Đầu tiên, Lâm Trạch đoán rằng không có người nào không biết, “một tuần” là đơn vị ngày của con người ngày xưa, bình thường thì là bảy ngày.
Bản thân và Hứa Nghiên Nghiên một tuần gặp mặt một lần, Lâm Trạch cảm thấy đây dường như là một sự lựa chọn không tồi.
Đầu tiên là anh có thời gian trống để đi đối phó với Đường Nhân, hơn nữa bản thân cũng có chút thời gian đi hoạt động câu lạc bộ manga.
Nếu như vấn đề Hứa Vệ An muốn hỏi mình là một tuần vậy thì lấy công thức tính toán đơn giản nhất “7 chia 2”, câu trả lời hiển hiên là “3,5”.
“3,5” nếu bốn bỏ lên năm thì chính là bốn ngày.
Trả lời 3 ngày thì Lâm Trạch cảm thấy quá ít, Lâm Trạch cảm thấy nếu như trả lời Hứa Vệ An là bốn ngày thì Hứa Nghiên Nghiên cũng nhất định sẽ vừa lòng.
“Thưa chú, cháu cảm thấy cháu và Nghiên Nghiên giảm bớt số lần gặp mặt trong tuần xuống… đến bốn lần đi.”
Sau khi Lâm Trạch do dự một lúc thì cuối cùng cũng nói ra.
“Bốn lần?”
“Đúng vậy, thưa chú.”
“Tôi cảm thấy cậu chắc là sẽ không biết một tuần có tổng cộng bảy ngày đi, bốn ngày quá nhiều rồi. Tôi cũng không làm khó cậu, số lần giảm một nửa, một tuần hai người gặp mặt hai lần là được rồi.” Hứa Vệ An nói với Lâm Trạch.
Nghe thấy Hứa Vệ An giảm số lần mình đề xuất từ bốn ngày xuống hai ngày, đúng thật là quá thoải mái rồi, đột nhiên Lâm Trạch cảm thấy Hứa Vệ An cũng rất thuận mắt.
Nếu như bản thân thật sự mỗi tuần chỉ gặp mặt Hứa Nghiên Nghiên hai lần vậy thì Lâm Trạch cảm thấy đây chính là chuyện vui mừng nhất trong mấy tuần nặng nề này.
Có điều, Lâm Trạch biết bản thân không được thể hiện sự vui mừng trong lòng ra ngoài, dù sao lúc này Hứa Nghiên Nghiên cũng đang ngồi ở bên cạnh mình.
“Hai ngày có phải là quá ít rồi không thưa chú?”
Lâm Trạch giả vờ bày ra bộ dáng cò kè mặc cả. Lâm Trạch biết nếu như bản thân mình không cò kè một chút mà đồng ý luôn thì sợ rằng tình cảnh này cũng không nói rõ được.
“Đúng vậy, ba, hai ngày quá ít rồi.”
Hứa Nghiên Nghiên cũng phối hợp với Lâm Trạch nói.
“Hai ngày không ít, nếu như hai đứa chỉ gặp mặt vào cuối tuần thì hai ngày đủ rồi. Ít nhất ngày bình thường khi đi học, hai đứa phải nghiêm túc học hành cho ba. Thực tế là ba không giữ ý kiến phản đối về sự qua lại giữa hai đứa, nhưng mà hai đứa đều không được làm lỡ việc học hành.”
Sau khi Hứa Vệ An nói xong, đưa mắt sang nhìn Hứa Nghiên Nghiên.
“Nghiên Nghiên, ba cảnh cáo con một tiếng, sau này bảng thành tích “bài thi tháng” và “bài tuần cuối tuần” của con ba sẽ đích thân tự mình xem, ba không hi vọng thành tích của con có bất kỳ dấu vết đi xuống nào. Ba cũng không hi vọng mình phải dùng bất kỳ một thủ đoạn nào khiến con không vui vẻ, đừng quên mục tiêu ba định cho con, mục tiêu thấp nhất của con là cũng phải đỗ vào trường “211”.”
“Nhưng mà…”
“Đừng nói nữa, Nghiên Nghiên, ba em nói như thế cũng là muốn tốt cho chúng ta.”
Lúc Hứa Nghiên Nghiên muốn tranh luận với ba của mình, Lâm Trạch lập tức mở miệng ngăn cản Hứa Nghiên Nghiên.
Dù sao thì không dễ gì rút ngắn mỗi tuần chỉ gặp mặt hai lần, Lâm Trạch sao có thể tình nguyện bỏ qua chứ, đây đúng là cục diện cầu mà không được, Lâm Trạch không hi vọng Hứa Nghiên Nghiên phá hoại cục diện này.
“Nghiên Nghiên, con phải học tập Lâm Trạch hiểu chuyện như thế mới được.”
Nghe thấy Lâm Trạch ngăn cản con gái của mình, Tiết Quýnh Phương cũng khen Lâm Trạch, đồng thời thuận tiện dạy dỗ con gái mình một chút.
Hứa Nghiên Nghiên trầm mặc một lát, hơn nữa dường như sau khi cân nhắc một lúc mới mở miệng nói.
“Con biết rồi.”
“Ừm, thế mới là con gái ngoan của mẹ.”
Tiết Quýnh Phương lập tức khen Hứa Nghiên Nghiên.
Lâm Trạch thấy mọi chuyện đã được xử lý xong rồi, sợ chuyện này sẽ bất ngờ sinh ra biến hóa, đương nhiên anh lập tức tính toàn rời khỏi đây.
“Vậy thì, thưa chú, thưa chị, Nghiên Nghiên, cháu xin phép về trước.”
Nói rồi, Lâm Trạch lại đứng dậy lần nữa.
“Đợi đã.”
Hứa Vệ An lại lên tiếng ngăn cản Lâm Trạch.
“Xin, xin hỏi chú còn có chuyện gì không ạ?”
Lâm Trạch có chút sợ Hứa Vệ An thay đổi chủ ý.
“Cậu đi đến cửa cùa cửa hàng rượu đợi một chút, lát nữa chú Trương tài xế của tôi sẽ đến, thời gian không còn sớm nữa, tôi bảo ông ấy đưa cậu về nhà.”
Lâm Trạch cũng không có ý từ chối, vì thế sau khi chào người ở trong phòng lần nữa, Lâm Trạch vội vàng rời khỏi phòng.
Phục vụ đứng đợi ở bên ngoài dẫn Lâm Trạch đi ra.
Tâm tình Lâm Trạch lúc này đúng là rất tốt, bữa cơm ngày hôm nay là bữa cơm mà gần đây Lâm Trạch ăn vui vẻ nhất.
Ở trong bữa cơm này, anh không chỉ bị ba mẹ Hứa Nghiên Nghiên ép, nếu như không thi được vào trường đại học top 2 thì phải chia tay với Hứa Nghiên Nghiên.
Hơn nữa còn bị hạn chế một tuần chỉ có thể gặp mặt Hứa Nghiên Nghiên hai lần, đây đúng là cục diện quá thoải mái rồi.
Vốn dĩ Lâm Trạch còn lo lắng thủ tục câu lạc bộ manga của mình phải làm thế nào, bây giờ xem ra hoàn toàn không cần lo lắng nữa, hai hòn đá trong lòng Lâm Trạch đã được thả xuống rồi.