Nghe Hàn Oánh nói thật sự muốn được bồi thường bằng hôn môi, lúc này trái tim của Lâm Trạch đã chìm xuống thật sâu. Anh cảm thấy bây giờ bản thân mình càng ngày càng hiểu rõ hơn về tâm tư của nữ sinh, nếu lần sau Tô Vũ Mặc cũng muốn mình bù đắp thì có lẽ đó cũng sẽ là hôn.
Rõ ràng tình huống hiện tại không hôn là không được, mình khó khăn lắm mới thuyết phục được Hàn Oánh không tham gia “Câu lạc bộ nhạc nhẹ”. Bây giờ không hôn thì không chỉ lãng phí tất cả những nỗ lực trước đây, mà còn sợ rằng nó sẽ khiến cho trạng thái chưa từng hoài nghi mình của Hàn Oánh bất ngờ chuyển thành trạng thái nghi ngờ.
Mặc dù Lâm Trạch không nghĩ rằng Hàn Oánh có thói quen theo dõi lén lút, nhưng Lâm Trạch cũng không muốn huấn luyện Hàn Oánh có được kỹ năng mới là “theo dõi” này.
Hai cái đều có hại thì cứ chọn bên thoải mái hơn, dù sao thì một nụ hôn cũng không phải chuyện gì to tát, Lâm Trạch đều đã có chút thành thạo rồi.
“Hàn Oánh.”
Lâm Trạch tiến lại gần Hàn Oánh một bước, khoảng cách giữa hai người họ rất gần, gần như là dính chặt lấy nhau.
Ngay lập tức, hai tay của Lâm Trạch nắm lấy vai Hàn Oánh, liên tục nuốt nước bọt.
Hàn Oánh vốn cho rằng Lâm Trạch có ý định hôn mình một cách nhẹ nhàng, nhưng lại không ngờ Lâm Trạch đột nhiên trở nên táo bạo như vậy. Nếu cậu ấy đã chủ động như vậy thì Hàn Oánh cũng đưa ra quyết định, sau khi xoay mặt đối diện với Lâm Trạch thì nhắm chặt mắt lại, đồng thời kiễng chân lên.
Nhìn thấy Hàn Oánh đã làm động tác tiếp nhận nụ hôn, rõ ràng Lâm Trạch càng thêm không thể kìm chế nữa, anh từ từ di chuyển đôi môi của mình về phía đôi môi đang run rẩy của Hàn Oánh.
Vào lúc này, không biết tại sao mà ngay trước khi chạm nhẹ vào môi Hàn Oánh, trong đầu Lâm Trạch đã nghĩ đến người bạn Nghiêm Nghiệp Ba của mình. Xin lỗi Nghiêm Nghiệp Ba, Hàn Oánh thật sự không hề thích hợp với cậu, một cô gái đáng sợ như thế này không phải là cô gái cậu có thể kiểm soát được.
Dường như là để tìm một lý do xác đáng cho hành vi của mình, lúc này trong lòng Lâm Trạch đã nghĩ như vậy, nhưng không hiểu sao cảm giác tội lỗi với Nghiêm Nghiệp Ba vẫn tràn ngập trong lòng.
Mang theo cảm giác thấy xấu hổ với Nghiêm Nghiệp Ba, Lâm Trạch cứ như vậy mà đặt môi mình lên môi Hàn Oánh, sau khi chạm vào chỉ cảm thấy mềm và mượt, nhưng chỉ chạm nhẹ một chút Lâm Trạch lập tức thả ra.
Hôn một cô gái mà bạn thân mình thích khiến Lâm Trạch cảm thấy tim đập nhanh, đây thực sự là một trải nghiệm vô cùng thú vị.
Khuôn mặt Hàn Oánh lúc này đã đỏ bừng, dù sao thì nụ hôn đầu tiên cũng đã bị Lâm Trạch cướp đi, nhưng dường như Hàn Oánh không hề hối hận chút nào.
Mặc dù trông có vẻ hơi vui, nhưng trong ánh mắt Hàn Oánh lại hiện lên một chút cảm giác nghi ngờ Lâm Trạch.
“Mùi dầu gội trên người cậu có vẻ khác với thường ngày. Vì sao lại giống mùi dầu gội dành cho con gái, còn là loại mùi dễ thương được các cô gái ưa chuộng nữa?”
Rốt cuộc Hàn Oánh nhịn không được hỏi Lâm Trạch.
Thôi xong, Lâm Trạch đã thầm hô lên như thế.
Lâm Trạch chợt nhớ ra, tối hôm qua ở nhà Tô Vũ Mặc mình tắm rửa bằng dầu gội và sữa tắm của Tô Vũ Mặc, nhưng lại hoàn toàn quên mất rằng dầu gội và sữa tắm sẽ để lại mùi thơm.
Đối diện với câu hỏi của Hàn Oánh, nếu là trước đây thì nhất định Lâm Trạch sẽ rất hoảng loạn, nhưng anh của hiện tại vẫn có thể giữ được bình tĩnh và sự điềm đạm.
“Hôm qua tớ dùng dầu gội và sữa tắm của em gái. Mình muốn dùng thử xem có phải dùng dầu gội và sữa tắm của em gái sẽ thoải mái hơn hay không. Đúng lúc sữa tắm của mình cũng sắp hết nên mình muốn đổi sang loại mới.”
Lâm Trạch nói dối mà mặt không đỏ, tim không loạn, ở trong hoàn cảnh giữa sự sống và cái chết, khả năng nói dối của Lâm Trạch càng trở nên siêu phàm.
“À, thì ra là vậy.”
Có vẻ như Hàn Oánh đã lựa chọn tin tưởng lời của Lâm Trạch.
Nhìn thấy cô tin lời mình nói, cuối cùng trái tim của anh cũng được buông lỏng. Lâm Trạch cảm thấy rất tuyệt vời và may mắn khi mình có một cô em gái để có thể mang ra làm cớ.
Đồng thời, Lâm Trạch cũng cẩn thận đưa ra quyết định, khi quay về nhất định phải mua thêm hai chai gội đầu và sữa tắm giống với loại của Tô Vũ Mặc để đặt ở nhà. Hơn nữa, chai dầu gội cũng không thể còn đầy, phải cố ý đổ bớt một ít dầu gội đầu ra ngoài, như vậy nếu chẳng may Hàn Oánh đột nhiên có hứng thú muốn đến nhà mình thì lúc vào phòng tắm cũng sẽ không phát hiện điều gì bất thường.
Sự việc này cũng gióng lên hồi chuông cảnh báo cho Lâm Trạch biết, khứu giác của nữ giới nhạy cảm hơn nam giới, và nữ giới còn chú ý đến các chi tiết nhỏ nhặt hơn nam giới rất nhiều.
Thời gian nghỉ trưa đã gần hết, sắp đến lúc có thể rời khỏi tòa nhà thí nghiệm rồi.
Để tránh bị nghi ngờ, Lâm Trạch và Hàn Oánh không cùng nhau rời khỏi tòa nhà thí nghiệm mà là trước sau lần lượt rời khỏi, Hàn Oánh đi trước còn Lâm Trạch thì rời đi sau.
Khi Hàn Oánh rời đi, nơi này chỉ còn lại một mình Lâm Trạch.
Tuy rằng chỉ là một khoảnh khắc thôi nhưng cái chạm môi với Hàn Oánh vẫn để lại cho Lâm Trạch một ký ức sâu đậm.
Lâm Trạch gọi điện thoại cho Nghiêm Nghiệp Ba. Lâm Trạch cảm thấy rằng ít nhất mình nên bồi thường cho Nghiêm Nghiệp Ba một chút gì đó.
Rất nhanh cuộc gọi đã được kết nối.
“Lâm Trạch, sao cậu lại gọi điện cho tớ vào lúc này? Tớ đang chơi game hay, bị cậu gọi đến làm cho loạn hết cả.”
Điện thoại truyền đến giọng Nghiêm Nghiệp Ba phát cáu, có vẻ như có chút không vui.
“Thực sự xin lỗi.”
“Bỏ đi, không sao cả, cậu làm việc gì cũng hấp ta hấp tấp, cũng không phải đến hôm nay tớ mới biết điều đó. Lúc này cậu gọi điện cho tớ làm cái gì, mà nhắc mới nhớ bây giờ cậu đang ở đâu?”
“Tớ, tớ đương nhiên là đang ở trường rồi, bây giờ đang đi đến máy bán hàng tự động của trường, cậu có muốn uống gì đó không? Tớ mời!”
“Chà, cậu hôm nay sao mà tốt quá vậy. Vậy thì tớ sẽ tha thứ cho cậu vì đã làm gián đoạn việc chơi game của tớ.”
“Cậu muốn uống gì?”
“Ừm… để tớ nghĩ xem… là Sprite đi.”
Khi nghe thấy Nghiêm Nghiệp Ba muốn uống Sprite, Lâm Trạch lập tức cố gắng thuyết phục cậu ta.
Sprite là không được.
Bởi vì, bởi vì Sprite có màu của sự tha thứ.
“Uống coca không được sao?”
“Cậu cứ giúp tớ mua Sprite đi, coca toàn là hắc tố melanin, uống nhiều không tốt. Vậy nhé, tớ cúp máy trước đây.”
Nói xong, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh ngắt kết nối, Nghiêm Nghiệp Ba đã tắt máy rồi.
Trong lúc khó xử, Lâm Trạch chỉ có thể đến máy bán hàng tự động mua một lon Coca cho mình và mua một lon Sprite cho Nghiêm Nghiệp Ba.
Trở lại lớp học, Lâm Trạch bước đến bàn của Nghiêm Nghiệp Ba, sau khi do dự một lúc thì vẫn đặt Sprite lên bàn của Nghiêm Nghiệp Ba.
“Mua Sprite rồi đây.”
Lâm Trạch vội vàng rời đi, không muốn nhìn thấy Nghiêm Nghiệp Ba uống Sprite một cách vui vẻ.
“À, cảm ơn nhé.”
Nghiêm Nghiệp Ba để điện thoại di động xuống, nhưng lại thấy Lâm Trạch trở về chỗ ngồi ngay lập tức, làm người mời nước mà cũng không tán gẫu với mình vài câu.
“Sao vậy, cảm giác như cậu có chút không bình thường.”
Lúc này Nghiêm Nghiệp Ba đã đi đến bàn của Lâm Trạch với Sprite trên tay.
“Không bình thường sao, làm gì có.”
“Vậy sao… vậy thì tớ sẽ biểu diễn cho cậu xem một tiết mục, xem kỹ nha.”
Nghiêm Nghiệp Ba đặt Sprite lên đỉnh đầu và dang hai tay ra.
“Cậu xem tớ có ghê gớm không, có thể giữ lon nước thăng bằng trên đỉnh đầu trong vòng ba phút mà không bị rơi.”
“Ghê gớm.”
Nhìn Nghiêm Nghiệp Ba với lon Sprite trên đầu, Lâm Trạch chỉ có thể thốt lên hai chữ này.