Lâm Trạch cũng không phải kẻ ngốc, hơn nữa cũng không phải dạng anh em ngoài mặt như Hoa Thần Quang, tốt nhất là không thể nào không có một cái khóa, đương nhiên biết lời nào nên nói lời nào không nên nói.
Đặc biệt là người mình thích, đây là chuyện tư quan trọng nhất của mình, trước mắt người biết chuyện chỉ có Nghiêm Nghiệp Ba mà thôi, những người khác không ai biết cả.
Lâm Trạch sao có thể dễ dàng tiết lộ người mình thích cho Hân Diên cơ chứ, hơn nữa bây giờ cô nàng mang lại cho anh một cảm giác rất không đáng tin, bản thân sẽ không bao giờ để đàn chị Mỹ Nguyệt bị cuốn vào chuyện này.
“Chuyện này không liên quan đến cậu.”
“Đương nhiên có liên quan rồi, cậu thích cô ấy, mà tớ thích cậu, ít nhất cậu cũng để tớ biết người cậu thích xinh đẹp như thế nào chứ, như thế cũng khiến tớ khâm phục mà rời đi.”
“Sợ rằng người mà tớ thích, chỉ nói đến vẻ bề ngoài sợ rằng sẽ không thể nào khiến cậu phục. Hơn nữa, chuyện giữa chúng ta không liên quan đến cô ấy, nếu như không còn chuyện gì khác thì hôm nay đến đây thôi, hi vọng cậu có thể tìm được người thật sự thích mình.”
“Lâm Trạch, cậu không cảm thấy cậu nói lời này quá ích kỷ sao? Rõ ràng, dường như cậu chỉ là yêu đơn phương mà thôi. Nếu như không phải cậu yêu đơn phương thì, cậu nên gọi cô ấy là bạn gái, mà không phải là người mà cậu thích mới đúng. Rõ ràng cậu cho phép mình yêu đơn phương, mà lại không cho phép tớ yêu đơn phương, đây là đạo lý gì vậy, mỗi người đều có quyền lựa chọn người mình thích đúng không.”
“Có lẽ là như thế. Nhưng mà tôi không hề thích cậu một chút nào, giữa chúng ta là không thể nào.”
Trên thực tế, Lâm Trạch cũng không có lời nào để nói, vì thế bước chân rời đi, dù sao anh cũng đã nói rõ ràng rồi, cũng đã nói rất rõ mình không hề thích Hân Diên một chút nào.
Như thế thì so với lúc anh đi cùng với Hứa Nghiên Nghiên, Lâm Trạch gặp phải Hân Diên cũng không lo lắng, anh có thể thản nhiên nói mình không có liên quan gì với cô nàng, hơn nữa cô cũng là nhân vật của công chúng, anh cảm thấy mọi hành động của đối phương nhất định sẽ có chút kiêng dè, không khác người giống như Hứa Nghiên Nghiên.
Tóm lại, bây giờ rốt cuộc con đường của Hân Diên như thế nào, Lâm Trạch vẫn chưa hiểu rõ, tùy thời cơ ứng biến đi, gặp chiêu thì gỡ chiêu thôi. Lần này, anh nhất định phải cứng rắn, nhất định không thể tìm chiếc thuyền thứ năm nữa, nếu không thì anh sẽ bước lên con đường “vạn kiếp bất phục”.
Lâm Trạch ôm ý niệm này, mở bước chân rời đi, đi về phía khu vực nghỉ ngơi.
Hân Diên không hề lập tức đi theo, Lâm Trạch cẩn thận đứng ở ngoài khu vực nghỉ ngơi một lúc, cũng không thây Hân Diên đuổi theo, sau khi cân nhắc một chút Lâm Trạch từ bỏ gọi taxi, mà đi tàu điện ngầm về nhà.
Đến trước cửa nhà mình, Lâm Trạch cẩn thận nhìn sợi chỉ anh nhét ở khóa cửa, đây là thói quen mà Lâm Trạch nuôi dưỡng ra, bởi vì an toàn nên đã làm một cơ quan nhỏ.
Vì để đề phòng lúc anh không có ở nhà, có người tự ý vào nhà, ví dụ như Đường Nhân biết rất nhiều cách để mở khóa, cửa nhà anh căn bản không thể nào ngăn được cô ấy.
Hoặc là Hứa Nghiên Nghiên, sau khi phá hỏng đã tìm người lắp một cửa chống trộm mới vào nhà anh, vì thế anh đã hoài nghi cô bé có chìa khóa của nhà mình. Tóm lại, bất luận là tình hình nào, cho dù là trộm hay là cướp cũng như thế, nếu như có người thông qua cửa nhà mình trốn vào trong nhà khi cửa mở ra đóng vào, thì vị trí của sợi chỉ này sẽ thay đổi.
Vì thế, chỉ cần cửa chống trộm của nhà mình từng mở ra, vị trí của sợi chỉ nhỏ sẽ không xuất hiện ở vị trí ban đầu, thậm chí còn rơi xuống mặt đất ở xung quanh, đương nhiên sợi chỉ biến mất cũng là chuyện có khả năng. Tất cả những manh mối này sẽ nói cho Lâm Trạch biết, bây giờ trong nhà anh không an toàn, có thể có nhân tố nguy hiểm đang ẩn giấu, đến lúc đó Lâm Trạch sẽ báo cảnh sát hoặc là dùng cách khác, có báo động trước thì dễ xử lý rồi, sẽ không đến mức bị giết đến trở tay không kịp.
Đây là cái gọi là cẩn thận mới bắt được vạn con ve sầu, chịu thiệt nhiều rồi, Lâm Trạch có ngốc đến thế nào đi nữa thì cũng sẽ trở nên thông minh.
Bây giờ, vị trí của sợi chỉ nhỏ rất bình thường, điều này nói rõ không có ai vào nhà anh trong khoảng thời gian anh rời đi, chuyện này khiến Lâm Trạch nhẹ nhàng thở phào một hơi. Đừng thấy Lâm Trạch trông thì bình thường, thực tế là vẫn luôn phòng bị Hân Diên không biết từ đâu lao ra.
Hiện tại, thần kinh của Lâm Trạch rất mẫn cảm, sau khi nhiều lần đến gần cái chết, tinh thần khó tránh được có chút rối loạn. Thậm chí có lúc bất luận Lâm Trạch nhìn thấy nữ sinh nào, cũng đều cảm thấy nữ sinh đó thích mình, bất luận là ai cũng muốn giết hại mình, anh từng còn có ý định trốn ở trong nhà mình không đi ra ngoài nữa.
Nhưng mà Lâm Trạch là người bạn của chính, bản thân khó khăn lắm mới có được năng lực mà nhiều người mong ước, có tư cách làm “người bạn của chính nghĩa” thì sao có thể dễ dàng rút lui chứ, anh không phải là người đàn ông nhu nhược như thế.
Sau khi mở cửa ra, Lâm Trạch đóng cửa chống trộm lại, anh bật đèn trong nhà ở hành lang, đồng thời đổi dép lê ở tủ giày.
Trong tủ giày, Lâm Trạch lấy ra một đôi dép lê, rồi lấy một ống thép không gỉ ở một chỗ trống, đây cũng con đường thứ hai mà Lâm Trạch chuẩn bị ngoại trừ sợi chỉ nhỏ.
Lâm Trạch cầm ống thép không gỉ ở trong tay, bắt đầu đi kiểm tra hết một vòng tầng một nhà mình, để đề phòng ở một góc khuất trong căn phòng nào đó có người không rõ thân phận trốn vào.
Phòng trong nhà Lâm Trạch không lớn, đại khái sau mười phút, Lâm Trạch đã kiểm tra hết toàn bộ các phòng trong nhà mình, đương nhiên ngoại trừ phòng của em gái Lâm Linh là không kiểm tra, bởi vì Lâm Trạch không có chìa khóa của phòng cô em gái của mình, anh cũng không thể dùng chân đá cửa phòng của em gái mình ra.
Tóm lại, có thể là có cảm giác nguy cơ nên cả buối tối đó ống thép không gỉ không rời khỏi người Lâm Trạch, cho dù là lúc làm bài tập và đi tắm, Lâm Trạch cũng để ống thép không gỉ ở vị trí mà tay anh có thể với đến được để đề phòng lúc cần dùng anh có thể lập tức lấy được ống thép.
Trời dần dần sáng, theo tiếng chuông báo thức điện thoại vang lên, Lâm Trạch biết thứ hai đã đến rồi. Một ngày chủ nhật khá mệt mỏi cứ như thế kế thúc, mà anh đang chào đón một tuần mới.
Tuần này, thời gian đi học chỉ có bốn ngày, cũng chính là đi học từ thứ hai đến thứ năm là kết thúc rồi, mà sau đó sẽ bắt đầu kỳ nghỉ vàng bảy ngày. Tuần nghỉ vàng sẽ kéo dài đến thứ năm tuần sau, sau đó thứ sáu thứ bảy phải đi học, chủ nhật được nghỉ rồi sau sẽ quay trở lại vòng quay bình thường, đi học năm ngày nghỉ hai ngày.
Nghĩ đến tuần nghỉ vàng, nói ra thì Lâm Trạch đã quyết định xong tuần nghỉ vàng này sẽ đi đâu rồi, đầu tiên anh phải đi ra ngoài để tránh đầu sóng ngọn gió trước, đồng thời bản thân cũng phải bỏ chút thời gian suy nghĩ xem tương lai nên làm thế nào.
Trước khi ra ngoài, Lâm Trạch cẩn thận lướt weibo của Hân Diên, thân là nghệ sĩ có tiếng, tuy weibo của cô không phải do bản thân cô quản lý, mà trong công ty của Hân Diên có người phụ trách quản lý. Nhưng mà ở trong weibo của Hân Diên có thể điều tra được rất nhiều tin tức của cô, điểm này là không có gì phải nghi ngờ, đây gọi là biết người biết mình, có thể trăm trận trăm thắng.
Ví dụ như hôm nay ở weibo của Hân Diên, vào sáng sớm hôm nay thông báo tin tức, buổi trưa ngày hôm nay Hân Diên sẽ đi máy bay rời khỏi đây, đồng thời buổi tối muộn ngày hôm nay sẽ đến thành phố khác, tham gia buổi tuyên truyền công ích lưu động của công ty, đồng thời weibo chính thức của Hân Diên từ chối bất kỳ hoạt động đón chào nào của fan, nói là hôm nay sức khỏe của cô nàng có chút không ổn.
Lâm Trạch biết Hân Diên phải rời khỏi đây, trong lòng càng thêm thở phào một hơi.