Lâm Trạch vừa thấy là Kỷ Dao thì thật sự không hề có ý định trả lời cô ấy, lập tức xoay người định bỏ đi.
Xét về mọi mặt ý nghĩa, Lâm Trạch cũng không muốn để ý đến Kỷ Dao lắm.
“Đợi đã, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không.”
Nói rồi Kỷ Dao kéo áo Lâm Trạch lại, dường như muốn ngăn anh rời khỏi.
“Tôi không cảm thấy chúng ta đã gặp nhau ở đâu, buông tay.”
Có thể là vì sợ Kỷ Dao đuổi theo, Lâm Trạch gần như là chạy khỏi, sau khi lượn mấy vòng anh nhìn ra phía sau, lúc này Kỷ Dao không đuổi theo khiến Lâm Trạch thở phào nhẹ nhõm.
Tóm lại cảm giác mà Kỷ Dao mang lại cho Lâm Trạch vô cùng không tốt, cô nàng liên tục hỏi mình có phải từng gặp cô ấy ở đâu không, anh cho rằng đây rõ ràng là không đúng.
Bởi vì mình vô cùng chắc chắn không quen Kỷ Dao, cô lại cố chấp với mình như vậy, không biết tại sao lại khiến Lâm Trạch có chút sợ hãi với cô ấy.
Nếu là Lâm Trạch trước đây, anh cảm thấy được đàn em đáng yêu như vậy để ý, nói không chừng sớm đã thân quen với người ta rồi. Nhưng là bây giờ, vẫn nên tha cho bản thân đi thì hơn. Cũng không biết có phải tiềm thức đang cảnh cáo nguy hiểm với Lâm Trạch hay không, tóm lại anh quyết định sau này thấy Kỷ Dao thì vẫn nên tránh đi mới được.
Có điều bây giờ Lâm Trạch quyết định để chuyện của Kỷ Dao sang một bên, lúc này điều mình phải nghĩ đến trước tiên là vấn đề của Hứa Nghiên Nghiên. Anh nhanh chóng hồi tưởng lại trong đầu một lượt, cảnh tượng trước đây lúc mình và Hứa Nghiên Nghiên ở chung.
Đầu tiên dựa theo cuộc gọi của Hứa Vệ An trước đó, mình có thể biết được chút ít, vậy chính là lúc đó Hứa Nghiên Nghiên không về nhà, mà đã chọn theo dõi mình. Nếu cô bé đã chọn theo dõi mình, vậy thì mình đã làm chuyện gì mới khiến cô nảy sinh ra ý định theo dõi mình chứ?
Lẽ nào Hứa Nghiên Nghiên lại vô duyên vô cớ theo dõi mình? Không đúng, Lâm Trạch không cảm thấy cô bé sẽ làm hành động không có lý do.
… Nếu nói lúc đó mình đã làm chuyện gì khác với bình thường.
Lẽ nào là, guitar điện?
Thoáng chốc trong đầu Lâm Trạch nghĩ đến thứ này…
Để kiểm chứng cho suy nghĩ của mình, Lâm Trạch lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Hứa Nghiên Nghiên.
Trong điện thoại Lâm Trạch hẹn với Hứa Nghiên Nghiên, sau 20 phút nữa gặp nhau dưới lầu nhà Hoa Thần Quang, anh còn nói địa chỉ nhà Hoa Thần Quang cho cô bé.
Lúc Lâm Trạch chạy đến dưới lầu nhà Hoa Thần Quang, Hứa Nghiên Nghiên đi xe hơi lúc này đã ở dưới lầu nhà cậu ta rồi.
“Sao lại hẹn em đến đây?”
Hứa Nghiên Nghiên từ trên xe bước xuống, hỏi Lâm Trạch một cách khó hiểu.
“Cho em xem một thứ thú vị, bắt đầu từ hôm nay có thể anh phải tập luyện guitar điện rồi, anh giới thiệu một người bạn cho em làm quen.”
“Guitar điện?”
Dường như Hứa Nghiên Nghiên không hiểu lời Lâm Trạch nói lắm.
“Đúng vậy, anh phải tập luyện guitar.”
Lâm Trạch cũng không có ý định giải thích nhiều, chỉ dẫn Hứa Nghiên Nghiên vào nhà Hoa Thần Quang.
“Ôi, Lâm Trạch, tôi đợi cậu lâu lắm rồi… Này, cô gái đáng yêu này là ai vậy?”
Đầu tiên là chào hỏi Lâm Trạch, sau đó Hoa Thần Quang chuyển ánh mắt nghi ngờ lên người Hứa Nghiên Nghiên.
“Đây là bạn thân của Lâm Linh em gái tôi, hôm nay trên đường tôi đến đây thì vừa hay gặp được, nên gọi em ấy qua xem nhạc cụ chung luôn.”
“Ồ, thì ra là vậy.”
Dường như Hoa Thần Quang cũng không định nghiên cứu sâu lời giải thích của Lâm Trạch, sau đó Hoa Thần Quang thích thú nhìn Hứa Nghiên Nghiên.
“Nói vậy thì em có hứng thú với nhạc cụ sao?”
“Thật ra em cũng không thích mấy.”
Hứa Nghiên Nghiên thành thật trả lời Hoa Thần Quang.
“Vậy à, thế thì xem ra em nhất định là không biết nhạc cụ gì cả.”
Hình như Hoa Thần Quang có chút nản lòng.
“Không biết nhạc cụ gì hết thì lại không đúng, em biết kéo đàn violon. Có điều đúng là không thích thú mấy.”
Lời Hứa Nghiên Nghiên nói ra khiến Hoa Thần Quang và Lâm Trạch đều hơi bất ngờ.
“Em biết chơi violon sao?”
Lâm Trạch cũng vô cùng bất ngờ.
“Đúng vậy.”
“Nhà anh có violon, em có muốn thử không?”
Đột nhiên Hoa Thần Quang đưa ra đề nghị.
“Ngay cả violon mà nhà cậu cũng có hả?”
Lâm Trạch khó hiểu liếc nhìn Hoa Thần Quang.
“Đương nhiên rồi, nhạc cụ thường thấy cơ bản thì ở chỗ tôi đều có sưu tầm. Đương nhiên là chất lượng của đồ sưu tầm thì bình thường, thế nào, có muốn đàn thử không.”
Hoa Thần Quang hỏi Hứa Nghiên Nghiên lần nữa.
“Lâm Trạch, anh muốn nghe không?”
Hứa Nghiên Nghiên cũng không trực tiếp trả lời Hoa Thần Quang, mà quay sang hỏi Lâm Trạch.
“Nếu có thể, đương nhiên anh muốn nghe rồi.”
Lâm Trạch không ngờ Hứa Nghiên Nghiên còn có kỹ năng này, trong ánh mắt chờ mong của Hoa Thần Quang, anh cũng không mở miệng từ chối cậu bạn được.
Thế là sau khi mời Hứa Nghiên Nghiên vào căn phòng chứa nhạc cụ, Hoa Thần Quang lấy một hộp đàn violon bình thường ở một góc phòng ra lấy khăn lau bụi bám ở trên, sau đó cậu đưa hộp đàn violon này cho cô.
Mở hộp đàn violon ra, dưới ánh nhìn chăm chú của Lâm Trạch và Hoa Thần Quang, Hứa Nghiên Nghiên cũng không bắt đầu kéo đàn ngay, mà lấy máy điều chỉnh bắt đầu chỉnh âm trước. Điều chỉnh một hồi lâu, cuối cùng Hứa Nghiên Nghiên mới lấy miếng đệm cố định đàn violon lên vai mình, tiếp theo hình như đang nhớ lại điều gì, sau đó cô bé bắt đầu kéo đàn violon.
Âm nhạc du dương uyển chuyển của violon được diễn tấu dưới tay kéo của Hứa Nghiên Nghiên.
Nói thật thì Lâm Trạch không hiểu violon, chỉ cảm thấy dường như Hứa Nghiên Nghiên có chút trình độ, nhưng Hoa Thần Quang lại nhắm mắt hưởng thụ âm nhạc, đợi cô bé kết thúc biểu diễn, còn chưa để cô đặt violon xuống, Hoa Thần Quang lập tức lên tiếng nói.
“Em đợi chút, em thứ đàn bài này xem, có thể nhờ em đàn thử không.”
Còn chưa đợi Hứa Nghiên Nghiên đồng ý, động tác của Hoa Thần Quang vô cùng nhanh nhẹn, lục tìm xung quanh một hồi, thoáng chốc đã tìm được một bản nhạc phổ. Nhận lấy từ chỗ Hoa Thần Quang, sau khi Hứa Nghiên Nghiên liếc nhìn bản nhạc phổ này thì nghiêm túc xem nhịp điệu phía trên, sau đó Hứa Nghiên Nghiên đặt bản nhạc phổ này lên giá nhạc phổ, bắt đầu đàn theo đối chiếu với nhạc phổ.
Có thể là có chút không quen với nhạc phổ, lần đầu đàn hơi đứt quãng, nhưng Lâm Trạch vẫn nghe ra, âm điệu của nhạc phổ này chẳng phải là ca khúc chủ đề của “Toaru Kagaku No Railgun” sao.
Bởi vì mục lục ca khúc này là bài khá nổi tiếng, Lâm Trạch đã nghe ra ngay.
Sau lần đầu đàn thử, lần thứ hai Hứa Nghiên Nghiên đã đàn lưu loát hơn nhiều, gần như là biểu diễn vô cùng thuần thục.
“Anh biết ngay, người xinh đẹp như vậy có thể đàn được “Khúc chiều tà” của Franz Schubert, loại âm nhạc đẳng cấp này chắc chắn hoàn toàn không có vấn đề.
Hoa Thần Quang gật đầu, đánh giá cao về năng lực của Hứa Nghiên Nghiên.
Bây giờ vào lúc này, Lâm Trạch đã có một hiểu biết vô cùng chắc chắn về công lực đàn violon của Hứa Nghiên Nghiên mạnh cỡ nào.
Nói như vậy thì mình đã vênh váo phô bày bản lĩnh chơi guitar tệ trước mặt Hứa Nghiên Nghiên, há chẳng phải là múa rìu qua mắt thợ sao.
Lâm Trạch đã từng tự cho rằng bản thân vô cùng ghê gớm, lập tức cảm thấy mình thật sự rất tệ.