Sau khi tạm biệt Hàn Oánh, Lâm Trạch nhìn giờ trên điện thoại, bây giờ cách thời gian tiết một của buổi chiều vẫn còn sớm, vừa hay lúc này Hàn Oánh cũng không ở trong lớp, anh định về lớp ngủ trưa một lát.
Lâm Trạch vẫn chưa đi vào tòa dạy học, trước mặt đã đụng phải một người quen. Đây là một chàng trai dáng cao hơn anh một xíu, trông hơi gầy.
“Ơ, Lâm Trạch, chúng ta lại gặp nhau. Bây giờ cậu suy nghĩ sao rồi, có ý định tham gia vào câu lạc bộ dòng nhạc nhẹ không.”
Chàng trai này không phải ai khác, chính là Hoa Thần Quang từng gửi lời mời Lâm Trạch tham gia đội nhạc sau khi gặp ở siêu thị cách đây không lâu.
“Xin lỗi, tớ…”
Lâm Trạch định từ chối Hoa Thần Quang, nhưng lại bị cậu ta chặn lại, Hoa Thần Quang giống như người quen bình thường, giơ tay trái ôm lấy cổ anh.
“Khoan hãy vội từ chối, giấc mơ của con trai cấp ba chẳng phải là đốt cháy thanh xuân trong âm nhạc sao?”
“Giấc mơ của con trai cấp ba trong lòng cậu cũng nhỏ hẹp quá rồi nhỉ, ngoài âm nhạc ra cũng có rất nhiều chuyện đốt cháy thanh xuân có thể làm mà.”
Lâm Trạch không nhịn được liền nói.
“NO! NO! NO! Mr Lâm Trạch nói sai quá sai, thanh xuân của con trai nên trôi qua trong sự sùng bái và tiếng hét của con gái. Cũng chỉ trong sự sùng bái của con gái, giá trị của con trai mới có thể được thăng hoa.”
“Sự thăng hoa này của cậu cũng rẻ quá rồi đấy.”
“Không được chê tôi, Lâm Trạch này, cậu nhìn dáng của của cậu bây giờ đi, một dáng vẻ linh tinh lang tang, lẽ nào cậu không muốn được nhiều con gái yêu mến hơn sao, lẽ nào cậu không muốn trải qua năm tháng cấp ba bùng cháy cảm xúc mãnh liệt sao, bây giờ tham gia vào câu lạc bộ dòng nhạc nhẹ của trường chính là bước đầu tiên cậu hướng đến được yêu thích. Hơn nữa cho dù cậu thô bỉ như thế, chỉ cần gảy đàn guitar giỏi thì cũng miễn cưỡng có thể theo đuổi được con gái.”
“Tôi trông thô bỉ thì thật sự xin lỗi nhé, còn nữa sao các cậu ai ai cũng đều nói tôi thô bỉ thế.”
“Thì ra ngoài tôi thì còn có người khác nói à, xem ra mắt nhìn của mọi người quả nhiên sáng suốt.”
“Điều cậu muốn nói chính là như vậy sao, xin lỗi, bây giờ tôi không muốn được yêu thích.”
Lâm Trạch nói thật lòng thật ý, gần đây anh đã vô cùng khốn khổ vì sự yêu thích khó hiểu rồi. Bây giờ một với bốn đã sắp không chịu nổi, nếu lại tăng thêm cô gái khác, Lâm Trạch cảm thấy mình chỉ có thể bỏ mạng nơi chân trời.
Nói rồi Lâm Trạch rụt cổ lại, chui ra khỏi sự kiềm chế của Hoa Thần Quang.
“Đừng mà Lâm Trạch, trước đây cậu không tuyệt tình như vậy.”
“Xin lỗi, tôi thô bỉ trước đây đúng là tuyệt tình như vậy.”
Nói rồi Lâm Trạch bước đi không chút do dự.
“Này Lâm Trạch, cậu nghĩ kỹ lại đi, hội Manga có gì đáng làm chứ, cả ngày trong hội Manga như cách biệt hội với xã hội. Gia nhập câu lạc bộ dòng nhạc nhẹ đi, như vậy mỗi ngày cậu không cần đối mặt với đám trạch nam trạch nữ trong hội Manga nữa…”
Hoa Thần Quang cũng không cảm thấy lời khuyên cuối cùng của mình có thể giữ Lâm Trạch lại, đang lúc hơi nhụt chí thì nhìn thấy anh dừng bước. Vì câu nói này , Lâm Trạch bừng tỉnh, câu của Hoa Thần Quang đã nhắc nhở chi bằng mình tìm một cái cớ tạm thời rút khỏi hội Manga nhỉ. Chỉ cần rút khỏi hội Manga, ít nhật có thể tạm thời bớt tiếp xúc với Hàn Oánh, cũng có thể ngăn cô tìm cớ đến nhà mình.
Hơn nữa nếu mình tham gia câu lạc bộ dòng nhạc nhẹ, chắc hẳn mỗi ngày cần rất nhiều thời gian tham gia luyện tập. Luyện nhạc tốn thời gian hơn người bình thường nghĩ, mỗi ngày luyện tập bình tĩnh hòa nhã hơn ba bốn tiếng cũng không quá đáng, thậm chí có vài người giỏi mỗi ngày còn phải luyện ít nhất mười hai mười ba tiếng mới được.
Nếu mình lấy cớ phải giúp đỡ Hoa Thần Quang, chẳng phải có thể danh chính ngôn thuận tạm thời từ chối đến nhà Tô Vũ Mặc sao, vẫn còn rất nhiều lợi ích như vậy, tóm lại mình có thể thêm một lý do. Có lẽ ngày Hứa Nghiên Nghiên và Hàn Oánh đến nhà mình mâu thuẫn với nhau, vậy thì có thể lấy danh nghĩa luyện nhạc cụ để hủy bỏ cuộc gặp mặt với hai người hôm nay.
Đủ các chỗ tốt, quả thật là trăm cái lợi không cái hại mà, vả lại mặc dù luyện nhạc cụ có vất vả chút, nhưng với mình mà nói cũng chưa hẳn không phải là một kiểu nghỉ ngơi.
“Tôi quyết định rồi, nếu cậu đã thiếu thành viên như vậy, thì tôi miễn cưỡng tham gia vào câu lạc bộ dòng nhạc nhẹ của cậu vậy.”
Đột nhiên Lâm Trạch quay đầu nói với Hoa Thần Quang.
“Hả?”
Hoa Thần Quang liền ngớ ra.
“Lâm Trạch, phiền cậu nói lại lời vừa nãy lần nữa.”
“Nói lại thì nói lại, tôi nói nếu cậu đã thiếu thành viên như vậy, thì tôi miễn cưỡng tham gia vào câu lạc bộ dòng nhạc nhẹ của cậu vậy.”
“Tôi đã nói mà, Lâm Trạch cậu coi trọng anh em nhất, tối nay tôi mời cậu ăn cơm. Quyết định cậu là tay guitar của câu lạc bộ nhạc đấy, tối nay cậu đến nhà tôi, tôi cho cậu mượn cây guitar bỏ không dùng của tôi, cậu tập đàng hoàng cho tôi đấy.”
“Luyện tập đương nhiên là không thành vấn đề, có điều tôi hy vọng cho dù bên ngoài có ai hỏi cậu, cậu đều phải nói là tôi miễn cưỡng giúp đỡ đấy nhé.”
“Đương nhiên không vấn đề, cậu bảo tôi nói gì thì là cái đó.”
“Vả lại cậu phải nói tôi chỉ luyện nửa học kỳ.”
“Cậu chỉ tham gia nửa học kỳ sao? Ít nhất cũng phải tham gia hết năm học này chứ.”
“Tham gia trước nửa kỳ đi, sau này thế nào vẫn chưa nói được, nếu tôi thấy thiên phú của tôi không ổn, có thể tôi sẽ rút lui sớm.”
“Khoan hãy từ bỏ dễ dàng thế… Tóm lại tôi coi như cậu tham gia nửa kỳ trước. Tôi tin cậu sẽ rất thích dòng nhạc nhẹ.”
“Thích dòng nhạc nhẹ sao…”
Lâm Trạch nhớ trước đây lúc cùng học guitar với Hoa Thần Quang, lúc đó ngón tay của mình đúng là vô cùng lóng ngóng. Nếu không phải vì tạm thời “tránh gió”, nói gì anh cũng không muốn tham gia vào câu lạc bộ dòng nhạc nhẹ.
“Mai rồi mời tôi ăn tối, hôm nay tôi đến nhà cậu lấy nhạc cụ trước.”
Lâm Trạch nghĩ hôm nay còn có Hứa Nghiên Nghiên với Tô Vũ Mặc đang đợi mình, cho nên ít nhất cũng phải lấy được nhạc ở chỗ Hoa Thần Quang trước để họ thấy mới được.
“OK, chuyện này không thành vấn đề, tan học cậu đi với tôi, đến nhà tôi lấy nhạc cụ cho cậu.”
Sau khi nói chuyện với Hoa Thần Quang mấy câu, Lâm Trạch thở phào nhẹ nhõm rồi rời khỏi.
“Đúng rồi, câu lạc bộ nhạc nhẹ của chúng tôi thường thuê biệt thự ở ngoại ô vào cuối tuần để cùng nhau mở party luyện tập, đến lúc đó cũng cũng bỏ chút tiền nhé.”
Đột nhiên Hoa Thần Quang nhớ ra gì đó rồi nói với Lâm Trạch.
“Bỏ ra bao nhiêu tiền?”
Lâm Trạch không kiềm được mà nhíu mày.
“Một học kỳ khoảng bốn ngàn tệ, nhiều thì trả thiếu thì bù.”
“Bỏ ra bốn nghìn tệ, nhiều như vậy sao, tôi không tham gia được không.”
Đột nhiên Lâm Trạch có cảm giác bị Hoa Thần Quang kéo xuống vũng nước.
“Đừng lo, không có tiền thì không cần gấp, bên phía tôi có thể giới thiệu cho cậu không ít việc làm thêm lương cao. Làm thêm kiếm tiền luyện tập với tiền đồng phục, là truyền thống tốt đẹp của câu lạc bộ dòng nhạc nhẹ.”
“Chắc không phải kiểu làm thêm không chính quy chứ.”
“Cậu yên tâm, sẽ không bán cậu cho bê đê thích con trai cấp ba đâu, đều là làm thêm chính quy.”
“Làm thêm chính quy.”
Lâm Trạch sờ cằm, đầy vẻ khó tin.
Dường như làm thêm cũng là một cách hay để tránh gió nhỉ.