RE:Yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

KẺ TÁI SINH SIÊU VIỆT

(Đang ra)

KẺ TÁI SINH SIÊU VIỆT

Mad Flower (疯花) [ Phong Hoa]

Bản beta công khai của game VRMMO đầu tiên trên thế giới sắp diễn ra, và Diệp Phong đã quay ngược thời gian một cách thần kỳ, mang theo kinh nghiệm phong phú và vô số chiến lược về trò chơi. Anh tin r

6 706

The Villain Only Wants To Live a Buddhist Life

(Tạm ngưng)

The Villain Only Wants To Live a Buddhist Life

人之下

Nhân vật phản diện, Dark Demon đã nhớ lại ký ức tiền kiếp của mình tại buỗi lễ phân loại của Học viện Dueling. Cậu được chuyển sinh vào một thế giới Galgame rất kỳ lạ.

32 2567

The Villain Only Wants To Live a Buddhist Life

(Tạm ngưng)

The Villain Only Wants To Live a Buddhist Life

人之下

Nhân vật phản diện, Dark Demon đã nhớ lại ký ức tiền kiếp của mình tại buỗi lễ phân loại của Học viện Dueling. Cậu được chuyển sinh vào một thế giới Galgame rất kỳ lạ.

32 2571

Đấng Tạo Hóa (Tôi) Bị Cô Em Gái Yandere Bắt Làm Nô Lệ

(Tạm ngưng)

Đấng Tạo Hóa (Tôi) Bị Cô Em Gái Yandere Bắt Làm Nô Lệ

Lil Blade 咱是小刃刃的说

Sau khi bị sát hại bởi đứa em gái bệnh hoạn, tôi được tái sinh vào trong một thế giới RPG. Chưa kể, đó còn là thế giới RPG do tôi lập trình và viết kịch bản.

55 3949

Đấng Tạo Hóa (Tôi) Bị Cô Em Gái Yandere Bắt Làm Nô Lệ

(Tạm ngưng)

Đấng Tạo Hóa (Tôi) Bị Cô Em Gái Yandere Bắt Làm Nô Lệ

Lil Blade 咱是小刃刃的说

Sau khi bị sát hại bởi đứa em gái bệnh hoạn, tôi được tái sinh vào trong một thế giới RPG. Chưa kể, đó còn là thế giới RPG do tôi lập trình và viết kịch bản.

55 4253

Becoming the Final BOSS is Really Not My Real Intention

(Tạm ngưng)

Becoming the Final BOSS is Really Not My Real Intention

A Gentleman Does Not Speak Whilst He Reads

“Đêm đó sẽ là một đêm tĩnh lặng… Cho đến khi em xuất hiện trước mặt tôi…”

11 889

Chương 110

Nghe thấy ba của Hứa Nghiên Nghiên đưa ra lời đề nghị hợp lý, ngoại trừ giơ hai tay, Lâm Trạch thật sự hận không thể giơ thêm cả hai chân đồng ý, đúng là nói quá hay.

Lâm Trạch đang nghĩ xem phải kiếm cớ gì để bảo Hứa Nghiên Nghiên đừng ngày nào cũng đến nấu cơm cho mình nữa, không ngờ ba của Hứa Nghiên Nghiên đã tặng ngay một cái cớ tuyệt hảo cho mình rồi.

“Xét trên một góc độ nào đó thì lời ba em nói cũng không sai.”

Lâm Trạch chần chừ một lát rồi nói lời này với Hứa Nghiên Nghiên.

“Sao Tiểu Trạch cũng nói như thế chứ.”

Trông Hứa Nghiên Nghiên có vẻ hơi mất hứng.

“Chẳng lẽ anh ghét bỏ đồ ăn em làm không ăn được hả?”

“Sao lại thế được…”

Ngay khi Lâm Trạch đang định biện bạch gì đó thì chuông điện thoại di động của Hứa Nghiên Nghiên vang lên. Vì thế, cô bé lấy di động từ trong túi ra.

Hứa Nghiên Nghiên lập tức bấm nghe máy, ngay tức khắc, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của đàn ông, nhưng vì tiếng quá nhỏ nên Lâm Trạch không nghe rõ những gì đang được nói trong điện thoại cho lắm.

“Con biết rồi ạ.”

Hứa Nghiên Nghiên cũng chỉ nói đúng một câu đó, rồi ngay sau đó, cô nhân thể lấy luôn câu đó là lời kết, cúp máy.

“Là ba em gọi đến, hình như ông ấy tới đón em. Đúng lúc anh Tiểu Trạch cũng ăn xong rồi, xem ra em phải về nhà trước đây.”

Hứa Nghiên Nghiên cau mày, nhìn về phía Lâm Trạch, nói.

Đương nhiên Lâm Trạch không có suy nghĩ muốn giữ Hứa Nghiên Nghiên ở lại. Với Lâm Trạch, chẳng bằng cứ để Hứa Nghiên Nghiên rời đi sớm hơn một chút âu cũng là chuyện tốt.

Sau khi Hứa Nghiên Nghiên thu dọn hộp bảo quản xong, cô bé cầm bao giấy bạc giữ ấm đựng hộp thủy tinh bảo quản lên rồi lập tức rời đi. Còn Lâm Trạch, đương nhiên anh phải hộ tống Hứa Nghiên Nghiên đến cửa nhà.

Ban đầu Lâm Trạch còn định đưa Hứa Nghiên Nghiên ra trạm xe bus, nào ngờ đã có một chiếc xe hơi màu đen đỗ cách cửa nhà mình không xa chờ Hứa Nghiên Nghiên rồi.

Tuy Lâm Trạch không quá rành về các loại xe, cũng không nghiên cứu gì về logo xe, nhưng anh vẫn nhận ra logo xe của chiếc xe hơi màu đen này. Đây là logo xe trong dòng xe mui trần có giá tối thiểu là 110 đến 170 vạn.

Ở trong mắt một người bình thường như Lâm Trạch, không thể nghi ngờ gì, đây chính là xe sang của xe sang.

Nếu sau khi tốt nghiệp đại học, Lâm Trạch nếu có thể ngay lập tức tìm được một công việc trả lương một vạn thì chí ít cũng phải nhịn ăn nhịn uống mười năm mới có thể mua nổi mẫu xe phiên bản thấp nhất của dòng xe này.

Nếu mỗi tháng chỉ có thể tiết kiệm được năm nghìn, thế thì chí ít phải mất hai mươi năm mới mua được xe.

Lúc nhìn thấy chiếc xe này, Hứa Nghiên Nghiên rõ ràng có vẻ không vui cho lắm.

“Là ba em đến đón em đấy.”

Cô giải thích với Lâm Trạch như vậy.

“Ơ, ba em lái chiếc xe kia tới hả?”

Sau một lúc ngập ngừng, Lâm Trạch chỉ vào chiếc xe sang bên đường, nói với Hứa Nghiên Nghiên.

Xe sang không chỉ có lực sát thương với riêng gái đẹp, mà còn có sức uy hiếp đặc biệt với đàn ông.

Không biết vì sao, Lâm Trạch cảm thấy rất có khả năng ba của Hứa Nghiên Nghiên cố ý lái xe sang đến để đe dọa mình vậy.

Tuy Lâm Trạch không biết ba của Hứa Nghiên Nghiên rốt cuộc có ý đồ này hay không, nhưng nếu ông ấy thật sự có ý đồ này, anh cho rằng hành động này thật sự quá hữu hiệu với mình.

Chẳng trách câu nói xe chính là bộ mặt của đàn ông lại thịnh hành trên internet như thế, trước kia Lâm Trạch còn chưa cảm nhận được điều đó, giờ bỗng chợt cảm thấy mình như bị ba của Hứa Nghiên Nghiên giáo dục bằng đòn hiểm xã hội vậy.

“Vâng, đúng thế đấy, cũng chẳng biết hôm nay ông ấy nghĩ gì mà tự lái xe tới nữa.”

Nghe thấy câu trả lời của Hứa Nghiên Nghiên, Lâm Trạch gật gật đầu. Đột nhiên, anh lại nhận ra hình như có gì đó sai sai.

‘Mà tự lái xe tới’, chẳng lẽ thường ngày còn có người khác lái xe cho ông ấy ư? Ba của Hứa Nghiên Nghiên có tài xế chuyên biệt cơ à?

Nhưng cẩn thận ngẫm lại thì dường như việc người có thể lái xe sang thế này có tài xế chuyên biệt cũng không phải chuyện không thể xảy ra.

“Thế thì Tiểu Trạch à, em về nhà trước đây, mai gặp lại nhé.”

Sau khi nói lời từ biệt với Lâm Trạch, Hứa Nghiên Nghiên cũng sải bước đi về phía chiếc xe kia rồi mở cửa vị trí ngồi kế bên tay lái, ngồi vào.

Rất nhanh sau đó xe đã nổ máy khởi động trong chốc lát rồi lập tức bắt đầu lăn bánh.

Nhìn chiếc xe nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của mình, Lâm Trạch lấy tay gãi đầu, bắt đầu suy xét vấn đề.

Dường như nhà Hứa Nghiên Nghiên còn giàu hơn mình tưởng tượng, thảo nào cô bé chẳng thèm để ý đến việc mình tiêu tiền của cô bé ra sao. Chẳng lẽ mình phải thay đổi sách lược trai tồi một chút cho phù hợp?

Song khi nghĩ lại, Lâm Trạch đã loại bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu.

Mình tiêu tiền của Hứa Nghiên Nghiên không phải vì muốn lừa đảo tống tiền cô bé hay vì muốn lợi dụng cô bé, mà là muốn khiến cô bé chán ghét mình, khiến cô bé cảm thấy nhân phẩm mình tệ. Vậy nên không quan trọng phải tiêu hết tiền, tiêu nhiều tiền hay tiêu ít tiền của cô bé, mà quan trọng là phải khiến cô hiểu nhầm là mình đang lừa tiền, nhân phẩm vô cùng tồi tệ.

Tốt nhất là có thể khiến Hứa Nghiên Nghiên cảm thấy mắt bị mù, được thế thì càng tốt.

Còn ai nói người giàu là không cần tiền, chỉ biết chi tiêu lung tung, Lâm Trạch cảm thấy đó đều là suy nghĩ một bên của dân chợ búa mà thôi.

Người giàu thật sự ấy à, Lâm Trạch cảm thấy chí ít người như thế đều là những người vô cùng nhạy cảm với con số tiền bạc, bởi chỉ có người như vậy mới có thể trở thành người giàu.

Chính vì nhạy cảm với tiền bạc, nên mới rất dễ dàng chú ý xem người khác đang có ý xấu, đang lừa bịp tống tiền của mình hay không, hoặc thậm chí là lo sợ người khác tiếp cận mình, thậm chí nịnh cho mình vui vì tiền hay không.

Không sai, Lâm Trạch càng khẳng định suy nghĩ này của mình. Tuy hơi bất đắc dĩ, nhưng dựa trên kế hoạch trai tồi của, anh phải khiến Hứa Nghiên Nghiên cảm thấy mình là một kẻ thối nát, hám tiền và không có chí tiến thủ.

Vậy nên mình vẫn phải tiếp tục giữ nguyên kế hoạch ban đầu thôi.