RE:Yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

KẺ TÁI SINH SIÊU VIỆT

(Đang ra)

KẺ TÁI SINH SIÊU VIỆT

Mad Flower (疯花) [ Phong Hoa]

Bản beta công khai của game VRMMO đầu tiên trên thế giới sắp diễn ra, và Diệp Phong đã quay ngược thời gian một cách thần kỳ, mang theo kinh nghiệm phong phú và vô số chiến lược về trò chơi. Anh tin r

6 1070

The Villain Only Wants To Live a Buddhist Life

(Tạm ngưng)

The Villain Only Wants To Live a Buddhist Life

人之下

Nhân vật phản diện, Dark Demon đã nhớ lại ký ức tiền kiếp của mình tại buỗi lễ phân loại của Học viện Dueling. Cậu được chuyển sinh vào một thế giới Galgame rất kỳ lạ.

32 3860

The Villain Only Wants To Live a Buddhist Life

(Tạm ngưng)

The Villain Only Wants To Live a Buddhist Life

人之下

Nhân vật phản diện, Dark Demon đã nhớ lại ký ức tiền kiếp của mình tại buỗi lễ phân loại của Học viện Dueling. Cậu được chuyển sinh vào một thế giới Galgame rất kỳ lạ.

32 3943

Đấng Tạo Hóa (Tôi) Bị Cô Em Gái Yandere Bắt Làm Nô Lệ

(Tạm ngưng)

Đấng Tạo Hóa (Tôi) Bị Cô Em Gái Yandere Bắt Làm Nô Lệ

Lil Blade 咱是小刃刃的说

Sau khi bị sát hại bởi đứa em gái bệnh hoạn, tôi được tái sinh vào trong một thế giới RPG. Chưa kể, đó còn là thế giới RPG do tôi lập trình và viết kịch bản.

55 6315

Đấng Tạo Hóa (Tôi) Bị Cô Em Gái Yandere Bắt Làm Nô Lệ

(Tạm ngưng)

Đấng Tạo Hóa (Tôi) Bị Cô Em Gái Yandere Bắt Làm Nô Lệ

Lil Blade 咱是小刃刃的说

Sau khi bị sát hại bởi đứa em gái bệnh hoạn, tôi được tái sinh vào trong một thế giới RPG. Chưa kể, đó còn là thế giới RPG do tôi lập trình và viết kịch bản.

55 6777

Becoming the Final BOSS is Really Not My Real Intention

(Tạm ngưng)

Becoming the Final BOSS is Really Not My Real Intention

A Gentleman Does Not Speak Whilst He Reads

“Đêm đó sẽ là một đêm tĩnh lặng… Cho đến khi em xuất hiện trước mặt tôi…”

11 1362

Chương 223

Sau khi ăn xong bữa tối, Hứa Nghiên Nghiên vào bếp bắt đầu rửa chén, nhân lúc cô bé rửa chén, Lâm Trạch đi đến bên cạnh sô pha, mở guitar trên sô pha.

Lâm Trạch lại lần nữa bắt đầu luyện tập đơn giản, đang lúc định gảy ca khúc theo nhạc phổ, anh cảm thấy túi mình rung lên, dựa vào cảm giác rung chắc là có tin nhắn được gửi đến điện thoại mình. Sau khi chần chừ một lúc, Lâm Trạch cũng không định lấy điện thoại ra khỏi túi, bởi vì lúc này Hứa Nghiên Nghiên đã ra khỏi bếp, thoáng chốc cô bé đã rửa chén đĩa xong.

Có thể là do lâu ngày sử dụng bếp nhà Lâm Trạch, anh cảm thấy bây giờ hiệu suất Hứa Nghiên Nghiên nấu ăn rửa chén ở nhà mình ngày càng cao, đã xem thành nhà cô bé rồi.

“Tiểu Trạch, anh biết đàn ca khúc nào?”

Lúc này Hứa Nghiên Nghiên đi đến bên cạnh Lâm Trạch rồi hỏi như thế.

“Chỉ biết ca khúc luyện tập cơ bản nhất cho người mới, muốn nghe không?”

Lâm Trạch hỏi Hứa Nghiên Nghiên.

“Đương nhiên muốn rồi.”

Hứa Nghiên Nghiên ngồi xuống bên cạnh Lâm Trạch rồi dựa vào người anh.

Xuyên qua lớp áo, Lâm Trạch cảm giác được nhiệt độ cơ thể của Hứa Nghiên Nghiên, rồi nuốt nước bọt.

Đột nhiên Lâm Trạch cảm thấy điện thoại trong túi quần của mình lại rung lên, mặc dù anh không biết là ai gửi tin nhắn cho mình, nhưng lúc này hiển nhiên không tiện lấy điện thoại ra. Lỡ như là tin nhắn của Tô Vũ Mặc gửi, vậy để Hứa Nghiên Nghiên nhìn thấy, nói không chừng tin nhắn này sẽ trở thành tin nhắn nộp mạng của mình.

Không hề có ý định lấy điện thoại ra, Lâm Trạch bắt đầu biểu diễn nhịp điệu đơn giản nhất, đồng thời Lâm Trạch còn ngâm nga điệu nhạc phối hợp, làm như vậy khiến cho âm nhạc có thêm một tầng cảm giác.

Trong lúc biểu diễn, Lâm Trạch cảm thấy điện thoại trong túi mình lại rung lên mấy cái. Bây giờ Lâm Trạch có thể khẳng định, cách gửi tin nhắn nhây như vậy đa phần chắc là Tô Vũ Mặc gửi đến, phần lớn là hối mình mau đến nhà cô ấy, suy cho cùng thì nhìn đồng hồ lúc này cũng đã gần chín giờ rồi.

Sau khi đàn xong một khúc Lâm Trạch đứng dậy tiễn Hứa Nghiên Nghiên về nhà. Sau đó tiễn Hứa Nghiên Nghiên ngồi vào xe, nhìn xe của cô bé rời đi, anh vội quay về phòng trong nhà mình, rồi lấy điện thoại trong túi ra.

Mở điện thoại nhìn qua, quả nhiên toàn bộ đều là tin nhắn Tô Vũ Mặc gửi, Lâm Trạch đọc sơ qua nội dung tin nhắn một lúc, phần lớn đều là tin nhắn hối thúc, hoặc là hỏi khi nào mình đến nhà cô ấy.

Nội dung: “Anh đang sắp xếp một vài thứ, khoảng chín giờ rưỡi đến nhà em.”

Sau khi Lâm Trạch gửi tin nhắn này cho Tô Vũ Mặc xong thì bắt đầu sắp xếp một vài thứ. Nói thật thì gần đây vẫn luôn sống ở nhà Tô Vũ Mặc, tuy những thứ khác đều có thể không mang, anh cảm thấy ít nhất mình phải mang một cây bàn chải đến nhà cô, buổi sáng không đánh răng thì thật sự không chịu nổi.

Lâm Trạch không định tắm rửa ở nhà Tô Vũ Mặc, cho nên Lâm Trạch vội tắm năm phút ở nhà, tóc ướt sũng lâu khô sơ qua cũng không định sấy tóc đã bắt đầu thu dọn balo của mình.

Lâm Trạch nhét một cây bàn chải mới toanh vào balo, sau đó anh cũng bỏ một quyển bài tập vào đấy, chính là muốn làm bài tập ở nhà Tô Vũ Mặc. Bởi vì biết được tối nay sẽ rất bận, cho nên phần lớn bài tập tuy Lâm Trạch đều đã làm xong lúc học ở trường, chỉ còn lại một ít mang đến nhà cô.

Liếc nhìn cây guitar điện, Lâm Trạch cũng quyết định mang guitar đến nhà Tô Vũ Mặc. Còn nhớ âm hưởng trong phòng khách nhà cô nàng cũng không tệ, vừa hay có thể dùng để giết thời gian.

Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, Lâm Trạch ra khỏi nhà mình chạy đến nhà Tô Vũ Mặc, lúc vừa đến dưới lầu nhà Tô Vũ Mặc, Lâm Trạch cảm thấy túi của mình lại rung lên. Mở điện thoại ra xem, lại là Tô Vũ Mặc hỏi mình đang ở đâu.

Nhìn đồng hồ, bây giờ mới 9:25 mà thôi, còn năm phút nữa mới đến chín giờ rưỡi. Không có ý định trả lời tin nhắn của Tô Vũ Mặc, Lâm Trạch đã bước lên lầu nhà cô ấy.

Sau khi Lâm Trạch ấn chuông cửa nhà Tô Vũ Mặc, thoáng cái Tô Vũ Mặc đã mở cửa chống trộm nhà cô ấy. Sau chuyện rạch cổ tay lần trước, bây giờ Lâm Trạch vào nhà Tô Vũ Mặc đã không cần đeo còng tay nữa, có lẽ cô đã buông bỏ cảnh giác trong lòng với anh rồi.”

“Anh đeo gì sau lưng vậy?”

Tô Vũ Mặc khó hiểu nhìn túi guitar sau lưng Lâm Trạch.

“Đây là guitar điện.”

Lâm Trạch nói rồi vào nhà Tô Vũ Mặc, tiện tay kéo cửa phòng lại, sau đó đặt túi guitar lên bàn ăn nhà Tô Vũ Mặc, lấy guitar điện ra cho Tô Vũ Mặc xem.

“Lâm Trạch, lẽ nào anh biết diễn nhạc cụ sao?”

“Biết một chút thôi.”

Sau đó Lâm Trạch giải thích cây guitar của mình từ đầu mà có với Tô Vũ Mặc, bao gồm chuyện mình tạm thời bỏ hội Manga, tham gia vào câu lạc bộ dòng nhạc nhẹ.

Nghe Lâm Trạch giải thích, Tô Vũ Mặc gật đầu.

“Em cảm thấy Lâm Trạch tạm thời bỏ hội Manga cũng không phải chuyện xấu, ít nhất em thấy kỹ năng vẽ của anh hiện tại hoàn toàn không đủ chèo chống cho thân phận hội trưởng hội Manga, anh vẫn nên luyện tập nhiều hơn. Cho dù gia nhập câu lạc bộ dòng nhạc nhẹ, anh cũng không thể từ bỏ luyện tập Manga được.”

“Cái này anh biết chứ, có điều câu lạc bộ dòng nhạc nhẹ cần tập huấn, có lẽ anh sẽ phải giảm bớt thời gian đến nhà em.”

Lâm Trạch nói ra dự tính ban đầu mình tham gia câu lạc bộ dòng nhạc nhẹ không chút khách khí.

Nghe Lâm Trạch nói, Tô Vũ Mặc nhíu mày.

“Anh theo em đến phòng sách.”

Theo Tô Vũ Mặc, Lâm Trạch đi đến trước máy tính của cô, lúc này máy tính của Tô Vũ Mặc đang mở, bảng vẽ wacom đặt trước máy tính, lúc này một hình vẽ phác thảo đang hiển thị trong phần mềm.

“Anh dịch ghế ngồi bên cạnh em xem cho kỹ, em sẽ vẽ từ đầu đến cuối bức ảnh này. Vui không, không phải ai cũng có thể nhìn thấy đại thần như em vẽ tranh trực tiếp đâu. Nếu trong quá trình có chi tiết nào không hiểu lắm thì anh có thể trực tiếp hỏi em.”

“Đây là vẽ nháp thương mại sao?”

Hình như Lâm Trạch nhớ ra gì đó, mắt lập tức sáng lên.

“Đúng vậy, một bức vẽ nháp thương mại màu giá 3000, tối nay em phải vẽ xong.

“Ghê ghê, em đợi anh gỡ bàn chải để vào nhà vệ sinh rồi anh kéo ghế qua ngay.”

“Anh mang bàn chải qua à?”

Dường như Tô Vũ Mặc có vẻ ngạc nhiên.

“Đúng, cũng không thể nào mà sáng thức dậy lại không đánh răng chứ.”

“Nói cũng đúng, ha ha…”

Sắc mặt của Tô Vũ Mặc hơi đỏ, ho một cái rồi quay đầu đi.

Sau khi gỡ bàn chải xong, Lâm Trạch chuyển ghế từ bên bàn ăn qua, bắt đầu xem Tô Vũ Mặc vẽ tranh.

Có điều khác với tốc độ vẽ tranh xem trên mạng, mặc dù Tô Vũ Mặc vẽ rất nhanh, nhưng sau ba tiếng trôi qua thì mới vẽ xong phác thảo mà thôi.

Với tốc độ như vậy, Tô Vũ Mặc nói mình đã nhanh lắm rồi. Để có thể ngủ trước hai giờ, cô nói xem ra hôm nay chỉ đành để lên màu và sang ngày mai xử lý.

Đột nhiên Lâm Trạch cảm thấy điện thoại mình run lên, thế là Lâm Trạch lấy điện thoại mình ra, trên điện thoại là tin nhắn của một số lạ gửi tới, anh nhìn thấy đoạn tin nhắn này thì mắt nhìn chăm chăm.

Nội dung: “Hứa Nghiên Nghiên có ở nhà cậu không?”