Vì vậy sau khi Lâm Trạch cân nhắc được một lúc, vấn đề là trong lòng anh đối với Hứa Nghiên Nghiên thế nào mà ba của Hứa Nghiên Nghiên, Hứa Vệ An đưa ra.
Lâm Trạch cảm thấy anh vẫn sẽ nói dối.
Không, là nhất định phải nói dối.
Hơn nữa lời nói dối phải giống như thật, Lâm Trạch vẫn sẽ quán triệt ‘chiến thuật trai tồi’.
Sau khi im lặng chốc lát, Lâm Trạch cảm thấy anh không thể chùn bước trước vấn đề này.
Nếu là kẻ ăn chơi bị người khác hỏi vấn đề này thì sẽ trả lời thế nào nhỉ.
Lâm Trạch cảm thấy câu trả lời của mình lúc này, nhất định phải học theo cách đáp lời của kẻ ăn chơi trong ấn tượng của anh.
“Cháu rất thích Hứa Nghiên Nghiên, là thật lòng đấy ạ.”
Bấy giờ Lâm Trạch mỉm cười và nói như vậy, hơn nữa nét mặt cũng chẳng hề nghiêm túc một chút nào, trông có vẻ hơi giống nói đùa vậy.
Đây chính là biểu cảm Lâm Trạch cố tình làm ra.
Mẹ của Hứa Nghiên Nghiên, Tiết Quýnh Phương hơi khó hiểu nhìn Lâm Trạch, mà Hứa Vệ An thì lại cau mày.
“Tiểu Trạch.”
Hứa Nghiên Nghiên dường như vô cùng vui mừng, lộ ra nụ cười vui sướng khi nghe thấy Lâm Trạch không hề do dự tự nhiên và thẳng thắn thừa nhận thích mình trước mặt ba mẹ của cô bé.
Tiết Quýnh Phương trông thấy hành động không hề che giấu suy nghĩ của con gái mình thì khẽ thở dài.
Con gái mình vẫn còn quá non trẻ, thế này không sớm thì muộn cũng sẽ chịu thiệt khi vào xã hội, chuyện gì cũng thể hiện ra mặt không phải thói quen tốt.
Sau đó Tiết Quýnh Phương liếc nhìn Lâm Trạch, trên thực tế cô đã sớm biết chuyện của Lâm Trạch.
Không giống như ba của Hứa Nghiên Nghiên, Hứa Vệ An, ông ấy luôn bận bịu giải quyết việc công, nhiệm vụ chính của bà ấy ở nhà lại là chăm sóc con gái mình, Tiết Quýnh Phương luôn nhận ra rõ ý nghĩ của con gái bà ấy.
Là một người mẹ tự cho là văn minh, tất nhiên bà ấy rất vui khi con gái mình được ở bên người mình thích.
Nhưng mà nói thẳng, vui vẻ thì vui vẻ, nhưng Tiết Quýnh Phương rất hiểu rõ sự chênh lệch gia thế giữa nhà bà ấy và nhà Lâm Trạch, nếu nói theo kiểu không lịch sự thì là gia thế khác xa một trời một vực.
Khoảng cách chênh lệch xa như vậy, sự chênh lệch gia thế cũng không phải là tất cả đều ám chỉ đến thứ thô tục như tiền bạc.
Sự chênh lệch gia thế là văn hóa từ thuở xa xưa, bất kể là hoàn cảnh gia đình của mình hay là hoàn cảnh gia đình của Hứa Vệ An, nói khiêm tốn một chút thì cũng là gia tộc quyền quý. Thậm chí căn cứ theo gia phả nhà bà ấy, từ thời xưa đã là thân sĩ của một phương rồi, đến nỗi cũng không phải chưa từng xuất hiện người làm quan lớn tể tướng, hơn nữa từ xưa đến nay chưa từng suy tàn.
Đương nhiên định nghĩa của gia tộc quyền quý thì người dân bình thường không thể nào biết được, chỉ có những người có khả năng kinh tế và quyền lực nhất định mới có thể tiếp xúc được giới thượng lưu.
Tại sao người dân bình thường lại không biết? Chính cái gọi là chẳng qua lại với dân đen, tư tưởng khác nhau thì không thể nói chuyện được, cũng tương tự như đạo lý này.
Nói thẳng thì thật ra trong lòng Tiết Quýnh Phương vẫn giữ ý kiến phản đối chuyện yêu đương của Hứa Nghiên Nghiên và Lâm Trạch, môn không đăng hộ chẳng đối, nhưng mà loại chuyện này lại không thể nói ra, nếu không Nghiên Nghiên sẽ cãi nhau không vui với bà ấy.
Tiết Quýnh Phương biết tính cách của con gái mình, tuy rằng bề ngoài trông có vẻ dịu dàng, cảm giác rất dễ nói chuyện, nhưng trên thực tế trong lòng cố chấp cực kỳ, hơn nữa cũng rất kiên quyết, chẳng biết là di truyền từ ai.
Nghĩ đến đây, cô thở dài.
Lúc này Hứa Vệ An nhìn dáng vẻ vui mừng của con gái mình, nói thật thì đã lâu lắm rồi ông không trông thấy Hứa Nghiên Nghiên cười xuất phát từ đáy lòng như vậy.
Vài lời vốn định nói với Lâm Trạch, sau khi Hứa Vệ An do dự một lúc thì cũng không thốt ra nữa.
“Lâm Trạch, cậu biết hoàn cảnh gia thế của nhà chúng tôi không.” Hứa Vệ An hỏi dò Lâm Trạch.
“Biết ạ, biết đôi chút.”
Lâm Trạch đáp lời Hứa Vệ An.
“Vậy à, thế thì cậu biết được bao nhiêu.”
Hứa Vệ An tiếp tục gặng hỏi Lâm Trạch.
Biết bao nhiêu ư?
“Gia đình có tiền dư dả, hơn nữa trong nhà cũng rất hòa thuận.”
Lâm Trạch ngập ngừng đôi chút rồi trả lời Hứa Vệ An.
“Ha hả.”
Sau khi nghe Lâm Trạch nói, Hứa Vệ An khẽ bật cười một tiếng rồi lập tức hừ lạnh.
“Lâm Trạch, nói dối không phải là một đứa trẻ ngoan đâu.”
Hứa Vệ An lập tức nói như thế.
Lâm Trạch bị lời hỏi dò của Hứa Vệ An làm cho hơi mờ mịt, không biết rốt cuộc Hứa Vệ An đang ám chỉ anh nói dối chỗ nào. Nhưng nhìn thái độ sâu xa của ông ấy, dường như trong lời nói còn có ý khác.
Đột nhiên Lâm Trạch nảy ra một ý nghĩ, Lâm Trạch nhớ lại lời nói của một tài xế taxi đã nói với anh vào lần đưa Hứa Nghiên Nghiên về nhà nào đó. Còn nhớ hình như người tài xế taxi đó bảo rằng khu nhà cô ở là khu vực sinh sống của những người được gọi là ‘quan chức quyền quý’. Dựa theo cách nói vừa rồi của Hứa Vệ An, khi anh đã đề cập rõ ràng đến việc nhà ông ấy có tiền, mà ông ấy vẫn bảo anh đừng nói dối.
Xem ra theo suy đoán của bản thân Lâm Trạch, nhà Hứa Nghiên Nghiên ngoại trừ có tiền thì e rằng còn hơi có quyền lực mới đúng. Nhưng mà chuyện này có liên quan gì đến anh đâu, trong thế giới sáng sủa này Lâm Trạch vẫn tin vào luật pháp của đất nước, và sẽ không xuất hiện tình huống quyền lực bị lạm dùng tùy ý.
“Cháu không hiểu ý của chú lắm.”
Lâm Trạch trả lời với ba của Hứa Nghiên Nghiên như thế, đây là câu trả lời mà Lâm Trạch đã cân nhắc kỹ càng