dàng buông tay?
Nếu như tình cảm thật sự dễ dàng buông bỏ như thế, vậy thì Trung Quốc từ thời cổ đại đến giờ, đã không có nhiều liệt nữ trinh tiết như thế tồn tại rồi.
Nói rồi, Hân Diên không hề khách khí đi về phía Lâm Trạch, nhưng mà anh lại lùi về sau mấy bước, trước sau đều không muốn kéo gần khoảng cách với cô.
“Đợi đã, tôi cảm thấy giữa chúng ta nhất định phải giữ khoảng cách an toàn năm mét trở lên, nếu không đừng trách tôi quay đầu là rời đi.”
Dường như lời cảnh cáo của Lâm Trạch không giống nói đùa, điều này khiến cho Hân Diên càng cau mày chặt hơn.
Rõ ràng được gặp lại nhau là một chuyện rất vui vẻ, Hân Diên không hiểu một chút nào rõ ràng lúc móc tay còn rất tốt mà, Lâm Trạch cũng vui vẻ ăn thức ăn mà cô làm, thậm chí còn có nói có cười với cô.
Có điều cô chỉ lên nhà lấy một món quà mà thôi, vì sao chỉ một lúc mà tâm tình của Lâm Trạch đối xử với cô đã có thay đổi lớn như thế, lẽ nào có lời nào đó cô nói sai rồi sao?
Hay là sợi dây đỏ này mang theo số phận nặng nề, khiến Lâm Trạch phát hiện ra tất cả nên có chút chùn bước. Ngày mai, dựa theo kế hoạch của công ty, cô tạm thời phải rời khỏi thành phố này rồi, vì thế Hân Diên cho rằng bây giờ là cơ hội tỏ tình tốt nhất.
“Lâm Trạch, cậu có còn nhớ chính vào ngày hôm qua, ở trên sân thượng của tòa biệt thự, cậu đã hỏi tớ một vấn đề không?
“Hôm qua, tôi hỏi cậu không ít vấn đề, bây giờ cậu muốn tôi nhớ lại câu hỏi liên quan đến phương diện nào.”
Thực ra, trong lòng Lâm Trạch đã có dự liệu rồi, chỉ là bây giờ không thể nào mở miệng mà thôi. Bản thân cảm thấy dự cảm lúc trước của anh khi ở tầng một của biệt thự rất chính xác, quả nhiên Hân Diên này có chút cảm giác không đúng lắm, quả nhiên lên tầng hai có thể có nguy hiểm, may mà anh không lên tầng hai, nếu không sẽ trở thành người bị động rồi.
“Đừng nói dối nữa, Lâm Trạch cậu thật sự không giỏi nói dối một chút nào, có lẽ trong lòng cậu biết tớ đang muốn hỏi vấn đề nào, và tớ đang mong đợi một đáp án như thế nào.”
“A, được nhắc nhở như thế, tớ nhớ ra rồi. Hôm qua, vấn đề tớ hỏi cậu khi ở trên sân thượng của biệt thự, không phải là chiếc bánh vòng ngọt đó mua ở đâu sao. Có điều, cậu không cần nói với tôi, tôi về nhà lên mạng tra được rồi.”
Thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, Lâm Trạch lập tức mở miệng chuyển đề tài, muốn chuyển sang đề tài nhẹ nhàng thoải mái hơn.
“Ai nói là bánh vòng ngọt, hôm qua không phải là cậu hỏi tớ hai lần cùng một vấn đề đó sao.”
“Hôm qua, tôi có hỏi cậu hai lần cùng một vấn đề sao, tại sao tôi lại không nhớ vậy, trí nhớ của tôi không tốt lắm.”
Trong lòng Lâm Trạch nổi lên sóng biển ngập trời, lập tức bắt đầu giả ngốc.
Lâm Trạch cảm thấy bây giờ không chạy thì không kịp nữa, vì thế lập tức xoay người định rời đi.
“Nói ra thì bây giờ thời gian đã muộn lắm rồi, tôi về nhà trước đây, cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
“Lâm Trạch, cậu nghe rõ đây, hôm qua cậu hỏi tớ, hỏi tớ có thích cậu không, bây giờ câu trả lời của tớ là thích! Rất thích! Cực kỳ thích cậu! Thích đến mức cho dù cậu không thích tớ, tớ cũng vẫn rất thích cậu.”
Hân Diên lớn tiếng tỏ tình, tập hợp tất cả các sức mạnh của mình, gần như thét lên.
Lời tỏ tình vang dội như thế chấn động đến tai Lâm Trạch cũng thấy đau, cho dù là muốn giả ngốc, bây giờ cũng không thể nào giả ngốc nữa, bản thân cũng không thể nào giả điếc được.
Tuy bây giờ Lâm Trạch rất muốn rời đi, nhưng mà anh biết, trốn trách không phải cách. Trốn tránh sẽ chỉ khiến thời gian trôi đi, mà sau khi thời gian trôi đi, vấn đề vẫn ở đó, hơn nữa vấn đề sẽ trở nên càng ngày càng nghiêm trọng.
Vì thế Lâm Trạch lại quay người đối diện với Hân Diên, anh biết nhất định phải nói rõ mọi chuyện ở đây, để Hân Diên biết anh sẽ không thích cô. Làm việc chần chừ, sẽ phải chịu tai họa khôn lường.
“Hân Diên, tôi rất cảm ơn lời tỏ tình của cậu.”
“Lâm Trạch, cậu đây là chấp nhận tâm ý của tớ rồi sao?”
Nhất thời, mặt Hân Diên đỏ lên.
Lâm Trạch lập tức lắc đầu thể hiện anh không hề chấp nhận.
“Tôi không thích cậu, bởi vì tôi có người mình thích rồi, vì thế cậu hãy từ bỏ đi, quan niệm của tôi đối với tình yêu vẫn luôn rất trung thành.”
Cho dù, trước mắt Lâm Trạch một chân đạp bốn thuyền, nhưng mà điều đáng quý nhất chính là dẫm vào bùn mà không bị nhiễm, làm bông sen thanh khiết mà không lẳng lơ. Lâm Trạch tự cho rằng bản thân vẫn đang nắm giữ được giới hạn của mình, Lâm Trạch vẫn luôn không quên rằng người mình thật sự thích là ai.
“Hân Diên, cậu đẹp như thế, lại còn là đại minh tinh, so với tôi chính là người của hai thế giới. Thói quen cuộc sống của chúng ta không hề giống nhau, miễn cưỡng ở bên nhau tương lai sẽ chỉ tổn thương nhau mà thôi, vì thế Hân Diên tôi cảm thấy tương lai cậu sẽ tìm được người thích hợp hơn, người này nhất định sẽ yêu cậu rất nhiều.”
“Người yêu cái gì đó, bất luận là cái gì mà trên sách vở nói rằng đời này gặp được một lần chính là may mắn của cuộc đời này, nếu như rời khỏi cậu thì tớ cảm thấy sẽ không bao giờ gặp được người con trai khiến tớ động lòng nữa. Hơn nữa, cho dù bây giờ cậu có người mình thích rồi, nhưng mà tớ dám nói cậu căn bản không có bạn gái.”
“Ai nói với cậu là tôi không có bạn gái?”
“Hoa Thần Quang.”
Hân Diên không hề che giấu, Lâm Trạch cảm thấy anh đã hỏi một câu hỏi thừa, vấn đề cá nhân này chỉ có loại anh em ngoài mặt như Hoa Thần Quang mới có thể tiết lộ ra.
Bởi vì, lúc trước Lâm Trạch vừa nói, quan niệm với tình yêu của mình vẫn luôn rất trung thành, vì thế đương nhiên bây giờ Lâm Trạch không thể tự đánh mặt mình, nói hiện tại mình đang chân đạp bốn thuyền. Hơn nữa, trong lòng Lâm Trạch không biết vì sao lại lo lằng nếu như anh nói ra mình chân đạp bốn thuyền thì cô có làm ra phản ứng quá khích nào không.
“Không sai, tuy hiện tại người mà tôi thích còn chưa chấp nhận tôi, nhưng mà tôi tin sớm muộn cũng sẽ có một ngày cô ấy sẽ chấp nhận.”
Lâm Trạch trang nghiêm nói, nghe thấy lời này của anh, Hân Diên thở phào một hơi, một ý nghĩ nguy hiểm xuất hiện trong đầu của Hân Diên, một ý nghĩ đáng sợ và đẫm máu, thậm chí khi cô nàng xuất hiện ý nghĩ này còn cảm thấy bản thân mình có chút vừa sợ hãi vừa hưng phấn đến phát run.
Hân Diên cố gắng khiến bản thân mình bây giờ nở một cười dịu dàng là thương hiệu của mình.
Đối với một người tiếp nhận huấn luyện cao cấp cho idol mà nói thì chuyện này không khó làm một chút nào, cho dù phải bắt tay với một tên mập nào đó mà mình ghê tởm nhất, Hân Diên vẫn có thể cười một nụ cười ấm áp như thế.
“Lâm Trạch, cậu có thể nói tên người con gái mà cậu thích cho tớ biết không.”
Hân Diên cười hỏi Lâm Trạch.